Vai Annabeth thấy căng căng. “Mẹ… mẹ tôi?”
“Khi sống trên đảo của Circe,” Reyna nói, “chúng tôi có rất nhiều khách. Một dịp, có lẽ là một năm trước khi cậu với Percy tới, một chàng trai dạt vào bờ. Anh ta gần như điên lên vì khát và nóng. Anh ta đã trôi dạt trên biển nhiều ngày. Lời nói của anh ta hầu như chẳng còn mấy ý thức nhưng anh ta đã nói mình là con trai của Athena.”
Reyna tạm ngừng như đợi một phản ứng. Annabeth không biết chàng trai có thể là ai. Cô không hề biết về bất cứ người con nào nữa của Athena thực hiện một nhiệm vụ trên Biển Quái Vật cả, nhưng cô vẫn thấy một cảm giác sợ hãi. Ánh sáng lọt qua những cây nho tạo nên những cái bóng ngoằn nghoèo trên mặt đất như một bầy bọ.
“Điều gì đã xảy ra với á thần này?” Cô hỏi.
Reyna vẫy tay như thể câu hỏi quá tầm thường. “Tất nhiên Circe biến anh ta thành một con chuột lang. Anh ta làm một loài gặm nhấm bé nhỏ khá điên dại. Nhưng trước đó, anh ta luôn nói mê về nhiệm vụ thất bại của mình. Anh ta bảo là đã đến Rome, lần theo Dấu hiệu Athena.”
Annabeth túm lấy lan can để giữ thăng bằng.
“Đúng thế đấy,” Reyna nói, quan sát sự không thoải mái của cô. “Anh ta cứ lẩm bẩm về đứa con của trí tuệ, Dấu hiệu Athena và bả độc của lũ khổng lồ xanh và vàng. Hệt như những lời Ella đã vừa thuật lại. Nhưng cậu nói cậu chưa bao giờ nghe chúng trước ngày hôm nay?”
“Không- không như cách mà Ella nói.” Giọng Annabeth rất yếu. Cô không nói dối. Cô chưa bao giờ nghe lời tiên tri đó, nhưng mẹ cô đã thay đổi cô bằng việc lần theo Dấu hiệu Athena và khi cô nghĩ về đồng xu trong túi mình, một nỗi ngờ vực khủng khiếp bắt đầu mọc rễ trong tâm trí cô. Cô nhớ về những lời cay độc của mẹ mình. Cô nghĩ về những cơn ác mộng gần đây. “Á thần ấy đã - đã giải thích về nhiệm vụ của mình chưa?”
Reyna lắc đầu. “Lúc ấy tôi không biết anh ta đang nói về cái gì. Rất lâu sau, khi tôi trở thành pháp quan của Trại Jupiter, tôi bắt đầu hoài nghi.”
“Hoài nghi… gì?”
‘Có một truyền thuyết cổ mà những pháp quan của Trại Jupiter đã truyền lại qua hàng thế kỉ. Nếu nó là thật, nó có thể giải thích tại sao hai nhóm á thần chúng ta chưa bao giờ có thể hợp tác với nhau. Nó có thể là nguyên nhân hận thù giữa chúng ta. Đến khi căn cứ này cuối cùng cũng rõ, truyền thuyết xảy ra, La Mã và Hy Lạp chẳng bao giờ hoà hảo. Và truyền thuyết xoay quanh Athena…”
Một âm thanh chói tai xuyên thủng bầu không khí. Ánh sánh loé lên bên khóe mắt Annabeth.
Cô quay qua vừa đúng lúc thấy một vụ nổ phá thêm một cái hố trong quảng trường. Một cái trường kỉ đang cháy lộn nhào trên không. Các á thần chạy tán loạn trong hoảng sợ.
“Bọn khổng lồ?” Annabeth với lấy con dao găm của mình vật chắc chắn là chẳng có đó. “Đó không phải là bọn khổng lồ.” Mắt Reyna sục sôi giận dữ. “Các cậu vừa phản bội niềm tin của chúng tôi.”
“Gì cơ? Không!”
Ngay khi cô nói, tàu Argo II bắn loạt đạn thứ hai. Nỏ phóng tiễn ở mạn trái của nó bắn ra một ngọn giáo khổng lồ rừng rực lửa Hy Lạp phi thẳng qua mái vòm vỡ của Viện Nguyên Lão và bốc nổ bên trong, làm sáng bừng toà nhà như một cái đèn lồng bí ngô. Nếu có bất cứ ai trong đó thì…
“Trời, không.” Một đợt choáng váng gần như khiến đầu gối Annabeth oằn xuống. “Reyna, không thể như thế. Chúng tôi sẽ không bao giờ làm vậy!”
Những con chó kim loại chạy đến bên cô chủ của chúng. Chúng gầm gừ với Annabeth nhưng lại nhón nhón gót vẻ chưa chắc có bắt buộc phải tấn công hay không.
“Cậu đang nói sự thật,” Reyna xét đoán. “Có khi là cậu không biết về sự phản bội này nhưng có người phải trả giá.”
Dưới quảng trường, sự hỗn loạn đang lan rộng. Những đám đông đang chen lấn và xô đẩy. Trận chiến đầu tiên đang nổ ra.
“Chém giết,” Reyna nói. “Chúng ta phải dừng nó lại!”
Annabeth có cảm giác kinh khủng đây có lẽ là lần cuối Reyna và cô làm việc với sự đồng tình, nhưng cùng nhau, họ chạy xuống đồi.
Nếu vũ khí mà được cho phép trong thành phố thì bạn của cô đã chết là cái chắc. Các á thần La Mã trong quảng trường đã hợp lại thành một đám đông giận dữ. Vài người ném đĩa, thức ăn và đá vào tàu Argo II, thực vô nghĩa bởi phần lớn những món đó rơi lại xuống đám đông.
Vài tá người La Mã đã bao vây Piper và Jason, những người đang cố trấn tĩnh họ với chẳng chút cơ may nào. Lời nói mê hoặc của Piper là vô dụng trước quá nhiều á thần đang giận dữ la hét. Trán Jason đang chảy máu. Áo choàng tím của cậu đã bị xé toạc thành từng mảnh. Cậu vẫn bào chữa, “Tôi đứng về phía các cậu!” Nhưng chiếc áo phông màu cam Trại Con Lai chẳng giúp được gì - hay cả chiếc tàu chiến trên đầu đang bắn những ngọn giáo rực lửa vào Rome Mới. Một ngọn hạ cánh gần đấy và làm nổ tung một cửa hàng toga thành những mảnh vụn.
“Giáp vai Pluto hỡi,” Reyna nguyền rủa. “Hãy xem.”
Các binh lính được vũ trang của quân đoàn vội vã tiến về phía quảng trường. Hai đoàn pháo binh đã lắp đặt máy bắn đá ngoài Đường Pomerian và chuẩn bị nã vào tàu Argo II.
“Điều đó chỉ khiến mọi việc tệ hơn mà thôi,” Annabeth nói.
“Tôi ghét công việc của mình,” Reyna càu nhàu. Cô xộc xuống về phía những binh lính của quân đoàn, những con chó của cô sát ngay bên.
Percy, Annabeth nghĩ, lướt khắp quảng trường đầy tuyệt vọng. Cậu ở đâu?
Hai người La Mã cố chụp lấy cô. Cô hụp nhanh thoát qua họ, lao vào đám đông. Như thể những người La Mã giận dữ, những chiếc trường kỉ cháy rụi và những toà nhà bịnổ tung chưa đủ rối rắm, những bóng ma màu tím trôi dạt quanh quảng trường, xuyên thẳng qua người các á thần và than van lảm nhảm. Các thần nông cũng kiếm lời từ sự hỗn loạn. Họ bu quanh những chiếc bàn ăn, vồ lấy đồ ăn, đĩa và cốc. Một người phi nước kiệu qua Annabeth với đôi tay đầy tacos[6] và hàm răng ních đầy dứa.
[6] Món ăn Mêhicô, xem ở đây.
Một bức tượng Terminus nổ ra, ngay trước mặt Annabeth. Ông ta chửi cô om sòm bằng tiếng Latin, chẳng do dự gì gọi cô là một kẻ dối trá và phá luật nhưng cô xô đổ bức tượng và cứ chạy đi.
Cuối cùng cô phát hiện ra Percy. Cậu và các bạn mình, Hazel và Frank đang đứng giữa một đài phun nước khi Percy đẩy lùi những người La Mã phẫn nộ bằng các luồng nước. Chiếc toga của Percy bị xé ra từng mảnh, nhưng trông cậu có vẻ không bị thương.
Annabeth gọi cậu đúng lúc một vụ nổ làm rúng động cả quảng trường. Lúc này tia sáng ở ngay phía trên đầu. Một trong những máy bắn đá La Mã đã bắn vào tàu Argo II, nó rên lên và nghiêng hẳn sang một bên, lửa sôi sục trên thân mạ đồng của nó.
Annabeth thấy một bóng người tuyệt vọng bám lấy cái thang dây, cố gắng trèo xuống. Đó là Octavian, áo choàng anh ta bốc khói và khuôn mặt thì đen bóng.
Bên đài phun nước, Percy làm tan rã đám đông La Mã bằng nhiều nước hơn. Annabeth chạy tới chỗ cậu, đầu tiên là hụp thoát khỏi một người La Mã rồi một đĩa bánh kẹp bay qua.
“Annabeth!” Percy gọi. “Chuyện gì...?”
“Tớ không biết!” Cô hét lên.
“Tôi sẽ nói cho các người hay!” Một giọng gào lên từ phía trên. Octavian đã tới phần cuối của thang dây. “Người Hy Lạp đã bắn vào chúng ta! Thằng nhóc Leo đã thử vũ khí với Rome!”
Ngực Annabeth đầy Hidro hoá lỏng. Cô cảm thấy như mình có thể vỡ tan thành triệu mảnh vụn đông cứng.
“Cậu đang nói dối,” cô nói. “Leo sẽ không bao giờ…”
“Tôi vừa ở đó!” Octavian rít lên. “Tôi thấy điều đó bằng chính mắt mình!”
Tàu Argo II bắn trả. Lính của binh đoàn trên chiến trường chạy tán loạn khi một trong những máy bắn đá của họ vỡ ta từng mảnh.
“Các người thấy chưa?” Octavian thét lên. “Người La Mã, hãy kết liễu những kẻ xâm lược!”
Annabeth gầm lên thất vọng. Chẳng có thời gian cho bất cứ ai tìm ra sự thật. Nhóm tới từ Trại Con Lai bị áp đảo một... một trăm và dù cho Octavian đã xoay sở dàn xếp kiểu lừa đảo gì đó (cái mà cô nghĩ là có thể lắm), họ chẳng bao giờ có thể thuyết phục người La Mã trước khi bị giày xéo và giết chết.
“Chúng ta phải đi,” cô bảo Percy, “Ngay.”
Cậu dứt khoát gật đầu. “Hazel, Frank, hai người phải lựa chọn. Các cậu sẽ đi chứ?”
Hazel trông thật thảm hại nhưng cô đội mũ kị binh của mình vào. “Tất nhiên là thế. Những anh sẽ không bao giờ lên kịp tàu trừ phi tui em tậu cho anh ít thời gian.”
“Bằng cách nào?” Annabeth hỏi.
Hazel huýt sáo. Ngay lập tức một vệt mờ ảo màu be phóng qua quảng trường. Một con ngựa đường bệ hiện ra cạnh đài phun nước. Nó lồng lộn, hí lên và làm đám đông rã ra. Hazel trèo lên lưng nó như thể cô sinh ra để cưỡi ngựa. Đeo bên yên ngựa là một thanh gươm kỵ binh La Mã.
Hazel rút lưỡi dao vàng ra khỏi vỏ. “Gửi một thông điệp Iris cho em khi anh chị đã đi xa an toàn và chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ hẹn,” cô nói. “Arion, chạy đi!”
Con ngựa chạy vụt qua đám đông với tốc độ kinh hoàng, đẩy lùi những người La Mã và gây hoảng loạn tập thể.
Annabeth thấy một tia hy vọng. Có lẽ họ có thể sống sót ra khỏi đây. Sau đó, cách nửa quảng trường, cô nghe Jason hét lớn.
“Người La Mã!” Cậu thét lên. “Làm ơn!”
Cậu và Piper đang bị ném túi bụi bằng đĩa và đá, Jason cố che cho Piper nhưng một thỏi gạch trúng ngay trên mắt cậu. Cậu gục xuống và đám đông nhào tới trước.
“Lùi lại!” Piper la lên. Lời nói mê hoặc của cô cuốn qua đám đông, làm họ do dự nhưng Annabeth biết tác dụng không kéo dài. Percy và cô không thể nào đến chỗ họ kịp để giúp đỡ.
“Frank,” Percy, “tuỳ vào cậu. Giúp họ được chứ?”
Annabeth không hiểu sao Frank có thể làm vậy một mình, nhưng cậu nuốt cái ực mạnh mẽ.
“Ôi trời,” cậu lầm bầm. “Được chứ, chắc chắn rồi. Cứ leo lên dây đi. Ngay đi.”
Percy và Annabeth nhào tới cái thang. Octavian vẫn víu lấy phần cuối thang nhưng Percy giật mạnh gã ta ra và ném gã vào đám đông.
Họ bắt đầu trèo khi binh lính quân đoàn tràn vào quảng trường. Các mũi tên vút qua đầu Annabeth. Một tiếng nổ gần như đánh cô bật khỏi thang. Nửa đường lên, cô nghe một tiếng gầm phía dưới và liếc xuống.
Người La Mã hò hét và rã ra khi một con rồng đầy-đủ-kích-cỡ tấn công vào quảng trường - một con quái vật thậm chí còn đáng sợ hơn một con rồng bằng đồng trên đầu tàu Argo II. Nó có bộ da xù xì xám xịt như một con thằn lằn Komodo[7] và đôi cánh da dơi. Những mũi tên và đá bật ra khỏi da nó một cách vô hại khi nó ì ạch tiến về phía Piper và Jason, chộp lấy họ bằng vuốt trước của mình và tót lên khoảng không.
[7] Con này nè.
“Đó có phải là…?” Annabeth thậm chí chẳng thể đặt tâm trí vào lời nói của mình.
“Frank,” Percy xác nhận, ở một vài bộ phía trên cô. “Cậu ấy có vài tài năng đặc biệt.”
“Nói bớt thôi,” Annabeth càu nhàu. “Cứ trèo tiếp đi.”
Không có con rồng và ngựa của Hazel làm sao lãng các cung thủ, họ sẽ không bao giờ kịp tới được chiếc thang, nhưng cuối cùng họ trèo qua một hàng những mái chèo không lực và vào boong tàu. Cột buồm đang bốc cháy. Buồm trước[8] bị rách toạc ở giữa và con tàu nghiêng hẳn về bên mạn phải.
[8]Đây.
Chẳng có dấu hiệu nào của HLV Hedge, nhưng Leo đứng giữa tàu, bình tĩnh nạp lại những nỏ bắn đá. Ruột Annabeth thắt lại sợ hãi.
“Leo!” Cô la to. “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tiêu diệt chúng…” Cậu đối mặt với Annabeth. Mắt cậu mờ mịt. Chuyển động của cậu như một con robot. “Tiêu diệt tất cả bọn chúng.”
Cậu quay lại phía nỏ bắn đá nhưng Percy ôm ngang cậu. Đầu Leo va mạnh vào boong và mắt cậu trợn lên toàn lòng trắng.
Con rồng xám xịt bay vút vào tầm mắt. Nó lượn quanh con tàu một vòng và đỗ xuống mũi tàu, đặt thả Jason và Piper, những người đã bị gục xuống.
“Đi!” Percy hét lên. “Đưa chúng ta ra khỏi đây!”
Sốc nặng, Annabeth nhận ra cậu đang nói với cô.
Cô chạy tới bánh lái. Cô tình cờ liếc qua lan can và thấy binh lính quân đoàn vũ trang đầy đủ đang siết chặt hàng ngũ trong quảng trường, chuẩn bị đốt tên. Hazel thúc Arion và họ phóng nhanh ra khỏi thành phố với một đám đông đuổi theo phía sau. Dọc theo suốt Đường Pomerian, những bức tượng Terminus bừng sắc tím như thể đang tích tụ năng lượng cho kiểu tấn công gì gì đó.
Annabeth xem xét bảng điều khiển. Cô nguyền rủa Leo đã khiến chúng thật phức tạp. Chẳng thời gian đâu mà tập tành làm cảnh nữa, nhưng cô biết một lệnh đơn giản: Bay.
Cô chộp lấy van hàng không và giật thẳng nó về phía sau. Con tàu rên gừ gừ. Mũi tàu nghiêng một góc kinh hoàng. Các dây chằng đứt tanh tách và tàu Argo II vút vào những đám mây.