Đấu La Chi Lăng Thanh


“Tiếp tục khóa ngày hôm này đi.

Phong Lăng, ngươi lần lượt đấu với Đường Tam, Tiểu Vũ, tổ đội Mã Hồng Tuấn cùng Oscar, tổ đội Chu Trúc Thanh cùng Ninh Vinh Vinh, cuối cùng là Đới Mộc Bạch.

Điều kiện là ngươi chỉ được dùng Đệ nhất Hồn Hoàn.” Đại Sư nói.
Năm tràng đấu, kết quả Phong Lăng toàn thắng, cũng như ý nguyện mà tấu Đới Mộc Bạch một đốn.

Cảm tạ Đại Sư thiện giải nhân ý, cho Phong Lăng được hả giận.

Quả thật Đại Sư cũng có tiểu tâm tư muốn thiên vị Phong Lăng.

Dù sao với thực lực của Phong Lăng, ở trong bọn đệ tử, cần đến được tôn trọng.

Ai không phải thiên chi kiêu tử? Nhưng cũng phải nhìn xem bản thân mình bao nhiêu phân lượng rồi hãy khinh thường người khác.
Sau khi tổng kết sai lầm của tám tên đệ tử, Đại Sư sắc mặt càng khó xem, “Đây là những quái vật thiên tài ư? Biểu hiện của các ngươi hôm nay làm ta rất thất vọng.

Mỗi người đều phạm phải những sai lầm không thể tha thứ.

Các ngươi đều đáng bị trừng phạt.

Bây giờ bắt đầu chạy, người này giám sát người kia, không được sử dụng Hồn Lực.

Từ Học viện chạy đến Tác Thác Thành rồi quay lại.

Đến giữa trưa, ta yêu cầu các ngươi hoàn thành 10 vòng, lúc nào chạy xong mới được ăn cơm.

Đường Tam, sai lầm của ngươi hôm nay là nghiêm trọng nhất, cho nên phạt ngươi chạy 12 vòng.

Phong Lăng, ngươi hôm nay cũng đến bị phạt.

Đem mâu thuẫn cá nhân vào giờ học rồi cố ý đả thương đồng học, phạt ngươi chạy 12 vòng.

Lập tức bắt đầu.”
Đường Tam là người đầu tiên chạy ra ngoài.

Đối với hắn, lời nói của Đại Sư không khác gì mệnh lệnh.

Mọi người cũng theo sát sau đó.

Phong Lăng cũng không có ý kiến gì với quyết định trừng phạt của Đại Sư, dù sao là lão sư của cả bọn, Đại Sư có muốn thiên vị cô thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ không biết gì được.

Cũng phải đến phạt để bảo đảm sự công bằng trong chúng đệ tử.

Vả lại, 12 vòng chạy phạt cũng chỉ đủ để Phong Lăng nhiệt thân mình.
“Đại môn của học viện có chuẩn bị đá nham thạch rất tốt.

Các ngươi mỗi người đeo một khối trên lưng, mang phụ trọng mà chạy.

Các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là một tập thể, nếu có một người không hoàn thành trừng phạt này, vậy thì tất cả đều nhịn đói đi.” Đại Sư nhấn mạnh.
Mặc dù bọn họ đều là Hồn Sư, thân thể đã trải qua Hồn Lực cải tạo nhiều năm, khỏe hơn người bình thường rất nhiều.

Từ Học viện đến Tác Thác Thành khoảng cách không quá xa, nhưng cũng đến 5 – 6 km.

Qua lại mười lần, tương đương 70 - 80 km.

Lại có thêm phụ trọng, dưới tình huống không sử dụng Hồn Lực, hoàn toàn không phải việc dễ dàng.

Lúc tám người chạy tới đại môn của Học viện, bọn họ phát hiện, trừng phạt của Đại Sư đối bọn họ có sự khác nhau, hay nói cách khác là đã được chuẩn bị kỹ từ trước.

Đây là một phần khóa chuẩn bị sẵn cho bọn họ.

Sai lầm hay không sai lầm cũng đến chạy a.

Phong Lăng âm thầm phun tào.

Tám cái giỏ trúc, bên trong mỗi cái giỏ là một tảng đá lớn bé bất đồng, trên mỗi tảng đá đều viết tên một người.

Trong đó, Đường Tam, Đới Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn ba người nhận 3 giỏ trúc trong có 3 tảng đá lớn nhất, tiếp theo là Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Oscar ba người.

Tảng đá trong giỏ trúc của Ninh Vinh Vinh là nhỏ nhất.

Còn của Phong Lăng, giỏ to gấp đôi so với người khác.

Trong giỏ là những viên đá nhỏ, đầy ắp chen chúc nhau.

Tiểu Bạch còn nói cho Phong Lăng, bên dưới lớp đá là những kim loại nhỏ, Đại Sư còn tri kỷ đến đổ thêm cát vào giỏ, lấp kín đến không có một kẻ hở.

Đại Sư quả thật tâm tư tỉ mỉ a.
Phong Lăng cũng không sợ.

Chạy bộ không có Hồn Lực, Phong Lăng đã sớm quen thuộc.

Đây là bài khởi động mỗi ngày của cô a.

Trừng phạt ngày hôm nay, khoảng cách đến phụ trọng, tương ứng với bài tập hồi Phong Lăng 7 tuổi.

Đại Sư nhìn bóng lưng của tám người chạy đi, khuôn mặt cứng ngắc không khỏi toát ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
“Không cho dùng Hồn Lực dưới tình huống chạy khoảng cách dài cộng thêm phụ trọng, trừng phạt này liệu có nặng quá không? Tính ra là tương đương vài trăm km, đừng nói giữa trưa, cho dù khi trời tối đen, chỉ sợ bọn chúng cũng không hoàn thành được.

Không nghĩ tới ngươi so với ta còn nhẫn tâm hơn.” Flander không biết từ lúc nào đã đi tới bên người Đại Sư, giọng nói có chút lo lắng.
Đại Sư lạnh nhạt nói, "Chỉ có cam chịu vất vả, mới có thể hơn người.

Ta đã cẩn thận tính toán trạng thái thân thể bọn chúng để có thể vắt kiệt sức lực của từng người.

Huống chi, ngươi cho rằng bọn chúng ăn bữa sáng tốt như vậy, ăn mà không phải trả tiền ư? Nếu không phải trải qua giai đoạn đồng cam cộng khổ, bọn chúng làm sao có thể chính thức tin tưởng đem lưng của mình giao cho đồng bọn?"
“Mà ngươi nói ta tâm tàn nhẫn? Ta nghĩ là còn có người xa xa tàn nhẫn hơn ta nhiều.” Đại Sư liếc Flander, nhàn nhạt nói, “Ngươi thấy biểu cảm của Phong Lăng khi mang giỏ trên lưng không? Nàng không có gì bất ngờ với trọng lượng đó, ngược lại còn rất nhẹ nhàng.

Ta còn cố tình để thêm thiết cùng cát vào giỏ của nàng.

Này chứng tỏ điều gì? Có thể nghiêm khắc huấn luyện cháu mình như vậy, ngươi nói xem có tàn nhẫn hơn ta không?”
Flander nuốt một ngụm nước miếng, “Là ta đầu óc thiển cận…” Quả thật, nếu so với Phong Lăng, hắn dạy dỗ đệ tử có thể nói là nuông chiều cũng không sai.
Đeo giỏ trúc trên lưng, Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch hai người hăng hái chạy như ngựa điên.

Sau một lúc, bọn họ mới ý thức được trừng phạt này quả nhiên rất nặng.

Nếu có thể sử dụng Hồn Lực, thời gian chạy với khoảng cách 70 - 80 km đối với bọn họ cũng không thành vấn đề, thậm chí có thể hoàn thành một cách rất nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, nếu không được sử dụng Hồn Lực, dưới tình huống lại có thêm phụ trọng, việc này không thể dễ dàng hoàn thành được.
"Mộc Bạch, chúng ta ….

trước tiên nghỉ một chút được không?" Đường Tam trong lúc chạy đột nhiên ngừng cước bộ.

Lúc này, mặc dù mới chạy không xa, nhưng trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.

Hai tên này trước đó mặc dù đã tiêu hao không ít Hồn Lực, nhưng lúc này lại không phải sử dụng Hồn Lực để chạy, mà là dùng thể lực, bọn chúng hiển nhiên là tốt nhất, nếu không tính Phong Lăng.
Lúc này, Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng Oscar đã tụt lại đằng sau vài trăm mét, theo sát phía sau là Chu Trúc Thanh cùng Phong Lăng.

Ninh Vinh Vinh rơi vào vị trí cuối cùng.
Đừng hỏi vì sao Phong Lăng tụt lại phía sau, chỉ là thói quen sánh vai với Chu Trúc Thanh mà thôi.
“Tiểu Tam, làm sao vậy?” Đới Mộc Bạch ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Đường Tam “Mười vòng cũng không có ngắn chút nào, sao không mau chạy nhanh đi.”
Đường Tam nói, "Mộc Bạch, có nhớ rõ hay không? Sư phụ vừa rồi trước khi chúng ta xuất phát có nói qua, chúng ta là một cá thể, người yêu cầu chúng ta hoàn thành tập thể lần trừng phạt này.

Ngoài việc ta và Phong Lăng phải hoàn thành 12 vòng, thì các ngươi phải đồng thời hoàn thành.

Đối với sư phụ ta hiểu rất rõ, lần này người không chỉ muốn trừng phạt chúng ta, mà đồng thời giúp chúng ta rèn luyện thân thể.

Càng quan trọng hơn chính là, lần trừng phạt này chỉ sợ là một khảo nghiệm của sư phụ đối với chúng ta.

Người muốn khảo nghiệm tính tập thể của chúng ta.

Ta xem, chúng ta phải tìm một vài biện pháp, giúp cho mọi người cùng hoàn thành khảo nghiệm lần này."
Là đệ tử duy nhất của Đại Sư, Đường Tam hiển nhiên là hiểu rất rõ Đại Sư.

Nghe hắn nói xong, Đới Mộc Bạch chậm rãi gật đầu, “E rằng đây là sự thật, chờ bọn họ đi lên, chúng ta … trước tiên thương lượng một chút.” Hắn hôm nay tâm trạng khá tồi tệ.

Bị Phong Lăng treo lên đánh, quả thật hắn trước đó đầu óc nước vào mới có thể nghĩ Phong Lăng yếu.

Để hôm nay bị đánh đến không còn tự tôn.

Tuy nhiên, như Võ Hồn của hắn, động vật là mộ cường.

Chỉ cần đủ mạnh, sẽ nhận được sự tôn trọng cùng kính sợ.

Hắn chính là vừa tôn lại vừa sợ Phong Lăng, là tôn trọng đồng thời với sợ hãi.
Rất nhanh, sáu người phía sau đuổi kịp, Đường Tam đem cái nhìn của hắn đối với trừng phạt hôm nay nói ra một lượt.
Mập mạp Mã Hồng Tuấn lẫm liệt nói thật to, "Không bằng chúng ta gian lận đi.

Chúng ta len lén dùng một chút Khôi phục Lạp xưởng của Tiểu Áo, còn sợ thiếu thể lực sao?"
"Gian lận?" Oscar tức giận trừng mắt nhìn Mập mạp.

Hắn là người thông minh, tuyệt đối sẽ không làm chuyện điên rồ, "Mập mạp, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có thể khẳng định được Đại Sư không nhờ lão sư khác giám sát chúng ta hay không? Nếu vạn nhất việc gian lận bị phát hiện, e rằng trừng phạt lúc đó không đơn giản như bây giờ đâu.

Hơn nữa Đại Sư đối với chúng ta tiến hành trừng phạt, nhất định có thâm ý của người, chỉ biết rằng đối với chúng ta là tốt.

Bây giờ chúng ta nếu muốn có biện pháp, nhất thiết phải biết tiết kiệm thể lực."
“Mập mạp, ngươi bớt vô nghĩa.

Đừng cả ngày chỉ biết suy nghĩ việc gian lận.” Phong Lăng tặng Mập mạp một cái cốc đầu.

Dù là người nhỏ tuổi nhất nhóm, Phong Lăng lại cao nhất.

Ngay cả lão đại Đới Mộc Bạch hiện tại cũng lùn hơn Phong Lăng tam centimet, Mã Hồng Tuấn lùn thượng một cái đầu.

Cho nên, cái cốc đầu này cũng là vì Phong Lăng thuận tay nên cho hắn một cái.

“Nếu có thể gian lận giúp ngươi sống lại thêm một lần thì ta ủng hộ việc gian lận đó.

Còn nếu gian lận mà giúp ngươi chết nhanh hơn trong chiến đấu thì miễn đi.

Ngươi gian lận để làm xong trừng phạt ngày hôm nay, vậy thực lực của ngươi có gì tiến bộ hơn không?”
“Đừng nói tới việc bị phát hiện gian lận sẽ nhận trừng phạt đáng sợ hơn, nếu ngươi không nỗ lực để trở nên cường đại hơn, ngươi tu luyện để làm gì? Lại nói, ngươi vào Học viện này để làm gì?”
Phong Lăng nghiêm túc nói với Mã Hồng Tuấn, cô cũng thật sự muốn tốt cho hắn, không nên mỗi khi tìm biện pháp thì nghĩ ngay đến gian lận được.
“Ta cũng chỉ là buộc miệng nói ra mà thôi…” Mã Hồng Tuấn nhược nhược nói.

Phong Lăng nghiêm túc lên cũng không kém Đại Sư a.

Nhưng quả thật, những gì Phong Lăng nói không sai, cũng chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi.

Mặc dù hắn vẫn còn giận Phong Lăng từ lần cãi vả trước, nhưng người này là thật đánh thật bằng hữu tốt, luôn luôn quan tâm đến mọi người.

Mâu thuẫn nhỏ như vậy không đáng để hắn từ chối người bằng hữu này.

Sau khi đã chải vuốt rõ ràng, hắn mới chân thành nói, “Ta biết sai rồi.

Sau này sẽ không mãi nghĩ cách gian lận nữa.”
Lời Phong Lăng nói với Mập mạp cũng đồng thời nhắc nhở sáu người còn lại.

Nếu không thể đối mặt thử thách cùng vượt qua giới hạn bản thân, như thế nào có thể trở nên cường đại? Mọi người bắt đầu khí thế hừng hực, muốn tự mình kiên trì hoàn thành trừng phạt, đột phá giới hạn thể lực của bản thân.
Đường Tam đột nhiên mở miệng nói, "Sư phụ mặc dù bắt chúng ta không dùng Hồn Lực mang phụ trọng chạy, tám người chúng ta tổng phụ trọng lớn như vậy, nhưng chỉ cần có thể mang theo hết chỗ phụ trọng này là tự nhiên hoàn thành trừng phạt.

Tiểu Áo, đem tảng đá của ngươi đưa cho ta đi."
Oscar sửng sốt một chút, cười hắc hắc, "Hảo huynh đệ, bất quá, bây giờ không cần.

Ta xem không bằng như vầy, chúng ta bảy người từ bây giờ bắt đầu, dựa theo tốc độ người nào chậm nhất mà chạy, như vậy mọi người sẽ chạy cùng một chỗ, mà cách này còn có thể tiết kiệm thể lực.

Đợi đến khi kẻ nào không thể kiên trì nổi nữa, thì chúng ta sẽ hỗ trợ điều chỉnh phụ trọng, cứ như vậy là có tiếp tục chạy đồng thời tiết kiệm thể lực.

Các ngươi thấy sao?"
Ninh Vinh Vinh ở một bên, cười nói, "Tiểu Áo, ngươi trông không có vẻ thông minh đến như vậy a"
Oscar trên mặt hiện lên vẻ đương nhiên, "Không biết khi còn bé ta được gọi là Tiểu vương tử thông tuệ sao? Việc này thì ăn nhằm gì."
Đới Mộc Bạch là người lớn tuổi nhất, cũng thể hiện uy thế của lão đại, "Đừng nhiều lời nữa, nói chuyện cũng sẽ lãng phí thể lực, chúng ta chạy tiếp thôi, cứ dựa theo cách của Tiểu Áo mà làm." Thực lực của hắn có thể không mạnh nhất, nhưng hắn vẫn là lão đại của cả nhóm.

Ninh Vinh Vinh không nghi ngờ là người có thể lực kém nhất.

Oscar mặc dù cũng là Phụ trợ hệ Hồn Sư, nhưng dù sao hắn cũng đã đột phá ba mươi cấp, thân thể có ba Hồn Hoàn cải tạo, thể trạng so với Ninh Vinh Vinh tốt hơn không ít.

Phụ trọng trên lưng Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch là một khối đá 15 cân.

Tiểu Vũ, Chu Trúc Thanh cùng Mã Hồng Tuấn trên người mang phụ trọng 10 cân.

Riêng Phong Lăng được Đại Sư tỉ mỉ chuẩn bị, giỏ đeo là 50 cân.

Ninh Vinh Vinh cùng Oscar mặc dù chỉ mang 5 cân, nhưng cảm giác của bọn họ lúc này như vác một toà núi lớn trên lưng, thân thể ngày càng trầm xuống, chỉ có thể cắn răng duy trì tốc độ đồng hành.
Nhìn thấy đại môn Học viện trước mặt, làm mọi người có chút ngạc nhiên, đó là Đại Sư đang đứng nhìn họ hoàn thành vòng đầu tiên chạy ngược về học viện.

Bên người Đại Sư dần hiện ra một cái bàn, trên mặt bàn là một cái thùng to.
"Từng người uống nước, sau đó lại tiếp tục." Lời nói của Đại Sư luôn luôn đơn giản đi thẳng vào vấn đề.
Bên trong thùng là nước ấm, mùi vị tựa hồ có cho muối vào.

Dưới sự giám sát của Đại Sư, mỗi người được phép uống một cốc nước mát, sau đó lập tức bị đốc thúc tiếp tục thi hành trừng phạt.
Nhìn bóng lưng chúng đệ tử dần dần đi xa, Đại Sư đứng tại chỗ, khuôn mặt không chút thay đổi, nhưng khi chứng kiến tám người bọn chúng đồng thời quay lại, sâu trong ánh mắt hắn rõ ràng toát ra vài phần hài lòng.

Vác theo thùng nước bước vào phía trong học viện, lúc này, hắn không chỉ là lão sư dạy đệ tử, mà còn là trưởng giả quan tâm đến bọn chúng.

Hắn cũng không phải muốn ngược đãi đệ tử, mà là để cho bọn chúng trải qua chính thức rèn luyện.
Lần thứ hai quay lại, lần thứ ba quay lại, lần thứ tư…
Trước mỗi một lần mọi người trở lại học viện, nước uống đã được Đại Sư chuẩn bị đầy đủ, độ ấm thích hợp có pha thêm chút muối.

Nước ấm dễ dàng hấp thu, muối bổ sung thể lực mất đi vì toát mồ hôi, cho dù là Ninh Vinh Vinh cùng Oscar đều cảm giác chính mình kiên trì có chút kỳ tích, chạy xong bốn vòng, ngoại trừ lúc uống nước, còn lại đều chưa có dừng lại lần nào.
Nhưng là lần thứ năm lúc quay về, tốc độ hai người bắt đầu chậm lại rõ rệt, cảnh vật trước mắt trở nên mở hồ, hai chân trì trệ giống như đeo chì, mang giỏ trúc sau lưng giống mang theo trọng lượng của một quả núi.

Dưới tình huống chạy tập thể như thế này, những người khác thể lực còn được bảo trì khá tốt, mặc dù lúc này mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng tinh thần lại rất tốt.

Chỉ có Phong Lăng vẫn thoải mái sải bước, trên người không có một giọt mồ hôi, hơi thở cũng không suyễn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui