Đào Yêu Yêu nghiêng đầu né tránh, đối diện với ánh mắt anh, khóe môi mấp máy: "Tại sao làm như vậy với tôi?”
Gương mặt quá đỗi đẹp trai của người đàn ông đột nhiên có ý cười lướt qua, dường như anh cảm thấy buồn cười, rồi đột nhiên ý cười biến mất, nét mặt đầy lạnh lùng: "Đào Yêu Yêu, trước kia tôi cứu cô một lần, có phải cô tưởng rằng tôi là người tốt rồi không?”
Cảm xúc trong mắt cô, phản ứng của cô, anh đã quá đỗi quen thuộc. Rất rõ ràng, đó là sắc thái khi người phụ nữ sa vào lưới tình của người đàn ông. Có câu đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, đôi mắt này của cô biểu lộ tình cảm quá rõ ràng, những gì muốn nói đều hiện hết ra bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Yêu Yêu lắc đầu, trong lòng nghĩ, tôi chưa từng cảm thấy anh là một người tốt.
“Không phải cô cũng rất thích tôi đối với cô như vậy sao? Cô lại cứ muốn hỏi là vì sao, cứ cho là một thói hư tật xấu của đàn ông đi.”
Anh lấy một lọn tóc của cô để trong tay đùa nghịch: “Đừng ôm mơ tưởng viển vông, tôi nghĩ cô cũng không đến mức ấu trĩ như thế.”
Mặt Đào Yêu Yêu đỏ bừng, cô quả thực đã ôm giấc mơ viển vông. Nhưng anh nói đúng, cô không kháng cự hành động ngả ngớn của anh, thậm chí còn có sự yêu thích, đáng buồn đến nhường nào!
Cô ngẩng đầu lên, cứng rắn nói: “Tôi không ấu trĩ như thế, tôi hiểu tôi và anh trước nay không phải là người cùng một thế giới.”
“Cô hiểu là tốt.” Tay Cố Văn Chính lại đưa đến trước ngực cô: "Nếu như không bằng lòng thì nói một tiếng là được.”
Đây là nơi trước giờ chưa từng bị người khác đụng chạm, Đào Yêu Yêu giật mình, giãy giụa thoát ra, đứng lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt cô vô cùng đỏ, nhất thời vẫn chưa thể chấp nhận được.
Ánh mắt người đàn ông thâm sâu nhìn chằm chằm cô một lúc, hai tay chống dựa về phía sau, anh chậm rãi nói: “Không bằng lòng thì đi về đi, đừng dây dưa ở đây nữa.”
Đào Yêu Yêu liếc nhìn anh, cuối cùng không nói gì, kéo cửa ra, nhẹ nhàng bước ra ngoài đi về phòng.
Nhưng cô không biết rằng sau khi đợi cô về phòng, Cố Văn Chính lại phải đi tắm một lần nữa.
Dường như cả một đêm không ngủ, Đào Yêu Yêu mang đôi mắt thâm như mắt gấu trúc đi ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Cố Văn Chính; ngược lại, tinh thần của anh rất phấn chấn, dường như đêm qua ngủ rất ngon.
Trải qua chuyện tối qua, Đào Yêu Yêu nhìn thấy anh thì cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng anh vẫn như không có chuyện gì xảy ra nói chào buổi sáng với cô.
Trên bàn ăn, Cố Thiên Lập gắp thức ăn cho Đào Toàn Chân, lại nhìn sang Cố Văn Chính, nói: “Sau này nên như vậy, cả nhà ngồi ăn cơm cùng nhau, cứ suốt ngày ở bên ngoài không quan tâm đến gia đình còn ra thể thống gì?”
Đũa trong tay Cố Văn Chính ngừng lại, anh nhếch lông mày, hừ lạnh: "Người một nhà? Người một nhà nào cơ? Mẹ con đã không còn nữa, ba và bọn họ là người một nhà, con không phải.”
“Mày!” Cố Thiên Lập trừng mắt, ông còn tưởng rằng thằng nhóc này chịu về nhà là đã nghĩ thông suốt rồi không ngờ vốn vẫn như vậy.
“Được rồi, được rồi. Thiên Lập, ăn cơm thôi, đừng nói chuyện khác nữa.” Đào Toàn Chân vỗ về Cố Thiên Lập.
Đào Yêu Yêu cắn đũa, lén nhìn Cố Văn Chính, thấy lông mày anh nhếch lên, là đang bị chọc giận. Nghe nói mẹ anh mất trong một vụ tai nạn xe lúc anh tám tuổi, nói ra thì anh cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Cố Thiên Lập vẫn tức giận thở phì phò: "Mấy người không có một người nào để người khác không phải lo lắng, bên anh cả cũng không ổn định, nghe nói lại cãi nhau với chị dâu rồi. Mấy ngày này em có thời gian thì qua đó xem chị dâu thế nào, khuyên giải chị ấy xem.”
Lão gia nhà họ Cố trước kia ở trong quân đội, quân hàm không nhỏ, mặc dù đã về hưu nhưng quyền lực vẫn còn, đây là lý do vì sao nói nền tảng nhà họ Cố dày hơn nhà họ Tần.
Lão gia nhà họ Cố sinh được hai người con trai, anh cả là Cố Thiên Hồng, con thứ là Cố Thiên Lập. Vợ của anh cả không thể sinh con, đến đời cháu, chỉ có Cố Văn Chính là cháu đích tôn, lại từ nhỏ đã mất mẹ nên được ông nội chiều chuộng như báu vật. Cố Thiên Lập lần nào cũng tức đến mức phát điên lên, nhưng lại không dám làm gì anh, chỉ sợ anh mách với ông lão.
Quay lại với Cố Thiên Hồng, khi còn trẻ, tình cảm giữa hai vợ chồng khá tốt, sau đó phát hiện vợ mình không sinh nở được, ông ta cũng tìm rất nhiều cách nhưng đều không thành công, tình cảm hai vợ chồng cũng ngày càng đi xuống. Mấy năm gần đây thì càng vớ vẩn hơn, nghe nói ông ta có tìm đến mấy cô gái trẻ ở bên ngoài.
Đào Toàn Chân thở dài một hơi, bà không thích đến nhà từ đường. Bà lão không thích bà, đến gặp mấy lần, bà ấy đều tỏ vẻ không vui.
Cố Văn Chính không có kiên nhẫn nghe bọn họ nói mấy chuyện vặt vãnh nên đặt đũa xuống: “Con ăn xong rồi, công ty còn có chút việc, con đi trước đây.”
Cố Văn Chính đi xong, Đào Yêu Yêu cũng đặt đũa xuống: “Mẹ, bác Cố, con cũng ăn xong rồi, hai người cứ ăn từ từ ạ.”
Lúc trước, Tông Nhạc nói muốn tuyển trợ lý cho cô nhưng mãi vẫn không tìm được người thích hợp. Gần đây có nói tìm được người thích hợp rồi, hôm nay để cô đến gặp mặt.
Cô thu dọn đồ xong thì đi ra ngoài, đi được nửa đường thì phát hiện bỏ quên đồ rồi nên lại quay về. Khi lấy đồ xong, đi từ phòng ra, cô lại thấy Đào Toàn Chân đang giúp Cố Thiên Lập mặc vest.
“Lát em đến từ đường một chuyến, anh đừng lo quá, anh cả với chị dâu bao nhiêu năm vậy rồi mà còn qua được rồi, lần này cùng lắm là giận dỗi nhau chút thôi.”
Cố Thiên Lập lắc đầu: “Lần này có vẻ là không giống mấy lần trước lắm, còn kinh động đến cả ông già. Em giúp chị dâu bình tĩnh lại đã, để anh đi tìm anh cả nói chuyện xem.”
Cố Thiên Lập ngập ngừng một chút rồi nói: “Chính Nhi, anh cũng không quản lý được nó nữa rồi, em đừng để ý quá.”
Đào Toàn Chân lắc đầu: “Đương nhiên là em sẽ không nhỏ nhen gì với nó rồi, dù sao thì cái chết của mẹ nó năm đó ít nhiều gì cũng có liên quan đến em.”
Tai Đào Yêu Yêu ong ong lên, mẹ, sao lại có liên quan đến cái chết của mẹ Cố Văn Chính chứ?
Không phải bà với bác Cố mới quen nhau hơn một năm thôi sao?
Đào Yêu Yêu che miệng, cô cảm thấy thế giới quan của mình như đang bị tấn công vậy.
Cô rất muốn xông xuống dưới hỏi cho rõ, nhưng không biết vì sao cô lại im lặng quay về phòng. Một lúc sau, khi chắc chắn bác Cố và mẹ mình đều rời đi rồi thì cô mới xuống.
Trên đường đi, lòng cô thấy nặng nề vô cùng, việc cô mới biết được này đột nhiên đập xuống khiến cô chóng mặt đau đầu. Rốt cuộc là sao mẹ cô lại có liên quan đến cái chết của mẹ Cố Văn Chính chứ. Cứ nghĩ đến Cố Văn Chính, cô lại càng lo lắng.
Khi Tông Nhạc thấy cô, anh ấy cũng hơi kinh ngạc: “Em làm sao thế? Có phải là không khỏe không, sao trạng thái của em trông tệ vậy?”
Đào Yêu Yêu cười miễn cưỡng: “Không sao, hôm qua ngủ không ngon lắm.”
“May mà không có hoạt động gì. Nếu phải tham gia hoạt động thì trạng thái như vậy không được đâu. Trợ lý mà anh tuyển cho em là người mới, nhưng mà anh thấy người này không tệ, là một hạt giống tốt đấy.”
Đào Yêu Yêu gật đầu. Họ đang nói chuyện thì đã đến tầng hai rồi.
Đẩy cửa đi vào là nhìn thấy có một cô gái đang ngồi trên ghế sô pha, trông có vẻ rất lanh lợi. Thấy Đào Yêu Yêu đi đến, cô ấy đứng dậy ngay: “Anh Tông, cô Đào, chào hai người.”
Tông Nhạc nói: “Yêu Yêu, đây là Tô Linh, lớn hơn em một tuổi, hai người cứ xưng hô với nhau như bạn thôi.”
Rồi anh ấy quay sang nói với Tô Linh: “Đây là Đào Yêu Yêu, sau này hai người sẽ làm việc cùng nhau. Bây giờ công việc vẫn chưa bận rộn lắm, nhưng không lâu nữa là sẽ bận đấy. Đến lúc đó, hai người sẽ có cơ hội để làm việc với nhau nhiều hơn, mong hai người hợp tác vui vẻ.”
Vậy là coi như gặp mặt xong rồi, hai bên đưa nhau phương thức liên lạc, nói qua về tình hình.