Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Hoắc Vũ Hạo làm đúng như lời hắn nói, tùy thời điểm thích hợp hóa thân thành đầu bếp.

Kha Kha phụ trách kiếm thức ăn, Quất Tử canh phòng.

Hoắc Vũ Hạo ngoại trừ thời gian nấu ăn, còn lại đều tu luyện khôi phục thương thế.
Chỉ chớp mắt, ba ngày nữa đã trôi qua.
Thụ thương trí mạng của Hoắc Vũ Hạo căn bản chỉ cần sáu ngày ngắn ngủi để khôi phục hoàn toàn, thực lực lại có tinh tiến không nhỏ: hồn lực tăng lên không quá lớn, nhưng năng lực hồn kỹ lại có tiến bộ rõ rệt, tinh thần lực cũng tăng trưởng không ít.
..............
Sáng sớm.
Không khí trong lành mang theo sương núi ướt át khiến người ta hít thở cũng cảm thấy sảng khoái.

Hoắc Vũ Hạo chậm rãi phun ra một hơi dài, một luồng khí thể màu trắng chui ra xoay quanh cơ thể hắn một vòng, rồi lại chui vào mũi trở về cơ thể, cả người thư thái.
Vết thương trên lưng toàn bộ đã tốt hơn nhiều, đáng kinh ngạc hơn, những vết sẹo hình thành sau lưng, chỉ vài ngày đã kết vảy, tróc ra.

Phần lưng lúc này được bao trùm bởi một lớp da non mũm mĩm.

Xem ra, chỉ cần thêm một thời gian ngắn nữa, một chút dấu vết cũng không còn để lại.

Điều này khiến lòng hiếu kì của Quất Tử và Kha Kha càng tăng thêm vài phần.
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên không nói rõ bản thân từng hấp thụ Sinh Linh Kim, với nghi vấn của các nàng cũng chỉ giả ngu sửng sốt.
..............
Một khu vực trống trải nọ, tinh quang trong mắt chợt lóe, Hoắc Vũ Hạo giơ cao tay phải, làm động tác vồ tới một phương hướng xa xôi nào đó.

Sát khí lặng lẽ phát ra, một bóng trảo ám kim xuất hiện giữa không, dài hơn 6m kéo rách không gian, để lại từng đoạn không khí tan nát lộ ra khe hở đen ngòm.
Hào quang ám kim chỉ lóe lên phút chốc rồi tắt, Hoắc Vũ Hạo hài lòng nhìn bàn tay phải.
Ám Kim Khủng Trảo ở tu vi Hồn Tông có tiến hóa lớn đến cảnh giới khác, càng lúc càng thực chất hơn.

Không uổng trước kia hấp thu nó kinh hãi như thế, Ám Kim Khủng Trảo nay đã trở thành năng lực ưa dùng nhất của hắn, phối hợp Băng Đế Ngao, khiến cho hắn bản thân là hồn sư khống chế lại có năng lực cận chiến cường đại.
Vận Mệnh Nhãn cũng có tiến hóa, Hoắc Vũ Hạo chưa thể khẳng định nhiều ít ra sao, nhưng phong ấn tinh thần lực của Thiên Mộng Băng Tằm trong cơ thể được giải khai giúp hắn hấp thu được một mảnh lớn.

Tinh Thần Hải và Nhị Thức Hải đều phát triển mở rộng.

Tinh Thần Tham Trắc cũng đã tăng lên đến đường kính 700m, dò xét một hướng tăng gấp đôi.
Tu vi càng tăng trưởng, Hoắc Vũ Hạo càng nhận thấy rõ ràng hơn hồn hoàn 100v ngày trước Thiên Mộng Băng Tằm giao cho hắn mức độ cường hãn ra sao.

Tứ đại hồn kỹ, không có cái nào không phải là cường trung chi cường (mạnh trong mạnh), trở thành căn bản hồn kĩ của vũ hồn Linh Mâu, Dù cả ba hồn kỹ bá đạo Mô Phỏng, Quần Thể Suy Nhược, Tinh Thần Hỗn Loạn mang lại cho hắn khả năng khống chế mạnh mẽ, nhưng tính thực dụng không thể so sánh với hồn hoàn 100v năm của Thiên Mộng.
Hồn lực đột phá cấp 40, chất lượng cũng biến hóa.

Hoắc Vũ Hạo có nhiều hồn kỹ cường đại, nhưng căn bản khiến hắn vận dụng hồn lực giống như lấy xô nước tạt vào đám cháy rừng.

Nếu không phải một vài hồn kỹ chỉ cần dựa vào tinh thần lực thi triển, e là trước khi đột phá, một nửa số hồn kỹ của không sử dụng được.

Sau khi tăng lên hồn lực, vấn đề đó cũng giảm bớt được một chút.
"Nếu có Vương Đông bên cạnh thì tốt rồi." Hoắc Vũ Hạo bất chợt nghĩ đến, rời khỏi Học Viện Shrek, hắn mới càng cảm nhận rõ thêm tầm quan trọng của Vương Đông đối với mình.


Vương Đông hiện tại có lẽ đã đột phá cấp 50, trở thành cường giả Hồn Vương.

Hắn cũng có võ hồn song sinh, hồn lực cũng vô cùng hùng hậu.

Nếu hai người có Hạo Đông lực liên hợp với nhau, hơn nữa còn 4 võ hồn dung hợp kỹ cực kì bá đạo, Hoắc Vũ Hạo tin chắc dám chính diện khiêu chiến cường giả Hồn Thánh thất hoàn a!
Nhớ đến Vương Đông, trong lòng hoài niệm tự nhiên sinh ra một tình cảm, nhìn về hướng Học Viện Shrek, không khỏi có chút buồn bã.
- Sao vậy? Muốn quay về Shrek à?
Giọng Quất Tử bên cạnh vang lên khiến hắn sực tỉnh.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn nàng, mỉm cười
- Cũng có một chút, đang nghĩ về bạn bè của ta.
- Con gái?
Quất Tử nhạy cảm hỏi.
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Quất Tử đứng bên cạnh hắn, cùng nhìn về hướng Học Viện Shrek, thản nhiên nói:
- Vũ Hạo.

Ta lại hi vọng tương lai trên chiến trường không gặp phải ngươi.
Hoắc Vũ Hạo cảm khái nói:
- Một người con gái như ngươi, nhất định phải tham chiến sao?
Quất Tử nói:
- Chiến tranh với nam nữ có quan hệ gì sao? Chẳng lẽ trên chiến trường kẻ địch vì lý do ta là con gái mà nương tay? Ta nói rồi, cừu hận của cha mẹ, chính là động lực cho ta lẽ sống.
Hoắc Vũ Hạo cau mày
- Chẳng lẽ, sinh mệnh của ngươi cũng chỉ có cừu hận?
Quất Tử chần chờ một chút, dời mắt nhìn hắn, khẳng định một lời:
- Đúng!
Hoắc Vũ Hạo im lặng, nét mặt thoáng buồn bã
- Ta không nghĩ bản thân có thể thay đổi suy nghĩ của ngươi, cũng không có tư cách làm thế.

Bởi vì trong lòng ta, cũng tương tự đeo một mối thâm cừu huyết hận.

Mong rằng chúng ta sẽ không gặp lại nhau nơi chiến trường.
Giọng nói của Quất Tử trở nên quái lạ
- Nếu chúng ta thật sự gặp nhau thì sao?
Hoắc Vũ Hạo im lặng một lát, nói:
- Ít nhất ta sẽ tha cho ngươi ba lần không chết.
Quất Tử nở nụ cười, nụ cười tươi rực rỡ sáng lạn
- Ngươi tin thế à? Ngươi làm sao biết không phải là ta tha cho ngươi?"
Hoắc Vũ Hạo cũng cười
- Muốn ta cầu xin ngươi tha ta sao?
Quất Tử lắc đầu
- Nếu ngươi thật sự cầu xin ta tha cho, ta sẽ lập tức giết ngươi.

Ta không muốn thấy cái bộ dáng khúm núm của ngươi, đó không phải là Hoắc Vũ Hạo trong lòng ta.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt:
- Không có ngày đó đâu.

- Ta biết.
Quất Tử cười ngọt ngào
- Nếu ở chiến trường gặp nhau, ngươi thật sự rơi vào tay ta, ta sẽ tạm tha ngươi bốn lần không chết, nhiều hơn ngươi một lần, xem ra ta độ lượng hơn ngươi chứ nhỉ?
Hoắc Vũ Hạo cười sảng khoái:
- Ngươi muốn tị nạnh với ta sao? Chuyện này cũng không do con người quyết định được đâu.

Đi thôi, chúng ta nên trở về học viện.

Ta đến Học Viện Nhật Nguyệt là để học chế tạo hồn đạo khí, mấy việc này lãng phí không ít thời gian đâu a!
Nói xong, hắn xoay người hướng về lều trại, thu dọn đồ đạc.
Quất Tử nhìn bóng lưng hắn, trong mắt toát ra một tia bâng khuâng, thì thào lẩm bẩm:
- Thật sự sẽ vĩnh viễn sao? Chiến trường, chiến trường!
Rồi nàng đột nhiên la lớn:
- Vũ Hạo, lại làm bữa sáng cho chúng ta ăn đi.
Hoắc Vũ Hạo quay lại, lộ ra bộ mặt sáng lạn tươi cười:
- Được!

.

.

.

.

.
Hiên Tử Văn chăm chú nhìn ba con người phong trần mệt mỏi trước mặt, không biết nói cái gì cho phải, thật khó mà thốt nên lời.
- Ngay cả mảnh vụn cũng không còn lại chút nào sao?
- Không.

.

.

.

.
Quất Tử cúi đầu nói.
Trước đó nửa canh giờ, ba người rốt cục về tới Học Viện Nhật Nguyệt, hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc hoàn toàn biến mất, cả bọn thậm chí không thể gom lại được một mảnh nào, đầu tiên đến gặp Hiên Tử Văn.
Hiên Tử Văn lại tiếp tục không nói gì, sau khi bình tĩnh hơn mới nói:
- Các ngươi có biết hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc quý giá cỡ nào không hả? Tiêu phí bao nhiêu là tâm lực của học viện? Nếu không phải vì hơn một phần ba hạch tâm pháp trận trong đó do ta chế tạo xuất ra, các ngươi nghĩ mình có cơ hội tham gia vào thử nghiệm này sao chứ? Các ngươi khẳng định không còn bất kì thứ gì, nhất là hạch tâm pháp trận lưu lại sao?
Quất Tử khẳng định:

- Lão sư, nhất định không có đâu, tất cả đều tan nát thành bụi, cái hố khổng lồ ta tin chắc vẫn còn nguyên trạng ở đó.
Hiên Tử Văn vỗ trán, đau khổ liếc mắt nhìn người đứng một bên, bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời, chính là Hoắc Vũ Hạo, nổi giận:
- Hoắc Vũ Hạo, ngươi nói cho ta biết, vì cái gì từ khi ngươi đến đây lại mang cho ta hết phiền phức này đến cái chuyện bực mình khác vậy?
Hoắc Vũ Hạo hơi chột dạ:
- Ta cũng không biết a!
Kha Kha ưỡn ngực hiên ngang:
- Hiên lão sư, lần này xảy ra chuyện không trách bọn họ được, mọi việc đều do ta.

Một người làm một người chịu, nếu không phải do ta tuyệt vọng liên kết tất cả hạch tâm pháp trận hồn đạo khí, cũng sẽ không có chuyện như vậy.

Lúc ấy nếu không có Vũ Hạo, ta và Quất Tử tỷ chắc chắn bỏ mạng tại đó.

Ngài cứ trừng phạt ta đi, dù sao bây giờ ta cũng nghèo trắng tay, cũng chỉ còn cách chịu trách nhiệm bị trừ điểm thôi.
Nhìn thấy Kha Kha chẳng những không đòi bồi thường thiệt hại của nàng, lại còn bày ra cái khí thế lẫm liệt không sợ chết, Hiên Tử Văn cố gắng nhịn không được bật cười.
- Thôi, thôi, ba tên phá hoại các ngươi đừng có trước mặt ta kẻ xướng người hoạ.

Lăn đi tắm rửa thay đồ cho ta.

Ngửi cái mùi mà muốn ói, cút đi cho mau.
Kha Kha cười khì, nhảy qua ôm cổ Hiên Tử Văn, hôn lên mặt hắn một cái
- Hiên lão sư, ngài thật tốt bụng.
Nịnh xong, kéo Quất Tử bỏ chạy ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo dừng lại, hắn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hiên Tử Văn vậy mà đỏ mặt, hơn nữa đỏ một cách rất lợi hại.
- Hiên lão sư, ngài không sao chứ?
Hoắc Vũ Hạo hỏi dò.
Hiên Tử Văn giơ chân tặng một cước vào mông hắn, xấu hổ nói
- Cút mau.
Hoắc Vũ Hạo cười khà khà, cũng vội vàng chuồn ra khỏi văn phòng.
Quất Tử và Kha Kha đều chờ ở bên ngoài, Quất Tử thốt lên lời nói tự đáy lòng:
- Hiên lão sư thật sự là người tốt a!
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc:
- Sao lại nói thế?
Quất Tử thì thầm:
- Vừa rồi thái độ của hắn như vậy, nghĩa là chuyện này hắn đang muốn bao che cho chúng ta.

Hủy diệt một kiện hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc, phải nói chính xác là hủy diệt, ngay cả mảnh vụn cũng không còn a! Chuyện nghiêm trọng như thế mà Hiên lão sư vẫn bênh vực cho chúng ta, ta làm sao mà không nói vậy cho được.
Kha Kha cười mỉm chi:
- Nếu không sao ta lại thưởng cho hắn một cái thơm môi chứ! Cái mặt đỏ của Hiên lão sư thật là đáng yêu quá đi.

Ngươi đừng thấy hắn già đầu, nhưng ta đoán chắc vẫn còn là xử nam đó nha, chưa từng nghe hắn có cái chuyện xấu mặt nào cả.
Hoắc Vũ Hạo im lặng không nói gì, thầm nghĩ: "Ngươi thưởng đó sao? Rõ ràng là đùa giỡn Hiên lão sư a!"
- Thôi được rồi.

Hai vị tỷ tỷ, mọi người cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, ta cũng trở về tắm rửa.

Cảm giác ngứa ngáy như rận bò khắp người vậy.

Mai gặp lại sau.
Từ biệt xong, Vũ Hạo chạy như bay về ký túc xá.
Tắm rửa một chút, thay đổi quần áo, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Sau đó hắn liền khoanh chân ngồi trên giường ở ký túc xá, vừa mở ra Tinh Thần Tham Trắc, vừa tu luyện.

Đi ra ngoài hơn mười ngày, trở về cần phải qua chào sư huynh một tiếng, không biết hắn mấy ngày nay học tập ra sao.
Nhưng ngoài dự kiến, thậm chí đến đêm khuya Hòa Thái Đầu cũng chưa về.

Cảm thấy lo lắng, hắn vội vàng sang hỏi những học viên trao đổi sinh Shrek khác, mới biết Hòa Thái Đầu đã vượt qua khảo hạch Minh Đức Đường, chính thức đạt tư cách học tập, tu luyện trong đó.
Tin giật gân này khiến Hoắc Vũ Hạo vui mừng khôn xiết.

Hai năm nay phương diện hồn đạo khí cũng tiến triển như tu vi, nhưng hắn biết rõ, so với nhị sư huynh rất có chênh lệch.

Dù sao bản thân phải học rất nhiều thứ, khác với huynh ấy chủ yếu nghiên cứu và chế tạo định trang hồn đạo khí, lại còn được mình hết lòng trao đổi nghiên cứu.

Nói đến lĩnh vực nghiên cứu định trang hồn đạo khí, có thể nói Hòa Thái Đầu đã tiếp cận Phàm Vũ.
Phàm Vũ lão sư cũng thi vào Minh Đức Đường, cùng Hòa Thái Đầu nghiên cứu trong đó.
Sau phút giây vui mừng, Hoắc Vũ Hạo lại cảm thấy gấp gáp trong lòng, nhị sư huynh thăng tiến đã vài ngày, nhưng chính mình còn chưa xác định rõ phương hướng học tập nữa là.
Bất quá lần này đi thực tập ở Cảnh Dương sơn mạch, đã từng bước kiểm nghiệm thành quả của kế hoạch Cực Hạn Đan Binh trong hai năm qua.

Bản thân cũng thấy được một vài vấn đề, nhất định phải điều chỉnh, cải thiện hồn đạo khí của mình mới được.
Một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, mệt nhọc đã tiêu biến.
Hoắc Vũ Hạo hoàn thành thói quen tu luyện buổi sáng, liền rời khỏi ký túc xá, chuẩn bị đến phòng thí nghiệm sớm một chút bắt đầu thử nghiệm chế tác vài món hồn đạo khí mà bản thân đã thông suốt.
Xác định cận chiến là con đường nghiên cứu hồn đạo khí chính yếu, hiện tại hắn đã thông suốt tư tưởng, tin vào bản thân sẽ có tốc độ tăng trưởng hồn đạo khí đến chóng mặt.
Thế nhưng, vừa ra khỏi ký túc, hắn đã phải dừng bước lại.
- Chính là nó.

Bắt lại.
Vương Thiểu Kiệt sắc mặt trắng nhách đứng đợi trước cửa ký túc xá từ khi nào, giơ ngón tay chỉ về Hoắc Vũ Hạo.

Bên cạnh hắn, có chừng sáu trung niên tuổi chừng 30-40, mặc giáp trụ quân đội chế tạo.

Sáu người cùng lúc giải phóng võ hồn, là hai Hồn Đế và bốn Hồn Vương.

(DG: chỗ này tg có nhầm gì đó thì phải, nguyên bản ghi là 2 hồn đế và 6 hồn vương)
Một trung niên dẫn đầu xông đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, giơ ra một tấm thẻ bài, lạnh lùng quát:
- Đội an ninh hoàng gia, ngươi là Hoắc Vũ Hạo?
Hoắc Vũ Hạo biết, bản thân đã có phiền toái.

Tuy không ngại đối mặt với những người này, nhưng muốn đối phó bọn họ mà không bày ra vài con bài tẩy thì không có khả năng, hơn nữa chắc chắn phải giết người mới có thể thoát khỏi trùng vây.

Chỉ trong khoảnh khắc, suy nghĩ chạy thật nhanh trong đầu, tính toán đủ mọi mặt lợi mặt hại.
Giọng người trung niên vẫn lạnh lùng:
- Ngươi là nghi can tập kích, tổn thương thành viên hoàng thất, cần ngươi đi với chúng ta, hợp tác điều tra.
Vừa đọc lệnh bắt, hắn vừa lấy ra một cái còng tay màu vàng.

Hồn lực dao động trong người hắn rõ ràng cường thịnh hơn, chỉ cần Hoắc Vũ Hạo ngông cuồng phản kháng, lập tức sáu người trong đội sẽ hợp lực công kích.
Không ngờ mới đi hơn mười ngày, lại phải đối diện với tên kia.

Dáng người cường tráng oai phong, vậy mà tâm, mắt cũng chỉ là kẻ tiểu nhân, đáng thương.
Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt cười, thong dong vươn hai tay
- Ta là trao đổi sinh từ Học Viện Shrek, mong các vị thông báo một chút cho lão sư của ta.

Nếu không, e rằng trách nhiệm các vị đây khó mà nhận nổi.
---------------
Bị bắt rồi, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi cái họa tiểu nhân, diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận