Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


"Rầm!" Hoắc Vũ Hạo chịu không nổi đẩy nàng ra ngoài, đóng sầm cửa lại, phi như bay vào toilet rửa mũi.
Ngoài cửa phòng, Na Na bật cười khoái trá.

Thì ra, muốn trị hắn lại chỉ cần biện pháp đơn giản thế a! Xem ra bản thân lo lắng quá nhiều rồi, một tên thiếu niên hồn nhiên ngây thơ như thế có thể phá hoại được cái gì đây?
Đột nhiên, thân thể mềm mại của nàng hơi chấn động
- Hắn có thể giam cầm linh hồn của ta, vậy hắn...!hắn không phải cũng có thể.

.

.

.

.

.
Nghĩ đến đó, thần tình Na Na đột nhiên trở nên phấn khởi, xoay người lại gõ cửa.
Tay giơ lên, nhưng lại dừng giữa không trung, Na Na hô hấp dồn dập, thì thào lẩm bẩm:
- Đừng gấp, ta đừng gấp! Đợi giải đấu kết thúc lại đến tìm hắn, hy vọng hắn thật sự có khả năng đó đi.
Hai tay nắm chặt, hưng phấn trên mặt khó có thể che giấu.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên giường ước chừng nửa canh giờ mới xem như bình tĩnh lại mà tiến nhập trạng thái nhập định.

Trong lòng hoài nghi, cuối cùng là mình trừng phạt cô gái đó, hay là bản thân mình bị người ta trừng phạt a!
Sáng sớm.
Hoắc Vũ Hạo từ trong minh tưởng tỉnh dậy, thần hoàn khí túc.
Mở cửa sổ, không khí tươi mát phả vào gương mặt, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái chạy khắp người Hoắc Vũ Hạo.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, tinh khí thần hồn (lực) đều đã ở trạng thái tốt nhất.

Hồn lực lưu chuyển, một tia bạch khí chậm rãi thoát ra, lại theo hô hấp thu về.

Hoắc Vũ Hạo vui sướng phát hiện, bản thân tu luyện đêm qua thành quả thu được dường như tương đương đến mười ngày thường.

Xem ra, áp lực đối với mình có chỗ tốt tu luyện thật lớn a!
Hôm nay áp lực sẽ lớn hơn nữa, vậy cứ đến đi!
Linh Mâu nở rộ kim quang, phương đông xa xôi, thái dương ló dạng, tử khí đông lai xuất hiện ở đường chân trời, Tử Cực Ma Đồng tập trung hấp thu hiện lên ánh tím thâm thúy.
Thí Luyện trường không khác ngày hôm qua, chật kín như nêm không còn chút chỗ trống.

Nhưng so với hôm qua không khí huyên náo ồn ào, hôm nay có vẻ yên tĩnh hơn nhiều.

Không ít đệ tử Học viện Nhật Nguyệt đều mang một đôi mắt thâm đen như con gấu trúc, cả đêm qua có lẽ không ngủ ngon cho lắm! - chắc là đi canh trộm bé HVH như Na Na đó mà.
Hoắc Vũ Hạo khiến bọn họ chấn động không ít, lần đầu tiên nhìn thấy một hồn sư đẳng cấp thấp hơn lại đè bẹp hồn đạo sư với phương thức dũng mãnh như thế.

Lần đầu tiên họ cảm nhận sự cường đại của hồn sư, cũng cảm nhận được tại sao Học viện Sử Lai Khắc xưa nay đều được xưng tục là đệ nhất học viện đại lục, và cũng hiểu tại sao từ ngàn năm nay Học viện Nhật Nguyệt lại luôn chỉ có thể về nhì.
Hồn đạo khí ứng dụng rộng rãi, là tiến bộ thời đại của xã hội.

Thế nhưng cái chức nghiệp hồn sư này đã tồn tại nhiều vạn năm rồi.

Hồn đạo khí muốn lấn át hồn sư trong phương diện chiến đấu, có lẽ phải cần thêm một thời gian dài nữa, ít nhất hiện tại hồn đạo sư vẫn chưa hoàn toàn làm được.
Hôm nay, những hồn đạo sư cấp 6 Minh Đức Đường sẽ xuất chiến.

Cái tên hồn sư đệ tử Học viện Sử Lai Khắc đã thắng liên tiếp 30 trận còn có thể tiếp tục không?
Mạng lưới cá cược vẫn hoạt động như thường, có điều chỉ còn một cửa duy nhất để đặt cược, tỉ lệ cá cược vẫn là 5 đền 1, không có gì thay đổi.

Nhưng hiện tại những đệ tử Học viện Nhật Nguyệt cũng không ai còn dám chắc đặt lòng tin vào cửa này.
Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần từ sáng sớm đã có mặt trên đài chủ tịch.

Thi đấu hôm qua cũng ảnh hưởng sâu sắc đến lão.

Hoắc Vũ Hạo năm nay 15 tuổi, đã có kinh nghiệm thực chiến phong phú như vậy, lão rất chấn động.

Mặc dù thực lực Hồn Tông của Hoắc Vũ Hạo so với lão không tính là cái gì, nhưng ở những kẻ đồng trang lứa, có ai so được với Hoắc Vũ Hạo? Ngay cả tôn tử, tôn nữ của lão ở cái tuổi 15 này cũng không thể so bằng a!
Có lẽ, đối với Hoắc Vũ Hạo, duy nhất chỉ có vấn đề là hồn lực tăng lên quá chậm chạp.

Việc này cũng phần nào an ủi Kính Hồng Trần một chút.

Nếu không mà nói, lão thật sự phải lo lắng đến tương lai, không biết làm cách nào đối phó với tiểu tử địch thủ nguy hiểm của Học viện Nhật Nguyệt, thậm chí đế quốc.
Trải qua vài ngày bố trí sắp xếp an bài, hóa giải những nguy cơ tiềm ẩn, việc Minh Đức Đường bị tập kích cuối cùng đã lắng xuống, thế nhưng đồng thời cũng trói lão vào cùng chiến tuyến với thái tử.

Hiện tại có lão ủng hộ, thái tử đã xem như là hoàng tử có ưu thế toàn diện, hai vị hoàng tử cùng cạnh tranh ngai vị kia đều trở nên lo lắng thất thần.

Mà hoàng đế Nhật Nguyệt ngày càng yếu, không ai biết hắn còn có thể sống được bao lâu.
Hiện tại trong lòng Kính Hồng Trần chỉ có một suy nghĩ duy nhất: nhanh chóng phục hồi vật thí nghiệm số 1.

Bị trộm mất chỉ là một bán thành phẩm, mà ngoại trừ lão, không có ai khác biết mật mã điều khiển, không có mật mã, nó cũng chỉ là một đống kim loại hiếm mà thôi.

Tháo nó ra lấy kim loại tuy cũng được một số tiền xa xỉ, nhưng so với lấy được công nghệ bí mật cao nhất Minh Đức Đường thì lão an tâm hơn nhiều.

(LCT: vậy đây là lý do lão Đường không cho HVH về sớm, e là còn nhiều chục chương nữa mới về gặp em Đông được rồi...!heizza)
Ánh sáng buổi sớm nhàn nhạt, Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nhẹ nhàng ngày thứ hai bước vào Thí Luyện trường.

Tâm tình hôm nay càng thêm tĩnh lặng, hắn cũng không lại bày ra thêm một hồi khiêu khích làm gì, mục tiêu hôm nay đã khác, Hoắc Vũ Hạo muốn nhân những trận đấu luận bàn này đề thăng hồn lực bản thân.


Nếu đã không thể rời khỏi, vậy thì vững vàng kiên định ở lại, dùng hai năm tới khiến bản thân càng trở nên cường đại hơn.
Ngày thi đấu hôm qua, trong lòng hắn vẫn giữ nguyên ý định hiển lộ càng ít thực lực càng tốt, tránh để đối phương khám phá quá nhiều.

Nhưng sau một đêm tu luyện, ý định đó đã hoàn toàn tan biến, vì hắn đã biết chỉ có toàn lực ứng phó, cái lợi trong chiến đấu mới đến càng nhiều hơn.

Thời điểm Đấu Hồn Đại Tái tiếp theo, còn đến 2 năm rưỡi, không lẽ ở đây hai năm bản thân không thể cường đại hơn, không thể có thêm nhiều năng lực kinh khủng lên sao? Huống chi, phần lớn kỹ năng của bản thân không phải cứ nhìn là có thể hiểu rõ.
Vì tăng cường thực lực, Hoắc Vũ Hạo đã hạ quyết tâm, hôm nay không cần giữ lại gì cả, phải toàn lực chiến đấu.

Hơn nữa hắn rất rõ ràng, hôm nay đối thủ hoàn toàn không thể so với những kẻ ngày hôm qua.

Hồn đạo sư cấp 6 không phải chỉ đơn giản là cao hơn một cấp so với hồn đạo sư cấp 5.

Bọn họ đều là những cường giả đã và đang làm việc tại Minh Đức Đường.

Đối với hồn đạo khí, phương diện thấy hiểu, chế tạo đều hoàn mỹ hơn, vượt xa những đệ tử bên ngoài này.
Hoắc Vũ Hạo cũng không biết hôm nay có thể chiến thắng mấy người, nhưng hắn quyết toàn lực ứng phó.
Trọng tài vẫn là Hiên Tử Văn.

Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo vẫn chiến ý ngùn ngụt, Hiên Tử Văn bất giác cảm thấy hâm mộ trong lòng.
Chưa lâu lắm, mấy năm trước, bản thân cũng là một người trẻ tuổi, khi đó cũng là một thiên tài kinh thế hãi tục.

Có điều, dường như khi so sánh với Hoắc Vũ Hạo, bản thân lại có vẻ thiếu đi một chút gì đó.

Thiếu nhuệ khí của hắn, cũng ít hơn hắn cái điềm tĩnh trong nhuệ khí.

Đứa nhỏ này chỉ có 15 tuổi a! Nhưng sao khi nói chuyện với nó, lại có cảm giác đàm đạo với những nhân vật cùng thời? Sự trưởng thành của hắn đã phải trả giá như thế nào nhỉ?
- Vũ Hạo, tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào?
Hiên Tử Văn mỉm cười hỏi.
Thân thể Na Na đột nhiên hiện ra trong đầu, Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng cười:
- Cũng không tệ lắm.

(LCT: sắp chuyển sang sắc hiệp rồi, chắc tại hạ ko dám dịch nữa quá!!!)
Hiên Tử Văn nói:
- Vậy thì tốt! Hôm nay ngươi phải đối mặt những đối thủ rất mạnh.

Ngày hôm qua Đường chủ và ta đã thương lượng, chúng ta quyết định cho phép ngươi có thể sử dụng hồn đạo khí trong trận đấu.

Dù sao ngươi mới chỉ có tứ hoàn, nếu đối với ngươi hạn chế quá nhiều, vậy rất không công bằng, cũng không phải phong cách Học viện Nhật Nguyệt chúng ta.

Hôm nay có thể tận lực phát huy, bày ra toàn bộ năng lực bản thân của ngươi đi.
Hoắc Vũ Hạo hơi sửng sốt
- Cho phép ta sử dụng hồn đạo khí? Đường chủ rõ ràng muốn nhìn ta kết hợp hồn đạo khí và võ hồn bản thân ra sao phải không?
Hiên Tử Văn nói:
- Ta cũng không biết.

Nếu ngươi cảm thấy tự tin, không cần cũng được.
Hoắc Vũ Hạo nở nụ cười
- Sao lại không cần? Cho các ngươi thấy cũng chẳng sao, đã là luận bàn, thì cho mọi người nhìn xem ý nghĩa luận bàn, chỉ mong những đối thủ hôm nay không khiến ta quá thất vọng.
Hiên Tử Văn mắt hàm sâu xa nhìn hắn, nói:
- Chắc chắn! Chuẩn bị đi!
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, đôi mắt khép lại, ngưng thần tĩnh tâm vận chuyển Huyền Thiên Công, đẩy cơ thể vào trạng thái tốt nhất.
Thực tế, hắn cũng không nghĩ bản thân đủ khả năng đánh thắng tiếp 20 vị hồn đạo sư cấp 6, đặc biệt lại là hồn đạo sư cấp 6 đến từ Minh Đức Đường.

Một ngày đánh được 20 trận với họ, vốn chỉ là nằm mơ.

Trừ phi có thể sử dụng Vận Mệnh Quang liên tục, hơn nữa là dùng cho bản thân, tăng vận khí tối đa mới mong có thể.
Nhưng Hiên Tử Văn vừa nói khiến hắn lại ấp ủ hy vọng.

Được phép dùng hồn đạo khí, tình hình lại khác à! Ngoại trừ hồn lực có vẻ kém, nhưng bản thân đã được chính Hiên Tử Văn công nhận là hồn đạo sư cấp 6 cả phương diện chế tạo và sử dụng.

Nói cách khác, về mặt hồn đạo sư, bản thân so ra cũng không kém những cường giả Minh Đức Đường đâu a!
Có lẽ, đây cũng là cơ hội tốt để lần đầu kiểm nghiệm con đường hồn đạo sư cận chiến của mình.
Chiến ý mãnh liệt, Hoắc Vũ Hạo dần trở nên phấn khởi, thực chiến chính là phương thức kiểm nghiệm thực lực hoàn hảo nhất.

Tinh khí thần của hắn trở nên tập trung cực kỳ cao độ.
Hiên Tử Văn lên đài chủ tịch hội ý Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần cái gì đó, rồi trở lại sân.
Lâm Giai Nghị vẫn là vị chủ trì giải đấu, giọng nói của hắn vang vang trong hồn đạo khí phóng âm:
- Các vị lão sư, các vị học viên.

Hôm nay là ngày thứ hai của giải đấu luận bàn giữa chúng ta và Học viện Sử Lai Khắc.

Đối thủ vẫn là vị trao đổi sinh đại diện Học viện Sử Lai Khắc thượng đài Đấu Hồn Đại Tái lần trước, Hoắc Vũ Hạo.

Qua lượt đấu ngày hôm qua, tin chắc mọi người cũng đã thấy rõ, hồn đạo sư và hồn sư có phương thức chiến đấu rất khác biệt.

Hy vọng mọi người có thể nhân dịp này tìm ra vấn đề, tăng cường kinh nghiệm đối chiến giữa hồn sư và hồn đạo sư.

Đồng thời, cũng hy vọng mọi người có thể nỗ lực phấn đấu, có thể trở nên giống Hoắc Vũ Hạo đồng học như vậy, vì học viện của mình mà rạng danh vang dội.
- Hôm nay chúng ta xuất chiến, chính là hồn đạo sư cấp 6 Minh Đức Đường.

Tổng cộng có hai mươi vị chuẩn bị chiến đấu.

Đánh được bao nhiêu trận thì đánh bấy nhiêu trận, đến chiều tối thì chấm dứt, mong rằng mọi người hết sức tập trung quan sát, học hỏi cho bản thân.


Các vị có thể hiểu được, chính là sự thành công của giải đấu.
- Vì tu vi chênh lệch, hôm nay Hoắc Vũ Hạo được phép dùng hồn đạo khí do hắn chế tạo, các vị phải xem cho rõ hồn sư sẽ kết hợp hồn đạo khí và võ hồn thế nào, đặc biệt là những hồn đạo sư hệ thực khống, phải tận tâm chú ý.

Được rồi, ta tuyên bố ngày thi đấu thứ hai, chính thức bắt đầu.

(LCT: cái lão dở hơi nói cho lắm vào, toàn là câu giờ thần kỹ, hèn chi hôm qua không dám post chương thượng, sợ chúng chửi, sáng nay post luôn 2 chương thượng-trung)
Hoắc Vũ Hạo vẫn là tiêu điểm đấu trường, nhưng không còn tràn ngập những ánh mắt đối địch muốn ăn tươi nuốt sống hắn như hôm qua nữa.

Bất kể thế giới hồn sư hay hồn đạo sư, đều là thực lực xưng vương.

