Chương 15: Một khắc đêm xuân giá ngàn vàng
Xuân Hoa đem Đồng Chùy, Thiết Đản giao cho Thu Diệp sau đó lòng đầy thành ý đi tới nhà mẹ đẻ của Lưu thị, mang theo cả lương khô, sợ lần này đường xa khó đi, cũng không biết khi nào mới trở về, nàng còn định ở nhà cha vợ biểu hiện hiếu thảo một chút, nếu thật sự không được sẽ mặt dày đón năm mới ở đó luôn.
Đồng Chùy và Thiết Đản không biết sự tình cụ thể thế nào, căn bản không thèm để ý, ngày nào cũng rất vui vẻ, theo Hàn Lương làm việc, cùng đám tiểu tử trong thôn chơi đùa, hôm nào họp chợ sẽ hưng phấn đi bán đậu hủ, mua đồ sắm tết. Tháng chạp có hai trận tuyết lớn, phủ trắng cả thôn, Thu Diệp theo mọi người bắt đầu quét dọn phòng ốc, khi rỗi rãi Hàn Lương dạy bọn nhỏ làm mấy cái bẫy trên tuyết, rải thóc lên, bắt được không ít chim sẻ nướng ăn, hai đứa vui sướng lăn lộn dưới sân tuyết, sớm đã vứt chuyện cha nương của mình lên chín tầng mây rồi.
Tới tận hôm cúng Táo quân Xuân Hoa mới đưa Lưu thị trở lại. Lưu thị vẫn còn tức giận, Xuân Hoa lẽo đẽo theo sau, vâng vâng dạ dạ, hoàn toàn không còn bộ dáng hống hách. Hàn Lương nhìn vậy, nhăn mày, hỏi Thu Diệp: “Thê Chủ, nàng có giống Xuân Hoa tỷ không?”
“Chàng muốn hỏi cái gì?” Thu Diệp đang may đồ tết của hai người, nhất thời hiểu ý của chàng, quay đầu hỏi.
“Nếu ta là… tỷ phu, ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.” Hàn Lương nghiêng mặt, không nhìn ra biểu tình của chàng.
“Ừm, nếu ta là tỷ phu, ta cũng sẽ không quay lại nữa.” Thu Diệp không biết nên nói gì, đành hùa theo chàng, trong lòng cảm thấy Hàn Lương ngày thường nhìn rất ôn hòa nhưng thật ra không dễ chọc đâu!
Hàn Lương bật cười, cúi người cầm lấy kim chỉ trong tay nàng, lại tiện tay vuốt mũi nàng một cái, Thu Diệp gần đây tĩnh dưỡng đầy đủ, thân thể đã đầy đặn hơn, khí sắc rất tốt, khuôn mặt tròn trịa, khi rũ mắt chuyên chú làm thâm tâm Hàn Lương náo loạn xáo động.
***
Ngày giao thừa, trong thôn càng náo nhiệt hơn, thân bằng cố hữu hối hả tặng quà cho nhau, nhà nào cũng tất bật đổi môn thần, mắt bát quái, dán bùa đào, làm cỗ khai xuân, cảnh tượng rất nhộn nhịp. Nữ tử tộc Lý thị tập trung ở trong từ đường, dâng hương hoá vàng niệm văn tế tổ, sau đó các nhà tự làm lễ nghênh thần đuổi quỷ, chỉ là những việc này nam tử phải tránh đi, do nữ tử đích thân làm, vậy nên hai tỷ muội Xuân Hoa, Thu Diệp chẳng lúc nào rảnh tay, cùng một đám nữ tử khác trong thôn chạy tới chạy lui… Tới buổi tối, tiếng pháo vang lên hết tràng này tới tràng khác, nhà nhà treo đèn lồng đỏ, thắp nến sáng trưng, làm thôn Cố Hà giữa tuyết đêm ấm áp vô cùng.
Đợi Xuân Hoa và Thu Diệp trở về, Lưu thị cùng Hàn thị đã chuẩn bị đầy đủ hoa quả rượu thịt cho đêm giao thừa, mọi người quây quần bên bếp lửa, vui vẻ ấm cúng.
Qua giờ Tý, mấy nam tử trong nhà vẫn rất phấn chấn, chỉ có Xuân Hoa, Thu Diệp là ngáp liên tục. “Tỷ tỷ, muội không muốn thức chờ bình minh đâu, trở về nghỉ ngơi đã.” Thu Diệp nói một tiếng liền quay đầu về nhà, Hàn Lương vội theo phía sau.
Thu Diệp vào phòng liền gục trên giường. Hàn Lương nhẹ nhàng lật người nàng lại, cởi áo ngoài cởi giày cho nàng, đỡ nàng nằm tử tế, cẩn thận hỏi: “Thê Chủ, buồn ngủ lắm sao?”
“Ừm.” Thu Diệp không nhắc nổi mí mắt nữa, tới than mệt còn không muốn than, chỉ mơ mơ màng màng thấy Hàn Lương đi đóng cửa sổ, sau đó thay đồ, nằm bên cạnh nàng, chẳng được bao lâu lại chui vào chăn của nàng, giống như mọi khi, ôm nàng.
Chỉ là, hình như tối nay ôm nàng vẫn không làm Hàn Lương thỏa mãn, trong lúc nàng mệt lả cả người, nhẹ giọng gọi nàng: “Thê Chủ, qua lập xuân rồi…” Một bàn tay túm góc áo nàng, túm nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhịn không được mà lần mò vào trong.
Thu Diệp thành công bị đánh thức, nàng xoa xoa lỗ tai phát ngứa, kéo cái tay không thành thật kia ra: “À, lập xuân hả, huynh đài! Lập xuân cũng phải ngủ trước đã!!!”
Thu Diệp bực cả mình, bị kéo ra khỏi mộng đẹp cũng không vui vẻ gì.
“Ta làm sai gì đâu chứ? Tết nhất, vốn không phải để ngủ! Hơn nữa…” Hàn Lương căng thẳng lẩm bẩm: “Hơn nữa… qua lập xuân rồi!”
Thu Diệp kinh ngạc, nương theo ánh trăng nhìn tai Hàn Lương dần dần phiếm hồng, màu hồng kia dần dần lan tới cả khóe mắt, thật sự rất có phong tình! Thu Diệp lúc này mới phản ứng lại, lúc đầu bởi vì đại phu dặn dò, hai người bọn họ không dám động phòng, phải chờ đến sau lập xuân mới được. Thật ra nàng cũng bẻ đầu ngón tay tính toán từ mấy ngày trước rồi, chỉ là hôm nay mệt quá, quên mất.
“Ha! Sao chàng không nói sớm!” Thu Diệp thở một hơi, ra vẻ hào phóng, trở mình đè lên người Hàn Lương.
Trước giờ chưa từng có việc gì làm Thu Diệp chân tay luống cuống như vậy, dưới ánh trăng, Hàn Lương tuấn tú vô cùng, làm Thu Diệp không nghĩ ra được từ gì có thể miêu tả chàng, đôi mắt Hàn Lương sáng ngời nhìn thẳng nàng, trong ánh mắt tràn ngập… chờ mong.
“Thê Chủ… Ta…” Hàn Lương đợi nửa ngày, nhưng Thu Diệp cũng chỉ đè trên người chàng, y phục bị lỏng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mái tóc xõa xuống, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mị hoặc, làm chàng miệng đắng lưỡi khô! Thật sự có chút chờ không được nữa…
“Đừng nói chuyện! Ta phải ngẫm lại xem làm gì trước!” Thu Diệp cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, có chút khẩn trương.
“Đầu tiên là. Cởi. Y phục!” Hàn Lương sợ nàng bực, nhỏ giọng nói, cố gắng không bật cười.
Cuối cùng, Thu Diệp vẫn nhìn thấy ý cười mà Hàn Lương cố ý giấu đi, má lúm đồng tiền lộ ra rõ ràng đã bán đứng chàng. Chuyện này thật sự là quá tổn hại tôn nghiêm nữ tử! Nàng tức giận lột sạch y phục Hàn Lương, cười xấu xa: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Thật ra Hàn Lương cũng không biết sau đó nên làm thế nào, chàng thành thành thật thật nằm đó, tim đập như trống nổi, chú chim nhỏ nấp trong tàng cây lúc này đã trở thành đại bàng sẵn sàng sải cảnh, chàng chỉ biết mình lúc này rất khó chịu, là loại khó chịu nói không nên lời, lại chỉ có thể siết chặt nắm tay kiềm chế, sợ mình không cẩn thận một cái sẽ đổi khách thành chủ với Thu Diệp, ăn nàng sạch sẽ…
Thu Diệp nhìn lồng ngực phập phồng của Hàn Lương, cũng thấy rất khó nhẫn nạo, tay nàng nhẹ nhàng chạm vào làn da chàng, dừng lại ở đồng tử ấn đỏ sậm ở khóe mắt chàng, âm thầm cảm khái nói: “A Lương, chàng cũng chỉ là mới lần đầu thôi, còn dám chê cười ta, cẩn thận ta khiến chàng…”
………… ( lược bớt 250 chữ )
***
Đầu xuân, thôn Cố Hà lại bắt đầu bận rộn công việc, việc ở nhà Thu Diệp vốn cũng không nhiều, trước kia là do hai vợ chồng Xuân Hoa giúp làm, hiện giờ toàn giao cho Hàn Lương, Thu Diệp chỉ việc đi dọc thôn bán đậu hủ, nàng và Hàn Lương rất hạnh phúc, ngày nào cũng ngọt hơn đường mía, thật sự là làm người khác chướng cả mắt.
Thoáng cái đã đến mùa đào hồng lục liễu nở rộ, vàng anh bay về từ phía Nam, ánh chiều tà nhiễm hồng Thanh Lang Sơn cùng con sông uốn khúc trong thôn, mọi người vội vàng trở về nhà, chỉ có Thu Diệp là lúc này vẫn đang ngồi trên một cành đa cổ thụ, tay vuốt vuốt cành đa, phu lang Hàn thị của nàng đứng ở dưới gốc cây, quanh thân được nắng chiều chiếu vào, yên lặng ngẩng đầu nhìn Thê Chủ.
“A Lương, ta nhảy xuống thật đó, chàng phải đỡ ta!” Thu Diệp mang theo ngữ khí bất đắc dĩ nói, người này, dụ dỗ nàng trèo lên cây, giờ lại chờ nhìn nàng bị mất mặt.
“Nàng đồng ý để ta vào núi thì ta sẽ đỡ nàng.” Hàn Lương ngửa đầu nghiêm túc đáp.
Ha, thì ra là vì vậy. “A Lương, ta không đồng ý! Ở đó rất nguy hiểm, chàng bỏ ý nghĩ này đi nhé.” Thu Diệp hạ giọng mềm mại, nhớ tới chuyện bắt hổ năm trước nàng vẫn còn sợ hãi, hiện giờ trong thôn còn mất đi hai người săn thú là Trương bổ đầu và Đông Sinh, cứ vậy vào trong núi quá nguy hiểm.
Hàn Lương nghe vậy lạnh mặt, không nói lời nào.
…Sau nửa canh giờ.
“Aiz, được rồi được rồi, ta đồng ý!” Thu Diệp cảm thấy gia chủ như nàng thật uất ức, “Mau đỡ ta, ta nhảy đó!”
“Chờ một chút! Còn một việc nàng phải đồng ý với ta!” Hàn Lương vội nói.
Thu Diệp đã định duỗi chân nhảy xuống, nghe vậy lại ôm chặt thân cây. “Còn nữa hả?… Được, được, chàng nói đi!”, Thu Diệp cảm thấy rất không cam lòng nha.
Hàn Lương quay đầu nhìn quanh, thấy bốn phía không có người mới dám hạ giọng nói: “Chuyện là… Ừm… Đêm nay, nàng để ta ở trên, ừ… Không chỉ đêm nay… về sau nữa!”
“Hàn Lương! Chàng tạo phản à!” Thu Diệp ngây ra một lúc mới phản ứng lại được lời nói ái muội của Hàn Lương, lập tức nổi cáu, Hàn Lương này, cho chút mặt mũi đã dám lên giọng rồi ha.
“Ta, ta, ta chỉ là… thấy nàng vất vả,” Hàn Lương mặt đỏ ửng rồi lại nhanh chóng bình thường như trước. “Nàng suy xét đi, trời cũng sắp tối rồi, nếu không… Ta về trước!”
Thu Diệp chịu không nổi, cuối cùng nghiến răng phun ra một chữ “Được!”, Hàn Lương chàng chờ đó, về nhà ta sẽ dạy dỗ chàng!
Mặt trời khuất sau núi, tộc trưởng Lý thị ra ngoài đi dạo vô tình nhìn thấy ở cây đa phía trước có một nam tử, dang tay đỡ tiểu nương tử nhảy xuống từ trên cây, ai ngờ tiểu nương tử kia quay đầu đi trước, nam tử vội theo sau, gương mặt tươi cười, còn ngồi xổm xuống cõng tiểu nương tử, bước chân vừa vui sướng vừa nhẹ nhàng đi về phía trước…… Lão tổ tông ngoài sáu mươi che mắt nhịn không được thở dài một tiếng: Thật là hủy hoại thuần phong mỹ tục mà!