Nói vậy, Hồn Đạo Sư cấp nào thì có thể sử dụng Hồn Đạo Khí cấp nấy, trừ khi khi chế tạo có công nghệ đặc biệt, hoặc bản thân Hồn Đạo Khí có sự đặc biệt riêng của nó mới có thể vượt cấp.
Năm nay Mộng Hồng Trần bao nhiêu tuổi? Có thể có tu vi Hồn Vương đã là nhân tài trong nhân tài, không cần hỏi cũng biết học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đã tốn bao nhiêu công sức cho cô.
Tu vi của cô chắc chắn không thể nào hoàn toàn do cô tu luyện ra, huống hồ cô còn kiêm tu cả Hồn Đạo Sư.
Cho dù hiện tại Hoắc Vũ Hạo có được Vũ Hồn Song Sinh, trong thể nội còn có thêm tam đại cường giả Thiên Mộng, Băng Đế, Y Lai Khắc Tư; hắn cũng không dám nói hắn có thể đạt tới Hồn Lực cấp 50 trước mười lăm tuổi, đồng thời trở thành một Hồn Đạo Sư cấp năm!
Chắc chắn tu vi của Mộng Hồng Trần hay Tiếu Hồng Trần, sự mạnh mẽ của bọn họ không thể không tính nhân tố này vào.
Người ta dùng thiên tài địa bảo gì, chắc chắn sẽ không nói ra, nhưng tu vi bọn họ cường đại như thế đồng thời cũng nói lên căn cơ của bọn họ không vững chắc tí nào.
Đối với Hồn Sư mà nói, cấp ba mươi, cấp sáu mươi, cấp bảy mươi, cấp chín mươi chính là bốn bước ngoặc.
Trong tương lai, tốc độ tăng trưởng thực lực của Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần chắc chắn sẽ giảm đi, muốn đạt được đại thành thì bọn họ phải bỏ thời gian để ổn định tu vi, làm căn cơ vững chắc.
Vì vậy, lúc này Mộng Hồng Trần mặc áo giáp Hồn Đạo Khí cấp sáu hiển nhiên không phải do bản thân cô tạo ra.
Nhưng điều này cũng không nói lên rằng cô không thể thông qua Hồn Đạo Khí để thể hiện thực lực cường đại của bản thân.
Ngược lại, cô đang dùng chính thực lực của mình biểu hiện với học viện Sử Lai Khắc cái gì mới là xu thế phát triển của Hồn Sư đại lục tương lai.
Thân hình Mộng Hồng Trần chợt lóe, tốc độ đột nhiên gia tăng, không đối đầu trực tiếp với Đái Thược Hành mà thân thể phóng qua một bên, đồng thời một đôi kiếm nhỏ xuất hiện trong tay cô.
Hai đạo ánh sáng như tia chớp xuất hiện giữa không trung, đan chéo nhau tạo thành một hình chữ thập chém đến Đái Thược Hành, quang nhận xuất hiện trên không trung ngưng tụ mà không tán, giống như là hồn kỹ.
Đái Thược Hành cũng không né tránh, hắn biết rõ thời gian của mình không còn nhiều, hổ trảo nơi tay trái vung lên, Hồn Lực phóng ra hóa thành năm tia sáng ánh kim, bổ thẳng vào Thập Tự Trảm trên không trung vẫn đang lao đến.
- Bùm...
Thập Tự Trảm nổ tung, sương trắng đầy trời, không cần hỏi cũng biết đây là kịch độc của Chu Tình Băng Thiềm.
Đái Thược Hành nín thở nhưng vẫn cảm giác toàn thân lạnh lẽo, giống như đang có có vật gì đang cố chui sâu vao thân thể hắn.
Hắn liền ngưng tụ Hồn Lực, dựa vào kháng tính cường đại của bản thân, không cố tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra mà tiếp tục lao về phía trước hướng về phía Mộng Hồng Trần.
Trước phi phóng ra Thập Tự Trảm, Hồn Hoàn đầu tiên trên người Mộng Hồng Trần đã nhấp nháy, đây chính là kịch độc của Chu Tình Băng Thiềm.
Lúc này, Hồn Hoàn thứ hai và thứ ba cũng luân phiên nhau nhấp nháy.
Một vòng sáng băng lam từ chân cô lan rộng ra, trong nháy mắt đã bao trùm toàn bộ sàn đấu, hồn kỹ thứ hai - Băng Độc Hoàn.
Trong phạm vi của Băng Độc Hoàn, kịch độc của Chu Tình Băng Thiềm càng nâng cao uy lực.
Lúc trước dưới sự che lấp của sương mù, cô dựa vào Băng Độc Hoàn, lại thêm vào kịch độc băng thiềm nên mới có thể làm cho Lăng Lạc Thần trúng chiêu chịu thua.
Lúc Hồn Hoàn thứ ba của cô sáng lên, một màn kì dị lại hiện ra.
Dưới chân cô xuất hiện một mảng băng cứng giống như mặt gương có đường kính khoảng năm thước, mặt băng phản xạ hình dáng của cô làm tình huống càng thêm quỷ dị.
Dưới biên độ tăng cường kỹ năng của tam đại bản thể, lực công kích của Bạch Hổ Liệt Quang Ba cũng rất đáng sợ, một luồng Ánh sáng màu trắng to như cánh tay vút tới, âm thanh ầm ầm phát ra trên không trung, nếu như bị đánh ngay chính diện thì không khác gì uy lực của Tụ Năng Hồn Đạo Pháo cấp năm.
Nhưng đúng lúc này, một màn quỷ dị xuất hiện, trên mặt băng năm thước đột nhiên xuất hiện hai Mộng Hồng Trần.
Ánh sáng màu trắng đánh thẳng vào Mộng Hồng Trần thì thân hình cô đột nhiên hóa thành hư ảnh mà biến mất, trong khi Mộng Hồng Trần nguyên bản lại thay đổi vị trí, không những không bị Bạch Hổ Liệt Quang Ba đánh trúng mà còn trực tiếp hiện ra ngay sau lưng Đái Thược Hành.
Kiếm quang lóe lên, kiếm ảnh đầy trời đâm thẳng vào Đái Thược Hành, kiếm quang dài hơn một thước ngưng mà không tán, khi đâm tới không ngừng vang lên âm thanh phốc phốc.
Băng Chiết Xạ là hồn kỹ thứ ba của Mộng Hồng Trần, có thể giúp cô thông qua khúc xạ quang ảnh của mặt gương bằng băng cứng để tùy ý thay đổi vị trí, tuy đây còn chưa phải là hồn kỹ cường đại như Thuấn Di, nhưng trong phối hợp thực chiến, phối hợp chiêy này và một thân hồn đạo áo giáp của cô có thể mang đến tác dụng rất lớn.
Đái Thược Hành là ai? Đây chính là người thừa kế Bạch Hổ, Hồn Đế của học viện Sử Lai Khắc, có thể nói là thân kinh bách chiến.
Tuy hồn kỹ của đối thủ kỳ lạ, nhưng hắn không hề hoảng hốt, chân trái hạ xuống, đôi hổ chưởng đánh ngược về phía sau, trảo sắc tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, đối chiến với kiếm quang của đối phương.
Tế kiếm (kiếm nhỏ) trong tay Mộng Hồng Trần không hổ là Hồn Đạo Khí cấp sáu, lực công kích mạnh không thua kém gì hổ trảo của Đái Thược Hành, có thể dựa vào uy lực của Hồn Đạo Khí mà rút ngắn chênh lệch về tu vi của hai bên.
Lúc trước chính là Đái Thược Hành làm cho Tiếu Hồng Trần bị thương, đối mặt với hắn, đương nhiên chiến ý của Mộng Hồng Trần cực cao, bộc lộ thực lực cao nhất của bản thân.
Tuy nhiên, Hồn Đế vẫn là Hồn Đế, bất kể là lực lượng, Hồn Lực hay Vũ Hồn của Đái Thược Hành, nếu không lo về độc tố kịch độc, có thể nói áp lực cực nặng sẽ là Mộng Hồng Trần.
Hồn Đạo Khí lục cấp tuy mạnh nhưng dù sao Mộng Hồng Trần cũng không phải là Hồn Đạo Sư cấp sáu, sau khi cân bằng diễn ra trong nháy mắt, Đái Thược Hành mượn cơ hội xoay người ra phía sau, đối chiến trực diện cô không thể nào chịu nổi.
Thân hình Mộng Hồng Trần lại lóe lên, thông qua hồn kỹ thứ ba Băng Chiết Xạ để biến hóa vị trí.
Đôi tế kiếm vung ra vô số kiếm ảnh, không ngừng tìm kiếm sơ hở của Đái Thược Hành.
Cô hiểu rõ Đái Thược Hành đang dùng kháng tính của bản thân đối chọi với kịch độc băng thiềm của cô, nhưng cô vô cùng tin tưởng sự đối chọi này có thời gian hạn chế, thời gian càng trôi đi, sự ảnh hưởng của băng thiềm chi độc đối với Đái Thược Hành càng lúc càng lớn, người thắng lợi cuối cùng sẽ là cô.
Sự thật đúng như vậy, Đái Thược Hành chỉ cảm thấy hàn ý thấu xương kia không ngừng tiến vào cơ thể hắn, tuy rằng thân thể hắn mạnh mẽ, luôn cố ngăn chặn nó, nhưng muốn ngăn chặn hoàn toàn là chuyện không thể nào.
Mộng Hồng Trần không phải là đối thủ của hắn nếu cận chiến, nhưng có hồn kỹ Băng Chiết Xạ, cô luôn né tránh được.
Thêm vào đó, cô muốn chế trụ tốt Đái Thược Hành nên nhiều lúc còn tung ra Hồn Đạo Khí có hiệu quả nổ mạnh, mục tiêu không phải là đả thương đối thủ mà là kềm chế lực chú ý của Đái Thược Hành.
Hai người đánh nhau sống chết trên đài làm cho mọi người nhìn hoa cả mắt, âm thanh nổ đùng đùng không ngừng vang lên chói tai, tốc độ của Đái Thược Hành tuy rằng không chậm, nhưng đối chọi với Hồn Đạo Khí cấp sáu lại thêm biên độ tăng trưởng của hồn kỹ Băng Chiết Xạ, khi so chiêu với Mộng Hồng Trần cũng không chiếm được bất cứ ưu thế gì, vì thế cục diện mới bảo trì thế này.
Khu chờ chiến của Học viện Sử Lai Khắc, ai ai cũng nhăn đôi chân mày.
Ai cũng thấy rõ chiến thuật của Mộng Hồng Trần, nhưng không ai ngờ năng lực cận chiến của cô cũng mạnh đến vậy, có chế trụ được Đái Thược Hành, trong một khoảng thời gian như thế mà không thua.
Đột nhiên tốc độ Đái Thược Hành giảm đi một chút, linh hồn thoáng run rẩy, một kiếm quang sắc bén liền xẹt qua đầu vai của hắn.
Tuy nhiên, có biên độ tăng trưởng của tam đại bản thể bảo hộ, kiếm quang sắc bén kia cũng chỉ làm rơi một dúm lông sáng trên vai hắn mà chưa thương tổn đến bản thể của hắn.
- Không tốt rồi!
Vương Ngôn biến sắc:
- E rằng Thược Hành không chịu nổi độc tố nữa!
Ngay từ đầu trận, Đái Thược Hành đã thi triển ngay tam đại biên độ tăng trưởng hồn kỹ, chỉ có như thế hắn mới có thể nâng kháng tính lên cao nhất, đồng thời lực công kích cũng mạnh nhất.
Nhưng Mộng Hồng Trần lại không đối chọi trực tiếp với hắn, Đái Thược Hành vài lần suýt thành công thì lại bị kiên nhận chi bích trên người cô hóa giải.
Tuy Hồn Lực của Mộng Hồng Trần cũng tiêu hao không nhỏ, nhưng Đái Thược Hành tiêu hao còn nhiều hơn rất nhiều.
- Hãy tin tưởng hắn, đệ tử nội viện của Sử Lai Khắc nếu có tu vi cao hơn đối thủ một bậc mà còn không thắng thì hắn không có tư cách tốt nghiệp.
Mã Tiểu Đào là người duy nhất giữ được bình tĩnh, chỉ có cùng là nội viện đệ tử mới có thể hiểu rõ nhau nhất.
Tuy nhiên, cục diện trên sân đấu không hề lạc quan chút nào, sau khi trúng kiếm thứ nhất, lại bị ảnh hưởng của băng thiềm chi độc, tốc độ Đái Thược Hành rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều.
Thế công của đôi tế kiếm càng lúc càng sắc bén.
Từng đạo kiếm quang tấn công trên dưới rất nhanh, hắn liền trúng mấy kiếm.
Cho dù có biên độ tăng trưởng của Bạch Hổ Hộ Thân Chướng, Bạch Hổ Kim Cương Biến và Bạch Hổ Ma Thần Biến, nhưng phải đối mặt với công kích của Hồn Đạo Khí cấp sáu, hắn cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được, biên độ tăng trưởng Đái Thược Hành bắt đầu xuất hiện vết máu.
Quan trọng nhất là trên vũ khí của Mộng Hồng Trần cũng có kịch độc a! kịch độc thấy máu càng lan nhanh hơn.
Đái Thược Hành tựa hồ như bị chọc giận, hắn biết bản thân mình sắp chịu đựng không nổi, liền ngẩng mặt lên trời gầm lên giận dữ, ánh sáng màu vàng kim từ người hắn phát ra dày đặc, Hồn Hoàn thứ sáu, Hồn Hoàn cuối cùng của hắn phát ra hào quang mạnh mẽ.
Bạch Hổ Phá Diệt Sát, hồn kỹ cực mạnh của Bạch Hổ cuối cùng cũng xuất hiện.
Khí thế Khủng bố trong nháy mắt bao phủ tất cả mọi thứ trong đường kính năm thước, ánh sáng màu vàng kim mãnh liệt trên không trung hợp lại thành một chữ "sát" to lớn, ngay lúc này, một hư ảnh của Bạch Hổ cũng từ sau lưng Đái Thược Hành dần hiện ra.
Một kích cuối cùng rồi sao? Khóe miệng Mộng Hồng Trần hiện ra một nụ cười lạnh.
Ánh sáng màu vàng kim sáng chói.
Cô đương nhiên không thể ngăn cản Bạch Hổ Phá Diệt Sát, thậm chí nếu cô sử dụng kiên nhận chi bích cũng không thể ngăn cản.
Dù sao, Hồn Lực của hai bên kém nhau quá xa, dưới biên độ tăng trưởng toàn diện của một kích cực mạnh Hồn Đế Bạch Hổ, đủ làm cô tiêu hao hết tất cả Hồn Lực, đồng thời đánh tan.
Cho nên, ánh sáng màu vàng kim trên người cô không phải là tầng ánh sáng quá kiên cố, mà là...
Ánh sáng xuất hiện, Mộng Hồng Trần thoáng cái đã lướt đi hơn mười thước, vừa vặn tránh được một kích cực mạnh từ Đái Thược Hành.
Đây không phải năng lực Thuấn Di đặc biệt của cô mà nhờ vào một kiện Hồn Đạo Khí cấp bảy gọi là Thuấn Di Giới Chỉ, kiện Hồn Đạo Khí này ngay cả Tiếu Hồng Trần cũng không có.
Thuán Di Giới Chỉ, mỗi ngày chỉ có thể dùng một lần, nhưng cũng là một dạng Hồn Đạo Khí dùng một lần, chẳng qua nó đặc biệt hơn rất nhiều thôi.
Có nó, trong tình huống khẩn cấp gần như tự cho bản thân mình thêm một sinh mệnh.
Khoảng cách Thuấn Di xa nhất của nó có thể lên đến 100 mét.
Lúc này Mộng Hồng Trần chỉ tạm thuấn di mười thước thôi, cô cũng đồng thời đang chờ một cơ hội.
Khi Bạch Hổ Phát Diệt Sát rơi vào khoảng không, Hồn Hoàn thứ năm trên người cô lóe sáng.
Ngay thời điểm cần thiết lập tức ra tay.
Khi ấy, trong lòng Mộng Trần chỉ có mỗi niềm tin tất thắng.
Cơ thể mềm mại nhẹ nhàng bay lên, cả người xoay từng vòng trên không trung nháy mắt trông như một cái xoáy nước đánh thẳng về phía Đái Thược Hành vừa mới sử dụng kỹ năng Bạch Hổ Phá Diệt Sát.
Sau khi trúng kịch độc lại còn công kích toàn diện, thời điểm này rõ ràng là lúc Đái Thược Hành yếu ớt nhất.
Cơ hội Mộng Hồng Trần lựa chọn đúng là vô cùng tuyệt hảo.
Thiên Sát Đấu La đã bay đến ngay cạnh hai người, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay kết thúc trận đấu.
Ở giữa lốc xoáy màu xanh lam xuất hiện một tia sáng đỏ, giống như bên trong lòng băng chợt bùng lên một ngọn lửa vậy.
Đây là một kỹ năng công kích cực mạnh của Mộng Hồng Trần, Băng Hỏa Độc Mão Long Toản.
Là một Hồn Kỹ vạn năm kết hợp hoàn mỹ với Hồn Đạo Khí, uy lực cực mạnh, thậm chí đủ để so với Hồn Kỹ của cường giả Hồn Đế.
Thời điểm này, cô chọn sử dụng kỹ năng ấy, rõ ràng cô hoàn toàn không có ý cho Đái Thược Hành một chút cơ hội nào.
Nhưng Mộng Hồng Trần không phát hiện, mặt đất nơi cô và Đái Thược Hành chiến đấu bị ảnh hưởng, ban nãy đã đóng băng, có điều lúc này, lớp băng ấy đã hoàn toàn bị nghiền nát.
Nháy mắt, Băng Hỏa Độc Mão Long Toản đã đến trước mặt Đái Thược Hành, Thiên Sát Đấu La cũng đã sẵn sàng ra ta.
Đột nhiên, Đái Thược Hành có hành động.
Động tác của hắn rất đơn giản, chân trái bước lên, khụy gối, hai tay đan chéo trước ngực.
- Lên.
Bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn, cánh tay phải của Đái Thược Hành lóe sáng, sau đó, quầng sáng màu ánh kim rực rỡ ánh ngọc kia nháy mắt bao phủ, bảo vệ toàn bộ cơ thể hắn, còn Băng Hỏa Độc Mão Long Toản của Mộng Hồng Trần cứ thế kết thúc, không có chút tác công công kích gì.
Ngay sau đó, ánh sáng trắng trên người hắn lại nhấp nháy, cả người Đái Thược Hành uyển chuyển như một đầu mãnh hổ, đánh thẳng về phía Mộng Hồng Trần.
Vẫn là Bạch Hổ Phá Diệt Sát.
Đúng vậy, Mộng Hồng Trần có thể nhẫn nhịn chờ thời cơ để ra một kích trí mạng, còn Đái Thược Hành thì không thể sao?
Ba Hồn Kỹ tăng phúc cho cơ thể của hắn mạnh hơn so với tưởng tượng của Mộng Hồng Trần rất nhiều.
Sơ hở ban nãy chỉ là do hắn cố tình bày ra mà thôi.
Mộng Hồng Trần quá bí ẩn, hơn nữa cô còn là một Hồn Đạo Sư, Đái Thược Hành chắc chắn bản thân cô còn có bảo bối bảo mệnh.
Cho nên, hắn cố ý lộ ra sơ hở dụ địch xâm nhập, đồng thời còn giả vờ cho đối thủ thấy bản thân như không thể chịu đựng nổi nữa.
Xét kinh nghiệm chiến đấu thực tế, Mộng Hồng Trần làm sao sánh được với một người từng trải như Đái Thược Hành?
Cánh tay phải của Đái Thược Hành lóe sáng, chính là kỹ năng từ Hồn Cốt, cũng là Hồn Kỹ mà hắn chưa từng sử dụng trong cuộc thi lần này, gọi là Phòng Ngự Tuyệt Đối.
Kỹ năng này so với kỹ năng có tên gọi tương tự của công chúa Cửu Cửu có chút khác biệt.
Của hắn chỉ sử dụng được trong nháy mắt, hơn nữa mỗi ngày chỉ dùng được một lần.
Trong giây phút đó, lực phòng ngự của hắn là vô địch.
Điều kiện quan trọng nhất là công kích của đối thủ phải đánh trúng cánh tay phải của hắn.
Với tu vi hiện nay của Đái Thược Hành, chỉ cần không gặp phải cường giả bậc Siêu Cấp Đấu La thì hắn có thể kiên trì được 1 giây, đồng thời còn phá hỏng công kích của đối thủ.
Năng lực của Mộng Hồng Trần rất giỏi, độc của Băng Thiềm kia bản thân Đái Thược Hành cũng khó giải được.
Nhưng đúng như Mã Tiểu Đào nói, Hồn Đế bước ra từ nội viện Sử Lai Khắc làm sao lại đơn giản như bình thường? Đái Thược Hành nhờ vào kinh nghiệm lão luyện của mình, rốt cuộc liên tiếp đẩy đối thủ rơi vào tuyệt cảnh.
Các trận đấu trước, Mộng Hồng Trần đã tiêu hao lượng Hồn Lực không nhỏ, huống chi cô còn vừa thi triển Băng Hỏa Độc Mão Long Toản.
Cô ngàn vạn lần không ngờ Đái Thược Hành trông có vẻ như đèn cạn dầu lại có thể một bước thay đổi tình thế.
Trong tích tắc, một cô bé mười lăm tuổi thiếu kinh nghiệm như cô không khỏi có chút lúng túng.
Kiên Nhận Bích không ngừng run rẩy, nhưng vòng ánh sánh bảo hộ phía trong vẫn còn, Mộng Hồng Trần cảm nhận được Hồn Lực trong cơ thể không ngừng trào ra ngoài, khi Bạch Hổ Phá Diệt Sát đến trước mặt cô, Kiên Nhận Bích vừa tiếp xúc với nó được hai giây thì vỡ tan.
Lợi trảo Bạch Hổ chạm vào bộ áo giáp Hồn Đạo Khí của cô phát ra những tiếng động kinh người.
- Chúng tôi nhận thua.
Sư phụ dẫn đội của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hét to, sau đó, một tia sáng từ trên trời bay thẳng xuống bảo vệ lấy Mộng Hồng Trần.
Chỉ trong tích tắc thôi, nhưng bộ áo giáp cấp sáu của Mộng Hồng Trần đã có hơn mười vết hỏng.
Lực phòng ngự của nó vốn không kém nhưng dưới một kích toàn lực của Đái Thược Hành vẫn không đáng nhắc tới.
Nếu không phải sư phụ dẫn đội kia hô to kịp thời có lẽ nó cũng vỡ nát và Mộng Hồng Trần cũng bị đòn tấn công kia đập tan.
Cái gì là thực lực? Đây, chính là thực lực tuyệt đối.
Hồn Đế Bạch Hổ Đái Thược Hành bằng chính thực lực mạnh mẽ của mình chứng minh cho mọi người thấy, cho dù dưới tình huống vũ hồn bị khắc chế, Sử Lai Khắc vẫn mạnh mẽ như cũ.
Khi ánh sáng từ Bạch Hổ Phá Diệt Sát hoàn toàn biến mất, Mộng Hồng Trần vẫn còn trong trạng thái hoảng hốt,.
Cô cảm nhận được một cách rõ ràng bản thân vừa trở về từ cõi chết.
Kiên Nhật Bích đã hoàn toàn vỡ nát, bộ áo giáp cũng bị hỏng không nhẹ, chỉ còn lại mỗi song kiếm.
Mộng Hồng Trần phun ra một ngụm máu, cả người lảo đảo đứng không vững, cô phải dùng hai thanh song kiếm trên tay mới miễn cưỡng chống đỡ được cơ thể.
Đái Thược Hành lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm dọa cô rùng mình một cái.
Cô biết rõ, nếu không phải bản thân có độc hàn của Băng Thiềm và Hồn Đạo Khí mạnh mẽ thì e là tư cách giao đấu với người ta cũng không có.
Càng khiến mọi người bất ngờ chính là Đái Thược Hành liếc mắt nhìn Mộng Hồng Trần một cái rồi bước đi về phía khu vực chờ chiến của chiến đội Sử Lai Khắc.
Hắn vừa về đến đã bước đến trước mặt Mã Tiểu Đào, những biến hóa khi sử dụng Vũ Hồn tăng phúc biến mất với tốc độ kinh người.
- Đội trưởng, tôi đã không khiến Sử Lai Khắc phải mất mặt.
Hai mắt Đái Thược Hành sáng rực nhìn Mã Tiểu Đào nói, đây là lần đầu tiên hắn chủ động gọi Mã Tiểu Đào bằng hai chữ đội trưởng.
Mã Tiểu Đào đứng dậy gật đầu với hắn.
Đái Thược Hành khoát tay, tháo ra chiếc nhẫn trên bàn tay trái, chiếc nhẫn kia có màu bạc trắng, phía trên là một đầu hỗ uy phong lẫm lẫm.
- Cho cô.
Tôi tin cô có thể sử dụng nó.
Đội trưởng, phiền cô, Sử Lai Khắc, không thể thua.
Nói xong, hắn liền đặt chiếc nhẫn vào tay Mã Tiểu Đào, sau đó hai mắt nhắm nghiền, cả người ngã xuống.
Nhưng Mã Tiểu Đào rất nhanh nắm lấy tay hắn, không để hắn phải ngã xuống đất, đôi môi mím chặt.
Đái Thược Hành thắng nhưng đồng thời vẫn bị kịch độc của Mộng Hồng Trần làm hôn mê, mất hết sức chiến đấu.
Nhưng, bằng sức mạnh của mình, hắn đã thắp lên ngọn lửa hừng hực trong lòng những thành viên còn lại.
Đúng vậy, Sử Lai Khắc, không thể thua.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đứng cạnh nhau, hai tay nắm chặt.
Giờ phút này, trong bảy người của trận đấu cá nhân, chỉ có hai người bọn họ và Mã Tiểu Đào chưa ra thi đấu.
Nhìn thấy những đồng đội của mình, người hôn mê người trọng thương, lòng bọn họ hết sức đau đớn.
Vì vinh quang của Sử Lai Khắc, bọn họ cho dù phải trả giá bằng sinh mệnh của mình cũng sẽ không hối tiếc, đây chính là quyết tâm lớn nhất của bọn họ.
- Tới lượt ta.
Mã Tiểu Đào vừa nói vừa đeo chiếc nhẫn mà Đái Thược Hành vừa đưa cho cô vào tay, chuẩn bị lên sàn đấu.
Nhưng đúng lúc này, trọng tài Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự bỗng cao giọng tuyên bố.
- Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư chấp nhận bỏ qua các trận đấu còn lại của lượt đấu cá nhân.
Học viện Sử Lai Khắc chiến thắng.
Song phương nghỉ ngơi chỉnh đốn trong vòng một phút, sau đó tiếp tục đấu lượt trận 2-2-3.
Vì hai lượt đấu trước có một số tình huống ngoài ý muốn, nên lượt thứ ba, song phương có thể cử thành viên dự bị tham gia thi đấu.
Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư nhận thua ao?
Mã Tiểu Đào, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều vô cùng kinh ngạc.
Đối thủ còn đến ba người, hơn nữa đội trưởng Mã Như Long của bọn họ còn chưa ra thi đấu thế mà đã nhận thua?
Vương Ngôn tái mặt nói:
- Chiến đội Nhật Nguyệt thật ranh mãnh.
Mã Tiểu Đào nhíu mày hỏi:
- Có chuyện gì thế Vương lão sư?
Sắc mặt Vương Ngôn vô cùng khó coi, hắn trầm giọng nói:
- Bọn họ bỏ qua lượt đấu này chính là lấy lui làm tiến.
Vì trong mấy người còn lại, không ai có khả năng là đối thủ của ngươi trong lượt đấu cá nhân nữa.
Đối với Hồn Đạo Sư, số lượng người thi đấu càng nhiều thì càng có lợi.
Hơn nữa, bọn họ có bảy người dự bị, chúng ta chỉ còn ba người.
Mà Mộng Hồng Trần ban nãy chỉ hơi thoát lực, nếu cho cô bé một chút thời gian chắc chắn có thể khôi phục lại.
- Lượt đấu 2-2-3 này, trận đầu tiên nhất định là Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong, bọn họ tuyệt đối phải tranh thủ thời gian cho hai anh em Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần nghỉ ngơi.
Bên chúng ta chỉ còn ba người, cho dù Tiểu Đào một mình chiến thắng thì bọn họ cũng có thể thắng trận còn lại, 1-1 hòa nhau cũng có nghĩa là chúng ta thua.
Nghe Vương Ngôn nói thế, ba người liền hiểu ra vấn đề.
Như thế còn không phải sao? Bên chiến đội Sử Lai Khắc còn có thành viên dự bị nào nữa?
Hòa Thái Đầu và Tiêu Tiêu ư? Thương thế Tiêu Tiêu còn chưa hoàn toàn khôi phục mà Hòa Thái Đầu chỉ là một Hồn Đạo Sư cấp bốn thôi.
Trận cuối cùng ba đấu ba, bọn họ nhắm mắt cũng chọn được ba Hồn Đạo Sư cấp bốn, bên phía chiến đội Sử Lai Khắc căn bản không còn chút cơ hội nào nữa.
Nói cách khác, trong lượt đấu 2-2-3 này, bọn họ muốn thắng thì phải đánh bại chiến đội Nhật Nguyệt trong hai trận đấu đầu.
Mộng Hồng Trần và Tiếu Hồng Trần đều đã bị thương, tình huống không phải quá khó khăn.
Nhưng Mộng Hồng Trần biết dùng độc, cộng với tu vi Hồn Vương và cấp bậc Hồn Đạo Sư cấp năm, có thể nói là khá mạnh.
Huống chi Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong lần lượt là Hồn Đạo Sư cấp sáu và cấp năm, muốn thắng cũng không phải dễ dàng.
Cuối cùng sự chênh lệch số lượng của hai đội đã hiện ra rõ rệt.
Học viện Sử Lai Khắc chỉ có ba thành viên chính thức đúng là kém xa đối phương.
Vương Ngôn thở dài, mặt xám xịt, hắn và cả đội cố gắng lâu như vậy, trả giá nhiều như thế, cuồi cùng cũng thất bại sao? Hắn không cam lòng, quả thật không cam lòng.
Lượt đấu 2-2-3 mỗi người chỉ được thi đấu một lần nên căn bản bọn họ không có chút cơ hội nào.
- Vũ Hạo, Vương Đông.
Đúng lúc này, Mã Tiểu Đào đột nhiên xoay người ôm lấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
- Trận đầu giao cho tỷ, Trận thứ hai, đối thủ của hai đệ là hai người đã bị thương Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần.
Chúng ta hết đường lui rồi, chúng ta nhất định phải cố gắng.
Các đệ hãy nhìn xem bên phía chúng ta có bao nhiêu người phải ngã xuống rồi, tất cả đều vì bảo vệ vinh quang của Sử Lai Khắc, lúc này, chúng ta chỉ còn cách dựa vào bản thân mình, Sử Lai Khắc, tất thắng.
Hai mắt Mã Tiểu Đào đỏ bừng, chiến ý dâng trào, hoàn toàn không có chút suy sụp vì những lời phân tích của Vương Ngôn.
- Nói cho tỷ nghe xem, các đệ làm được không?
Giọng nói của Mã Tiểu Đào đột nhiên cao vút.
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc mắt nhìn nhau, cả hai thấy rõ sự kiên định trong mắt đối phương, đồng loạt gật đầu.
- Sử Lai Khắc tất thắng.
Cả hai đồng thanh nói.
Giọng nói cả hai thậm chí đã có chút khàn khàn, nhưng ý chí và sự quyết tâm hiện rõ như ban ngày.
Thấy ba người như thế, Vương Ngôn cũng ngẩn người, giờ phút này, hắn có cảm giác hồn mình như muốn rời khỏi xác.
Những cô bé cậu bé này thật đáng yêu, rất đáng yêu, hắn không sao diễn tả được tâm trạng lúc này của mình nữa.
Nước mắt của hắn lại không kềm được mà rơi xuống, Vương Ngôn bước lên ôm cả ba vào lòng:
- Bọn nhỏ, nhờ vào các con.
Thao Thiết Đấu La Huyền lão vẫn đứng phía sau không đứng lên, nhưng bình rượu và đùi gà trên tay lão đã không còn nữa, đôi mắt lão đầy sự tang thương, và cũng đã hơi ươn ướt.
Bất kể thắng hay bại, những đứa bé này đều khiến học viện Sử Lai Khắc phải tự vào, trong lịch sử Sử Lai Khắc sẽ mãi mãi khắc tên bọn chúng.
Các con, học viện Sử Lai Khắc, tự hào vì có những đệ tử như thế.
- Thành viên hai đội mời lên sàn đấu.
Giọng nói của Thiên Sát Đấu La lại vang lên.
Giờ phút này, bất kể là dân chúng hay văn võ bá quan, thậm chí là hoàng đế tướng quân đều im lặng quan sát, trận chung kết này quá phấn khích, mà các trận kế tiếp, còn hơn cả sự phấn khích ban nãy nữa.
Bất kể là học viện Sử Lai Khắc hay học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, trận đấu này đều có thể miêu tả bằng hai chữ thảm thiết.
Đúng vậy, mà một trận chung kết thảm thiết nhưng đồng thời cũng bộc lộ rõ quyết tâm chiến thắng của cả hai học viện.
Đoàn chiến và thi đấu cá nhân, cuối cùng là đến 2-2-3.
Với lượt đấu cuối cùng này, một đội chỉ còn 3 thành viên và đội kia là bốn.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, lợi thế đang nghiên hẳn về phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Nếu học viện Sử Lai Khắc không thể thắng hai trận đầu tiên thì rất có thể, vinh quang suốt ngàn năm qua của bọn họ phải chấm dứt ở đây.
Quả nhiên đúng như những gì Vương Ngôn suy đoán, vì tranh thủ thời gian nghỉ ngơi cho Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần, Mã Như Long và Tiêu Hạ Long lần lượt đứng dậy bước lên sàn đấu.
Sau một khoảng thời gian nghỉ ngơi, lúc này hồn lực của hai người đã khôi phục không ít.
Gần như đã trở về trạng thái mạnh nhất.
Còn bên phía học viện Sử Lai Khắc chỉ có mỗi một mình Mã Tiểu Đào bước ra.
- Cô...
Thiên Sát Đấu La nhìn Mã Tiểu Đào với vẻ nghi hoặc.
Mã Tiểu Đào bình thản nói:
- Trận đầu tiên một mình ta đại diện chiến đội Sử Lai Khắc.
Chúng tôi chủ động bỏ bớt một người chắc không có vấn đề gì chứ?
Hai trận đầu quy định tối đa hai người nhưng không nói rõ là không thể chỉ có một người.
Thiên Sát Đấu La thoáng do dự một chút rồi gật đầu nói:
- Không có vấn đề.
Mã Như Long híp mắt nói:
- Mã Tiểu Đào, cô đừng có quá khinh người.
Mã Tiểu Đào hừ một tiếng, ngẩng đầu, lạnh lùng nói với hai người đối diện:
- Khinh thường hai người thì thế nào? Chỉ có hai người thì một mình bà cô đây cũng lo được.
Muốn báo thù cho đồng đội à? Đến đây.
Có bản lĩnh thì giết bà đây, nếu không thì, người ra đi tiếp theo sẽ là các ngươi.
Cô vừa nói xong, ngay cả Thiên Sát Đấu La đứng bên cạnh cũng khẽ run rẩy, cô gái này quá bưu hãn a!
Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong làm sao lại không tức giận? Cho dù hai lần trước Mã Tiểu Đào không phải cố tình nhưng đúng là hai đồng đội của bọn họ đã chết trong tay cô.
Cừu nhân gặp mặt đã đỏ mắt đừng nói chi Mã Tiểu Đào còn công khai khiêu khích như vậy.
Nếu một chọi một thì Mã Như Long không nắm chắc phần thắng nhưng lúc này có thêm Tiêu Hạ Phong, một Hồn Đạo Sư cấp năm thì tình huống không còn giống như trước nữa.
Có Tiêu Hạ Phong trợ giúp, hắn muốn đối phó Mã Tiểu Đào cũng dễ dàng hơn.
Tiêu Hạ Phong bị lời nói khích của Mã Tiểu Đào chọc giận suýt chút nữa xông thẳng đến rồi nhưng lại bị Mã Như Long ở bên cạnh kéo lại.
- Mã Tiểu Đào, cô nghĩ cô thắng chúng tôi thì bên cô có cơ hội thắng sao? Chẳng lẽ cô nghĩ hai thằng nhóc kia thắng được Mộng Hồng Trần và Tiếu Hồng Trần? Đừng có si tâm vọng tưởng, nằm mơ giữa ban ngày nữa.
Các người căn bản không có cách khắc chế được độc của Mộng Hồng Trần.
Mã Tiểu Đào mỉm cười nói:
- Ngươi nói xàm cái gì đây? Muốn đả kích niềm tin của tôi sao? Ngươi cũng đừng có mơ mộng hão huyền.
Cái độc tố chó má đó ngươi tưởng nó mạnh lắm sao? Con nhóc chưa dậy thì đó có dám đấu với bà đây không? Ngươi tốt nhất là bớt nói nhảm mà lo thi đấu đi.
Mã Như Long hít sâu một hơi.
Hắn biết rõ Mã Tiểu Đào khó đối phó như thế nào.
Đừng thấy bình thường cô nóng nảy nhưng lại là một người vô cùng tinh tế, hắn thậm chí còn không tưởng tượng ra được rốt cuộc Mã Tiểu Đào mạnh đến mức nào.
Mã Như Long kéo Tiêu Hạ Phong lui về sau, khoảng cách của hai đội dần dần kéo giãn.
Trận đấu này, có thể nói là trận so tài của hai vị đội trưởng, cũng là trận đấu với những đệ tử có cấp bậc cao nhất.
Nếu Mã Tiểu Đào thắng thì chiến đội Sử Lai Khắc vẫn còn cơ hội, còn nếu cô thua, thì cũng gián tiếp tuyên bố kết quả của trận chung kết này.
Mã Tiểu Đào rất nhanh lùi về mép sàn đấu của bên mình, hai mắt lóe ra hàn quang, không biết cô đang nghĩ gì mà sắc mặt càng lúc càng nghiêm nghị.
Mã Như Long quay sang nói nhỏ với Tiêu Hạ Phong vài câu, khoảng cách của hai người đột nhiên kéo ra không ít.
Cơn mưa phùn vẫn liên tục không ngừng, đối với Hồn Sư thuộc tính Hỏa như Mã Tiểu Đào, thời tiết ẩm ướt như thế này đúng là không thuận lợi chúng nào, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.
Sau trận đầu trước, sàn đấu bị càn quét có chút thảm thương, khắp nơi hố to hố nhỏ.
Thiên Sát Đấu La Hoàng Tân Tự lần lượt nhìn hai bên, rốt cuộc trận chung kết sắp kết thúc rồi, tu vi của lão mạnh mẽ vô cùng nhưng phải tập trung tinh thần quan sát trong một thời gian dài cũng không thoải mái gì.
- Trận đấu - Bắt Đầu!
Hiệu lệnh vừa vang lên, cả người Mã Tiểu Đạo lập tức vọt về phía trước đồng thời bay lên trời cao, đôi cánh Phượng Hoàng xuất hiện, cô bay thẳng về phía Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong như một ngôi sao băng màu đỏ chói.
Cũng ngay lúc đó, cô hát miệng phun ra một tia Phượng Hoàng Hỏa Tuyến, kéo dài theo đường bay.
Phản ứng của Mã Như Long và Tiêu Hạ Phong ở bên kia cũng không chậm.
Mã Như Long rất rõ nếu đem chiến thuật hắn từng dùng khi đấu với Khương Bằng áp dụng lên Mã Tiểu Đào, tuyệt đối không có tác dụng gì.
Trên vai hắn xuất hiện một khẩu pháo màu xanh lam, sau đó, một tia sáng màu tím xanh bắn thẳng ra ngoài.
Tiêu Hạ Phong cũng nhanh chóng phối hợp với hắn vô cùng ăn ý.
Một mặt bài ra Hồn Đạo Thuẫn phòng ngự xung quanh, đồng thời chặn đứng công kích Phượng Hoàng Hỏa Tuyến.
Trên người hắn liên tiếp xuất hiện các ống pháo.
Rõ ràng, hắn muốn dùng chính sức nóng của mình phối hợp với Mã Như Long.
Hắn là một Hồn Sư hệ Thực Vật, nên trong chiến đội Nhật Nguyệt, hắn là người có thể duy trì trạng thái chiến đấu lâu nhất.
Khẩu pháo trong tay Mã Như Long bắn ra tia lửa điện màu tím xanh không phải bắn về phía Mã Tiểu Đào mà bắn thẳng xuống sàn đấu.
Nhất thời, một vách tường điện màu tím xanh bỗng nhiên xuất hiện chặn đứng đường đi của Mã Tiểu Đào.
Theo cách nhìn của Mã Như Long, với tính cách ỷ mạnh của Mã Tiểu Đào, nhất định cô sẽ chọn cách mạnh mẽ xông vào, nếu thế thì cô đã rơi vào bẫy của anh rồi..