Thấy Phó Từ Minh gọi điện cho ai đó với thái độ khá nghênh ngang, xong lại không chịu rời khỏi làm nhân viên tiếp tân có chút lo sợ.
Có khi nào là người của bọn gian hồ đến đây gây rối không? Anh ta đang gọi thêm đồng bọn sao? Nhưng trước nay FT chưa bao giờ có tình trạng này xảy ra, nên làm sao đây! Có chút đắn đo cô vẫy tay gọi bảo vệ, nhìn thấy bảo vệ vừa đến cô lên tiếng.
"Người này không hẹn trước với Trình tổng nhưng lại không chịu đi, anh giúp tôi với."
Nhân viên bảo vệ bước đến trước mặt anh nhẹ gật đầu chào hỏi rồi lên tiếng.
"Xin lỗi anh, chỗ này không có phận sự không được ở lâu.
Mời anh đi cho!"
"Cậu chắc chắn muốn tôi đi chứ?"
"Mong anh thông cảm , đây là nhiệm vụ của tôi."
"Cậu muốn bị đuổi việc sao?"
Câu nói vừa dứt lời, Trịnh Đình Dũng tự thang máy bước ra đi về phía Từ Minh.
Nhìn thấy sự xuất hiện của Đình Dũng cùng câu hỏi kia của anh, nhân viên tiếp tân có chút hoang mang.
Cô vội bước ra giải thích thay cho anh bảo vệ.
"Trịnh tổng không phải lỗi của anh ấy đâu ạ, là vị này đến tìm anh nhưng không hẹn trước cũng không có giấy tờ gì xuất trình, lại không chịu đi.
Nên tôi mới nhớ đến bảo vệ thôi ạ."
"Nhớ rõ mặt cậu ấy, sau này cậu ấy đến thì cứ để cậu ấy lên.
Nhớ chưa?"
"Vâng Trịnh tổng."
"Người không biết không có tội.
Được rồi đi thôi."
Phó Từ Minh nói xong liền quay lưng đi thẳng vào thang máy, Trịnh Đình Dũng thấy thế cũng nhanh chân bước theo sau.
Mọi người ở sảnh lớn chứng kiến cũng khá ngạc nhìn không khác gì nhân viên tiếp tân và bảo vệ.
Rốt cuộc người thanh niên kia là ai mà đến cả Trịnh tổng cũng phải nể mặt đến tận đây đón lên cơ chứ!
Phó Từ Minh vừa bước vào phòng đã nhanh chóng bước đến ngã người lên ghế sofa với dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
Trịnh Đình Dũng thấy thế liền lên tiếng hỏi.
"Sao trông cậu mệt mỏi vậy? Có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, thiếu ngủ một chút thôi."
"Cậu định như thế này đến bao giờ, cứ uống rượu mãi không tốt cho sức khỏe đâu."
"Ba tôi vẫn luôn cho người theo dõi tôi từng nhất cử nhất động một, hôm nay đến được đây tôi phải mất không ít thời gian cắt đuôi bọn chúng đấy!"
"Có chắc là người của ba cậu không?"
"Nếu không thì còn có thể là ai chứ! Ông ta ngoài mặt muốn tôi trở về Phó thị, nhưng sau lưng lại âm thầm cho người ám sát tôi cho rảnh nợ.
Tôi sẽ không để họ toại nguyện đâu."
"Tôi biết cậu giận ba cậu về chuyện năm đó, nhưng tôi lại thấy bác ấy không giống như những gì cậu nghĩ đâu.
Cậu đã điều tra kỹ chuyện năm đó chưa, biết đâu có khúc mắc gì đó thì sao?"
"Sự thật rành rành trước mắt như thế còn cần điều tra sao? Trong lúc mẹ tôi đang trong cơn nguy kịch vì bạo bệnh, ông ta lại ngang nhiên đưa người phụ nữ đó và con của ông ta về làm mẹ tôi đau lòng mà chết đi.
Mối hận này tôi tuyệt đối cả đời cũng không thể nào quên được, càng không để bọn họ êm ấm hạnh phúc bên nhau đâu."
Biết không thể khuyên Phó Từ Minh, Trịnh Đình Dũng chỉ biết thở dài.
Cũng không thể trách cậu ấy, tận mắt nhìn thấy mẹ mình đau đớn ra đi vì bạo bệnh, còn ba của mình thì lại ở bên cạnh người phụ nữ khác, hỏi ai có thể xem như không còn gì được đây!
"Chẳng phải cậu nói có báo cáo quan trọng cần tôi ký sao? Nhanh đi, tôi không có thời gian đâu."
Trịnh Đình Dũng nghe anh nói mới sực nhớ mục đích mình gọi Phó Từ Minh đến.
Anh vội bước đến bàn làm việc lấy tập tài liệu đưa cho anh nói.
"Đây là báo cáo tài chính phòng tài vụ đưa tới, tôi đã kiểm tra qua thấy không có vấn đề.
Cậu xem lại rồi ký tên.
Còn đây là những dự án lớn của các công ty muốn hợp tác với chúng ta, trong đó có Phó thị.
Cậu xem đi!"
Phó Từ Minh cầm lấy dự án của Phó thị lên xem, khóe môi Phó Từ Minh nhếch lên một cách coi thường nói.
"Khả năng chỉ có từng này mà cũng muốn hợp tác với tôi! Phó Thế Hào hắn ta cũng chỉ có thế này thôi sao?"
"Dự án này là của Phó Thế Hào tuy là có chút ý tưởng, nhưng mức đột phá cần có để nổi trội thì hắn ta lại chưa làm được gì.
Mấy năm nay Phó thị vẫn đang trên đà dậm chân tại chỗ không có chút tiến triển.
Nếu dự án này không mang lại đột phá, tôi e Phó thị sẽ có biến động tài chính không nhỏ."
"Loại dự án của Phó thị đi! Tôi muốn xem con trai của ông ta dùng cách nào để thuyết phục tôi."
"Cậu đang chơi trò mèo vờn chuột, hay là đang cố tình dồn ép Phó thị vào đường cùng để thu mua đây?"
"Cả hai, Phó thị một nửa cũng là công sức của mẹ tôi góp công gầy dựng.
Tôi không để bất kỳ ai cướp trắng công sức của mẹ tôi một cách dễ dàng thế đâu.".