Chương 6: Săn hổ
Đây là lần đầu tiên Hàn Lương mở miệng nói chuyện với Thu Diệp sau đêm đó. Ở trong lòng Hàn Lương, từ ngày hôm ấy, giữa bọn họ không nên có thêm liên quan gì nữa: vậy chẳng phải nên tránh xa sao? Chàng cố tình trốn tránh, nhưng lại hi vọng Thu Diệp đừng trốn tránh như chàng, không gặp được Thu Diệp, trong lòng chàng sẽ thấy mất mát, khi gặp được Thu Diệp rồi liền vui mừng, chàng cảm thấy cho dù không nói lời nào nhưng được gặp nàng cũng tốt rồi. Trước khi rời đi, đem nụ cười xán lạn của nàng khắc ghi vào trong lòng, vậy là đủ.
Đông Sinh vừa mới ngồi cạnh chàng đã lon ton đứng dậy đi mua đậu hủ, chàng liền đứng ngồi không yên, chàng hiểu ánh mắt tỏa sáng của Đông Sinh khi trông thấy Thu Diệp, chỉ là tâm tư của đệ ấy không biết Thu Diệp có hiểu hay không đâu, nghĩ đến đây, chàng cảm thấy không thoải mái, đứng lên đi đến bên cạnh Đông Sinh.
“Vậy bán cho tôi một miếng đi!” Hàn Lương rũ mắt, không nhìn Thu Diệp.
“Được rồi!” Thu Diệp nở nụ cười vân đạm phong khinh, lại hỏi: “Còn ai không? Trương tiên sinh muốn mua đậu hủ không?”
Trương tiên sinh bị Thu Diệp nói móc một phen, xấu hổ cười, “Ha ha, thôi vậy!”
Xong lại thấy Thu Diệp không để ý, vội nói: “Nương tử có điều không biết, gần đây trong núi có hổ dữ từ đâu chạy tới, cắn chết mấy người rồi. Quan phủ phái người truy bắt, còn dán cáo thị treo thưởng, ở ngay đầu thôn ấy, dặn dò các hương thân cẩn thận một chút, hôm nay ta vốn là đi tìm hiểu tin tức, chuẩn bị cùng mấy thợ săn trong thôn vào núi săn hổ!”
Chuyện lớn như vậy sao! Thu Diệp nghe thế, vội nói: “Sao lại có hổ dữ? Năm vừa rồi đúng là nghe nói trong núi có dã thú lui tới, nhưng cũng không có hổ, hơn nữa không ai bị thương.”
“Có bị thương không thì tôi không biết, chẳng qua hổ không xuống núi, nhưng nghe nói đã cắn chết hai người thôn bên rồi, đề phòng một chút vẫn tốt hơn.” Trương tiên sinh nói.
“Vậy, nếu đã muốn đi săn thú dữ, lập công lớn là một chuyện, mấy người cũng phải cẩn thận một chút.” Thu Diệp nói, trong lòng không nhịn được lo lắng.
***
Đến khi thân ảnh Thu Diệp càng lúc càng xa, Đông Sinh vẫn duỗi cổ nhìn theo, mọi người thấy dáng vẻ này của hắn, đều trêu ghẹo mấy câu: “Đông Sinh, tâm tư của thằng nhãi đệ chắc theo tiểu nương tử đi xa rồi hả, đã quay về chưa đấy!” Mọi người cười to, trong đó có người nói: “Nghe nói, đậu hủ nương tử sắp đến tuổi được quan gia mai mối rồi, không biết ai có phúc khí gả cho nàng đây?”
Hàn Lương tuy không nói lời nào nhưng trái tim thì nhảy loạn lên, dựng lỗ tai nghe bọn họ đàm luận về Thu Diệp. Một người khác nói: “Hây, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, Đông Sinh, hiện giờ đệ cũng sắp 17 rồi nhỉ, không bằng nói với cha đệ, để người gả đệ cho đậu hủ nương tử, về sau ăn đậu hủ không cần trả tiền nữa!”
“Ha ha ha…” Mọi người cười vang, Đông Sinh vuốt gáy, cũng cười rộ lên, nói: “Vậy sao được, nàng ấy còn tính là dì* của đệ đó!”
*: Mọi người có thắc mắc tại sao Thu Diệp lắm cháu thế không? Thật ra thôn Cố Hà là cả một dòng họ Lý thị các bạn ạ, nên người trong thôn tính ra đều là họ hàng của nhau cả!
“Ra là đệ cố kỵ cái này sao?” Trương tiên sinh ở một bên thêm mắm thêm muối: “Cái này thì có gì đâu, chỉ là một câu xưng hô thôi, hơn nữa hai người đều không nằm trong phạm vi năm đời, đã sớm không phải thân thích rồi, dì cháu gì đó không tính nữa!”
“Thật sao?” Ánh mắt Đông Sinh sáng lên, vội hỏi.
“Thật chứ! Mau lên đi, chậm trễ là không gả được đâu!” Mọi người thấy tuổi hắn nhỏ liền trêu đùa hắn.
Đông Sinh nghe mọi người khuyến khích, chạy nhanh về nhà, mọi người lại bắt đầu thương nghị chuyện vào núi, nhưng Hàn Lương thì một câu cũng không nghe lọt.
***
Bởi vì thời tiết nóng bức, Triệu tiên sinh lại không ở đây, Trương tiên sinh liền cho nghỉ học mấy ngày, một lòng một dạ muốn đi bắt hổ, chỉ tiện nghi cho lũ tiểu hài tử kia, còn có mấy đứa gan to, muốn đi theo đám nam nhân bọn họ vào núi, làm cha nương tức giận quát cho một trận xong cũng không để ý nữa, ai ngờ tới buổi tối không thấy con đâu mới bắt đầu sốt ruột, tìm khắp thôn, một truyền mười, mười truyền trăm, thôn bên này với thôn bên kia đều loạn lên, tổng cộng mất tích tám đứa trẻ, trong đó có cả Đồng Chùy. Xuân Hoa nhất thời không bình tĩnh được, nắm tay đấm Lưu thị: “Đi học cái gì chứ! Bây giờ còn theo người ta đi vào núi rồi đấy!” Lưu thị ôm chặt lấy Xuân Hoa đang nhũn hết cả tay chân, so với Đồng Chùy, lúc này hắn càng lo lắng cho Xuân Hoa hơn.
Trừ những người vào núi, người toàn thôn đều tụ tập một chỗ, thương lượng nên xử lý như thế nào. Tộc trưởng tuy mái tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt vẫn sáng tường, bà nhìn lướt qua mọi người, biểu tình nghiêm khắc mắng mọi người hoảng cái gì, Lý thị ta có ai không bản lĩnh chứ, chấn chỉnh lại tinh thần đi, cần làm gì thì làm!
Có người nói nếu con nhỏ ở cùng những người đi săn vậy mọi chuyện đều dễ lo liệu, sáng mai vào núi tìm là được. Có người lại nói chỉ sợ mấy đứa trẻ bị lạc đi một mình, như vậy rất nguy hiểm, không bằng đêm nay đi tìm ngay, người khác thì nói, trẻ con đi được đâu xa chứ, cũng có thể còn chưa vào núi nữa!
Nói một hồi thì trăng đã lên cao, Thu Diệp cùng mấy nữ tử khác đều kiến nghị đêm nay vào núi, người đông thế mạnh, không cần sợ. Mọi người trong thôn nhất trí. Vì thế một số nam nữ thân thể nhanh nhẹn liền thay trang phục, cầm dao bén gậy dài, buộc chắc miệng giày, điểm đuốc suốt đêm vào núi tìm người.
Thanh Lang Sơn rất lớn, mọi người không biết nên tìm từ đâu, ban đêm gió núi lạnh căm căm, dưới chân đá lởm chởm, vách đá chênh vênh, thỉnh thoảng còn nghe tiếng gió như quỷ khóc sói gào bên dưới, tiếng nước chảy ào ào dưới khe. Mọi người đi sát nhau, cố gắng tránh khỏi đám côn trùng, một bên lớn tiếng gọi tên con. Tìm nửa ngày vẫn không thấy bóng ai, vì thế mấy người dẫn đầu bàn bạc một chút, chia người làm hai đường tiếp tục tìm.
Thu Diệp dẫn đầu một bên đi tìm phía bắc, men theo vách đá, vừa đi trong lòng vừa run sợ, không ít người bị bụi gai dại kéo rách quần áo, cứ đi đi dừng dừng dẫn đến càng đi lâu càng tan rã, Thu Diệp chỉ có thể cố gắng tập hợp mọi người với nhau.
Dần dần, trong không khí bắt đầu xuất hiện sương mù, ánh sáng lập lòe, gió đêm thổi lá cây xào xạc, phía trước có tiếng động vang lên, mơ hồ lẫn cả tiếng khóc trẻ con, xung quanh còn có mùi máu tươi thoang thoảng, Thu Diệp kinh hãi toát mồ hôi lạnh, ném cây đuốc đi, nắm chặt chủy thủ, dẫn mọi người men sát vách đá đi tới, bỗng nghe thấy mấy tiếng hổ gầm, nhìn qua thì thấy một con hổ lớn thình lình hiện trước mắt.
Xong rồi xong rồi, Thu Diệp nhủ thầm, lúc này nhất định phải trấn tĩnh, sau đó nàng loáng thoáng nghe có người nói khẽ với nàng: “Đừng nhúc nhích!” Tay trái nàng đỡ vách đá, tay phải nắm chủy thủ, đứng thẳng bất động, thở còn không dám thở mạnh.
Con hổ kia vốn đang tìm mồi, lúc này thấy người sống, gầm lớn một tiếng, giương vuốt lao thẳng tới đây, Thu Diệp bất chấp tất cả, hét lớn một tiếng “Giết!” rồi dùng hết toàn bộ can đảm và sức lực đem chủy thủ đâm tới phía trước. Ai ngờ chỉ nháy mắt đã bị con hổ kia gạt bay mất chủy thủy, dưới chân bị trượt một cái, lăn xuống sườn dốc, con hổ nhào tới, lúc này, “vút” một tiếng, một mũi tên bay tới, bắn thẳng vào con hổ, sau một tiếng kêu rung trời, cả người Thu Diệp bủn rủn đau đớn, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, cổ họng đầy vị tanh ngọt, mùi máu tươi xung quanh xộc tới, nàng ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, chỉ cảm thấy trước mắt ồn ào, bóng người đong đưa, lại càng lúc càng xa…
***
Thu Diệp nghe có người ở bên cạnh không ngừng ồn ào: “Thu Diệp, Thu Diệp, đừng ngủ, tỉnh lại…”, có kẻ nào không biết sống chết dám véo nàng… Ai vậy?
“Ây! Ây! Đừng, véo, nữa! Đau!” Thu Diệp hít sâu một hơi, mở to đôi mắt, trước mặt nàng có mấy nam tử vây quanh, gương mặt hiền lành, “Vừa rồi ai véo ta?”
Vì thế, Trương tiên sinh liền nhìn Đông Sinh, Đông Sinh thì nhìn Hàn Lương, còn Hàn Lương đứng nhìn không trung, chưa rõ dụng ý Thu Diệp, không ai dám hé răng.
“Dì nhỏ, dì thật dũng cảm!” Đồng Chùy đột nhiên vụt ra, vẻ mặt kính nể.
Thấy Đồng Chùy, Thu Diệp tự nhủ thôi vậy, nhìn quanh, nói: “Hiện tại là thế nào, những người khác đâu?”
Đồng Chùy vội nói: “Dì đoán xem tối hôm qua mọi người giết được mấy con hổ? Hai con lớn đó! Hai con! Lợi hại lắm đúng không!”
Hai con lớn! Thu Diệp trợn mắt há mồm, “Có ai bị thương không?”
“Vẫn tốt, nhưng khó tránh khỏi có chút trầy da, tối hôm qua lăn lộn một đêm, mọi người đều bị thương, vừa mới đưa xác hổ xuống núi, bây giờ chỉ còn mấy người chúng ta, trời đã sáng rồi, có lẽ sẽ không nguy hiểm nữa.” Trương tiên sinh nói.
“Đúng vậy, tối hôm qua… cô nương thật sự rất nguy hiểm, may có Lương ca bắn bên đúng lúc!” Đông Sinh lòng vẫn còn sợ hãi, nói.
“Đúng đúng, tối hôm qua mọi người đều cho rằng dì chết chắc rồi, Đông Sinh ca ca còn khóc nữa, với cả Lương…” Đồng Chùy nói còn chưa xong đã bị Hàn Lương đánh gãy: “Không còn sớm nữa, chúng ta nhanh xuống núi đi.”
Mọi người nhất trí gật đầu, đợi khi nhúc nhích người Thu Diệp mới phát hiện mình căn bản không đứng dậy nổi, vừa rồi toàn thân đau nhức nhưng nàng không chú ý, giờ mới thấy mắt cá chân bị thương rồi, không thể đi đường được.
“Dì nhỏ, con đỡ dì!” Đồng Chùy vội đến đỡ nàng.
“Vậy không được, nếu thế thì bao lâu mới có thể xuống núi, phải mau tìm đại phu xem qua nữa. Tiểu nương tử, không bằng để Đông Sinh cõng nương tử xuống núi đi.” Trương tiên sinh rất là nghiêm túc nhìn Đông Sinh nói.
Đông Sinh cúi đầu không hé răng, vừa rồi khi Đồng Chùy nhắc tới hắn, hắn chỉ hận không có cái lỗ để chui xuống. Từ sau lần trước bị mọi người xúi giục, chạy về nhà tìm cha, bị người cha quả phu thủ tiết suốt hai mươi năm nay mắng té tát, cho một cái bạt tai, từ sau đó hắn đã biết chuyện này vô vọng rồi, vậy nên chỉ có thể giấu tâm sự đi, hôm nay nếu dám cõng nàng thật, nhỡ đâu truyền tới tai phụ thân…
Thu Diệp không đồng ý: “Sao có thể làm khó xử đệ ấy như vậy chứ, nếu không hay là làm phiền Trương tiên sinh vậy!” Nàng cũng không ngượng ngùng, thoải mái hào phóng nhìn Trương tiên sinh.
Trương tiên sinh bị nhìn đến xù lông, vội pha trò: “Ha ha, ta bị đau eo mà, Đông Sinh đệ tới đỡ ta chút… Aiz, Đồng Chùy con cũng tới giúp ta đi…”
“Mọi người cứ đi từ từ thôi, để tôi cõng.” Hàn Lương đem cung và ống tên đưa cho Trương tiên sinh, đi lại đây, ngồi xổm xuống, xoay lưng về phía Thu Diệp.