Cố Văn Chính mắt điếc tai ngơ, anh có thể bằng lòng đến ăn bữa cơm này là đã nể mặt lắm rồi.
Mắt thấy Cố Thiên Lập lại sắp nổi cơn tam bành, Đào Toàn Chân vội vã kéo ông lại: "Không sao hết, không sao hết, Chính Nhi chịu tới là được rồi, là người một nhà cả, không cần so đo nhiều như vậy."
Cố Văn Chính nghe vậy thì 'xùy' một tiếng. Người một nhà? Đây là cái loại người một nhà gì chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Người một nhà thì miễn đi, đừng tưởng hôm nay tôi đồng ý qua đây ăn cơm chung là có ý gì khác. Dù tôi có ý kiến gì đi nữa, các người cũng kết hôn rồi sống chung với nhau thôi, cần gì phải vờ vĩnh thêm."
"Thằng nhóc, con nói cái gì vậy!" Cố Thiên Lập tức giận đến mức trợn tròn mắt.
Mắt thấy ông lại sắp phát cáu, Đào Toàn Chân vội vã nói sang chuyện khác: "Hai đứa xem xem còn muốn ăn gì nữa không?"
Bầu không khí xấu hổ không gì sánh được, ăn một bữa này cũng không biết có mùi vị gì.
Đào Yêu Yêu nghĩ có khi anh sẽ ăn được nửa chừng rồi bỏ đi, không ngờ anh vẫn ăn một mạch đến cuối.
Mà càng khiến cô không ngờ hơn, là khi ăn xong, bác Cố vẫn bảo Cố Văn Chính đưa cô về chưa, mà anh vẫn đồng ý.
Cô nghĩ tới thôi cũng đã thấy dày vò, cô thà là tự bắt xe về còn hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Yêu Yêu nhắm mắt bảo: "Bác Cố, hay là khỏi phiền đến Cố... anh cả ạ! Để con tự bắt xe về được rồi."
Cố Thiên Lập cũng không ngờ con trai lại đồng ý dễ dàng vậy, mà cũng sao có thể để Đào Yêu Yêu tự đi: "Yêu Yêu à, bây giờ đã trễ vậy rồi, con về một mình không an toàn, cứ để cho Tiểu Chính đưa con đi đi, hai anh em các con cũng bồi dưỡng tình cảm một chút."
Nghe ông nói vậy, Cố Văn Chính lại cười khẩy.
Đào Yêu Yêu không ngừng kêu khổ, còn bồi dưỡng tình cảm gì nữa, có thể không sinh thù cũng phải cảm ơn trời đất rồi!
Cô thật sự không cách nào từ chối yêu cầu đặc biệt của bác Cố, chỉ đành đồng ý.
Đến khi bác Cố và mẹ lái xe đi trước, chỉ còn lại hai người họ, Đào Yêu Yêu nhìn Cố Văn Chính đứng ở phía trước.
Vóc dáng cao lớn, dưới ngọn đèn chiếu lập lòe bên ngoài nhìn như tượng tạc, lúc giơ tay nhấc chân đều tản ra sức hấp dẫn chí mạng, biết rõ là độc dược, vẫn không nhịn được mà đến gần.
"Cậu Cố, để tôi đón xe về là được rồi, không phiền đến anh đâu."
Cố Văn Chính nghe vậy, xoay người đi. Đào Yêu Yêu không nhìn rõ biểu cảm của anh, chỉ nghe được anh nói: "Nếu tôi đã đồng ý với Cố Thiên Lập đưa cô về trường thì sẽ làm được, nhỡ trên đường đi cô xảy ra chuyện gì, tôi sợ sẽ rất khó giải thích. Lẽ nào cô muốn chuyện lại đổ lên người tôi nữa?"
Đào Yêu Yêu bĩu môi: "Tôi không hề nghĩ vậy."
"Nếu không thì lên xe đi!"
Đào Yêu Yêu mở cửa xe, chuẩn bị ngồi vào phía sau, không ngờ Cố Văn Chính lại đột nhiên mở miệng: "Ngồi ở ghế phụ lái đi, tôi cũng không phải tài xế của cô."
Haizz, sao lúc đến không nói vậy đi, cái người này thật là... Không còn cách nào khác, cô đành dời lên phía trước.
