Đầu Giường Cãi Lên Giường Hòa

Quả nhiên Niên Cầm Bách không đoán sai, dù rằng Niên Thiệu Quý đang bị bảo an bắt lại và định kéo ra ngoài, nhưng ông ta không hề vùng vẫy, thậm chí là còn cười lớn.

Vừa đưa mắt nhìn con trai vừa nói:

- Hay cho Niên Cẩn Duy, giỏi cho Niên Cẩn Duy, không hổ danh là đứa con trai do đích thân Niên Thiệu Quý dạy dỗ. Quả nhiên là sói đội lốt cừu… Niên Cẩn Duy, thật sự mày diễn rất hay đó.

Còn Niên Cẩn Duy cứ nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng rồi nên vẫn rất kiêu ngạo nhìn ông ta, lại còn mỉm cười, nói:

- Là do cha dạy tốt.

- Đúng… Nhưng mà Niên Cẩn Duy à, con nên nhớ… Dù có thế nào thì con vẫn là con trai của ta thôi.

Nụ cười của Niên Cẩn Duy chợt cứng đờ, gương mặt cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Ngay lập tức Niên Cẩn Duy liền lấy một bản hợp đồng ra, đó chính là bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần mà Niên Thiệu Quý đã đưa cho anh ta giữ.

Nhưng mà… Số cổ phần chuyển nhượng không phải là 30%, mà chỉ có 3% thôi, tức là hiện tại Niên Cẩn Duy chỉ nắm giữ 13%, còn Niên Thiệu Quý vẫn nắm giữ 27%, ông ta vẫn là cổ đông có cổ phần lớn nhất hiện tại, nên chẳng ai có quyền đuổi ông ta ra khỏi cuộc họp.

Đến đây Niên An Dực mới ngớ người… Hóa ra… Từ đầu đến cuối, Niên Thiệu Quý chẳng tin tưởng ai cả, ông ta chỉ tin vào tiền của bản thân thôi… Thật sự… Niên An Dực cảm thấy rất may mắn vì ông ta đã đuổi mình khỏi cái nơi còn máu lạnh hơn cả rắn độc kia!

[…]

Phó Bắc Thần chỉ nhìn Niên Cầm Bách, sau đó lại nói:


- Sao cậu biết ông ta sẽ giở trò?

- Sống ở Niên gia cũng mười bảy năm, tôi đâu ngu đến mức cái gì cũng không biết. Nếu như không phải ông ta có khổ nhục kế… Thì Niên thị đâu lọt vào tay của ông ta chứ.

- Vậy tức là hiện tại ông ta vẫn còn 27%, bằng với cổ phần của cậu đó Niên Cầm Bách!

- Nói sai rồi. Chỉ có ông ta là 27% thôi.

- Ý cậu là sao?

- Đi thôi, tới lượt chúng ta xuất hiện rồi.

Phó Bắc Thần vẫn chưa hiểu, ý của Niên Cầm Bách là gì chứ? Rốt cuộc thì trong cái não kia đang chứa những suy nghĩ gì vậy? Cậu ta thật sự không thể nào hiểu hết con người của Niên Cầm Bách mà… Thật sự… Khó hiểu.

Đúng lúc này Niên Thiệu Quý liền nhìn sang các cổ đông khác, lại nói:

- Theo cổ phần hiện tại thì tôi vẫn là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất. Vị trí chủ tịch… Chắc vẫn sẽ thuộc về tôi nhỉ?

Hiển nhiên các cổ đông khác đều không dám lên tiếng, họ chỉ là những cổ đông nhỏ thôi mà… Làm sao dám lên tiếng phản đối hay đồng ý chứ.

Khi này Niên Thiệu Quý đã hoang tưởng rằng bản thân đã chiến thắng, ông ta còn kéo Niên Cẩn Duy sang một bên, lại định ngồi xuống ghế chủ tịch một lần nữa, nhưng cánh cửa cuối cùng đã mở ra, xuất hiện trước mặt của Niên Thiệu Quý và Niên Cẩn Duy chính là đứa con bị ông ta ruồng bỏ - Niên Cầm Bách!

- Tôi phản đối!

Chỉ một câu ba chữ đã khiến cho căn phòng trở nên ngột ngạt hơn, Niên Thiệu Quý tức giận đến mức đập bàn, chỉ tay về phía của Niên Cầm Bách, nói:

- Mày lấy tư cách gì mà phản đối! Đây là Niên thị, là công ty của tao, không phải cái công ty rẻ rách của mày. Cút! Mau cút về xó của mày đi!

Niên Cầm Bách chỉ cười khinh bỉ, sau đó anh liền bước thẳng đến ghế của vị cổ đông có tên gọi là “Bách tổng” và ngồi xuống, lại nhìn về phía Niên Thiệu Quý, nói:

- Tôi xuất hiện ở đây… Vì tôi là Bách tổng, là cổ đông đang nắm giữ 28% cổ phần… Đồng thời cũng là cổ đông có số cổ phần cao nhất hiện tại.

Đừng nói Phó Bắc Thần ngạc nhiên, đến cả Niên An Dực hay Nguyễn Thư Kỳ cũng kinh ngạc không kém… 28% sao? Nhưng chẳng phải Niên Cầm Bách chỉ có 27% cổ phần thôi à? 1% còn lại là từ đâu ra chứ?


Niên Thiệu Quý tức giận đến run người, ông ta chỉ tay về phía của anh, nói:

- Mày làm vậy là có ý gì?

- Tôi… Muốn Niên thị đổi chủ!

Lời tuyên bố thẳng thừ của Niên Cầm Bách đã khiến cho mọi người phải im lặng, nhưng rồi sau đó mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao. Vì ai cũng biết Niên Cầm Bách là đứa con bị Niên Thiệu Quý từ mặt, nhưng mà công ty Bách Niên Hảo Hợp của anh hiện tại đang được rất nhiều nhà đầu tư săn đón, nếu như Niên Cầm Bách trở thành chủ tịch mới của Niên thị thì chuyện trở mình của Niên thị sẽ rất dễ dàng.

Đột nhiên Niên Thiệu Quý lại trở nên mềm mỏng, ông ta nhìn anh, nói:

- Được, quyết định vậy đi!

Niên An Dực ngạc nhiên, Niên Cẩn Duy cũng bàng hoàng, hai người họ không hiểu tại sao Niên Thiệu Quý lại có thể dễ dàng buông tay chức vị chủ tịch như vậy?

Phó Bắc Thần cũng nhíu mày khó hiểu… Lão cáo già này, rốt cuộc lão đang làm gì thế?

Khi Niên Cầm Bách đang bước đến chỗ của chủ tịch thì Niên Thiệu Quý còn vỗ vai của anh, nói:

- Cầm Bách, vực dậy Niên thị… Cha tin con làm được.

Nhưng Niên Cầm Bách cũng chỉ phì cười, sau khi anh ngồi xuống ghế chủ tịch, liền nhìn Nguyễn Thư Kỳ rồi gật đầu. Sau đó Nguyễn Thư Kỳ liền nhanh chóng đem những tờ giấy chuyển nhượng cổ phần cho các cổ đông nhỏ, làm cho họ ngạc nhiên.

Nhưng Niên Cầm Bách lại nói:

- Tôi sẽ mua hết số cổ phần của mọi người hơn gấp đôi giá thị trường. Còn mọi người bán hay không bán thì cũng là do mọi người tùy ý quyết định.


Những cổ đông khác chưa hiểu, nhưng cũng có vài người đã bán, dù sao họ cũng nắm giữ không quá nhiều cổ phần, với cái đà này của Niên thị thì sớm muộn gì cũng lỗ vốn. Thà họ bán sớm rồi đem sang công ty khác đầu tư thì hơn.

Sau khi thỏa thuận xong thì số cổ phần của Niên Cầm Bách cũng tăng từ 28% lên 34%, có duy nhất hai người vẫn không chịu bán.

Niên Cầm Bách liền nhìn sang Niên Thiệu Quý, trong dáng vẻ của ông ta vẫn rất điềm nhiên, thậm chí là còn có ý định cười cợt Niên Cầm Bách nữa kìa.

Đến đây, anh liền dứt khoát, nói:

- Hôm nay! Tôi… Niên Cầm Bách, chủ tịch tập đoàn Niên thị xin tuyên bố…

Dừng lại một chút, Niên Cầm Bách muốn nhìn cho rõ phản ứng của Niên Thiệu Quý nên đã nhìn chằm chằm vào ông ta, nở một nụ cười nhạt, nói:

- Niên thị… Chính thức… Phá sản!

Phe đối thủ: “…” Hả?

Phe mình: “…” Ủa? Hả? Chuyện quái quỷ gì vậy?

#Yu~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận