Dấu Chân Của Chúa

White Sands

Ravi Narra đang nằm trên nền xi măng với một chiếc kim chọc vào tĩnh mạch cổ thì có thông báo trên hệ thống loa White Sands gọi y đến bệnh viện. Geli Bauer sắp sửa giết y bằng chính cái ống tiêm chứa đầy kali clorua mà y định dùng để giết Godin.

"Bác sĩ Nara, yêu cầu liên lạc với Bong bóng ngay."

"Peter có thể lại lên cơn nguy kịch," y gào lên.

Geli lôi y đứng dậy và đẩy y ra cửa.

Trong khi hai người hối hả đi đến bệnh viện, y nghĩ về nửa giờ vừa qua. Sau khi tìm ra chiếc ống tiêm, Geli đưa y từ Bong bóng đến một gian nhà kho bỏ trống. Tới nơi, y hỏi Geli làm cái quái gì ở White Sands này. Gelie mỉm cười đứng dựa vào tường, ngắm nghía y như ngắm một con sâu mà ả sắp găm lên mảnh bìa.

"Tôi muốn biết Skow có nói thật không," ả nói. "Có phải Godin thật sự sắp chết. Và Trinity thật sự sắp thất bại không."

"Và?"

"Godin sắp chết, nhưng Trinity thì không thất bại. Nó sắp sửa cứu sống Godin."

"Không phải cứu sinh mạng," Ravi nói. "Mà là trí tuệ của ông ấy."

"Cái đó chính là điều thiết yếu nhất của sự sống." Geli bước tới gần Ravi và rút ra từ thắt lưng ả một con dao găm sáng lóe. "Tôi có thể cắt đứt tủy sống anh ở bất kỳ chỗ nào từ C-1 đến C-7. Ngay lập tức anh sẽ bị liệt cả tứ chi. Nếu cho anh chọn giữa cái đó và chết, anh có chọn chết không?"

Ravi lùi lại. "Tôi hiểu ý cô."

Geli mỉm cười mê hoặc, lưỡi ả thè ra giữa hai hàm răng. Y đã luôn đánh hơi thấy ả cho rằng có mối liên hệ giữa sex và bạo lực, và hành vi của ả lúc này chứng tỏ điều đó. Ả đang chơi trò mèo vờn chuột với y, và việc nhìn y sợ hãi đã kích thích ả.

"Tôi cũng muốn gặp ba tôi nữa," ả nói. "Đã từ lâu tôi không có được cái thích thú độc đáo ấy."

Ravi không nói gì.

"Còn có một lý do nữa khiến tôi đến đây. Nếu anh đoán đúng, có thể chúng ta sẽ dừng lại ở mức cho liệt hai chi thôi."

"Thôi ngay cái trò ngu xuẩn ấy đi!" Ravi cáu tiết. "Skow có thể đến đây bất cứ lúc nào."

"Anh không đoán được à?" Geli hỏi.


"Không."

"Tôi muốn được quét."

Y chưa tính đến điều này. "Tại sao? Cô có biết rằng việc quét như thế kèm theo những tác dụng phụ về tâm thần không?"

Geli cười. "Người ta còn liều chịu tác dụng phụ để phẫu thuật thẩm mỹ. Tôi sẽ liều một tí để thành bất tử."

Ravi ước cho ả cứ nói mãi.

"Kỹ thuật này sẽ được giữ kín trong thời gian dài," ả nói. "Chỉ có rất ít người được quét. Các tổng thống hay thiên tài như Godin. Cũng có thể là những nhà khoa học đần độn như anh. Nhưng không có các sếp an ninh. Chiều nay tôi sẽ dành ba tiếng cho việc quét ảnh não tôi. Một trải nghiệm thật đặc biệt."

Geli lấy ống tiêm chứa kali clorua từ trong một cái túi nhỏ bên thắt lưng ả ra.

"Tôi tự hỏi không biết tác dụng phụ của tôi sẽ là cái gì?" ả đăm chiêu. "Ngủ rũ hay là động kinh, tôi không cần. Hội chứng Tourette... không. Mất trí nhớ ngắn hạn tôi có thể chịu được. Đằng nào thì tôi chả có lúc bị như thế. Nhưng tác dụng phụ của anh thì rất được. Nó phù hợp với tính cách của tôi."

Ravi lắc đầu. Những cơn khát dục không kiềm chế nổi nghe có vẻ ngồ ngộ cho đến khi ta buộc phải xử trí nó. Giống như bất kỳ cơn xung động thực sự nào khác, nó sẽ đưa ta đến bên bờ vực tự sát.

"Tôi thường quan sát anh trong camera theo dõi của an ninh," Geli cười nói. "Chạy vào toilet năm lần một ngày, tay sục thằng nhỏ của anh... Đôi lần tôi nghe anh rên rỉ gọi tên tôi. Khốn khổ."

Ravi nghiến răng và thầm mong Skow lập kế loại trừ Geli Bauer khỏi mặt đất. Y đang cố nghĩ cách trì hoãn thêm ít nữa nhưng Geli đã đá vào ngực y.

