Từ sau cái ngày Trịnh Hoài đồng ý cho Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo đăng ký kết hôn thì cô nhìn thấy sắc mặt của anh người yêu nhà mình rất vui vẻ, thậm chí là nhiều khi cô còn thấy anh cười một mình như đứa khờ nữa kìa.
Không chỉ có Trịnh Tương Hảo thấy Niên Cẩm Bách là đứa khờ thôi, ngay cả Châu Thiếu Tường hay Lý Thanh Phong cũng nhìn thấy được thằng bạn chí cốt nhà mình sắp phát điên rồi.
Những nhân viên khác trong công ty cũng quá quen rồi, dù sao từ đầu họ đã biết ông chủ của mình là một kẻ bám dính lấy vợ, là một thê nô chính hiệu, cho nên khi biết rằng bản thân được phụ huynh đồng ý thì hẳn là hạnh phúc đến mức sắp bay lên chín tầng mây rồi.
Và theo như dự tính của Niên Cầm Bách, hôm nay anh đã đến một cửa hàng trang sức, định là mua cho cô một chiếc nhẫn hoặc một sợi dây chuyền nhỏ, xem như là quà đính hôn, để công khai cho thế giới biết rằng Trịnh Tương Hảo là của bé cưng của anh! Còn về nhẫn cưới thì anh muốn đợi đến hôn lễ thì mới đeo cho cô.
Nhưng quả nhiên là ghét của nào trời trao của đó.
Tới mức anh chỉ đi đến tiệm trang sức mà cũng nhìn thấy người nhà họ Niên ở đây.
Cao Dung, Niên An Dực và Nguyễn Thư Kỳ đều đang có mặt có ở đây.
Chắc là đang chuẩn bị hôn lễ cho Niên An Dực nhỉ? Cơ mà...!Anh cũng chẳng quan tâm lắm.
- Tiên sinh, ngài cần gì ạ?
Bước đến chỗ của nhân viên, anh liền nói:
Tên Niên Cầm Bách, hôm trước đã đặt một sợi dây chuyền tên là "Phú quý khổng tước" được hẹn hôm nay đến lấy.Niên tiên sinh, phiền ngài chờ một chút.Được.Còn về Cao Dung, ngay khi bà ấy nghe thấy tên Niên Cầm Bách là đã tức khắc quay lại nhìn anh, nhưng mà có vẻ như anh đã hoàn toàn buông bỏ Niên gia rồi, ngay cả một cái liếc nhìn cũng chẳng thèm đề họ vào mắt.
Đến đây, Niên Cầm Bách lại chăm chú nhìn vào những cặp nhẫn cưới đang sáng lấp lánh đằng kia, rồi vào một ngày không xa...!Anh nhất định sẽ đeo nhẫn cưới vào tay cho Trịnh Tương Hảo của anh.
Chỉ mới nghĩ đến đó thôi là Niên Cẩm Bách cũng không thể nào kiềm được mà nở một nụ cười dịu dàng.
Niên An Dực cũng chỉ biết đưa mắt nhìn anh trai, hóa ra anh trai của mình khi thoát khỏi Niên gia lại có thể tỏa sáng rực rỡ như thể...!Bảo sao...!Bảo sao ông bà nội lúc nào cũng thương anh nhất.
Một người thì hối hận vì đã đánh mất con, một người thì đang cảm thấy ngưỡng mộ anh trai của mình...!Chỉ có một mình Nguyễn Thư Kỳ là không biết điều, cô ta vừa nhìn thấy nhân viên mang theo "Phú quý khổng tước" ra liền chỉ tay vào nó, lại nói với nhân viên bên cạnh:
- Tôi muốn nó, gói thứ đó lại cho tôi.
Niên Cẩm Bách nghe thấy mới nhìn sang Nguyễn Thư Kỳ bằng cặp mắt không mấy vui vẻ, nhưng cô ta vẫn rất dửng dưng, nếu so về thân phận thì hiện tại Nguyễn Thư Kỳ là tiểu thư Nguyễn gia, còn sắp trở thành con dâu của Niên gia...!Còn Niên Cẩm Bách lại là đứa con bị Niên gia từ bỏ, hiển nhiên nhân viên kia phải phục vụ người đẳng cấp hơn rồi.
Cao Dung nhìn thấy Nguyễn Thư Kỳ đang muốn chiếm đoạt thứ mà Niên Cầm Bách cần thì bà ấy cũng nói:
Thư Kỳ, ở đây còn rất nhiều kiểu dáng mới, sao lại tranh giành với người khác vậy chứ?Nhưng con chỉ thích cái đó thôi.Đến đây cô ta liền quay sang người bên cạnh, nói:
- Mau gói nó lại cho tôi.
Lúc này người nhân viên phụ trách tư vấn cho Nguyễn Thư Kỳ còn định đưa tay lấy đi chiếc vòng cổ "Phú quý khổng tước", tuy nhiên quản lý cửa hàng đã bước đến ngăn lại, gương mặt của ông ấy đang cực kỳ không vui, nhưng vẫn phải đưa mắt nhìn Nguyễn Thư Kỳ, nói:
Thật ngại quá Nguyễn tiểu thư, đây là trang sức do Niên tiên sinh đã đặt trước.
Nếu cô muốn thì cửa hàng của chúng tôi có thể làm một cái khác và đưa cho tiểu thư.Tôi không cần, tôi chỉ cần cái đó.
Ngay bây giờ!Nguyễn tiểu thư, chiếc vòng cổ "Phú quý khổng tước" được làm ra với một viên kim cương màu xanh lục tự nhiên và được đăng ký dưới tên của Niên tiên sinh.
Nếu như cô muốn thì cô phải mua lại giấy tờ của viên kim cương từ Niên tiên sinh, còn nếu không...!Tiên sinh có thể kiện cô vì tội chiếm đoạt tài sản.
Nguyễn tiểu thư đức cao vọng trọng...!Chắc là không muốn bị đưa lên báo vì tội chiếm đoạt tài sản của người khác đâu nhỉ?Nguyễn Thư Kỳ nghe xong cũng tức đến đỏ mắt, cuối cùng là vùng vằng bỏ đi.
Cao Dung và Niên An Dực chỉ đứng đó nhìn anh, sau đó Niền An Dực lại phải đứng ra nói:
Anh ba...!Em xin lối....Xin lỗi thì tôi nhận.
Nhưng cái danh "anh ba" thì thôi đi, tôi không phải anh trai của cậu.Nói xong, Niên Cẩm Bách liền nhìn sang quản lý cửa hàng, nói:
Gói lại cho tôi đi.
Gói đẹp một chút, tôi muốn tặng bà xã của mình.Tôi đã hiểu, tiên sinh yên tâm..