Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Hoắc Vũ Hạo rót vào hồn lực, sáu cái chân dài hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc đồng loạt đứng dậy, tiếp tục đi trên dãy núi nhánh.

Sau khi vượt qua một cái sườn núi khá hẹp, cuối cùng họ đã tiến vào dãy núi chính của Cảnh Dương sơn mạch.
Lúc trước trên không trung, Hoắc Vũ Hạo đã nhìn thấy toàn bộ địa hình Cảnh Dương sơn mạch.

Dãy núi chính hay còn gọi là dãy núi trung tâm có dạng một quả trứng.

Mặc dù mới đến đây lần đầu, nhưng suy xét sự phân bố hồn thú của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có thể suy ra, càng đi sâu vào trung tâm sơn mạch, thể hình của hồn thú sẽ càng lúc càng to lớn.
Sinh sống ở vùng núi bên ngoài, chỉ là một vài loại hồn thú thực lực tương đối yếu.

Càng vào sâu bên trong, thực lực hồn thú tự nhiên sẽ càng mạnh.

Chỉ cần không xâm nhập quá sâu, hẳn sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn.

Mùi máu của Ngân Lang dù sao cũng chỉ có thể lan ra một phạm vi nhất định, chắc chắn sẽ không bay tới những đỉnh núi trung tâm của dãy núi.
Máu Ngân Lang cũng không hẳn tạo nên phiền toái liên miên cho họ, ít nhất hiện tại không phải.

Phần lớn hồn thú khi ngửi được mùi máu Ngân Lang hoặc chạy trốn hoặc tránh xa hoặc an tĩnh bất động.

Điểm này Tinh Thần Tham Trắc thể hiện rất rõ.

Hắn phát hiện, ngay cả một vài hồn thú ngàn năm, khi ngửi được mùi máu Ngân Lang, đều lập tức trốn đi thật xa, tuyệt không tới gần.

Cứ thế, chặng đường của bọn họ lại trở nên thuận lợi hơn, tốc độ cũng được đẩy cao không ít.
Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng điều khiển hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc đặt chân lên ngọn núi cao đầu tiên ở rìa ngoài của dãy núi trung tâm Cảnh Dương sơn mạch.
Xâm nhập vào địa bàn của hồn thú, đương nhiên hắn không dám tiêu hao nhiều hồn lực.

Lên tới đỉnh núi hồi phục sơ sơ, hắn phóng tầm mắt nhìn khung cảnh xa xa.
Giống như bao dãy núi khác, trung tâm Cảnh Dương sơn mạch càng hướng vào trong nhiều hơn, độ cao những đỉnh núi lại càng cao hơn, nhưng cũng không bất ngờ, cũng có một vài địa hình vừa phải.
Tiến vào trung tâm, tố chất hồn thú quả nhiên tăng lên rất cao.

Tổng thể mật độ sinh sống và tố chất đã tương đương với khu ngoại vi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.


Nhưng vì lý do máu Ngân Lang, cho đến nơi này bọn họ lại chưa từng đụng độ một trận chiến nào.
Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi dưới đất, tùy ý gió núi lất phất, hắn cũng không phải người thích mạo hiểm, đưa lưng về phía hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc, khiến hai nữ đang nghỉ ngơi không nhìn thấy gương mặt hắn.

Trên trán, hào quang vàng nhạt lặng lẽ nhẹ nhàng mở ra Vận Mệnh Nhãn.
Từ khi có Vận Mệnh Nhãn, thế giới tinh thần của Hoắc Vũ Hạo đã xảy ra thay đổi long trời lở đất.

Có Vận Mệnh Nhãn, bất kể Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư, hiện tại đều đã không thể điều khiển thân thể hắn, trừ phi hắn chủ động mời, nhưng lại có thể tùy ý thu hồi quyền khống chế thân thể.
Tác dụng Vận Mệnh Nhãn tuyệt đối không chỉ là tăng phúc Linh Mâu.

Khi mở nó ra, khí tức vận mệnh sẽ xuất hiện trong trung khu thần kinh của Hoắc Vũ Hạo, cảm giác sẽ càng thêm nhạy bén, thậm chí có thể đạt tới trình độ nào đó đoán biết một ít tương lai, đoán trước được lành dữ.
- Hử?
Vận Mệnh Nhãn khép lại.

Lúc Hoắc Vũ Hạo mở hai mắt, người ta có thể thấy vẻ khiếp sợ kinh hãi trong mắt.

Hắn thật không ngờ, lần này dùng Vận Mệnh Nhãn đoán lành dữ lại có cảm nhận như vậy.
Nguy hiểm! Kỳ ngộ!
Khá mơ hồ, nhưng vẫn có cảm giác nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại.

Một cảm nhận rất mới mẻ.
"Sao lại thế này?" Hoắc Vũ Hạo trong lòng hơi căng thẳng.

Tuy Vận Mệnh Nhãn chỉ cho biết một đáp án ba phải mơ hồ, nhưng trong dự cảm, nguy cơ xuất hiện trước kỳ ngộ.

Tựa như trong một đỉnh núi cao xa xa nào đó, đang có vô số nguy cơ đợi hắn.

Thật không phải là một hiện tượng tốt chút nào.
Nhưng mà, đã tới nơi này rồi, hắn cũng không dễ dàng lùi bước.

Vận Mệnh Nhãn cũng không tạo cảm giác nguy cơ trí mạng.
"Cẩn thận xâm nhập!" Đây là chiến lược được Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức quyết định.
Tiếp tục đi, Hoắc Vũ Hạo rõ ràng giảm tốc độ di chuyển rất nhiều.


Hơn nữa cứ khoảng 15 phút lại tiến hành sửa chữa.

Yêu cầu của hai cô gái muốn thay hắn điều khiển cũng hoàn toàn bị cự tuyệt, đồng thời hắn còn yêu cầu các nàng luôn phải duy trì trạng thái cơ thể tốt nhất.
Thấy Hoắc Vũ Hạo cẩn thận như thế, hai nữ cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Ngay cả Kha Kha cũng không biểu hiện một chút nào nôn nóng.
Một lúc lâu sau, bọn họ đã trèo lên đỉnh núi thứ ba trên đường đi, cũng là mục tiêu cuối cùng trong kế hoạch hôm nay của Vũ Hạo.

Đỉnh núi có tầm nhìn khá bao quát trở thành địa điểm dừng chân qua đêm của ba người.
Trước đó, bọn họ cuối cùng cũng gặp một ít phiền toái.

Hai hồn thú Kim Hổ tu vi hơn 3000 năm xuất hiện cản đường.
Cũng là Kim Hổ, nhưng Kim Hổ sống ở Cảnh Dương sơn mạch lại cường đại hơn nhiều.

Cái đầu cứng rắn ngay cả Ám Kim Khủng Trảo cũng chỉ đâm vào được một thốn.

Mặc dù kết quả trận chiến cũng không thay đổi, vẫn chết trong tay Hoắc Vũ Hạo, nhưng đã hao phí không ít thời gian.
Trải qua một ngày, Hoắc Vũ Hạo cũng phát hiện, hồn thú ở Cảnh Dương sơn mạch phàm là có thuộc tính kim loại, thực lực so với nơi khác đều mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng những thuộc tính khác thì lại yếu hơn không ít.

Một con Khanh Bằng (DG: một loài chim to lớn trong truyền thuyết) thuộc tính phong có tu vi chừng vạn năm, là hồn thú tu vi cao nhất mà họ nhìn thấy hôm nay, thế mà lại bị hai con Kim Hổ 3000 năm dọa cho chạy mất dép.

Do đó, có thể nói hồn thú thuộc tính kim loại ở sơn mạch này vô cùng bá đạo.
Nhưng một ngày qua, hồn thú Hoắc Vũ Hạo mong muốn được diện kiến nhất lại trước sau không hề thấy động tĩnh.

Trên đường cũng không gặp được một hồn thú hệ tinh thần nào.

Quả nhiên, dù ở địa phương nào, hồn thú thuộc tính tinh thần đều là hàng hiếm.

Còn may hôm nay chỉ là ngày đầu tiên, sự kiên nhẫn của Hoắc Vũ Hạo vốn không thấp chút nào.
Có Vận Mệnh Nhãn đoán trước phần nào, hắn đã quyết định, cao nhất chỉ đến ngọn núi thứ năm tính từ bên ngoài vào, sau đó sẽ phải di chuyển sang những đỉnh núi tương đương, không đi sâu vào thêm nữa.


Nếu năm ngày không có kết quả thì phải trở ra ngoài.

Dù sao, an toàn trên hết.
Đến đỉnh núi.

Chọn đỉnh núi để nghỉ ngơi còn có một nguyên nhân trọng yếu, hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc ở chỗ cao có năng lực đào thoát cực mạnh.

Có dạng khối cầu, nó hoàn toàn có thể lăn lông lốc với gia tốc cực lớn theo sườn núi mà hạ sơn, hồn thú muốn đuổi theo đã không dễ, huống gì còn có con nào dám đưa thân ra chặn một khối kim loại rơi tự do xuống núi chứ? Mặc dù đào thoát như vậy đối với hồn sư bên trong cũng không thoải mái, nhưng vẫn tuyệt đối an toàn.
Lần này Hoắc Vũ Hạo không dám nhóm lửa, nhưng vẫn làm một bữa ngon cho hai cô gái thưởng thức.

Hoắc Vũ Hạo lóc lấy miếng thịt ở lưng Kim hổ vừa giết được lúc ban chiều, rồi dùng Bạch Hổ Chủy xắt mỏng như tờ giấy.
Thịt hổ đã hơi chua chua, nếu không được nấu nướng kỹ lưỡng, hương vị chắc chắn không tốt chút nào.

Thịt hổ tươi chắc chắn tốt hơn, nhưng mà có bao nhiêu người có may mắn ăn được đâu?
Hoắc Vũ Hạo xắt mỏng thịt hổ xong xuôi đâu đấy, mới lấy ra gia vị, pha chế một loại nước sốt hoàn toàn mới, ăn có vị cay cay chua chua, nhưng khiến toàn thân thư thái (DG: có lẽ là mù tạt).

Thịt hổ chấm mù tạt lại như tươi hơn, chẳng những không còn mùi chua, lại mang thêm một nét hoang dã rất thú vị.
Bất quá Hoắc Vũ Hạo lại không làm cho các nàng ăn nhiều, ăn sống thịt hổ không tốt lắm cho tiêu hóa, mặc dù dinh dưỡng cũng tuyệt đối sung túc.

Hắn lại pha chế thêm một loại nước sốt, dùng để trộn rau, ăn với lương khô, cũng tương đương đã ghiền.
Kha Kha và Quất Tử phát hiện, càng ăn nhiều món của Vũ Hạo làm, hảo cảm đối với hắn của hai nàng cũng tăng lên rõ ràng.

Nếu dùng từ để miêu tả hình ảnh Vũ Hạo lúc này trong lòng hai nàng, thì phải là: hàng ăn....!(DG: hàng ăn, tiệm ăn, giống như là quán ruột vậy đó)
- Tối nay làm sao đây?
Ăn xong cơm chiều, ba người ngồi vây quanh thành một hình tam giác, (DG: nguyên bản tg ghi là hình tròn, có điều 3 vị trí ngồi mà thành 1 hình tròn thì tg quả nhiên là thiên tài hình học) ban đêm gió núi lành lạnh, từng cơn gió mang theo sương mù mỏng manh lất phất, dễ dàng thấm ướt vai áo.
Ở chỗ này ngẫu nhiên bất kì lúc nào cũng có thể đối diện hồn thú, lều trại hẳn nhiên không phải là một ý kiến hay.
Hoắc Vũ Hạo chỉ tay về khối cầu sau lưng, nói:
- Chỉ nên ở lại trong hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc.

Các ngươi đi minh tưởng đi, ta canh gác ở bên ngoài.

Có động tĩnh gì ta trước tiên sẽ thông báo cho các ngươi.
Quất Tử nói:
- Nửa đêm sẽ đến phiên ta.
Kha Kha nói:
- Mỗi người chúng ta gác hai canh giờ là hợp.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:

- Được, mọi người yên tâm đi ngủ đi.

Đến giờ ta sẽ gọi.
Hai nữ đứng dậy trở về hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc, đóng chặt những cửa sổ thủy tinh, hoàn toàn ngăn chặn cái lạnh ở bên ngoài.
Hoắc Vũ Hạo dựa lưng vào khối cầu ngồi xuống.

Tuy rằng gió núi lạnh thấu xương, nhưng với hắn, cái lạnh chỗ này chẳng tính là gì.

Bản thân là người có Cực Hạn Băng, sương núi thực tế lại rất thích hợp cho hắn thi triển năng lực bản thân.
Hai mắt khép kín, khoanh chân mà ngồi, Tinh Thần Tham Trắc lại khuếch tán ra xa.

Còn trong cơ thể, hồn lực theo trạng thái minh tưởng lặng lẽ vận chuyển.
Có Nhị Thức Hải thật là tốt.

Một tia ý niệm ở lại trong Nhị Thức Hải, điều động hồn lực thi triển Tinh Thần Tham Trắc, cảm nhận tình hình chung quanh, phần tinh thần còn lại vào Tinh Thần Hải nghỉ ngơi minh tưởng.

Giống như một loài thú nào đó có thể nhắm một con mắt mở một con mắt khi ngủ vậy.

Một khi có động tĩnh gì, tinh thần đang tu luyện sẽ được tia ý niệm kia đánh thức, nhanh chóng tỉnh dậy.

Do đó, hắn căn bản không nghĩ phải gọi hai nữ đến thay thế mình.
Sắc trời tối sầm, ánh sao lấp lánh không trung, sương mù dày đặc thổi qua, giơ tay không thấy trước mặt.
Cơn rét ở xung quanh căn bản không ảnh hưởng tới Hoắc Vũ Hạo.

Bản thân hắn nhiệt độ còn thấp hơn bên ngoài nhiều.

Cực hạn băng dĩ nhiên khiến tốc độ tu luyện của hắn cực kỳ chậm chạp, nhưng căn cơ chắc chắn, lượng hồn lực cực cao, mật độ hồn lực dày đặc, so với hồn sư cùng cấp đã hoàn toàn bỏ rất xa.
Băng lấy thủy làm nền tảng, thủy nguyên tố trong không khí đối với tu luyện của Hoắc Vũ Hạo vốn rất ưu đãi.

Hơn nữa tại đây trong núi lớn, thiên địa nguyên khí so với nơi khác càng dày đặc hơn, tốc độ tu luyện cũng được cải thiện hơn một chút.
Tu luyện trong thâm sơn, cảm giác thật không tồi.

Hoắc Vũ Hạo cảm nhận hết thảy biến hóa trong phạm vi bán kính 250m, âm thầm cảm thán trong lòng.

Khó trách hồn thú luôn mong muốn sinh sống tại núi sâu, sông lớn hoặc rừng thẳm.

Quả nhiên thấy linh khí đầy đủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận