Khánh khựng lại, quay về phía sau thì Vũ đã bỏ đi. Mất vài giây để chắc chắn câu nói mình nghe thấy là đúng. Khánh đưa mắt xung quanh để xem có ai chứng kiến việc đó không, nhưng không có ai. Vậy là trước đây Khánh đã nghĩ đúng, có điều Khánh lại gạt đi cái suy nghĩ ấy.
Cô không nghĩ được gì cả. Chắc chắn việc Hà bị tai nạn có liên quan đến Vũ. Tai nạn… vậy còn con Lavin nữa. Việc nó mới bị thương ở chân có phải cũng anh ta làm không hay chỉ là trùng hợp. Khi người ta có vấn đề gì đó khó nghĩ thì người ta thường tìm đến ai đó để kể. Nhưng Khánh biết kể với ai, kể thế nào về việc vì cô mà bạn thân và có thể là cả con chó cưng của cô có chuyện.
Khánh đưa mắt nhìn Hà, con bé đã về lại cái bàn lúc nãy, đang ngồi nhắn tin một mình. Tự nhiên Khánh thấy thương con bé. Khánh sợ sẽ lại có chuyện gì xảy ra với nó nữa. Phải nói ra với ai đó, chắc chắn phải làm gì đó để Hà tránh xa chuyện này ra. Cứ thế trước đã. Khánh nghĩ trong đầu thế. Nhìn thấy Phong ở phía xa xa, Khánh nhanh tay lấy một ly sâm panh mà nhân viên phục vụ vừa mang cái khay từ bếp ra, tiến lại gần phía Phong đang trò chuyện cùng một vài người. Chờ cho họ nói hết vấn đề của mình Khánh mới lên tiếng.
- Em nói chuyện với anh một chút được không. – Khánh cười, nghiêng đầu chào cả ba người đang đứng đó.
- À ừ… được thôi. – Cả ba đều bối rối khi tự nhiên lại có người đẹp đến đòi hỏi điều đó.
Phong tách khỏi ba người, đưa cánh tay cho Khánh. Cô đặt tay lên khoác lấy tay anh rồi hai người tiến lại phía hồ bơi. Chỗ này vắng người và yên tĩnh hơn một chút vì xa ban nhạc đang chơi cho bữa tiệc.
- Anh bận quá nhỉ. – Khánh nâng cái ly lên cụng một tiếng keng khẽ khàng với anh.
- Ừ, như mọi năm bố anh sẽ là người bận rộn. Em không thấy chán chứ. Tự anh còn thấy nó chán. Câu nệ quá.
- Cũng chán, nhưng không chán như Hà. Tối nay anh đưa nó về không? – Khánh cố nghĩ cách nào đó để bắt đầu vấn đề muốn nói.
- Có chứ. Nhưng có lẽ là muộn. – Phong nói, hướng mắt về phía Hà.
Vẫn đang cắm cúi với cái điện thoại, nhìn có lẽ giống đang chơi game trên đó hơn là nhắn tin.
- Nó khởi đầu với bố anh không tốt lắm nhỉ. – Khánh cười.
- À ừ… - Phong hơi bối rối khi thấy Khánh để ý đến điều đó. – Bố anh thực sự muốn anh lấy vợ trước khi chuyển công việc hiện tại cho anh. Nhưng hiện tại thì chưa. Hơn nữa mấy cô gái được sắp xếp gặp mặt thì anh chưa gặp một ai. – Phong nhún vai. – Nên có lẽ ông dồn sự bất mãn về việc anh trái ý lên cô gái anh đưa đến.
- Nó cũng bướng đi. – Khánh biết thừa tính con bạn thân.
- Như thế có lẽ tốt hơn là anh phải chăm chăm ở cạnh người luôn nghe lời bố anh. Mà hôm nay Bảo cũng không ở cạnh em nhiều được nhỉ. – Phong nói. Anh cũng để ý đến hai người. - Ở những nơi như thế này cứ gặp một ai là buộc phải đứng với họ vài phút hoặc có khi cả tiếng.
- Vâng. Anh ấy đã cố nhưng không thành công. – Khánh cười. – Thế… anh với nó sẽ thế nào?
- Ừm, anh thấy muốn ở cạnh cô ấy. – Phong đưa ly sâm panh lên môi, nhấp một ngụm. – Dù cả anh và Hà không định nghĩa mối quan hệ này.
