Đến ngày mùng một Tết, một nhà năm người của Trịnh Hoài đã đến mộ phần của An Trâm Hy để thăm bà ấy, câu đầu tiên như mọi năm ông ấy nói khi gặp vợ chính là:
- Bé Hy, anh đến rồi.
Dù đã qua rất nhiều năm, cũng đã qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc sống, nhưng thứ duy nhất không thay đổi chính là tính yêu mà Trịnh Hoài dành cho An Trâm Hy.
Bình thường, mỗi tháng ông ấy đều đến thăm vợ mình một lần, sau đó là đem hết chuyện của tháng trước kể cho bà ấy nghe.
Nhưng vì năm trước quá bận rộn với công việc ở Biện Lương và California nên ông ấy không có cơ hội nói chuyện với vợ mình, lần này… Nhân cơ hội này ông ấy muốn ở lại tâm sự với vợ nhiều hơn một chút.
Còn về Trịnh Tân Niệm và Dương Quang Hành cũng chỉ chào hỏi mẹ, sau đó là nói về những chuyện gần đây cho mẹ biết, sau đó thì cũng chỉ hi vọng mẹ trên trời linh thiêng phù hộ cho cả nhà bình an.
Riêng Trịnh Tương Hảo lại không biết nên nói gì với mẹ nữa… Mẹ mất khi cô còn rất nhỏ, nhưng mà hơi ấm của bàn tay mẹ vẫn còn mãi ở bên cạnh cô, nhìn vào bia mộ của mộ, cô không khỏi kiềm lòng… Chỉ biết nghẹn giọng, nói:
- Mẹ… Bé cưng của mẹ… Cũng sắp làm mẹ rồi…
Niên Cầm Bách nhẹ nhàng ôm lấy vai của vợ mình dỗ dành, đương nhiên anh biết vợ anh đang mang thai nên rất dễ xúc động, nhưng mà nếu cô khóc thì trái tim anh còn đau hơn gấp nhiều lần.
Anh nhìn vào mẹ, lại nói:
- Mẹ đừng lo, con hứa sẽ dùng mạng của mình bảo vệ Tương Hảo thật tốt.
Chỉ cần câu nói này của anh thôi đã đủ khiến cho Trịnh Hoài yên tâm giao con gái cho anh rồi.
Vì là một thằng đàn ông, là một con người, thì thứ quý trọng nhất không phải tiền mạng… Mà là mạng sống!
Vì mỗi người chỉ có một mạng để sống thôi, vậy mà Niên Cầm Bách dám đem mạng mình ra thề, tức là anh sẽ dùng hết tất cả mọi thứ để bảo vệ con gái của ông ấy.
Chỉ cần như vậy thôi… Là đủ rồi…
[…]
Mang thai đến tháng thứ bảy, công việc của Trịnh Tương Hảo hằng ngày là thức dậy tập yoga, sau đó là vào bếp để ăn sáng do chồng yêu nấu, ăn xong lại đi xem phim hoặc đi dạo cùng chồng yêu, đến buổi trưa thì ăn trưa rồi nghỉ trưa, buổi chiều thì cùng mợ hoặc bạn thân uống trà chiều, buổi tối thì ăn cơm tối xong lên phòng để chồng yêu giúp thư giãn, đợi khi thư giãn xong thì mình đi ngủ.
Một ngày tẻ nhạt của mẹ bầu xinh đẹp kết thúc như vậy.
Nhưng bù lại thì đứa bé thực sự rất hợp tác, từ khi phát hiện mang thai đến bây giờ… Trịnh Tương Hảo vẫn rất tốt, tinh thần cũng rất tuyệt vời, từ sau khi đứa bé đủ ba tháng, lúc bác sĩ gật đầu cho chuyện vợ chồng thì hai người đã dính lấy nhau rồi… Tình cảm vợ chồng cũng dần tăng thêm chứ chả hề có dấu hiệu giảm sút.
Nhìn vợ mình ngày nào cũng phải gánh trên người một cái bụng lớn ở trước mặt thì Niên Cầm Bách cũng rất lo lắng, nếu được thì anh cũng muốn giúp cô mang thai, nếu có thể thì anh còn hi vọng người mang thai là mình nữa kìa.
Lúc này Trịnh Tương Hảo đang nằm ở trên một cái ghế chuyên dụng cho thai phụ để làm đẹp, vừa không khiến cô khó thở, vừa khiến cho em bé cũng thoải mái, hiển nhiên… Người giúp cô làm đẹp cũng chính là Niên Cầm Bách.
Đã qua nhiều tháng giúp cô rồi, nên tay nghề của Niên Cầm Bách bây giờ thật sự rất tốt.
Sau khi giúp cô tắm rửa xong thì anh lại để cô ngồi lên ghế chuyên dụng, giúp cô chăm sóc da mặt, sau đó là đắp mặt nạ cho cô.
Khi da mặt đã được chăm sóc xong thì đến tay và châm, sau đó anh còn dùng một tuýp kem bôi lên những vùng có nguy cơ bị rạn khi mang thai, vừa thoa vừa massage nhẹ nhàng, nhìn Trịnh Tương Hảo nằm hưởng thụ mà ai cũng ước rằng bản thân sẽ được gả cho một người như Niên Cầm Bách.
Ngay khi anh đã giúp cô thoa xong vùng bụng thì anh còn hôn nhẹ lên nó một cái, bắt đầu quá trình thai giáo buổi tối bằng cách cho đứa nhỏ nghe nhạc, sau đó là cùng em bé nói chuyện.
Tuy cách một lớp da, nhưng Trịnh Tương Hảo nghĩ rằng đứa bé thật sự nghe hiểu những gì Niên Cầm Bách đang nói, vì mỗi khi anh hỏi cái gì đó thì đứa bé đều đáp lại bằng cách đạp vào bụng cô.
Có vẻ như đây là một đứa nhỏ khá hiếu động.
Không cần nói cũng biết, ngay bây giờ, ngay tại đây, Niên Cầm Bách đang rất trông chờ đến ngày đứa nhỏ ra đời.
Vì theo suy đoán của Cao Tuyết Nghênh và mợ Vương Diễm, thì đứa bé này rất có thể là bé gái.
Nếu con gái giống hệt Tiểu Ngọt Ngào nhà anh… Thì còn gì bằng nữa!
Nhất định anh sẽ mở tiệc bảy ngày bảy đêm để ăn mừng!
[…]
Mang thai đến tháng cuối cùng, cảm giác ban đầu của Trịnh Tương Hảo về việc mang thai là bụng rất nặng, lại còn hay bị chuột rút nửa đêm nữa chứ.
Chỉ có như vậy thôi… Chứ hành trình mang thai của Trịnh Tương Hảo vô cùng suôn sẻ.
Nó suôn sẻ từ lúc mang thai cho đến khi đi sinh luôn mà.
Nếu là sản phụ khác thì người ta còn vật vã mấy tiếng đồng hồ, có khi là phải một, hai ngày trời mới được vào phòng sinh.
Riêng Trịnh Tương Hảo chỉ vào bệnh viện được bốn mươi lăm phút, cô còn chưa kịp lấy tinh thần vào phòng sinh thì đã sinh xong rồi.
Ngay lúc đứa bé được bác sĩ ôm đến để da kề da thì cô vẫn còn chưa hết bàng hoàng…
Vậy là… Sinh rồi đó hả?
Thậm chí Trịnh Tương Hảo còn nghi ngờ nhân sinh mà nhìn bác sĩ, nhưng bác sĩ lại mỉm cười, nói:
- Thời gian 20:11 phút, một bé trai nặng 3,4kg.
Chúc mừng em nhé Tương Hảo, mừng em đã mẹ tròn con vuông.
- Nhưng… Ý là… Vậy là em sinh rồi đó hả?
- Ừ, em sinh rồi.
Có lẽ do cơ địa em dễ sinh đó, nếu vậy thì tranh thủ… Sinh thêm ba, bốn đứa nữa đi.
Nhưng người bàng hoàng duy nhất không phải Trịnh Tương Hảo đâu, mà Niên Cầm Bách cũng bàng hoàng, bật ngửa không kém gì cô…
Lúc đầu anh nghe Cao Tuyết Nghênh nói rằng bụng của cô là bụng tròn, da mặt cũng không thay đổi, rất có thể là bé gái… Nhưng… Nhưng…
Tại sao đứa nhỏ chui ra lại là giống đực vậy?
Chẳng những vậy mà nó còn chẳng giống Tiểu Ngọt Ngào của anh một chút nào.
Gương mặt của Niên Cầm Bách chê bai đứa nhỏ mà khiến cho Vương Diễm cũng như là Cao Tuyết Nghênh chỉ biết thở dài.
Xem ra… Số phận của đứa nhỏ này đã được xác định rồi đó.
Kể ra cũng khổ, mới sinh chưa được một ngày đã bị cha ruột ghét bỏ rồi.
Haizzz… Khổ thân thằng nhỏ.
#Yu~.