Y ngã phịch xuống và trước khi y kịp thở lại được, ả đã quỳ lên ngực y với chiếc ống tiêm kề cổ y. Cứu y không phải là Skow, mà là hệ thống phóng thanh gọi y về bệnh viện.

Godin phát sinh những vấn đề nghiêm trọng ở lưỡi. Lão nuốt khó khăn và mặt đau nhói trở lại. Theo sách giáo khoa thì đây là triệu chứng của u thần kinh đệm, và chỉ có thể chịu đau mà thôi. Sau một giờ, lão lại điều khiển được lưỡi, nhưng phần mặt bên trái đã bắt đầu xệ xuống.

Khi Ravi giả vờ chữa trị cho ông già, chuông điện thoại di động của Godin reo vang, và Geli trả lời. Đó là Nhà Trắng gọi. Ả giữ điện thoại trước mặt Godin để lão nghe. Ravi không thể đoán được họ đang nói gì, nhưng y linh cảm có chuyện không hay.

"Không Ewan, tôi khỏe mà," Godin nói dối. "Sức khỏe của tôi vẫn tốt như mọi khi, chỉ có điều tôi không hiểu nổi Skow nghĩ gì mà lại nói với ông như vậy."

Godin nghe một hồi rồi nói, "Nếu Fielding chết là do nguyên nhân gì khác ngoài đột quỵ, thì tôi nghĩ người chúng ta phải hỏi tới là Skow. Anh ta không bao giờ hòa thuận với Fielding, và cũng đã săn lùng cả Tennant nữa... đừng lo ngại về bác sĩ Tennant. Tôi sẽ phái Ravi Nara đi ngay bằng máy bay của công ty. Cậu ta là người duy nhất trên thế giới hiểu rõ về chứng hôn mê đặc biệt này."

Phái Ravi Nara đi đâu? Ravi tự hỏi. Đi đâu cũng tốt hơn là ở trong gian nhà kho với Geli Bauer.

"Vâng, tôi sẽ cập nhật cho ông ngay khi có thể... Tạm biệt, Ewan."


Godin vẫy tay ra hiệu cất chiếc điện thoại đi, rồi nhìn Ravi. "Cậu sẽ bay sang Jerusalem."

Ravi chớp mắt ngạc nhiên. "Israel?"

"Tennant đang nằm hôn mê ở bệnh viện Hadassah. Bác sĩ Weiss đang ở đó với hắn. Cô ta vừa mới gọi cho Nhà Trắng để cầu cứu. Tôi cam đoan với Ewan McCaskell rằng anh là người duy nhất trên thế giới có thể giúp được Tennant."

"Nhưng sao ông lại muốn giúp Tennant?" Ravi hỏi. "Tại sao họ muốn giúp? Báo chí đã đưa tin Tennant muốn ám hại tổng thống cơ mà."

Godin đau đớn nuốt nước bọt. "Tổng thống biết rõ là không thể tin vào báo chí. Và cậu đã quên rằng chính Matthews đã ép tôi nhận Tennant ngay từ đầu. Ông ấy muốn có Tennant bên cạnh trong chuyện này."

"Tôi hiểu." Ravi chẳng hiểu gì hết trơn. "Ông muốn tôi làm gì ở Jerusalem?"

"Giết Tennant."

Ravi nhắm mắt.

"Hắn đã gần như chết não rồi," Godin nói. "Chỉ một cái đẩy nhẹ của cậu là hắn sẽ đi mà không có ai chứng kiến hết."

"Peter, tôi không thể vào một bệnh viện Israel mà..."

"Tại sao không? Cậu đã định giết tôi. Tại sao với Tennant lại không được?"

"Tôi không bao giờ có ý định làm hại ông."

Phần mặt bên phải của Godin bỗng nhiên nhăn nhúm lại.

"Ông lại đau à?"

"Câm mồm lại, Ravi. Đây là cơ hội để cậu tự chuộc tội. Một cơ hội sống."

Ravi liếc nhanh sang Geli. Bất kỳ việc gì cũng đều tốt hơn là lại ở một mình với ả. "Thôi được. Nhưng nếu tôi không làm được việc đó thì sao. Ý tôi muốn nói, nếu việc đó không thể thực hiện được?"


"Cậu không phải là người duy nhất cố gắng thực hiện."

"Tôi hiểu. Thôi được... bao giờ tôi đi?"

"Tôi muốn cậu bay trong vòng mười phút nữa. Chiếc Gulfstream đang tiếp nhiên liệu trên đường băng. Trước hết ra phòng hành chính đã. Có điện thoại đang chờ cậu ở đấy."

Điện thoại à? "Được, Peter."

Ravi định đi, nhưng một chút ý thức trách nhiệm còn sót lại níu y. "Còn ông thì sao?"

"Bác sĩ Case sẽ duy trì sự sống cho tôi đến khi đạt được trạng thái Trinity," Godin vẫy bảo hắn đi. "Đừng lo. Tennant có thể chết trước khi cậu đến."

Jerusalem

Rachel ngồi bên máy điện thoại và cầu nguyện cho hồi âm từ Washington mau đến. Nếu trên khoa thần kinh có giường trống, sẽ có người đến đưa David ra khỏi phòng cấp cứu. Nàng đang nghĩ đến việc xem lại điện não đồ của anh thì điện thoại reo.

"A lô?"

Một giọng Mỹ nghe rất rõ vang lên, "Có phải bác sĩ Rachel Weiss đó không?"

"Vâng."

"Tôi là McCaskell, Chánh văn phòng phủ tổng thống."

Rachel nhắm mắt và cố giữ cho giọng nói khỏi run. "Tôi nhận ra giọng ông rồi."

"Bác sĩ Weiss, tôi gọi để đảm bảo với cô rằng tổng thống đang hết sức quan tâm đến sức khỏe của bác sĩ Tennant. Chúng tôi không rõ lắm về lý do đằng sau những sự kiện xảy ra mấy ngày gần đây, nhưng chúng tôi sẽ tìm ra sự thật. Tổng thống hiện nay đã trở về Mỹ và tôi đảm bảo với cô rằng bác sĩ Tennant sẽ có cuộc điều trần công bằng."

Lúc này nàng cảm thấy có gì đó thoát ra, một cảm giác sợ hãi và căng thẳng hỗn loạn kể từ lúc David bắn gục tay sát thủ trong bếp nhà anh. Tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra khỏi cổ họng nàng.

"Bác sĩ Weiss?" McCaskell hỏi. "Cô có làm sao không?"

"Vâng... cám ơn ông rất nhiều vì đã gọi điện. Hiện đang diễn ra một việc khủng khiếp, và bác sĩ Tennant đã cố cảnh báo tổng thống về việc đó."

"Bình tĩnh nào, bác sĩ. Tôi biết các bạn đang cần hỗ trợ y tế ở đó, nên tôi sẽ nối máy cho cô nói chuyện với bác sĩ Nara. Tôi nghe nói anh ta là người duy nhất có đủ kiến thức để xử lý tình trạng của bác sĩ Tennant."

Rachel căng thẳng khi nghe nói đến Nara. Có một tiếng cạch như thể đường dây bị đứt.

"Bác sĩ Nara?" McCaskell nói. "Anh có đó không?"

Một giọng nói rõ ràng với âm điệu cao hơn vang lên trên đường dây.


"Vâng. A lô. Bác sĩ Weiss? Tôi là Ravi Nara. Chị có nghe thấy tôi nói không?"

"Có."

"Tôi nghe nói bác sĩ Tennant đã rơi vào tình trạng hôn mê alpha. Đúng không?"

"Không hẳn. Thỉnh thoảng có những sóng theta và beta xuất hiện. Bây giờ lại chỉ có alpha. Tôi sợ anh ấy sắp ngừng thở."

"Không đâu. Bản thân tôi cũng bị hôn mê alpha sau khi bị máy Siêu MRI của Trinity quét. Chị biết chiếc máy đó không?"

"Biết."

"Tôi đã từng bị hôn mê alpha ba mươi hai giờ mà khi tỉnh dậy không bị tác dụng phụ nào. Tôi hy vọng David sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào."

Gọing Nara vang lên đầy tin tưởng. Nhà bác học đoạt giải Nobel nổi tếng trong toàn giới y khoa, và nàng cảm thấy khó mà coi thường lời lẽ của y, nhất là khi lời lẽ ấy lại gợi lên hy vọng.

"Bác sĩ Nara, tôi không biết phải nói gì."

"Tôi đang chuẩn bị bay đến đó," Nara nói. "Tôi nghe nói tổng thống đã bố trí để David được nhận vào một cơ sở y tế tin cậy hơn. Tôi sẽ có mặt ở Jerusalem trong vòng mười bốn giờ nữa."

"Lạy Chúa tôi."

"Đến lúc đó chắc chắn David đã tỉnh lại, nhưng cũng đừng hoảng sợ nếu anh ấy chưa tỉnh. Chúng ta tiến hành bước này cùng một lúc. Được không?"

Rachel thấy nghẹt thở. "Vâng. Cám ơn anh. Tôi rất mong gặp anh."

"Tôi cũng thế, bác sĩ. Tạm biệt."

Nara buông máy, nhưng McCaskell vẫn còn trên đường dây.

"Bây giờ cô đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa, bác sĩ Weiss?"

"Tôi biết cảm ơn ông thế nào đây."

"Rồi sẽ có dịp thôi. Tôi sẽ sớm gọi lại cho cô."

Rachel treo máy và hít mấy hơi thật sâu. Xong nàng lấy giấy ăn Kleenex lau mặt rồi đẩy cửa sang phòng điều trị.

David đang ngồi bên bàn điều trị, mắt mở to, hai hàng nước mắt lăn dài trên hai má.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận