Không gặp mặt nhau gần một năm, khi Đào Toàn Chân vừa thấy Đào Yêu Yêu, đôi mắt bà lập tức đỏ hoe.
"Mẹ..." Đào Yêu Yêu kêu lên, nước mắt lưng tròng.
Hai người ôm chặt lấy nhau, giải phóng nỗi nhớ chồng chất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau một lúc lâu, mới giải tỏa được cảm xúc trong lòng, Đào Toàn Chân cẩn thận nhìn con gái, âu yếm vuốt ve mặt cô: “Con gầy đi rồi.”
"Làm gì có, con không ăn kiêng, còn nặng hơn trước kia mấy cân đấy ạ."
Trong một năm qua, Đào Yêu Yêu thỉnh thoảng call video cho người thân nhất, cô không giấu giếm gì cả. Lúc đầu Đào Toàn Chân kiên quyết phản đối việc cô sinh đứa trẻ này, bà còn muốn tìm Cố Văn Chính tính sổ, muốn lập tức bay qua ngăn cản cô.
Chỉ là, Đào Yêu Yêu nước mắt lưng tròng, nhưng lại mỉm cười hỏi Đào Toàn Chân: "Mẹ, mẹ có hối hận khi sinh ra con không?"
Đào Toàn Chân sửng sốt, bà dừng một chút rồi nói: "Không, mẹ chưa bao giờ hối hận."
"Đã như vậy, mẹ, con cũng giống vậy, con chắc chắn sẽ không hối hận, con yêu đứa bé này, giống như mẹ yêu con vậy."
"Nhưng..." Đào Toàn Chân còn muốn nói điều gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Yêu Yêu ngắt lời bà: "Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì, con biết mà, con cũng đã nghĩ về điều đó, mẹ không cần làm khó Cố Văn Chính, đây là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng con không hối hận chút nào. Hơn nữa, là chúng ta có lỗi với anh ấy trước, đúng không ạ?"
Lần này, Đào Toàn Chân hoàn toàn chết lặng: "Con đang nói cái gì vậy, tại sao chúng ta lại có lỗi với cậu ta trước?"
“Mẹ, mẹ cũng có trách nhiệm về cái chết của mẹ anh ấy phải không ạ?”
Hóa ra, ngay cả Yêu Yêu cũng biết chuyện này, bà nghĩ đến việc Cố Văn Chính đột nhiên thay đổi thái độ, dường như Đào Toàn Chân đã hiểu ra điều gì đó.
Đào Toàn Chân cười khổ, có lẽ hai người không hiểu toàn bộ sự thật, nhưng lại gần với sự thật nhất, đó là lỗi của bà, bây giờ cô phải gánh chịu hậu quả này.
"Mẹ xin lỗi, Yêu Yêu, là mẹ có lỗi với con, chuyện này không liên quan tới con, dù có, cậu ta cũng không nên nhằm vào con."
Đào Yêu Yêu lắc đầu: "Mẹ, mẹ không có lỗi với con, con rất biết ơn mẹ đã nuôi con khôn lớn, con không oán hận Cố Văn Chính, thậm chí con còn cảm thấy may mắn, mẹ, con cũng cảm thấy mình như vậy rất hạ giá, nhưng con..."
Nghe con gái nức nở, Đào Toàn Chân hiểu chứ, trong lòng thở dài, bà chỉ có thể an ủi: “Mẹ hiểu mà, con không cần phải khinh rẻ mình, con người, lúc trẻ tuổi, có thể liều mạng vì tình yêu. Đợi khi nào quay đầu nhìn lại mới thấy lúc đó mình thật ngu ngốc, nhưng nếu quay trở lại thì họ vẫn sẽ làm chuyện như vậy, ở bên đó con nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, mẹ chờ con trở về."
Vì vậy, Đào Toàn Chân biết những chuyện Đào Yêu Yêu làm ở nước M, nhưng bà không nói với Cố Thiên Lập.
Thấy Đào Yêu Yêu trở lại, hai mẹ con nói chuyện hồi lâu, cuối cùng Đào Toàn Chân không nhịn được hỏi: "Đứa bé đâu con?"
Đào Yêu Yêu: "Con bé ở cùng Tô Linh, con không tiện mang con bé đến đây. Mẹ, nếu mẹ muốn gặp cháu, mẹ có thể đến chỗ con để gặp con bé."
"Được, mẹ biết rồi, tối nay ăn cơm xong chúng ta ở lại đây một đêm, con ở lại với mẹ nhé?"
Đào Yêu Yêu vốn định ăn xong sẽ trở về chỗ của mình, nhưng cô không chịu được yêu cầu của mẹ mình đành gật đầu đồng ý.
Sau bữa tối, Đào Yêu Yêu ngồi trên sô pha, cô lấy điện thoại ra cho Đào Toàn Chân xem album ảnh, trong đó có rất nhiều ảnh và video của bé con.
Phải nói, đứa bé được thừa hưởng những ưu điểm của ba mẹ, tuy mới vài tháng tuổi nhưng đã có thể nhìn ra đôi mắt to tròn, lông mi dài, sống mũi khá cao, nhất là khi cười, nó gần như làm tan chảy trái tim của mọi người.
Khóe mắt Đào Toàn Chân tràn ngập yêu thương và vui sướng, rõ ràng đứa nhỏ này quá đáng yêu, bà không khỏi cảm thán, phản ứng theo động tác của đứa trẻ.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có người đi vào.
Trong nháy mắt bầu không khí đẹp đẽ và hài hòa bị phá vỡ, sự im lặng dường như kéo dài cả phút, Đào Yêu Yêu cảm thấy một phút này vừa dài đằng đẵng vừa ngắn ngủi.
Người đi vào là Cố Văn Chính.