Dấu hiệu Athena

The Mark of Athena _ Chương 10
Piper
PIPER KHÔNG TÀI NÀO NGỦ NỔI.
HLV Hedge giành cả giờ đầu tiên sau chuông báo đêm để làm nhiệm vụ trực khuya của mình, tuần tiễu khắp các lối đi và hét to: “Tắt đèn. Trật tự. Cứ thử lẻn ra đi, và tôi sẽ tống cổ các cô cậu về lại Long Island.”
Thầy nện cây gậy bóng chày của mình lên cửa mỗi khi nghe thấy một tiếng ồn, quát mọi người đi ngủ, khiến cho việc nhắm mắt đi ngủ trở thành điều không thể với bất cứ ai. Piper nhận thấy đây là trò vui nhất với ông thầy thần rừng kể từ hồi ông vào vai một giáo viên thể dục trường Hoang Dã.
Cô nhìn chằm chằm lên mấy thanh xà ngang bằng đồng trên trần. Buồng của cô khá là ấm cúng. Leo đã lập trình để các gian buồng tự điều chỉnh nhiệt độ cho đúng với nhiệt độ mà người trong phòng mong muốn, vậy nên trong phòng không bao giờ quá nóng hay quá lạnh cả. Nệm và gối thì được nhồi bằng lông vũ Pegasus mềm mại (không có con pegasus nào bị tổn thương trong quá trình sản xuất những vật dụng này, Leo đã đảm bảo với cô như vậy), vậy nên chúng còn trên cả dễ chịu. Một đèn lồng bằng đồng được treo trên trần nhà, tỏa ra ánh sáng với bất kì độ sáng nào mà Piper muốn. Mặt đèn lồng được trổ các lỗ nhỏ, vì vậy vào ban đêm, cả một trời sao trôi khắp các bức tường phòng cô.
Piper có quá nhiều thứ trong đầu đến nỗi cô nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ ngủ được. Nhưng có gì đó khá là yên bình trong sự lắc lư của con tàu và tiếng rì rào của các mái chèo khua vào bầu trời.
Cuối cùng mí mắt của cô cũng trở nên nặng nề và cô chìm vào giấc ngủ.
Dường như chỉ mấy giây sau, cô bị đánh thức bởi chuông báo giờ ăn sáng.
“Ê, Piper!” Leo gõ lên cánh cửa, “Bọn mình sắp hạ cánh!”
“Hạ cánh?” Cô lảo đảo ngồi dậy.
Leo mở cửa và thò đầu vào, một tay che mắt, việc mà lẽ ra có thể là một cử chỉ lịch sự nếu cậu ta không hé nhìn qua các kẽ ngón tay. “Cậu đã chỉnh tề chưa?”
“Leo!”
“Xin lỗi.” Cậu nhe răng cười. “Này, bộ đồ ngủ Power Ranger [1] đẹp đấy!”
“Đấy không phải là Power Ranger, đó là đại bàng Cheerokee [2].”
“Ờ, chắc rồi. Dù sao thì, bọn mình sẽ thả neo phía ngoài Topeka vài dặm, như yêu cầu. Và, ờm…” Cậu ngó ra lối đi bên ngoài, rồi lại quay vào. “Cảm ơn đã không ghét mình vì vụ ẩu đả với đám người La Mã hôm qua.”
[1] Biệt đội siêu anh hùng, kiểu năm anh em siêu nhân ấy.
[2] Lẽ là điệu nhảy Đại bàng của người Cherokee.
Piper dụi mắt. Bữa tiệc ở Rome Mới mới diễn ra ngày hôm qua thôi sao? “Không có gì, Leo. Lúc đó cậu không thể kiểm soát được bản thân mà.”

“Ừ thì thế… nhưng lẽ ra cậu không cần phải đứng về phía mình.”
“Cậu đùa đấy à? Cậu giống như đứa em trai phiền phức mà mình chưa từng có vậy. Tất nhiên là mình phải đứng về phía cậu rồi.”
“Uh… Cảm ơn cậu?”
Trên khoang thuyền, HLV Hedge gào lên “Nàng đến đây! Kansas, ới thuyền!”
“Lạy Hephaestus,” Leo lầm bầm, “ông thầy thực sự cần làm gì đấy với cái giọng thủy thủ của ổng. Mình nên quay lại boong tàu thôi.”
Lúc Piper đã tắm rửa thay đồ và vớ một cái bánh vòng [3] từ phòng ăn tập thể, cô nghe thấy tiếng bộ phận hạ cánh của con tàu mở ra. Cô trèo lên boong tàu và nhập hội với mọi người khi tàu Argo II đáp xuống giữa một cánh đồng hoa hướng dương. Các mái chèo thu lại. Các ván cầu hạ xuống.
[3] Bánh vòng donut.
Không khí buổi sáng mang hương vị của sự tươi tắm, cỏ cây ấm áp và đất đai phì nhiêu. Một thứ mùi không tệ. Nó khiến Piper nhớ về chỗ của ông nội Tom ở Tahlequah, Oklahoma, trong khu đất riêng của người da đỏ.
Percy là người đầu tiên chú ý thấy cô, cậu mỉm cười chào cô, điều này, vì một lý do nào đó, khiến Piper thấy ngạc nhiên. Cậu đang mặc một chiếc quần bò bạc và một cái áo phông mới màu cam của Trại Con Lai, như thể cậu chưa từng rời phe Hy Lạp. Bộ đồ mới có lẽ đã cải thiện tâm trạng cậu – và tất nhiên là cả việc cậu đang đứng trên lan can với hai cánh tay ôm choàng lấy Annabeth nữa.
Piper thấy vui khi thấy tia sáng lấp lánh trong mắt Annabeth, bởi cô chưa từng có người bạn nào thân thiết hơn. Trong nhiều tháng ròng, Annabeth đã không ngừng tự dày vò mình, dành mỗi giây phút tỉnh táo để tìm kiếm Percy. Giờ, bất chấp nhiệm vụ đầy hiểm nguy họ phải đối mặt, ít nhất thì Annabeth lại có lại bạn trai của mình.
“Vậy!” Annabeth giật chiếc bánh vòng khỏi tay Piper và cắn một miếng, nhưng điều đó chẳng hề khiến Piper bực mình. Hồi còn ở Trại, họ vẫn thường nô đùa và cướp bữa sáng của nhau. “Chúng ta đến nơi rồi. Giờ kế hoạch là gì nào?”
“Mình muốn kiểm tra đường cao tốc,” Piper nói. “Tìm biển báo ghi ‘Topeka 32′”
Leo xoay bộ điều khiển Wii của cậu theo một vòng tròn và các cánh buồm hạ xuống. “Chúng ta không ở xa chỗ đó đâu.” Cậu nói. “Festus và mình đã tính toán việc hạ cánh tốt nhất có thể. Cậu muốn tìm gì ở cột mốc cây số đó?”
Piper giải thích cái cô đã thấy khi nhìn vào con dao – người đàn ông mặc đồ tím với một chiếc cốc. Dù vậy, cô giữ kín mấy hình ảnh khác, như cảnh Percy, Jason và chính cô bị chết đuối. Dù sao thì cô cũng không chắc nó có ý nghĩa gì và sáng nay mọi người đều có vẻ phấn khởi hơn nhiều, cô không muốn làm mọi người mất hứng.
“Áo sơ mi tím?” Jason hỏi. “Dây nho trên mũ? Nghe có vẻ giống Bacchus nhỉ?”
“Dyonysus.” Percy lẩm bẩm. “Nếu bọn mình đi tới tận Kansas chỉ để gặp Ngài D...”
“Bacchus không đến mỗi quá tệ.” Jason nói. “Mình chỉ không ưa đám tín đồ của ông ta[4] cho lắm…”
[4] Maenad, các nữ tín đồ cuồng tín của Bacchus, là những người rất hoang dại tôn thờ vị thần rượu nho.
Piper nhún vai. Jason, Leo và cô đã chạm trán với đám maenad vài tháng trước và suýt nữa thì bị xé thành mảnh nhỏ.

“Nhưng ông thần thì cũng ổn.” Jason tiếp tục. “Mình từng giúp ông ta một lần hồi ở xứ sở rượu nho.”
“Sao cũng được, anh bạn.” Percy trông có vẻ hơi bị choáng. “Có lẽ ông ta tốt với người La Mã hơn. Nhưng sao ông ta lại lượn lờ ở Kansas? Không phải Zeus đã ra lệnh cho các vị thần ngừng mọi tiếp xúc với con người rồi sao?”
Frank cười gằn. Sáng nay, bé bự mặc một bộ đồ thể thao màu xanh, như thể cậu ta đã sẵn sàng cho một chuyến chạy bộ trong đám hoa hướng dương.
“Các vị thần không giỏi nghe theo mệnh lệnh đó.” Cậu nhận xét. “Hơn nữa, nếu các vị thần đã thành ra tâm thần phân liệt như Hazel nói...”
“Và như Leo nói” Leo bổ sung.
Frank lườm cậu. “ Thì ai biết được chuyện gì xảy ra với các thần Olympus? Ở đó rất có thể đang loạn to ấy chứ.”
“Nghe có vẻ nguy hiểm nhỉ.” Leo vui vẻ đồng ý. “Chà… mọi người cứ vui vẻ nhá. Mình còn phải sửa cho xong thân tàu đây. HLV Hedge sẽ phụ trách mấy cái nỏ bị hỏng. Và, ờ, Annabeth – tớ thực sự có thể cần đến sự giúp đỡ của cậu đấy. Cậu là người duy nhất còn hơi hơi hiểu về cơ khí.”
Annabeth nhìn Percy vẻ xin lỗi. “Cậu ấy nói đúng. Mình nên ở lại giúp đỡ.”
“Mình sẽ quay lại.” Cậu hôn vào má cô. “Mình hứa.”
Họ thật tự nhiên khi ở bên nhau, điều đó khiến tim Piper nhói đau.
Jason rất tuyệt, tất nhiên rồi. Nhưng đôi khi cậu hành xử thật xa cách, như tối qua, khi cậu bị buộc phải nói về truyền thuyết La Mã cổ xưa đó. Cậu thường có vẻ như đang nghĩ về cuộc sống ở Trại Jupiter trước kia. Piper tự hỏi liệu cô có bao giờ vượt qua được rào cản ấy hay không.
Chuyến đi đến Trại Jupiter, gặp gỡ một Reyna bằng xương bằng thịt, chẳng giúp được gì cả. Cả chuyện hôm nay Jason chọn mặc một cái áo phông màu tím – màu của người La Mã, cũng vậy.
Frank tuột cây cung khỏi vai và dựng nó vào thành lan can. “Mình nghĩ mình nên biến thành quạ hay gì đấy và bay vài vòng để trông chừng đám đại bàng La Mã.”
“Sao lại là quạ?” Leo hỏi. “Ông bạn, nếu cậu có thể biến thành rồng, sao mỗi lần biến hình cậu không biến thành rồng luôn đi? Thế mới oách chứ!”
Mặt Frank trông như thể được ngâm nước dâu. “Hỏi thế cũng chẳng khác gì hỏi tại sao cậu không nâng mức tạ tối đa mỗi lần nâng tạ. Bởi vì làm vậy rất khó và cậu sẽ tự làm đau mình. Biến thành rồng chẳng hề dễ dàng đâu.”
“Ồ.” Leo gật gù. “Mình không biết điều đó. Mình chưa nâng tạ bao giờ.”
“Ờ, Phải rồi, có lẽ cậu nên cân nhắc thử làm vậy, thưa Ngài...”

Hazel chen vào giữa hai bọn họ.
“Mình sẽ giúp cậu, Frank,” cô nói, ném cho Leo một cái nhìn dữ dằn. “Mình có thể gọi Arion đến và trinh sát tình hình phía dưới.
“Chắc rồi,” Frank nói, vẫn đang lườm Leo. “Ừ, cám ơn.”
Piper thắc mắc có chuyện gì xảy ra với ba người này. Hai cậu trai khoe mẽ trước Hazel và cười nhạo nhau – cái đó cô còn hiểu được. Nhưng trông gần như thể giữa Hazel và Leo có cả một lịch sử vậy. Theo như cô được biết, thì họ mới chỉ gặp nhau lần đầu ngày hôm qua mà thôi. Cô tự hỏi liệu có phải đã có chuyện gì khác xảy ra trong chuyến đi đến Hồ Muối Lớn – chuyện gì khác mà họ đã không nhắc đến – hay không.
Hazel quay sang Percy “Cẩn thận khi anh ra ngoài đó nhé. Nhiều ruộng đồng, nhiều vụ gặt, có thể có nhiều karpoi [5] đấy.”
“Karpoi?” Piper hỏi.
“Tinh linh ngũ cốc. Chị không muốn gặp họ đâu.”
[5] Karpoi là các tinh linh ngũ cốc, bọn này từng xuất hiện trong tập The son of Neptune.
Piper không thấy tại sao các tinh linh ngũ cốc lại tệ đến vậy. Nhưng giọng điệu của Hazel đã thuyết phục cô đừng hỏi.
“Vậy còn lại ba đứa mình phụ trách xem xét cái cột cây số, ” Percy nói. “Mình, Jason và Piper. Mình không mê gì vụ gặp lại Ngài D. Ngài ta thật sự khó ưa. Nhưng Jason, nếu cậu hòa hảo hơn với ông ta...”
“Ờ,” Jason nói. “Nếu tìm thấy ông ấy, mình sẽ nói chuyện với ông ta. Piper, đấy là cái cậu nhìn thấy. Cậu nên dẫn đường đi.”
Piper rùng mình. Cô đã thấy ba bọn họ chết đuối trong cái giếng tăm tối đó. Có phải Kansas là nơi chuyện này sẽ xảy ra? Điều đó không có vẻ là đúng, nhưng cô không thể chắc được.
“Dĩ nhiên rồi.” Cô nói, cố gắng nghe có vẻ lạc quan. “Cùng tìm đường cao tốc đó nào.”
Leo bảo họ ở ngay gần chỗ cần tìm. Khái niệm “gần” của cậu cần được xem xét lại.
Sau nửa dặm đường khó nhọc qua cánh đồng, bị muỗi cắn và hoa hướng dương dặm ngứa đập vào mặt, cuối cùng họ cũng tới được con đường. Một biển quảng cáo cũ của cửa hàng Bubba’s Gas ‘n Grub cho thấy họ còn cách con đường đầu tiên ra khỏi Topeka tới bốn mươi dặm.
“Cứ sửa phép tính của mình cho đúng,” Percy nói, “Nhưng không phải thế có nghĩa là bọn mình phải đi bộ tới tám dặm liền sao?”
Jason ngó sang cả hai đầu của con đường hoang vắng. Ngày hôm nay trông cậu có vẻ khá hơn nhờ tác dụng chữa lành của rượu tiên và bánh thánh. Màu da cậu đã trở lại bình thường và vết sẹo trên trán cậu đã gần như biến mất. Thanh gladius mới mà Hera đưa cho đeo bên hông cậu. Hầu hết đám con trai sẽ trông khá là kì cục khi lượn lờ với một cái bao kiếm treo ở cạp quần jean, nhưng trên người Jason, trông nó lại hoàn toàn tự nhiên.
“Không có xe cộ gì…” Cậu nói, “Nhưng mình đoán bọn mình cũng không muốn đi nhờ xe.”
“Không,” Piper tán thành, lo lắng nhìn xuống đường cao tốc. “Bọn mình đã đi quá lâu trên mặt đất rồi. Mặt đất là lãnh địa của Gaea.”
“Hmm…” Jason búng tay. “Mình có thể gọi một người bạn tới cho đi nhờ.”
Percy nhướn mày. “Ô, vậy hả, mình cũng vậy. Để xem bạn của ai đến trước nhé.”
Jason huýt sáo. Piper biết cậu đang làm gì, nhưng cậu mới chỉ triệu tập Tempest thành công có ba lần kể từ hồi họ gặp tinh linh bão tố này ở Nhà Sói mùa đông năm ngoái. Hôn nay, bầu trời thật trong xanh, và Piper không thấy làm sao chuyện có thể thành công cho được.

Percy chỉ đơn giản nhắm mắt và tập trung.
Piper chưa nhìn kĩ cậu bao giờ. Sau bao nhiêu thứ được nghe ở Trại Con Lai về Percy Jackson thế này rồi Percy Jackson thế nọ, cô nghĩ trông cậu… chà, không có gì ấn tượng, nhất là khi đứng cạnh Jason. Percy mảnh khảnh hơn, thấp hơn Jason khoảng 1 inch (1 inch = 2.54cm), tóc hơi dài hơn và sẫm màu hơn nhiều.
Cậu thực sự không phải kiểu của Piper. Nếu cô trông thấy cậu ở đâu đó trong một khu mua sắm, cô rất có thể sẽ nghĩ cậu là một tay trượt ván – dễ thương theo kiểu cẩu thả, hơi ngỗ nghịch, chắc chắn là một kẻ gây rối. Cô hẳn sẽ đi vòng mà tránh. Đời cô đã có đủ rắc rối rồi. Nhưng cô có thể thấy tại sao Annabeth thích cậu và cô hoàn toàn có thể hiểu tại sao Percy cần có Annabeth trong đời. Nếu có ai có thể quản lý cậu chàng, đó phải là Annabeth.
Sấm chớp đì đùng trên bầu trời quang đãng.
Jason nhe răng cười. “Sớm thôi.”
“Quá muộn rồi.” Percy chỉ về phía đông, phía có một hình dáng với đôi cánh khổng lồ bay vòng vèo về phía bọn họ. Thoạt tiên, Piper nghĩ đó là Frank trong lốt quạ. Rồi cô nhận ra hình dáng đó quá lớn để có thể là một con chim.
“Một con pegasus đen?” Cô nói. “Chưa từng thấy con nào như vậy trước đây.”
Chú ngựa có cánh đáp xuống mặt đất. Cậu chàng đi nước kiệu về phía Percy và ngửi ngửi mặt cậu, rồi tò mò quay về phía Piper và Jason.
“Blackjack,” Percy nói, “đây là Piper và Jason, họ là bạn.”
Chàng ngựa hí lên.
“Ừ, có lẽ để sau nhá.” Percy đáp.
Piper đã được nghe kể Percy có thể nói chuyện với ngựa, vì cậu là con của Poseidon, chúa tể loài ngựa, nhưng cô chưa được tận mắt thấy cậu làm vậy bao giờ.
“Blackjack muốn gì vậy?” Cô hỏi.
“Donut.” Percy nói. “Luôn luôn là donut. Cậu ấy có thể chở cả ba chúng ta nếu...”
Đột nhiên không khí trở nên lạnh giá. Mắt Piper trừng lớn. Cách bọn họ khoảng năm mươi thước, một cơn lốc xoáy cỡ nhỏ cỡ ba tầng lầu đang rạch qua đám hoa hướng dương như một cảnh trong phim Phù thủy xứ Oz. Nó đáp xuống mặt đường ngay cạnh Jason và biến thành hình dáng một con ngựa – một con chiến mã mờ sương với tia chớp lập lòe quanh thân.
“Tempest.” Jason ngoác miệng cười. “Lâu rồi không gặp, anh bạn.”
Tinh linh bão tố chồm lên và hí vang. Blackjack lồng lộn lùi lại.
“Bình tĩnh nào, cậu bé.” Percy nói. “Cậu ấy cũng là bạn ấy mà.” Cậu nhìn Jason vẻ bị ấn tượng. “Ngựa đẹp đấy, Grace.”
Jason nhún vai. “Mình kết bạn với cậu ấy trong trận đấu của bọn mình ở Nhà Sói. cậu ấy là một tinh linh tự do, về cơ bản là vậy, nhưng thỉnh thoảng cậu ấy cũng đồng ý giúp đỡ mình.”
Percy và Jason leo lên lưng hai chiến mã đáng nể của mình. Piper chưa từng thấy thoải mái với Tempest. Chạy hết tốc lực trên lưng một quái vật có thể bốc hơi bất cứ lúc nào khiến cô hơi lo lắng. Dù vậy, cô vẫn đón tay Jason và trèo lên.
Tempest phi nước đại trên đường với Blackjack bay liệng ở phía trên. May mắn thay là họ không gặp một chiếc xe nào, nếu không họ đã có thể gây ra một vụ đụng xe. Chỉ trong nháy mắt, họ đến được cột mốc cây số thứ ba mươi hai, trông y hệt hình ảnh tiên tri mà Piper đã thấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận