Đầu Giường Cãi Lên Giường Hòa


Dù biết rằng bé cưng nhà mình đang chọc quê người ta, nhưng Niên Cầm Bách vẫn rất cưng chiều nhìn cô, thậm chí còn tỏ rõ thái độ là chống lưng cho vợ mình làm càn nữa kìa.

Ban đầu Niên Thiệu Quý còn định sẽ giáo huấn thằng con trau này một trận, nhưng khi ông ta nhìn thấy người ở bên cạnh là Đại tá nhà họ Quân thì cũng im bặt rồi âm thầm rời đi.

Không cần nói cũng biết Niên Thiệu Quý là một con thỏ đế rồi, ai mà không biết ông ta chỉ được cái miệng là hay lớn tiếng, chứ động đến chuyện là rụt đầu ngay.

Lúc này Đại tá Quân cũng chỉ nhìn Niên Cầm Bách, nói:
- Vậy tôi về trước nhé Cầm Bách, chuyện cậu nhờ… Tôi nhất định sẽ làm tốt.

- Cảm ơn cậu.

Sau khi chào tạm biệt cũ thì Niên Cầm Bách cũng đưa vợ mình đến quán nước của anh rể để nói chuyện, hiển nhiên Niên An Dực và Cao Dung cũng được mời đi cùng.

Dương Quang Hành vừa nhìn thấy em vợ, em rể và cháu trai liền đi đến, trước tiên là nựng cháu trai một cái, rồi mới nhìn cô, nói:
- Gặp em ở đây thì may quá, cha có nhắn lại là ông ấy sẽ đến Biện Lương một chuyến, lần này chỉ đi ngắn thôi, tầm hai tháng sẽ về.

- Ông ấy lại đi nữa à?
- Anh cũng không rõ lắm, anh nghe nói là một nhân vật tầm cỡ ở Biện Lương tổ chức sinh nhật lần thứ ba cho cháu gái, nên mời ông ấy đến trình diễn tiếc mục nấu ăn.

Trịnh Tương Hảo cũng cạn lời, cha của cô sau khi đóng cửa quán ăn tưởng đâu là rảnh rỗi, nhưng không!
Tính ra ông ấy còn bận hơn cả trước kia nữa kìa.

Đến đây Dương Quang Hành mới chú ý đến Cao Dung và Niên An Dực, anh ấy mới nhìn sang Trịnh Tương Hảo, nói:
- Để anh chuẩn bị phòng riêng cho mọi người.

- Cảm ơn anh, anh rể.

- Đều là người nhà, không cần khách sáo.

[…]
Lúc vào phòng riêng thì Cao Dung và Niên An Dực cũng không nói lời nào, ánh mắt của họ chỉ nhìn chằm chằm vào gia đình nhỏ của cô.

Hiển nhiên Niên Cầm Bách cũng không quá để ý, người anh để ý là Trịnh Tương Hảo, anh chỉ muốn biết Niên Thiệu Quý có làm tổn hại gì đến bé cưng nhà anh hay không thôi.

Nếu như ông ta dám làm tổn hại bé cưng của anh thì anh nhất định sẽ băm vằm ông ta ra thành trăm mảnh rồi ném cho cá ăn!
- Em không sao, ông ta không làm gì em hết.

Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo lại nhìn sang Niên An Dực, nói:
- Cũng may là có cậu ấy đó.

Niên Cầm Bách lúc này mới nhìn sang Niên An Dực, theo phép lịch sự thì anh cũng cúi đầu, nói:
- Cảm ơn.

Niên An Dực có hơi giật mình, từ khi Niên Cầm Bách bắt đầu nổi loạn thì anh chưa từng cúi đầu cảm ơn ai như vậy… Quả nhiên giống hệt như những gì mà Cao Tuyết Nghênh đã nói… Trịnh Tương Hảo đã cứu rỗi cuộc sống của Niên Cầm Bách, chỉ có khi Trịnh Tương Hảo xuất hiện thì cuộc đời của anh mới tỏa sáng như thế.

- Anh đừng nói vậy… Em cũng phải xin lỗi anh và chị dâu một tiếng… Đáng lý ra em không nên đưa mẹ đi theo dõi chị dâu… Em xin lỗi… Nhưng em chỉ muốn để mẹ nhìn thấy cháu trai của bà ấy thôi… Em sợ anh sẽ không đồng ý nên là…
Vốn dĩ Trịnh Tương Hảo còn tưởng Niên Cầm Bách sẽ tức giận lật bàn, cô cũng đưa mắt nhìn anh, nhưng thay vì nổi giận, Niên Cầm Bách chỉ thở dài, nói:
- Nếu muốn gặp thì cứ nói một tiếng.

Lén la lén lút có ngày bị tống vào tù cũng không hay!
Nghe đến đây thì Niên An Dực và Cao Dung cũng ngạc nhiên nhìn anh, còn Trịnh Tương Hảo cũng mỉm cười.

Cô biết mà… Chồng yêu của cô không phải là loại động vật máu lạnh như Niên Thiệu Quý, hơn nữa Niên Cầm Bách cũng biết rõ đâu là đúng, đâu là sai.

Đánh người chạy đi chứ ai đánh kẻ chạy lại bao giờ… Chỉ cần Niên An Dực và Cao Dung thay đổi thì chắc chắn một ngày không xa… Niên Cầm Bách sẽ đón nhận hai người họ thôi.

Còn chưa đợi Niên An Dực vui mừng được bao lâu thì Niên Cầm Bách lại nói:
- Nhưng tôi nói trước, chỉ được nhìn thôi.

Không được tiêm nhiễm vào đầu con trai tôi những cái tư tưởng quê mùa của Niên gia các người.

Cao Dung liền gật đầu, mong ước của bà ấy chỉ là muốn nhìn cháu trai thôi, bà ấy làm sao dám nói gì kì lạ trước mặt cháu trai cơ chứ?
Lúc này Trịnh Tương Hảo cũng đẩy xe của Niên Mộc Dương đến bên cạnh Cao Dung và Niên An Dực, thằng bé này rất thân thiện nên vừa thấy họ là đã cười rất nồng nhiệt để chào đón.

Đôi bàn tay múp míp cũng đưa lên không trung, tựa như là đang muốn vẫy chào họ.

Niên An Dực nhìn thấy cũng chỉ biết cười, còn Cao Dung lại có hơi rưng rưng, nói:
- Giống thật đó…
- Giống?
- Giống y hệt như Cầm Bách lúc nhỏ.

Từ cái mắt, cái mũi, cái miệng… Đến cả tính cách cũng y hệt Cầm Bách.

Nghe đến đây, dù có trái tim sắt đá tới đâu thì Niên Cầm Bách cũng phải giật mình…
#Yu~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui