Biết anh đang cố tình làm khó, cố gắng dằn nén cơn giận trong cô cúi đầu nói.
"Nếu đại thiếu gia không có gì căn dặn tôi xin phép về phòng."
Diệp Bảo Ngọc quay lưng trở về phòng, nhưng vừa bước chân vào phòng chiếc chuông trên trần nhà lại reo, tiếng gọi của Phó Từ Minh lại vang lên.
"Diệp Bảo Ngọc, cô đến phòng tôi ngay!"
Diệp Bảo Ngọc lại ba chân bốn cẳng một lần nữa chạy lên, nhưng khi đến nơi lại nhận một câu trả lời như cũ.
"Tôi thử xem chuông có tốt và nhạy bén không? Không ngờ tốt thật đấy!"
Một lần nữa cô lại kiềm nén cơn giận quay lưng trở về phòng.
Nhưng cứ thế hết lần này đến lần khác lặp đi lặp lại, anh cứ gọi cô đến gọi lại nói không có gì, chỉ thử chuông.
Cơn giận trong lòng không thể nào kiềm chế được nữa, Diệp Bảo Ngọc mở cánh cửa phòng của anh ra thật mạnh, gương mặt phừng phừng lửa giận cô nhìn anh bằng đôi mắt như muốn giết người hỏi.
"Đại thiếu gia, anh lại muốn thử chuông nữa sao?"
"Cô sao vậy? Sao trán lại đổ nhiều mồ hôi thế?"
"Anh nói thử xem? Mang người khác ra làm trò đùa anh thấy vui lắm sao?"
"Cô thái độ với tôi đấy à? Cô nên nhớ tôi là chủ của cô đấy!"
Diệp Bảo Ngọc dằn nén cơn giận siết chặt tay thành nắm đấm.
Đúng, anh ta là chủ.
Nhưng chủ thì đã sao? Chủ thì được quyền mang người khác ra làm trò vui như vậy sao? Thật sự rất muốn cho anh ta một trận thật đấy!
"Đằng đằng sát khí như thế là muốn đánh tôi sao?"
Bảo Ngọc bình tĩnh lại đi, mày đã thỏa thuận hợp đồng với Phó lão gia, vì vậy không thể nào vì một chút tức giận mà đánh anh ta trong lúc này được.
Nhịn, phải nhịn.
Hóa cơn giận thành nụ cười bất đắc dĩ, cô nhìn anh nỡ nụ cười cứng nhắc nói.
"Tôi làm sao dám chứ! Sự hài lòng của thiếu gia chính là miếng cơm manh áo của tôi mà.
Xin hỏi thiếu gia đã thử chuông xong chưa? Có hài lòng không?"
"Cũng tạm, lúc rảnh rỗi buồn chán cũng có thể dùng để giải trí cũng hay."
"Anh còn định bấm nó để giải trí sao?"
"Cô đang muốn quản tôi à?"
Quản anh???Ai thèm quản chuyện của anh chứ! Chẳng qua vì sở thích của anh ảnh hưởng đến người khác nên tôi mới nói thôi.
Tưởng tôi thích lắm chắc!
"Tôi là phận người làm sao dám quản chuyện của chủ chứ! Nếu đại thiếu gia đã thử chuông xong rồi tôi xin phép về phòng.
Chắc đại thiếu gia không định bốc lột sức lao động đến mức giấc ngủ cũng không cho ngủ đấy chứ?"
Nói rồi cô quay lưng đi, Phó Từ Minh ngồi trên ghế nhàn nhạt nói với theo.
"Tôi đã đồng ý cho cô về sao?"
Bảo Ngọc quay lại nhìn anh bằng ánh mắt như muốn thiêu đốt chết anh bằng ngọn lửa giận trong người mình.
Cô đúng là ngu ngốc mới đồng ý với Phó lão gia sẽ làm bạn với anh ta, nhìn anh ta mà xem, có thiện ý làm bạn sao? E là không mấy hôm nữa anh ta đã đày đọa mình kiệt sức chết mất rồi.
Cơ hội đâu mà làm bạn hãy hưởng lợi từ hợp đồng kia chứ!
"Tôi thấy gắn cái chuông này cũng không được tiện lắm!"
"Vậy đại thiếu gia muốn thế nào thì mới hài lòng vậy?"
"Tôi muốn chỉ cần tôi gọi cô phải lập tức xuất hiện ngay."
"Đại thiếu gia anh cũng thật biết làm khó người khác quá đấy! Từ khu người làm ở lên đây phải mất năm phút, anh lại yêu cầu tôi trong ba phút phải có mặt.
Bây giờ còn muốn tôi xuất hiện ngay, tôi đâu có biết thuật biến hình chứ! Chi bằng ánh bảo tôi ở đây luôn cho rồi."
Phó Từ Minh nghe cô nói thế thì ngã người ra ghế như suy nghĩ.
Chợt anh nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm nói.
"Ý tưởng không tồi."
Ý tưởng không tồi??? Ý anh ta là gì đây?
"Từ ngày mai à không, ngay bây giờ cô chuyển lên nhà chính luôn đi!"
"Chuyển...!chuyển lên nhà chính sao?"
Anh ta bị điên rồi sao? Làm gì có chuyện người làm ở nhà chính bao giờ, lúc nãy chẳng qua vì có chút tức giận nên mình nói thế thôi, mình đâu có bảo là muốn lên nhà chính chứ!
Không trả lời cô, Phó Từ Minh lên tiếng gọi Lưu quản gia.
Rất nhanh ông ấy đã có mặt.
"Đại thiếu gia có gì căn dặn?"
"Ông cho người dọn dẹp căn phòng dưới cầu thang, dọn đồ của cô ấy vào ngay trong đêm nay cho cô."
"Nhưng thưa thiếu gia như thế không thích hợp lắm.
Xưa nay..."
"Lời tôi nói ông không nghe rõ sao?".