Đau Đến Mấy Vẫn Yêu


Vũ Dịch Đức đã thức từ lâu nhưng vẫn chưa muốn rời giường.

Hôn lễ qua đi, sức khỏe của anh liền giảm xuống, hay đau đầu và mệt mỏi.

Cũng phải thôi, trong vòng một tháng rưỡi anh sắp xếp và chuẩn bị lễ đính hôn và kết hôn, cộng thêm công việc nếu không mệt thì chắc chắn người anh làm bằng gỗ đá.
Nửa nằm nửa ngồi trên giường, Vũ Dịch Đức đưa tay vuốt ngược mái đang rũ rượi ra sau, xong rồi xoa xoa cái đầu đang đau nhức của mình.

Thầm nghĩ mình nên nghỉ ngơi một thời gian, ông Vũ ở nhà tận hưởng cũng lâu rồi, đã đến lúc phải đi làm trở lại.
“ Ưm ~~ ”
Đặng Song Nhi trở mình, quay sang ôm chặt lấy Vũ Dịch Đức.

Trong tư thế nửa nằm nửa ngồi của anh, tất nhiên tay cô đang đặt ngang ' em trai ruột ' của anh.
Cảm giác ấm ấm nóng nóng, Đặng Song Nhi khó chịu mở mắt.
“ Tối qua chưa đủ hay sao? Còn muốn trêu nó? ”
“ A...!”
Đặng Song Nhi vội vàng rút tay về lại, khuôn mặt nhăn nhó đáng thương.
Trời ơi, sáng sớm đã thấy con vật đáng sợ này thì xác định cả ngày cô bị ám ảnh!
“ Em không có trêu, em...!em vô tình thôi! ”
“ Rõ ràng là cố tình! ”
Khuôn mặt yêu nghiệt của Vũ Dịch Đức tràn đầy ý cười, búng yêu vào chiếc mũi thon cao tuyệt mỹ.
Đặng Song Nhi ngượng quá, đảo mắt một vòng, sau đó liền đổi hướng sang chuyện khác.
“ Anh ơi, hôm nay là thứ bảy, anh có lên tập đoàn không? ”
“ Có, tôi lên sắp xếp công việc một chút.

Chiều sẽ lên máy bay đến Maldives luôn.


“ Thật ạ? ”
Đặng Song Nhi phấn chấn ngồi dậy nhìn Vũ Dịch Đức.
Anh cười trả lời:
“ Tôi không đáng tin như thế sao? ”
Sắc mặt của Song Nhi thay đổi trở nên đượm buồn.

Lắc đầu, ngữ điệu ỉu xìu:
“ Dạ không có! ”
“ Em sao vậy? Sao lại buồn? Không thích đến Maldives hay sao? Nào...!em thích đi đâu, tôi chiều em! ”
Đặng Song Nhi tiếp tục lắc đầu, hờ hững trả lời:
“ Không, em thích lắm! ”
“ Vậy tại sao lại buồn? ”
Song Nhi ngẩng mặt nhìn Vũ Dịch Đức.

Anh ngồi thẳng dậy, cau mày nôn nóng chờ đợi câu trả lời của cô.
“ Em không thích anh cứ xưng tôi với em, em không thích! ”
Chân mày của Vũ Dịch Đức giãn ra rõ rệt sau câu trả lời đầy quyết liệt, mạnh mẽ của Song Nhi.

Cô dừng như đã thích nghi với cuộc sống vợ chồng, chẳng còn sợ anh như trước.
Nhếch nhẹ khóe môi, anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, ngọt ngào.
“ Mấy hôm nay tôi...”
“ Mấy hôm nay anh làm em buồn lắm sao? ”
Đặng Song Nhi thật thà gật đầu, nở nụ cười tỏa nắng đáp trả ánh mắt của anh.
“ Vậy phải phạt anh rồi! ”
Đặng Song Nhi lơ ngơ chưa hiểu ý của Vũ Dịch Đức, bỗng nhiên anh đè cô xuống giường, lấy chăn chùm kín lên người của cả hai.
“ Aa...!anh làm gì vậy? Em ngợp quá! Ưm...Ứm ”
Song Nhi hốt hoảng la hét lên, nhưng nhớ ra mình chưa đánh răng liền đưa tay bụm miệng.
Vũ Dịch Đức khẽ cười, lên tiếng nói:
“ Phạt anh! ”
Ủa, đây là phạt anh hay phạt cô?
Hai tay của Vũ Dịch Đức giữ chặt chiếc chăn không cho tung ra.

Cúi đầu mơn trớn trên da thịt đã đầy dấu hôn nhàn nhạt.

Đặng Song Nhi như bị thôi miên, lúc đầu còn vùng vẫy nhưng khi anh chạm vào chiếc cổ liền nằm im re, ánh mắt và khuôn mặt chứa đầy hạnh phúc, còn có chút mong chờ.
Thấy Song Nhi đã chịu phối hợp cùng mình, Vũ Dịch Đức mở chiếc chăn ra khỏi đầu cho cô dễ thở.

Giọng điệu cưng chiều, ánh mắt mê mệt nhìn sâu vào đôi mắt cô hỏi:
“ Ăn sáng muộn một chút nhé? ”
Đặng Song Nhi ngượng ngùng ra mặt, ngoảnh mặt sang một bên gật đầu với anh.
Có mấy ai đủ quyết tâm từ chối người mình yêu chứ?
...----------------...
• Buổi chiều...
Đặng Song Nhi ngồi cùng với bà Vũ ở sofa nói chuyện với bà Tần và bà Âu.

Vốn dĩ bà không thân thiết với hai bà ta, nhưng họ cứ đến làm thân siểm nịnh.
“ Song Nhi đúng là ngoan hiền, chị thật có phúc đấy chị Vũ.


Nghe bà Tần nới vậy, bà Âu ngồi kế bên cũng hùa theo nói thêm:
“ Đúng đó, đúng đó! Không như cô gái Thái Tuyết Như kia, hóng hách, kiêu căng, không có phép tắc.

Một chút cũng không bằng Song Nhi, Dịch Đức thật rất thông minh và sáng suốt.


Đặng Song Nhi chỉ biết cười gượng nhìn sang bà Vũ.

Cô thừa biết họ chỉ giả tạo khen cô vậy thôi, chứ nếu họ là bà Vũ, chưa chắc họ đã chấp nhận cô.
Bà Vũ cong môi cười khẽ, nhướn người ra phía trước bàn, lấy cây nĩa cấm vào miếng táo đưa cho Song Nhi.
“ Dịch Đức thương đâu thì tôi chịu đấy, tình yêu của con cái mà.

Còn về Song Nhi thì từ lâu tôi đã xem con bé như là con gái...ha.! ”
Đặng Song Nhi cắn nhẹ miếng táo, đôi mắt đo đỏ cảm động nhìn bà.
Câu nói tưởng chừng rất bình thường, nhưng nó như cái tát vào mặt họ, khiến cho cả hai bà Âu và bà Tần đau đến đỏ mặt, làn môi run run giật giật.
Thương đâu chịu đấy?
Không quan trọng môn đăng hộ đối, không quan trọng học thức...?
“ Phải, phải...!”
Lúc này bên ngoài có chiếc xe lái vào, Đặng Song Nhi nghĩ là Vũ Dịch Đức đã về liền hớn hở đặt cây nĩa xuống bàn, đứng dậy bước ra đón anh.
Nhưng không như Đặng Song Nhi đã nghĩ, Hắc Nhạc trợ lý của Vũ Dịch Đức và hai tên vệ sĩ bước xuống xe, vòng ra phía sau mở cốp đem nhiều túi giấy ra bên ngoài.
Cả ba tay xách nách mang đi vào, đứng trước Song Nhi cúi đầu chào hỏi.
“ Thiếu phu nhân! ”
Đặng Song Nhi gật đầu đáp lại, ánh mắt hạ xuống nhìn vào những túi giấy trên tay họ.
“ Đây là? ”
Hắc Nhạc mím môi nhịn cười, trả lời :
“ Là Vũ tổng mua cho cô đấy.


Bà Vũ bật cười thành tiếng nói lớn:
“ Dịch Đức cũng thật là, mua cho vợ sao không dẫn vợ theo để chọn.

Nó là đàn ông, tính tình lại cục súc như vậy thì biết mua gì chứ.


Bà Vũ hếch mặt lên cao hãnh diện về con trai mình trước mặt bà Âu và bà Tần.
Vũ Dịch Đức không những thông minh, tài giỏi, hiếu thảo, mà còn rất thương vợ.
Ở thành phố B này, có mấy người được như con trai bà chứ?
“ Thiếu phu nhân, có cần tôi mang lên phòng giúp không? ”
“ Hắc Nhạc, đem lại đây, để ta xem thằng cục súc đó chọn thứ gì? ”
Hắc Nhạc nghe bà Vũ nói vậy liền lướt qua Đặng Song Nhi đem đến cho bà.
“ Phu nhân à, có một món người không ngờ tới đâu...!haha.


Bà Âu và bà Tần cũng tò mò nghiêng ngó muốn xem.

Trong lòng nổi lên một trận ganh tỵ ghen ghét, tầm mắt nhìn theo từng động tác của bà Vũ.
“ Là giày, sao Dịch Đức mua nhiều giày thể thao như vậy? ”
” Phu nhân, túi này mới thú vị.


Hắc Nhạc lúc này không thể nhịn nữa, cười ngặt nghẽo, đỏ trạch cả mặt.
Theo Vũ tổng bao nhiêu năm, chưa thấy trường hợp nào như trường hợp này!
Bà Vũ lấy món đồ trong túi giấy cầm lên xem.

Từ kinh ngạc đến cười nghiêng ngã cơ thể, không tin Vũ Dịch Đức có thể mua thứ này cho Song Nhi.
Thay đổi...thay đổi thật rồi!
Khuôn mặt của Đặng Song Nhi ửng đỏ, nóng bừng lên khi bà Vũ cầm bộ bikini màu đỏ đưa lên trước mặt mọi người.
Sao có thể như vậy chứ?
“ Song Nhi à, hai đứa định đi hưởng tuần trăng mật ở đâu? ” Bà Vũ vừa cười vừa hỏi.
“ Dạ...!dạ...Maldives.


“ Đúng rồi, đúng rồi! Dịch Đức mua bikini cho con là đúng rồi...!ha...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui