Ban đầu Thạch Hạo Nhiên còn chưa hiểu vì sao em gái lại mời Hắc Xuyên Tĩnh dẫn người của đạo quán đến, nhưng đến giờ anh đã sáng tỏ nguyên
nhân. Trao đổi võ thuật chỉ là cái cớ, Hắc Xuyên Tĩnh mới là vấn đề
chính.
“Em gái, không phải anh đã nói em đừng xen vào rồi sao?” Bước vào văn phòng trưởng trấn, Thạch Hạo Nhiên rất bất đắc dĩ nhìn Đồ Kiều Kiều.
“Cái gì ạ?” Đồ Kiều Kiều nháy đôi mắt đẹp, vẻ mặt rất là vô tội.
Nhưng Thạch Hạo Nhiên không bị bộ dáng này của cô lừa, đối với tính
tình em gái của chính mình anh hiểu rất rõ.“Đừng giả ngu, em biết anh
đang nói gì.”
Đồ Kiều Kiều cũng biết không giả vờ trước mặt anh trai được, buông
bút trên tay, cô mỉm cười với anh.“Em thấy Tiểu Tĩnh cũng được lắm, cá
tính hoạt bát, cử chỉ khéo léo, người lại xinh đẹp, quan trọng là — cô
ấy thích anh.” Anh cô có một đối tượng phù hợp như vậy, anh lại tốt như
vậy, là bà Giang kia không biết thưởng thức.
Thạch Hạo Nhiên khẽ thở dài.“Em không nên tạo hy vọng cho Tiểu Tĩnh,
còn bắt cô ấy lặn lội từ Nhật Bản đến Đài Loan.” Anh biết tâm ý của em
gái, nhưng không đồng ý với cách làm của cô.
Mấy ngày nay Hắc Xuyên Tĩnh đều dính chặt bên người anh, nói thế nào
cô cũng lẽo đẽo theo phía sau, kết quả khiến cả trấn hiểu lầm, nghĩ anh
sắp có chuyện tốt.
Anh mở miệng phủ nhận, cũng không có người tin, họ chỉ nói là anh
thẹn thùng, ngại phải thừa nhận, Hắc Xuyên Tĩnh cũng chỉ cười e thẹn,
ánh mắt nhìn anh càng toả sáng.
Thái độ của Hắc Xuyên Tĩnh làm cho anh cảm thấy không ổn, không phải
anh không biết Hắc Xuyên Tĩnh rất sùng bái anh, từ lúc anh dẫn người của đạo quán sang Nhật học hỏi, Hắc Xuyên Tĩnh đã dính lấy anh, anh vẫn coi cô là em gái trong nhà, chưa bao giờ nghĩ nhiều, nhưng lần gặp này,
thái độ của Hắc Xuyên Tĩnh lại thay đổi, nhìn anh bằng ánh mắt vừa ái mộ vừa mong chờ.
Điều này khiến anh thấy rất phức tạp, không phải anh không biết Hắc
Xuyên Tĩnh thích anh, nhưng anh vốn chỉ cho đó là tâm lý sung bái, nên
cũng mặc kệ. Lần này lại khác, Hắc Xuyên Tĩnh dính lấy anh, thậm chí còn ôm anh, tuy rằng anh luôn tránh đi, nhưng hành động của Hắc Xuyên Tĩnh
vẫn làm anh phát rầu.
Anh không quen ứng phó với phụ nữ, cũng không biết nên nói rõ với Hắc Xuyên Tĩnh như thế nào, anh chỉ coi cô là em gái, không có ý gì khác.
Anh không biết nên mở miệng như thế nào, cuối cùng đành phải tìm đến
em gái, anh tin Hắc Xuyên Tĩnh thay đổi lớn như vậy, nhất định có phần
của em mình.
“Em cho Tiểu Tĩnh hy vọng?” Đồ Kiều Kiều thề thốt phủ nhận.“Em chỉ nêu đề nghị trao đổi võ thuật, Tiểu Tĩnh liền đồng ý ngay……”
“Kiều Kiều!” Thạch Hạo Nhiên giận tái mặt.
Đồ Kiều Kiều rụt cổ, nhìn vẻ mặt này của anh trai, cô biết lần này anh không bỏ qua cho cô rồi.
“Được rồi được rồi, em chỉ nhắc tới anh một chút……” Ngón trỏ và ngón
cái nhếch lên, cô liếc mắt nhìn anh trai một cái, chột dạ nói:“Nói anh
bị người ta vứt bỏ, đang rất cần tình thương, cần an ủi……”
“Kiều Kiều!” Thạch Hạo Nhiên nhíu mày.“Em lại nói bậy bạ……”
“Em nào có bậy bạ?” Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu hừ nhẹ, bắt gặp ánh mắt
nguy hiểm của anh trai, lại yên lặng cúi xuống.“Em chỉ nói hơi khoa
trương chút thôi……”
Thạch Hạo Nhiên nhắm mắt lại, không khỏi cảm thấy đau đầu.“Kiều Kiều, anh đã nói rồi, đây là chuyện riêng của anh, em đừng nhúng tay, hơn nữa anh và Lăng Lục đã chấm dứt……”
“Em biết, cô ấy muốn anh tìm được một cô gái tốt!” Đồ Kiều Kiều nhỏ giọng nói thầm.
Thạch Hạo Nhiên nghe được, nhìn em gái, mày rậm nhăn lại.“Em đã nghe lén?”
“Không có!” Đồ Kiều Kiều vội vàng lắc đầu, “Em chỉ muốn biết sao anh
lại đi đổ rác lâu vậy? Nên ra ngoài tìm anh, ai ngờ……” Lại đúng lúc bắt
gặp!
Thạch Hạo Nhiên không tin, anh xoa xoa huyệt thái dương đang âm ỉ đau, bât lực mở miệng.“Vậy nên Tiểu Tĩnh mới xuất hiện?”
“Nếu cô ấy đã nói vậy, em giúp anh tìm một cô gái tốt!” Em gái như cô thật tốt đúng không?“Lại nói, Tiểu Tĩnh cũng rất phù hợp với anh!”
“Kiều Kiều……”
“Em biết, anh muốn em đừng lo, đừng để ý, đừng nhúng tay, nhưng sao
em có thể? Anh là anh em mà! Sao em có thể trơ mắt nhìn anh bị ăn sạch,
bị sờ hết, bị chiếm hết tiện nghi, cuối cùng còn bị khinh thường một
phát vứt bỏ?” Cô nhìn không được!
“Kiều……”
“Em biết, anh thôi nói vậy đi.” Đêm đó cô đã nghe thấy hết, nhìn anh
trai, Đồ Kiều Kiều do dự một hồi, mới nhỏ giọng mở miệng. “Nhưng…… anh
thật muốn chấm dứt sao?”
Thạch Hạo Nhiên không trả lời, chỉ lẳng lặng cúi mắt.
“Anh, anh vẫn thích Tiểu Lục?” Cô sớm đã nhìn ra, anh cô đối với người khác rất tốt, nhưng với Tiểu Lục lại khác.
Anh muốn Tiểu Lục an tâm đi học, biết Tiểu Lục không yên lòng về bà
ngoại, vì muốn cho Tiểu Lục không còn gánh nặng, anh lén xin ba mẹ, đưa
bà đến đạo quán, anh biết Tiểu Lục không thể vô cớ nhận giúp, bởi vậy
anh cũng đi tìm bà, bà hiểu được tâm ý của anh, bèn tự mình chủ động mở
miệng nói mình muốn chuyển lên trấn trên.
Chỉ khi bà chủ động yêu cầu, Tiểu Lục mới có thể nghe lời.
Để Tiểu Lục có thể vượt qua kì khảo sát, mỗi ngày anh đều giúp cô học bổ túc nghiệp vụ, giúp cô vượt qua cuộc thi trọng điểm, thậm chí khi cô đi thi, còn vụng trộm theo sau canh chừng.
Tiểu Lục đi học xa, anh chăm sóc bà, tôn kính bà như bà ruột của
mình, biết Tiểu Lục sẽ về trấn làm cảnh sát trưởng, anh chủ động giúp
Tiểu Lục tìm phòng, để Tiểu Lục đến ở đối diện nhà họ.
Anh giúp Tiểu Lục rất nhiều, nhưng lại không nói, chỉ lặng lẽ làm,
lặng lẽ chăm sóc cô, bà Giang đó lại không biết mình hạnh phúc đến thế
nào.
Nghĩ vậy Đồ Kiều Kiều liền tức giận, anh cô đúng là đầu gỗ! Đang thịnh hành mốt lặng lẽ giúp đỡ sao? Miệng phải nói mấy lời chứ!
Anh cô lại chẳng biết nói lời ngon tiếng ngọt, còn bị người ta ăn
sạch, cô nhìn không được, mới không để ý đến sự tức giận của anh, muốn
nhúng tay vào.
Giang Lăng Lục không thích anh cô, thì để người khác thích!
“Hừ! Anh, anh trung hậu quá nên mới để Tiểu Lục bắt nạt, chấm dứt thì tốt, bằng không Giang Lăng Lục lại tiếp tục áp bức anh, sớm muộn cũng
có ngày tinh tẫn nhân vong (kiệt sức mà chết ^^).”
Nhìn thấy em gái bất bình, Thạch Hạo Nhiên không khỏi nở nụ cười, anh dịu dàng nhìn cô, tay xoa đầu cô.“Em gái, anh hiểu tâm ý của em, nhưng
anh có cách của mình.”
“Có ý gì?” Đồ Kiều Kiều nghi hoặc nhìn anh trai, khuôn mặt kia lại vẫn lạnh nhạt, làm cho cô càng mờ mịt.
Thạch Hạo Nhiên cười ôn hòa, trong con ngươi đen như ẩn chứa điều gì, thâm thúy không để lộ, khiến người ta thấy mê man.
“Em nói vì sao anh lại muốn chấm dứt?” Cô gái kia, anh chờ đợi lâu
như vậy, mặc cô làm càn, mặc cô khóc lóc om sòm, đặt cô dưới vòng tay
bảo vệ nghiêm ngặt của mình.
Anh không biết ăn nói, không biết nên biểu đạt như thế nào, chỉ biết
im lặng đứng tại chỗ lẳng lặng chờ, chờ lúc cô mệt rồi sẽ biết quay đầu
lại.
Nhưng khi anh phát hiện chú chim nhỏ vẫn muốn bay qua tường cao, anh
quyết định không đợi nữa, bởi vì anh biết sau này, cô vẫn sẽ không thuộc về anh.
Nếu không đợi nữa, vậy anh chỉ có thể giẫm chận tại chỗ để tiến lên.
“Vì sao?” Nhìn anh trai, Đồ Kiều Kiều nhíu đôi mắt đẹp, sao nhìn anh lại có vẻ khác hơn mọi ngày?
Bộ dáng lạnh nhạt ôn hoà không thay đổi, nhưng lại nhiều thêm một cái gì đó, không còn dịu dàng, mà như một mũi giáo nhọn lợi hại.
Thạch Hạo Nhiên cúi đầu mỉm cười với em gái, vỗ vỗ đầu cô,“Buổi tối
có tiệc thịt nướng, em rể nói anh về sớm một chút, muốn em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.” Dứt lời, không chờ cô trả lời, đã xoay người rời đi.
Đồ Kiều Kiều lẳng lặng nhìn anh trai rời đi, khuôn mặt nhỏ nghi hoặc, giữa cặp lông mày không khỏi có một nếp gấp thật sâu.
Lạ thật, sao cô cứ có ảo giác trên đầu ông anh trai ôn hoà đứng đắn hàng ngày lại nhiều thêm hai cái sừng?
Trấn trên tổ chức tiệc nướng thịt, lửa trại sớm đã đốt, bốc cháy bừng hừng, cao tận đến trời, con lợn sữa buộc bốn chân đặt bên đống lửa.
Ngoài ra, còn có các quán nhỏ kinh doanh thịt nướng, gần đó òn có các loại hoa quả và đồ nhắm khác.
Đây là bữa tiệc định kì hàng năm của trấn Hoa Đào, để động viên người dân một năm qua vất vả, cũng chúc mừng vụ mùa thu hoạch, tổ chức một
bữa tiệc thịt nướng long trọng để mọi người được vui chơi.
Đúng lúc đạo trạng Đồ gia có khách quý, tuy rằng là người Nhật Bản,
nhưng bọn họ cũng biết tiếng Trung, vài người trong trấn cũng biết nói
mấy câu tiếng Nhật đơn giản, khoa tay múa chân, giao tiếp cũng không
phải vấn đề.
Một đám người vui vẻ uống rượu ăn thịt, các ông bà già cũng nâng
chén, có người nhảy múa quanh đống lửa, không khí rất là náo nhiệt.
“Này, Tiểu Lục, sao lại trốn một mình trong này uống rượu?” Bác Phúc đỏ mặt, cầm cốc bia trên tay, lớn giọng hô.
Giang Lăng Lục miễn cưỡng nhíu mày, miệng khẽ cắn, cầm trên tay một
bình rượu, ngồi trên cầu thang, cách ngồi của cô rất không nữ tính,
nhưng lại có một khí chất mạnh mẽ mê người.
“Bác Phúc, bác say rồi à? Mặt đỏ thành như vậy.” Giang Lăng Lục rút một điếu thuốc, uể oải đáp lời.
“Phi! Lão già này rất tỉnh, nhưng còn cháu đó, sao lại ngồi đây một
mình?” Bác Phúc loạng choạng, ngồi vào bên cạnh, một đôi mắt say lờ đờ
nhìn cô. “Sao hả, tâm trạng không tốt?”
“Không ạ!” Sao tâm trạng cô lại không tốt được?“Bác Phúc, cụng ly!”
Cầm bình rượu chạm với bác Phúc, cô ngửa đầu uống.
“Được, tới!” Bác Phúc cũng làm mấy hớp, rượu vào vào lưỡi, chép miệng, gõ cái cốc. “Chậc chậc, Tiểu Lục à, cháu nhìn kìa.”
“Nhìn gì……” Giang Lăng Lục lướt theo đầu ngón tay bác Phúc, sau đó nhàm chán mở mắt.
“Cháu xem xem, thật xứng đôi!” Bác Phúc lắc đầu tán thưởng.“Cháu xem, nam cao lớn, nữ nhỏ nhắn, đứng cùng nhau một chỗ thật hợp, khiến tâm
tình người ta cũng sảng khoái.”
“Con gái bác cũng nhỏ nhắn, con rể cũng rất cao to, sao khi bác thấy
bọn họ lại không có vẻ vui sướng, ngược lại còn hơi tiếc nuối?”
“Ai! Nha đầu chết tiệt kia, đừng nhắc tới nó nữa.” Bác Phúc rất khó
chịu.“Thằng tiểu tử thối cướp mất con gái của bác kia sao có thể so được với A Hạo? A Hạo đó, làm người thành thật, tính tình lại tốt, bộ dạng
cũng không tệ, ai gả cho nó sẽ hạnh phúc suốt đời! Ánh mắt của cô gái
Nhật Bản này cũng khá lắm!”
Giang Lăng Lục không đáp lại, chỉ uống rượu, đôi mắt lười biếng nhìn về đôi nam nữ phía bên kia.
Chỉ thấy Hắc Xuyên Tĩnh cầm xiên thịt nướng đưa cho Thạch Hạo Nhiên,
còn ra vẻ muốn đút cho anh, người bên cạnh ồn ào, Thạch Hạo Nhiên không
cự tuyệt được, mọi người muốn anh ăn, không thể chối từ, anh đành phải
nhận xiên thịt từ tay Hắc Xuyên Tĩnh, bốn phía lập tức nổi lên tiếng
cười ồ.
Nhàm chán!
Giang Lăng Lục bĩu môi, lại uống một ngụm rượu.
“Tiểu Lục này, nói thật, bác Phúc còn tưởng cháu và A Hạo sẽ thành một đôi cơ!” Bác Phúc đột nhiên thốt ra một câu.
Tay cầm bình của Giang Lăng Lục hơi khựng một chút, cô không hé răng, tiếp tục ngửa đầu uống rượu.
“Nói thật, A Hạo đối với cháu rất rốt, hai người các cháu cũng rất
đẹp đôi, nhưng nhiều năm nay, các cháu lại không có động tĩnh gì, chúng
ta và bà cháu vốn muốn tác hợp, ai ngờ lại có cô gái Nhật này, bác thấy A Hạo cũng có vẻ thích cô ấy, xem ra chuyện cháu và A Hạo là do chúng ta
nghĩ nhiều quá.”
Giang Lăng Lục lau một bên miệng, thản nhiên đáp lại.“Đúng là đã nghĩ nhiều quá.”
“Ha ha, đúng thế!” Bác Phúc lại cụng rượu,“A, bụng đầy rồi, bác đi giải quyết đây.”
Bác Phúc nghiêng ngả, bước chân không vững đứng dậy, trước khi rời đi còn vỗ vỗ vai Giang Lăng Lục.
“Tiểu Lục này, tuy rằng A Hạo đã có cô gái Nhật kia, cháu cũng đừng
khổ sở thương tâm!” Ai, con bé này trốn một mình trong góc uống rượu,
chính là kiểu thất tình mà!
Bác Phúc lắc đầu, rất là cảm thán rời đi.
Giang Lăng Lục nhìn bóng bác Phúc, không nhịn được hừ cười. “Thương tâm khổ sở?” Làm ơn đi! Bác đừng nghĩ nhiều quá được không?
Cô và Thạch Hạo Nhiên không phải loại quan hệ đó, cô không thích anh, cho dù anh có người khác, cô cũng sẽ không thương tâm khổ sở.
Cô sẽ không vì tên đầu gỗ kia mà thương tâm đâu!
Cúi mặt, cô cắn răng, nhàm chán lắc lắc bình rượu.
Sau đó đột nhiên nhớ đến bữa tiệc năm ngoái, cô đang làm gì?
A, cô vui vẻ uống rượu với mọi người, thậm chí chạy đến nhảy múa bên
đống lửa, cô uống hơi say, bước chân loạng choạng, lúc suýt ngã sấp
xuống, là Thạch Hạo Nhiên ôm lấy cô.
Sau đó cô cười giữ chặt anh, bắt anh nhảy cùng, nét biểu cảm trên mặt khi đó thật không được tự nhiên, tay chân cứng ngắc, bộ dáng ngốc
nghếch đó khiến cô nở nụ cười.
Còn năm kia?
Hình như cô cũng ngồi ở chỗ này ăn thịt nướng, uống bia lạnh, Thạch
Hạo Nhiên cũng ngồi cạnh uống cùng, cô ngại anh nhàm chán, trò chuyện
cùng anh chỉ là câu được câu chăng, mà anh cũng đáp lại rất ít, phần lớn chỉ là nghe cô nói chuyện.
Còn năm kìa?
Cô sinh bệnh nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn, không tham gia tiệc
thịt nướng, cũng vẫn là Thạch Hạo Nhiên ở bên cạnh chăm sóc cô……
Giang Lăng Lục bỗng giật mình, ngửa đầu uống cạn cốc bia to.
“Cô là Giang Lăng Lục?” Một giọng Trung lai lái Nhật vang lên trước người cô.
Giang Lăng Lục dương mắt, quăng bình rượu không qua một bên, lại mở một bình khác, uống ừng ực mấy hớp.
“Làm sao?” Cô rút điếu thuốc, hơi nhíu đôi mắt đẹp ngạo nghễ nhìn cô gái Nhật trước mặt, khóe môi thờ ơ.“Có việc gì sao?”
Hắc Xuyên Tĩnh nhìn đống vỏ chai rượu, lại nhìn cô gái toàn thân nồng nặc mùi rượu trước mặt, mày không khỏi nhíu.“Cô không xứng với anh Hạo
Nhiên.”
Giang Lăng Lục nhíu mày.
Hắc Xuyên Tĩnh nâng cằm,“Tôi biết chuyện giữa cô và anh Hạo Nhiên.”
Tuy rằng Đồ Kiều Kiều không đề cập đến Giang Lăng Lục, nhưng cô đã phái
người điều tra, biết chuyện của Giang Lăng Lục.
“Cho nên?” Đối với lời của cô, Giang Lăng Lục không quan tâm, cũng
không để ý, tư thái càng thờ ơ, một nụ cười như có như không lởn vởn
quanh khoé môi.
“Tôi mới xứng với anh Hạo Nhiên, cô không xứng.” Giọng Hắc Xuyên Tĩnh mềm nhẹ, nhìn ánh mắt thờ ơ của Giang Lăng Lục, bộ dáng cô cũng ngạo
nghễ.
“Cho dù trước đây cô và anh Hạo Nhiên từng có gì, cũng đã là quá khứ, từ giờ trở đi, trong lòng anh Hạo Nhiên sẽ chỉ có tôi.”
“Ha!” Giang Lăng Lục gật đầu, nụ cười trên mặt không đổi, đôi mắt toát ra ý cười lỗ mãng,“Em gái, em đang cảnh cáo chị đây sao?”
“Không phải.” Hắc Xuyên Tĩnh ngừng cười, khuôn mặt nhỏ vểnh lên.“Tôi
chỉ muốn cho cô biết sự thật, cám ơn cô đã buông tha cho anh Hạo Nhiên.” Dứt lời, cô khom người hành lễ, tự tin rời đi.
Hắc Xuyên Tĩnh vừa đi, nụ cười trên mặt Giang Lăng Lục lập tức trầm
xuống, nghĩ đến lời Hắc Xuyên Tĩnh, cô nhắm mắt, ngực như có cái gì đó
đè nặng, làm cô cả người ủ dột.
“Gì vậy chứ!” Cô cười nhạo, sao lại thế này, sao mỗi người đều nhắc với cô về Thạch Hạo Nhiên? Cô và anh ta không có gì!
Nếu Hắc Xuyên Tĩnh đã điều tra, vậy hẳn là biết quan hệ giữa cô và
Thạch Hạo Nhiên thuần túy chỉ là thân thể mà thôi, hơn nữa cũng đã chấm
dứt, cô ta còn chạy tới nói mấy lời đó làm gì?
Còn nói cám ơn cô, câu cám ơn đó cô nghe được cả người thực khó chịu.
Đáng chết!
Giang Lăng Lục uống cạn bia trong tay, không còn hứng thú ngồi đây,
cô cũng không muốn gặp phải người thứ ba nói với cô về Thạch Hạo Nhiên.
Cô vứt vỏ chai trên tay đứng dậy, không muốn về lại ngôi nhà trống
rỗng, cô hướng sau núi đi tới. Cô rất tỉnh, tuy rằng đi lại không vững,
nhưng cô biết mình còn chưa say.
Chỉ là tâm trạng không tốt.
Gió thổi lá rụng, một mình cô tiến vào phía sau núi, chỗ đó ban đêm
tối đen, chỉ có ánh trăng xuyên thấu các kẽ lá, cô mò theo ánh sáng, đi
đông đi tây, loạng choạng đi tới rừng cây.
Phía sau núi rất yên tĩnh, tiếng bước chân của cô rất rõ ràng, cô từ
từ nhắm hai mắt, đầu trống rỗng, mũi chân vấp phải nhánh cây, cô lảo
đảo, may mà không ngã ngã, ổn định thân mình.
Sau đó, cô dừng bước.
“Đi theo tôi làm gì?” Cô không quay đầu, ngữ điệu lạnh nhạt, cũng không che giấu nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Cô say rồi.” Thạch Hạo Nhiên bước ra từ trong bóng tối, giọng nói trầm thấp hoà vào tiếng thở dài của rừng cây.
“Tôi không say.” Giang Lăng Lục xoay người, dựa trên cây, khuôn mặt nhỏ trào phúng nhìn anh.“Tôi biết anh bám theo.”
Ngay từ đầu cô đã hoài nghi, cô rất quen thuộc hơi thở của anh, một
mình đi tới, cảm nhận được tiếng bước chân trầm ổn của anh, khi cô suýt
té ngã, cô nghe được tiếng khựng lại phía sau, cô biết mình đúng rồi.
“Sao hả? Không đi chơi với con nhóc Nhật đó, đi theo sau tôi làm gì?”
“Một mình cô ra sau núi rất nguy hiểm.” Anh lạnh nhạt đáp lời, khuôn
mặt vẫn không chút thay đổi, làm người ta không thấy được suy nghĩ thực.
Giang Lăng Lục nở nụ cười,“Có gì mà nguy hiểm? Tôi cũng không phải
người ngoài, quen thuộc nơi này hơn ai hết.” Dù có nhắm mắt cũng sẽ
không lạc đường.
Thạch Hạo Nhiên nhìn cô,“Cô đang tức giận sao?” Tuy rằng trên mặt cô
đang cười, nhưng ngữ khí lại mang theo mùi thuốc súng, lửa giận đó là
nhằm vào anh.
“Ha, anh cũng nhìn ra rồi?” Không tệ nha, hoá ra đầu gỗ cũng biết để ý.
“Tôi không trêu gì đến cô.” Gần đây anh và cô không chạm mặt, cũng không có cơ hội ở riêng, lửa giận của cô làm anh nghi hoặc.
“Đúng, anh không trêu chọc tôi, nhưng con nhóc Nhật Bản của anh lại
chọc tới tôi.” Nghĩ đến câu Cám ơn của Hắc Xuyên Tĩnh, toàn bộ lửa giận
của Giang Lăng Lục bùng phát.
“Xin lỗi.” Anh nói.
Nghe anh xin lỗi Giang Lăng Lục lại càng tức giận, con nhóc đó chọc cô, anh lại thay nó xin lỗi? Tính cảm tốt quá nhỉ!
Cô nhíu mày, trong lòng như có lửa thiêu, chất cồn xâm nhập não bộ,
cô không say, cô rất tỉnh, chỉ là không khống chế được cảm xúc.
“Xin lỗi không phải dùng miệng là được.” Giương mày, cô khinh thường nhìn anh.
Trong mắt Thạch Hạo Nhiên xẹt qua một tia sáng, khuôn mặt vẫn trầm
tĩnh.“Lăng Lục, đừng làm loạn.” Ngữ khí của anh như đang dỗ trẻ con.
“Ai làm loạn?” Cô bất tuân nhìn anh.
Thạch Hạo Nhiên thở dài.“Cô muốn thế nào?”
“Lại đây.” Cô ngoắc ngoắc tay, nghĩ đến bộ dạng vênh váo của con nhóc kia, đôi mắt đẹp hiện lên một tia lửa.“Dùng thân thể của anh tạ lỗi.”
Nghe được lời cô, Thạch Hạo Nhiên trầm mặc, con ngươi đen nhìn cô, cô cũng nâng mặt, cố chấp mà quật cường nhìn lại.
Thấy cô như vậy, Thạch Hạo Nhiên biết có nói gì cũng vô dụng, anh thở dài, bước tới phía trước.
“Lăng……” Đi đến trước người cô, anh mở miệng muốn dỗ cô, Giang Lăng
Lục lại thô lỗ bắt lấy quần áo của anh, kéo anh xuống, cánh môi hung tợn hôn anh.
Trong óc cô không ngừng vang lên lời con nhóc kia, cái gì mà cám ơn
cô đã buông tha cho Thạch Hạo Nhiên, cái gì mà về sau trong lòng Thạch
Hạo Nhiên chỉ biết có cô…… Mẹ nó!
Ngực như lửa đốt, lý trí trong đầu Giang Lăng Lục mất
hết. Cô nắm chặt khuôn mặt anh, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong miệng
anh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ — cô muốn anh!
Anh là của cô!