Tiệc sinh nhật của Cát An tổ chức ở vùng ngoại ô thành phố, ban đầu Mộc Tịnh Kỳ có ý định tìm cớ từ chối tham gia nhưng lại bị mẹ Khưu ép đi cùng.
Suốt mấy ngày giận dỗi nhau, Mộc Tịnh Kỳ và Khưu Dĩnh Ninh đều không ai chịu xuống nước làm hòa trước.
Riêng cô cảm thấy như vậy rất tốt, khi tình cảm nhạt dần, mọi thứ sẽ quay về quỹ đạo vốn có ban đầu, bao gồm tình cảm giữa anh và Cát An.
Mộc Tịnh Kỳ đã nghĩ ngợi rất nhiều, nhưng sự thật không thể thay đổi, cô là người đến sau, là người khiến Khưu Dĩnh Ninh thay lòng đổi dạ.
Cô không muốn làm người thứ ba, cũng không muốn biến anh trở thành người con trai tồi.1
Buổi sáng hôm xuất phát, bên trong phòng ngủ, Khưu Dĩnh Ninh bỗng bước đến chỗ Mộc Tịnh Kỳ đang sửa soạn đồ, chủ động yêu cầu: “Anh không cần biết em giận đến mức nào, giận tới bao lâu.
Nhưng chúng ta đi cùng người ngoài, đừng để họ biết chúng ta cơm không lành, canh không ngọt.”
Mộc Tịnh Kỳ không đáp, không đồng ý cũng không phản đối.
Cả nhóm tham dự chuyến đi chỉ tổng sáu người, trong đó có bạn bè cũ vẫn giữ liên lạc và đồng nghiệp thân thiết với Cát An.
Trên xe sáu chỗ, Khưu Dĩnh Ninh và Mộc Tịnh Kỳ ngồi hàng ghế cuối, Cát An và một cô bạn đồng nghiệp ngồi hàng trên, lái xe và ghế lái phụ là hai người nam.
An vị vào chỗ không lâu, Khưu Dĩnh Ninh đã quay người sang Mộc Tịnh Kỳ, lợi dụng tình thế hôn lên má cô.
Âm thanh Khưu Dĩnh Ninh hôn vang rõ mồn một trong xe, thu hút toàn bộ sự chú ý của những người có mặt.
Mộc Tịnh Kỳ xấu hổ không có chỗ chui, xấu hổ lườm anh cảnh cáo.
Suốt đoạn đường di chuyển, Cát An thường xuyên xoay người xuống, hết đưa bánh trái rồi lại đưa nước, quan tâm Khưu Dĩnh Ninh một cách nhiệt tình.
Mộc Tịnh Kỳ bị Khưu Dĩnh Ninh nhét một bên tai nghe vào tai, đành miễn cưỡng cùng anh xem phim trên điện thoại.
Dáng vẻ của cô tuy tập trung xem phim, nhưng thực chất bên tai còn lại và tâm trí đều đặt ở Khưu Dĩnh Ninh và Cát An.
Sau nhiều lần Cát An quay xuống, giọng nói ngọt ngào khác thường liên tục truyền vào tai Mộc Tịnh Kỳ, cô không nhịn được nữa, vô tình thở ra một hơi nặng nề.
Khưu Dĩnh Ninh bị tiếng thở dài khe khẽ của cô làm cho xoắn xuýt.
Ngay khi Cát An lần nữa quay xuống, anh lập tức lên tiếng với giọng bất mãn: “Cái gì em cũng không cần, em chỉ cần yên tĩnh!”
Cát An không tình nguyện ngồi ngay lại, lúc quay lên vẫn không quên bày ra vẻ mặt ấm ức cho Khưu Dĩnh Ninh thấy.
Đáng tiếc, nói xong với cô ta, anh liền xoay qua nhìn biểu hiện của Mộc Tịnh Kỳ, tuyệt nhiên bỏ những thứ không liên quan ngoài tầm mắt.
Ra khỏi nội thành nhộn nhịp, vùng ngoại ô khắp nơi được bao phủ bởi cây xanh tươi mát.
Các tòa cao ốc hay nhà máy lớn dần được thay thế bằng khung cảnh thiên nhiên trong lành.
Đường xá ngoại thành vắng vẻ, dọc hai bên đường các căn nhà được xây cách nhau giữa những khu vườn nhỏ và hàng rào thấp, không san sát ngột ngạt như ở trung tâm thành phố.
Sau gần cả buổi sáng ngồi xe cũng tới địa điểm chọn sẵn.
Ngôi nhà hai tầng thiết kế mở với cửa kiếng trong suốt, vừa hiện đại lại vừa mang đến cảm giác rộng rãi, thoáng đãng.
Ngôi nhà này thuộc quyền sỡ hữu của gia đình một người bạn nam tên Tư Khắc đi cùng, cũng là người lái xe đưa cả nhóm đến tận chỗ xa xôi chơi.
Giữa anh ta và Cát An là bạn bè lâu năm, suốt lúc cô ta ở nước ngoài cả hai vẫn giữ liên lạc thường xuyên.
Trước khi tất cả đến đây, Tư Khắc đã thuê người dọn dẹp qua.
Theo như phân chia, mỗi người sẽ ở một phòng, nữ ở lầu trên, nam ở tầng trệt.
Sau khi cất đồ, mọi người tiếp tục di chuyển đến siêu thị mua thực phẩm và đồ trang trí cho bữa tiệc sinh nhật tối nay.
Loay hoay chuẩn bị cả ngày, khi mọi thứ đâu vào đó thì bầu trời bên ngoài cũng đã đổi màu.
Trong khu vườn phía sau nhà, bàn tiệc đến trang trí cũng hoàn thành, đèn LED, loa nhạc đều được sẵn sàng.
Qua chín giờ, bữa tiệc chính thức bắt đầu, dàn đèn LED sặc sỡ tỏa sáng cả một khu vườn, tiếng nhạc xập xình cũng được bật lên.
Mộc Tịnh Kỳ mặc một chiếc váy hoa nhỏ tay phồng, ngắn trên đầu gối, tóc buộc nửa đầu dịu dàng nữ tính.
Mặc cho mọi người vui chơi nhảy múa, cô chỉ an phận ngồi một góc ở bàn dõi theo.
Riêng Khưu Dĩnh Ninh đi ra đi vào nhà mấy lần, qua một hồi trở lại ngồi xuống cạnh Mộc Tịnh Kỳ.
Đến khi thấy được Khưu Dĩnh Ninh ngồi vào bàn, Cát An đang ngoài mặt cười nói hưởng ứng cuộc nói chuyện của những người còn lại, ánh mắt lại kín đáo ra dấu cho Tư Khắc đứng ở đối diện.
Tư Khắc hiểu ý Cát An liền gật nhẹ đầu, anh ta chủ động lên tiếng thúc giục mọi người quay lại bàn nhập tiệc.
Lấy tư cách là chủ nhà, Tư Khắc nhiệt tình giúp Cát An chiêu đãi mọi người, điều quan trọng anh ta nhắm đến là giúp cô ta chuốc say Khưu Dĩnh Ninh.
Bữa tiệc ngoài trời diễn ra trong bầu không khí náo nhiệt, Tư Khắc ngồi cạnh Khưu Dĩnh Ninh khui nắp chai bia rót đầy ly cho anh.
Nụ cười trên môi anh ta lộ ra sự gian xảo: “Cậu sắp lên năm hai đại học rồi nhỉ, lớn rồi cũng nên học cách làm một người đàn ông thực thụ.”
Biểu cảm Khưu Dĩnh Ninh vẫn điềm nhiên như thường, từ tốn đáp: “Tôi có phải đàn ông thực thụ hay không, chỉ cần Kỳ nhà tôi biết là được rồi.”
Động tác nâng ly uống nước của Mộc Tịnh Kỳ bất chợt dừng lại giữa không trung, trái tim cô đột ngột nhảy bưng lên một cái, toàn thân cứng đờ như bị dán keo.
Không gian ồn ào vì câu nói của Khưu Dĩnh Ninh làm cho rơi vào tĩnh lặng.
Cát An căm phẫn trong lòng, siết chặt tay dưới gầm bàn.
Liếc thấy Khưu Dĩnh Ninh đưa mắt gợi tình nhìn Mộc Tịnh Kỳ, cô ta không nhịn nổi nữa dùng chân đá chân Tư Khắc.
Đang ngớ người ra, Tư Khắc bị hành động của Cát An làm cho sực tỉnh.
Anh ta cười trừ vài tiếng, nhanh chóng chuyển chủ đề sang vấn đề khác.
Suốt buổi tối, Mộc Tịnh Kỳ không tham gia vào bữa tiệc, nếu không có Khưu Dĩnh Ninh để ý, có lẽ cô đã thật sự trở thành người vô hình.
Qua mười một giờ đêm, giữa lúc mọi người còn đang say sưa tám chuyện, Mộc Tịnh Kỳ rời bàn về phòng nghỉ trước.
Khi cô bước ra khỏi chỗ, nhìn thấy đống chai bia rỗng nằm ngổn ngang trên mặt đất, không rõ vì sao cơn bất an chập chờn dâng lên giữa lồng ngực.
Mộc Tịnh Kỳ là người sống nội tâm, tính cách cũng khép kín, vậy nên thay vì nói ra suy nghĩ, cô lại thuộc kiểu im lặng quan sát mọi thứ tỉ mỉ.
Trở về phòng, Mộc Tịnh Kỳ đặt lưng xuống giường, tâm trí lại quanh quẩn ở những gì diễn ra trong suốt bữa tiệc.
Tuy khi ấy Mộc Tịnh Kỳ có vẻ lơ đễnh, nhưng thực chất cô biết rõ Tư Khắc đang cố ý chuốc say Khưu Dĩnh Ninh, mà anh lại không đề phòng uống hết ly này đến ly khác.1
Nằm trằn trọc trên giường một hồi lâu, cố suy nghĩ về những điều tích cực nhưng linh cảm Mộc Tịnh Kỳ dường như không chịu để yên.
Cô trở người mở điện thoại kiểm tra, phát hiện đã qua một giờ sáng.
Chi bằng tự mình xác nhận cho yên tâm rồi ngủ ngon giấc, Mộc Tịnh Kỳ quyết định rời giường quay xuống dưới lầu.
Từng bước chân của Mộc Tịnh Kỳ bị lý trí điều khiển trở nên gấp gáp.
Vừa phóng xuống hết cầu thang, trước mắt cô là cảnh tượng cửa phòng Khưu Dĩnh Ninh đóng lại.
Dù chỉ là vài giây ngắn ngủi, Mộc Tịnh Kỳ vẫn kịp nhìn thấy người mặc chiếc váy đỏ độc nhất đêm nay là Cát An bên trong phòng Khưu Dĩnh Ninh.
Trên thắt lưng cô ta, bàn tay to lớn nam tính màu da tương phản màu váy chưa bao giờ chói mắt như lúc này.
Mộc Tịnh Kỳ sững sờ bất động, hai mắt mở to không dám chớp, trái tim bên trong ngực trái của cô...!tựa như không còn sức để đập nữa..