Dấu Chấm Câu


"Tôi..."
Hạ An ngắt lời: "À, mọi khi cậu chả bao giờ tới đây.

Còn nữa, vừa đi xa vừa không lái xe.

Cậu đi bằng cái gì tới?" Hạ An vuốt tóc, trưng ra bản mặt đẹp trai lai láng.

"Được rồi, bây giờ cậu có thể trình bày."
Đường Duy phải thừa nhận rằng Hạ An như đi guốc trong bụng mình.

Anh không có thói quen tâm sự hay kể khổ, nói nặng lời càng không thích hợp với anh.

Đường Duy mỉm cười trong bất lực, Hạ An đã nói đến nước này thì anh đành thuật lại sự tình từ đầu chí cuối.

Đương nhiên là bỏ qua phần nội tâm của mình trong rạp chiếu phim.

Đường Duy thấy chẳng cần thiết phải nói ra, nó xấu hổ lắm.

Hạ An sờ cằm, phân tích: "Tân Ngu xảy ra vụ gì hả ta? Cần tôi hỏi thăm giùm cậu không?"
Đường Duy lắc đầu, cười nói: "Không cần đâu.

Kỷ Viêm về sẽ kể tôi nghe."
Hơn nữa anh có linh cảm, không phải vì công ty mà Kỷ Viêm mới vội vã như hôm nay.

Chẳng hiểu vì sao, khuôn mặt bướng bỉnh của Lạc Tân đột nhiên xuất hiện trong tâm trí anh.

"Ờ." Hạ An gật đầu.

Tuy y có thể giúp Đường Duy tìm hiểu, nhưng cái giới này thật giả lẫn lộn.

Nhỡ có tin tức xấu, không khéo Đường Duy càng lo lắng hơn.

Chẳng bằng cứ đợi Kỷ Viêm chính miệng nói riêng với Đường Duy, vừa chính xác mà còn an toàn.

"Đi thôi." Đừng Duy đứng dậy.

"Dẫn cậu đi ăn tối."
Hạ An xua tay: "Ăn gì giờ này nữa!"
Đường Duy nghiêng đầu.

"Hê hê hê ~ Chủ xị không có mặt." Hạ An hút một hơi Frappuccino, cười không thấy mặt trời đâu.

"Tụi mình đang ở khu Tam Lí nè.

Thiên thời địa lợi nhân hoà nha!"
Hạ An đứng dậy cùng ly Frappuccino trong tay, vừa đi vừa nói: "Đi tiệm xăm! Đi tiệm xăm! Ngắm trai đẹp! Ngắm trai đẹp!"
Đường Duy ngẩn ra.

Nếu không phải Hạ An nhắc, anh suýt quên mất nơi đây gần Hà Tam Lí.

Hạ An thấy Đường Duy không đi theo, bèn xoay người kéo anh một phát: "Đi thôi, ngẩn ngơ cái gì nữa?"
Đường Duy lảo đảo bước chân, hỏi: "Thường thì mấy tiệm xăm chỉ nhận khách hẹn trước thôi mà, Hạ An?"
"Ờ, đúng rồi.

Nhưng bây giờ đang ở Tam Lí, ghé qua đó xem hình trước đi!" Giọng của Hạ An phấn khích hơn nhiều so với hôm Kỷ Viêm mời y ăn tối.

Hai người đến tiệm xăm, hôm nay trong tiệm thưa khách.

Cô gái ở quầy lễ tân cười tươi, hỏi họ có hẹn trước không.

Hạ An nói có, nhưng không phải hôm nay, bây giờ đang rảnh nên ghé qua chọn hình.

Cô gái hỏi thợ xăm nào, Hạ An cười nói tên là Kha Khắc.

Cô lễ tân dẫn hai người ngồi xuống sô pha ở buồng trong, đoạn lên lầu gọi người.

Đường Duy thấy cách trang trí ở tiệm xăm trông khá giống phong cách công nghiệp, mang hơi hướm đơn giản và hiện đại —— Không gian rộng lớn với hàng cửa sổ sát đất hướng ra đường cái.

Tầng trệt hẳn là khu tiếp khách và triển lãm tác phẩm cá nhân.

Gần cửa sổ sát đất có hai bộ sô pha nhỏ và quầy bar lớn; ở giữa là khu vực tiếp khách; vào sâu bên trong thì trưng bày một số tác phẩm nổi bật.

Trong cùng là cầu thang dẫn lên tầng trên làm bằng bê tông, thoạt trông không qua xử lý bề mặt.

Lan can tầng hai làm bằng kính, nhìn từ dưới lên có thể thấy rõ cửa phòng đóng chặt trên đó.

Toàn bộ không gian là sự kết hợp của màu gỗ tự nhiên và màu trắng.

Đường Duy nghĩ, ông chủ chắc ngầu dữ lắm.

Cô lễ tân bước xuống, cười nói: "Hai anh không hẹn trước, bây giờ anh Kha đang bận rồi.

Nếu hai anh rảnh thì chờ chút nha, còn không thì cứ ghé theo lịch hẹn ạ."
Hạ An lắc đầu: "Không sao đâu.

Tụi này rảnh lắm." Cô lễ tân ra dấu OK, rót ly nước cho hai người rồi trở lại làm việc.

"Trời ơi! Sao Kha Khắc ngầu y chang trong ảnh vậy Đường Duy!" Hạ An xuýt xoa.

Đường Duy bật cười: "Cậu còn chưa thấy người thật mà."
"Nhưng cậu không thấy cách trang trí ở đây siêu ngầu hả?" Hạ An vừa nói vừa quét mắt ra bốn phía.

Đường Duy tò mò, thoạt nhìn Hạ An có vẻ là hẹn trực tiếp với ông chủ.

Theo lý thuyết, Hạ An mới quen người nọ trong thời gian ngắn.

Nhưng nào ngờ chỉ bấy nhiêu ngày, y đã hẹn được ông chủ chính tay xăm cho mình.

Đường Duy nhướng mày, hỏi: "Kha Khắc là ông chủ ở đây sao?"
"Ờ." Hạ An cười đắc chí.

"Tôi phí biết bao công sức tiền bạc tìm bạn bè móc nối đó!"
Đường Duy mỉm cười, con người Hạ An là vậy.

Chỉ cần y xác định thì muốn lập tức thử nó, điểm này giống hệt với Kỷ Viêm.

Nhắc đến Kỷ Viêm, không biết phía em ấy đã thế nào.

"Đợi lâu rồi."
Giọng nói trầm thấp thu hút Đường Duy đến phải ngẩng đầu nhìn.

Người nọ ắt hẳn cao tận mét chín, dưới chân là một đôi giày thể thao cổ cao, đôi chân dài gói trong chiếc quần vận động màu xám.

Có lẽ người nọ ở trong phòng làm việc nên ăn mặc tương đối thoải mái, nửa thân trên chỉ khoác chiếc ba lỗ màu đen.

Từ những đường cong cơ bắp trên cánh tay, có thể thấy người nọ thường xuyên tập thể hình.

Khuôn mặt góc cạnh, tóc húi cua hớt sát da dầu.

Người nọ ắt là Kha Khắc, ngầu thật đấy.

"Không có.

Tụi tôi đến trước thôi." Hạ An đứng dậy giới thiệu.

"Tôi là Hạ An, có hẹn với anh bữa trước.

Đây là Đường Duy, bạn của tôi."
Kha Khắc gật đầu, lấy ra một chiếc iPad: "Có thích hình nào chưa?"
Hạ An có biết cái khỉ gì đâu, dạo gần đây y bận bù đầu bù cổ.

Vốn dĩ tính nghĩ kỹ mới đến, nhưng hôm nay tập kích bất ngờ mà! Y khẽ ho một tiếng: "Chưa có.

Ông chủ Kha tư vấn được không?"
Kha Khắc ngước mắt nhìn hai người, đoạn ấn tắt màn hình iPad.

Hắn nghiêm túc nói: "Hình xăm theo cậu cả đời.

Tôi đề nghị cậu Hạ phải nghĩ cho thật kỹ trước khi đặt một hình xăm lên da.

Đừng vì một phút bốc đồng mà xăm bừa cái gì đó."
Đường Duy thoáng xấu hổ thay Hạ An, nhưng Hạ An sống trong giới thời trang mấy năm qua đâu phải cốt trưng cho đẹp.

Y nhướng mày, giọng lạnh tanh: "Đây không phải là việc của anh Kha.

Anh chỉ cần cho tôi xem tác phẩm của mình là được."
Kha Khắc cúi đầu mở khoá iPad, nhấn vào album ảnh đưa cho Hạ An.

Một người đàn ông trung niên bước xuống lầu, nói với Kha Khắc: "Cảm ơn cậu, Tiểu Kha."
"Đừng khách sáo.

Có gì cần thì liên hệ tôi." Kha Khắc giải thích những lưu ý sau khi xăm.

Nét kinh ngạc loé lên trong mắt Đường Duy.

Không phải anh ngạc nhiên vì hình xăm, mà vì người đàn ông trước mặt.

Bất kể tuổi tác hay khí chất, trông người nọ chẳng giống tuýp người sẽ xăm hình.

Có lẽ biểu cảm của Đường Duy quá rõ ràng, hoặc cũng có lẽ người đàn ông đó quá nhạy cảm.

Anh ta mỉm cười, hỏi đùa: "Thấy tôi từng tuổi này mà còn đi xăm hả?"
"Xin lỗi anh." Đường Duy nói.

"Tôi không có ý đó."
Người đàn ông trung niên phất tay, thản nhiên nói: "Giỡn thôi.

