Một chiếc bể thứ ba chứa một tá sinh vật hình người có phần thân hải cẩu mỡ màng, mặt giống chó và tay người. Chúng ngồi trên mặt cát trong bể, lắp ghép mấy thứ bằng Lego[20], tuy thế những sinh vật này trông cũng mụ mị hệt các Nereid.
[20] Lego (được đăng kí tên thương mại là chữ in hoa LEGO) là một dòng sản phẩm đồ chơi xếp hình phổ biến được tập đoàn Lego chế tạo. Tập đoàn này thuộc sở hữu riêng có trụ sở tại Billund, Đan Mạch. Lego là sản phẩm quan trọng nhất của công ty. Nó bao gồm những thanh nhựa hình viên gạch nhiều màu cài được vào nhau, hình nhân mini và nhiều bộ phận khác. Những viên gạch lego có thể được lắp ráp và kết nối theo nhiều cách để tạo ra nhiều đồ vật như là xe cộ, tòa nhà và cả những robot làm việc. Bất cứ thứ gì đều có thể tháo rời sau khi đã lắp ghép và các mảnh ghép sẽ được dùng để tạo ra những cái mới. Lego đã bắt đầu sản xuất những viên gạch đồ chơi cài được với nhau vào năm 1949. Kể từ đó, “tiểu văn hóa” Lego toàn cầu đã phát triển, hỗ trợ phát triển cho các phim, các trò chơi, các cuộc thi và năm công viên giải trí theo chủ đề này.
“Đó có phải...?” Percy vật lộn định hình câu hỏi.
“Telkhine[21]?” Kate nói. “Phải đấy! Những con duy nhất được nuôi nhốt.”
[21] Telkhine hay Telchine là loài quái vật biển hình người trong thần thoại Hy Lạp.
“Những chúng đã chiến đấu cho Kronos trong trận chiến cuối cùng!” Percy bảo. “Chúng rất nguy hiểm!”
Kate đảo mắt. “Ừm, ta không thể gọi là ‘Thần Chết Đáy Biển Sâu’ nếu triển lãm không nguy hiểm được. Đừng lo. Bọn tôi luôn khiến chúng an thần mà.”
“An thần?” Frank hỏi. “Có hợp pháp không đấy?”
Kate có vẻ như không nghe thấy. Cô ta cứ đi tiếp, giới thiệu những vật trưng bày khác. Percy ngoảnh lại nhìn lũ Telkhine. Một tên rõ ràng là thiếu nhiên. Nó đang cố gắng tạo một cái gươm bằng Lego, nhưng có vẻ quá chếnh choáng để ghép các mảnh vào với nhau. Percy chưa bao giờ thích tụi quái vật biển, nhưng giờ cậu thấy thương cho chúng.
“Và đây chính là là những con quái vật biển,” Kate kể tiếp, “có thể phát triển dài tới 500 bộ ở vùng đại dương sâu thẳm. Chúng có hơn một ngàn cái răng. Và những con này? Món ưa thích của chúng là các á thần...”
“Á thần?” Frank thốt lên.
“Những chúng cũng sẽ ăn cá voi hoặc tàu nhỏ nữa.” Kate quay sang Percy đỏ mặt. “Xin lỗi… Tôi đúng là đồ quái vật quái gở! Tôi chắc cậu biết hết mấy thứ này, con trai Poseidon mà.”
Tai Percy rung lên như chuông báo động. Cậu không thích Kate biết nhiều về cậu như thế. Cậu không thích cái cách cô ta tình cờ hé ra chút thông tin về những sinh vật bị đánh thuốc rồi giam cầm, hay về mấy con yêu thích ăn tươi nuốt sống á thần của cô ta.
“Cô là ai?” Cậu hỏi. “Kate là biểu trưng cho cái gì đó phải không?”
“Kate?” Cô bối rối trong giấy lát. Thế rồi cô liếc nhìn thẻ tên mình. “Ồ…” Cô cười. “Không, đó là...”
“Xin chào!” Một giọng mới cất lên, âm vang khắp cả viện hải dương.
Một người đàn ông nhỏ bé chìm trong bóng tối. Gã đi ngang bằng đôi chân cong hệt một con cua, lưng hơi khòm, hai cánh tay giương lên hai bên như đang bê một cái đĩa vô hình.
Gã mặc bộ đồ ướt nhẹp với đủ các kiểu xanh khủng khiếp. Dòng chữ bạc lấp lánh in dọc một bên ghi: NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ CỦA PORKY. Một mic đeo tai[22]kẹp qua mái tóc cứng nhờn của gã. Mắt gã xanh biển đục, bên cao bên thấp và dù có đang cười trông gã cũng chả thân thiện chút nào mà giống như mặt đang bị dồn da trong hầm gió[23].
“Khách quý!” người đàn ông nói, từng từ như sấm rền qua mic. Gã có giọng nói của một DJ, sâu và vang, chẳng ăn nhập với ngoại hình gã chút nào. “Chào mừng đến với Những kẻ điên rồ của Phorcys!”
[22] Heet microphone – mic đeo tai.
[23] Kiểu như da mặt bị dồn lại ở phần miệng do gió như khi một giọt nước rơi xuống mặt nước lặng.
Gã quét tay theo một hướng như thể đang hướng sự chú ý của họ tới một vụ nổ nào đó. Chẳng có gì xảy ra.
“Mẹ nó,” người đàn ông càu nhàu. “Telkhine, gợi ý cho tụi bây đấy! Tao vẫy tay và bay phải nhảy thật hăng hái trong bể, quay đôi đồng thời và kết thúc bằng màn xếp hình kim tự tháp chớ. Bọn ta luyện tập rồi cơ mà!”
Mấy con quỷ biển chả quan tâm gì đến gã.
HLV Hedge rướn người về phía gã người cua và khịt khịt đánh hơi bộ đồ ướt nhẹp lóng lánh của gã. “Đồ đẹp đấy.”
Nghe không có vẻ như ông đang đùa. Tất nhiên, vị thần rừng chỉ mặc đồng phục phòng tập cho vui thôi.
“Cảm ơn!” Người đàn ông cười rạng rỡ. “Tôi là Phorcys.”
Frank chuyển trụ từ chân này sang chân kia. “Sao bộ đồ của ông ghi là Porky?”
Phorcys gầm gừ. “Cái công ty may đồng phục ngu ngốc! Bọn chúng cóc làm được cái quái gì cho chuẩn cả.”
Kate vỗ và tấm thẻ tên của mình. “Tôi bảo chúng tên tôi là Keto. Chúng viết sai chính tả thành Kate. Anh tôi… ừm, giờ thành Porky mấy rồi.
“Không!” người đàn ông ngắt lời. “Tôi còn chả phải một chú heo Porky[24]nhỏ nhắn xinh xắn nữa kia. Cái tên cũng chả hợp với Những kẻ điên rồ tí nào. Có show diễn nào gọi là Những kẻ điên rồ của Porky không? Nhưng lũ người các ngươi đâu có chịu nghe bọn tôi giải thích cơ chứ. Này đây, sự uy nghi kì mỹ của mực sát thủ khổng lồ!”
[24] Heo Porky, một nhân vật hoạt hình.
Gã đột ngột ra hiệu về phía cái bể mực. Lần này, pháo hoa bắn ra phía trước tấm kính ngay lúc đó, tỏa ánh vàng lấp lánh lên những mạch nước đang phun. Nhạc cất lên từ các loa phóng thanh. Đèn sáng lên và để lộ ra vẻ uy nghi kì mỹ của cái bể trống.
Con mực dường như đã trốn trở lại cái hang của mình.
“Khốn nạn!” Phorcys lại la lên lần nữa. Gã quay sang em gái. “Keto, huấn luyện con mực là việc của em đấy. Tung hứng, anh đã bảo rồi. Có thể để nó xé chút thịt trong màn tổng kết. Đòi hỏi thế có gì là quá nhiều không hả?”
“Nó thẹn,” Keto chống đối cãi. Hơn nữa mỗi xúc tu sáu hai ngạnh của nó phải được mài sắc mỗi ngày.” Cô quay sang Frank. “Cậu có biết bọn mực khổng lồ là loài quái thú duy nhất biết ăn tổng thể các á thần, cả giáp với mọi thứ mà không mắc chứng khó tiêu không? Thật thế đấy!”
Frank loạng choạng tránh xa cô ta và ôm lấy bụng mình như thể muốn chắc rằng mình vẫn nguyên cả mảnh.
“Keto!” Porky táp - theo nghĩa đen, bởi gã nhấp các ngón tay của mình vô ngón tay cái như một cái càng cua. “Em sẽ làm khách của tụi này chán ốm vì rõ lắm thông tin như vậy. Dạy ít, chơi nhiều! Vừa bàn luận xong còn gì nữa.”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì sất! Tụi này ở đây để trình diễn ‘Thần Chết Đáy Biển Sâu!’ tài trợ bởi Quái vật Donut!”
Từ cuối cùng vang dội tiếng vọng khắp phòng. Đèn lóe lên. Mây khói bốc lên từ dưới sàn tạo ra hình vòng Donut có mùi như bánh donut thật.
“Sẵn có tại các quầy hàng[25]” Phorcys gợi ý. “Nhưng do các cậu mới chi ra những đồng denarii hiếm có khó tìm để dự tua VIP nên sẽ được miến phí! Theo tôi nào!”
“Ừm, khoan đã,” Percy bảo.
[25] Concession stand – các quầy phục vụ tại rạp chiếu phim, sân vận động, nhà hát,…
Nụ cười của Phorcys tan chảy ra theo một cách xấu xí kinh người. “Ừ?”
“Ông là thần biển hả?” Percy hỏi. “Con trai Gaea?”
Gã người cua thở dài. “Năm ngàn năm rồi mà tôi vẫn được biết đến là thằng cu con Gaea. Chẳng thèm bận tâm tôi là một trong những thần biển lâu đời nhất còn tồn tại. Nhân tiện, còn lâu đời hơn cả lão cha mới đảm nhiệm của cậu. Tôi là vị thần của những vực sâu ẩn mình! Chúa tể của những nỗi kinh hoàng nơi nước thẳm! Cha của cả ngàn con quái vật! Nhưng không… thậm chí chả ai thèm biết đến tôi. Tôi chỉ mắc có một cái lỗi bé téo tẹo tèo teo là ủng hộ các Titan trong trận chiến của họ và bị trục xuất khỏi biển khơi - đến Atlanta, ở bất cứ đâu.”
“Bọn tôi cứ nghĩ các vị thần bảo là Atlantis[26],” Keto giải thích. “Tôi đoán chắc họ đùa, thay vào đó lại đưa bọn tôi tới đây.”
[26] Ngày nay có rất nhiều giả thuyết về lục địa Atlantis (tiếng Hy Lạp, Ἀτλαντὶς νῆσος, “đảo Atlas”). Lục địa Atlantis từ lâu đã thu hút được sự quan tâm của rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học trên toàn thế giới. Dựa trên những tài liệu đáng tin cậy, người ta đã xây dựng rất nhiều những giả thuyết khác nhau về lục địa này.
Percy nheo nheo mắt. “Và cô là nữ thần?”
“Keto, phải!” Cô cười sung sướng. “Nữ thần của các quái vật biển, tất nhiên là thế! Cá voi, cá mập, mực và cả những sinh vật biển khổng lồ khác nữa, nhưng trái tim tôi luôn thuộc về những chú quái vật. Các cậu có biết lũ rắn biển[27]non có thể lưu lại thịt của nạn nhân nguyên trạng cho cùng một bữa ăn trong vòng sáu năm không? Thật thế đấy.”
[27] Sea serpent – rắn biển, rắn quỷ biển hay rồng biển. Ở đây chỉ loại quái vật biển trong truyền thuyết, rất lớn, hung dữ, thường ăn thịt thủy thủ đoàn trên biển.
Frank vẫn ôm bụng như sắp ốm đến nơi.
HLV Hedge huýt sáo. “Sáu năm? Hấp dẫn thế.”
“Tôi biết mà!” Keto cười toe.
“Và chính xác thì một con mực sát thủ xé thịt nạn nhân thế nào?” thầy Hedge hỏi. “Tôi yêu thiên nhiên.”
“Ồ, thì...”
“Dừng!” Phorcys yêu cầu. “Các người đang hủy hoại show diễn đấy! Giờ đây, hãy chứng kiến những Nereid giác đấu tẩn nhau chí mạng!”
Một quả đèn cầu gương Disco[27a]được thả vô bể triển lãm các Nereid, khiến cho mặt nước nhảy múa với làn ánh sáng đa sắc đa màu. Hai thanh kiếm rơi xuống đáy bể và đáp phịch xuống mặt cát. Các Nereid phớt lờ chúng, tiếp tục chơi bài Go Fish.
[27a] Mirrored disco ball – một quả bóng hình cầu, mặt ngoài gắn nhiều gương nhỏ để phản chiếu ánh đèn trong một sàn Disco.
“Cha mày!” Phorcys dậm một bên chân.
Keto nhăn mặt với HLV Hedge. “Đừng bận tâm tới Porky. Anh ta đúng là đồ lắm mồm. Theo tôi, anh thần rừng tử tế. Tôi sẽ cho anh xem một biểu đồ đủ sắc thái về những thói quen săn bắt của lũ quái vật.”
“Quá đã!”
Trước khi Percy có thể chối từ, Keto đã dẫn HLV Hedge qua một mê cung kính hải dương, bỏ lại mình Frank cùng cậu với gã thần biển cáu kỉnh.
Một giọt mồ hôi chảy dọc xuống cổ Percy. Cậu với Frank nhìn nhau đầy lo lắng. Việc này cảm giác như một chiến lược chia-rồi-đánh. Cậu thấy cuộc gặp gỡ chẳng có cách nào kết thúc tốt đẹp cho nổi. Phần nào trong cậu muốn tấn công Phorcys ngay tức thì - ít ra có khi họ được yếu tố bất ngờ-nhưng họ vẫn chưa tìm được bất cứ thông tin nào cần thiết. Percy không chắc cậu có thể tìm lại được HLV Hedge. Cậu còn chả chắc mình sẽ tìm được lối thoát hiểm.
Phorcys chắc đã đọc được nét mặt cậu.
“Ồ, không sao đâu!” Vị thần cam đoan với cậu. “Keto có thể hơi chán một tí, nhưng nó sẽ trông coi tốt bạn cậu thôi. Và thành thực mà nói, vẫn chưa tới màn hay nhất của chuyến đi đâu!”
Percy cố nghĩ, nhưng cậu bắt đầu thấy đau đầu. Cậu không chắc có phải là bởi vết thương hôm qua, vì ảnh hưởng của Phorcys hay do bài giảng của em gái ông ta về sự thật đáng tởm của lũ quái vật biển nữa. “Thế…” cậu kiềm chế. “Dionysus gửi chúng tôi tới đây.”
“Bacchus,” Frank sửa lại.
“Phải.” Percy cố gắng giấu đi vẻ khó chịu. Cậu hầu như không nhớ nổi từng cái tên của mỗi vị thần. Hai cái thì càng không. “Thần rượu nho. Gì cũng được.” Cậu nhìn Phorcys. “Bacchus bảo có thể ông biết mẹ Gaea của ông định làm gì và cả hai người em sinh đôi của ông- Ephialtes với Otis nữa. Và nếu ông tình cờ biết được bất cứ điều gì về Dấu Hiệu Athena...”
“Bacchus nghĩ tôi sẽ giúp các cậu ư?” Phorcys hỏi gặng.
“Ừm, phải,” Percy nói. “Ý tôi là, ông là Phorcys mà. Mọi người thường nói về ông.”
Phorcys nghiêng đầu nên đôi mắt chẳng ăn nhập gì với nhau của gã gần như xếp thành một hàng.
“Tất nhiên rồi. Phải thế không, Frank?”
“Ờ… chắc chắn đấy!” Frank bảo. “Mọi người cứ nói về ông luôn.”
“Họ nói gì thế?” Vị thần hỏi.
Frank trông không thoải mái lắm. “Ừm, ông có pháo hoa rất đẹp. Và cả một chất giọng diễn giả tuyệt vời. Với, ừm, một quả đèn Disco...”
“Phải rồi!” Phorcys thích thú đập lách cách mấy ngón tay mình với ngón cái. “Tôi cũng có bộ sưu tập quái vật biển nuôi nhốt lớn nhất trên thế giới nữa!”
“Và ông còn biết nhiều thứ nữa,” Percy chêm vô. “Như là về hai gã sinh đôi hay là việc chúng định làm nữa.”
“Cặp song sinh!” Phorcys tự tạo tiếng vang cho giọng mình. Pháo hoa sáng rực bắn ra trước bể hai con rắn biển. “Phải, tôi biết tất cả về Ephialtes với Otis. Lũ ngông cuồng! Chúng chẳng bao giờ hòa nhập với những người khổng lồ khác. Quá nhỏ bé - lại còn chân rắn nữa chứ.”
“Chân rắn?” Percy nhớ lại chiếc giày cong mũi nhọn hai gã song sinh đi trong giấc mơ của cậu.
“Phải, phải,” Phorcys thiếu kiên nhẫn nói. “Chúng biết rằng không thể tồn tại bằng sức mạnh của mình nên đã quyết định đến với kịch-ảo tưởng, thủ thuật sân khấu, đại loại là mấy thứ đấy. Các cậu biết đấy, Gaea định hình con mình tương ứng với kẻ thù cụ thể. Mỗi khổng lồ được sinh ra để giết một vị thần nào đó. Ephialtes với Otis … ừm, chúng kiểu như loại chống Dionysus.”
Percy cố gắng bao bọc tâm trí của mình lại quanh ý nghĩ đó. “Thế chúng muốn thay thế rượu bằng nước nam việt quất[28]hay gì gì đó hả?”
[28] Mạn việt quất hay Nam việt quất (tiếng Hán Việt có nghĩa là “việt quất (dây) leo”, tiếng Anh là Cranberry), là một loài cây bụi thấp xanh quanh năm, cũng có thể mọc theo dạng dây bò trên đất, thuộc chi Việt quất (Vaccinium), phân chi Oxycoccos, đôi khi cũng được xem theo một chi riêng là Oxycoccos. nam việt quất thường mọc dại ở các vùng đầm lầy phân hóa (có nhiều than bùn) ở miền ôn đới Bắc bán cầu. Nhánh nam việt quất mỏng, không có thân gỗ cứng, lá nhỏ xanh quanh năm, hoa màu hồng sẫm, thụ phấn bằng ong mật. Trái nam việt quất to hơn lá, lúc nhỏ màu trắng, sau chuyển màu dần sang đỏ thẫm khi chín hẳn. Trái nam việt quất ăn được, có vị chua gắt lấn át vị ngọt ngay cả khi đã chín.
Vị thần biển khịt mũi.”Không phải giống thế!” Ephialtes và Otis luôn muốn làm mọi thứ tốt hơn, hào nhoáng hơn, ngoạn mục hơn! Ồ, tất nhiên là chúng muốn giết Dionysus nữa. Nhưng trước tiên chúng muốn làm bẽ mặt ông ta bằng cách khiến cho những cuộc chè chén của ông ta thật nhạt nhẽo vô vị.”
Frank liếc nhìn mấy cây pháo hoa. “Bằng cách dùng những thứ như pháo hoa hay đèn disco?”
Miệng Phorcys lại ngoác ra thành nụ cười trong hầm gió. “Chính xác! Tôi dạy chúng tất cả mọi thứ chúng biết hay ít nhất là tôi đã cố dạy. Chúng chả bao giờ lắng nghe. Vụ to tát đầu tiên của chúng ấy hử? Chúng đã cố leo lên đỉnh Olympus bằng cách chồng núi này lên đỉnh núi kia. Tất nhiên chỉ là ảo tưởng. Tôi bảo chúng nó việc đó rõ nực cười. ‘Bay nên bắt đầu bằng cái gì be bé thôi,’ tôi nói. ‘Cưa đôi người nhau hay là kéo lũ Gorgon ra từ một chiếc mũ. Mấy việc kiểu đấy đấy. Với lại đính kim sa vô áo nữa. Tụi sinh đôi cần mấy cái đó!”
“Khuyên hay đấy,” Percy đồng tình. “Và giờ hai tên song sinh...”
“Ồ, đang chuẩn bị cho show ngày tận thế ở Rome,” Phorcys chế nhạo. “Một trong những ý tưởng ngu ngốc của Mẹ. Bọn nó đang giam một tên tù nhân trong cái hạp đồng lớn.” Gã quay sang Frank. “Cậu là một đứa con của Ares hử? Cậu có cái mùi đấy. Hai thằng cũng từng cầm tù cha cậu như thế.”
“Con của Mars,” Frank sửa lại. “Chờ chút… mấy gã khổng lồ đó từng nhốt cha tôi vô một cái hạp đồng hả?”
“Phải, một trò ngu xuẩn nữa,” vị thần biển bảo. “Làm sao cậu có thể khoe ra tù nhân nếu nhốt gã trong một cái hạp đồng chớ? Chả có chút giá trị giải trí nào cả. Không như mấy mẫu vật của tôi.
Gã ra hiệu chỉ lũ cá ngựa đang thờ ơ gõ đầu boong boong vô mặt kính.
Percy gắng suy nghĩ. Cậu thấy như sự lơ mơ của những sinh vật biển lẩn thẩn đang bắt đầu ảnh hưởng tới mình. “Ông nói vụ... vụ show ngày tận thế là ý của Gaea?”
“Phải…kế hoạch của Mẹ luôn có rất nhiều lớp.” Gã cười lớn. “Trái đất có nhiều tầng mà! Tôi cho rằng cái đó rất ý nghĩa đấy!”
“À... há,” Percy nói. “Và thế kế hoạch của bà ta…”
“Dào, bả đặt một món tổng tiền thưởng cho nhóm á thần nào đó,” Phorcys nói. “Bả chả quan tâm ai giết tụi nó, miễn chúng bị giết là được. Ờ… tôi xin nói lại. Bả bảo cụ thể có hai đứa phải được tha. Một nam một nữ. ChỉTartarus[29]mới biết sao lại thế. Dù sao chăng nữa, tụi song sinh cũng có người lên kế hoạch cho cái show nho nhỏ của chúng và hy vọng rằng nó sẽ thu hút các á thần tới Rome. Tôi cho rằng tù nhân trong hạp là một người bạn của họ hay ai đó tương tự. Hoặc thế, hoặc là chúng nghĩ nhóm á thần này đủ ngu mà dấn thân vô lãnh địa của chúng để kiếm Dấu hiệu Athena.” Phorcys thúc vô xương sườn Frank. “Ha! Chúc may mắn với cái đó, nhá?”
Frank cười lo lắng. “Phải. Ha ha. Cái đó ngu thật bởi, a…”
[29] Trong thần thoại Hy Lạp, bên dưới Trời (Uranus), Đất (Gaia) và Đại dương (Pontus) là Vực thẳm (Tartarus) (tiếng Hy Lạp: Τάρταρος). Trong thần thoại, nơi này được miêu tả như là một chốn sâu thẳm, tối tăm, hoặc như là một vực sâu không đáy. Hades có thể được hiểu như Âm phủ, nơi mà linh hồn người chết sẽ quay về sau khi từ giã cuộc sống, và Tartarus, một phần của Hades, có thể được hiểu như Địa ngục, nơi những linh hồn tội lỗi sẽ chịu đày đọa và trừng phạt. Trong tập Gorgias, Platon viết rằng những linh hồn sẽ chịu phán xét sau khi chết, và những kẻ bị buộc tội sẽ bị đày xuống Tartarus. Tương tự như những thực thể nguyên thủy trong thần thoại Hy Lạp như Uranus (Trời), Gaia (Đất), Pontus (Đại dương) hay Hades (Âm phủ), Tartarus cũng được nhắc đến như một thế lực sơ khai, một vị thần. Đây cũng là nơi giam cầm cá Titan chống lại các vị thần mãi mãi. Đây cũng là tên một vị thần. Xem thêm.
Phorcys nheo mắt.
Percy trượt tay vô túi. Cậu siết tay quanh thanh Thủy Triều. Thậm chí vị thần biển này cũng đủ thông minh để nhận ra họ là lũ á thần với tiền thưởng lủng lẳng trên đầu.
Nhưng Phorcys chỉ nhe răng cười và huých khủy tay vô Frank lần nữa. “Hà! Tốt nhỉ, con trai Mars. Tôi cho rằng cậu nói đúng. Nói thế cũng chả ích gì. Dù mấy á thần có tìm được bản đồ ở Charleston đi nữa thì cũng chả còn sống mà tới kịp Rome.
“Vâng, cái BẢN ĐỒ Ở CHARLESTON,” Frank nói lớn, mở to mắt nhìn Percy để đảm bảo rằng cậu không bỏ lỡ cái tin ấy. Cậu cũng sẽ chả nói rõ hơn được nữa nếu cầm một biển hiệu ghi chữ MANH MỐI!!!!!
“Nhưng thông tin dạy bảo đủ rồi nhé!” Phorcys nói. “Các cậu đã trả tiền để được ưu đãi kiểu VIP. Vui lòng cho tôi hoàn thành tua này nhé? Khoản phí ba dinarii là không hoàn trả, các cậu biết đấy.”
Percy không thích thú gì thêm mấy cái pháo hoa, khói mùi donut hay mấy sinh vật biển chán nản bị nuôi nhốt. Nhưng cậu liếc nhìn Frank và quyết định rằng tốt hơn hết là nên chiều lòng vị thần biển già cáu kỉnh, ít nhất cho đến khi tìm thấy HLV Hedge và an toàn cho đến lúc ra. Hơn nữa, họ có thể moi thêm thông tin từ Phorcys.
“Sau rồi,” Percy bảo, “bọn tôi hỏi mấy câu được chứ?”
“Tất nhiên! Tôi sẽ nói với cậu tất cả những gì cậu cần biết.” Phorcys táp tay hai lần. Trên bức tường dưới biển hiệu chói sáng hiện ra một đường hầm mới, dẫn tới một cái bể khác.
“Đi theo này[30]!” Phorcys hấp tấp đi ngang phè qua hầm.
[30] Nguyên văn là “Walk this way” vừa có thể hiểu là “Đi lối này” vừa có thể hiểu là “Đi kiểu này” nên mình chọn từ“theo” là từ có nghĩa chung chung nhất, sát ý với tác giả nhất để thay thế, vừa có thể hiểu là đi theo kiểu Phorcys đi, vừa có thể hiểu là đi theo đường ổng đi.
Frank gãi đầu. “Bọn mình có phải...?” Cậu xoay ngang người.
“Chỉ là một cách nói thôi, anh bạn,” Percy bảo. “Đi nào.”