Theo như vị trí Thích Vy gửi qua, Khưu Dĩnh Ninh lái xe đưa Mộc Tịnh Kỳ đến đón cô ta, xem như nể mặt viện trưởng cưu mang cô ta một đêm, đợi ngày mai ông tự đến đưa con gái về nhà.1
Lúc cả hai đến nơi, Thích Vy đang ngồi thu mình một góc dưới trạm chờ xe buýt.
Khoảnh khắc Thích Vy nhìn thấy Khưu Dĩnh Ninh xuất hiện, hai mắt cô ta liền sáng bừng rạng rỡ tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng giữa lúc cô ta đang tuyệt vọng.
Thế nhưng, Thích Vy vừa thấy Mộc Tịnh Kỳ từ ghế phụ bước xuống, nét vui mừng trên mặt cô ta liền giảm xuống mấy phần.
Mộc Tịnh Kỳ không có tâm trạng quan tâm đến suy nghĩ của Thích Vy, mặc kệ cô ta thích hay không thích, cô mở cửa ghế sau, khách sáo nói: “Mời cô.”
Thích Vy chần chừ không muốn động, liếc mắt dõi theo Khưu Dĩnh Ninh thô lỗ ném hành lý cô ta vào cốp xe, sau đó lại vòng lại lên trên.
Tưởng chừng anh sẽ để ý đến Thích Vy nhưng anh lại ôm vai Mộc Tịnh Kỳ đẩy lên xe, đóng cửa cẩn thận rồi vòng về ghế lái.
Bị Khưu Dĩnh Ninh xem như không khí, Thích Vy cắn răng cắn lợi đứng lên đi đến ngồi vào ghế sau xe.
Trên đường về, Khưu Dĩnh Ninh ghé vào cửa hàng tiện lợi mua đồ, chỉ còn lại Mộc Tịnh Kỳ và Thích Vy ngồi trong xe, không ai nói với ai lời nào, bầu không khí nửa lạnh nhạt nửa nóng nảy.
Lát sau, Khưu Dĩnh Ninh mua đồ xong trở lại, anh lấy trong túi ra một chai trà đào, mở nắp đưa qua cho Mộc Tịnh Kỳ, rồi lại hờ hững đưa chai nước suối cho Thích Vy.
Được Khưu Dĩnh Ninh “chăm sóc”, Thích Vy hớn hở ra mặt cầm lấy, nào ngờ cô ta vừa cầm chai nước, anh liền lạnh lùng hỏi: “Mười nghìn, cô muốn trả tiền mặt hay chuyển qua điện thoại?”1
Nghe Khưu Dĩnh Ninh hỏi Thích Vy, Mộc Tịnh Kỳ mím nhẹ môi nhịn cười, vờ tập trung uống nước.
Mà Thích Vy lúc này rút lại sự vui mừng không kịp, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Khưu Dĩnh Ninh không thèm quay mặt xuống.
Thích Vy uất ức lấy tiền trong túi ra đưa cho Khưu Dĩnh Ninh, anh cầm xong liền chồm người qua lấy ví tiền của Mộc Tịnh Kỳ để trong hộc xe nhét tiền vào.
Khi cả ba trở về nhà mẹ Khưu đích thân ra đón, nụ cười trên môi bà nhìn sơ qua có vẻ rất thân thiện, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy được sự kỳ dị đến gợn gai óc.
Trong lúc Mộc Tịnh Kỳ đưa Thích Vy về phòng cho cô ta tắm rửa và sắp xếp chỗ ngủ, Khưu Dĩnh Ninh ở bên ngoài phòng khách cùng cha mẹ Khưu.
Mộc Tịnh Kỳ dọn lại giường ở tầng trên của mình để Thích Vy ngủ qua đêm, khi cô vừa sắp xếp xong leo xuống thì cô ta cũng vừa lúc từ phòng tắm bước ra.
Đối diện với không ít chuyện, thêm cả buổi chiều tối lưu lạc một mình bên ngoài, Thích Vy có không gian để suy nghĩ cẩn trọng.
Thế nhưng, khi đối diện với bạn gái của Khưu Dĩnh Ninh là Mộc Tịnh Kỳ, cô ta lại chẳng hề cảm thấy xấu hổ hay chột dạ.
Vì không muốn khiến mọi chuyện trở nên ầm ĩ, cũng không muốn ích kỷ ép uổng để Thích Vy phải lạc lõng ở thành phố xa lạ, Mộc Tịnh Kỳ đã dùng tất cả sự bao dung bản thân có để giúp đỡ Thích Vy, chỉ mong cô ta sẽ hành xử đúng mực.
Đáng tiếc, trái với những gì Mộc Tịnh Kỳ mong muốn, Thích Vy không những không chịu từ bỏ, còn đứng trước mặt cô, hiên ngang nói: “Tôi biết thanh xuân của chị dành cho anh Ninh, nhưng những gì chị tưởng tốt cho anh ấy thực chất chỉ đang cản trở tương lai tươi đẹp của anh ấy.”
“Ý của cô, là thế nào?” Mộc Tịnh Kỳ không mặn không nhạt hỏi lại.
Thích Vy ngẩng cao đầu tự cao, dáng vẻ như thể mình mới là người đúng, thẳng thừng đề nghị: “Nếu chị thật sự yêu anh ấy, nghĩ cho anh ấy thì nên buông tay để anh ấy đến với tôi.
Cha tôi có thể giúp anh ấy tiến xa trong tương lai, còn có thể bồi dưỡng cho anh ấy tiếp quản trụ sở, phát huy năng lực vốn có mà không phải chôn vùi khả năng chỉ vì muốn làm chị vui lòng.”1
Mộc Tịnh Kỳ vào giờ khắc này vô cùng lười tranh cãi, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Như cô nói, vậy Dĩnh Ninh đến với cô vì tiền và danh lợi mà cha cô có, chứ đâu có nghĩa vì yêu cô?”
“Thì đã sao?” Thích Vy thản nhiên đáp: “Yêu đương chỉ là chuyện sớm muộn, thời gian có thể thay đổi được tất cả.”
“Vậy sao?” Mộc Tịnh Kỳ cong môi cười ẩn ý, nét mặt Thích Vy sau khi nghe cô hỏi đúng hai chữ lại mất tự tin đi trông thấy.
Mộc Tịnh Kỳ cười nhạt, giờ phút này lại cảm thấy thương hại cho cô gái ngây thơ như Thích Vy: “Cô có bản lĩnh như vậy, cứ việc tranh giành Dĩnh Ninh với tôi thay vì ở đây, dựa vào danh cha của mình mà tỏ ra lợi hại.
Phải, tôi không xinh đẹp như cô, không có điều kiện tốt như cô, nhưng không có nghĩa tôi phải cúi đầu chịu thua một cách vô nghĩa.
Thứ cô muốn cho Dĩnh Ninh là quyền tài, còn thứ anh ấy thực sự cần, là tôi.”1
Việc Mộc Tịnh Kỳ tự tin vào chính mình trái ngược với suy nghĩ của Thích Vy, cô ta há hốc không phản kháng lại được nửa chữ, bởi trong lòng cô ta vẫn luôn đinh ninh cô sẽ tự ti về mọi mặt, không thể nào đấu lại cô ta.
Khưu Dĩnh Ninh áp tai nghe lén bên ngoài, nhận thấy thời cơ đã đến liền đẩy cửa bước vào với gương mặt vô cảm, tựa như không hề biết chuyện xảy ra vừa rồi giữa Mộc Tịnh Kỳ và Thích Vy.
Mặc kệ sự tồn tại của Thích Vy, Khưu Dĩnh Ninh vừa vào phòng đã ôm lấy Mộc Tịnh Kỳ từ phía sau đẩy cô về giường, miệng cố ý nói: “Ngủ sớm thôi, sáng mai còn qua đón con.”
Mộc Tịnh Kỳ mím môi nhịn cười, để cho Khưu Dĩnh Ninh “trấn áp” về giường.
Thông thường Khưu Dĩnh Ninh sẽ nằm ngoài rìa nhưng lần này anh chủ động vào nằm trong góc.
Canh ngay lúc Mộc Tịnh Kỳ kéo cửa ngăn đóng lại, Khưu Dĩnh Ninh liền cởi áo để Thích Vy bên ngoài nhìn thấy có thể tưởng tượng sâu xa hơn.1
Dùng ánh mắt như phóng ra tia lửa nhìn chằm chằm vào khung giường bị che kín, hai bàn tay Thích Vy siết chặt lại thành nắm đấm, đứng mãi một hồi chỉ còn có thể ôm bụng tức tối leo lên giường phía trên.
Nằm một mình gác tay lên trán nghĩ ngợi, Thích Vy không cách nào chấp nhận được hiện thực, tự lừa dối bản thân thế nào cũng chẳng cam tâm.
Chỉ cần một cái gật đầu của Khưu Dĩnh Ninh, Thích Vy đã có một người bạn trai hoàn hảo, còn có thể cho cha cô ta tự hào, vậy mà người gần ngay trước mắt lại với mãi không tới.
Bận tâm suy nghĩ một hồi lâu, Thích Vy ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Cơn thiu thiu ngủ kéo đến díu chặt mi mắt, sắp rơi vào giấc ngủ sâu, đột nhiên giường nằm rung lắc dữ dội, Thích Vy hoảng hồn bật dậy hét lên: “Động đất!”1.