The Mark of Athena _ Chương 39
Leo
LEO ĐỒNG Ý VỚI NEMESIS VỀ MỘT THỨ: may mắn chỉ là trò hề. Ít ra là khi nó đến với vận may của Leo.
Mùa đông năm ngoái cậu khiếp sợ quan sát gia đình Cyclops chuẩn bị nướng Jason và Piper với sốt nóng. Cậu đã lên kế hoạch để thoát khỏi đó và cứu các bạn bằng cách của mình, nhưng ít ra cậu có thời gian để suy nghĩ.
Còn bây giờ thì không nhiều lắm. Hazel và Frank đã bị đánh gục bởi dây tua của quả bóng bowling kiểu steampunk bị ám. Hai bộ giáp thái độ cực xấu định giết cậu.
Leo không thể tiêu diệt chúng bằng lửa. Các bộ giáp sẽ không tổn thương bởi lửa. Hơn nữa, Hazel và Frank ở quá gần. Cậu không muốn thiêu cháy họ, hoặc vô tình va phải mảnh củi nắm giữ sinh mệnh Frank.
Bên phải Leo, bộ áo giáp đội mũ sắt hình đầu sư tử kêu cót két với cái cổ bằng dây kim loại của nó và nhìn chăm chú vào Hazel với Frank vẫn còn nằm bất tỉnh.
“Một nam và một nữ á thần,” Đầu Sư Tử nói. “Bọn này sẽ dùng được nếu những đứa kia chết.” Mặt nạ rỗng tuếch của nó quay lại nhìn Leo. “Bọn ta không cần ngươi, Leo Valdez.”
“Ồ, này!” Leo cố gắng nở một nụ cười chiến thắng. “Tụi bay luôn cần Leo Valdez!”
Cậu xòe bàn tay, hy vọng cậu trông tự tin và hữu ích, không phải là tuyệt vọng và khiếp sợ. Cậu tự hỏi liệu có quá trễ để viết chữ ĐỘI LEO lên áo thun không.
Đáng buồn là bộ áo giáp không dễ bị ảnh hưởng như Hội Fan Narcissus.
Một tên đội mũ sắt hình đầu-sói gầm gừ, “Ta đã từng ở trong tâm trí của mi, Leo. Ta giúp mi khơi mào chiến tranh.”
Nụ cười của Leo tắt dần. Cậu lùi một bước. “Là mày hả?”
Bây giờ cậu đã hiểu tại sao lũ du khách kia khiến cậu thấy phiền ngay tắp lự và tại sao giọng nói này rất quen thuộc. Cậu từng nghe nó nói trong đầu mình.
“Mày khiến tao khai hỏa nỏ phóng tiễn?” Leo hỏi. “Mày gọi đó là giúp đỡ sao?”
“Ta biết mi suy nghĩ thế nào,” Đầu Sói nói. “Ta biết những hạn chế của mi. Mi bé nhỏ và đơn độc. Mi cần bạn bè bảo vệ. Không có chúng, mi không thể chống lại ta. Ta đã thề là không ám mi lần nữa, nhưng ta vẫn có thể giết mi.”
Mấy gã mặc giáp bước lên phía trước. Mũi kiếm của chúng lơ lửng vài inch trước mặt Leo.
Nỗi sợ của Leo đột nhiên nhường chỗ cho nỗi tức giận. Gã eidolon vận mũ sắt hình sói đã giả làm cậu, điều khiển cậu và khiến cậu tấn công Rome Mới. Nó gây nguy hiểm cho các bạn cậu và làm hỏng cuộc tìm kiếm của họ.
Leo liếc nhìn khối cầu im lìm trên bàn làm việc. Cậu xem xét thắt lưng dụng cụ. Cậu nghĩ đến gác xép phía sau – khu vực trông như buồng âm thanh. Â lê hấp: Chiến dịch Hỏa Thiêu Phế liệu ra đời.
“Thứ nhất: mày không hiểu tao,” cậu nói với gã Đầu Sói. “Và thứ hai: Tạm biệt.”
Cậu lao tới cầu thang và nhảy lên đỉnh thang. Những bộ giáp thật đáng sợ, nhưng không nhanh nhẹn. Như Leo nghi ngờ, gác xép có cửa ở cả hai phía – cửa xếp kim loại. Các thợ máy muốn có biện pháp tự vệ trong trường hợp các sản phẩm của họ trở nên mất kiểm soát… như bây giờ. Leo đóng sầm cả hai cửa và triệu hồi lửa trong hai tay mình, nấu chảy khóa cửa.
Những bộ giáp tới gần cánh cửa ở cả hai phía. Chúng lắc cửa, chém cửa bằng kiếm của chúng.
“Thật ngu ngốc,” Đầu Sư Tử nói. “Mi chỉ trì hoãn cái chết của mình thôi.”
“Trì hoãn chết chóc là một trong những sở thích của tao.” Leo nhìn sơ ngôi nhà mới của cậu. Nhìn qua, phân xưởng chỉ có một cái bàn giống như bảng điều khiển. Nó đầy rác, nhưng hầu hết Leo bỏ qua ngay lập tức: một biểu đồ cho cái máy ném người sẽ chả bao giờ hoạt động, một thanh kiếm đen là lạ (Leo không giỏi về kiếm); một tấm gương đồng lớn (Ảnh phản chiếu Leo trông thật khủng khiếp) và một bộ công cụ mà ai đó đã phá vỡ, hoặc vì thất vọng hoặc do vụng về.
Cậu tập trung vào kế hoạch chính. Ở chính giữa cái bàn, ai đó đã tháo rời một khối cầu Archimedes. Bánh răng, lò xo, đòn bẩy và que rải rác xung quanh nó. Tất cả cáp đồng đến căn phòng bên dưới được kết nối vào một cái đĩa kim loại dưới khối cầu. Leo có thể cảm nhận được đồng Thiên Thai chạy suốt phân xưởng như động mạch từ tim – sẵn sàng để dẫn loại năng lượng kỳ diệu từ chỗ này đi.
“Một quả bóng loại bỏ tất cả bọn chúng,” Leo lầm bầm.
Khối cầu này là máy chủ điều hành. Cậu đang đứng ở Trung tâm điều khiển La Mã Cổ đại.
“Leo Valdez!” ám hồn tru lên. “Mở cửa ngay không thôi ta sẽ giết mi!”
“Quả là lời đề nghị thật công bằng và hào phóng ha!” Leo nói, mắt cậu vẫn đặt trên khối cầu. “Để tao hoàn thành cái này đã. Nhiệm vụ cuối cùng, được không?”
Điều đó có lẽ đã làm bọn ám hồn bối rối, bởi vì chúng ngừng chém vào các thanh cửa trong giây lát.
Tay Leo lướt trên khối cầu, lắp ghép mảnh còn thiếu. Tại sao người La Mã ngu ngốc phải tháo gỡ một cái máy xinh đẹp như thế này chứ? Họ đã giết Archimedes, đánh cắp những phát minh của ông, sau đó phá tung các mảnh của thiết bị mà họ không bao giờ có thể hiểu được. Mặt khác, ít ra họ có biết cất giữ cẩn thận nó trong hai ngàn năm để Leo có thể tìm lại được nó.
Lũ eidolon bắt đầu đập thình thịch vào cửa lần nữa.
“Ai đấy?” Leo gọi.
Valdez” Đầu Sói gầm lên.
“Valdez nào?” Leo hỏi.
Cuối cùng lũ eidolon nhận ra chúng không thể vào trong. Thực ra, nếu tên Đầu Sói thật sự biết được suy nghĩ của Leo, hắn sẽ quyết định dùng những cách khác để ép buộc cậu hợp tác. Leo phải nhanh tay lên.
Cậu ghép nối những bánh răng, có một chỗ sai và phải bắt đầu lại. Lựu đạn Cầm tay của Hephaestus, điều này thật khó khăn!
Cuối cùng cậu lắp lò xo cuối cùng vào chỗ. Người La Mã vụng về đã gần như hủy hoại máy điều áp, nhưng Leo kéo một công cụ làm đồng hồ từ thắt lưng và đo chút hiệu chuẩn cuối cùng. Archimedes là một thiên tài – nếu như thứ này thật sự được việc.
Cậu chạm đến cuộn dây khởi động. Các bánh răng bắt đầu chuyển động. Leo đóng đỉnh khối cầu lại và nghiên cứu các vòng tròn đồng tâm của nó – tương tự cái trên cửa phân xưởng.
Valdez Đầu Sói đập cửa. “Bằng hữu thứ ba của bọn ta sẽ giết lũ bạn của mi!”
Leo thì thầm nguyền rủa. Bằng hữu thứ ba của bọn ta. Cậu liếc xuống quả bóng điện chân khẳng khiu đã đánh gục Hazel và Frank. Cậu hiểu ra tên eidolon thứ ba đang trốn trong thứ đó. Nhưng Leo vẫn phải suy ra được chuỗi mã đúng để kích hoạt khối cầu điều khiển.
“Ừ, được,” cậu gọi. “Hãy cho tao… chỉ… chỉ một giây thôi.”
“Không một giây nào nữa!” Đầu Sói hét lên “Mở cửa ra ngay lập tức, không thì chúng sẽ chết.”
Quả bóng điện bị ám quất tua của nó và truyền thêm một cú sốc điện nữa vào Hazel và Frank. Cơ thể bất tỉnh của họ động đậy. Loại điện này có thể khiến tim họ ngừng đập.
Leo kiềm lại nước mắt. Việc này quá khó khăn. Cậu không thể làm được.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt khối cầu – bảy vòng, mỗi vòng được phủ bởi những kí tự Hy Lạp tí hon, chữ số và biểu tượng hoàng đạo. Câu trả lời không phải là số pi. Archimedes không bao giờ làm điều tương tự lần hai. Ngoài ra, chỉ bằng việc đặt tay lên khối cầu Leo có thể cảm nhận rằng chuỗi ký tự đó được tạo ra một cách ngẫu nhiên. Nó là thứ gì đó mà chỉ có Archimedes mới biết.
Giả sử là, những lời cuối cùng mà Archimedes: Đừng làm hỏng những vòng tròn của ta.
Không một ai biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng Leo có thể áp dụng nó lên khối cầu. Cái khóa rất phức tạp. Có lẽ nếu Leo có vài năm, cậu có thể giải mã các dấu hiệu và tìm ra tổ hợp đúng đắn, nhưng cậu thậm chí còn không có được một vài giây.
Cậu hết thời gian rồi. Vận may cũng hết. Và bạn cậu sắp chết.
Một vấn đề ngươi không thể giải quyết, một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu.
Nemesis… bà ta đã nói cậu mong chờ khoảnh khắc này. Leo đưa tay vào túi và lấy ra chiếc bánh nướng may mắn. Nữ thần cảnh báo cậu về cái giá đắt phải trả cho sự giúp đỡ của bà ta – đắt như việc mất đi một con mắt. Nhưng nếu cậu không thử, bạn cậu sẽ chết.
“Tôi cần mã truy cập vào khối cần này,” cậu nói.
Cậu bẻ cái bánh quy.
The Mark of Athena _Chương 40
Leo
LEO GIƯƠNG DẢI GIẤY NHỎ LÊN. NÓ VIẾT:
ĐÓ LÀ YÊU CẦU CỦA BẠN? NGHIÊM TÚC CHỨ? (MẶT SAU)
Ở mặt sau, mảnh giấy cho biết:
CON SỐ MAY MẮN CỦA BẠN LÀ: MƯỜI HAI, SAO MỘC, CHÒM ORION[1], DELTA, BA, THETA, OMEGA. (TRÚT CƠN THỊNH NỘ LÊN GAEA, LEO VALDEZ).
[1] Lạp Hộ, nguyên tên gốc là Orion (nhân vật giỏi săn bắn trong thần thoại Hy Lạp), được dịch sang tiếng Hán thành Lạp Hộ, nghĩa là Thợ Săn, là một chòm sao nổi bật, có lẽ được biết nhiều nhất trên bầu trời. Các sao sáng nhất của nó nằm trên xích đạo trời và được quan sát từ khắp mọi nơi trên thế giới, làm cho chòm sao này được biết đến tương đối rộng rãi.
Lạp Hộ đứng bên cạnh con sông Ba Giang với hai con chó săn của mình là Đại Khuyển và Tiểu Khuyển, đang đánh nhau với Kim Ngưu (Taurus). Các thú săn được của chàng, chẳng hạn như thỏ rừng (Lepus), có thể tìm thấy ngay bên cạnh.
Với những ngón tay run rẩy, Leo xoay những cái vòng.
Bên ngoài mấy cánh cổng, Đầu Sói gầm gừ thất vọng. “Nếu bạn bè không đủ quan trọng với mi, thì có lẽ mi cần nhiều sự khích lệ hơn. Có lẽ thay vào đó ta nên phá hủy những cuộn giấy da–công trình vô giá của Archimedes!”
Vòng cuối cùng vào vị trí. Quả cầu vang rền năng lượng. Leo lướt bàn tay mình dọc theo bề mặt, những cái nút cảm biến tí hon và đòn bẩy đang chờ lệnh của cậu.
Những xung điện và phép thuật chạy qua những sợi dây cáp đồng Thiên Thai và tràn qua toàn bộ căn phòng.
Leo chưa bao giờ chơi nhạc cụ, nhưng cậu tưởng tượng nó sẽ như vậy - biết rõ mỗi phím hoặc nốt nhạc mà bạn không thực sự nghĩ tới đôi tay của bạn đang làm gì. Bạn chỉ cần tập trung vào những âm thanh mà bạn muốn tạo ra.
Cậu bắt đầu từng chút một. Cậu tập trung vào một quả cầu bằng vàng còn khá nguyên vẹn đang lăn xuống ở phòng chính. Quả cầu vàng rung lên. Nó mọc ra ba cái chân kiềng và phát ra tiếng lách cách phía trên quả bóng điện[2]. Một cái cưa nhỏ bật ra từ phần đầu của quả cầu vàng và nó bắt đầu cắt vào não của quả bóng diện.
[2] Nguyên tác: Taser ball, một môn thể thao mới, cũng để chỉ loại bóng chơi môn này nhưng do lúc trước taser… (quên r) là dây phóng điện, để đồng nhất gọi là bóng điện.
Leo cố gắng kích hoạt quả cầu khác. Quả cầu này bật ra một đám mây bụi đồng và khói nhỏ hình nấm.
“Úi,” cậu lẩm bẩm. “Xin lỗi, Archimedes.”
“Mi đang làm cái gì vậy?” Tên Đầu Sói quát. “Dừng trò ngu ngốc của mi lại và đầu hàng đi.”
“Ồ vâng, tôi đầu hàng!” Leo nói. “Tôi hoàn toàn đầu hàng!”
Cậu cố gắng điều chỉnh một quả cầu thứ ba. Quả này cũng vỡ. Leo cảm thấy tồi tệ vì việc phá hoại tất cả những phát minh cổ đại, nhưng đây là chuyện sống còn. Frank đã tố cáo cậu quan tâm đến máy móc nhiều hơn là con người, nhưng nếu cần phải chọn giữa cứu những quả cầu cũ hay bạn bè của cậu, thì không có sự lựa chọn nào khác.
Lần thử thứ tư đã tốt hơn. Một quả cầu có lớp vỏ hồng ngọc bật nắp phía trên và những cái cánh trực thăng mở ra. Leo mừng vì cái bàn Buford không ở đây – anh chàng sẽ trồng cây si mất. Quả cầu hồng ngọc xoay tròn trong không khí và lao thẳng về phía những dãy ngăn nhỏ. Những cánh tay mỏng bằng vàng kéo dài từ giữa nó và chụp lấy những hộp chứa cuộn giấy quí giá.
“Đủ rồi!” Tên Đầu Sói hét lên. “Ta sẽ phá hủy mấy...”
Hắn xoay lại vừa đúng lúc để nhìn thấy quả cầu hồng ngọc cất cánh với những cuộn giấy da. Nó bay qua căn phòng và lởn vởn ở góc xa.
“Cái gì?!” Tên Đầu Sói kêu lên. “Giết mấy tên tù nhân đi!”
Hẳn là hắn đang nói với quả bóng điện. Thật không may, quả cầu điện không tuân thủ. Quả cầu vàng của Leo đang ngồi trên cái đầu bị cưa banh ra của nó, khoét xuyên các bánh răng và dây điện của nó như đang khoét một quả bí ngô.
Tạ ơn thần thánh, Hazel và Frank bắt đầu cựa quậy.
“Hừ!” Tên Đầu Sói ra lệnh cho tên Đầu Sư tử phía cánh cổng đối diện. “Tới đây! Chúng ta sẽ tự tay tiêu diệt những tên á thần này.”
“Anh không nghĩ vậy đâu, các chú.” Leo quay về phía tên Đầu Sư tử. Tay cậu vận hành quả cầu chỉ huy và cảm thấy một cú sốc lan qua sàn.
Tên Đầu Sư tử rùng mình và hạ thấp thanh kiếm.
Leo cười toe. “Giờ mày ở Thế Giới Leo rồi.” Tên Đầu Sư tử quay lại và xông xuống cầu thang. Thay vì tiến về phía Hazel và Leo, hắn bước lên cầu thang đối diện và đối mặt với đồng bọn của hắn.
“Mày đang làm gì vậy?” Tên Đầu Sói hỏi. “Chúng ta phải...”
COONG!
Tên Đầu Sư tử đập cái khiên của mình vào ngực của tên Đầu Sói. Hắn đập mạnh chuôi kiếm của hắn vào chiếc mũ sắt của đồng bọn, khiến tên Đầu Sói trở thành một Đầu Sói Bẹp Dúm, Biến Dạng, Không Được Vui Cho Lắm.
“Dừng lại!” Đầu Sói ra lệnh.
“Tao không thể!” Đầu Sư tử kêu gào.
Giờ Leo đã học được cách làm rồi. Cậu điều khiển cả hai bộ giáp buông kiếm và khiên rồi tát nhau liên tục.
“Valdez!” Đầu Sói nói bằng giọng mơ hồ. “Mày sẽ chết vì làm thế!”
“Ừ,” Leo đáp. “Bây giờ thì ai ám ai nào ai, Casper[3]?”
Hai tên người máy đổ nhào xuống cầu thang và Leo buộc chúng phải nhảy điệu Jitterbug như các cô điệu đời[4] từ thập niên 1920. Những cái khớp của chúng bắt đầu bốc khói. Những quả cầu khác xung quanh phòng bắt đầu nổ. Quá nhiều năng lượng đang tăng vọt lên qua hệ thống cổ xưa. Bảng điều khiển quả cầu trong tay Leo tăng sức nóng một cách khó chịu.
[3] Casper, chú ma vui vẻ trong loạt phim hoạt hình cũng như phim điện ảnh.
[4] Nguyên tác-flapper: Các cô thường mặc váy diêm dúa, đặc biệt nhất là mái tóc có quăn có thẳng luôn ốp sát đầu và không quá gáy, thường có phụ kiện là mũ len, dây buộc ngang trán…, mốt thời trang phương tây những năm 1920.
“Frank, Hazel!” Leo hét lên. “Nấp đi!”
Bạn bè của cậu vẫn còn đang choáng váng, sửng sốt nhìn chằm chằm vào đám người kim loại đang nhảy Jitterbug, nhưng họ đã nhận được lời cảnh báo của cậu. Frank kéo Hazel xuống dưới gầm bàn gần nhất và bảo vệ cô bằng thân mình.
Một cú xoay cuối cùng của quả cầu và Leo đã ra một cú sốc lớn thông qua hệ thống. Các chiến binh bọc thép bị thổi bay thành từng mảnh. Những cái tay đòn, những cái pít-tông và mảnh đồng bay khắp nơi. Trên tất cả những cái bàn, những quả cầu nổ như những lon soda nóng. Quả cầu vàng của Leo bị đóng băng. Quả cầu bay bằng hồng ngọc của cậu rơi xuống sàn cùng những ống quyển.
Căn phòng đột nhiên im lặng ngoại trừ một vài tia lửa và những tiếng xèo xèo ngẫu nhiên. Không khí có mùi như động cơ ô tô cháy. Leo chạy xuống cầu thang và thấy Frank với Hazel vẫn an toàn dưới cái bàn của họ. Cậu chưa từng thấy hạnh phúc như vậy khi thấy hai người họ ôm nhau.
“Các cậu vẫn còn sống!” Cậu nói.
Mắt trái của Hazel giật giật, có thể từ các cú sốc điện. Về mặt khác trông cô có vẻ ổn. “Ừ, chính xác là đã xảy ra chuyện gì?”
“Archimedes đã xuyên qua!” Leo nói. “Chỉ đủ năng lượng còn lại trong những cái máy cũ cho màn diễn cuối cùng. Khi mình đã có mã truy cập, chuyện dễ dàng hơn nhiều.”
Cậu vỗ nhẹ vào cái quả cầu chỉ huy đang bốc khói tồi tệ. Leo không biết liệu có thể sửa được nó không, nhưng tại thời điểm này cậu đã quá nhẹ nhõm để lo đến nó.
“Tụi Eidolon,” Frank nói. “Có phải chúng đã đi rồi không?”
Leo cười toe toét. “Mệnh lệnh cuối cùng của mình đã làm quá tải mạch dừng gấp của chúng –về cơ bản là khóa tất cả các mạch của chúng và làm tan chảy lõi nhân.”
“Bằng tiếng anh?” Frank hỏi.
“Mình làm cho lũ Eidolon mắc kẹt trong dây điện,” Leo nói. “Sau đó mình làm tan chảy chúng ra. Chúng sẽ không làm phiền bất cứ ai nữa.”
Leo giúp bạn cậu đứng lên.
“Cậu đã cứu chúng tớ,” Frank nói.
“Đừng nói nghe ngạc nhiên thế.” Leo liếc nhìn quanh phân xưởng đã bị phá hủy. “Thật tệ là tất cả những công cụ này đã bị phá hủy, nhưng ít nhất mình có thể tận dụng những cuộn giấy da. Nếu mình có thể đem chúng về Trại Con Lai, có lẽ mình có thể học cách để tái tạo lại các phát minh của Archimedes.”
Hazel day day thái dương. “Nhưng em không hiểu. Nico ở đâu? Đường hầm phải dẫn chúng ta đến chỗ Nico chứ.”
Leo đã gần như quên mất lí do ban đầu khiến họ xuống nơi này. Nico rõ ràng là không ở đây. Nơi này là một ngõ cụt. Vậy tại sao…?
“Ồ.” Cậu cảm thấy như một quả cầu cưa tròn trên đầu mình, kéo ra dây điện và bánh răng. “Hazel, chính xác là làm thế nào em theo dấu Nico? Ý anh là, em có thể cảm nhận được cậu ấy ở gần bởi vì cậu ấy là em trai em hả?”
Cô cau mày, vẫn còn một chút choáng váng sau vụ chữa trị bằng sốc điện. “Không... không hẳn. Đôi khi em có thể biết em ấy ở gần, nhưng, như em đã nói, Rome rất khó hiểu, rất nhiều can thiệp bởi vì tất cả các đường hầm và hang động...”
“Em có thể theo dõi cậu ấy vì khả năng phát hiện kim loại của em,” Leo đoán. “Thanh kiếm của cậu ấy?”
Cô chớp mắt. “Làm sao anh biết?”
“Em nên tới đây xem.” Cậu dẫn Hazel và Frank lên phòng điều khiển và chỉ vào thanh kiếm đen.
“Ôi. Ôi, không.” Hazel có lẽ đã sụp xuống nếu Frank không đỡ được cô. “Nhưng điều đó là không thể! Thanh kiếm của Nico ở cùng với nó trong cái hạp đồng. Percy nhìn thấy nó trong giấc mơ của anh ấy!”
“Hoặc là giấc mơ đã sai,” Leo nói, “hoặc những tên khổng lồ đã để thanh kiếm ở đây làm mồi nhử.”
“Vì vậy, đây là một cái bẫy,” Frank nói. “Chúng ta đã bị lừa tới đây.”
“Nhưng tại sao?” Hazel khóc. “Em trai em ở đâu?”
Âm thanh rít lên đầy phòng điều khiển. Lúc đầu, Leo nghĩ rằng tụi Eidolon trở lại. Sau đó cậu nhận ra chiếc gương đồng trên bàn đang nổi giận.
“À, những á thần tội nghiệp của ta.” Khuôn mặt say ngủ của Gaea xuất hiện trong gương. Như thường lệ, bà ta nói mà không nhếch môi, hẳn còn tởm hơn nếu bà ta có một con rối biết nói tiếng bụng. Leo ghét mấy thứ đó.
Ngươi đã lựa chọn, Gaea nói. Giọng nói của bà ta vang khắp căn phòng. Dường như nó không chỉ đến từ tấm gương, mà còn từ những bức tường đá.
Leo nhận ra bà ta là tất cả mọi thứ xung quanh họ. Tất nhiên rồi. Họ đang ở trong lòng đất. Họ đã đâm đầu vô mớ rắc rối khiến mình phải dựng tàu Argo II để có thể di chuyển đường biển và trên không và giờ đây, cuối cùng họ vẫn phải kết thúc đời mình trong lòng đất.
Ta đã ra ơn cứu rỗi các ngươi, Gaea nói. Các ngươi đã có thể quay trở lại. Giờ thì đã quá muộn. Các ngươi đã đến vùng đất cổ xưa, nơi ta mạnh nhất–nơi ta sẽ thức giấc.
Leo rút ra cái búa từ thắt lưng công cụ của mình. Cậu đập mạnh vào tấm gương. Là kim loại, nó chỉ rung lên như một cái khay trà, nhưng đập vờ mũi Gaea thật sướng.
“Phòng khi bà không nhận ra, Mặt Bụi,” cậu nói, “Cuộc phục kích nho nhỏ của bà thất bại rồi. Ba Eidolon của bà tan chảy trong đồng và bọn tôi đang rất ổn.”
Gaea cười nhẹ nhàng. Ôi, Leo yêu quý của ta. Ba người các ngươi đã bị tách khỏi bạn bè mình. Đó mới là trọng tâm.
Cánh cửa phân xưởng đóng sầm lại.
Các ngươi đang bị mắc kẹt trong vòng tay của ta, Gaea nói. Trong khi đó, Annabeth Chase phải đơn độc đối mặt với cái chết, sợ hãi và tê liệt, dưới bàn tay kẻ thù lớn nhất của mẹ con bé.
Hình ảnh trong gương thay đổi. Leo thấy Annabeth nằm dài trên sàn nhà của một hang động tối, tay cầm con dao bằng đồng của cô như đang xua đuổi một con quái vật. Khuôn mặt cô hốc hác. Chân của cô bọc lại bằng vài cái nẹp. Leo không thể thấy những gì cô đang thấy, nhưng rõ ràng là có một cái gì đó khủng khiếp lắm. Cậu muốn tin rằng hình ảnh đó là dối trá, nhưng cậu có dự cảm xấu rằng đó là sự thật, và nó đang xảy ra ngay bây giờ.
Những đứa khác, Gaea nói, Jason Grace, Piper McLean và người bạn thân thiết Percy Jackson của ta–chúng sẽ chết trong vòng vài phút nữa.
Khung cảnh lại thay đổi một lần nữa. Percy đang cầm Thủy Triều, dẫn Jason và Piper xuống một cầu thang xoắn ốc vào trong bóng tối.
Quyền năng của chúng sẽ phản bội chúng, Gaea nói. Chúng sẽ chết trong lãnh địa của chúng. Ta gần nhưhy vọng chúng sống sót. Chúng sẽ là tế phẩm tốt hơn. Nhưng than ôi, Hazel và Frank, sẽ là các ngươi đó. Tay sai của ta sẽ đến đón các ngươi sớm thôi và mang các ngươi đến vị trí cổ xưa. Cuối cùng máu của các ngươi sẽ đánh thức ta. Cho đến lúc đó, ta sẽ cho phép các ngươi xem bạn bè mình bị tiêu diệt. Vui lòng… thưởng thức cảnh tượng cuối cùng này trong nhiệm vụ thất bại của các ngươi đi.
Leo không thể chịu đựng được. Tay cậu nóng sáng lên dữ dội. Hazel và Frank lùi lại khi cậu ấn lòng bàn tay của mình áp vào tấm gương và biến nó thành một vũng đồng nhờn.
Giọng Gaea im bặt. Leo chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm của máu trong tai cậu. Cậu run rẩy hít một hơi.
“Xin lỗi,” cậu nói với bạn bè của mình. “Bà ta thật khó chịu.”
“Bọn mình làm gì đây?” Frank hỏi. “Tụi mình phải ra ngoài và giúp đỡ những người khác.”
Leo nhìn quét qua phân xưởng, giờ đầy những mảng khói của những quả cầu vỡ. Bạn bè của cậu vẫn cần cậu. Đây vẫn là màn diễn của cậu. Miễn là cậu có cái thắt lưng dụng cụ của mình, Leo Valdez sẽ không bất lực ngồi không mà xem Kênh Cái chết Á thần.
“Mình có một ý,” cậu nói. “Nhưng sẽ cần tới cả ba chúng ta đó.”
Cậu bắt đầu nói cho họ kế hoạch.