Không phải là anh chán ghét cô à? Ngồi ở vị trí phụ lái là sẽ ở gần nhau hơn, mà cô cũng thấy khó hít thở hơn.
Trong một bầu không khí đầy yên lặng, xe lái ra ngoài.
Đào Yêu Yêu nghĩ đến chuyện đã xảy ra trên bàn ăn, không dám giương mắt nhìn Cố Văn Chính, nhưng lại đánh bạo cúi đầu nói với anh: "Cậu Cố, anh có thể đừng nói chuyện với mẹ tôi như vậy không? Anh không thích bà thì cứ dứt khoát không gặp bà luôn là được, chứ đừng đi gặp rồi không khách sáo với bà như vậy..."
Cố Văn Chính đột nhiên đạp phanh, dừng xe ở ven đường.
"Cần đến cô dạy tôi phải làm gì sao? Tôi nghĩ tôi đối đãi với mẹ con các cô đã đủ khách sáo rồi."
Vừa nói, đầu anh vừa nhoài qua, một tay gác lên cửa sổ xe, giam chặt cô lại ở ghế phụ.
Lại nữa, cái loại cảm giác này, cảm giác trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ, hô hấp khó khăn.
Cố Văn Chính cúi đầu, hai khuôn mặt sát lại gần nhau như thế.
Anh nhìn thấy trong đôi mắt của Đào Yêu Yêu toàn là sợ hãi. Lạ thật, anh luôn không nhịn được mà quan sát biểu cảm của cô ở khoảng cách gần.
"Nếu như tôi không khách sáo với bà ta, bây giờ cô cũng sẽ không ngồi ở đây và nói chuyện với tôi như thế này đâu."
Anh nói lời tàn nhẫn, nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô mà trong lòng toát lên một sự vui sướng kỳ lạ.
Cố Văn Chính nhìn cô một lát, cuối cùng ngồi thẳng dậy.
Anh cho xe chạy lần nữa, lướt như gió về phía đại học B.
Hai người im lặng không nói, Đào Yêu Yêu chỉ cảm thấy về sau nên hạn chế gặp người này mới được, vì mỗi lần thấy anh, trái tim nhỏ này lại như ngồi cáp treo.
Đại học B vào buổi tối yên tĩnh hơn ban ngày. Ngọn đèn chiếu lung linh, trời điểm xuyết đầy sao, khuôn viên trường tối nay đẹp đẽ lạ thường.
Lần này Cố Văn Chính không lái xe vào khuôn viên mà dừng ở ngoài trường.
Vốn Đào Yêu Yêu cho là anh sẽ đi ngay lúc mình xuống xe, không ngờ sau khi đỗ xe xong, anh còn đi cùng cô vào bên trong.
Đây là có ý muốn tiễn cô đến cửa ký túc xá luôn à? Cô không dám hỏi, anh cũng không nói, yên lặng đi theo phía sau cô.
Con đường bình thường đi từ nơi này đến ký túc xá đang được thi công, họ chỉ có thể đi từ phía dốc Tình Yêu.
Con dốc Tình Yêu, tên như ý nghĩa, nơi đây là chốn gặp mặt của rất nhiều cặp tình nhân, ai ai cũng ngầm hiểu, không đến quấy rầy bọn họ.
Nhưng mà bây giờ đã hết cách, Đào Yêu Yêu chỉ cầu nguyện tuyệt đối đừng gặp đôi tình nhân nào đang làm mấy chuyện thẹn thùng, nếu không... thật sự là xấu hổ không gì sánh được.
Nhưng mà xui xẻo thay, sợ gì gặp đó, vừa tiến vào một con đường nhỏ hơi tối, Đào Yêu Yêu đã nghe thấy âm thanh 'không thể tả'.
Cố Văn Chính theo phía sau, phía trước là đôi nam nữ ôm nhau 'tình tứ' hệt chuyện mình làm không ai thấy được, mặt cô bắt đầu nóng lên.
"Đứng đó làm gì? Sao không đi nữa?"
Tất nhiên Cố Văn Chính cũng nghe thấy cái âm thanh khiến người ta lúng túng kia, nhưng anh lại không hề ngượng ngùng. Cảnh tượng gì mà anh chưa từng thấy chứ!
Anh vừa hỏi như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào, Đào Yêu Yêu trực tiếp kéo tay anh, cắm đầu chạy về phía trước, chạy qua đoạn đường đó.
Mãi đến khi họ chạy đến dưới ánh đèn, cách xa dốc Tình Yêu rồi, cô mới thở hồng hộc mà dừng lại.
Sau đó cô đột nhiên phát hiện ra mình lại đang nắm tay người kia, cô lập tức hóa đá.
Cô không có ý muốn buông ra, Cố Văn Chính cũng không có ý giật về.
Một lát sau, Cố Văn Chính mới lạnh lùng hỏi: "Nắm đủ chưa?"
Đào Yêu Yêu mới như trong mộng mới tỉnh.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không có cố ý!"
Sau đó, cô vội vã thả tay anh ra, mà lúc này bàn tay nắm lấy tay anh kia bắt đầu mơ hồ nóng lên.
"Đến rồi, lên đi, tôi đi."
"Cảm ơn."
Giọng của anh vẫn luôn lạnh lẽo, nhưng chẳng biết vì sao hiện cô lại cảm thấy có hơi nóng.
Cố Văn Chính đi một mình trên đường, nhớ lại xúc cảm mềm mại ban nãy, trong lòng buồn bực một phen.
Anh lại nhớ đến cái chuyện 'con đường tuyển thẳng’ (*) khác chó má gì đó Khang Đình Vũ đã kể với mình, cảm thấy nhất định đầu óc bị nước vào rồi nên mới thấy Đào Yêu Yêu có thể sẽ gặp phải chuyện như vậy.
(*) Con đường tuyển thẳng: Từ lóng mạng, phản ánh tình trạng nữ sinh bị cưỡng hiếp trong những con đường vắng của các trường đại học nhưng đã bị trường lấp liếm bằng cách cho tuyển thẳng.)
Vừa về tới ký túc xá, Đào Yêu Yêu lập tức bị vây lấy.
Ngay sau khi cô rời khỏi không lâu, mấy bức ảnh đã bị tung lên trên diễn đàn trường, chẳng mấy chốc đã trở thành tin sốt dẻo.
"Nói mau, có phải cậu dụ được bố đường rồi không?"
"Người kia là Cố Văn Chính phải không? Bạn của cậu Khang, Yêu Yêu, sao mà cậu lợi hại thế!"
Đào Yêu Yêu nhìn vẻ mặt hưng phấn của Chúc Chúc và Tiểu Ngư với khuôn mặt ngơ ngác.
"Tình huống gì đây vậy?"
"Đừng có vờ vịt với tớ, tối nay cậu vội vội vàng vàng ra ngoài có phải là đi để gặp anh ấy không?"
Trong giọng Chúc Chúc có chút ghen tị, thậm chí là ít vị chất vấn.
"Tớ là có công việc, tớ không thật sự không quen anh ta."
Đào Yêu Yêu cũng không hề nói dối.
"Yêu Yêu, lời này nghe không có ý nghĩa gì hết á! Không quen mà anh ta lái xe đến đón cậu? Cậu lên ngồi trên trang nhất của diễn đàn trường rồi, đang sợ bọn tớ giành với cậu ấy à? Cần gì phải giấu giếm nữa!"
Tiểu Ngư vẫn không nói gì. Thật ra, ở trong căn phòng này, Đào Yêu Yêu chỉ có thể nói là khá thân thiết với Tiểu Ngư.
Cô không hề quen thân gì với Tôn Tư Hàm và Chúc Chúc, chẳng qua là ngoài mặt không có vấn đề gì thôi.
Bây giờ Chúc Chúc lại tỏ vẻ khí thế hùng hổ dọa người, Đào Yêu Yêu cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Chúc Chúc, cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, chứ tôi với anh ta thật sự không phải như cậu tưởng tượng đâu, chưa kể đây là chuyện riêng của tôi, tôi nghĩ tôi cũng không có nghĩa vụ khai báo với cậu!"
Mắt thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng đậm, Tiểu Ngư vội vã giảng hòa: "Hai người các cậu nói chuyện bình tĩnh thôi."
"Tiểu Ngư, cậu có nghe cậu ta nói cái gì không? Cậu ta nói chuyện này là chuyện riêng của cậu ta, cậu ta không có nghĩa vụ khai báo với chúng ta. Cũng phải thôi, chúng ta xem cậu ta là bạn bè, chứ người ta đâu có xem chúng ta như vậy!"
Rõ ràng Đào Yêu Yêu chỉ nói với cô ta, nhưng cô ta cứ phải kéo Tiểu Ngư vào, đây là có ý muốn 'tạo đồng minh'.
Không phải cô không có bạn bè trong ký túc xá đại học B, chỉ là bạn bè hữu nghị chân chính thật sự quá ít, không hổ là khoa biểu diễn, kẻ pha trò thật sự không ít.
Mọi người có thể duy trì sự hòa bình ngoài mặt là tốt nhất, còn nếu không thể, thì cũng không có gì đáng tiếc.
Đào Yêu Yêu không muốn lãng phí sức lực, dứt khoát đầu hàng.
"Ok, Chúc Chúc, tớ xin lỗi, tớ không nên nói như vậy, nhưng tớ cũng xin lỗi là với sự kiện này, tớ thật sự không có gì có thể nói cả."
Chúc Chúc cũng là kiểu 'thấy lợi thì làm', nếu như Đào Yêu Yêu thật sự dựa vào được Cố Văn Chính, vậy trở mặt với cô cũng không có chỗ gì tốt.
"Yêu Yêu, tớ xin lỗi, tớ nói năng cũng hơi kích động."
"Thế này mới đúng chứ, không nên ầm ĩ mới tốt."
Tiểu Ngư có hơi ngơ ngác.
Đào Yêu Yêu và Chúc Chúc liếc nhau, trong lòng đôi bên đều rõ rằng tình cảm “chị em cây khế” thế này một ngày nào đó sẽ hoàn toàn tan vỡ, nhưng ít nhất bây giờ vẫn chưa phải.
Đào Yêu Yêu mở diễn đàn thảo luận của trường ra, quả nhiên nhìn thấy cảnh lúc mình mở cửa xe ra đã bị chụp lại.
Ánh mắt cô tập trung lên phần sườn hơi nghiêng của khuôn mặt Cố Văn Chính.
Ánh đèn mờ tối, bóng cây lòa xòa phản chiếu trên cửa kính xe, những vệt sáng loang lổ đã che mất nửa trên khuôn mặt anh, chỉ còn cái mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt đẹp mím thật chặt, đường xương dưới cằm sắc sảo vẽ ra một độ cong hoàn mỹ, cái cổ thon dài càng trở nên đầy cao quý, thanh lịch.
Lễ phục nam màu đen mẫu mới nhất của Roberto Cavalli, hình thêu logo là con rắn vàng và ngôi sao tám cánh tinh xảo vô song, viền cổ nhung càng tăng thêm vẻ quý phái. Khuôn mặt Cố Văn Chính đưa đến cảm giác như mộng ảo, mơ màng, trong trẻo mà lạnh lùng, trang nhã, cả tấm ảnh cứ như một bức tranh.
Sở dĩ bài đăng này được truy cập hàng đầu tất cả đều nhờ mượn khuôn mặt kia của Cố Văn Chính. Trong trường có đủ loại xe sang, cũng không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng người có bề ngoài, khí chất xuất sắc, lại có xe sang như Cố Văn Chính lại có sức hấp dẫn hoàn toàn khác.
Đào Yêu Yêu lướt xuống loạt bình luận, phần lớn đều là khen ngợi Cố Văn Chính đẹp trai, xen lẫn một số bình luận có phần chua ngoa 'cá biệt', còn lại thì cũng có rất nhiều người nói trông cô cũng rất đẹp.
[Lại là một ả muốn dựa vào bố đường để leo lên, cả ngày chỉ nghĩ cách đi đường tắt!]
[Này, lầu trên đừng có ghen tị, bạn có muốn tìm bố đường cũng chưa biết có được ngó tới không. Bạn gái đẹp này nom xinh xắn thế, xinh đẹp cũng là sức mạnh đấy!]
[Trông đẹp trai như vậy, đưa cho tôi tôi cũng sẵn lòng, nếu thật sự là bố đường, vậy tôi sẽ tự dâng mình lên luôn!]
[Lại đây, đến giờ phổ cập kiến thức! Người này là bạn của Khang Đình Vũ. Khang Đinh Vũ, mọi người đều biết đó! Nhà sáng lập của công ty Giải trí Orange, Tôn Tư Hàm chính là người của công ty này, vậy nên... mọi người có hiểu chưa!]
Đào Yêu Yêu lướt xuống từng bình luận một, đọc vào mà thấy cạn lời.