Nói thật với cậu, tôi biết trước mấy người khác sẽ cười vào mặt mình mà."
Hạ An vốn đang xem album ảnh, chợt ngẩng đầu hỏi: "Vậy sao anh vẫn muốn xăm ạ?"
Anh ta cười khẽ: "Người ấy muốn xăm hình với tôi lâu rồi, nhưng lúc đó chưa có điều kiện.

À, anh nhà tôi đẹp trai lắm nhé.

Tôi không muốn tìm mấy thợ xăm nhan nhản ngoài đường.

Mấy người đó không vẽ ra anh nhà tôi đâu."
"Bây giờ có điều kiện, nhưng anh nhà không còn nữa."
"Chả sao cả, một mình tôi vẫn có thể hoàn thành tâm nguyện của hai người."
Anh ta xắn tay áo cho Đường Duy xem.

Trên cánh tay là hình xăm hai người đàn ông đứng cạnh nhau, động tác thiếu tự nhiên nhưng chẳng thể che giấu biểu cảm thân mật, tựa như đang chụp ảnh đăng ký kết hôn vậy.

"Xăm đôi là chắc chắn không được.

Giờ tôi già rồi, sợ sau này quên ảnh.

Thôi thì xăm lên người, cúi đầu là thấy ngay."
Người đàn ông trung niên mỉm cười hiền hậu.

Anh ta thoáng ngượng ngùng khi nói những điều này, song nụ cười ấy chứa cả trời dịu dàng và mãn nguyện.

"Anh ấy đẹp trai thật.

Hai người xứng đôi với nhau lắm ạ." Đường Duy cười nói.

Người đàn ông xua tay, nhìn Kha Khắc bảo: "Nhờ Tiểu Kha hết đó.

Cảm ơn cậu vẽ tụi tôi đẹp trai vầy."
Kha Khắc khẽ cười: "Tôi vẽ theo ảnh thôi."
Người đàn ông cười lớn: "Bây giờ thanh niên đều dẻo miệng hết hả? Thế thì tôi thay anh ấy cảm ơn các cậu."
"Thôi, tôi về trước.

Mấy cậu làm gì thì làm đi."
Hạ An tiếp tục chọn hình, còn Kha Khắc thì xoay người lên lầu.

Đường Duy cúi nhìn điện thoại, không có bất kỳ cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn chưa đọc nào.

Anh khoá màn hình, chọn hình xăm với Hạ An.

Hạ An đang lướt xuống từng bức ảnh, chợt Đường Duy trông thấy một hình vẽ quen mắt.

Anh cầm lấy iPad trong tay y, phóng to bức ảnh lên.

Đó là hình một phi hành gia đang chu du trong vũ trụ vô biên.

Đường Duy có cảm giác thân quen đến kỳ lạ, đoạn anh lấy chìa khoá từ trong túi ra.

"Đường Duy, phi hành gia trong hình y chang móc khoá của cậu kìa!" Hạ An vốn muốn hỏi Đường Duy sao tự nhiên lấy iPad, giờ thì quên béng mất tiêu.

Đường Duy gật đầu.

Bấy giờ Kha Khắc đang bước xuống từ tầng hai: "Cậu Hạ, chọn được hình chưa?"
Hạ An sửng sốt.

Y thật tình không biết nên xăm hình nào, xem nhiều quá nên hoa cả mắt rồi.

Đường Duy đứng dậy, hỏi: "Anh Kha xăm hình này được không ạ?"
Kha Khắc nhìn ảnh, rồi ngước mắt nhìn Đường Duy.

Hắn nhướng mày: "Được.

Nhưng hình này là tôi vẽ lúc đang rảnh."
"Vậy khi nào anh Kha có thời gian ạ?"
"Đường Duy! Cậu tính xăm hả?" Hạ An đứng phắt dậy, tròn mắt nhìn Đường Duy.

Đường Duy gật đầu: "Không ổn sao?"
"Ổn.

Nhưng mà..." Hạ An ưu tư nói.

"Cậu khác trước quá."
"Ừm?"
"Tôi không biết nói sao nữa." Hạ An nhíu mày.

"Từ hồi quen Kỷ Viêm là cậu đã khác rồi."
"Khác thế nào vậy?" Đường Duy mỉm cười.

"Cậu là người nguyên tắc nhất mà tôi từng gặp trong đời.

Lâu lâu tôi thấy cậu y chang cái máy vậy đó." Hạ An nói.

"Nhưng từ hồi quen với Kỷ Viêm, cậu từ từ tuỳ hứng hơn.

Càng ngày càng giống người bình thường."
Đường Duy cong mắt.

Anh gõ nhẹ lên tấm ảnh, hỏi Kha Khắc: "Tôi chọn cái này.

Khi nào anh Kha có thời gian ạ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui