Thùy Dương cố chạy thật nhanh về phía cửa hàng mũ Như Ý trong lòng như sợ ai cướp mất đi một thứ gì đó gọi là kỉ niệm.
“Bốp....bịch”
Tiếng va chạm giữa người với người và tiếng đồ vật rơi xuống đất, chính xác là cô vừa va vào ai đó đang từ trong cửa đi ra. Không quan tâm, cô chạy nhanh vào trong để lại một mình người đó không nói một câu gì, điều cô quan tâm nhất lúc này chỉ là.....
- Chị Như. Chiếc mũ, chiếc mũ còn không.
Thùy Dương thở không ra hơi nhưng vẫn cố hỏi.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô bé khách quen trước kia vẫn hay đến cửa hàng mình mua đồ, Như không khỏi ngạc nhiên và vui mừng vì đã khá lâu không thấy cô bé này ghé qua.
- Ồ. Thùy Dương à, lâu rồi không thấy em qua cửa hàng chị nha. Mà Lệ Dương đâu, sao hai đứa không đi cùng với nhau.
- Em hỏi là cái mũ đó còn không.
Thùy Dương không để ý tới lời nói của Như, cô chỉ buông ra một câu nhưng lạnh lùng như một khối băng lớn bức chết người bởi sự lãnh khốc.
Cả người Như đông cứng lại, cô không dám nhìn vào đôi mắt ấy nữa, nó như toát ra hàn khí cô đặc mọi thứ nó nhìn vào. Bất giác, Như không biết mở lời thế nào nữa.
- Nó đâu rồi.
Vẫn là giọng điệu đó, vô hình nhưng vô tình khiến Như rùng mình. Cô cố lấy lại nét vui vẻ vốn có.
- Hì. Em chậm chân mất rồi, vừa nãy có một anh chàng vừa mua nó, anh ta chỉ mới ra khỏi cửa hàng thì em vào thôi.
Như khẽ liếc ra phía sau lưng Thùy Dương, ánh mắt chợt sáng lên thích thú. Cô nhoài người về phía trước, tay chỉ vào một anh chàng mặc sơ mi trắng đang mở cửa xe ô tô.
- Đó, chính là anh ta. Anh ta...
Chưa kịp nói hết câu Như đã thấy một thân ảnh lao nhanh về phía đó. Cô nhíu mày khó hiểu.
“ Con bé này, sao hôm nay lạ quá, cứ như một người khác vậy”
Lắc đầu xua đi suy nghĩ ấy, Như lại trở lại với công việc bán hàng bận rộn của mình.
Theo hướng tay của chị Như, Thùy Dương thấy một chàng trai đeo kính dâm, mặc sơ mi trắng đang chuẩn bị bước vào chiếc mui trần màu trắng. Lấy hết sức bình sinh, cô lao thật nhanh về phía ấy.
Anh vui vẻ bước vào xe, túi đồ được anh cẩn trọng để bên cạnh. Nhìn chiếc túi hồng hồng xinh xinh bên cạnh, lòng anh chợt ấm áp lạ thường “ chắc hẳn, khi cô ấy đội nó sẽ rất đẹp ”.
Vặn chìa khóa, anh chuẩn bị nhấn ga đi thì....
- Đợi đã.
Thùy Dương lao ra chặn ngay trước đầu xe anh, anh khẽ chau mày khó hiểu nhưng cũng nhanh chóng mở cửa xe và bước xuống.
- Để lại cho tôi chiếc mũ.
Giọng nói sắc lạnh truyền vào tai anh khiến anh rùng mình.
- A...chào em. Chúng ta đã gặp nhau.
Anh vừa nhìn thấy cô thì trái tim đã nhảy lên vui sướng, vội vàng chào.
- Để lại cho tôi chiếc mũ.
Anh chưa nói hết câu thì bị cô chặn lại. Vẫn giọng nói ấy nhưng lần này có vẻ như nặng hơn, lạnh lùng hơn.
Ánh mắt anh nhìn cô khó hiểu.
- Ý em là.....
- Chiếc mũ, màu hồng.
Cô chỉ nói vỏn vẹn 4 từ, không quá lớn nhưng lại đủ trọng lực để đè nén con người trước mặt chết chìm trong sự bức bách.
- À, tôi hiểu rồi, ý em là chiếc mũ len màu hồng đúng không?
- Đúng vậy.
Cô vẫn giữu nguyên thái độ vô cảm và lạnh lùng trả lời.
Ngưng lại vài giây, anh mỉm cười lộ rõ một chút mưu đồ trong đó.
- Tôi có thể để lại cho em, nếu như em đồng ý với tôi hai điều kiện.
Do dự giây lát, cô gật đầu. Bằng giá nào đi nữa, cô vẫn phải có được nó.
- Nói đi.
Cá đã cắn câu, anh nhẹ nhàng trả lời.
- Thứ nhất, tối nay tôi muốn mời em đi ăn tối.
Anh nhìn cô, chờ đợi câu trả lời.
- Được.
Câu nói được phát ra từ đôi môi màu bạc thanh tú khiến trái tim anh bỗng rung lên một nhịp. Anh mỉm cười hạnh phúc nhìn vào người con gái trước mặt.
- Vậy chúng ta đi thôi.
- Từ, điều kiện thứ 2, nói luôn đi.
Cô lạnh nhạt buông ra câu nói đó nhưng mắt thì gián chặt vào chiếc túi trong xe.
Nhìn theo ánh mắt cô, anh tò mò không hiểu “ nó quan trọng với em vậy sao? Thùy Dương? ”
- Điều thứ hai, sau này tôi sẽ nói, còn nhiều cơ hội mà.
Ánh mắt cô bỗng di chuyển về phía anh, cả cơ thể như tỏa ra hàn khí bức người.
- Nói luôn đi, sau này không gặp nhau.
Câu nói rút gọn quá mức của cô khiến anh chùng lòng.
- Em kiệm lời quá nhỉ, chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau. Tin anh đi.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt đục mờ của cô, chắc chắn.
“ Anh không biết bây giờ em đã biến thành con người như thế nào, lạnh lùng và tàn nhẫn bao nhiêu nhưng hãy cứ tin anh mãi yêu em và sẽ tìm lại được em của trước kia, vui vẻ, hoạt bát dù cho anh chưa một lần được nhìn thấy con người đó của em, và anh hứa, sẽ mang hạnh phúc trở về bên em và xóa đi mọi nỗi đau cũng như tổn thương trong trái tim em, đơn giản...bởi vì anh yêu em ”
Giây phút cô nghe thấy anh nói “tin anh đi” trái tim cô chợt xao xuyến lạ thường. Không hiểu sao cô lại thấy an toàn và tin tưởng đến thế, dù cho cô không biết anh là ai. Nhưng có một cái gì đó ở anh quen thuộc vô cùng. Hình như, cô đã từng gặp anh ở đâu đó rồi nhưng nhất thời chưa nhớ ra.
Nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sâu thẳm, cô thấy trong đó ánh lên những tia sáng ấm áp làm trái tim cô ấm lên.
“ không được, mày điên rồi Thùy Dương ”
Cô nhìn anh như muốn hỏi.
“ Chúng ta sẽ gặp lại sao ”
“ Đúng vậy. Hãy tin tôi, tôi sẽ không lừa em, chúng ta nhất định sẽ gặp lại”
“ Được. Tôi tin anh ”
Trái tim cô khẽ mỉm cười, không hiểu gì nữa hết. Cô đang nghĩ cái quái gì vậy chứ.
Cả hai người im lặng, bởi họ không biết nói gì với nhau nữa và trái tim mỗi người cũng đang bận ổn định những cảm xúc khó tả trong chính mình. Nhưng phải chăng, đây mới chỉ là sự bắt đầu và khoảng cách đang thay đổi.
Sự im lặng vẫn bủa vây lấy anh và cô dù cho không khí xung quanh rất náo nhiệt và tấp nập bởi dòng người đông đúc đang mua đồ ở đây. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc đến sáng mai cũng chẳng thể dời khỏi đây khi mà cả hai cứ chôn chân ở đây và trân trân nhìn nhau như thế.
- Chúng ta....
“ Bốp ”
Cô bị một người đi qua đụng phải, bất ngờ không giữ được thăng bằng mà lao cả người về phía trước, cả thân hình ôm chặt lấy anh.
Anh cứng khẩu, từ từ nhìn xuống, cô đang ôm chặt lấy anh, mùi hương từ tóc cô thoảng thoảng quấn lấy trái tim anh khiến nó bỗng dưng ngưng lại một vài giây xao xuyến.
- Thơm quá
Cô bất giác thốt lên khe khẽ khi một mùi bạc hà nhè nhẹ xộc vào mũi cô.
“ Thoải mái thật ” Thùy Dương mơ màng dựa vào vòm ngực vững chắc của anh.
- Em có sao không?
Cô giật mình buông anh ra nhưng không hiểu lúng túng kiểu gì mà lại thành ra kéo cả cô và anh ngã nhào xuống đất, cả thân hình anh đè lên nhân ảnh cô, người ngoài nhìn vào không khỏi có suy nghĩ ám muội.
Bốn mắt nhìn nhau, cô thấy nơi lồng ngực con tim mình đập loạn nhịp và mạnh mẽ, là sao, là sao chứ, cảm giác này thật khó hiểu. Cả hai vội vàng đứng dậy, hai má cô đã đỏ lên tự khi nào. Cô thấy mặt mình nóng ran lên, “ chết tiệt, sao vậy chứ ”, dù gì thì cô cũng là con gái mà, dù có lạnh lùng cỡ nào thì trong tình trạng thế này thì cũng chỉ biết đỏ mặt thôi.
Cố trấn an lại con tim đang không chịu nghe lời của mình, anh quay qua cô nhưng trái tim thì xốn xang lạ thường.
- Em không sao chứ.
- Không....khô...ng....sao.
- Ừ. Vậy chúng ta đi thôi.
Anh mỉm cười, tỏ ý mời cô lên xe. Đôi chân cô ngượng ngùng bước lên, còn trái tim thì đang bận để ý nụ cười của anh. Quả thực, nó rất đẹp, một cách mê hồn.
“ Em đâu lạnh lùng như thế phải không cô gái ”
Anh cũng nhanh chóng trở vào xe. Nhìn cô gái đang im lặng nhìn ra ngoài, anh lắc đầu rồi khẽ nhướn người qua thắt dây an toàn cho cô. Cô thấy vậy thì quay lại, khẽ mỉm cười nhìn anh tỏ ý cảm ơn.
“ Nụ cười ấy thật đẹp ”
Một nụ cười hiếm hoi, nói đúng ra là nụ cười đầu tiên kể từ khi cô trở về tới giờ và anh là người đầu tiên cũng như duy nhất được nhìn thấy. Hẳn là không cần nói cũng biết anh hạnh phúc như thế nào. Anh đã chấp nhận từ bỏ rất nhiều thứ, rời xa Sài Gòn đến Hà Nội để tìm lại cô, và hơn nữa là tìm đường mở cửa trái tim cô. Đúng vậy, bởi vì.... “anh yêu em...Thùy Dương”
Im lặng, sự im lặng lại hiện diện giữa 2 người. Chiếc xe chuyển bánh lao vút về phía trước và một tin nhắn được gửi đi mang thông điệp của niềm vui.
“ Cô ấy...cười trở lại rồi ”
*Mọi người cho Du xin cmt lấy động lực với ạ... :( *