Dâu Da Tháng Sáu


CHƯƠNG 2: Chuyến xeTháng sáu rồi mùa hạ đã về chưaMà bầu trời hôm nay nhìn rất lạNắng thôi hát bản tình ca oi ảGọi mưa về trên những bước em qua.3 tiếng ngồi xe dần trôi qua, những cung đường quen thuộc mà mỗi lần đi qua đều để lại nhưng cảm xúc thật là mới lạ, tính ra 4 năm học cũng chẳng về được bao nhiêu, để đếm bằng 10 đầu ngón tay thì vẫn còn dư ra mấy ngón ^^.

Cái sự lấy binh làm nghiệp nó như vậy là điều hiển nhiên, bây giờ còn đi học thì còn tính chuyện nghỉ hè nghỉ tết, chỉ 1 tháng nữa thôi là lễ tốt nghiệp rồi, lúc ấy chúng tội, những học viên quân đội sẽ có một bước nhảy vọt lớn về chất trở thành những sĩ quan quân đội chia nhau về những biên giới, những hải đảo, những vùng xung yếu mọi miền của tổ quốc.

Vừa vinh dự tự hào vừa trách nhiệm, mà còn gắn liền với những hy sinh thầm kín, thôi lan man quá, nói chung là còn 1 tháng hè nữa mới phải lo.Lại một điểm dừng nữa, tôi ngó qua cửa sổ xem mình đã đi đến đâu.

Đây là địa phận Huyện Gia Lộc, Tỉnh Hải dương, tôi nhẩm tính chắc còn 45 phút nữa sẽ tới nhà, thằng ngóc ngồi cùng tôi lên xe từ đoạn Đại học Công nghiệp Hà Nội đã ngủ được 1 giấc rồi, xe dừng nó dậy ngáp một cái,… rồi…ngủ tiếp , người đâu mà bất lịch sự thế không biết.


Thôi thì kệ nó, còn tôi thì chắc chắn ngồi xe đường dài dù có êm ru thế nào tôi cũng chẳng thể ngủ được, một phần vì tôi muốn ngắm phong cảnh, cuộc sống bên ngoài bức tường doanh trại nhà trường, một phần có lẽ vì tôi đã quen với những chuyến xe uran đi học dã ngoại, đi diễn tập suốt những năm vừa qua, là những lần căng mắt ra đợi tình huống chiến thuật, những đoạn đường đồi núi gập ghềnh đầy ổ gà, ổ voi đến nỗi ngồi ôm súng mà xóc đập đầu vào trần xe.

Có qua đi mới thấy mình cứng cáp như thế nào sau những năm tháng học viên quân đội.Cọt kẹt…Chuyến xe bắt đầu lăn bánh tiếp, bỗng có tiếng gọi với từ sau, một bóng người con gái lướt qua, phi thẳng vào cửa xe, em cúi người thở gấp, mái tóc thẳng xõa xuống, có phần dính bết vào khuôn mặt vì mồ hôi, chiếc áo váy vàng nhẹ hơi ướt, xe vẫn lăn bánh, người tôi yêu da diết sau này bước vội về phía cuối xe để tìm một chỗ ngồi, lúc ấy em đứng thẳng lên ngửa mặt, mái tóc xõa ngang lưng rẽ sang hai bên để lộ ra khuôn mặt trắng hồng, thanh thoát tựa một thiên thần, một vẻ đẹp kiến tôi ngỡ ngàng, chỉ có thể đứng hình nhìn em không chớp mắt, quên cả những kế hoạch mình đang lên trong kỳ nghỉ hè này.- oáp ( cái ngáp của thằng nhóc bên cạnh)Sực tỉnh tôi nhận ra em đang tiến tới chỗ mình tìm chỗ ngồi.

Nhìn sang thằng nhóc bên cạnh vẫn đang ngủ như cún con say sữa, lúc ấy tôi chỉ muốn có một phép màu nhiệm cho nó biến mất, hay chí ít là cho nó chuyển sang chỗ khác tư duy sâu để có lý do cho nàng ngồi bên cạnh tôi.

Đảo mắt lên trên thì đã hết ghế rồi, đây cũng là cuối tuyến, tất cả mọi người thấy ghế trống đã dồn hết ngồi những hàng đầu, bên dưới thì chỉ còn lác đác 1, 2 ghế.

Chỉ còn một chỗ xem cũng tạm là hàng ghế bên cạnh tôi mới chỉ có một cụ bà đang ngồi, một tay bà chống gậy đẩy về phía trước, một tay bám vào thành ghế của dãy trên.

Và đúng như dự tính, em chọn vị trí ngồi cạnh bà…Suốt chặng đường từ Gia Lộc về Thái Bình ấy như dài hơn một tiếng đồng hồ, chẳng phải vì xe bị hỏng hay những lần chậm lại do vào đường nhỏ khu Ninh Giang, mà vì tôi lúc đó đã không còn để tâm nhiều tới những sự vật xung quanh…và cảm xúc lại có dịp lên ngôi một lần nữa.Thật sự lúc ấy rất ngại, tôi ngày trước cũng là một thành viên năng động trong hoạt động, cũng từng tham gia văn nghệ với các lực lượng kết nghĩa của nhà trường, Đã từng đứng giữa rừng hoa mà chưa một lần thấy mất tự tin, hay rung động, thấy cảm xúc khó tả như lúc ấy, và tôi cứ nhìn ngắm em như vậy, khó rời mắt, cho đến khi em nhìn lại tôi,…Đôi mắt em tròn xoe nhìn tôi và tôi thì vẫn đang như vậy từ đầu đến giờ.

Biểu cảm ngay lúc ấy là ngại, rõ ràng là một trang nam tử hán đại trượng phu mà lại ngại, nhưng chưa kịp định thần, mặt cũng chưa kịp hồng lên thì em đã quay ngoắt ra phía cửa sổ, em im lặng, tôi thì lúc này mặt đã đỏ lên đến tai rồi.

Chết dở tình hình này chắc chưa kịp làm quen thì đã thành yêu râu xanh trong mắt người ta rồi…híc.Người ta bảo yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên là do ấn tượng đầu phải đẹp, nhưng lần này thì hỏng rồi, tôi nghĩ vậy, thôi đành phải đẩy sự chú ý của mình ra ngoài cửa sổ vậy, tôi chống tay thở dài rồi nhìn về phía xa ngoài khung kính xe khách, nơi có những cánh đồng bắc bộ đang vừa độ gặt vàng ươm….như chính màu váy của em vậy.Đi được độ 5 phút sau thì xe chạy chậm lại, tấp vào cây xăng ven đường rồi dừng hẳn, đây là trạm dừng nghỉ của xe.


Tôi cũng tranh thủ xuống đi bộ hít thở không khí, vì cũng chỉ còn khoảng 10 km nữa thôi là về đến Quỳnh Phụ nhà tôi rồi.

Lúc ấy, lóe lên trong đầu tôi một ý tưởng, tôi sẽ làm quen nàng.^^.

Nhưng làm quen thế nào mới là vấn đề, từ lý luận đến thực tiễn là cả một con đường dài, để ý thấy em lúc lên xe mồ hôi nhễ nhại, chắc chắn là cũng đang nóng và mệt, thôi thì lý luận mà không có thực tiễn thì là lý luận xuông, mà lý tưởng mà không đi đôi lợi ích là lý tưởng mù quáng- Mác nói rồi.

Làm trước nghĩ sau, tôi nhanh chân vào một hành tạp hóa tại trạm nghỉ mua một chai nước cam lạnh, định mời em cũng là ấn tượng đầu, nhưng mua xong vấn đề là em không xuống xe nghỉ, vẫn ngồi cạnh bà cụ, chả lẽ mình cứ thế lên xe rồi đưa, mà có mời thì cũng phải nói chuyện mấy câu chứ không thể nào đưa xong cứ im im về chỗ ngồi được, xe thì đông ngại chết, rồi em không nhận thì sao.

Đúng là đã thích lại còn ngại, làm sao mà xử lý được tình huống này đây, chắc có tập trung cả khoa chiến thuật ở đây, cũng bó tay…Tôi bước lên xe với cái tâm trạng ấy, tay vẫn xách túi bóng đựng chai nước lạnh.

Ấy vậy mà vừa bước lên tôi đã suýt vấp vì không tin vào mắt mình, em đã đổi chỗ cho cụ bà ra ngồi sát với hành lang, còn bà vào gần cửa sổ.


lúc này em đang nhận nước từ tay thanh niên ngủ gật cạnh tôi, tôi thu tay đưa chai nước của mình ra sau, lặng lẽ về chỗ ngồi.

Tai vẫn nghe tiếng em và thanh niên ấy nói chuyện.- Bạn ơi, uống nước nhé?, mình mua 2 chai này.- Ừ cảm ơn bạn nhé, cơ mà thôi mình….- Thôi gì chứ, nãy thấy bạn lên xe mồ hôi ướt hết áo.

Chắc đợi xe cũng lâu rồi, thôi bạn cầm lấy đi, mình cũng ko uống hết đc 2 chai đâu.Nói rồi đặt chai nước vào tay em, em nhận lấy bằng hai tay để về trước đùi.- ừ… vậy mình cảm ơn bạn nhé.- ừm,… cơ mà bạn sinh năm bao nhiêu vậy, để mình dễ xưng hô.- Mình sinh 97- Hơ, mình với bạn bằng tuổi ấy, mình tên là Nam học công nghiệp nhé.- Ừ mình tên là Phương đang học y Hà Nội.Cứ như vậy đoạn đường về quê lại dài hơn một đoạn nữa, vì những câu hỏi của thanh niên kia và những câu trả lời ngắn gọn, như cho đủ nội dung của em.

Đúng là có khi việc làm quen rất đơn giản với những người cởi mở, nhưng khi cảm xúc là thật, là ấn tượng đầu tiên, những người đa cảm lại không biết diễn đạt làm sao, hoặc lại quan trọng hóa cảm xúc quá, rồi cơ hội tuột khỏi tay lúc nào chẳng hay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận