Đầu Cành Treo Một Mảnh Trăng Xanh


Đúng bảy giờ tối, anh Lâm từ trong phòng đi ra.

Chúng tôi chào hỏi nhau một chút, rồi liền bắt đầu bữa ăn.

Mâm cơm ngày tết hết sức đơn giản.

Một chút thịt lợn, thêm ít rau cùng cơm, đối với chúng tôi đã là thịnh soạn lắm rồi.

Bầu không khí trong bữa ăn cũng rất đỗi vui vẻ, hòa hợp.

Chẳng có chút gì là căng thẳng cả.

Trong bữa ăn, chúng tôi cùng trò chuyện về sự việc mới xảy ra gần đây.

"Anh này, em nghe nói vẫn chưa tìm thấy xác cô Mẩy kia ạ?"
Anh Lâm nghe tôi hỏi, tay cầm đũa chợt khựng lại.

Đặt bát cơm xuống chiếu anh đáp:
"Vẫn chưa em ạ, anh nghe dân làng bảo rằng có lẽ đã bị sói tha đi rồi."
Tôi gật đầu ra chiều đã hiểu, cũng đổi chủ đề cho cuộc nói chuyện bớt căng thẳng.

"Không biết mấy cây chè anh ươm giống kia đã lớn chưa nhỉ? Nào anh em mình đi xem anh ha!"
Anh Lâm vui vẻ đồng ý, cuộc nói chuyện cứ thế diễn ra tới tận đêm khuya.

Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, trăng tròn và lên muộn hơn hẳn ngày thường.


Đã gần chín giờ mà mới cao bằng ngọn tre, ánh sáng trắng bạc chiếu xuống, dịu nhẹ ôm trọn lấy vạn vật.

Chúng tôi thu dọn bát đũa xong xuôi thì ngồi lại, uống vài ba chén trà, nói đôi ba câu chuyện.

Nhưng thực ra là đang chờ đợi thời cơ đến.

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Hoài Ân, cô ấy khẽ gật đầu rồi lại rót cho anh Lâm thêm nước chè.

Anh Lâm không nghi ngờ gì mà uống nó.

Nhưng chỉ có tôi và Hoài Ân biết, trong chén nước đó còn có một thứ khác là thuốc ngủ.

Khi thuốc dần ngấm, anh Lâm cũng bắt đầu buồn ngủ.

Lại thêm giọng kể chuyện đều đều của Hoài Ân, cuối cùng anh cũng gục xuống.

Chúng tôi đặt ảnh nằm ra chính giữa chiếu.

Sau đó Hoài Ân liền nhanh chóng tháo chiếc gương bát quái treo ở xà ngang xuống, đưa cho tôi.

Gương bát quái được biết đến là một loại pháp khí phong thủy có uy lực trừ tà ma.

Loại gương này đã được rất nhiều gia đình Việt sử dụng để trấn trạch hóa sát, bảo vệ và xua đi những điềm xấu.

Nhưng cũng tương tự như những vật phẩm tâm linh khác.

Nếu gương bát quái chưa được khai quang thì cũng chẳng khác gì những món đồ trang trí bình thường cả.

Tôi nhận lấy, đưa gương lên xem xét.

Giống như bao chiếc bát quái khác, phía trên mặt gương khắc trận đồ.

Nói sơ qua một chút, có hai loại trận pháp được yểm lên gương bát quái.

Một là trận Tiên Thiên, hai là trận Hậu Thiên.

Đối với nhu cầu trấn trạch, trừ tà thông thường người ta thường dụng trận Hậu Thiên, còn trận Tiên Thiên thường được các thầy pháp dùng với mục đích khác.

Kiểm tra xong xuôi tôi nói với Hoài Ân:
"Bắt đầu thôi!"
Như kế hoạch chúng tôi sẽ tiến hành phép "thiên nhãn" đầu tiên.

Mượn mắt trời để nhìn thấu vạn vật, soi tỏ yêu ma.

Tôi và Hoài Ân đứng đối diện vị trí anh Lâm đang ngủ.

Cô ấy dùng một chiếc gương cầm tay, hứng lấy ánh trăng rằm, căn chỉnh sao cho luồng sáng phản chiếu lại soi đúng vào chiếc bát quái tôi đang cầm.


Pháp khí trong tay tôi tiếp nhận lấy tinh hoa trời đất.

Cơ hồ còn có thể thấy nó tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, đó gọi là phật quang, là luồng sáng đại diện sự thông tuệ.

Tôi dùng chính cột sáng ấy, chiếu thẳng vào người anh Lâm.

Đoạn tập trung niệm chú, hy vọng nó sẽ phát huy tác dụng.
Để một đoạn chú ngữ hoàn toàn phát huy sức mạnh, yêu cầu người thầy pháp phải có ý chí kiên định, không được sao nhãng.

Tôi bèn nhắm mắt, dùng ý thức để vận hành trận phép.

"Thiên nhãn soi tỏ,
Nhìn thấu yêu ma.
Vạn sự hanh thông
Cho ta vệ đạo."
Sau khi đọc dứt ba lần đoạn chú, tôi liền mở mắt nhìn chằm chằm vào anh Lâm.

Trong khoảng vài phút đầu tiên, không có gì kỳ lạ xảy ra cả.

Nhưng ngay sau đó, tôi trông thấy có một làn khói màu xám nhạt, bay quanh quẩn bên người anh Lâm.

Tôi lập tức nói với Hoài Ân.

"Nhìn vào trong gương."
Hoài Ân giật mình, vội vã làm theo lời tôi.

Hai đứa cùng nhìn vào ảnh phản chiếu của bát quái.

Chỉ thấy nằm đè trên người anh Lâm là một người phụ nữ!
Tóc cô ta xõa rũ rượi che đi phần lớn gương mặt.

Nhưng chúng tôi có thể trông rõ quần áo trên người cô ấy.


Nếu tôi đoán không lầm, đây chắc chắn là vong hồn của người trong bản.

"A!"
Hoài Ân sợ hãi hét lên một tiếng, đánh rơi chiếc gương.

"Thiên nhãn" theo đó cũng mất tác dụng.

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy chỉ vào anh Lâm lắp bắp.

"Anh ấy… anh ấy ngồi dậy kìa!"
Tôi giật thót tim, nhìn xuống dưới chiếu.

Chỉ thấy anh Lâm mở to đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh ấy liêu xiêu đứng dậy, cả người giống như con rối gỗ bị điều khiển vụng về, nghiêng ngả không vững.

Thấy tình thế nguy cấp tôi liền hét lớn.

"Hoài Ân, lùi lại, khởi động trục hồn trận!"
Hoài Ân nhanh chóng làm theo.

Bấy giờ ma nữ kia cũng đã điều khiển thành thạo cơ thể anh Lâm.

Nó rống lên một tiếng dài rồi bổ nào về phía tôi.

"Hòa! Không!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận