The Mark of Athena _ Chương 29
Percy
PERCY ĐANG KHÔNG CẢM NHẬN ĐƯỢC TÌNH YÊU.
Trốn chạy khỏi Atlanta vì mấy tên ác thần thần biển cả đã đủ tệ rồi. Sau lại thất bại không ngăn được con tôm khổng lồ tấn công tàu Argo II. Rồi mấy thủy nhân mã, anh em của Chiron thậm chí còn chả muốn gặp cậu.
Sau tất cả mấy vụ đó, họ tới chỗ Trụ đá Hercules và Percy phải ở lại trên tàu trong khi Ông Lớn
Jason thăm nom người anh cùng cha khác mẹ. Hercules, á thần lừng danh nhất mọi thời đại và Percy cũng chả được gặp luôn.
Thôi được, chắc chắn là từ những điều Piper đã nói sau đấy, Hercules là một gã khốn, nhưng … Percy chán ở trên tàu, đi tới đi lui trên boong lắm rồi.
Ngoài khơi được cho là lãnh địa của cậu. Percy đáng ra phải bước lên phía trước, chịu trách nhiệm và giữ an toàn cho mọi người. Thay vào đó, cả đường qua Đại Tây Dương, cậu gần như chả làm gì ngoài nói chuyện chun chút với cá mập và nghe HLV Hedge hát mấy ca khúc chủ đề trên TV.
Để khiến mọi việc tệ hơn nữa, Annabeth rất xa cách từ khi họ rời Charleston. Cô dành phần lớn thời gian trong khoang của mình, nghiên cứu tấm bản đồ đồng lấy được ở đồn Sumter hay tìm kiếm thông tin trong máy tính xách tay của Deadalus.
Mỗi khi Percy ghé lại gặp cô, cô chìm trong suy tư tới nỗi cuộc đối thoại thành ra thế này:
Percy: “Này, mọi chuyện thế nào rồi?”
Annabeth: “Ưm, chả sao cả, cảm ơn.”
Percy: “Tốt thôi… hôm nay cậu có ăn gì chưa?”
Annabeth: “Mình nghĩ Leo đang trực đấy. Hỏi cậu ấy coi.”
Percy: “Thế là cậu chả thèm nghe mình nói gì hả[1].”
Annabeth: “Được rồi. Tí thôi.”
[1] My hair is on fire: thành ngữ, nói khi người khác không chịu nghe mình nói, thái độ bực mình.
Thỉnh thoảng cô lại như thế. Một trong những thử thách khi hẹn hò với con gái Athena. Percy vẫn băn khoăn không biết phải làm gì khiến cô chú ý đây. Cậu rất lo cho cô sau khi cô chạm trán lũ nhện ở đồn Sumter và cậu chả biết giúp cô thế nào cho phải, nhất là nếu cô cứ chặn lời cậu thế này.
Sau khi rời Trụ Đá Hercules – không tổn hại gì ngoài bị vài trái dừa đập vô thân tàu mạ đồng – con tàu đã bay trên không đến vài trăm dặm.
Percy mong vùng đất cổ xưa không tệ như họ nghe kể. Nhưng nó gần như một quảng cáo: Các bạn sẽ thấy sự khác biệt ngay thôi!
Vài lần một giờ lại có cái gì đó tấn công con tàu. Một đàn chim ăn thịt sống Stymphalian sà xuống từ bầu trời đêm và Festus thiêu trụi chúng. Mấy tinh linh bão xoay quanh cột buồm, Jason dùng sét đánh chúng nổ tung. Khi HLV Hedge đang dùng bữa tối ở đầu tàu, một con ngựa pegasus hoang chả biết từ đâu ra dẫm loạn xạ lên món enchidalas[2] của ông rồi lại bay mất, để lại dấu móng pho mát khắp cả boong.
[2] Enchilada: Món ăn Mexico và Tex-Mex cuốn thịt gà hay gà tây và phó mát, đậu… trong bánh tortilla bằng bắp, xốt cà chua, ớt, hoặc sô-cô-la, rồi nướng lên.
“Làm thế làm cái quái gì chớ?” HLV hỏi gặng.
Nhìn con Pegasus khiến Percy ước gì Blackjack ở đây. Cậu cũng chẳng thấy bạn mình nhiều ngày nay rồi. Tempest với Arion cũng chẳng thấy xuất hiện. có lẽ chúng không dám mạo hiểm vô Địa Trung Hải. Nếu vậy, Percy cũng chả trách gì chúng được.
Cuối cùng tới tầm nửa đêm, sau khoảng chín mười cuộc tấn công trên không, Jason quay qua nhìn cậu. “Có lẽ cậu nên đi ngủ thì hơn. Tớ sẽ tiếp thục thổi bay cái tụi này ra khỏi bầu trời lâu nhất có thể. Rồi ta có thể đi đường biển một thời gian và để cậu nhận gác.
Percy không chắc cậu có ngủ được không khi con thuyền cứ lắc la lắc lư giữa những đám mây vì bị lũ tinh linh gió phẫn nộ rung qua lắc lại, nhưng ý của Jason cũng hay. Cậu xuống khoang dưới và đổ ập xuống giường.
Những cơn ác mộng của cậu, tất nhiên, trừ thư thái thì gì cũng có. Cậu mơ mình đang ở một cái hang tối. Chỉ thấy được vài bộ trước mặt nhưng không gian hẳn rộng lớn lắm. Nước nhỏ giọt đâu đó gần đấy và tiếng động vang dội vào tường hang. Cái cách không khí lưu thông khiến Percy cho rằng trần hang ở xa, rất xa phía trên.
Cậu nghe tiếng bước chân nặng nề và hai gã khổng lồ sinh đôi Ephialtes với Otis lê bước ra từ bóng tối. Percy chỉ phân biệt được hai gã nhờ đầu tóc – Ephialtes có các bím tóc xanh lục kết các đồng xu vàng và bạc; Otis thì tóc tết đuôi ngựa với… phải pháo không nhỉ?
Mặt khác, chúng còn ăn mặc giống nhau và trang phục thì đúng là từ trong một cơn ác mộng. Chúng cùng mặc quần âu trắng và áo sơ mi cướp biển vàng kim với cổ chữ V để hở quá nhiều lông ngực. Cả tá dao găm có vỏ bọc xếp hàng trên thắt lưng đính hột cườm của chúng. Giày chúng là xăng đan hở ngón, chứng minh rằng – phải, thực sự – chân chúng là lũ rắn. Dây dép quấn quanh cổ tụi rắn. Đầu chúng ngóc lên ở chỗ nên là những ngón chân mới đúng. Tụi rắn hào hứng lè lưỡi và đảo đôi mắt vàng kim về mọi hướng, như mấy con chó nhìn qua cửa kính ô tô vậy. Có lẽ lâu rồi chúng mới được đi dép có chỗ nhìn.
Lũ khổng lồ đứng ngay trước mặt Percy nhưng chả thèm chú ý gì tới cậu. Thay vào đó, chúng chăm chú nhìn vô bóng tối.
“Bọn tôi ở đây,” Ephialtes thông báo. Bất kể giọng nói ầm ầm của hắn, lời hắn nói tiêu tán trong hang động, tới khi dội lại đã chỉ còn rất nhỏ và không đáng kể.
Xa xa phía trên, thứ gì đó đáp, “Ừ. Ta thấy rồi. Quần áo thế thì khó mà không thấy lắm.”
Giọng nói khiến dạ dày Percy sa xuống tận sáu inch. Nghe mơ hồ là nữ, nhưng không giống người mảy may. Mỗi từ là một tiếng rít méo mó đa âm bậc như một đàn ong sát thủ Châu Phi đồng loạt nói tiếng Anh.
Không phải Gaea. Percy đoan chắc. Nhưng nó có là gì chăng nữa cũng khiến hai tên khổng lồ sinh đôi trở nên căng thẳng. Chúng đổi chỗ và khẽ gật đầu chào khúm núm.
“Tất nhiên rồi, thưa Lệnh Bà,” Ephialtes nói. “Chúng tôi mang tin mới...”
“Sao các người ăn vận kiểu đó?” Thứ trong bóng tối hỏi. Bà ta có vẻ không tới gần thêm nữa, cũng ổn với Percy.
Ephialtes ném cho em trai một cái nhìn bực tức. “Lẽ ra thằng em tôi phải mặc cái khác. Thật không may...”
“Mày bảo tao là người phóng dao hôm nay mà,” Otis cự lại.
“Tao bảo tao là người phóng dao hôm nay! Mày sẽ là ảo thuật gia! A, thứ lỗi cho tôi thưa Lệnh Bà. Bà không muốn nghe bọn tôi gây gổ đâu nhỉ. Chúng tôi đến như bà yêu cầu, mang tin mới đến cho bà. Con tàu đang tiến gần.”
Lệnh Bà, dù bà ta là thứ gì đi nữa, làm một tràng rít dữ dội như chiếc lốp xe bị rạch liên tục. Rùng mình một cái, Percy nhận ra bà ta đang cười.
“Bao lâu nữa?” Bà ta hỏi.
“Chúng sẽ đáp xuống Rome ngay sau bình minh, tôi nghĩ thế,” Ephialtes nói. “Tất nhiên, chúng phải qua ải gã trai vàng cái đã.”
Gã chế nhạo như thể gã trai vàng không phải kẻ hắn thích gì cho cam.
“Ta mong chúng đến nơi an toàn,” Phu Nhân bảo. “Sẽ mất cả vui nếu bắt được chúng quá sớm. Các người chuẩn bị xong chưa?”
“Rồi, thưa Lệnh Bà.” Otis bước tới trước và cái hang rung lên. Một vết nứt xuất hiện dưới con rắn bên trái Otis.
“Cẩn thận, thằng ngu!” Lệnh Bà gầm gừ. “Ngươi có muốn về lại Tartarus luôn không hả?”
Otis trườn lại, mặt hắn đờ ra kinh hãi. Percy nhận thấy sàn hang trông như đá rắn rõ giống sông băng cậu từng đi ở Alaska – có chỗ rắn, chỗ khác… không rắn mấy. Cậu rất mừng vì mình vô tọng lượng trong mơ.
“Còn lại rất ít thứ gắn kết nơi này với nhau,” Lệnh Bà cảnh báo. “Ngoại trừ, đương nhiên, kỹ năng của riêng ta. Cơn thịnh nộ hàng thế kỷ của Athena được giữ tốt đến thế này là cùng, và Mẹ Đất Vĩ Đại đang chìm trong giấc ngủ ngay dưới chúng ta. Giữa hai áp lực đó, nên… tổ của ta mòn dần. Chúng ta phải hy vọng đứa con này của Athena tỏ ra là một nạn nhân xứng đáng. Ả có thể là món đồ chơi cuối cùng của ta.”
Ephialtes nuốt nước bọt. Mắt hắn nhìn vào các vệt nứt trên sàn. “Không lâu nữa nó sẽ chả còn quan trọng nữa rồi, thưa Lệnh Bà. Gaea sẽ trỗi dậy và tất cả chúng ta sẽ được thưởng công. Bà sẽ không còn phải canh giữ nơi này hay giấu giếm công trình của mình nữa.”
“Có lẽ thế,” giọng nói trong bóng tối đáp. “Nhưng ta sẽ bỏ lỡ vị ngọt của sự báo thù. Chúng ta đã cộng tác tốt với nhau hàng thế kỷ rồi, phải chứ?”
Cặp sinh đôi cúi đầu. Những đồng xu lấp lánh trên tóc Ephialtes, và Percy ghê tởm nhận ra chắc chắn một số là đồng bạc drachma, y hệt đồng Annabeth nhận từ mẹ cô.
Annabeth nói với cậu, mỗi thế hệ, vài đứa con của Athena lại phải thực hiện nhiệm vụ thu hồi bức tượng Parthenon. Chưa từng có người thành công.
Chúng ta đã cộng tác tốt với nhau hàng thế kỷ rồi…
Gã khổng lồ Ephialtes có những đồng xu trị giá hàng thế kỷ trên bím tóc – hàng trăm chiến lợi phẩm. Percy tưởng thấy Annabeth đơn độc đứng ở nơi tăm tối này đây. Cậu tưởng tượng thấy gã khổng lồ kia lấy đồng xu cô mang theo và thêm vào bộ sưu tập của hắn. Percy muốn rút gươm và cắt phăng tóc gã từ cổ, nhưng cậu bất lực. Cậu chỉ có thể đứng xem.
“A, Lệnh Bà.” Ephialtes lo lắng nói. “Tôi muốn nhắc bà là Gaea muốn đứa con gái bị bắt sống. Bà có thể hành hạ nó. Khiến nó phát điên. Tất nhiên, bất kì điều gì bà muốn. Nhưng máu của nó phải đổ trên những khối đá cổ xưa.”
Lệnh Bà rít lên. “Những đứa khác dùng thế cũng được cơ mà.”
“P-Phải,” Ephialtes nói. “Nhưng đứa này được ưa thích hơn. Và thằng nhóc – con trai Poseidon. Bà hiểu được tại sao hai đứa nó lại phù hợp với việc này mà.”
Percy không chắc điều đó có nghĩa là gì, nhưng cậu muốn đập nát sàn hang và cho cặp song sinh áo vàng ngu độn kia xuống địa ngục tức thì. Cậu sẽ không bao giờ để Gaea tế máu cậu làm bất cứ cái gì – và không không đời nào cậu để bất cứ kẻ nào làm tổn thương Annabeth.
“Cứ để coi,” Lệnh Bà gầm gừ. “Đi đi. Đi lo việc chuẩn bị của tụi bay đi. Tụi bay sẽ có màn trình diễn của mình. Và ta… ta sẽ làm việc trong bóng tối.”
Giấc mơ tan biến và Percy tỉnh mộng[3].
[3] Wake with a start: Tỉnh lại sau một giấc ngủ toàn mộng mị, không ngủ sâu.
Jason đang gõ vô cánh cửa mở khoang cậu.
“Chúng ta vừa hạ xuống nước,” cậu nói, trông hoàn toàn kiệt sức. “Đến lượt cậu đấy.”
Percy không muốn, nhưng cậu đánh thức Annabeth. Cậu nghĩ ngay cả HLV Hedge cũng sẽ chả bận tâm việc họ nói chuyện sau giờ giới nghiêm nếu đó là việc cung cấp thông tin có thể cứu mạng cô.
Họ đứng trên boong, một mình ngoại trừ Leo, người đang trông coi bánh lái. Cậu chàng chắc kiệt sức lắm rồi nhưng vẫn từ chối đi ngủ.
“Mình không muốn thêm vụ bất ngờ Quái Tôm nào nữa,” cậu khăng khăng.
Họ đã cố thuyết phục Leo rằng vụ con skolopendra tấn công không hoàn toàn là lỗi ở cậu, nhưng cậu không nghe. Percy biết cảm giác của cậu. Không tha thứ lỗi lầm bản thân là một trong những tài năng lớn nhất của Percy.
Khoảng bốn giờ sáng. Thời tiết tồi tệ. Sương quá dày, Percy không thể thấy Festus chỗ cuối mũi tàu, và mưa phùn âm ấm giăng giữa tầng không như tấm rèm hạt. Khi họ chèo vào những sóng cao hai mươi foot, biển nhộn nhạo bên dưới họ, Percy có thể nghe thấy Hazel đáng thương dưới khoang của mình…cũng đang nhộn nhạo.
Dù thế, Percy vẫn rất cảm kích được trở lại trên mặt nước. Cậu thích thế nay hơn là bay qua mây bão, bị tấn công bởi bọn chim ăn thịt người và tụi Pegasus chà đạp enchilada.
Cậu đứng cùng Annabeth ở lan can phía trước mũi tàu khi kể cô nghe giấc mơ của mình.
Percy không chắc cô sẽ tiếp nhận tin này thế nào. Phản ứng của cô thậm chí còn đáng lo ngại hơn cậu dự đoán: cô chẳng có vẻ gì ngạc nhiên cả.
Cô chăm chú nhìn màn sương mù. “Percy, cậu phải hứa với mình một điều. Đừng kể cho những người khác về giấc mơ này.”
“Đừng gì cơ? Annabeth...”
“Những điều cậu đã thấy là về Dấu hiệu Athena,” cô bảo. “Những người khác biết sẽ chả ích gì. Nó chỉ khiến họ thêm lo và khiến mình khó một mình khởi hành hơn.”
“Annabeth, cậu không nói nghiêm túc đó chứ. Thứ trong bóng tối đấy, căn phòng lớn với sàn phòng đổ nát...”
“Mình biết.” Mặt cô nhợt nhạt thiếu tự nhiên và Percy ngờ rằng đó không chỉ là tại sương mù mà thôi. “Nhưng mình phải làm một mình.”
Percy nuốt xuống cơn giận. Cậu chẳng rõ mình đang nổi điên nổi đóa với Annabeth, giấc mơ của bản thân hay là cả thế giới Hy Lạp/La Mã đã tồn tại và định hình lịch sử nhân loại tận năm nghìn năm với một mục tiêu duy nhất: khiến đời cái thằng Percy Jackson càng khốn càng hay.
“Cậu biết có gì trong cái hang đó,” cậu đoán. “Có phải liên quan đến nhện không?”
“Phải,” cô nhỏ giọng đáp.
“Thế sao cậu lại có thể…?” Cậu tự ép mình phải dừng.
Một khi Annabeth đã quyết định thì tranh cãi với cô cũng chả ích gì. Cậu nhớ cái đêm ba năm rưỡi trước, khi họ cứu Nico và Bianca di Angelo ở Maine. Annabeth đã bị Titan Atlas bắt. có lúc Percy không chắc cô còn sống hay đã chết. Cậu băng qua cả đất nước để cứu cô khỏi tay tên Titan. Đó là những ngày khó khăn nhất đời cậu – không chỉ bởi lũ quái vật hay phải chiến đấu, mà còn vì nỗi lo.
Sao cậu có thể cố ý để cô đi lúc này khi biết cô đang đâm đầu vào nơi thậm chí nguy hiểm gấp bội?
Sau đó cậu chợt nhận ra: cảm xúc của cậu trước đó, trong mấy ngày ấy, có lẽ cũng là cảm xúc của Annabeth trong sáu tháng cậu mất tích và mất trí nhớ.
Việc đó khiến cậu thấy tội lỗi và hơi chút ích kỷ mà đứng đây cãi vã với cô. Cô phải thực hiện nhiệm vụ này. Số phận thế giới có lẽ phụ thuộc vào điều này. Nhưng một phần trong cậu muốn bảo: Quên quách thế giới đi. Cậu không muốn sống thiếu cô.
Percy chăm chăm ngó màn sương. Cậu không thấy được bất cứ thứ gì quanh họ nhưng lại có mối liên hệ hoàn hảo với biển. Cậu biết chính xác vĩ độ và kinh độ chỗ họ. cậu biết chính xác độ sâu của biển và hướng chảy hải lưu. Cậu biết tốc độ con tàu và cảm ứng được không có bất kỳ mỏm đá, bãi cát hay những mối hiểm nguy tự nhiên nào trên đường đi. Dù thế, bị mù vẫn đáng lo ngại.
Họ vẫn chưa bị tấn công từ khi hạ thủy nhưng biển lại cứ khang khác. Percy từng ở Đại Tây Dương, Thái Bình Dương, kể cả Vịnh Alaska, nhưng biển này mang lại cảm giác cổ xưa và quyền năng hơn. Percy cảm ứng được các tầng nước xoáy cuộn phía dưới. Mọi người hùng Hy Lạp hay La Mã đều đã từng chèo qua đây – từ Hercules tới Aeneas[4]. Quái vật vẫn cư ngụ dưới đáy sâu, bị bao bọc thật sâu trong Màn Sương Mù nên ngủ suốt, nhưng Percy thấy chúng cựa quậy, phản ứng với thân tàu bằng đồng Thiên Thai của thuyền cổ ba tầng chèo Hy Lạp và sự hiện diện của máu á thần.
[4] Trong thần thoại Hy Lạp, Aeneas (tiếng Hy Lạp: Αἰνείας, Aineías; phát âm như I-ni-át) là một anh hùng của thành Troia, là con trai của Anchises và nữ thần tình yêu Aphrodite (Venus trong thần thoại La Mã). Cha của ông là anh em họ của vua Priam của thành Troia. Cuộc hành trình của Aeneas từ Troia, (do Aphrodite chỉ dẫn) điều đã dẫn đến sự thành lập Roma, được đề cập đến trong sách Aeneid của Virgil. Đồng thời Aeneas cũng là nhân vật trong truyện Iliad của Homer và trong một vở kịch Troilus and Cressida của William Shakespeare.
Chúng trở lại rồi, lũ quái dường như nói. Cuối cùng cũng có máu tươi.
“Chúng ta không còn xa bờ biển Ý nữa đâu,” Percy nói, gần như để phá tan im lặng. “Khoảng một trăm hải lý nữa là tới cửa sông Tiber.”
“Tốt,” Annabeth bảo. “Trước bình minh, ta nên...”
“Dừng lại.” Da Percy như nhúng qua nước đá. “Ta phải dừng lại.”
“Tại sao?” Annabeth hỏi.
“Leo, dừng ngay!” Cậu hét.
Quá muộn. Một con tàu khác hiện ra từ màn sương và đâm đầu vào họ. Giây lát ấy, Percy nắm bắt được vài chi tiết ngẫu nhiên: một tuyền ba tầng chèo khác; buồm sơn đen vẽ đầu một ả tóc rắn, lũ chiến binh thô kệch, không giống người lắm, tụ tập trước thuyền trong giáp phục Hy Lạp, gươm giáo sẵn sàng; một rầm đồng ngang mực nước, đâm sầm vô thân tàu Argo II.
Annabeth với Percy gần như bị ném văng khỏi tàu.
Festus phun lửa, tống cả tá chiến binh vô cùng bất ngờ la hét lặn xuống biển, nhưng còn nhiều tên khác bu lấy tàu Argo II. Móc dây quanh lan can và cột buồm, cắm móng sắt vô thân ván tàu.
Lúc Percy khôi phục thần trí, địch đã rải khắp nơi. Cậu không thể nhìn rõ qua sương mù và bóng tối, nhưng những tay xâm lược có vẻ là lũ cá heo giống người hay người giống cá heo. Mấy tên có mõm xám. Những tên khác cầm gươm bằng tay chèo[5]. Vài thằng lạch bạch trên đôi chân phần nào dính lại với nhau trong khi những kẻ khác có chân chèo thay vì bàn chân khiến Percy nhớ đến đôi giày hề.
[5] Loại chân chèo hay thấy ở rùa, cá heo, cá voi, ở đây cầm kiếm nên để tay chèo cho hợp.
Leo rung chuông cảnh báo. Cậu nhào tới chiếc nỏ phóng tiễn gần nhất nhưng bị đè dưới cả đống chiến binh cá heo quàng quạc.
Annabeth với Percy đứng lưng kề lưng như từng làm nhiều lần trước đây, rút vũ khí ra. Percy cố triệu hồi sóng biển, mong rằng đẩy được hai tàu tách nhau ra hay thậm chí là đánh lật tàu địch, nhưng chả có gì xảy ra. Gần như cảm thấy có gì đó đẩy ngược lại ý cậu, giành lại biển khơi từ quyền kiểm soát của cậu.
Câu giương cao thanh Thủy Triều, sẵn sàng chiến đấu, nhưng họ bị áp đảo tới mức tuyệt vọng. Vài tá chiến binh cá heo hạ giáo và vây thành vòng quanh họ, khôn ngoan giữ khoảng cách xa tầm tấn công của thanh kiếm của Percy. Lũ người cá heo há mõm tạo ra những tiếng huýt gió và lốp bốp ầm ĩ. Percy chưa từng nghĩ răng cá heo ghê tới mức nào.
Cậu cố suy nghĩ. Có khi cậu có thể phá vây thoát ra và tiêu diệt vài kẻ xâm lăng, nhưng đó là không có những tên khác xiên thịt cậu và Annabeth.
Ít ra tụi chiến binh không có vẻ thích thú giết cậu ngay. Chúng giữ Percy và Annabeth bị vây ở trong khi thêm nhiều đồng bọn nữa của chúng ào xuống khoang dưới và canh giữ thân tàu. Percy có thể nghe chúng đang đập vỡ cửa các khoang, xô xát với bạn bè mình. Dù cho các á thần khác không ngủ say chăng nữa, thì cũng chả có lấy chút cơ hội nào phản kháng nhiều tên đến vậy.
Leo bị kéo qua boong tàu, nửa mê nửa tỉnh, rên rỉ và bị ném vào giữa đống dây thừng. Phía dưới, tiếng đánh nhau giảm dần. Hoặc những người khác đã bị khuất phục hoặc… hoặc Percy từ chối nghĩ về điều đó.
Một bên vòng vây bằng giáo, lũ chiến binh cá heo tách ra cho ai đó qua. Gã có vẻ hoàn toàn là người, nhưng nhìn cái cách lũ cá heo lùi lại trước gã, rõ ràng gã là thủ lĩnh rồi. Gã vận chiến giáp Hy Lạp – xăng đan, váy, giáp ống chân và giáp che ngực trang trí một mẫu quái vật biển tinh vi – mọi thứ gã vận là vàng. Kể cả gươm, một lưỡi gươm Hy Lạp như Thủy Triều, nhưng bằng vàng thay vì đồng.
Gã trai vàng, Percy nghĩ, nhớ tới giấc mơ. Chúng phải qua ải gã trai vàng cái đã.
Cái thực sự khiến Percy lo lắng là mũ bảo hiểm của gã kia. Tấm che mặt của hắn là tấm mặt nạ cả mặt tạo hình một chiếc đầu gorgon – nanh cong, nét mặt khủng khiếp ép lại thành mớ rùm beng và mái tóc rắn vàng cuốn quanh khuôn mặt. Percy từng gặp gorgon trước đây. Miêu tả rất sát – hơi quá sát với khẩu vị của cậu.
Annabeth quay lại thành ra vai kề vai Percy. Cậu muốn ôm choàng lấy cô mà che chở, nhưng cậu ngờ cô chả đánh giá cao hành đó tí nào, và cậu không muốn cho gã trai vàng thấy bất cứ dấu hiệu nào rằng Annabeth là bạn gái cậu. Chả tội gì cho kẻ thù nhiều điểm lợi dụng hơn những gì chúng sẵn có.
“Các người là ai?” Percy gặng hỏi. “Các người muốn gì hả?”
Gã chiến binh vàng cười khúc khích. Bằng một cú vụt nhẹ lưỡi gươm, nhanh hơn mức Percy theo kịp, gã thảy Thủy Triều khỏi tay Percy và hất văng nó xuống biển.
Có lẽ gã cũng vừa quẳng luôn phổi Percy xuống biển, bởi đột nhiên Percy không thở nổi. Cậu chưa từng bị tước vũ khí dễ dàng đến thế.
“Chào, người anh em.” Giọng gã chiến binh vàng trầm ấm mượt mà với âm nhấn nhá kỳ lạ – Trung Đông, có lẽ vậy – mà có vẻ hơi quen thuộc. “Luôn rất vui được cướp một thằng cũng con trai của Poseidon. Tên tao là Chrysaor, Gươm Vàng. Và những gì tao muốn…” Gã quay chiếc mặt nạ vàng sang Annabeth. “Ồ, dễ thôi. Tao muốn mọi thứ mày có.”