Thoáng một nét buồn vô cớ, Mục lão nói:
- Tuổi thọ người ta âu cũng là hữu hạn, cho dù là Phong Hào Đấu La cũng vậy thôi.
Ta cảm nhận được đại nạn bản thân cũng gần lắm rồi.
Sau khi ta đi, học viện phải trông cậy vào ngươi và các trưởng lão chèo chống.
Huyền Tử, tính cách ngươi nóng nảy, thiếu bình tĩnh.
Sau này có gặp chuyện gì cũng nhất định phải tỉnh táo, phải lấy học viện làm trọng.
Huyền lão quá sợ hãi, nói:
- Mục lão, ngài.
.
."
Mục lão vẫn cười thoải mái:
- Đừng lo, lão già ta cũng chưa chết ngay đây.
Ít ra cũng kiên trì được vài năm nữa, chờ những tiểu tử này trưởng thành, ta mới yên tâm ra đi chứ.
Vừa nói, ánh mắt hiền lành nhìn sang ba người Hoắc Vũ Hạo.
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi tới đây.
Mục lão vẫy tay gọi Hoắc Vũ Hạo.
- Vâng.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng tiến lên vài bước, cung kính đến cạnh Mục lão.
Mục lão mỉm cười nói:
- Đứa nhỏ ngoan, vừa rồi ngươi trả lời làm ta rất hài lòng.
Dù tuổi nhỏ, nhưng tâm trí cực kỳ kiên nghị.
Nhất là lần này sau khi tham gia Đấu Hồn Đại Tái trở về, sự phát triển của ngươi thật làm ta kinh sợ.
Một hồn sư, mọi phương diện khác đều có thể bồi dưỡng, chỉ có tâm tính là không được.
Ngươi làm rất tốt, rất tốt.
Hoắc Vũ Hạo cúi đầu nói:
- Mục lão, ngài quá khen.
Ta là cô nhi, sau khi mẫu thân đã chết, đã không còn gia đình.
Khi đó, trong tâm ta chỉ có cừu hận.
Tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, gặp được Nhã lão sư và Đại sư huynh, là bọn họ dùng ưu tiên của Đường Môn đưa ta vào học viện Shrek.
Từ nhỏ đến lớn, ta sống với mẫu thân, tại cái nơi lạnh lẽo đó, ta chỉ cảm nhận được nhục nhã và thờ ơ.
Chỉ đến khi bắt đầu vào học viện Shrek, ta mới biết được mùi vị gia đình.
Học viện cho ta tình cảm ấm áp, cho ta ăn no mặc ấm, còn dạy dỗ ta trở thành một hồn sư, dạy bảo ta trưởng thành.
Nơi này là nhà của ta, cái khác có thể thay đổi nhưng gia đình thì không.
Vì bảo hộ gia đình, bảo vệ vinh quang của gia đình ta có thể làm bất cứ thứ gì.
Từng câu nói nhẹ nhàng mà mạnh mẽ, mi mắt hắn cũng đã đỏ lên.
Huyền lão hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Mục lão nắm chặt tay phải Hoắc Vũ Hạo
- Khi lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã đoán được đứa nhóc ngươi có nhiều câu chuyện.
Vì ánh mắt của ngươi hoàn toàn khác những đứa trẻ kia.
Lần đó, đôi mắt của ngươi mặc dù trong suốt, nhưng ẩn giấu nỗi thống khổ sâu kín.
Đến bây giờ cái thống khổ đó có vẻ mới biến mất.
Ngươi nói rất đúng, Shrek là nhà của ngươi, cũng là nhà cũng chúng ta.
Vừa rồi ta nói chuyện với Độc Bất Tử, nói ngươi là đệ tử của ta.
Hắn tỏ vẻ chỉ cần ngươi ở lại Shrek một ngày, hắn sẽ không chạm đến ngươi.
Ta hiểu ý của hắn, hắn sẽ chờ ngươi chính thức tốt nghiệp Shrek, sẽ ra tay với ngươi ngay.
Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Bản Thể Tông vậy mà vẫn chưa hết hi vọng bắt hắn.
Huyền lão ở một bên cũng đã nhịn không được
- Tiểu tử ngốc còn không nhanh bái sư?
- A...!
Hoắc Vũ Hạo lúc này mới phản ứng dữ dội.
Lập tức quỳ rạp xuống đất, cung kính bái Mục lão
- Mục lão, xin ngài thu ta làm đệ tử.
Mục lão cười sảng khoái:
- Đứa trẻ ngoan, đứng lên đi
Hắn vẫn đang cầm tay phải Hoắc Vũ Hạo, nhẹ nhàng kéo lên, một sức mạnh nhẹ nhàng truyền vào thân thể Hoắc Vũ Hạo nâng hắn đứng lên.
Nhìn Hoắc Vũ Hạo mang theo ánh mắt tha thiết, Mục lão vẻ mặt tươi cười càng đậm.
Với địa vị của lão, tự nhiên không thể nói trắng ra muốn thu Hoắc Vũ Hạo làm đệ tử, chỉ có thể nói bóng nói gió.
May mắn có Huyền lão ở một bên nhắc nhở, Hoắc Vũ Hạo mới không bỏ qua cơ hội tốt này.
- Mục lão, ngài đã đồng ý?
Hoắc Vũ Hạo dò hỏi.
Mục lão cười nói:
- Tiểu tử ngốc, ngươi nên đổi cách xưng hô đi.
Hoắc Vũ Hạo cực kì vui mừng vội vàng kêu lên:
- Lão sư.
Hét lên một tiếng, lại lần nữa muốn quì xuống bái.
Nhưng Mục lão vẫn không cho hắn hạ bái, dùng lực nhẹ nhàng nâng hắn lên.
- Từ hôm nay trở đi ngươi chính là môn đệ của lão phu.
Lão phu luôn không thích những cái lễ tiết rườm rà kia.
Sau này ngươi không cần quỳ lạy, cúi đầu là được rồi.
- Vâng
Tuy Mục lão đã nói không chú trọng lễ tiết, nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn thập phần cung kính, cảm xúc vui sướng thể hiện rõ ràng trong lời nói.
Nếu không có Mục lão và Huyền lão trước mặt, chỉ e hắn không kiềm chế hưng phấn mà nhảy lên.
Vương Đông và Tiêu Tiêu đứng quan sát từ đầu đến cuối, trong lòng vô cùng hâm mộ, vội vàng bước tới chúc mừng.
Mục lão mỉm cười
- Hai người đứa nhỏ các ngươi cũng rất tốt.
Tiêu Tiêu, sau này theo Huyền lão học tập đi.
Chiến hồn sư Phụ Trợ kỳ lạ như ngươi cũng nên cho hắn nghiên cứu một chút (DG: nghiên cứu ....!nghiên cứu....).
Còn Vương Đông, cũng mang thuộc tính quang minh, tạm thời là ký danh đệ tử* của ta vậy.
*ký danh đệ tử: đệ tử không chính thức, đệ tử bí mật, dạy dỗ nhưng thân phận không rõ ràng là sư đồ
quan môn đệ tử: đệ tử ngồi ngay trước cửa, đệ tử thân cận - môn đồ: người theo học không chỉ kiến thức mà còn cách sống cách ăn cách ở....
Vương Đông le lưỡi, làm xấu:
- Mục lão, ngài cũng bất công quá đi.
Ta và ngài vũ hồn cùng hệ quang minh, ngài thu cái tên Hoắc Vũ Hạo "bất minh" đó làm môn đệ rồi, sao mà ta chịu được? Ta cũng muốn là môn đệ của ngài"
Nhìn cái bộ dáng ai oán của hắn, Mục lão không khỏi cười lớn:
- Ngươi cái tên nhóc này a! Ngươi là kẻ đầu tiên đem ra cái yêu cầu thế này.
Nhưng môn đệ, chỉ có thể có một thôi.
Vương Đông thấy Mục lão cũng không có ý giận, được nước lấn tới:
- Được mà! Ngài có thân phận gì chứ, tạo ra một cái tiền lệ thì ai cả gan dám chất vấn lão đây? Hơn nữa, ta và Vũ Hạo có Võ Hồn dung hợp kỹ, cũng x3m như một thể.
Ngài cứ coi như hai người chúng ta là một là được rồi.
Mục lão cho vào nụ cười trên mặt thêm một vẻ nghiền ngẫm
- Hả? Một thể à!
Vương Đông bị lão nhìn đến đỏ mặt, vội nắm lấy tay kia của Mục lão, nói:
- Ngài nhận ta hoặc không thì thôi đi, chứ để hắn là đệ tử chính thức, còn ta chỉ là ký danh, ngài muốn hắn khi dễ ta sao?
Huyền lão trợn mắt há mồm nhìn xem cảnh tượng đang diễn ra trước mắt.
Trong ký ức già nua của hắn, ngay cả đại đệ tử chân truyền của Mục lão, đương kim viện trưởng hệ vũ hồn học viện Shrek cũng không dám làm càn trước mặt lão nhân gia này a! Thế mà Vương Đông đủ can đảm làm cái việc chẳng ai dám đó, hơn nữa nhìn dáng vẻ Mục lão không có chút nào phiền muộn, ngược lại còn ra vẻ thật cao hứng nữa chứ.
- Được rồi được rồi, cái đứa nhỏ này thật dẻo miệng mà.
Ta cũng nhận luôn.
Mục lão cười tủm tỉm nói.
Vương Đông vui mừng quá đỗi, vội vàng thuận thế quỳ rạp xuống đất, liền hướng Mục lão bái lạy.
Mục lão tay trái vừa nhấc, một cỗ hồn lực nâng hắn lên
- Huyền Tử, ngươi thấy không.
Ta bị ép phải nhận đến hai môn đệ cơ đấy.
Ha ha!
Huyền lão cũng vui vẻ cười nói:
- Ta thấy ngài lại rất khoái chí.
Điều này cũng không sai a! Hai đứa nhỏ đều rất tốt.
Đã như vậy, ta cũng bắt chước thu môn đệ này đi, so ra tuổi của ta cũng không kém ngài bao nhiêu.
Tiêu Tiêu cũng là cô bé lanh lợi, vội vàng quỳ rạp trước mặt Huyền lão, cung kính hạ một bái:
- Lão sư.
Huyền lão đỡ nàng dậy, cười:
- Cô bé này, theo ta lăn lộn thì phải có tiền đồ, đừng có thua hai tên nhóc kia đấy!
Tiêu Tiêu mỉm cười lanh lợi
- Lão sư, con nhất định sẽ cố gắng.
Dù sao thì ngài có cái để tăng thực lực, cũng chỉ có đưa một mình ta dùng thôi mà.
Huyền lão bật cười:
- Âyda, quả là cái phiền toái nho nhỏ khi thu môn đệ đây mà! Thích thì ta chiều ngươi thôi, hé hé!
Tiêu Tiêu nói:
- Ta với ngài là người một nhà, người một nhà còn khách sáo làm gì, đúng không? Ta còn đi mua đùi gà cho ngài nữa mà.
Nàng sau khi xuất quan vẫn luôn theo Huyền lão tu luyện, sớm đã quen tính của lão.
Hôm nay lại có danh môn đệ, nàng tự nhiên cũng là cực kỳ hưng phấn.
Đúng lúc này, trong đôi mắt Mục lão đột nhiên toát ra một tia kinh ngạc
- Độc Bất Tử vừa đi, lại có bằng hữu tới.
Xem ra, hôm nay thật là một cái ngày tốt lành.
Huyền lão hai mắt híp lại, trong ánh mắt lóe một tia hung dữ, ngay lập tức muốn hành động.
Mục lão khoát tay, ngăn hắn lại:
- Người tới là khách, ngươi mời hắn vào là được.
Huyền lão kinh ngạc
- Tiến vào Hải Thần Các?
Mục lão cười nhẹ nhàng
- Đúng, vào Hải Thần Các.
Huyền lão mặc dù giật mình, nhưng cũng không làm trái ý Mục lão.
Nhưng trong ký ức của hắn, chưa bao giờ có người ngoài được phép tiến vào Hải Thần Các.
Hào quang lóe lên, Huyền lão đã biến mất.
Sau một khắc, hắn đã ở ngoài Hải Thần Các.
Ánh mắt nhìn về phía xa xa, âm thanh lạnh lùng phát ra:
- Nếu đã tới, cũng đừng lén lén lút lút.
Xuất hiện đi.
Vừa nói, tay phải hắn đưa một trảo lên cao, trong không trung xuất hiện một bàn tay lớn màu vàng đậm.
Bàn tay lớn mở ra, chụp vào một một vị trí nọ.
Lập tức, chỗ đó xuất hiện vô số khe nứt không gian nho nhỏ.
- Huyền lão, người đãi khách như thế sao.
Một dải ánh sáng màu vàng nhạt xuất hiện, khuếch trương ra ngoài, rồi vặn vẹo một chút.
Dải sáng đó và bàn tay lớn cùng triệt tiêu lẫn nhau biến mất, một bóng người hiện ra.
Người tới dáng người không cao, lại rất mập mạp, diện một bộ trường bào màu đen thêu hoa văn vàng rất đẹp.
Hai tay chắp sau lưng, miệng cười tủm tỉm nhìn Huyền lão.
Còn không phải là đường chủ Minh Đức đường, cũng là chủ tọa của học viện hồn đạo sư hoàng gia Nhật Nguyệt hay sao?
- Là ngươi? Kính Hồng Trần.
Huyền lão cũng lắp bắp kinh hãi, mặc dù hắn có thể cảm giác được người đến rất mạnh, nhưng không nghĩ rằng lại là Minh Đức Đường chủ.
Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần mỉm cười
- Huyền lão, ngài không nên tỏ vẻ bất ngờ mới đúng.
Ngài đã lấy đồ vật của Minh Đức Đường, ta cuối cùng phải đích thân tới đây lấy một chuyến, thuận tiện thăm Huyền lão và học viện Shrek một chút.
Huyền lão thầm nghĩ trong lòng, cái tên Kính Hồng Trần này đến thật là đúng thời điểm mà! Hắn chắc chắn đi cùng Bản Thể Tông, nhưng đến lúc này mới xuất hiện, thật là trùng hợp vậy ư?
Trong nội tâm mặc dù suy nghĩ, nhưng lão vẫn không thể hiện ra, thản nhiên nói:
- Đã như vậy, người tới là khách, xin mời.
Vừa nói, hắn quay người bay về Hải Thần Các
Lúc này đến phiên Kính Hồng Trần giật mình.
Lúc bị phát hiện hắn đã run rẩy kinh sợ.
Hắn rất tự tin vào kiện Hồn Đạo Khí ẩn nấp độc đáo mới sáng tạo này, chỉ cần bản thân không nhúc nhích thì không ai có thể phát hiện ra.
Vậy mà Huyền lão chắc chắn biết rõ vị trí của hắn, chỉ một câu nói bức hắn hiện thân.
Đã vậy hắn càng không ngờ rằng, Huyền lão lại mời hắn tiến vào Hải Thần Các.
Kính Hồng Trần chần chờ.
Hải Thần Các chỉ e vào rồi không tốt cho mình a! Bản thân đang ở Học Viện Shrek đó nha.
Mặc dù hắn cũng có chuẩn bị chu đáo, nhưng Học Viện Shrek danh tiếng vạn năm, tiểm lực ngang ngửa ba đại đế quốc ở Đấu La Đại Lục, như là Định Hải Thần Châm yên ổn tứ bề.
Cũng bởi còn có Shrek, nên mới khiến cho Nhật Nguyệt đế quốc e ngại ném chuột vỡ bình, đã chuẩn bị thu gom bao nhiêu năm rất đầy đủ mà vẫn không dám có hành động nào.
Hải Thần Các, thật là Hải Thần Các a!
Huyền lão đi đến cửa Hải Thần Các, quay đầu lại trêu hắn:
- Sao vậy? Đường đường là Minh Đức Đường chủ, mà không dám bước qua cửa Hải Thần Các ư? Đã như vậy, trả cái vật đó cho ngươi có ích gì đây?
Chân mày Kính Hồng Trần nhướng lên, về ngạo khí, hắn thậm chí còn hơn Độc Bất Tử tông chủ Bản Thể Tông.
Sở dĩ lúc này hắn mới xuất hiện, cũng bởi vì không muốn bị nói là cùng phe với Bản Thể Tông, tránh cho danh tiếng bị ảnh hưởng.
Lúc này bị Huyền lão khiêu khiếu, bỗng nhiên bật cười gượng gạo, cũng bước nhanh đến Hải Thần Các.
Huyền lão khóe miệng mỉm cười, trong lòng âm thầm tán thưởng, vẫn là Mục lão cao tay biết rõ địch nhân! Chỉ đơn giản là mời cái tên Kính Hồng Trần này tiến vào Hải Thần Các thôi đã khiến cho khí thế của hắn bị ép đến mức run như cầy sấy.
Đi vào tầng một Hải Thần Các, Kính Hồng Trần đảo mắt quan sát bốn phía, gương mặt thỉnh thoảng toát ra vẻ kinh ngạc.
Hẳn nhiên, hắn đã nhìn ra chỗ ảo diệu của Hải Thần Các không như người thường.
Huyền lão bước đến ngồi xuống một mặt ghế nghiêng nghiêng, đưa tay ra dấu mời Kính Hồng Trần ngồi.
Kính Hồng Trần cũng không khách khí, mặt mỉm cười ngồi xuống đối diện Huyền lão.
Hai người không ai chủ động lên tiếng trước, chỉ ngồi như vậy đối mắt nhìn nhau, nhưng không khí lại có vẻ như bị đông cứng lại.
Khí thế của Huyền lão và Kính Hồng Trần đều cực kỳ nặng nề.
Nhưng có điểm khác là Huyền lão nặng nề giống như mặt đất, căn cơ trầm ổn.
Còn Kính Hồng Trần nặng nề, lại giống như núi lửa chuẩn bị phun trào.
- Xem ra, Hồn Đạo Khí ở trình độ nhất định quả thật có thể đủ sức hỗ trợ hồn sư.
Ngươi bất quá quanh quẩn đâu đó ở cấp 93 vẫn có thể ngồi vững trước mặt lão đại ta
Huyền lão thản nhiên nói.
Kính Hồng Trần mỉm cười
- Ta trước sau vẫn cho rằng, việc nghiên cứu Hồn Đạo Khí chỉ đang ở giai đoạn khởi đầu.
Tương lai thế giới chắc chắn sẽ thuộc về Hồn Đạo Khí.
Có một ngày, Hồn Đạo Khí sẽ không cần hồn lực của hồn sư vẫn có thể tự hoạt động.
Như vậy, cái nghề hồn sư này cuối cùng cũng bị đào thải.
Không biết Huyền lão có tin hay không?
Huyền lão lạnh nhạt mà nói:
- Bất luận ta có tin hay không, dù sao ngươi chắc là không thấy được ngày đó rồi.
Kính Hồng Trần rất tùy ý nói:
- Ta có thấy được hay không cũng không quan trọng.
Thành tựu đó chắc chắn chỉ có Nhật Nguyệt đế quốc mới đạt được, ta chỉ cần biết như thế là đủ rồi.
Tinh La, Thiên Hồn, Đấu Linh thậm chí là Học Viện Shrek, trên phương diện Hồn Đạo Khí thật sự là kém quá xa.
Huyền lão nở nụ cười
- Hả? Kém xa sao? Ta không cho là vậy.
Khi nào ngươi có thể bằng vào Hồn Đạo Khí đánh bại được Học Viện Shrek rồi nói sau.
Đấu Hồn Đại Tái vừa rồi, chúng ta chỉ xuất chiến một nửa chủ lực, thế mà vẫn như trước giành lấy quán quân.
Sự thật chứng minh, ít nhất cho tới bây giờ, ưu thế nghiên cứu Hồn Đạo Khí của các ngươi cũng không quyết định được nhiều lắm.
Điều Huyền lão không ngờ tới chính là, nghe xong lời hắn nói, Kính Hồng Trần rất nghiêm túc mà gật đầu
- Ngài nói rất đúng.
Trước đó ta nhận được thông tin quý học viện đồng ý trao đổi học viên với chúng ta.
Lúc ấy ta thật sự rất cao hứng.
Chỉ là không biết vì cái gì, quý học viện lại thay đổi chủ ý.
Nếu như nguyên nhân vì những việc xảy ra ở Đại Tái, thì các ngài không cần lo lắng.
Đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta vẫn còn biết giữ mặt mũi.
Thi đấu là thi đấu, trong trận đấu có những việc ngoài ý muốn cũng không khiến chúng ta ghi hận.
Huyền lão nói:
- Việc này là mục đích ngươi đến đây ư?
Kính Hồng Trần nói:
- Cũng có một phần.
Một nguyên nhân khác, ta hy vọng thu hồi Thẩm Phán Chi Kiếm.
Nó là sản phẩm đắc ý của ta, hơn nữa có ý nghĩa rất quan trọng với ta.
Hy vọng ngài có thể trả lại.
Huyền lão cũng rất nghiêm túc gật đầu, nói:
- Có thể.
Chỉ cần ngươi có thể khiến Mã Tiểu Đào đệ tử của chúng ta khôi phục bình thường, ta sẽ trả lại ngay Thẩm Phán Chi Kiếm cho ngươi.
Kính Hồng Trần sắc mặt trầm xuống
- Huyền lão nói vậy không được.
Học viện chúng ta cũng có mấy tinh anh đệ tử đã chết trong tay học viên của các vị.
Chúng ta cũng không hề đòi bồi thường gì cả.
Huyền lão lạnh nhạt nói:
- Đệ tử của các ngươi có thể so sánh với Tiểu Đào sao? Mã Tiểu Đào, chính là người thừa kế chức vụ viện trưởng hệ Võ Hồn kế tiếp.
Không đến hai mươi tuổi, đã chạm đến tu vi thất hoàn Hồn Thánh, hơn nữa là đỉnh cấp Thú vũ hồn.
Dưới tình huống đơn đấu, chắc chắn là vô địch so với mọi kẻ cùng tuổi trên đại lục.
Học Viện Shrek đương nhiên sẽ không cướp đồ đạc của các ngươi, chỉ bởi Tiểu Đào là tình huống đặc biệt, Võ Hồn xuất hiện biến dị xấu, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh.
Lúc nào chúng ta nhờ thanh kiếm kia mà tìm được phương pháp trị liệu cho nàng, nhất định sẽ đem cái Thẩm Phán Chi Kiếm gì đó trả lại cho ngươi.
Kính Hồng Trần chân mày nhíu chặt, nói:
- Không thương lượng được sao?
Huyền lão không nói gì thêm, chỉ đưa một đôi mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Kính Hồng Trần trầm ngâm một lát sau, nói:
- Nếu như ta dùng đồ vật giá trị tương đương đổi lấy thì sao?
Huyền lão âm thanh vẫn lạnh lùng
- Ta nói rồi, giữ lại thanh kiếm kia, là vì nghiên cứu biến dị Võ Hồn cứu Tiểu Đào.
Kính Hồng Trần có vẻ như e ngại điều gì đó trong lòng, trầm giọng nói:
- Có thể cho ta xem người học viên kia một chút?
Lần này đến phiên Huyền lão do dự.
Đúng lúc này, thanh âm Mục lão truyền ra,
- Có thể, dẫn hắn lên hai tầng.
Nghe được thanh âm này, sắc mặt Kính Hồng Trần trở nên kính cẩn, nhanh chóng đứng dậy.
Trước đó hắn mặc dù không cùng lúc xuất hiện với Bản Thể Tông, nhưng vẫn đứng phía xa xem Huyền lão chiến đấu với Độc Bất Tử, rồi tình huống Độc Bất Tử bị kim quang bên trong Học Viện Shrek uy hiếp hắn cũng tận mắt chứng kiến.
Kính Hồng Trần mặc dù tu vi vẫn chưa đến siêu cấp Đấu La, nhưng khả năng quan sát cũng cực kỳ nhạy cảm.
Hắn lập tức ý thức được, cho tới nay cái nhìn của bên ngoài đối với Học Viện Shrek vẫn hoàn toàn sai lầm.
Người mạnh nhất Học Viện Shrek không phải Thao Thiết Đấu La Huyền lão, mà là một người khác.
Người kia, thậm chí ngay cả Bản Thể Tông chủ Độc Bất Tử cũng chỉ có cách nhượng bộ lui binh.
Đây là thực lực gì chứ? Do đó, hắn ở đây cho đến khi người của Bản Thể Tông đi hết mới lặng lẽ lẻn vào Học Viện Shrek chứ không công khai xuất hiện giống bọn họ.
Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần trầm giọng nói:
- Huyền lão, và cả vị tiền bối bí ẩn này, hiện trên người của ta, chí ít có ba kiện Hồn Đạo Khí cấp 9.
Nếu như ta bị công kích, ba kiện Hồn Đạo Khí này sẽ tự phát động, uy lực đủ san thành bình địa cả thành Shrek.
Hơn nữa không ai có khả năng ngăn cản.
Luận tuổi, hắn và Ngôn Thiếu Triết không hơn nhau lắm, gọi Huyền lão và Mục lão là tiền bối là điều đương nhiên.
Lúc này hắn nói rõ năng lực của mình, rõ ràng đang tỏ ra yếu thế.
Nơi này là Học Viện Shrek, theo Kính Hồng Trần biết, siêu cấp Đấu La chỉ e phải hơn năm người.
Trừ bỏ uy lực của Hồn Đạo Khí, tu vị cũng chỉ ở cấp 93.
Chắc chắn đưa thân vào đây hoàn toàn không có một chút cơ hội nào với nhiều cao cấp cường giả như vậy.
Bất quá hắn cũng có chuẩn bị, hắn cũng tin rằng, Học Viện Shrek sẽ không ra tay với mình.
Bởi vì hắn biết nguyên tắc trước sau như một của học viện Shrek.
Mục lão lạnh nhạt nói:
- Vào Hải Thần Các của ta, cũng chỉ có khách nhân, nếu như lão phu thật muốn động tới ngươi, cái gọi là Hồn Đạo Khí cấp 9 chưa chắc làm ăn được gì.
Kính Hồng Trần không phản bác, ngược lại gương mặt trở nên thoải mái, cười nói:
- Có thể trở thành khách nhân ở Hải Thần Các, Hồng Trần cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Huyền lão nhanh chóng dẫn hắn lên lầu hai.
Mục lão nằm dựa trên ghế.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đều đứng phía sau.
Hoắc Vũ Hạo lúc này tâm tình đã vô cùng lo lắng.
Trước khi bế quan, hắn đã từng hỏi thăm Mục lão về tình trạng Mã Tiểu Đào.
Lúc ấy Mục lão cho hắn biết, Mã Tiểu Đào không đáng ngại.
Hắn mới an tâm bế quan tu luyện.
Nhưng lúc này nghe trong lời nói của Huyền lão và Mục lão, có vẻ tình huống không tốt chút nào! Trong lòng của hắn làm sao tránh khỏi lo lắng?
Ánh mắt Kính Hồng Trần hoàn toàn tập trung nhìn Mục lão.
Khuôn mặt già nua nhìn như không còn mấy ngày nữa, cũng không có chút khí tức cường đại nào phóng ra.
Nhưng Kính Hồng Trần hoàn toàn có thể khẳng định, người lúc trước dọa lùi Bản Thể Tông chính là vị lão nhân trước mắt này a...! Vị lão nhân này thực lực và tu vi, quyết không phải dùng ánh mắt là có thể nhìn ra được.
Thật không nghĩ tới, Học Viện Shrek vẫn còn một đỉnh cấp cường giả như vậy.
Hắn thầm nhủ may mắn, bản thân cẩn thận không xông bừa vào là rất đúng.
- Kính chào ngài, không biết tôn tính đại danh của tiền bối?
Kính Hồng Trần khom người hành lễ với Mục lão.
Mục lão mỉm cười
- Lão phu tên là Mục Ân, tin rằng trên thế giới này những người còn nhớ rõ tên lão phu cũng không còn nhiều lắm.
Nghe Mục lão xưng danh, trên mặt Kính Hồng Trần quả nhiên là một mảng mờ mịt.
Trong trí nhớ của hắn, những tư liệu điều tra Học Viện Shrek chắc chắn không tồn tại cái tên này.
Nhưng càng như vậy, hắn đối với Mục lão càng thêm đề cao cảnh giác.
Mục lão nói với Huyền lão
- Huyền Tử, ngươi dẫn hắn đi xem tình huống Tiểu Đào.
Vũ Hạo, ba người các con cũng cùng đi chứ.
- Vâng, lão sư.
Hoắc Vũ Hạo vội vàng đại diện ba người cung kính đáp ứng, bước nhanh đến bên cạnh Huyền lão.
Nghe được hai chữ Vũ Hạo, ánh mắt Kính Hồng Trần mới rời khỏi Mục lão chuyển sang hướng khác, thấy được kẻ này bất quá là một đứa nhỏ mười mấy tuổi.
Trong các báo cáo của Hồn đạo sư học viện hoàng gia Nhật Nguyệt, cái tên này có tần suất xuất hiện là cao nhất.
Thậm chí còn vượt qua đội trưởng Mã Tiểu Đào cùng đội phó Đái Thược Hành của chiến đội Shrek.
Võ Hồn song sinh, trong đó là một Võ Hồn cực hạn, tu vi Đại Hồn Sư, nhưng có khả năng che dấu tu vi bản thân.
Ở trận chiến cuối cùng, phối hợp đồng đội liên tục thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ cường đại giành chiến thắng.
Vũ hồn phù hợp cao với một đồng đội cũng là hồn sư có võ hồn song sinh.
Hàng loạt thông tin liên tục hiện ra trong trí não Kính Hồng Trần.
Nhất thời khiến hắn chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo không chớp mắt.
Đặc biệt hắn còn thu thập thêm một tin tức vô cùng có ích.
Cậu nhóc Hoắc Vũ Hạo kia gọi vị lão nhân gia này là....!lão sư? Hắn là đệ tử của vị cường giả thần bí này ư?
Hoắc Vũ Hạo theo sát Huyền lão vào trong, cúi đầu lễ phép chào Kính Hồng Trần.
Đối với học viện hồn đạo sư Hoàng Gia Nhật Nguyệt bọn hắn trong tâm đã khẳng định chỉ có là kẻ địch, thành ra lễ nghĩa cũng chỉ là vẻ bề ngoài, không quá sốt sắng.
Việc này, Mục lão và Huyền lão cũng coi như không thấy.
- Đi theo ta.
Huyền lão quay người đi về hướng một cầu thang khá cao, dẫn mọi người lên tầng 3 Hải Thần Các.
Mục lão vẫn nằm ở chỗ cũ, chậm rãi nhắm hai mắt, có vẻ như đang dưỡng thần.
Kính Hồng Trần vừa đi, trong lòng không khỏi hứng thú nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Ngươi là Hoắc Vũ Hạo? Hai vị này chắc là Vương Đông và Tiêu Tiêu a.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nhưng không lên tiếng, tâm trạng hiện tại đang rất lo lắng cho Mã Tiểu Đào.
Kính Hồng Trần thấy hắn im lặng không đáp cũng không cảm thấy giận, chỉ là rất nghiêm túc nhìn Hoắc Vũ Hạo vài lần, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Tầng ba Hải Thần Các.
Vừa bước lên cầu thang là một phòng khách nhỏ chỉ có hai mươi mét vuông.
Hai bên trái phải đều có hành lang sâu hun hút.
Huyền lão đi qua bên trái, đến cửa phòng thứ năm thì ngừng lại
Xung quanh đột nhiên lóe sáng, toàn bộ không gian đều bị biến thành màu vàng.
Kính Hồng Trần thoáng run rẩy hai bàn tay, nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh trở lại.
Thuộc tính quang minh đậm đặc và tinh khiết bao phủ khiến hắn chấn động, trong lòng dậy sóng.
Hắn tự phụ kiến thức uyên bác, nhưng đối với việc do thám Hải Thần Các thần bí không hề những bí ẩn này.
Quang nguyên tố thuần khiết kia hẳn không phải do con người giải phóng ra, mà chắc chắn tỏa ra từ những đầu gỗ xung quanh.
Hải Thần Các này không biết được xây dựng bằng vật liệu gì đây?
Nương theo ánh kim quang lập loè, cánh cửa được mở ra.
Mọi người cùng bước vào gian tĩnh thất bên trong.
- Tỷ tỷ.
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt liền thấy được Mã Tiểu Đào nằm thẳng người trên giường Hàn Ngọc vạn năm, hét lên vội vàng xông tới nhưng bị Huyền lão ngăn lại.
Nhìn qua sắc mặt Mã Tiểu Đào đã tái đi, đôi môi hồng phấn ngày trước lại trở thành màu tím đen, mang theo nét tà dị.
Bên trong lồng ánh sáng màu vàng đang bao trùm, cả người nàng đều có những luồng hỏa diễm màu đen đang nhảy nhót.
Mặc dù mỗi lần thoáng xuất hiện thì ngay lập tức bị lồng sáng kia áp chế, nhưng hắc hỏa diễm đó lại tuôn ra không ngớt.
Huyền lão lắc đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, hắn cắn chặt môi dưới, hai đấm không tự chủ được siết chặt lại.
Từ khi kết thúc giải đấu đến nay, đã qua hơn hai tháng.
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tình huống tỷ tỷ như vậy mà cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có thể nằm ở cái giường lạnh lẽo này, còn bị Quang Minh lực phong ấn.
Nhìn gương mặt Mã Tiểu Đào nhợt nhạt, so sánh với vẻ đanh đá ngày xưa, đôi mắt Vũ Hạo không tự chủ mà đỏ lên.
Huyền lão ra dấu mời Kính Hồng Trần, lão tiến lên vài bước, dừng lại trước lồng sáng.
Chăm chú nhìn hắc hỏa nhảy múa trên người Mã Tiểu Đào.
Lát sau, hắn trầm giọng nói:
- Có thể cho phép ta đến gần hơn một chút cảm nhận biến hóa hồn lực của nàng?
- Được.
Âm thanh của Mục lão từ đâu vang lên.
Ngay sau đó, mọi người đều giật mình nhìn thấy một thân ảnh màu vàng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Kính Hồng Trần.
Gương mặt của thân ảnh này đúng là Mục lão, nhưng chỉ là một phân thân hư ảo mà thôi.
Phân thân này không bị còng lưng, mà đứng thẳng tắp hiên ngang, toàn thân rực rỡ như mặc giáp vàng.
Nhìn kỹ hơn lại có vẻ như một bức tượng được đúc từ vàng ròng, yên tĩnh đứng ở nơi đó.
Xung quanh nó cũng hoàn toàn biến thành màu vàng, Quang nguyên tố trong không khí trở nên đậm đặc.
Hồn lực quang hệ trong người Vương Đông cũng không tự chủ trào ra ngoài, hai Hồn Cốt ở hai tay cũng theo đó phát sáng.
- Đây là hồn kỹ gì?
Kính Hồng Trần rốt cục không thể khống chế tâm tình của mình, nhịn không được la lên thất thanh.
Hắn mặc dù chưa phải là siêu cấp Đấu La, nhưng cũng là cường giả Phong Hào Đấu La cấp 93.
Nhưng phân thân ngoại phóng của Mục lão hoàn toàn vượt khỏi phạm trù giải thích của hắn đối với hồn sư.
Bản thân là hồn đạo sư cấp cao nhất đại lục, hắn hoàn toàn có thể khẳng định, khả năng này Hồn Đạo Khí hoàn toàn không có khả năng thực hiện được.
Phân thân của Mục lão trước mắt, không đơn giản chỉ là một cái hư ảnh, nó mang theo cả sức mạnh không lồ mà Kính Hồng Trần hoàn toàn có thể cảm giác được.
Hồn sư không ngờ có thể thi triển sức mạnh ra như thế ư? Kính Hồng Trần lại cảm thấy được mở rộng tầm mắt, nhưng cũng thấy run sợ hơn.
Hắn đột nhiên ý thức được, trước kia Mục lão nói muốn động hắn cũng không khiến hồn đạo khí phát động, có lẽ không phải chỉ là đe dọa suông.
Tay phải Mục lão nhấc lên, lồng bao phủ Mã Tiểu Đào mở ra một cánh cửa, đủ để một người ra vào.
Thế nhưng hắc hỏa không thể nào đào thoát ra ngoài, bởi vì lúc này cả gian phòng cũng đã trở thành lớp phong ấn thứ hai áp chế hắc hỏa của nàng càng mạnh mẽ hơn.
Kính Hồng Trần hít sâu một hơi, khôi phục tâm tình đang chấn động, tiến lên hai bước đến gần Mã Tiểu Đào.
Hắn đưa một tay thăm dò hắc hỏa đang bốc lên, tay kia chạm vào mạch môn trên cổ tay Tiểu Đào, cảm nhận trạng thái cơ thể của nàng.
Rất nhanh, hắn lui ra phía sau hai bước, thoát khỏi phạm vi của cái lồng ánh sáng.
Không ai thấy được, trong nháy mắt hắn chạm vào cổ tay Mã Tiểu Đào, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích rất nhẹ.
Tia biến hóa đó, cả Mục lão cũng không phát giác được sự bất thường.
- Vãn bối bất lực.
Nếu ta đoán không lầm là do Dị hỏa cắn trả.
Tiểu cô nương này trước đây bên trong Võ Hồn có năng lượng dị chủng, khi bị năng lượng hắc ám của Thẩm Phán Chi Kiếm công kích vào trong cơ thể, bản thân nàng không áp chế nó, mà ngược lại phóng thích năng lượng dị chủng ra ngoài.
Khí tức hắc ám thô bạo của Dị hỏa chỉ một kích mà chiếm cứ toàn bộ cơ thể nàng, không thể cứu chữa.
Dị hỏa này đã gần tiếp cận sức mạnh của cực hạn Hỏa.
Nếu như cố gắng áp chế hoặc hóa giải, rất có thể sẽ khiến thân thể của nàng tan vỡ.
Như cách tiền bối phong ấn chặt nàng, trước mắt có lẽ là phương án tốt nhất, trừ phi có thể tìm được cách nhu hòa Dị hỏa trong cơ thể nàng.
Bằng không, e rằng một khi cơ thể nàng tỉnh lại, cũng sẽ bị Dị hỏa khống chế, thần trí cũng không còn thanh tỉnh.
Hào quang nhàn nhạt lập loè, gương mặt Hoắc Vũ Hạo toát ra một cái nhìn lạnh lẽo.
Trong lòng của hắn đang căm hận, căm hận bản thân không đủ mạnh mẽ.
Nếu như bản thân đủ mạnh, có thể giúp đỡ tỷ tỷ tốt hơn trong giải đấu, thì tỷ tỷ sao có khả năng bị biến trở thành như thế này? Còn cả cái học viện hồn đạo sư Hoàng Gia Nhật Nguyệt kia...!Nhìn Minh Đức Đường chủ trước mặt, trong mắt của hắn không khỏi hiện lên một tia ác độc.
Kim thân (DG:phân thân vàng ròng) của Mục lão thản nhiên nói:
- Ngươi đã bất lực, thì cũng đừng yêu cầu chúng ta điều gì.
Trong giải đấu xuất hiện tổn thương, chúng ta cũng không so đo quá đáng với các ngươi.
Mời xuống tầng hai, chúng ta nói chuyện.
Vừa mới nói xong, kim quang xung quanh lặng lẽ biến mất, lồng ánh sáng cũng khôi phục lại bình thường.
Phân thân của Mục lão vừa lóe lên, đã hư không tiêu thất.
Lão đương nhiên sẽ không giải thích kỹ năng phân thân thần kỳ này cho Kính Hồng Trần làm gì.
Trở lại tầng hai, ánh mắt tự tin của Kính Hồng Trần đã bớt đi rất nhiều, tâm tư càng thêm nặng trĩu.
Cho tới nay, hắn đều cho rằng nhờ vào Hồn Đạo Khí, mình đã có thực lực đối kháng với học viện Shrek.
Nhưng sau khi gặp Mục lão, hắn mới hiểu được, chỉ mới xét phương diện thực lực cấp cao nhất, đế quốc Nhật Nguyệt vẫn như trước chưa có ai ngang bằng để tọa trấn.
Ba người Hoắc Vũ Hạo lại đứng bên cạnh Mục lão.
Lão nằm đó, vẫn không khác trước, không hề phóng ra một chút sức mạnh nào.
Chỉ yên lặng nằm như vậy, lại mang cho Kính Hồng Trần áp lực cường đại, thế nên trên trán vị Minh Đức Đường chủ này đã xuất hiện lấm tấm mồ hôi.
Bây giờ hắn cũng rõ ràng vì sao Bản Thể Tông dễ dàng rút lui như vậy.
Mục lão thản nhiên nói:
- Có thể cho ta biết, Minh Đức đường và Hải Thần Các, ai hơn ai kém?
Kính Hồng Trần hơi sững sờ, cái nghi vấn này của Mục lão nghe như không có gì, nhưng hắn cũng đã hiểu rõ ý tứ.
Đây là đang hỏi thăm hắn, so sánh ưu khuyết của hồn sư và hồn đạo sư ở giữa, cũng như sức mạnh của Minh Đức đường với Học Viện Sử Lai Khắc.
Thoáng suy nghĩ một lát, Kính Hồng Trần nói:
- Bởi vì bản thân không hiểu rõ Hải Thần Các, vãn bối không dám vọng tưởng bình luận.
Không bằng lấy ta và Huyền lão làm thí dụ.
Phạm vi trăm mét, Huyền lão tất thắng, nhưng ta cũng có thể khiến Huyền lão cùng chết.
Phạm vi ngàn mét, ta có thể tự bảo vệ mình rời đi.
Còn phạm vi vạn mét, ta chắc chắn nếu Huyền lão không chủ động thoát ly chiến trường, ta cũng khó thắng được.
Nhưng nếu đổi lại là chiến tranh mà nói, bên ta tất thắng.
Nói xong một câu cuối cùng, giọng của hắn kiên định như chém đinh chặt sắt, không chút do dự.
Khiến Mục lão cũng không khỏi động dung.
- Xem ra, ngươi rất có lòng tin.
Kính Hồng Trần gượng cười
- Kỳ thật ngài chắc phải nhìn ra được, ta không hề có lòng tin mới đúng.
Nếu như là chiến tranh, không thể nghi ngờ Hồn Đạo Khí chiếm ưu thế.
Nhưng trong chiến tranh chủ yếu còn phụ thuộc vào so đấu của lực lượng cao tầng, địa vị Shrek trên Đại lục e rằng không ai có thể dao động.
Bất luận là Minh Đức đường chúng ta, hay là Bản Thể Tông, đều không được.
Mục lão nhìn hắn, hiển nhiên hiểu được ẩn ý.
Minh Đức đường không được, Bản Thể Tông không được, nhưng nếu Minh Đức Đường và Bản Thể Tông thì sao đây?
- Kính Hồng Trần, lão phu đã từng vào thăm qua Minh Đức đường của các ngươi.
Phương diện phát triển Hồn Đạo Khí, quả là vượt xa tưởng tượng của ta.
Ta cũng đồng ý một điều, tương lai có một ngày, Hồn Đạo Khí không cần nhờ vào hồn lực của hồn sư, thì cái chức nghiệp hồn sư này chắc chắn bị thay thế.
Cũng như khi xưa Hồn Đạo Khí thay thế ám khí Đường Môn vậy.
Nhưng, ta bổ sung một chút.
Cái ngày đó thật sự đến, kẻ mạnh nhất, vẫn là hồn sư.
Bởi vì chỉ có hồn sư cường đại mới khiến Hồn Đạo Khí phát huy ra uy lực lớn nhất.
Ngươi nói đúng không?.