Hắn có thể trong thi đấu thắng liên tiếp 30 trận, hơn nữa đều là chiến thắng vượt giai vượt cấp những hồn đạo sư cấp 5.

Hắn đã hoàn toàn chứng minh thực lực bản thân.

Thực lực vi tôn, Học viện Nhật Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Hôm nay những đệ tử Học viện Nhật Nguyệt đều muốn xem, đối mặt hồn đạo sư cấp 6 Minh Đức Đường, thiếu niên đến từ chính Học viện Sử Lai Khắc còn có thể đi bao xa...
Hôm nay người đặt cược thêm không ít, nhưng rất ít có người đặt vào cửa Hoắc Vũ Hạo.

Giống như Hoắc Vũ Hạo cũng không tự tin vậy, không ai cho rằng hắn đối mặt hồn đạo sư cấp 6 Minh Đức Đường vẫn có thể tiếp tục chiến thắng nữa, càng không ai tin hắn có thể liên thắng thêm 20 trận.
Nhưng cũng không phải không có ngoại lệ (LCT: sao lão không viết là "Nhưng cũng có ngoại lệ", ít chữ tiết kiệm chút đi chứ -_-).
Ví như Kha Kha đặt vào Hoắc Vũ Hạo 10 kg kim loại hiếm.

Ngoại trừ nàng, còn có một nữ học viên khác đặt cược Hoắc Vũ Hạo thắng, thì chắc chắn phải là Na Na.
Ngay cả Na Na cũng không rõ vì sao nàng lại đặt vào Hoắc Vũ Hạo, kinh tế của nàng cũng không phải dư dả, nên chỉ đặt có 100 kim hồn tệ mà thôi.

(LCT: úi con này nghèo như con mèo)
Hiên Tử Văn giơ tay gọi người đầu tiên lên lôi đài.
Một thanh niên chừng 25-26 tuổi, thân hình cường tráng, tóc ngắn rám nắng, da ngăm ngăm đen.

Chắc là có huyết thống hoàng gia.

Hai tay dài hơn người bình thường một chút, cũng rất chắc khỏe rắn rỏi.

Chậm rãi bước vào Thí Luyện trường, mơ hồ tạo thành uy áp hướng tới Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo lại vui mừng không hề sợ hãi.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn đối thủ, cả người đã tiến vào trạng thái chiến đấu.
- Học viện Nhật Nguyệt, Minh Đức Đường, Trầm Mộc Tô.
- Học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo.
Hiên Tử Văn liếc nhìn hai bên, giơ tay phải đánh mạnh hạ xuống:
- Chiến!
Cùng với tiếng hét lớn, hai bên đồng thời động thân, Trầm Mộc Tô và Hoắc Vũ Hạo cùng lúc xung phong lên trước, khoảng cách nhanh chóng bị thu hẹp.
Hai tay Trầm Mộc Tô vừa thoáng động, đều lấy ra mỗi bên một thanh trường đao, dáng vẻ giống nhau như đúc, đều dài 4 xích, chuôi đao khá to, lưỡi dao rộng.

Hào quang màu vàng đất phóng ra, võ hồn được phóng thích, khiến người khác cảm thấy rất đậm đặc.
Hồn đạo khí cận chiến hệ thổ!
Hoắc Vũ Hạo lại không phóng thích hồn đạo khí.

Dường như hành động vẫn khá giống hôm qua.

Còn Trầm Mộc Tô lại lấy ra một khôi giáp, trên đó được khảm một quả bảo thạch không màu trong suốt, ánh mặt trời chiếu rọi phóng thích tia phản xạ mỏng manh.
Cận chiến đấu cận chiến, nhất định là một hồi so đấu Hỏa Tinh và Địa Cầu đây mà.

(LCT: không hiểu....)
Song phương rất nhanh áp sát, Trầm Mộc Tô hét lớn một tiếng, trên người hai vàng, ba tím, một đen sáu hồn hoàn xuất hiện, hồn hoàn thứ ba lóng lánh, ánh sáng tím chói lọi toàn thân, khí thế càng trở nên vững vàng.

Một bước giậm chân, hắn nhảy lên, đại đao hai tay đồng thời trảm tới Hoắc Vũ Hạo.
Đao mang vàng đất không có dấu hiệu ngoại phóng, nhưng xung quanh thân thể Trầm Mộc Tô, không khí dao động vặn vẹo.
Hoắc Vũ Hạo híp mắt, mũi chân chấm đất, tư thế nhẹ nhàng linh hoạt hơn Trầm Mộc Tô, nhún người bắn lên, trên tay phải lại ló ra quang mang Ám Kim Khủng Trảo.
Ngay khi hai bên chuẩn bị va chạm, đột nhiên Hoắc Vũ Hạo mở ra một cánh bên trái, thoáng lách người, dễ dàng tránh được song đao của Trầm Mộc Tô, nháy mắt vũ động Ám Kim Khủng Trảo vồ tới vai Trầm Mộc Tô.
Giữa không đổi vị trí, lại bằng một cánh hồn đạo khí phi hành.

Một bên cánh hồn đạo khí phi hành chỉ vừa lóe lên liền biến mất.

Làm cách nào hắn có thể khống chế tinh diệu như thế?
Ám Kim Khủng Trảo vồ trúng, dù hồn đạo hộ tráo cấp 6 cũng chưa chắc ngăn nổi lực phá hoại cường đại của nó.
Nhưng Trầm Mộc Tô cũng không phải hạng dễ đối phó như vậy, hắn hoàn toàn không hoảng hốt, hồn hoàn thứ sáu lóe sáng, một bộ áo giáp nham thạch vô cùng nặng nề đột nhiên hiện ra trên người.
Giáp nham thạch xuất hiện, sức nặng bản thân tăng lên khủng bố, khiến hắn trong nháy mắt hạ xuống đất, nhưng vẫn không kịp tránh một trảo Ám Kim Khủng Trảo.
Tiếng ma sát chói tai vang lên, một mảng nham thạch lớn bị róc ngọt sớt, tổng thể vẫn không tạo thành vết thương cho bản thể Trầm Mộc Tô.

Nhưng có một việc ngoài ý muốn Hoắc Vũ Hạo, song đao của Trầm Mộc Tô theo đà trảm xuống, dù không thể chém trúng thân thể Vũ Hạo, vẫn nện mạnh xuống sàn đấu.
"Đùng ——" một tiếng vang trầm thấp đục ngầu, một chấn động cực lớn đẩy Hoắc Vũ Hạo văng lên.

Ngay sau đó, vô số mũi nhọn bén ngót bằng nham thạch từ phía Trầm Mộc Tô tuôn ra ngoài.
Thạch thứ là công kích mang tính phạm vi theo đường thẳng, đâm lên cao đến 3m.


Hoắc Vũ Hạo vừa bị chấn văng lên cao, căn bản không có chỗ mượn lực tránh né, nhất thời lâm vào tình trạng nguy hiểm.
Chọn Trầm Mộc Tô làm người thứ nhất thượng đài, Lâm Giai Nghị quả là tính toán kỹ càng.

Trầm Mộc Tô có cái khôi giáp trên đầu kia chính là để phòng vệ công kích tinh thần, chuyên chống lại Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo.

Võ hồn Trầm Mộc Tô là nham thạch, không chịu nhiều khắc chế của võ hồn cực hạn băng.

Bản thân hắn am hiểu cận chiến, công phòng nhất thể, ở Minh Đức Đường cũng là cường giả bài danh những hạng đầu trong lớp hồn đạo sư cấp 6.
Nhưng, bọn họ vẫn còn đánh giá thấp Hoắc Vũ Hạo.
Khi bị chấn động mạnh mẽ đánh bay lên không, Hoắc Vũ Hạo đã nhận thấy mặt đất dao động, Tinh Thần Tham Trắc còn chính xác nắm bắt hồn lực dao động của đối phương điên cuồng trào ra.
Hoắc Vũ Hạo biết rõ, cặp chiến đao màu đất kia, ẩn chứa sức mạnh rất cường đại.

Dù tốc độ không có tăng phúc, nhưng lại tản mát uy áp khiến hắn cảm thấy không có khả năng ngăn cản.
Dưới tình huống như vậy, Hoắc Vũ Hạo sao có thể không hành động dứt khoát chứ?
Bởi vậy, khi thân thể bị đánh bay lên, Băng Hoàng Hộ Thể đã hình thành băng tinh, giảm ảnh hưởng cường đại của chấn động lên thân thể.

Trên khán đài, mọi người nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo như trở thành một khối băng sáng chói dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Quang mang xanh biếc từ thân thể tăng vọt, phát ra từ lồng ngực, uy thế cường đại khó mà hình dung chợt phát tán.
Không hề có hồn hoàn xuất hiện lóe sáng, nhưng không khí chung quanh Hoắc Vũ Hạo rõ ràng dao động mãnh liệt.

Một cột sáng xanh biếc từ cơ thể hắn cắt ngang lao ra ngoài công kích.
Vị trí Hoắc Vũ Hạo vốn ngay bên cạnh Trầm Mộc Tô, một kích phát động, Trầm Mộc Tô với giáp nham thạch nặng nề không có khả năng tránh né, vừa vặn trở thành mục tiêu dễ dàng.
Lực trùng kích mãnh liệt cũng đẩy Hoắc Vũ Hạo nảy lên, đúng lúc thoát khỏi thạch thứ đâm lên từ bên dưới, còn thân thể Trầm Mộc Tô hoàn toàn biến thành một màu xanh biếc.
Hồn kỹ Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt: Băng Hoàng Nộ!
Hoắc Vũ Hạo lúc ấy có hai lựa chọn, hoặc là phóng thích hồn kỹ Ám Kim Khủng Trảo, hoặc là thi triển Băng Hoàng Nộ.

Ngắn ngủi khoảnh khắc phân tích, hai kỹ năng tiêu hao không khác nhau lắm, nhưng Ám Kim Khủng Trảo cần phải múa tay nên sẽ chậm hơn Băng Hoàng Nộ nửa nhịp.

Nửa nhịp ở trong cái loại chiến đấu cao cấp hiếm có này, e là sẽ quyết định thắng bại a!
Mượn dùng lực trùng kích của Băng Hoàng Nộ, Hoắc Vũ Hạo trên không cuộn mình quay một vòng, tay phải không chút do dự vung ra, Ám Kim Khủng Trảo hoàn chỉnh vồ thẳng đến khối băng cứng trên mặt đất.
Dù hồn kỹ Nham Giáp của Trầm Mộc Tô là hồn kỹ thứ sáu, nhưng cũng chỉ là hồn kỹ vạn năm mà thôi a! Chẳng thể nào so sánh với Băng Hoàng Nộ hồn kỹ đến 40v năm.

Hiện tại Hoắc Vũ Hạo vẫn chưa phát huy hoàn toàn uy lực của nó, nhưng Trầm Mộc Tô bị đóng băng cũng không cách nào giãy giụa được.
- Dừng tay!
Trọng tài Hiên Tử Văn bắn ra một viên pháo màu vàng, chính xác trúng ngay người Trầm Mộc Tô, hóa thành một tầng hào quang màu vàng bao bọc bảo vệ lấy hắn.
Ám Kim Khủng Trảo không hề lỡ đà vồ tới, quang ảnh chỉ lóe lên, hoàn toàn tiêu biến.

Mũi chân điểm nhẹ vào màn hào quang, tung người lộn ngược lại, đứng thẳng trên mặt đất.
Hiên Tử Văn cực kỳ chấn động, công kích hung mãnh như thế như muốn phóng là phóng, muốn thu là thu, đây là cái trình độ khống chế tinh diệu cỡ nào chứ?
Lão nào biết, Hoắc Vũ Hạo nếu thật sự phóng ra Ám Kim Khủng Trảo hoàn chỉnh đương nhiên là thu không kịp, nhưng lúc nãy chỉ là hồn kỹ Mô Phỏng mà thôi, khiến cho kẻ khác không phân biệt được mà kinh ngạc a!
Hôm nay chắc chắn phải khổ chiến cả một ngày, hắn đâu có ngu dại lãng phí hồn lực kinh khủng như thế! Một kích Băng Hoàng Nộ đã đủ quyết định thắng bại, Hiên Tử Văn vừa ra tay cũng đã chắc chắn chiến thắng cho hắn ở trận đầu ngày thứ hai này.
Chừng hơn 10 giây sau, trong một tiếng nổ lùng bùng, một thân nham thạch của Trầm Mộc Tô mới thoát khỏi khối băng, sắc mặt tái mét, chân lảo đảo suýt ngã.

Một tầng kim quang trên người vẫn còn chập chờn lóe sáng, dĩ nhiên là hồn đạo hộ thể tự động.
Nói lại, Băng Hoàng Nộ tuy mạnh, nhưng nếu muốn trước sau công phá Nham Giáp của Trầm Mộc Tô và hồn đạo hộ tráo cấp 6, lại được gia cố thêm bằng vô địch hộ tráo do Hiên Tử Văn bắn qua, tuyệt đối vô kế khả thi.
Thế nhưng một thân Nham Giáp chẳng những giúp Trầm Mộc Tô ngăn cản công kích của đối thủ, đồng thời cũng hạn chế hoạt động của hắn.

Sau khi nham thạch bị đóng băng, hắn muốn giãy cũng không đủ sức mà giãy.

Hoắc Vũ Hạo lại dùng Ám Kim Khủng Trảo khiến Hiên Tử Văn hoảng sợ ra tay, bản thân Trầm Mộc Tô cũng đành bó tay chịu thua.
Trầm Mộc Tô cau mày trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, thân thể rùng mình một cái vì cơn lạnh cực hạn ban nãy:
- Ngươi thắng, nhưng ta không phục.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu:
- Ta biết, ta có thể cảm nhận được, cặp song đao của ngươi có uy lực rất mạnh, có lẽ rất khó đối phó.

Nếu ta đoán không lầm, sau khi địa thích khiến ta lộ sơ hở, ngươi sẽ dùng chúng tiếp theo.

Cũng vì thế mà ta không cho ngươi cơ hội bộc phát toàn lực.

Bỏ đi, sau này có cơ hội lại đến gặp sư huynh thỉnh giáo sau vậy.
Đối mặt cường giả có thực lực, Hoắc Vũ Hạo cũng khách khí rất nhiều.

Trầm Mộc Tô thực lực quả thật đáng để hắn kính nể.
Trầm Mộc Tô gật đầu, xoay người đi xuống.

Trong lòng vừa đi vừa tính toán, lần sau tái chiến nhất định phải đẩy hồn đạo hộ tráo ra ngoài nham giáp, sẽ có hiệu quả tốt hơn nhiều.

(LCT: già đầu mà ngây thơ thế...)
Lại thắng? Những đệ tử Học Viện Nhật Nguyệt trên khán đài lại thêm một dịp xôn xao.

Trận này lại thi đấu ngắn ngủi nhanh chóng, vị trí khán đài tới chỗ đánh nhau cũng có phần xa, do vậy những biến hóa nhỏ rất khó quan sát kỹ.
Trận chiến này, Hoắc Vũ Hạo thắng nhanh gọn, nhưng cũng không thoải mái.

Hắn thắng cũng do Cực hạn băng.

Băng Hoàng Nộ uy lực cường đại đóng cứng hồn kỹ vạn năm của đối thủ, lại nhanh trí bịp trọng tài Hiên Tử Văn.

Nếu hắn dùng Ám Kim Khủng Trảo hoàn chỉnh, một kích kia rất có thể xé nát cái mai rùa nham thạch bị đóng băng đứng yên đó.
Quay lại khu chờ chiến, Hoắc Vũ Hạo trước tiên khoanh chân ngồi xuống đất minh tưởng.

Băng Hoàng Nộ tiêu hao một ít hồn lực, chiến tiếp vẫn không có vấn đề.

Nhưng Trầm Mộc Tô lại khiến hắn hiểu rõ sự cường hãn trong thực lực của hồn đạo sư cấp 6 Minh Đức Đường thực lực.

Dù hắn tự tin, nhưng cũng nên chắc ăn mà giữ cho tinh thần luôn ở trạng thái hoàn hảo.
Một khắc sau, Hoắc Vũ Hạo nhảy dựng lên, nhìn Hiên Tử Văn gật đầu.
Người thứ hai là một nữ hồn đạo sư tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt hay thu hút.

Nàng khoảng 30 tuổi, thuộc loại người tối bình thường mà bỏ vào đám đông sẽ chẳng thấy đâu cả.
- Minh Đức Đường, Kinh Tử Yên.
Vị nữ hồn đạo sư lên lôi đài nói một câu ngắn gọn.
- Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng học theo đối đáp gọn hơ.
- Trận đấu bắt đầu.
Hoắc Vũ Hạo lập tức nhảy lên, chân chính bày ra tốc độ kinh người.
Bốn món hồn đạo khí hình bán cầu, cùng lúc cuộn lại, lộ ra bốn cái lỗ đen ngòm, cùng lúc phát hỏa, đẩy mạnh cơ thể Hoắc Vũ Hạo đi nhanh hơn điện xẹt.

Có người tinh ý phát hiện, ngay lúc bốn cái đuôi lửa phun ra, trên người Hoắc Vũ Hạo đã bao phủ toàn bộ là băng tinh, hắn cũng là bắt buộc phải thi triển Băng Hoàng Hộ Thể, bởi vì sức đẩy bạo phát đột ngột mạnh mẽ đến mức cơ thể cường hãn của hắn cũng khó bề chịu nổi.
Lực đẩy khủng bố đó giúp Hoắc Vũ Hạo đạt đến vận tốc không tưởng, 150m, chỉ mới lóe lên phát động đã biến mất, mang theo khí thế dữ dội khó hình dung xuất hiện trước mặt Kinh Tử Yên.
Kinh Tử Yên trước sau lên đài đều bình tĩnh, nhưng Hoắc Vũ Hạo bày ra tốc độ khó tin như thế, chưa kịp chớp mắt đã xuất hiện trước mắt, khiến nàng không khỏi khó tin vào mắt mình.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo khiến khán giả cảm thấy hắn như một con hung thú cường đại, khí thế Quân Lâm Thiên Hạ không ai sánh bằng đã kết hợp với tốc độ kinh hoàng tăng lên đến đỉnh phong uy áp.
Nắm tay Hoắc Vũ Hạo bao trùm băng tinh, kết hợp cả Băng Đế Ngao và Huyền Ngọc Thủ chính diện công kích.
Không sử dụng Ám Kim Khủng Trảo, vì tu vi hiện tại vẫn chưa đủ kham nổi tổ hợp kỹ năng (combo skill) Quân Lâm Thiên Hạ và Ám Kim Khủng Trảo hoàn mỹ vào tốc độ bộc phát như vậy.
Một quyền kinh thiên động địa, long trời lở đất bất kể ở tốc độ, sức mạnh, chiến ý, tinh thần, góc độ, thời cơ đều được nắm giữ chính xác cực hạn.

Đây chính là thực lực chân chính "cường đại" của Tu La Hoắc Vũ Hạo, một kích đỉnh phong.
Kinh Tử Yên phản xạ cực lẹ, thân hình nháy mắt lùi sau, một tầng kim quang dày đặc phóng thích, Vô Địch Hộ Tráo 3 giây.

Hơn nữa theo một tầng sương khói tím rịm từ người nàng tỏa ra.

Không! phải nói chính xác hẳn là thân hình nàng đã hóa thành một làn khói.

Hồn hoàn thứ năm theo đó lấp lánh.(LCT: lão Đường có quen với anh Tạ Biên Cương của VTV3 ko thế, sao nghe loáng thoáng cái phong cách bình loạn của lão ấy...)
So với Trầm Mộc Tô, nàng còn mạnh mẽ hơn.

Hai vàng, hai tím, hai đen sáu hồn hoàn "chuẩn" Hồn Đế xuất hiện, biến hóa của nàng khiến Hoắc Vũ Hạo dự cảm một nguy cơ rất lớn.
"Uỳnh ——"
Một quyền hung hãn oanh kích vào Vô Địch Hộ Tráo.

Quyền xuất, đấu trường rung động, ánh sáng như đổi màu, thiên địa biến sắc.
"Bang ——"
Vô Địch Hộ Tráo 3 giây cực kì kiên cố, thế nhưng từ vị trí nắm tay Hoắc Vũ Hạo đặt trên nó, màn hào quang xuất hiện những vết nứt nhỏ rồi lớn dần, nháy mắt lan rộng.

Nhìn có vẻ nó đã thành công với chức năng của nó, chặn được một kích kinh hoàng của Hoắc Vũ Hạo.
Có điều, thật sự chặn được sao?
Phía trong Vô Địch Hộ Tráo, tất cả đám khói sương nháy mắt tụ lại, biến hóa trở lại thành một nhân ảnh, Kinh Tử Yên sắc mặt xanh như tàu lá.
Đúng! Vô Địch Hộ Tráo có thể cản được một quyền toàn lực kết hợp tốc độ, lực lượng, tinh khí thần của Hoắc Vũ Hạo.

Thế nhưng không thể ngăn nổi ý niệm bá đạo của Quân Lâm Thiên Hạ.

Bằng vào này luồng tinh thần ý niệm, Kinh Tử Yên bị ép buộc từ trong trạng thái sương khói chấn cho trở lại hình người, hơn nữa còn bị chấn động tinh thần lực trùng kích đả thương.
"Rốp!"
Vô Địch Hộ Tráo vỡ nát.
Ánh sáng tử kim từ sâu trong mắt Hoắc Vũ Hạo lóe lên như không, Kinh Tử Yên thét lên thảm thiết, ngửa đầu ra sau, như vừa bị một con heo rừng hung hăng húc vào đầu, máu tươi nháy mắt từ mũi miệng trào ra phèo phèo.
Ngay lúc đó, Ám Kim Khủng Trảo cũng đã kề sát trước ngực nàng, nhưng chỉ cách Kinh Tử Yên chừng một thốn thì ngừng lại, nhẹ nhàng nhìn nàng ngã ngửa ra sau.

(LCT: nhờ có em Na Na mà bây giờ cậu HVH hư quá rồi, đánh con gái mà cứ lựa những cái chỗ....)
Kinh Tử Yên vẫn chưa bị hôn mê, hai tay ôm lấy đầu, rên rỉ thống khổ.

Mũi, miệng, tai đều trào máu tươi.
Chậm rãi thả lỏng Ám Kim Khủng Trảo, Hoắc Vũ Hạo đứng thẳng người.

Toàn đấu trường một mảnh lặng ngắt, ánh mắt 10.000 khán giả nhìn hắn như đang nhìn một quân vương thân kinh bách chiến, bách chiến bách thắng.
- Mạnh như vậy? Hồn Tông tứ hoàn đây ư?
Kính Hồng Trần buột miệng thốt lên kinh ngạc, ngay cả chính bản thân lão cũng phải ngây dại.
Tốc độ tuyệt đối, sức mạnh tuyệt đối, áp bức tuyệt đối.
Hoắc Vũ Hạo căn bản không cho Kinh Tử Yên một cơ hội làm gì, trận đấu đã kết thúc.
Bước về khu chờ chiến, không nói một lời nào, lập tức ngồi xuống, bắt đầu minh tưởng.

Chỉ có Hiên Tử Văn có thể nhìn thấy, lồng ngực Hoắc Vũ Hạo phập phồng mãnh liệt, cánh tay phải lại nhẹ nhàng run rẩy, nhìn như vô lực tái chiến.
Một quyền đó.

.

.

.

.

.
Trong mắt lão giống như một ngôi sao chổi từ thiên không rơi xuống, nện vào đại địa.

Hoắc Vũ Hạo nhất định trả giá không nhỏ.
Chắc chắn tốc độ đó không thể nào là hồn đạo sư cấp 5 hay cấp 6 có thể đạt được.

Lấy khả năng chế tạo Hoắc Vũ Hạo cũng còn chưa có thể làm được một kiện hồn đạo khí cấp 7 mới phải chứ? Bốn, à đúng rồi, hắn dùng bốn kiện hồn đạo thôi tiến khí cấp 6, khiến bản thân nháy mắt đạt tốc độ kinh hoàng của hồn đạo thôi tiến khí cấp 7.
Dưới tốc độ đó, cơ thể hắn phải thừa nhận chấn thương cỡ nào nghĩ một chút có thể biết, huống chi quyền đó hắn không hề bảo lưu hung hăng nện vào Vô Địch Hộ Tráo cấp 6.

Khó trách cơ thể hắn lại có cảm giác hư nhược đến vậy.
Khó trách Kinh Tử Yên mà cũng phải thua chóng vánh trong tay hắn a!
Đối Kinh Tử Yên, Hiên Tử Văn biết cũng khá rõ, vì nàng là học muội sau lão hai khóa.

Nàng cũng từng là một thiên tài nổi bật, sở dĩ đến bây giờ vẫn chỉ là một hồn đạo sư cấp 6, cũng do nàng quá tham lam, nghiên cứu tất cả mọi loại hình hồn đạo khí khác nhau, không hề lựa chọn một con đường riêng cho mình.

Cũng có thể thấy được phải nghiên cứu như vậy, nhưng nàng cũng vững vàng ở cấp 6, thiên phú có thể cường hãn đến cỡ nào đây.

Trong Minh Đức Đường, giới hồn đạo sư cấp 6 gọi vui nàng là Vô Miện Chi Vương của họ.

(LCT: nữ hoàng không vương miện, nữ hoàng không ngai...)
Minh Đức Đường trước sau phái ra Trầm Mộc Tô và Kinh Tử Yên, rất rõ là muốn lấy lại mặt mũi.

Nhưng không ngờ hai vị cường giả cấp 6 vẫn chẳng khá hơn đều thua nhanh chóng trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Quá trình chiến đấu quả thật nhanh đến khó tin được.
Càng khiến Hiên Tử Văn kinh ngạc hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo đang run rẩy minh tưởng ngồi kia đã cấp tốc tiến vào trạng thái nhập định, chỉ một xíu sau đó đã không còn run nữa, hết thảy trở lại như bình thường, chấn thương trước đó dường như hoàn toàn tiêu biến, khí tức và hồn lực dao động nhanh chóng trở nên ổn định đều đều.
Tốc độ khôi phục cũng cường hãn chẳng kém tốc độ công kích a! Sinh Linh Kim với nguồn sinh mệnh lực vô tận khiến hắn mau chóng hồi phục khí lực.

Nếu không có Sinh Linh Kim, e rằng hắn đã bỏ mạng từ vụ nổ lúc trước che chắn cho Quất Tử và Kha Kha vì mất máu quá nhiều.

Chỗ tốt từ kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, càng lúc càng thể hiện rõ ràng trong việc bảo đảm cho hắn có năng lực chiến đấu liên tục..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận