Khi Niên Cầm Bách về đến nhà đã nhìn thấy bé cưng nhà mình đang ở trong bếp nấu ăn, cái khung cảnh này đúng là quen thuộc đến mức khiến anh rung động.
Nhưng khi anh định nhào đến ôm cô thì lại thấy Cao Dung đang chăm sóc cho Niên Mộc Dương ở phòng khách, anh ngay lập tức liền chỉnh đốn lại trạng thái, còn định sẽ bước đến bế lấy con trai… Nhưng rồi sự nhớ vợ đã sai khiến anh đi vào bếp trước, vòng tay ôm lấy cô, nhỏ giọng nói:
- Bé cưng, anh về rồi.
Trịnh Tương Hảo ngạc nhiên một thì Cao Dung ngạc nhiên tới mười, hóa ra con trai của bà ấy lại bám vợ như vậy.
Thậm chí là Niên Mộc Dương khi thấy cha về cũng rất hân hoan chào đón cha, nhưng người cha yêu dấu lại chẳng thèm đoái hoài gì đến thằng bé, làm cho thằng bé tổn thương nhiều chút.
- Anh về mà không báo em tiếng nào vậy?
- Anh muốn làm em bất ngờ đó bé cưng.
Thế nào… Em có bất ngờ không?
- Có, rất bất ngờ luôn.
Đến đây Niên Cầm Bách cũng không thể kiềm chế sự nhớ nhung mà hôn lên môi của vợ mình một cái, sau đó lại là ôm lấy cô, rồi lại hít lấy mùi hương dễ chịu của cô, nói:
- Nhớ em chết đi được, đã mấy đêm anh không ngủ ngon rồi.
Hai ngày này anh nhất định phải ngủ thật đã!
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ phì cười, sau đó là đẩy anh vào phòng để anh tắm rửa cho sạch sẽ, còn phải ăn cơm trưa nữa.
Lúc Niên Cầm Bách tắm xong cũng định sẽ vào bếp phụ giúp cô, nhưng Trịnh Tương Hảo lại đẩy anh ra ngoài phòng khách, cô còn nhỏ giọng nói:
- Mấy hôm nay mẹ giúp em trông Tiểu Dương rất nhiều đó.
Anh đừng có mà quá lời biết chưa hả?
- Bé cưng, em xem anh là kẻ thô lỗ sao?
- Vậy thì anh ra đó nói chuyện với mẹ đi.
Nhớ là không được quá đáng đâu đó, nghe chưa?
Niên Cầm Bách cũng chỉ hôn vợ mình một cái rồi gật đầu.
Khi anh ra ngoài phòng khách thì Cao Dung cũng có hơi khựng lại, hiển nhiên Niên Cầm Bách liền ôm lấy con trai, sau đó thở dài trong lòng một tiếng, lại nói:
- Cảm ơn.
Cao Dung có hơi giật mình, nhưng rồi bà ấy cũng chỉ cúi đầu mỉm cười, cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt của mình vào trong, cuối cùng là đưa mắt nhìn anh, nói:
- Đừng khách sao… Mẹ được ở bên cạnh Tiểu Dương mấy ngày này cũng đủ lắm rồi… Nếu… Nếu không còn chuyện gì thì mẹ về trước… Cầm Bách… Con… Sau này con phải tự bảo trọng đấy.
Không biết có phải là do Niên Mộc Dương đã sống vài ngày với Cao Dung nên cũng nảy sinh tình cảm với bà nội của mình hay không, mà ngay kho Cao Dung định rời đi là thằng bé liền khóc ré lên tựa như rất đau lòng.
Đương nhiên Trịnh Tương Hảo cũng nghe thấy tiếng khóc của con trai mà ngó đầu ra nhìn, tuy nhiên… Cô biết, đây là chuyện riêng giữa mẹ con họ, cô không nên xen vào sẽ tốt hơn.
Lúc Cao Dung định rời đi, bà ấy nghe thấy tiếng khóc của cháu trai cũng rất đau lòng.
Mấy ngày qua ở với nhau, cũng mến tay mến chân, bây giờ rời đi… Thật sự không nỡ chút nào.
Còn Niên Cầm Bách dù rất muốn mở miệng gọi bà ấy, mong muốn bà ấy ở lại, nhưng anh lại không thể nào nói được.
Dù sao tổn thương mà bà ấy đã làm cho anh trong suốt tuổi thơ là rất kinh khủng, anh cũng không phải là ngày một, ngày hai có thể lành lại.
Tuy nhiên… Anh cũng là con người, anh có trái tim, anh cũng… Có cảm xúc của mình.
Đến đây, Niên Cầm Bách liền đặt con trai xuống chỗ nó vừa nằm, lại nhìn Cao Dung, nói:
- Cứ ở lại chơi với thằng bé đi.
Đừng để nó làm phiền tôi và Tiêu Hảo là được.
Cao Dung nghe xong cũng đứng hình lại, còn Trịnh Tương Hảo ở trong bếp cũng chỉ mỉm cười, khẩu thị tâm phi, chồng của cô đúng là chàng trai đáng yêu hay ngại ngùng mà!
Cuối cùng, Cao Dung cũng đã được ở lại nhà của họ, thậm chí là Niên An Dực cũng đã dọn từ khách sạn đến đây sống cùng anh trai và chị dâu.
Buổi cơm trưa tưởng chừng là đơn giản nhưng lại ấm cúng hơn bao giờ hết.
Trước kia… Khi còn ở Niên gia, cả Niên An Dực và Cao Dung đều chưa bao giờ trải qua bữa cơm gia đình nào đầm ấm như vậy.
Nhìn Trịnh Tương Hảo cứ như là Mặt Trời lớn, còn Niên Mộc Dương chính là Mặt Trời nhỏ… Hai mẹ con chẳng những soi sáng cuộc đời tăm tối của Niên Cầm Bách mà còn dẫn lối cho hai kẻ lạc đường… Chính là Cao Dung và Niên An Dực.
Quả nhiên… Sự lựa chọn của Niên Cầm Bách vẫn luôn đúng.
Và Cao Dung cũng thấy thật may… Thật may là khi đó Trịnh Tương Hảo đã không rời khỏi Niên Cầm Bách, cũng thật may là cô đã cứu con trai của bà ấy.
Cảm ơn… Cao Dung thật sự rất muốn cảm ơn, nhưng bà ấy biết rằng… Hiện tại dù có cảm ơn thế nào… Cũng sẽ không đủ đâu.
Trịnh Tương Hảo nhìn bà ấy rồi nở một nụ cười ấm áp, tựa như ánh dương đang vỗ về tâm hồn thương tổn, và nói: “Không sao cả”.
#Yu~.