Đầu Giường Cãi Lên Giường Hòa


Sau khi đã dọn dẹp xong những chuyện cần xử lý thì Niên Cầm Bách lại phải xin phép cha vợ để ra nước ngoài, hiển nhiên những người biết chuyện liền cố gắng tìm mọi cách phân tán sự chú ý của Trịnh Tương Hảo.

Nhầm giúp cho kế hoạch của Niên Cầm Bách được thông qua trót lọt.
Đồng thời thì sau chuyện lần này Nguyễn Thư Kỳ cũng đã chính thức vào cái nhóm những chú hề vô tri, mặc dù rằng Cao Tuyết Nghênh vẫn không dám tin, nhưng chỉ cần là người Trịnh Tương Hảo tin tưởng thì cô ấy cũng sẽ an tâm mà tin tưởng.
Tuy nhiên…
Trong khi mọi người đang cố gắng phân tán sự chú ý của cô thì Trịnh Tương Hảo lại nghiêng đầu nhìn họ, lại nói:
- Chị Tuyết Nghênh, Lưu Thiên Mộc, Nguyễn Thư Kỳ… Ba người đang diễn trò hề gì vậy?
Dừng một chút, cô lại quay sang đám thanh niên, nhíu mày nói:
- Cả mấy người nữa đó, nếu mà chỉ có Lý Thanh Phong và Châu Thiếu Tường thì thôi đi, Phó Bắc Thần cậu cũng ở đây góp vui cái gì? Lại còn em nữa Niên An Dực, mấy người đang diễn tuồng gì vậy?
Lúc này ai nấy đều đổ mồ hôi hột, Trịnh Tân Niệm thì ngồi một bên lắc đầu, Dương Quang Hành cũng chỉ biết nhìn mọi người rồi bật cười, sau đó anh ấy còn đút trái cây cho Trịnh Tân Niệm, nói:
- Anh nghĩ Tiểu Hảo có biết kế hoạch của Niên Cầm Bách không?

- Biết chứ, con nhóc đậu phụ đó nhìn vậy chứ khôn lắm.

Mấy đứa này diễn chỉ phí công thôi, có nhìn thấy ánh mắt của nó không? Từ nhỏ Trịnh Tương Hảo đã quan sát rất tốt, chỉ cần nhìn qua một lần đã nhớ gần hết nội dung của một quyển sách rồi, đằng này đám khờ đó lại lộ liễu như vậy… Dù không muốn biết… Cũng phải biết.
- Chà, lần đầu thấy anh phân tích nghiêm túc đó Tiểu Tân Niệm.
- Cái gì mà lần đầu hả, tên nhóc thối tha này! Anh lớn hơn nhóc bảy tuổi đó nha!
- Nhưng trên giấy tờ… Anh là vợ của em mà, Tiểu Tân Niệm!
- Tên khốn này!
[…]
Thay vì mọi người an ủi Trịnh Tương Hảo hay phân tán sự chú ý của cô, thì trái lại Trịnh Tương Hảo lại phải trấn an tất cả bọn họ bằng cách giả vờ không biết gì cả.
Nhưng nói thật thì… Cái đám hề này đúng là khiến cô đau đầu thật đó, cầm lấy ly nước rồi uống một ngụm, đúng lúc này Dương Quang Hành cũng đi xuống bếp để lấy đồ ăn vặt cho Tiểu Tân Niệm nhà mình, anh ấy nhìn cô, lại nói:
- Diễn mệt nhỉ Tiểu Hảo?
- Chứ gì nữa.

Thà rằng mấy đứa khờ đó không nói gì còn hơn, càng nói càng lộ… Thật sự thì em hơi quan ngại, em đang không biết có nên cho Cầm Bách chơi chung với họ không đây, em sợ IQ của họ kéo theo IQ của Cầm Bách xuống đáy thì nguy to.
- Nhưng mấy đứa nó cũng là lo cho em thôi.
- Em biết mà.

Nếu như không phải nể tình cảm bạn bè gần mười năm thì em đã đóng thùng rồi gửi về nhà từng người rồi, đâu rảnh mà ở đây trấn an bọn họ chứ.
[…]
Quả nhiên thì sau khi Niên Cầm Bách đi nước ngoài về thì thái độ của những người khác càng kì lạ hơn, đặc biệt là khi có một cô gái cùng về với anh.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Cao Dung cũng há hốc đang không biết có chuyện gì xảy ra ở đây… Rốt cuộc thì cô gái đi cùng Niên Cầm Bách là ai vậy?

Lúc này cô gái đó còn nhìn chằm chằm vào Trịnh Tương Hảo, từ từ bước đến chỗ cô, thậm chí là còn tỏ ra rất nguy hiểm.

Nhưng Trịnh Tương Hảo chỉ nhìn cô ấy, nhìn từ trên xuống dưới mà không nói lời nào… Bỗng nhiên cô gái đó lại cười nhạt, nói:
- Cô là Trịnh Tương Hảo nhỉ?
- Đúng vậy, là tôi.
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên rất căng thẳng, mọi người im lặng đến mức Trịnh Tương Hảo còn có thể nghe thấy tiếng tim đập nữa kìa.
Nhưng rồi sau đó cả Trịnh Tương Hảo và cô gái kia đều bật cười, cô nhìn cô ấy, nói:
- Còn cậu là Chương Quỳnh Chi đúng không?.

- Đúng vậy đó, nhưng mà em nhỏ hơn chị một tuổi.

Chị gọi em Windy hay Tiểu Chi là được rồi.
- Chào em.
- Chào chị.


Lúc chưa gặp chị em còn không biết tại sao Bách tổng lại lo lắng khi để vợ ở nhà như vậy, nhưng bây giờ thì em hiểu rồi.
Đột nhiên Chương Quỳnh Chi lại chạy đến bên cạnh của Trịnh Tương Hảo, trực tiếp khoác tay của cô, cười rất vui vẻ, nói:
- Chị Tiểu Hảo, chị có bạn gái chưa, em làm bạn gái của chị nha?
Mới nghe đến đây thôi là Niên Cầm Bách liền đen mặt, anh trực tiếp túm lấy cổ áo của Chương Quỳnh Chi rồi ném về cho Liên Hoành, lại còn nhíu mày nói:
- Liên Hoành, quản người của cậu lại!
Liên Hoành cũng ba phần bất lực, bảy phần như ba… Cậu ấy cũng chịu thôi chứ biết sao bây giờ, cô bạn gái này cậu ấy thật sự quản không nổi mà.
- Chương Quỳnh Chi, em đừng náo nữa.
Nghe bạn trai nói vậy thì Chương Quỳnh Chi cũng ngoan ngoãn gật đầu, lại còn khoác tay của Liên Hoành, miệng ngọt như vừa bôi mật, nói:
- Tiểu Liên Hoành đừng lo, em chỉ yêu anh thôi, moah moah moah.
Những người khác: “…” Cái gì vậy trời?
#Yu~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận