Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Quanh mang bích lục sắc mạnh mẽ đem phạm vi lớn xung quanh chiếu rọi, được hơi thở của Cực Hạn Băng dẫn dắt, cực hàn băng tuyền kia cũng tràn ra.

Nhất thời nóng bỏng dương tuyền dâng lên cuộn sóng ngập trời, mang đến hơi thở nóng rực, chống lại giá lạnh từ trên người Hoắc Vũ Hạo tản mát ra, đồng thời đem hàn khí trên người hắn giảm đi một ít.

Khi màu xanh biếc kia dần dần bành trướng đến điểm tận cùng, liền chậm rãi co rút, dần dần tối đi.

quá trinh phóng ra bích lục sắc quang mang làm cơ thể bành trướng của Hoắc Vũ Hạo củng giảm nhỏ mấy phần, cả người cũng buông lỏng được một chút.

Không thể nghi ngờ chút nào, phần biến hóa này là do Thiên Mộng Băng Tằm mang đến.

Trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo tràn đầy thiên địa nguyên lực, ngay cả Thiên Mộng Bămg Tằm cũng không dám điều động hồn lực của hắn, lỡ có gì bất trắc, có thể những kinh mạch yếu ớt kia sẽ nổ tung.

Nhưng cũng không có nghĩa Thiên Mộng Băng Tằm không có biện pháp gì khác, bản thân là hồn thú trăm vạn năm, nó vẫn ngủ đông ở trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo.

Khi Hoắc Vũ Hạo dung hợp tinh thần bổn nguyên của nó, khiến cho nó hiểu rõ đươc thân thể của Hoắc Vũ Hạo, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả Hoắc Vũ Hạo.

Không thể thúc dục hồn lực đi hấp thu vì nó đã bão hòa.

Nhưng có thể dùng biện pháp khác để giải quyết mà.

Ở trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo, thứ cứng rắn nhất không phải là kinh mạch mà là Hồn Cốt.

Giờ khắc này, Thiên Mộng Băng Tằm điều động chính là uy lực của Bảng Bích Đế Hoàng Hạt thân thể cốt.

Một khối hồn cốt mười vạn năm, ở trong Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân thể cốt phong ấn chính là năng lượng bổn nguyên của Băng Đế.

lúc trước mượn uy lực của hàn băng ngoc tủy sàng là muốn cùng Hoắc Vũ Hạo dung hợp, nhưng lại không ngờ xuất hiện tình huống nguy hiểm là căn nguyên của Tuyết Đế muốn nổ tung, khiến cho Băng Đế cũng ngủ say.

Lúc này, thân thể của Hoắc Vũ Hạo đã đến cực hạn để tiếp nhận lượng thiên địa nguyên lực khổng lồ này, nhưng mà Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân thể cốt còn chưa đạt đến cực hạn mà.

Dưới sự khống chế của Thiên Mộng Băng Tằm, những tia sáng này cứ phóng ra thu vào, đem nguyên lực bành trướng hấp thu một phần, khẩn cấp hóa giải cho Hoắc Vũ Hạo.

Lục quang lại xuất hiện, lại là bành trướng đến mức tận cùng, sau đó chậm rãi hấp thu.

Nhiệt lượng kinh khủng của dương tuyền kia ngược lại lại trở thành người thủ hộ tốt nhất cho Hoắc Vũ Hạo lúc này.

Chính là nhờ có nó áp chế ở bên ngoài, Thiên Mộng Băng Tằm mới có thể hóa giải những phần hàn khí dư thừa trong quá trình áp súc những thiên địa nguyên lực kia vào trong thân thể cốt, do đó làm cho cả quá trình càng trở nên tinh thuần.

Lặp lại chín lần như thế, quang mang trên người Hoắc Vũ Hạo không còn là màu xanh biếc nữa mà biến thành bích lam sắc.

Trong cơ thể hắn mặc dù vẫn còn đau, nhưng cũng đã có thể động.

Rốt cục cũng thư thái được một chút, ít nhất cũng có thể di động thân thể.

Nhưng hồn lực trong cơ thể vẫn bị thiên địa nguyên lực khổng lồ kia ảnh hưởng, cản trở vận chuyển, chỉ có thể điều động khoảng một phần năm hồn lực, nhưng mà tốc độ lưu chuyển rất chậm.

" Vũ Hạo, thân thể cốt cũng đã đến cực hạn, không thể tiếp tục áp súc nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Kế tiếp chỉ có thể dựa vào thời gian dài mà hấp thu từ từ những năng lượng này.

Tuyết Đế thật sự có chút hơi quá tay, chỉ sợ sẽ khiến đệ trong một khoảng thời gian không thể phát huy toàn bộ năng lực của mình.

Bất quá, có được năng lượng hàn băng khổng lồ này đối với việc thức tinh Băng Băng sẽ rất có lợi, dù sao nếu linh trí của nàng càng được Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực chữa trị thì khôi phục càng nhanh." Thiên Mộng Băng Tằm cũng có chút mệt mỏi.

Dù sao phần lớn tinh thần bổn nguyên của nó cũng đã dung hợp với Hoắc Vũ Hạo, hiện nay nó điều động uy lực của Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân thể cốt, cũng tương đương với việc cùng tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo lần nữa liên lạc lại, nhưng là trợ giúp Hoắc Vũ Hạo, chứ không phải là chính nó đi khống chế.

" Cám ơn ca, Thiên Mộng ca, đệ khá hơn rồi." Hoắc Vũ Hạo thở dài một hơi, một tầng khí lưu màu trắng dâng lên từ trong cơ thể của hắn, lần nữa làm trong phạm vi của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ xuất hiện một trận hàn ý.

" Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, phiền toái ngài mở ra một thông lộ, ta đi đến bên U U." Miễn cưỡng đứng lên, Hoắc Vũ Hạo nhìn về hướng Vương Thu Nhi, ra dấu mình không có vấn đề gì.

Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ lúc này tâm tình cũng không sược tốt, nó chỉ ước gì Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng rời khỏi đây.

Sau khi hừ một tiếng, lập tức ra lệnh cho thực vật chung quanh mở ra một cái thông lộ để cho Hoắc Vũ Hạo trở về.

Nó cũng muốn phát tác nhưng khi nhìn thấy Tiểu Tuyết Nữ đang ngồi khoanh chân trên đầu vai của Hoắc Vũ Hạo thì nó lại không dám nữa.

Cực Hạn Băng lúc trước tiếp cận đem cho nó cảm giác mình muốn nổ tung, đồng thời để lại một bóng ma quá sâu trong lòng.

Thuộc tính phương diện bị khắc chế, còn thực lực thì hoàn toàn bị áp chế.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nó gặp phải.

Bước đi không thành vấn đề, bất quá sau khi đánh giá lại bản thân, hồn lực của mình chỉ còn tương đương với cấp ba mươi.

Cho dù muốn dùng phi hành hồn đạo khí cũng rất khó khăn.

Hơn nữa kinh mạch trong cơ thể cũng vẫn còn rất đau, nguy hiểm lúc trước cũng mang đến cho hắn thương thế không nhẹ từ trong ra ngoài.

Lúc này ngay cả không khí hắn thở ra cũng cực kỳ lạnh, da mặt thì tái nhợt, người lạnh như băng.

Đây chính là hậu quả khổng lồ sau khi Tuyết Đế thức tỉnh.

Hoắc Vũ Hạo khóe miệng toát ra một nụ cười khổ, kể từ khi Tuyết Đế tiến vào cơ thể của hắn, hắn cũng không tính là được lợi.

Lần trước là năng lượng trong căn nguyên của Tuyết Đế muốn phát nổ, khiến cho lão sư vì cứu mình mà thiêu đốt thần thức.

Lần này thì thiếu chút nữa là tự bạo.

Thật sự làm cho người ta đau đầu! Bất quá chuyện lần này cũng thức tỉnh hắn.

Hoắc Vũ Hạo mơ hồ hiểu được, nếu như mình có được hồn lực Cực Hạn Băng khổng lồ như vậy thì có thể khiến cho Tuyết Đế khôi phục trí nhớ, hơn nữa nàng bộc phát thực lực cường đại.

Dĩ nhiên lấy thực lực hiện tại của hắn thì còn lâu mới làm được.


Hôm nay mượn uy lực của cực hàn băng tuyền, Tuyết Đế cũng chỉ có thể uy hiếp, nếu thật sự muốn nàng xuất thủ, sợ rằng mình phải là thất hoặc bát hoàn hồn sư mới được, hơn nữa tối đa chỉ công kích được một hoặc hai lần.

Nhưng nếu như có khả năng như vậy cũng tốt, cũng giống như Quang Minh Thánh Long của đại sư huynh hay là Huyền Vũ của Tam sư huynh thức tinh, chỉ có điều Tuyết Đế thức tỉnh thì cực đoan hơn, hơn nữa mình cũng không có biện pháp khống chế nàng.

Có lẽ, đợi đến tương lai khi mình trở thành Siêu Cấp Đấu La, thật sự Tuyết Đế có thể hoàn toàn khôi phục trí nhớ.

Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết Nữ trên bả vai, sâu trong nội tâm của hắn cũng cảm thấy thay vì để cho Tuyết Đế khôi phục trí nhớ, chưa chắc đã tốt như bây giờ.

Tiểu Tuyết Nữ hiện giờ mình nói gì nghe nấy, hơn nữa còn khả ái như vậy.

Tuyết Đế mặt lạnh, hình như cùng Vương Thu Nhi ...!" Khụ, khụ.."
Vương Thu Nhi đi phía sau hắn, lỗ mũi đột nhiên ngứa một chút, cảm giác như muốn hắt hơi, phải vất vả lắm nàng mới kiềm chế được.

Nhìn Hoắc Vũ Hạo phía trước, mặc dù nàng không rõ trên người hắn phát sinh chuyện gì, nhưng giữa hai người có vũ hồn dung hợp, nàng mơ hồ cảm giác được trạng thái thân thể của Hoắc Vũ Hạo thật sự không tốt.

Cái thứ kinh khủng kia thức tỉnh làm cho hắn bị thương không nhẹ.

Nhưng trả giá cao như vậy cũng khiến cho sơn cốc đầy rẫy nguy cơ này trở nên bằng phẳng.

Điểm này từ thái độ của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ có thể nhìn ra được.

Ai lại nguyện ý đi đắc tội với cái thứ kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể của Hoắc Vũ Hạo kia đây.

Đó thật sự là hơi thở có thể hủy hoại nơi này trong nháy mắt, ngay cả Vương Thu Nhi cũng có cảm giác chấn kinh khi đối mặt với Tuyết Đế, cảm giác mà trước đây chỉ có ở ...
Một lần nữa trở lại trước mặt U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, Hoắc Vũ Hạo cũng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn thoáng qua cuốn sách trong tay mình, hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói:" U U, xin lỗi! Ta cũng không ngờ sự tình lại như vậy.

Có thể do được ngoại giới kích thích qua lớn, mới khiến cho Tuyết Đế tự hành thức tỉnh.

"
Đóa đại hoa màu hồng phấn của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm vẫn nở rộ như cũ, chỉ là mùi thơm hình như phai nhạt hơn một chút, hừ một tiếng nói:" Đừng có ở đây giả từ bi.

Nếu như ngươi thật sự muốn xin lỗi, hãy đem Khỉ La Chi Tâm trả lại ta."
Khiến cho Vương Thu Nhi cùng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm bất ngờ chính là, Hoắc Vũ Hạo nâng đan châu màu tím trong tay lên, gật đầu, nói :" Được, ta trả lại cho ngươi.

"
Vừa nói xong, hắn thật sự đi tới trước mặt U Hương Khi La Tiên Phẩm, đem đan châu ra.

" A! Ngươi thật sự trả lại cho ta.

" U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nếu có thể biểu tình, nhất định là dại ra.

Hoắc Vũ Hạo nói: " U U, ta đến nơi này cũng không phải vì tầm bảo, cũng không phải muốn có được cái gì.

Ta chỉ là vì người yêu đến hái Tương Tư Đoạn Trường Thảo, Ta hy vọng có thể nhận được trợ giúp của ngươi.

Vừa rồi Tuyết Đế mạo phạm các ngươi, ta cảm thấy vạn phần có lỗi, ta không hy vọng vì vậy mà tạo thành mâu thuẫn giữa chúng ta.

Chẳng những ta trả lại tiên đan cho ngươi, đồ mà Tuyết Đế lấy của Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ, ta cũng sẽ trả lại cho nàng.

Ta chỉ hy vọng các ngươi sẽ không bố trí chướng ngại, để cho ta tìm kiếm gốc Tương Tư Đoạn Trường Thảo kia.

"
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm bất ngờ nói:" đợi một chút, Hoắc Vũ Hạo, ngươi có biết mình đang nói cái gì không? Ngươi có biết vật phẩm kia ở trên người A Kiều chính là đỉnh cấp tiên phẩm không? Bình thường Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cần tích tụ một vạn năm mới có thể xuất ra đươc một ít, Một khối lớn như vậy có thể làm cho một Hồn Sư thuộc tính hỏa của nhân loại đề thăng đến cảnh giới Cực Hạn Hỏa.

Thứ này trân quý cỡ nào.

Còn Khỉ La Chi Tâm của ta lại càng khó lường, chỉ cần ngươi cầm lấy nó, hết thảy kịch độc trong phạm vi ba muoi trượng sẽ mất đi hiệu lực.

Cho dù là độc đã tiến vào cơ thể hay đã ngấm vào máu, chỉ cần đem nó ngậm vào trong miệng cũng có thể giải được.

Ở chung quanh Băng Hỏa Luõng Nghi Nhãn, bọn chúng cũng có thể coi là chí bảo! Bảo vật vô giá chẳng lẽ ngươi cứ như vậy bỏ qua?
Hoắc Vũ Hạo sắc mặt rất bình tĩnh, gật đầu, nói: "Đối với ta mà nói, đáng gọi là chí bảo chỉ có người yêu của ta.

Ta không hy vọng bởi vì chút ít vật ngoại thân này mà cùng các ngươi đối lập.

Cầm đi đi." Vừa nói xong, hắn đem Khỉ La Chi Tâm trong tay trực tiếp đưa vào trong nhụy hoa của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, buông lỏng tay ra, để nó tùy ý lăn xuống.

Đứng ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo , Vương Thu Nhi ngơ ngác nhìn hắn, một câu cũng không có nói.

Vào lúc này cũng không có ngăn cản hắn.

Nàng chỉ cảm giác trong lòng mình phảng phất đông cứng, vừa tràn đầy mất mác.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm thở dài một tiếng, cánh hoa mở ra, đan châu màu tím kia lại lần nữa bay tới bên trên nhụy hoa của nó.

"A Kiều, ngươi thấy sao?" Nó lại hướng Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ hỏi thăm.

Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ cũng thở dài một tiếng, nói: "Người kia đã từng nói, dễ dàng cầu vô giới bảo, khó được người có tình.

Coi như là hắn đã hoàn toàn vượt qua khảo nghiệm đi.

Ở trong nhân loại, đoán chừng hắn cũng là một đóa hoa đặc sắc ."
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: "Được rồi, coi như ngươi vượt qua tất cả khảo nghiệm mà người kia lưu lại.

Đem đồ trả lại cho A Kiều đi, sau đó ngươi có thể bắt đầu xem quyển sách kia.

Có cái gì cần trợ giúp , chúng ta sẽ giúp ngươi."
"Cám ơn." Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ nói.

Đây mới là kết quả hắn mong muốn! Đối với hắn, không gì có thể so sánh với Vương Đông Nhi.

Hắn tuyệt đối không hy vọng bởi vì tham lam nhất thời của chính mình mà khiến cái tiên phẩm thực vật hệ hồn thú này đối với mình sinh ra bất mãn, do đó ảnh hưởng đến việc mình hái được Tương Tư Đoạn Trường Thảo, cho dù là một chút khả năng ngoài nào hắn cũng đều không muốn phát sinh.

Mang theo tâm tình hưng phấn, hắn một lần nữa trở lại trước măt Liệt Hỏa Hạnh Kiều, đem khối vật chất bao bọc bởi Cực Hạn Băng đưa ra.


"Đừng trực tiếp cho ta.

Để ở trên đất là được rồi.

Phải cho Cực Hạn Băng kia từ từ hòa tan ta mới có thể đem nó hấp thu một lần nữa." Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ đối với Tuyết Đế tàn lưu lại Cực Hạn Băng hiển nhiên là hết sức kiêng kỵ, nên mới để cho Hoắc Vũ Hạo đem khối vật chất đó để trước nguòi mình.

Khi nó nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo không chút nào lưu luyến đem khối vật chất đặt ở nơi đó, thân thể xích hồng sắc liền rung nhẹ.

Lại nói đến câu nói kia, "Dễ dàng cầu vô giới bảo, khó được người có tình.

Ngươi khá lắm."
Hoắc Vũ Hạo nhoẻn miệng cười, nói: "Cám ơn.

Nếu như ta có thể đem Tương Tư Đoạn Trường Thảo mang đi mới là thật tốt." Nói xong, hắn bước nhanh đi trở về đến trước mặt U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu đọc quyển sách trong tay.

Quyển sách này toàn thân trắng như tuyết, không biết là dùng chất liệu gỗ gì chế luyện mà thành, thân sách mềm mại, có điểm giống tơ lụa, nhưng lại bền bỉ hơn, sờ lên còn có cảm giác ôn nhuận.

Trên mặt bìa không có chữ, cũng không có để tên.

Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi xuống, mở ra trang thứ nhất.

Chữ trong trang thứ nhất không nhiều lắm, chữ viết lại mang phong cách cổ xưa.

"Thật cao hứng khi có người có thể thấy lời nhắn lại của ta.

Có thể thông qua U Hương Khỉ La Tiên Phẩm khảo nghiệm, chứng minh ngươi đã có tư cách đọc quyển sách này.

Quyển sách này chính là của Đường Môn tổ tiên Đường Tam, phía trên ghi lại các loại bất đồng tiên Thảo cùng độc thảo.

Còn có một chút phương pháp dụng độc đã bị thất truyền của Đường Môn.Sau khi học xong, hãy để lại sách này, sử dụng năng lực này cũng phải thật cẩn thận." Nhìn đến đây, cả người của Hoắc Vũ Hạo kịch chấn! Hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, cái quyển sách này vốn phải là phụ thân của Vương Đông Nhi lưu lại mới đúng, nhưng lại ghi là phương pháp dụng độc đã bị thất truyền của Đường Môn.

Vốn là hắn cũng hoài nghi bởi vì lúc trước trong miệng của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ nói “người kia” cũng không phải là phụ thân của Vương Đông Nhi, bây giờ nhìn lại, hoài nghi của mình là chính xác.
Chân chính lưu lại quyển sách này chính là Đường Môn tổ tiên Đường Tam a! Cũng chính là tiên tổ phát hiện ra chỗ này.

Mà phụ thân của Đông Nhi thì tìm tới được nơi này, chắc là cũng thông qua khảo hạch, hơn nữa tìm kiếm được Tương Tư Đoạn Trường Thảo, nhưng chỉ vì không cách nào mang đi, lúc này mới để lại lời nói này ở trong sách.

Nghĩ tới đây, mấy bí ẩn trong lòng nhất thời giải quyết dễ dàng, giải thích như vậy, không thể nghi ngờ là hợp lý nhất.

Vội vàng mở ra trang thứ hai.

"Người hữu duyên, xin chào.

Ta là người sáng lập Đường Môn, Đường Tam.


“Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, là ân tứ của trời cao , lấy cực hàn băng tuyền, cực nóng dương tuyền hỗ trợ lẫn nhau, âm dương bù khuyết mà thành.

Là một trong ba loại Tụ Bảo Bồn địa linh ở trên Đấu La đại lục, cũng do quá trân quý nên sau khi.

Ta phát hiện nơi này cũng không dám tự mình độc chiếm sử dụng, cùng các bạn của ta đạt được một chút chí bảo dược thảo, cũng đem một chút kỳ trân vật thảo một lần nữa trồng ở bên trong.

Vô luận ngươi tới vì ai, ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta, nhất định phải không tham không nộ, không được ít hơn.

Dược thảo có thể hái ở nơi này cũng không được vượt quá bảy loại."
" Phương pháp dùng độc và dùng thuốc, có thể cứu người cũng có thể hại người.

Nếu như gặp phải người có tâm tính không tốt, chỉ sợ sẽ làm sinh linh đồ thán.

Vì vậy, ta cố ý đem Đường Môn bảo điển Huyền Thiên Bảo Lục để chung trong dược điển cùng độc điển.

Chỉ có những người thông qua được khảo nghiệm, tâm tính lại thật tốt mới có thể học.

Học bảo lục của ta, sẽ trở thành người của Đường Môn, mong rằng ngươi chiếu cố nhiều hơn đối với Đường Môn.

Nếu như không muốn gia nhập vào Đường Môn của ta, xin mời trả lại sách này.

Nhưng có thể ở dưới sự chỉ dẫn của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm ở chỗ này thu hoạch Tiên Thảo.

Nếu Nguyện Đường Môn của ta, cũng không thể đem dược điển, độc điển truyền ra ngoài, chỉ có thể chính mình sử dụng.

Cẩn trọng, cẩn trọng." !
“Huyền Thiên Bảo Lục, ám khí bách giải, dược điển." !
"U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, khắc tinh của bách độc, có thể trung hoà hết thảy tác dụng của độc tố.

bản thân nó không thể giải độc, nhưng lại có thể khắc độc, mùi thơm thanh nhã, ở trong phạm vi của nó, bất kỳ độc vật gì cũng đều không có tác dụng, mùi thơm kia có tác dụng trung hoà bách độc.

Hoa màu hồng phấn, cánh hoa...
"Tuyết Tàm, đông trùng hạ thảo trung cực phẩm, loại đông trùng hạ thảo này bề ngoài màu xám trắng, trên có hoàn văn; toàn thân có tám đôi, bốn đôi ở trung tâm cực kì rõ ràng.

Dễ dàng bẻ gãy, tiết diện hơi bằng phẳng, màu trắng mang chút vàng.

Hạt dài, nhỏ, màu rám nắng hoặc tông màu nâu, có hình trụ mở, giống như một loại côn trùng thân dài, đỉnh chóp có bào tử hơi to.

Bên ngoài màu vàng, bên trong màu trắng, đầy đặn dài rộng, chẳng những lớn hơn so với đông trùng hạ thảo bình thường, công hiệu cũng tốt hơn nhiều, có thể tìm thấy ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn ….

"
"Cửu Phẩm Long Chi, thiên tài địa bảo, là thiên địa linh khí dựng dục mà thành, cần hấp thu …."
"Bát Giác Huyền Băng Thảo, đại hoa màu trắng, hình Bát Giác, Nhụy hoa trung ương
giống như Băng Tinh lóe ra.


Không có bất kỳ mùi thơm gì.

Mà vị trí của hắn, chính là ở trung tâm cực hàn băng tuyền..”
"Bảo bối a! Chỉ là xem sơ qua, Hoắc Vũ Hạo tâm tình cũng không khỏi kích động lên, không nghĩ tới, mình lại có thể ở chỗ này đạt được Đường Môn tổ tiên lưu lại dược điển cùng độc điển.

Gia nhập Đường Môn đối với hắn mà nói, cũng không phải là vấn đề gì, hắn vốn chính là Đường Môn đệ tử.

Ngay lúc ấy thì âm thanh của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm truyền đến, "Nè, mấy trang phía trước ngươi có nhìn thấy không? Ngươi nguyện ý gia nhập Đường Môn không? Nếu như không muốn, ta không thể cho ngươi tiếp tục xem quyển sách này.

Ta đã hướng người kia phát thề qua."
Hoắc Vũ Hạo ngẩng đầu nhìn hướng U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, khẽ mỉm cười, nói: "Ta vốn chính là Đường Môn đệ tử, tự nhiên nguyện ý."
"Hả? Ngươi là Đường Môn đệ tử? Vậy ngươi dùng Huyền Ngọc Thủ cho ta xem." Hoắc Vũ Hạo gật đầu, hai tay giơ lên, Huyền Thiên Công chậm rãi lưu chuyển, hai tay dần dần hóa thành xanh ngọc.

Lúc này bởi vì trạng thái thân thể không tốt , hắn không cách nào đem Huyền Ngọc Thủ của mình vận dụng đến cực hạn, nhưng công pháp là tuyệt đối không giả được.

"Ừ, được rồi.

Ngươi tiếp tục xem đi.

Xem xong rồi, phải trả lại sách cho ta.

Cho nên, ngươi tốt nhất đem nó học thuộc."
"Được." Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng, lập tức đọc kĩ lại.

Hắn không có đọc theo thứ tự, mà là trực tiếp tìm được ghi chép về Tương Tư Đoạn Trường Thảo.

"Tương Tư Đoạn Trường Thảo, hay là Tương Tư Đoạn Trường Hồng, nhìn giống như hoa, nhưng thực tế là cỏ.

Bản thân đóa hoa màu trắng lớn cỡ bằng bàn tay, giống nhau Mẫu Đan, không có lá, rễ cây nối liền một viên ngọc đen."
"Tương Tư Đoạn Trường Thảo là tiên phẩm dược thảo, chí bảo trung thần phẩm.

Nó có trong một truyền thuyết.

Chuyện xưa, ở trước đây thật lâu, có một thiếu niên, trời sanh không màng danh lợi, chỉ thích nhất là hoa cỏ, cả
vườn trồng đầy là hoa sen, muôn tía nghìn hồng.

Bình thường đối với hoa ngâm nga, nâng chén thưởng nguyệt, một khi thấy hoa rơi tàn hồng, liền thấy đau thương vô hạn, đem hoa rơi quét lại, đào đất mai táng, liên tục rơi lệ.

Miệng nói tình yêu cảm động trời đất, phẩm chất yêu hoa của hắn, cảm động Hoa Thần, lén xuống phàm trần cùng hắn kết làm phu phụ.

Ai ngờ cảnh đẹp thường không dài, Thần Vương trên trời biết được, rất là tức giận, Thần Tiên cùng người phàm không được kết hôn, liền lệnh đem Hoa Thần triệu hồi về Thần Giới, thiếu niên kia kể từ khi mất người yêu, cả ngày than ngắn thở dài, buồn bực không vui, vứt bỏ chăm hoa, làm cho tường sập, hoa và cây cảnh rã rời, trang viên một mảnh thê lương.

Một ngày nọ có một vị lão nhân tóc trắng, nói cho hắn biết trong hoa viên hắn yêu mến có một gốc Bạch mẫu đơn, chính là hóa thân của ái thê của hắn , chỉ cần đem hoa huỷ đi, Hoa Thần sẽ mất đi Thần Thể, lại rơi xuống phàm trần cùng hắn kết thành vợ chồng, nhưng ngàn lần không được huỷ bỏ vườn hoa.

Nói xong hóa thành một trận gió bay đi.

Thiếu niên đột nhiên tỉnh ngộ, hối hận việc mình bạc đãi bầy hoa, lại tỉ mỉ chiếu cố hoa cỏ, hắn mặc dù yêu mến vợ, nhưng cũng không nhẫn tâm đem hoa mẫu đơn đốt hủy, tất nhiên càng thêm yêu mến, ngày đêm đối với hoa nước mắt ròng ròng, nước mắt làm tan nát cõi lòng, Tương Tư đứt ruột xé gan mà chết, lúc hắn lâm chung, máu phun trúng ở trên mặt cánh hoa, hoa mẫu đơn nhất thời hóa hoa thành cỏ, trên mặt cánh hoa trắng noãn bị lây nhiễm máu huyết của thiếu niên mà thành hồng ti, vì vậy còn có tên Tương Tư Đoạn Trường Hồng."
"Hoa không phải vật phàm, tự chọn chủ nhân, lúc hái thì trong lòng phải nghĩ đến người mình yêu mến nhất, ý chí chân thành, phun ra một ngụm tâm huyết ở trên mặt cánh hoa, nếu như có hơi chần chừ, cho dù hộc máu mà chết, cũng đừng mơ tưởng đem hoa hái xuống.

Sau khi hái được hoa xuống, chỉ cần còn ở bên cạnh chủ nhân,vĩnh viễn sẽ không héo.

Viên đá dưới hoa có tên là ô tuyệt, nếu như mạnh mẽ bị phá huỷ, dược lực của gốc Tương Tư Đoạn Trường Hồng này sẽ hoàn toàn biến mất.

Ăn dược thảo này, như được thọ mệnh thiên địa bất tử, ít nhất có thể tăng thọ mười năm, gia tăng hồn lực trên diện rộng."
"Ngày xưa, vợ ta từng yêu ta sâu sắc, hái được Tương Tư Đoạn Trường Hồng một lần.

Vợ ta vốn là hồn thú Nhu Cốt Thỏ mười vạn năm trọng tu thành người.

Sau này khi gặp nguy cơ, vì cứu ta mà hiến tế thành Hồn Hoàn.

Đặc biệt được thảo dược này cứu lại, cảm động và nhớ nhung ân đức kia nên trước khi bọn ta phá không mà đi, đặc biệt trở về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn một lần nữa trồng lại nó, để lại cho người hữu duyên, người có tình hái."
"Tương Tư Đoạn Trường Thảo, chỉ yêu người có tình, tuyệt đối không thể cưỡng cầu, nhớ kĩ, nhớ kĩ."
So với những Tiên Thảo khác, dược điển giới thiệu về Tương Tư Đoạn Trường Thảo dài hơn nhiều.

Nhưng mà Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm thấy nó quá ngắn, ở trong đoạn ghi lại này chỉ có hai câu chuyện tình yêu, một đoạn là truyền thuyết về sự xuất hiện của Tương Tư Đoạn Trường Thảo, một đoạn khác là ghi lại chuyện tình của Đường Môn tổ tiên Đường Tam với người mình yêu Tiểu Vũ!
So sánh ra bởi vì hiểu rõ hơn về Hồn Sư, chuyện xưa của Đường Tam cùng Tiểu Vũ đối với Hoắc Vũ Hạo đả kích lớn hơn nhiều, khi hắn thấy hai chữ “hiến tế”, chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân dường như cũng sôi trào.

Đó phải là tình yêu khắc sâu cỡ nào, mới có thể đem mình hiến tế trở thành Hồn Hoàn của đối phương! Loài người, thế nhưng có thể cùng hồn thú ở chung một chỗ.

Mặc dù trong dược điển ghi lại Đường Tam chẳng qua chỉ nói đơn giản một câu được thảo dược này cứu lại, nhưng Hoắc Vũ Hạo tin rằng chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy, đến tột cùng đã trải qua bao nhiêu thống khổ, sợ rằng chỉ có một mình Đường Tam tổ tiên là rõ ràng nhất.
Hít sâu một cái, Hoắc Vũ Hạo dần dần ổn định tinh thần, ở trong đầu của hắn lúc này hoàn toàn là hình ảnh Vương Đông Nhi đang cười thản nhiên.
Đông Nhi, nếu như huynh là hồn thú, huynh cũng nguyện ý hiến tế trở thành Hồn Hoàn của muội, vĩnh viễn bảo vệ muội.
Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn toát ra một tia mỉm cười, hình ảnh trong nội tâm dường như cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
Tinh thần ổn định, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu bình tĩnh xem hết Đường Môn bí lục trong tay, trí nhớ của hắn cũng tương đối kinh người, hơn nữa tinh thần lực cường đại, chẳng qua chỉ xem một lần, nội dung bên trong đã nhớ rõ ràng, vì bảo đảm không có bỏ sót, hắn lại cẩn thận xem thêm một lần nữa.

Lúc này mới đứng dậy, đem sách trả lại cho U Hương Khỉ La Tiên Phẩm.
"U U, có thể chỉ điểm cho ta biết các loại thực vật được nhắc tới bên trong sách không?" Hoắc Vũ Hạo hỏi.
"Được." Không biết có phải bởi vì Hoắc Vũ Hạo đem Khỉ La Chi Tâm trả lại cho nó hay không, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm đáp ứng đặc biệt thống khoái.

Được nó chỉ dẫn, Hoắc Vũ Hạo bắt đầu ở ven hồ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nhận thức các loại thực vật thần kỳ này.
Không có ai có thể hiểu rõ nơi này hơn U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, cho dù có một số thực vật không có lưu lại ở trong bí lục mà Đường Tam lưu lại, nó cũng nhất nhất giảng thuật rõ ràng cho Hoắc Vũ Hạo.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bọn họ mới ngừng lại được.
Vương Thu Nhi đem lương khô đưa cho Hoắc Vũ Hạo, cũng không lên tiếng.

Chỉ cúi đầu ngồi ở chỗ đó yên lặng ăn.
Hoắc Vũ Hạo nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười, nói: "Thu Nhi, cám ơn."
Vương Thu Nhi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn hắn.

Nhìn thấy quang mang trong suốt trong con ngươi của hắn.

Không biết tại sao, khi nàng thấy ánh mắt như thế của Hoắc Vũ Hạo, trong lòng chợt run lên, một loại dự cảm xấu cũng theo đó xuất hiện.
Vương Thu Nhi có Hoàng Kim cảm giác, trên phương diện nhạy cảm không thể yếu hơn Hoắc Vũ Hạo, nàng đột nhiên cảm giác được, Hoắc Vũ Hạo đối với nàng không có bất kỳ thái độ bài xích cùng giữ khoảng cách nữa.

Ánh mắt của hắn nhìn mình hoàn toàn là bình thản mà thân thiết, đó là ánh mắt triệt để đối đãi với mình như bằng hữu.

Đúng vậy, chỉ là bằng hữu.

Lấy tâm bình tĩnh đối đãi hảo hữu.

Nhưng mà chính vì hắn không còn nửa phần e ngại sẽ cùng mình phát sinh những chuyện gì, đối với Vương Thu Nhi,cảm giác như vậy mới đáng sợ hơn.
Từ khi thấy được phong thư mà Ngưu Thiên lưu lại, mãi cho đến khi tiến vào Lạc Nhật Sâm Lâm, đi tới Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, kinh lịch qua đau khổ, rốt cục lấy được bí lục.

Cả quá trình này đối với Hoắc Vũ Hạo, cũng tương đối là một quá trình luyện tâm, tâm của hắn đang không ngừng được tôi luyện, sâu trong nội tâm tình yêu đối với Vương Đông Nhi càng thêm khắc sâu.

Cho đến khi hắn nhìn thấy đoạn tình yêu kia của Đường Tam cùng Tiểu Vũ, thấy được chuyện vì yêu mà hiến tế.

Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm giác tâm của mình phảng phất cũng trở nên trong vắt.
Nội tâm trong vắt, cũng làm hắn thấy rõ được nguyên nhân mà mình kiêng kỵ Vương Thu Nhi.


Chính là bởi vì ban đầu Quang Minh Nữ Thần để lại ấn tượng quá mức khắc sâu trong lòng mình, mới đưa đến nội tâm của mình có điều e ngại đối với Vương Thu Nhi.

Mình sợ mình sẽ yêu nàng.
Nhưng mà lần này Đông Nhi gặp nguy cơ lại làm cho hắn nhận rõ tình cảm chân chính trong nội tâm của mình, trong lòng mình thật sự chỉ có một người, chỉ có một Quang Minh Nữ Thần, đó chính là Vương Đông Nhi.

Nhận rõ hết thảy trong nội tâm, cũng không cần lo lắng cái gì nữa.

Hắn tự nhiên có thể lấy tâm bình tĩnh đối mặt Vương Thu Nhi.
"Cám ơn cái gì? Ta thật sự không có làm được gì, cũng là tự mình ngươi đi ứng đối." Vương Thu Nhi lạnh lùng nói.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Cám ơn ngươi đã theo ta tới đây.

Phần nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ, sau này nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, ngươi cứ việc nói."
Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng.

"Không cần đâu.

Ngươi có thời gian để nói nhảm, thôi thì mau đi ăn cơm tu luyện đi.

Hiện tại trạng thái thân thể của ngươi, sợ rằng cả phi hành hồn đạo khí kia cũng thao túng không được."
"Ừ." Hoắc Vũ Hạo đối với thái độ lãnh đạm của nàng đã sớm quen, sau khi lơ đễnh đáp ứng một tiếng, nhanh chóng cơm nước xong, lập tức vùi đầu vào tu luyện.
Ba ngày! Hoắc Vũ Hạo cả thảy dùng thời gian ba ngày, mới nhận biết rõ ràng đông đảo thực vật bên trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.

Tiên Thảo, độc thảo được ghi lại ở trong Đường Môn ám khí bách giải, dược điển cùng độc điển, có mặt ở nơi này thậm chí vượt qua hai phần ba, có thể thấy được Tụ Bảo Bồn quyết không phải là hư danh.

Còn có một bộ phận thực vật không có ghi lại trong dược điển và độc điển, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cũng đem dược tính giải thích cặn kẽ cho Hoắc Vũ Hạo.

Dưới sự giúp đỡ của nó, Hoắc Vũ Hạo dùng một loại dược thảo đặc thù điều chế thuốc pha với nước, mang theo một phần sùng kính viết vào trong bí lục, hoàn thành bổ sung.
"Tốt lắm.

Trí nhớ của ngươi thật là kinh người.

Có thể dạy ngươi nữa ta cũng sẽ dạy, ngươi là một học sinh giỏi." Trải qua mấy ngày tiếp xúc, U Hương Khỉ La Tiên Phẩm cùng Hoắc Vũ Hạo cũng hợp nhau.

Đóa đại hoa mười vạn năm này trừ dài dòng một chút ra, tính cách cũng tương đối bình thản, cũng cùng Hoắc Vũ Hạo kết tình hữu nghị không tệ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, ánh mắt không khỏi hướng về một cái phương hướng, ở nơi đó chính là địa phương Tương Tư Đoạn Trường Thảo sinh trưởng.

Hắn đã mấy lần xem gốc Tiên Thảo trung thần phẩm này.

Nhưng hắn vẫn không nóng lòng động thủ, mà là đem tất cả đặc tính của dược thảo đều hiểu rõ ràng.
"Cám ơn ngươi, U U.

Ta hiện tại có thể bắt đầu chưa?" Hoắc Vũ Hạo hỏi.
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể.

Chỉ cần ngươi cho rằng ngươi có thể, thì có thể qua đó.

Sau đó, ngươi còn có thể ở nơi này mang đi bảy gốc thảo dược ngươi muốn.

Nếu như chúng nó đã trở thành Thực Vật Hệ hồn thú, ngươi cũng có thể ở trên người của bọn chúng phân liệt ra bất đồng vật phẩm để đạt được dược vật tương ứng công hiệu.

Thí dụ như tiên đan của ta, giao hạch của A Kiều, vân vân….

cũng đều có thể.

Đây là quy củ năm đó Đường Tam lưu lại.

Trên thực tế, nếu như ngươi ban đầu không đem tiên đan cùng giao hạch trả lại cho ta, cũng sẽ coi đó nằm trong bảy thứ Tiên Thảo ngươi có thể mang đi."
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một chút, nói: "Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ mà ta đã ăn có tính vào trong đó không?"
Đại hoa màu hồng phấn của U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nhẹ nhàng quơ quơ, nói: "Cái đó không tính, đó là khảo nghiệm của ngươi.

Nếu như ngươi không qua được, cũng không có khảo nghiệm sau."
Hoắc Vũ Hạo lập tức không chút do dự nói: "Hiện tại ta muốn mang đi cũng chỉ có hai loại, Tương Tư Đoạn Trường Thảo cùng giao hạch.

Về phần năm loại khác, chờ sau này ta cần ta sẽ đến đây lấy được không?."
"Cái này cũng được.

Tại sao ngươi không quan tâm tiên đan của ta vậy? Giải bách độc nha.

Dùng tốt vô cùng đấy." U Hương Khỉ La Tiên Phẩm thậm chí có chút ít nhấn mạnh lời nói của mình.
Hoắc Vũ Hạo nói: "Hiện tại không cần.

Ta muốn đem năm cơ hội này lưu lại, sau này nếu như đồng bọn của ta cùng các bằng hữu cần chữa trị, cũng có thể đến đây tìm kiếm Tiên Thảo thích hợp."
U Hương Khỉ La Tiên Phẩm nói: "Bát Giác Huyền Băng Thảo thì sao? Đó chính là tiên phẩm rất thích hợp với ngươi.

Đối với việc tăng lên tu vi của ngươi có lợi rất lớn, đoán chừng cũng có thể để hồn lực của ngươi tăng lên năm cấp.

Nó suốt ngày hấp thu hàn khí ẩn chứa trong cực hàn băng tuyền, tự thân nhưng tụ thành hàn băng vũ sương, công hiệu so sánh với giao hạch chỉ có hơn chớ không có kém."
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu mỉm cười nói: " Tiên tổ Đường Tam đã nói, làm người không thể quá tham lam.

Lần này ta đã hấp thu Vọng Xuyên Thu Thủy Lộ, còn Tuyết Đế thì hấp thu đại lượng thiên địa nguyên lực của cực hàn băng tuyền, không thể hấp thu quá nhiều thứ.

Chỉ riêng những thiên địa nguyên lực kia, chỉ sợ cũng cần thời gian rất lâu mới có thể tiêu hóa hết."
Nói tới đây, hắn cũng không nhịn được cười khổ lên, thiên địa nguyên lực mà Tuyết Đế dung nhập vào trong cơ thể hắn thật sự là quá khổng lồ , lớn đến độ hiện tại ngay cả Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân thể cốt cũng áp súc đầy đủ năng lượng cực kì tinh khiết.

Hoắc Vũ Hạo cảm thấy thân thể của mình giống như là một cái trang bị vượt mức áp súc năng lượng có thể chứa được.

Nếu làm không tốt sẽ có khả năng tự bạo.
Hiện tại việc tu luyện cũng phải cực kì cẩn thận, chỉ có thể thúc dục hồn lực của mình có trong những khe hở nhỏ hẹp nhất để vận chuyển kinh mạch, thử hấp thu những thứ thiên địa nguyên lực khổng lồ kia để mình sử dụng.

Kinh mạch của hắn cũng phải thừa nhận áp lực cực lớn, trong đó thương thế bởi vì không ngừng được nguyên lực của cực hàn băng tuyền trùng kích, coi như có Sinh Linh Kim ẩn chứa sinh mệnh lực khổng lồ, muốn chữa trị cũng rất khó khăn.

Hoắc Vũ Hạo có cảm giác, Tuyết Đế lúc ấy hấp thu thiên địa nguyên lực của cực hàn băng tuyền kia, hoàn toàn là lấy cực hạn thân thể của mình có thể thừa nhận làm căn bản.
Bất quá Hoắc Vũ Hạo cũng mơ hồ cảm giác được, dựa theo tình huống như thế, cứ tiếp tục hấp thu, một khi mình hấp thu thiên địa nguyên lực vượt qua một nửa, như vậy, tu vi nhất định sẽ tăng nhiều, hơn nữa, đến khi đó, hấp thu phần còn lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Vũ hồn Cực Hạn Băng của hắn là do dung hợp với Băng Đế mà có, nhưng mà quá trình lần này, tương đương với việc đem thân thể của hắn hoàn toàn luyện chế thành thân thể Cực Hạn Băng, đây cũng là dụng ý của Tuyết Đế, đối với tương lai phát triển của hắn, chỗ tốt rất lớn.

Thiên Mộng Băng Tằm nói cho hắn biết, chỉ cần hắn có thể đem những thứ hàn băng nguyên lực này hoàn toàn hấp thu.

Như vậy, hắn sẽ không có Cực Hạn Băng di chứng nữa.

Sau khi hoàn toàn hấp thu, tu vi thậm chí có thể đột phá vũ hồn chân thân.

Vấn đề duy nhất chính là thời gian hấp thu không cách nào xác định được.

Hơn nữa hiện tại Hoắc Vũ Hạo cũng không thể thúc dục hồn lực quá độ, tu vi thì bị áp chế chừng bằng tam hoàn.

Không tăng mà ngược lại còn giảm xuống.

Đúng như Vương Thu Nhi nói, hiện tại sợ rằng cũng không thể khống chế phi hành hồn đạo khí được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận