Đầu Giường Cãi Lên Giường Hòa


Trong suốt những ngày ở nước ngoài thì Niên Cầm Bách rất muốn gọi điện về cho bé cưng ở nhà, nhưng anh sợ nếu gọi quá nhiều sẽ bị vợ phát hiện chuyện mình đang làm… Nên dù là đang nhớ muốn chết, nhưng Niên Cầm Bách vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Và sau đó, khi anh biết tin rằng nhà thiết kế Windy chính là người thanh mai trúc mã của trợ lý nhà mình thì anh còn sốc hơn, tới lúc biết tin hai người đang hẹn hò thì anh còn sốc nữa.

Thật sự không thể ngờ… Quá khứ của Liên Hoành cũng rất kinh khủng đó chứ.
Qua vài ngày khi bộ hỉ phục được phục chế, Chương Quỳnh Chi đã gửi cho Niên Cầm Bách xem qua rất nhiều lần, nhưng anh vẫn chưa ưng ý lắm.

Đột nhiên lúc này anh lại nhìn kĩ bộ hỉ phục này hơn, sau đó lại nói:
- Windy, cô biết thêu nổi không?
- Thêu? Niên tổng muốn thêu cái gì?
- Đương nhiên là phượng hoàng rồi.

Tôi đang có một ý nghĩa táo bạo hơn cả sửa lại hỉ phục.
Windy ngơ ngác, Liên Hoành cũng ngơ ra không kém, nhưng rồi sau đó họ lại bắt tay vào việc thiết kế.
Đợi khi bản phác thảo được hoàn thành thì Windy cũng ngạc nhiên không nói nên lời.
Liên Hoành nhìn vào bản phác thảo, sau đó lại nói:
- Nhìn nó cứ như là hỉ phục dành cho Hoàng Hậu vậy.
- Cậu nói đúng đó Liên Hoành, vì ông bà nội của tôi đã để lại bộ trang sức trâm cài nhìn rất cổ nghi, nên là tôi càng muốn biến bé cưng nhà tôi trở thành Hoàng Hậu.
Windy ngạc nhiên.

Nhưng không phải chuyện Niên Cầm Bách muốn may hỉ phục cho Hoàng Hậu, cũng không phải là chuyện ông bà nội của anh để lại cho cháu dâu một món quà có giá trị khổng lồ.

Thứ cô ấy ngạc nhiên chính là… “Bé cưng”?
- Bé cưng? Ai vậy? Ai là bé cưng vậy? Con gái của anh à Niên tổng?
Liên Hoành lúc này liền gõ vào đầu của Windy một cái, nói:
- Là phu nhân đó.

Bách tổng và phu nhân yêu nhau từ cấp ba rồi, em đừng có nói nhiều nữa.
- Hả? Bách tổng? Không phải là Niên tổng sao? Anh ta họ Niên mà?
- Chuyện dài lắm, để hôm nào anh sẽ kể cho em.

Bây giờ thì tập trung vào công việc đi Chương Quỳnh Chi!
Windy bĩu môi, người yêu của cô ấy cộc cằn quá đi.
Nhưng không sao, cô ấy vẫn rất thích, cộc cằn như vậy mới là Liên Hoành của cô ấy chứ.
Từ trước đến nay chỉ có Niên Cầm Bách phát cẩu lương cho người ta, lần đầu tiên anh được ăn cẩu lương của người khác nên có hơi bất ngờ một chút… Hóa ra… Hóa ra đây chính là cảm giác mà những người xung quanh anh phải gánh chịu hằng ngày đó à?
Đúng là…
Nhớ vợ quá đi mất! Anh cũng muốn ôm vợ nữa! Huhu, anh muốn về nhà ôm vợ! Thật sự muốn ôm vợ quá mà!
- Windy, khi nào thì xong?
- Trước mắt thì tôi dự kiến sẽ hoàn thành trong một tháng, nhưng mà có điều…
- Có chuyện gì?
- Chỗ này, nếu như thiết kế tà sau quá dài sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa nếu theo phong tục cổ đại thì tân nương phải đội khăn trùm đầu.

Với tà dài như thế… Đội trăm sẽ khá nguy hiểm đó, nếu đổi lại… Thành cầm quạt thì sao?
- Quạt?
- Quạt hoa, dạo này có rất nhiều cô dâu chọn cầm quạt hoa đó.

Cũng rất đẹp, hơn nữa nếu đến đó trang điểm cho cô dâu thật lộng lẫy, vẽ thêm một đóa hoa ở giữa trán hoặc chấm nốt chu sa ở giữ trán thì sẽ càng kiều diễm hơn.

Anh nghĩ sao Niên… À không, Bách tổng.
Niên Cầm Bách vừa nghe vừa mường tượng ra được hình dáng của Trịnh Tương Hảo lúc đó, quả nhiên bé cưng của dù có mặc cái cũng sẽ rất xinh đẹp.
Lúc này Windy và Liên Hoành mới chú ý đến vẻ mặt đang cực kỳ hạnh phúc của Niên Cầm Bách… Dù rằng Trịnh Tương Hảo không có mặt ở đây, thậm chí Windy còn chưa nhìn thấy mặt của cô dâu, nhưng tại sao họ lại có cảm giác bị thồn cơm tró đến ngập họng là sao nhỉ?
- Được, cứ chốt vậy đi!
- Vậy thì anh có thể về với vợ con rồi.

Nhưng tôi xin phép giữ Tiểu Liên Hoành ở lại, anh không có ý kiến chứ? Bách tổng?
Niên Cầm Bách cũng nhìn sang Liên Hoành, sau đó lại nhìn Windy, nói:
- Vậy phiền cô chăm sóc tốt cho Liên Hoành.

Đợi một tháng sau tôi sẽ đến lấy hỉ phục.
- Bách tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt anh ấy mà.
[…]
Sau đó…
À làm gì có sau đó nữa, cuối cùng Liên Hoành vẫn là bị sếp của mình bán rẻ cho Chương Quỳnh Chi, thậm chí là Niên Cầm Bách chỉ hẹn đến lấy hỉ phục chứ không nói là cũng đến đón Liên Hoành về.
Liên Hoành chỉ biết bất lực, còn Chương Quỳnh Chi thì cực kỳ hài lòng, cô ấy nhào đến ôm lấy bạn trai, hôn một cái lên môi của cậu ta, lại nhỏ giọng nói:
- Tiểu Liên Hoành, xem ra ông chủ của anh rất biết thức thời đó!
- Còn em đừng có nhảy lung tung nữa, lỡ ngã thì sao?
- Nếu ngã thì cũng là ngã vào lòng anh thôi.

Em yêu anh lắm đó Tiểu Liên Hoành, thật là muốn sinh khỉ con cho anh!
- Chương Quỳnh Chi, em đúng là quái dị như lời người ta đồn mà!
#Yu~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui