Percy đã rời đi sớm, để lại Annabeth với buổi chiều nhàn rỗi không có việc làm ngoại trừ nhìn chằm chằm vào máy tính của cô.
Tất nhiên cô mang laptop của Daedalus bên mình. Hai năm trước, cô thừa kế cái máy từ nhà phát minh vĩ đại nhất mọi thời đại và nó có những ý tưởng phát minh, những sơ đồ và biểu đồ Annabeth đang cố gắng để tìm hiểu hết. Sau hai năm, một laptop thông thường sẽ xuống cấp, nhưng Annabeth phát hiện máy tính của Daedalus vẫn còn thời hạn năm mươi năm trước khi xuống cấp. Nó có thể mở rộng ra thành một laptop với kích thước đầy đủ, thu nhỏ thành một máy tính bảng, hoặc gấp lại thành một miếng kim loại nhỏ hơn chiếc điện thoại di động. Nó hoạt động nhanh hơn bất cứ máy tính nào mà Annabeth đã từng có, có thể truy cập vào các vệ tinh hoặc chương trình phát sóng của Hephaetus-TV vệ tinh từ Đỉnh Olympus và chạy chương trình đặt-làm mà có thể làm từ bất cứ thứ gì ngoại trừ buộc dây giày. Có lẽ cũng có một ứng dụng cho việc đó, nhưng Annabeth vẫn chưa tìm ra.
Cô ngồi trên giường, sử dụng một trong những chương trình cấu hình 3-D của Daedalus để nghiên cứu mô hình đền Parthenon[4] ở Athens. Cô luôn khao khát được đến đó, cả Parthenon và Athens, bởi vì cô yêu kiến trúc và bởi vì đó là đền thờ nổi tiếng nhất của mẹ cô.
[4] Parthenon
Parthenon (tiếng Hy Lạp: Παρθενών) là một ngôi đền thờ thần Athena, được xây dựng vào thế kỷ 5 trước Công nguyên ở Acropolis. Đây là công trình xây dựng nổi tiếng nhất còn lại của Hy Lạp cổ đại, và đã được ca ngợi như là thành tựu của kiến trúc Hy Lạp. Các điêu khắc trang trí của ngôi đền bằng từ đá cẩm thạch (marble) trắng, được coi như là đỉnh cao của nghệ thuật Ai Cập cổ đại. Đền Parthenon là biểu tượng của sự kết thúc Hy Lạp cổ đại và của nền dân chủ Athena, và được đánh giá như là một trong những công trình văn hóa vĩ đại nhất thế giới.
Bây giờ cô sắp thực hiện được điều đó, nếu họ còn sống tới khi đến Hy Lạp. Nhưng càng nghĩ đến dấu hiệu Athena và những truyền thuyết La Mã cổ xưa mà Reyna đã đề cập, cô càng thêm lo lắng.
Cô không muốn, nhưng cô nhớ lại cuộc tranh luận với mẹ cô. Thậm chí sau nhiều tuần, những lời ấy vẫn làm cô đau nhói.
Annabeth đã đi tàu điện ngầm trở về từ Upper East Side sau khi thăm mẹ Percy. Trong những tháng dài đằng đẵng khi Percy mất tích, Annabeth đã đi ít nhất một tuần một lần – một phần là để thông báo cho Sally Jackson và chồng của bà, Paul, về cuộc tìm kiếm và một phần bởi Annabeth với Sally cần nhau để cổ vũ tinh thần và thuyết phục người kia rằng Percy vẫn ổn.
Trải qua mùa xuân đặc biệt khó khăn. Lúc đó, Annabeth có lý do tin rằng Percy vẫn còn sống, từ kế hoạch của Hera dường như có liên quan đến việc gửi cậu đến trại La Mã, nhưng cô không thể chắc cậu đang ở đâu. Jason ít nhiều vẫn nhớ đến trại cũ của cậu, nhưng tất cả những phép màu Hy Lạp – thậm chí ngay cả các trại viên nhà Hecate – cũng không thể khẳng định Percy đang ở bất cứ đâu. Cậu dường như biến mất khỏi hành tinh. Rachel, nhà tiên tri Oracle, cũng cố gắng đọc những điều về tương lai và khi cô không thể thấy được nhiều điều, cô vẫn chắc rằng Leo cần phải hoàn thành Argo II trước khi họ liên lạc với người La Mã.
Tuy nhiên, Annabeth đã dành tất cả thời gian rảnh rỗi để tìm kiếm bất cứ tin tức nào về Percy. Cô đã thử trò chuyện cùng các tinh linh tự nhiên, đọc các truyền thuyết về Rome, lần tìm các manh mối trong máy tính xách tay của Daedalus và tốn cả trăm đồng drachma cho thông điệp Iris đến các tinh linh thiện, á thần hoặc các quái vật mà cô đã từng gặp, tất cả đều vô vọng.
Chiều hôm đó, khi trở về từ nhà Sally, Annabeth cảm thấy mệt mỏi hơn bình thường. Cô và Sally đã khóc, sau đó cố gắng vực dậy tinh thần, nhưng các dây thần kinh của họ dường như sờn đi. Cuối cùng Annabeth đã lên tàu điện ngầm Lexington Avenue đi xuống Grand Central.
Có một con đường khác để trở lại khu nội trú trường trung học của cô từ Upper East Side, nhưng Annabeth thích đến ga cuối Grand Central. Thiết kế tuyệt đẹp và không gian rộng thoáng đãng nhắc nhở cô nhớ đến đỉnh Olympus. Tòa nhà Grand làm cô cảm thấy tốt hơn-có lẽ vì ở một nơi cố định khiến cô ổn định hơn.
Cô đã qua Kẹo Ngọt Mĩ, cửa hàng kẹo ngọt nơi mẹ Percy từng làm việc và nghĩ đến việc vào trong mua một ít kẹo màu xanh thì thấy Athena nghiên cứu bản đồ tàu điện ngầm trên tường.
“Mẹ!” Annabeth không thể tin được. Cô chưa gặp mẹ mình cả tháng trời – kể từ khi Zeus đóng cửa Olympus và cấm tất việc liên lạc với các á thần.
Annabeth đã cố gắng liên lạc với mẹ mình rất nhiều lần bằng mọi cách, cầu xin chỉ dẫn, gửi đi các lời cầu nguyện trong mỗi bữa ăn ở trại. Nhưng cô không nhận được hồi đáp. Giờ Athena đã ở đây, mặc quần jeans, giày leo núi và áo sơ mi caro màu đỏ, mái tóc đen của bà đổ xuống vai. Bà mang theo ba lô và một cây gậy cuốc bộ như đã chuẩn bị cho hành trình dài.
“Ta phải về nhà,” Athena lẩm bẩm, tiếp tục nghiên cứu bản đồ. “Đường xá thật rắc rối. Ta ước gì Odysseus ở đây. Có lẽ ông ấy sẽ hiểu.”
“Mẹ!” Annabeth gọi. “Athena!”
Nữ thần quay lại. Bà dường như không nhận ra cô.
“Đó là tên ta,” nữ thần nói một cách mơ màng. “Trước kia họ cướp thành phố của ta, lấy đi danh tính của ta, khiến ta thành ra thế này.” Bà nhìn quần áo của mình một cách ghê tởm. “Ta phải về nhà.”
Annabeth bước lùi lại vì sốc. “Bà… bà là Minerva?”
“Đừng gọi ta như thế!” Đôi mắt xám của nữ thần lóe lên giận dữ. “Ta từng mang theo cây thương và tấm khiên. Ta nắm giữ chiến thắng trong lòng bàn tay. Ta đã làm được nhiều hơn thế.”
“Mẹ.” Giọng Annabeth run rẫy. “Là con, Annabeth. Con gái của mẹ.”
“Con gái của ta…” Athena lặp lại. “Phải, con ta sẽ trả thù cho ta. Chúng sẽ phải hủy diệt La Mã. Khủng khiếp, nhục nhã, hãy làm như tụi La Mã. Hera cho rằng chúng ta nên giữ hai trại ở xa nhau. Ta nói, Không, để chúng đánh nhau. Để con cái của ta tiêu diệt những kẻ xâm lược.”
Nhịp tim của Annabeth đập vào tai cô. “Người muốn thế? Nhưng người rất khôn ngoan. Người hiểu tác chiến tốt hơn bất cứ...”
“Từng là như thế!” Vị nữ thần nói. “Bị thay thế. Bị tước đoạt. Bị cướp giật như một chiến lợi phẩm và bị mang đi - xa khỏi quê hương yêu dấu. Ta đã mất quá nhiều thứ. Ta thề sẽ không bao giờ quên. Kể cả con cái của ta nữa.” Bà chú ý vào Annabeth. “Ngươi là con gái của ta?”
“Vâng.”
Nữ thần lấy thứ gì đó từ trong túi áo sơ mi – một huy hiệu lỗi mối của tàu điện ngầm – và ấn vào tay của Annabeth.
“Lần theo dấu hiệu Athena,” Vị nữ thần nói. “Trả thù cho ta.”
Annabeth nhìn vào đồng xu. Ngay lúc đó, nó biến đổi từ huy hiệu tàu điện ngầm New York thành đồng bạc drachma cổ, loại mà người Athen đã từng sử dụng. Nó có hình một con cú, con vật linh thiêng của Athena, với hình cây ôliu trên một mặt và dòng chữ Hy Lạp ở mặt bên kia.
Dấu hiệu Athena.
Vào lúc đó, Annabeth không hiễu ý nghĩa của nó. Cô không hiểu tại sao mẹ cô lại hành động như vậy. Như Minerva hay ai khác, bà không thể bối rối như vậy.
“Mẹ…” Cô cố gắng khiến giọng của mình trở nên hợp lí nhất có thể. “Percy đang mất tích. Con cần sự giúp đỡ của mẹ.” Cô bắt đầu giải thích kế hoạch Hera kết hợp hai trại để chiến đấu với Gaea và lũ khổng lồ, nhưng nữ thần chống cây gậy cuốc bộ lên nền đá cẩm thạch.
“Không bao giờ!” Bà nói. “Bất kì ai giúp La Mã đều phải bị tiêu diệt. Nếu ngươi nhập bọn với chúng, ngươi sẽ không phải là con ta. Ngươi đã làm ta thất vọng.”
“Mẹ!”
“Ta không quan tâm đến Percy này nọ gì hết. Nếu hắn đã về phe người La Mã thì cứ để hắn bị tiêu diệt. Giết hắn. Giết tất cả lũ La Mã. Tìm dấu hiệu, theo nó tìm tới tận nguồn căn. Chứng kiến người La Mã đã lăng mạ ta như thế nào và hứa là phải báo thù cho ta.”
“Athena không phải là nữ thần báo thù.” Móng tay của Annabeth đâm vào lòng bàn tay. Đồng xu trong tay cô dường như ấm hơn. “Percy là tất cả với con.”
“Và trả thù là tất cả mọi thứ đối với ta,” Nữ thần tức giận. “Ai trong chúng ta khôn ngoan hơn?”
“Mẹ có điều gì rất lạ. Chuyện gì đã xảy ra?”
“Rome có chuyện!” Nữ thần nói một cách cay đắng. “Nhìn những gì chúng đã làm xem, tạo ra một ta người La Mã. Chúng ước sao ta là thần của chúng? Rồi đây hãy bắt chúng nếm mùi đê tiện của chúng. Giết chúng, con gái.”
“Không.”
“Thế thì ngươi sẽ không còn là gì nữa.” Nữ thần quay nhìn bản đồ tàu điện ngầm. Biểu tình của bà mềm mỏng hơn và trở nên bối rối, không tập trung. “Nếu ta có thể tìm được lộ trình… đường về nhà, sau đó có lẽ- Nhưng, không. Trả thù cho ta hoặc cứ mặc ta. Ngươi không còn là con ta nữa.”
Mắt của Annabeth đau nhức. Cô đã nghĩ hàng ngàn điều kinh khủng muốn nói nhưng cô không thể. Cô đã quay người và chạy đi.
Cô đã cố vứt đồng bạc ấy đi, nhưng nó lại xuất hiện trong túi của cô, giống như thanh Thủy Triều của Percy. Không may là đồng drachma của Annabeth không có sức mạnh phép thuật - hầu như vô dụng. Nó chỉ toàn làm cô mơ thấy ác mộng và kệ cô cố gắng thế nào cũng không thoát được khỏi nó.
Giờ đây, ngồi trong khoang mình trên tàu Argo II, cô có thể cảm nhận đồng xu trở nên nóng hơn trong túi. Cô nhìn chằm chằm vào mô hình đền Parthenon trên màn hình vi tính và nghĩ đến cuộc cãi vã với Athena. Chuyện vài ngày trước xoáy vào đầu cô: Một người bạn tài giỏi sẵn sàng đợi cô tới. Không ai tìm được bức tượng đó. Con gái của trí tuệ đi một mình.
Cô lo sợ mình dường như đã hiểu được hết ý nghĩa của chúng. Cô cầu nguyện các vị thần mong mình đã sai.
Cái gõ cửa khiến cô giật mình.
Cô hy vọng người đó là Percy, nhưng thay vào đó Frank Trương thò đầu vô.
“Ừm, xin lỗi,” cậu nói. “Mình có thể...?”
Cô có chút bất ngờ khi thấy cậu, phải mất một lúc sau cô mới nhận ra cậu muốn đi vào.
“Chắc rồi,” cô nói. “Cậu vào đi.”
Cậu bước vào trong, nhìn xung quanh khoang. Chẳng có gì nhiều để xem. Trên cái bàn đặt cạnh đống sách, một tờ báo, một cây viết và một tấm ảnh bố cô đang bay với chiếc máy bay hai tầng Sopwith Camel, cười toe toét và giơ thẳng ngón cái. Annabeth thích tấm ảnh đó. Nó gợi nhớ đến quãng thời gian cô cảm thấy gần gũi ông nhất, khi ông tấn công đội quân quái vật với súng máy bắn đạn Đồng Thiên Thai chỉ để bảo vệ cô - món quà tốt đẹp nhất mà một đứa con gái mong đợi.
Treo trên tường là chiếc mũ lưỡi trai New YorkYankees của cô, một món quà từ mẹ cô. Nó có khả năng khiến người đội trở nên vô hình. Từ sau cuộc cãi vã giữa cô và Athena, cái mũ mất đi phép màu của nó. Annabeth không chắc tại sao, nhưng cô vẫn luôn mang nó theo trong nhiệm vụ. Mỗi buổi sáng cô đều cố thử, hy vọng nó trở lại như cũ. Nhưng nó chỉ làm cô nhớ đến cơn thịnh nộ của mẹ mình mà thôi.
Thêm nữa, khoang của cô không cầu kì. Cô chỉ giữ cố sạch sẽ và đơn giản để giúp cô suy nghĩ tốt hơn. Percy không tin điều đó vì cô luôn làm mọi thứ hoàn hảo, nhưng như hầu hết các á thần, cô mắc chứng ADHD. Khi mọi thứ quá rối mắt trong không gian cá nhân, cô chẳng bao giờ có thể tập trung.
“Vậy… Frank,” Cô hỏi. “Tớ có thể giúp gì cho cậu?”
Trong số những người trên tàu, Frank là người mà cô chả mấy nghĩ tới là có khả năng sẽ tìm gặp cô. Cô không cảm thấy ít bối rối hơn khi cậu đỏ mặt và lôi cái khóa tay ra khỏi túi.
“Tớ không thích phải mù mờ về nó như thế này,” cậu nói khẽ. “Cậu có thể chỉ cho tớ cái mẹo không? Tớ cảm thấy không thoải mái khi hỏi người khác.”
Annabeth xử lý lời nói của cậu một cách chậm chạp. Chờ đã… Frank đang nhờ cô giúp đỡ? Sau đó mọi chuyện dường như sáng tỏ: dĩ nhiên, Frank đang xấu hổ. Leo đã chọc cậu khá đau. Không ai thích bị biến thành trò cười. Biểu hiện của Frank như muốn nói cậu không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra lần nữa. Cậu muốn biết cách giải quyết, mà không cần đến giải pháp con cự đà.
Annabeth cảm thấy một chút kính phục. Frank tin cô không biến cậu thành trò hề. Hơn thế nữa, cô sẽ chỉ dẫn cho tất cả những ai muốn tìm hiểu kiến thức – thậm chí những thứ đơn giản như khóa tay Trung Quốc.
Cô vỗ nhẹ lên chiếc giường cạnh mình. “Tất nhiên rồi. Ngồi đi.”
Frank ngồi ngay sát mép nệm, như chuẩn bị cho cuộc đào thoát chóng vánh. Annabeth cầm lấy cái khóa tay và đặt chúng cạnh máy tính mình.
Cô đánh dãy kí tự mệnh lệnh việc quyét bằng tia hồng ngoại. Lát sau, một mô hình 3-D về khóa tay Trung Quốc xuất hiện trên màn hình. Cô dịch chuyển laptop để Frank có thể nhìn thấy.
“Cậu làm thế nào vậy?” Cậu ngạc nhiên.
“Công nghệ Hy Lạp tiên tiến cổ xưa,” cô nói. “Được rồi, nhìn này. Cấu trúc là một bím hai trục hình trụ, vì thế nó có khả năng đàn hồi xuất sắc.” Cô thao tác hình ảnh để nó ép vào trong rồi dãn ra ngoài như cây đàn xếp. “Khi cậu cho các ngón tay của cậu vào trong, nó sẽ lơi lỏng ra. Nhưng khi cậu cố rút ra, chu vi của nó sẽ co lại như cái bím bện lại và thắt chặt. Sẽ không có cách nào tháo ra nếu cứ vật lộn với nó.”
Frank ngây ngô nhìn chằm chằm vào cô. “Nhưng tháo ra thế nào?”
“À…” Cô cho cậu thấy một vài phép toán – làm sao cái khóa tay có thể chịu đựng được một lực mạnh thế được hả, là do chất liệu được sử dụng trong các mối bện. “Khá tuyệt cho một cấu trúc dệt đúng không? Các bác sĩ dùng nó trong phương pháp kéo giãn chân tay và co cơ điện...”
“Ừ, nhưng mà tháo ra?”
Annabeth cười. “Cậu không thể chiến đấu chống lại cái khóa tay. Cậu chỉ cần nhấn ngón tay vào trong, không phải ra ngoài. Các mối bện sẽ lỏng ra.”
“Ồ.” Frank làm thử. Thành công. “Cám ơn, nhưng… cậu có thể chỉ cho tớ về cái khóa tay mà không cần chương trình 3-D và các phép toán không?”
Annabeth do dự. Đôi khí sự khôn ngoan đến từ những thứ khác lạ, thậm chí đến từ cậu thiếu niên cá vàng khổng lồ này. “Tớ nghĩ là cậu đúng. Ngốc thật. Tớ cũng sẽ học theo.”
Frank thử mở cái khóa tay một lần nữa. “Thật dễ khi cậu biết cách giải quyết.”
“Hầu hết các loại bẫy tốt nhất đều khá đơn giản,” Annabeth nói. “Cậu chỉ cần suy nghĩ về nó và mong các nạn nhân của cậu thì không.”
Frank gật đầu. Cậu dường như không có ý định rời đi.
“Cậu biết không,” Annabeth nói, “Leo không cố ý cợt nhả thế đâu. Cậu ấy chỉ hơi to mồm thôi. Khi có người làm cậu ấy lo, cậu ấy sử dụng khiếu hài hước như một kiểu phòng vệ.”
Frank nhíu mày. “Tại sao tớ lại làm cậu ấy lo lắng?”
“Cậu to gấp đôi cậu ấy. Cậu có thể hóa rồng.” Và Hazel thích cậu, Annabeth nghĩ, mặc dù cô không nói ra.
Frank có vẻ không bị thuyết phục. “Leo có thể triệu hồi lửa.” Cậu xoắn cái khóa tay. “Annabeth…có khi, cậu có thể giúp mình giải quyết những vấn đề khác không đơn giản thế này thôi không? Tớ có…Tớ đoán cậu gọi nó là ‘gót chân’ Achilles.”
Annabeth cảm giác như cô vừa uống socola nóng của người La Mã. Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp và mơ hồ nhưng Frank đã cho cô cảm giác đó. Cậu là một con gấu bông siêu lớn. Cô có thể hiểu tại sao Hazel thích cậu. “Tớ rất sẵn lòng,” cô nói. “Có ai khác biết về chuyện ‘gót chân’ Achilles không?”
“Percy và Hazel,” Cậu nói. “Không còn ai khác. Percy… cậu ấy gã trai tốt. Tớ sẽ theo cậu ấy đến bất cứ nơi nào. Tớ nghĩ là cậu nên biết.”
Annabeth vỗ nhẹ vào cánh tay cậu. “Percy luôn biết cách để chọn những người bạn tốt. Như cậu. Nhưng, Frank, cậu có thể tin tưởng bất cứ ai trên tàu. Kể cả Leo. Chúng ta là một đội. Chúng ta phải tin tưởng nhau.”
“Tớ... tớ cũng nghĩ thế.”
“Vậy điểm yếu mà cậu lo lắng là gì?”
Tiếng chuông báo bữa tối reo vang và Frank nhảy dựng lên.
“Có lẽ… có lẽ lát nữa,” cậu nói. “Thật khó để nói về nó. Nhưng cám ơn, Annabeth.” Cậu cầm cái khóa tay Trung Quốc lên. “Cứ nghĩ thật đơn giản thế thôi.”