- Chăm sóc nó nhé. – Khánh cũng đưa ly rượu lên.
- Ý em là sao? – Phong thấy điều gì đó là lạ.
- À, ý em là muốn ở cạnh nó thì anh phải chăm sóc nó. Vốn nó chẳng tự lo được ình. Nhìn cái chân nó thì biết. – Khánh lơ sang chuyện khác.
- À, tất nhiên là anh sẽ tốt với cô ấy. Chăm sóc trẻ em cũng dễ.
Khánh hiểu ý câu nói của Phong. Hai người cùng cười. Uống cạn lý rượu rồi Khánh lại trả Phong về bữa tiệc bận rộn của anh. Khánh vẫn không nói được chuyện muốn nói, nhưng là do cô cố ý. Cứ chắc chắn sẽ có người chăm sóc Hà đã. Dù sao Hà cũng đang là người yêu Phong, nên có lẽ Vũ sẽ không dám làm gì quá đáng. Cứ tạm thế đã, vì Khánh vẫn đang nghĩ.
Phong đi rồi mà Khánh vẫn chưa tiến lại gần Hà, cô không biết đối mặt với con bé thế nào. Dù nó vừa nhìn thây và đã đưa tay vẫy Khánh.
- Anh không ở cạnh đã lén nói chuyện với anh nào đấy. – Bảo ôm Khánh từ đằng sau.
Khánh giật mình, không nhận thấy anh đến từ lúc nào. Từ lúc nghe được câu nói của Vũ, cô thấy mình không được tỉnh táo lắm. Đúng hơn đầu bởi đầu óc lẫn lộn những suy nghĩ.
- Anh làm em giật mình à? – Bảo cuống quít.
- Không sao, em đang nghĩ linh tinh chút thôi. – Anh không bận nữa rồi à. Khánh cười trìu mến với Bảo.
- Ừm, giờ chỉ ngồi với em thôi. Vừa nói chuyện với Phong à?
- Vâng, mới gặp lần đầu mà cái Hà đã gây chiến với cả bố anh ấy rồi.
- Hôm nay anh ấy giới thiệu đấy à. Ông ấy cũng chẳng thân thiện với ai lắm. Anh cũng mới gặp lúc nãy. – Bảo nhún vai.
- Kiểu cách của người quen đứng trên à.
Bảo khoác vai Khánh, lại phía Hà ngồi. Có anh, Khánh cảm thấy việc tiến lại gần đó nhẹ nhàng hơn.
- Người đẹp lẻ loi quá.
- Ai được như hai người.
- Ngồi một chỗ cả tối nhàn hạ quá còn gì.
- Chân đau nhưng vẫn lết đi chơi được anh ạ.
Khánh im lặng nhìn Bảo và Hà trêu chọc nhau. Được một lúc thì Bảo tự đứng lên kiếm đồ ăn, cả tối hình như anh chưa ăn gì. Còn lại Khánh ngồi đó.
- Mày làm gì cứ nhìn tao ghê thế? – Hà thắc mắc, mắt và tay vẫn chăm chú vào trò gì đó trên điện thoại.
- Tao thấy tội nghiệp mày.
- Ờ, tao cũng đang thấy khổ thân mình đây. – Con bé lẩm bẩm, tự cười một mình.
- Tao xin lỗi nhé. – Khánh buột miệng. – Bối rối nhận ra mình đã nói gì đó không cần thiết ở hoàn cảnh này.
- Sao mà xin lỗi, vì vừa nói chuyện với anh Phong hả. – Con bé cũng nhìn thấy.
- À ừ, cũng phải nói vài câu rồi mới về chứ. – Khánh chống chế.
- Mà chắc toàn nói về tao. Cứ hết mày lại đến anh ấy nhìn tao. Chắc đang cười sự ngu dốt khi gây sự với bố và con em gái hả?
- Trinh thì không nói đến, nhưng anh ấy thấy chuyện với ông bố cũng bình thường thôi.
- Cho hai người đẹp. – Bảo đặt cái đĩa có vài miếng bánh ngọt và ít mứt lên bàn trước mặt hai đứa. Rồi đặt cái đĩa có mấy miếng sườn nướng và mì xào lên bàn. Kéo ghế ngồi ăn.
- Mà tối nay thằng Vũ có đến tìm mày không? – Hà nhớ ra, ghé tai Khánh thì thầm.
- Không không. Chắc đông người thế này thì không dám đâu. – Khánh chối đây đẩy. – Em lấy nước cho anh nhé. – Khánh đứng dậy, đi lấy nước cho Bảo mà thực ra là tránh việc trò chuyện tiếp với Hà.
Con bé cũng thấy gì đó lạ nhưng chẳng để ý lâu.
Khánh đang lấy một cái bát con múc một ít canh rau củ cho Bảo, nhận ra là khá nóng nên cô tới cái bàn xa hơn để lấy một cái đĩa đặt nó lên. Khi tiến lại gần cái bàn, Vũ đang đứng cạnh đấy. Mất mất mấy giây để Khánh quyết định có tiến lại đó hay không. Khánh bước nhanh lại lấy cái đĩa và nói một câu rất khẽ.
- Tránh xa người thân của tôi ra. – Nói rồi Khánh bỏ đi luôn.
Nhưng Vũ nhanh tay nắm lấy khuỷu tay Khánh, thì thầm vào tai cô.
- Em còn cô bạn nữa chuẩn bị lấy chồng thì phải.
Khánh giật mình, định rút tay lại nhưng không cần cô làm thế, Vũ đã bỏ tay cô ra và bước đi chỗ khác. Đem bát canh lại cho Bảo, Khánh thấy anh vẫn đang ngấu nghiến ăn và đọc tin tức trên điện thoại. Hà vẫn đang thích thú với trò chơi của mình. Khánh tạm yên tâm họ không thấy việc vừa rồi. Lóng ngóng đặt bát canh còn đang bốc khói lên bàn.
- Nóng hả. Đưa anh đỡ cho. – Bảo đỡ lấy bát canh từ tay Khánh. Khẽ chạm vào tay cô. – Tay em lạnh thế.
- Ừm, em cũng hơi lạnh. – Khánh nói nhưng cảm thấy giọt mồ hôi chạy lạnh sống lưng.
Bảo đứng dậy cởi cái áo vest đang mặc choàng lên người Khánh, rồi quay lại với bữa ăn của mình. Hà quay sang đút cho Khánh một miếng gato kem dâu từ cái đĩa Bảo mang về.
- Ăn hộ tao cái. Không thích dâu.
Khánh chầm chậm nhai miếng bánh, nó bé thôi mà sao cô thấy khó nuốt.
…
- Em có cần đi tắm lại không?
- Chắc em tắm qua lại thôi. Anh có tắm không?
- Anh có.
- Thế anh tắm trước đi, em xem con Lavin một lúc rồi lên.
Khánh nhẹ nhàng tiến lại gần hai đứa đang nằm. Thấy Khánh có vẻ mệt nên Bảo ăn xong đưa Khánh về luôn. Con Vic thì nằm im, chỉ hé mắt ngước lên nhìn Khánh. Còn Lavin thì nghển hẳn cổ lên hóng. Khánh đưa tay lên vuốt bộ lông trắng mềm mại của nó. Thằng bé liếm nhẹ tay cô. Cô để yên cho nó liếm chứ không quát như mọi khi.
Bảo xả nước vào bồn sẵn cho Khánh, với tay lấy lọ sữa tắm dốc nhẹ gần phía vòi nước đang chảy. Bọt xà phòng bông lên cùng mùi oải hương dễ chịu. Khánh hít một hơi thật sâu mùi hương ấy, thấy dễ thở hẳn. Bỏ quần áo vào cái giỏ mây trước cửa, Khánh bước vào trông bồn tắm. Tựa đầu về phía sau, nằm im kệ cho nước chảy.
- Em mệt không? – Bảo hỏi, ôm Khánh nằm trên giường.
- Cũng hơi hơi. Anh uống có nhiều không, có đau đầu không? – Quay sang ôm lấy Bảo, Khánh hít nhẹ mùi hương quen thuộc từ ngực anh.
- Không hôm nay anh uống ít thôi. Mà tay em còn lạnh không. – Đưa tay nắn nắn hai tay Khánh, áp nó lên má. – Em cẩn thận không ốm đấy.
- Em không sao, trên chỗ đấy lộng gió thôi.
Khánh khẽ nhắm mắt, tạm muốn xuôi cái suy nghĩ luẩn quẩn trong đầu từ tối. Nhưng hình như không thể. Khẽ ngước lên nhìn Bảo, anh đã thở đều nhè nhẹ. Chắc ngủ rồi. Khánh nhìn anh.
Anh ở cạnh cô thế này có an toàn không?