Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


"Vũ, Vũ Hạo.

.

.

, rốt cục huynh đã tỉnh lại." Vương Đông Nhi không thể kiềm được nội tâm kích động của bản thân.

Cho dù vô số lần nàng tự nói với mình, ngay khi Vũ Hạo ...tỉnh lại, mình sẽ không khóc.

Nhưng lúc này, nàng làm sao có thể kiềm chế được?
Mạnh mẽ nhào vào lòng Hoắc Vũ Hạo, khóc lớn.

Nhiều ngày lo lắng cùng đau lòng, vào giờ khắc này tất cả đều biến thành nước mắt rơi xuống.
Hoắc Vũ Hạo lại lần nữa nhắm hai mắt lại, hắn vẫn rất mệt mỏi.

Thương thế quá mức nghiêm trọng.

Cho dù ngoại thương đã lành lại.

Nhưng nguyên khí đại thương cộng thêm hồn lực trong cơ thể đang đấu đá cùng hàn băng nguyên lực, lại thêm nóng bỏng dương tuyền quấy rối.

Đều có ảnh hưởng lớn đối với hắn.
Vương Đông Nhi khóc gần một giờ đồng hồ, nước mắt thấm ướt cả người của Hoắc Vũ Hạo, rồi mới miễn cưỡng ngừng khóc.
Khi nàng ngẩng đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, phát hiện hắn đã nhắm hai mắt lại, nhất thời có chút luống cuống.

Vội vàng lau nước mắt của mình, nhẹ giọng kêu gọi : "Vũ Hạo, Vũ Hạo, huynh, huynh vẫn ổn chứ?"
Hoắc Vũ Hạo có chút khó khăn mở hai mắt ra, miễn cưỡng mỉm cười nhìn nàng."Huynh không sao.

Muội nói phải giữ lời nha!" Trải qua mấy phút đồng hồ nghỉ ngơi, tinh thần của hắn cũng đã khôi phục một chút.
Vương Đông Nhi lặng đi một chút, nói : "Giữ lời điều gì?"
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Muội đã nói, chỉ cần huynh tỉnh lại, cái gì muội cũng nguyện ý.

Còn nói sẽ ngủ cùng huynh.

Sau này vẫn như vậy.

Nói phải giữ lời."
Vương Đông Nhi nín khóc mỉm cười, nói : "Huynh lại như vậy rồi, chỉ nhớ mấy thứ này thôi sao."
Hoắc Vũ Hạo miễn cưỡng cười nói: "Đây là hạnh phúc của huynh.

Huynh ngủ thêm một chút nha." Nói xong, hắn lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Vương Đông Nhi vội vàng nằm xuống ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt ve ngực của hắn, dùng Hồn Lực Quang Thuộc Tính của mình hấp thu nước mắt ướt át trước ngực hắn.
Khi Hoắc Vũ Hạo mở hai mắt ra lần nữa, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Tinh thần của hắn cũng tốt hơn rất nhiều.

Vương Đông Nhi vẫn phục dịch hắn giống như trước.

Trong lúc nàng lau người cho hắn, sự ngượng ngùng chưa từng xuất hiện mấy ngày nay, lại lần nữa hiện ra.
Dù sao, khi người ta tỉnh tao, cùng với khi người ta ngủ.

Khẳng định là không giống nhau!
Cúi đầu, Vương Đông Nhi không dám nhìn Hoắc Vũ Hạo, chỉ nhẹ nhàng lau chùi thân thể của hắn.
"Nước đủ ấm chứ?" Vương Đông Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói: "Rất tốt."
"À."
"Đông Nhi."
"Ừm?"
"Muội thích cái mông của huynh sao? Đã lau sáu lần rồi đấy."
"A?"
Vương Đông Nhi đỏ cả mặt, vội vàng thu hồi khăn mặt, đắp chăn cho hắn.
"Đông Nhi." Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Đông Nhi, Hoắc Vũ Hạo nhịn không được lại bảo nàng một tiếng.
"Ừm." Vương Đông Nhi cúi đầu.

Khuôn mặt đỏ bừng càng nồng đậm hơn vài phần.
Hoắc Vũ Hạo nói : "Huynh nghĩ nên uống thuốc đi.

Hơi đói rồi."
"Ừm." Vương Đông Nhi vội vàng cầm dược bình, lấy một viên đan dược đưa vào trong miệng mình.

Nhưng mà trong lúc nàng ngẩng đầu theo bản năng, tiến đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.

Nhìn thấy có hai tròng mắt nóng như lửa.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ấm áp.
Khi hắn nhìn thấy Đông Nhi giống như một người hầu, dọn dẹp phòng ốc, hầu hạ bản thân.

Cái loại cảm giác này, làm nội tâm của hắn tràn ngập cảm động.

Đây chính là cuộc sống hoàn mỹ nhất trong lòng của hắn! Có một gia đình, có một thê tử của chính mình.

Sau này lại có mấy đứa nhỏ đáng yêu.
Thê tử, chỉ cần một là đủ rồi.

Tuyệt đối không nên giống như Công tước Bạch Hổ đa tình như vậy.

Nếu như không phải tính đa tình của hắn, mẫu thân đâu cần đau khổ nhiều như vậy?
"Nếu không đút cho huynh.

Muội sẽ ăn mất đó." Hoắc Vũ Hạo cười nhìn Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi nhắm hai mắt lại, đỏ mặt cười, tiến tới, nhẹ nhàng đem lưỡi của mình đưa vào trong miệng của Hoắc Vũ Hạo, mớm thuốc cho hắn.

Nhưng đầu lưỡi của nàng có chút nhạy cảm.

Khi đụng tới đầu lưỡi của Hoắc Vũ Hạo, rõ ràng có chút muốn trốn tránh.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng khẽ hút một cái, dùng đầu lưỡi của mình quấn lấy cái lưỡi nhỏ thơm tho của Vương Đông Nhi.

Hai mắt vốn đang nhắm lại của Vương Đông Nhi nhất thời trừng lớn.
"Ô ô!"
Hoắc Vũ Hạo vẫn hút chặt không tha, nhẹ nhàng mút lấy.
Vương Đông Nhi vội vàng nhắm hai mắt lại.

Nàng không dám giãy dụa, sợ làm hắn đau.
Cái hôn này.

Vẫn hôn cho đến khi hai người hô hấp trở nên dồn dập mới dừng lại.
Khi Vương Đông Nhi ngồi thẳng lên, hơi thở hổn hển, hơi cáu trừng mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, "Huynh hư lắm, đầu lưỡi huynh có thể động, vậy cũng có thể nuốt được, lần sau tự ăn đi."
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, nói : "Không phải nha.

Muội đã đáp ứng vẫn đút cho huynh ăn mà.

Không thể nói mà không giữ lời nha."
Vương Đông Nhi hừ một tiếng, "Muội lau người cho huynh."
Sau khi vất vả giúp Hoắc Vũ Hạo rửa sạch thân thể và thay quần áo, Vương Đông Nhi lại bắt đầu giúp hắn xoa bóp.
Vừa xoa bóp, Vương Đông Nhi vừa hỏi "Vũ Hạo.

Rốt cục từ đâu huynh biết trên người của muội có nội thương?"
Hoắc Vũ Hạo có chút bất đắc dĩ nói: "Thu nhi thật sự là lắm chuyện mà! Nàng không nên nói cho muội mới đúng.

Đông Nhi, để thương thế của huynh tốt hơn một chút, sẽ theo muội trở về Hạo Thiên Tông.

Phương pháp sử dụng Tương Tư Đoạn Trường Thảo kia không biết có quan hệ đến thương thế của muội hay không.

Hãy để cho Ngưu Thiên thúc thúc cùng Thái Thản thúc thúc kiểm tra sẽ tốt hơn."
Vương Đông Nhi nghi hoặc nhìn Hoắc Vũ Hạo, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cuối cùng là ai nói cho huynh biết ta có nội thương?"
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, mỉm cười nói: "Muội đừng hỏi nữa.

Dù sao Tương Tư Đoạn Trường Thảo huynh cũng đã hái trở về, hết thảy không phải đều rất tốt sao?"
"Rất tốt sao?" Một tầng hơi nước nháy mắt tràn ngập trong hai tròng mắt của Vương Đông Nhi, nhìn thấy hắn nằm ở nơi đó không nhúc nhích được, nước mắt lại chảy xuống.
Hoắc Vũ Hạo nhất thời luống cuống, "Đông Nhi, đừng khóc.

Muội yên tâm, huynh nhất định sẽ khá hơn, vì muội huyng cũng phải khỏe mạnh lên mà! Kỳ thật, lần này thương thế của huynh cũng không nghiêm trọng lắm.

Chỉ là , chỉ là.

.

." Mới vừa tỉnh lại, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên lời nói dối còn cần phải tồ chức lại cách hành văn.
Vương Đông Nhi khẽ cắn môi dưới, "Đừng nói nữa, Muội cũng biết cả rồi.

Vương Thu Nhi đã nói cho muội biết.

Kỳ thật, nếu huynh không nói, muội cũng mơ hồ có thể đoán được.

Có phải là cái túi gấm kia, đúng không?"
Hoắc Vũ Hạo không có hé răng.
Đôi môi đỏ mọng của Vương Đông Nhi nhấp nhẹ, đôi tay nhỏ bé chậm rãi nắm chặt, "Đại tía! Nhị tía! Các người.

.

."
Hoắc Vũ Hạo cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, chặn lại nói: "Đông Nhi, muội đừng nghĩ lung tung! Hai vị thúc thúc cũng là muốn tốt cho muội.

Tương Tư Đoạn Trường Thảo không phải ai cũng có thể hái xuống được, chỉ có huynh mới được.

Huynh đi hái cũng là việc nên làm.

Chỉ cần muội không sao mà thôi."
"Ừm." Vương Đông Nhi trầm tĩnh lại.

Không nói gì nữa, mỉm cười, nói : "Bọn họ là đại tía, nhị tía của muội, muội sao dám trách bọn họ? Được rồi, huynh vừa mới tỉnh lại, nói chuyện ít thôi, nghỉ ngơi trước đi.

Muội còn chưa đưa tin tức tốt là huynh đã tỉnh lại nói cho mọi người biết."
Hoắc Vũ Hạo nói : "Ừm, vậy trước tiên muội hãy đi nói cho đại sư huynh bọn họ biết đi.

Bọn họ vội vàng tu luyện, đừng để bọn họ tới thăm huynh.

Huynh vừa tỉnh lại.

Cái gì cũng không làm được.

Chờ huynh khôi phục một ít rồi nói sau."
"Được.

Muội cũng có ý như vậy, trước tiên đừng cho người khác quấy rầy huynh tĩnh dưỡng là tốt nhất.

Huynh nằm nghỉ trước đi, muội đi giặt y phục của huynh."
"Ừm.

Vất vả cho muội rồi, Đông Nhi."
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, "Đây là chuyện mà muội phải làm.

Huynh nhắm mắt ngưng thần.

Nghỉ ngơi một chút đi."
Vừa nói, nàng bưng chậu quần áo của Hoắc Vũ Hạo lên, đi ra ngoài hướng về phòng tắm.
Đứng trước cửa phòng rửa tay, Vương Đông Nhi cũng không thể khống chế tâm tình của mình được nữa, hai nắm tay nắm chặt, mặt cười bởi vì tức giận cùng thống khổ mà hơi có chút đỏ lên.
"Đại tía, nhị tía, các người, tại sao các người phải đối xử với Vũ Hạo như vậy! Hay là ban đầu ở Hạo Thiên Tông, khảo nghiệm của hắn còn chưa đủ sao?"
Vương Đông Nhi cực kì thông minh.

Hoắc Vũ Hạo không có nhiều lời, nhưng nàng cũng có thể đoán được vài phần.

Cho dù như túi gấm đã nói, bất quản trên người mình có hay không có nội thương.

Xem như thật sự chính Hoắc Vũ Hạo mới có thể hái được Tương Tư Đoạn Trường Thảo đi.

Nhưng với tu vi của đại tía và nhị tía, vì cái gì không đi cùng với huynh ấy? Nghe xong Vương Thu Nhi thuật lại, nàng đã hoàn toàn biết trong Lạc Nhật Sâm Lâm có bao nhiêu nguy hiểm, trước khi nhìn thấy được Tương Tư Đoạn Trường Hồng.

Hoắc Vũ Hạo cũng đã gặp nạn nhiều lần!
Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không ngốc, Vương Đông Nhi biết.

Có lẽ, khi đi hái Tương Tư Đoạn Trường Thảo, tỉnh táo suy nghĩ, cũng đã đoán được đại tía, nhị tía kêu hắn đi tìm Tương Tư Đoạn Trường Thảo cũng mang theo một phần khảo nghiệm nữa.

Nhưng mà phần khảo nghiệm này cũng thật sự là quá gian nan.

Nếu như, nếu như Vũ Hạo không thể sống sót trở về, ta sẽ làm sao đây?
Thở sâu, Vương Đông Nhi nhìn mặt mình trong gương, lẩm bẩm nói: "Từ nay về sau, ta sẽ không còn là thiếu tông chủ của Hạo Thiên Tông nữa, ta chỉ là thê tử của Hoắc Vũ Hạo.

Vũ Hạo vì ta trả giá hết thảy, ta phải dùng một đời để trả lại."
Nói xong câu đó, sắc mặt của nàng dần dần bình tĩnh trở lại, nhưng ánh mắt có chút lạnh lẽo, "Đại tía, nhị tía, chờ ta trở về, mới cùng các người tính sổ.

Các người nên cầu nguyện cho Vũ Hạo có thể hoàn toàn khôi phục lại đi."
Xa xa có hai người đang uống rượu, chợt linh hồn dường như là đồng thời rùng mình một cái, làm đổ luôn cả rượu.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo rất bình tĩnh, cho dù trạng thái thân thể rất kém, nhưng hiện tại hắn thật sự rất vui, rất bình tĩnh.
Có thể sống sót trở về, có thể gặp lại Đông Nhi, có thể đem Tương Tư Đoạn Trường Thảo cho nàng, hắn đã thập phần thỏa mãn.

Ít nhất, hắn còn sống!
Ta nhất định sẽ khá hơn.

Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, trong đầu lặng lẽ hiện ra một thân ảnh, một thân ảnh mang theo lệ quang buồn bả.
Thu nhi! Nàng, rốt cục làm cách nảo cứu sống ta? Khi đó, ta rõ ràng cảm giác được, bản thân đã chết!
Nghi vấn trong lòng, cùng cái thân ảnh tuyệt sắc kia, khiến hắn lại lần nữa mở hai mắt ra.

Thở dài một tiếng, Hoắc Vũ Hạo biết, bản thân mình lại thiếu Vương Thu Nhi thêm một phần, nếu như không có nàng, hắn không thể nào còn sống trở về.

Chỉ là không biết, rốt cục nàng dùng phương pháp gì cứu mình.
Ân cứu mạng, mà lại không phải chỉ một lần! Thu nhi, phần nhân tình này của ngươi, ta làm sao trả được đây?
Chậm rãi thở sâu, Hoắc Vũ Hạo lập tức cảm giác được trong ngực và bụng truyền đến một trận đau nhức, vì không muốn Vương Đông Nhi lo lắng, hắn cố nén không có rên thành tiếng.
Thả lỏng thân thể, đau đớn dần dần giảm bớt, Hoắc Vũ Hạo ngưng thần, kiểm tra tình huống thân thể của mình.
Khi hắn cảm nhận được trạng thái thân thể của chính mình, cả người cũng có chút sợ ngây người, thậm chí không khỏi cười khổ tự hỏi bản thân, đây là cơ thể của ta sao?
Tình huống trong cơ thể, quả thực không thể dùng từ “hoại” ( hư ) để hình dung.

Dùng từ “loạn” thì đúng hơn.
Kinh mạch trong cơ thể vô cùng hỗn loạn, giống như là một tấm vải lông cừu bị bung ra sau đó được ghép lại.

Căn bản không thấy được điểm đầu và cuối.
Một ngụm dương tuyền nóng bỏng, hắn không có dùng Hồn Lực đi chống cự, yết hầu, khí quản, thậm chí là nội tạng, tất cả đều phỏng nặng.

Mà dưới sự trợ giúp của một luồng lực lượng vô danh, những nội tạng phỏng nặng đó đang miễn cưỡng chữa trị, nhưng mà bởi vì lúc chữa trị không có hắn tự thân hướng dẫn, dẫn đến kinh mạch lộn xộn cả lên.

Lục phủ ngũ tạng nhanh chóng dính liền một chỗ, kinh mạch cực kỳ hỗn loạn.

Ở bên trong những kinh mạch này, đều ẩn chứa bất đồng năng lượng.

Có Hồn Lực của bản thân hắn, có Hỏa Độc của Dương Tuyền, còn có Tuyết Đế lồng vào thiên địa nguyên lực.

Một chữ loạn cũng khó hình dung !
Nếu xem xét từ bên ngoài, hắn giống như không có chuyện gì cả, nhưng mà tình huống trong cơ thể của hắn có thể nói là vừa đủ duy trì để không chết mà thôi.

Đây là do cổ lực lượng thần kỳ kia đã che chắn cho những nội tạng quan trọng nhất ở trong cơ thể hắn, mới khiến mấy cái năng lượng bên kia lồng vào nhau mà không sinh ra xung đột.

Nếu không, cho dù có mười người như hắn, cũng đã sớm bị bạo thể mà chết.
Điều này cũng quá tệ rồi.

Cho dù tâm tính của Hoắc Vũ Hạo không tệ, nhưng lúc này cũng chỉ có thể âm thầm cười khổ.
Cũng bởi vì tình huống trong cơ thể hắn quá loạn, Trang Lão mới không có xuống tay trị liệu cho hắn, tình huống hiện tại của hắn, mặc dù hỗn loạn, nhưng trong cơ thể các loại năng lượng cùng cổ năng lượng thần kỳ đang thủ hộ lấy cơ thể của hắn, lại được Sinh Linh Kim thêm vào Sinh Mệnh Khí Tức cường đại, hình thành một cái vi diệu cân bằng.

Lúc này mới đảm bảo hắn còn sống.

Có một thứ gọi là rút dây động rừng.

Mạo muội trị liệu, nếu có gì bất trắc, hắn sẽ toi đời.
Trang Lão đã nói với Huyền Lão.

Trừ phi có kỳ tích phát sinh, nếu không, Hoắc Vũ Hạo chỉ sợ sẽ là phế nhân.

Xem như có thể sống, cũng rất khó đứng lên lại được, chỉ có thể vẫn duy trì vi diệu cân bằng này.

Cho đến khi cổ thần kỳ lực lượng kia biến mất, tính mạng của hắn cũng đã đi đến điểm cuối.
Đối với chuyện này, trước mắt cũng chỉ có Trang Lão cùng Huyền Lão hai người mới biết được.

Cho dù là những người khác của Sử Lai Khắc Thất Quái, Huyền Lão cũng chưa nhẫn tâm nói cho bọn họ biết.

Huống chi, Huyền Lão cũng không tin Hoắc Vũ Hạo cứ như vậy mà ngã xuống.

Tiểu tử này luôn luôn sáng lập kỳ tích mà!
Nên làm cái gì bây giờ? Hoắc Vũ Hạo ngắn ngủi cười khổ cũng không biết làm sao, bắt đầu nghĩ biện pháp.

Y như Huyền Lão nghĩ, hắn trước giờ chưa từng là loại người tình nguyện bị Vận Mệnh chinh phục.
Phần cân bằng kia trong cơ thể, Hoắc Vũ Hạo cũng cảm giác được.

Kỳ thật, mức độ hỗn loạn trong thân thể của hắn còn lợi hại hơn so với những gì Trang Lão đề cập.

Đừng quên, trong thân thể của hắn còn có lự lượng của Băng Đế, Tuyết Đế cùng Thiên Mộng Băng Tằm.

Nhất là mấy Cực Hạn Băng thiên địa nguyên lực áp súc trong Hồn Cốt.

Dù được Tiểu Tuyết Nữ hấp thu một phần.

Nhưng nếu như thứ đó bạo phát đi ra, hắn cũng xong đời.
Hoắc Vũ Hạo ngắn ngủi suy tư, sau đó dần dần bình tĩnh suy nghĩ.

Đầu tiên hắn tự nói với mình đúng là không thể gấp.

Vô luận như thế nào cũng không thể nóng lòng cầu thành..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui