Vị lão sư dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp như nữ nhân, nhưng vẫn có một bộ râu dài.
Hình dáng quả thực có tác động trực quan đến thị giác.
Tiên Lâm Nhi nói:
- Giới thiệu một chút, vị lão sư này tên gọi Cao Thăng, chuyên phụ trách dạy thuật hóa trang và thuật ẩn thân.
Các ngươi đi theo lão học cho tốt.
Hòa Thái Đầu ra vẻ tội nghiệp đề nghị:
- Tiên viện trưởng, xin cho hai chúng ta nghỉ ngơi một chút rồi mới học tiếp, như vậy hiệu quả học tập sẽ tốt hơn, hồn lực của chúng ta đều đã tiêu hao rất lớn.
Tiên Lâm Nhi tức giận nói:
- Đây là lần cuối cùng ta nghe các ngươi càu nhàu.
Mỗi phút hiện tại đều vô cùng quý giá, học hóa trang và ẩn thân không cần hồn lực, trong lúc đó hồn lực và tinh thần lực của các ngươi sẽ tự động khôi phục.
Cao lão sư, bắt đầu đi.
Phàm Vũ, ngươi ở lại giám sát, nếu cả hai có một chút lơ là, hừ!
Cao Thăng thong thả lả lướt đến trước mặt hai học trò, xòe ra một bàn tay đẹp như năm cánh phong lan, nhỏ nhẹ(*) nói:
- Hai vị đồng học, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải theo ta học một năm về thuật hoá trang và ẩn thân.
À đúng rồi, Hoắc Vũ Hạo, ngươi học hoá trang thì ít hơn một chút, cỡ khoảng một tháng, bốn tiết học, hiểu biết sơ sơ là được.
Nhưng phương diện ẩn thân, ngươi phải học toàn bộ nha.
(*)细声细气 tế thanh tế khí: ăn nói nhỏ nhẹ
Nghe vị Cao lão sư giọng điệu thủ thỉ nhỏ nhẹ, cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Hòa Thái Đầu đều sởn gai ốc.
Thà rằng bắt cả hai đối mặt khảo nghiệm nhiều hồn thú hơn nữa, cũng không mong phải ngồi nghe Cao lão sư giảng bài.
Phàm Vũ đứng cách đó không xa trên mặt cơ thịt cũng co giật, nếu hắn không biết rõ trình độ hóa trang của Cao lão sư này không tầm thường, có lẽ cũng bỏ của chạy lấy người.
Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa đã thừa cơ trốn mất rồi.
Cao Thăng cười khúc khích(*), đột nhiên quay lưng ra, rồi khi hắn quay mặt lại, hai sư huynh đệ Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo chỉ thấy trước mặt sáng bừng lên, chòm râu trên mặt Cao Thăng biến mất, lộ ra gương mặt thanh tú không biết đang giận hay đang vui(**).
Gương mặt hắn lúc này mới xứng với dáng diệu thướt tha kia.
(*)嗲声嗲气 cái này không tra ra được, biên đại @.@
(**)宜嗔宜喜nghi sân nghi hỉ: không biết (nghi) giận (sân) hay vui (hỉ).