Tần Hoài quay đầu nhìn nhân viên bán hàng, nhếch miệng cười: "Cô nói xem chuyện gì đã xảy ra?"
Nhân viên bán hàng nhìn đồng tử đen như mực của Tần Hoài, hình như có sự lạnh lẽo lao thẳng vào mình, vô thức run lên: "Cậu... Cậu chủ, vừa nãy cô Liễu nói cô ấy thích cái túi xách này, nói tôi gói lại giúp cô ấy, tôi không chú ý tới những chuyện khác."
Đào Yêu Yêu không khỏi tức giận, rõ ràng là đang nói dối. Lúc ấy, nhân viên bán hàng đang ở bên cạnh và tận mắt thấy Liễu Tư Văn cướp chiếc túi xách trong tay cô, giờ còn nói là không chú ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tần Hoài, anh đừng làm khó cô ấy, đúng là cô gái này đã lấy chiếc túi xách trước nhưng tôi cũng thích chiếc túi này, anh thấy sao?" Liễu Tư Văn cười nhạt.
Tần Hoài cũng cúi đầu cười: "Không thấy sao cả, chẳng qua cái gì cũng có trước sau, không bằng cô lùi lại một bước nhường cho cô gái này đi, lần sau cửa hàng có kiểu mới tôi sẽ bảo họ giữ lại cho cô, được không?"
Rõ ràng Liễu Tư Văn đã bị chọc tức: "Tôi là khách hàng VIP của cửa hàng, chẳng lẽ cậu Tần muốn mất một khách hàng lớn như tôi chỉ vì cô ta sao?"
Đào Yêu Yêu nghe một hồi, mơ hồ nhận ra rằng, có lẽ cậu Tần này là chủ của cửa hàng mà Liễu Tư Văn là khách VIP của họ, cũng khó trách nhân viên bán hàng ưu tiên cho cô ta mà không quan tâm mình.
"Cảm ơn anh, tôi cũng không quá thích chiếc túi kia, cứ để cho cô Liễu lấy đi."
Đào Yêu Yêu không muốn vì mình mà khiến người khác mất đi một khách hàng lớn, dù sao cô cũng không thể thường xuyên đến đây mua đồ, mọi người ai cũng muốn kiếm tiền, nhân viên cửa hàng cũng không có gì đáng trách cả.
"Người đẹp, nếu cô đã nói vậy, vậy tôi không phí sức tức giận nữa, tôi sẽ đưa cho cô một cái túi khác xem như bồi thường, được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nói chuyện, anh ta còn chớp chớp mắt, mang theo ý đùa giỡn nhưng không khiến người ta cảm thấy sỗ sàng. Tần Hoài là người có sức quyến rũ như thế đấy, chỉ vì anh ta có một gương mặt vô hại khiến người ta không nhịn được mà có hảo cảm.
Đào Yêu Yêu cũng không ngoại lệ, cô cảm thấy trên đời này vẫn còn trai đẹp. Nếu cùng so Cố Văn Chính và Tần Hoài trước mặt này thì những ứng cử viên nghệ thuật kia không chỉ thua kém một chút, cô không thấy có gì phản cảm đối với gương mặt này.
"Không cần không cần! Sao tôi có thể lấy đồ miễn phí được."
Lúc cô lắc đầu nguầy nguậy trông vừa hồn nhiên vừa đáng yêu.
Liễu Tư Văn cầm túi xách, nói với giọng khinh bỉ: "Vậy tôi không làm phiền cậu Tần tán gái nữa."
Tần Hoài cười khoát khoát tay với cô ta, chẳng thèm để ý đến cô ta chút nào.
Đào Viên Viên lặng lẽ thì thầm với Đào Yêu Yêu: "Em cứ nhận đi, cả cái cửa hàng này là của nhà họ Tần, tặng em một cái túi cũng chỉ như mời em uống một cốc nước thôi, chẳng đáng gì với anh ta cả."
Đào Yêu Yêu kiên quyết từ chối: "Không được, dù nói thế nào thì em cũng không thể vô duyên vô cớ nhận đồ của người khác được."
Trong lúc hai người nhỏ giọng thì thầm, nhân viên cửa hàng đã gói túi lại, Tần Hoài nhận rồi đưa tới trước mặt Đào Yêu Yêu.
"Cái túi này cũng là sản phẩm mới, rất hợp với cô."
Đào Yêu Yêu cũng bị tốc độ này dọa sợ: "Không được, tôi không thể nhận! Ý tốt của anh, tôi xin nhận nhưng cái này tôi không thể nhận được."
Tần Hoài không nói lời nào, chỉ dùng đôi mắt to ngập nước vô tội nhìn chằm chằm cô, vậy là Đào Yêu Yêu bỗng thấy có lỗi, người này, có độc.
"Thế này đi, hay là bán chiếc túi này cho chúng tôi với chiết khấu 50%, như thế thì Yêu Yêu không cần lo lắng nữa."
Đào Viên Viên đề xuất một cách giải quyết.
Tần Hoài tiếp tục nhìn Đào Yêu Yêu, cô không chống lại nổi.
"Được rồi, cứ như vậy đi, cảm ơn anh."
"Tôi còn chưa biết tên của cô là gì, có thể nói cho tôi không?"
Đương nhiên Đào Yêu Yêu biết anh ta sẽ không vô duyên vô cớ tặngtúi cho cô, chẳng lẽ anh ta có ý với cô? Nhưng nhìn người trước mặt, Đào Yêu Yêu cảm thấy anh ta quá ưu việt, muốn cô gái nào mà không có chứ.
Cũng không phải cô coi thường bản thân, là do anh ta thật sự quá ưu tú.
"Tôi tên là Đào Yêu Yêu, Đào Yêu Yêu trong “đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa” (*)."
(*) Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa - dịch nghĩa: hoa đào tươi tốt, hoa nở tươi đẹp.
"Ừm, cái tên này rất đẹp cũng rất xứng với cô, tôi tên Tần Hoài, có thể làm bạn bè với cô không?"
Chị họ đẩy vai của cô, Đào Yêu Yêu nhìn đôi mắt tròn xoe chớp chớp của Tần Hoài, bỗng nhiên bật cười.
"Được, anh đẹp trai như thế, tôi cũng không bị thiệt."
Đôi mắt của cô tràn đầy ý cười, cong cong như vành trăng khuyết, nụ cười để lộ hàm răng trắng, là nụ cười từ tận đáy lòng cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Trái tim Tần Hoài bỗng hẫng một nhịp vì sự ngây thơ thuần khiết này.
Lúc đi ra, Đào Viên Viên líu ríu mãi: "Yêu Yêu phải nắm bắt cơ hội nhé, Tần Hoài là đời thứ hai nhà tài phiệt siêu giàu đó, người còn đẹp trai như thế nữa, đúng là hoàn hảo!"
Đào Yêu Yêu không quá quan tâm: "Chị họ, chị đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó, người như anh ta thì sao mà thích em được. Khoảng cách giữa em với anh ta xa ngàn dặm, mặc dù có để lại cách liên lạc nhưng chỉ là hứng thú nhất thời của anh ta thôi, đừng nghĩ nhiều nữa."
"Em cũng xem thường mình quá rồi, với vẻ ngoài này của em, sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng, tìm chồng thì phải tìm một anh đẹp trai nhiều tiền rồi. Giờ phải tìm một người đi, đừng để sau này lớn rồi còn chơi bời lêu lổng. Em xem giờ trong giới giải trí còn một đống minh tinh còn độc thân kia kìa."
Thấy suy nghĩ của Đào Viên Viên đã bay đi quá xa, Đào Yêu Yêu dở khóc dở cười: "Chị họ, chị lo xa quá rồi, em còn là nhân vật tuyến 18 không có tiếng tăm gì, muốn nổi tiếng đâu có dễ như thế. Nhưng gần đây em đi thử vai, em như đã bước được một bước rồi."
"Vậy thì phải chúc mừng em rồi, chị tin tưởng sau này Yêu Yêu chắc chắn sẽ rất nổi tiếng!"
Hai người cùng nhau nói nói cười cười, không khí tràn ngập vui vẻ.
***
Phòng 406, ký túc xá số 8 Đại học B.
Lúc này Đào Yêu Yêu đang mở chiếc túi được chiết khấu 50% ra, nhắc tới cũng buồn cười, cô còn chẳng biết hình dạng của nó ra sao mà đã mua rồi, mặc dù chỉ tốn có nửa tiền.
Là một chiếc túi hobo đầy màu sắc của Chanel, là kiểu dáng rất phổ biến gần đây, 10.000 tệ mà được giảm giá 50% đã là món hời rất lớn rồi.
Sau khi cô tháo nó ra mới phát hiện bên trong còn có một chiếc túi nhỏ nữa, vải dạ mềm, kết hợp giữa màu cam và có ánh bạc, rất xinh đẹp. Đây là hàng đặt riêng, Đào Yêu Yêu hoàn toàn không thể đoán ra giá tiền của nó, cô đoán cái túi nhỏ này còn đắt hơn cái túi lớn nhiều.
"Wow! Yêu Yêu, cậu ra ngoài càn quét hả, đi một lúc đã được hai cái túi xịn."
Chẳng biết Tiểu Ngư về từ bao giờ.
"Ừ, hôm nay tớ đi shopping với chị họ, đây là túi chị ấy mua cho tớ."
Nói xong câu cuối cùng cô không khỏi chột dạ nhưng cô không hề biết Tần Hoài còn đặt một cái túi nhỏ bên trong.
Giọng nói của Tiểu Ngư đầy ghen tị: "Chị họ của cậu tốt với cậu ghê, một lần cho cậu tận 2 cái túi."
"Ừm, tình cảm của tớ với chị chị họ rất tốt, sau này tớ có tiền thì cũng sẽ tặng quà cho chị ấy."
Cô không giả vờ nói lời an ủi, như thế chỉ làm cho người khác thấy mình đang khoe khoang.
Đêm nay Chúc Chúc vẫn chưa về, còn Tôn Tư Hàm thì đang quay phim ở phim trường, trong ký túc xá chỉ còn lại hai người.
"Yêu Yêu, hình như Tư Hàm với Chúc Chúc không thích cậu. Hôm đó cậu không đi đến quán bar, các cô ấy nói cậu giả vờ thanh cao, sau này cậu Cố tới đón cậu, Chúc Chúc nói..." Giọng của Tiểu Ngư vang lên trong bóng tối.
"Nói gì thế?" Giọng của Đào Yêu Yêu nối theo sau.
"Nói cậu ỷ có chút nhan sắc nên muốn bò lên giường sugar daddy, nói cậu là trà xanh."