Trải qua ba trận đấu trước, Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm giác bình thường.
Mặc dù Tiểu Tuyết Nữ hút đi hàn khí hết sức có hạn, nhưng bởi vì Tiểu Tuyết Nữ chính là một phần trong thân thể của hắn, sau khi hút đi hàn khí, mấy cái cực hạn băng thiên địa nguyên lực lại lần nữa sản sinh ra hàn khí.
Nhưng hắn cũng có thể mượn Tiểu Tuyết Nữ hút đi hàn khí, sau đó thúc dục Hồn Lực thử dung hợp một chút cực hạn băng thiên địa nguyên lực kia.
Cho dù tốc độ rất chậm, như muối bỏ biển.
Nhưng cuối cùng cũng có thêm một phương thức tu luyện, so với việc hắn một mình tu luyện rồi đi hấp thu cũng dễ dàng hơn một chút.
Đối với thi đấu thì cực kỳ có ích chính là, thông qua Tiểu Tuyết Nữ hấp thu hàn khí sinh ra trên người hắn, năng lực liên tục chiến đấu tuyệt đối cường hãn.
Đó cũng là lý do Hoắc Vũ Hạo nói với Vương Đông Nhi, tạm thời tàn tật, cũng không hẳn là chuyện xấu.
Bốn gã đội viên còn lại của Địa Long môn cũng ngồi không yên.
Ba đội viên trước đó bị đông thành tượng băng đã được Tiểu Tuyết Nữ rã đông, Hoắc Vũ Hạo cũng không yêu cầu bọn họ không được tham gia thi đấu đoàn đội sau đó.
Nhưng mà dựa theo tiết tấu trước mắt, người ta không thể trực tiếp qua vòng sao.
Ở bên trong bốn gã đội viên còn lại của Địa Long Môn, có một nữ Hồn Sư duy nhất đứng lên, sắc mặt trầm ngưng đi lên sân thi đấu.
"Xin chào, ta gọi là Nam Thu Thu." Thiếu nữ của Địa Long môn chủ động hướng Hoắc Vũ Hạo lên tiếng chào hỏi.
"Xin chảo." Hoắc Vũ Hạo vẫn mang một bộ mặt mỉm cười, bộ dáng thập phần khách khí.
Nam Thu Thu nhìn thoáng qua Tiểu Tuyết Nữ ở trong lồng ngực của Hoắc Vũ Hạo, nói : "Ta biết nàng là Vũ Hồn của ngươi, cho nên, ta sẽ không giống đồng bạn của ta mà hạ thủ lưu tình." Sau khi nói xong, hướng Hoắc Vũ Hạo hơi hơi gật đầu, sau đó xoay người đi ra xa.
Trên đài chủ tịch, Từ Thiên Nhiên hứng thú dạt dào hướng Quất Tử ở bên cạnh hỏi " Nữ Hồn Sư đang xuất chiến của Địa Long Môn là đội trưởng của bọn họ sao?"
Quất Tử cung kính nói: "Đúng vậy, điện hạ.
Nàng kêu là Nam Thu Thu, đội trưởng của Địa Long Môn.
Mặc dù bọn họ còn có mấy người chủ lực không có xuất chiến, nhưng Nam Thu Thu là người mạnh nhất trong số bọn họ, chắc là vì bảo đảm, nên vẫn xuất hiện ở trong trận đấu này."
Từ Thiên Nhiên nói : "Ừm, không tồi.
Bây giờ mặc dù ngươi không phụ trách tình báo, nhưng tin tức vẫn rất linh thông.
Ngươi nói xem trận này ai sẽ thắng?"
Quất Tử ngây ngốc một chút, sau đó lắc đầu, nói : "Thần thiếp không đoán được."
Từ Thiên Nhiên nói : "Hoắc Vũ Hạo từng tại Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư học viện trao đổi học tập hai năm, ngươi và hắn là đệ tử của cùng một lão sư, vậy mà ngươi không biết thực lực của hắn sao?"
Quất Tử trong lòng kinh hãi, nhưng ở mặt ngoài lại bình tĩnh như nước, theo bản năng nhìn thoáng qua người trung niên đứng ở phía sau Từ Thiên Nhiên.
Vừa rồi chính hắn đưa cho Từ Thiên Nhiên một trang giấy.
"Thần thiếp và Hoắc Vũ Hạo ở chung không đến nửa tháng, hiểu biết hắn rất ít.
Chỉ biết lúc ấy hắn là một gã tứ hoàn Hồn Tông.
Nhưng có được Song Sinh Vũ Hồn.
Nhưng hắn hiện tại ngồi ở trên xe lăn, năng lực còn được bao nhiêu, cho đến trong hai năm qua tiến bộ bao nhiêu, thần thiếp cũng không rõ ràng lắm, cho nên thần thiếp không dám vọng động phán đoán."
"Ừm.
.
.
Vậy chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi." Từ Thiên Nhiên mỉm cười nói.
"Vâng." Quất Tử kính cẩn đáp ứng một tiếng.
"Điện hạ." Kính Hồng Trần ngồi ở bên cạnh Quất Tử đột nhiên nói.
"Ừm" Từ Thiên Nhiên nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra vẻ hỏi thăm.
Kính Hồng Trần trầm giọng nói: "Người này không thể lưu lại, sau kì đại tái này, vô luận như thế nào cũng phải làm hắn vĩnh viễn biến mất."
Từ Thiên Nhiên kinh ngạc nhìn Kính Hồng Trần, nói : " Tại sao Đường chủ lại có hứng thú với một tiểu nhân vật như vậy?"
Kính Hồng Trần cười khổ nói: "Không sợ điện hạ chê cười, chính cái tên tiểu nhân vật này đã làm cho thần thiệt thòi không ít.
Người này chẳng những thiên phú dị bẩm, mà đa trí như yêu, có tiềm năng rất lớn, lợi dụng hết thảy tư nguyên có thể dùng được.
Ta cũng là nghe được tôn tử mình nói, mới biết được lần này hắn không đại biểu học viện Sử Lai Khắc xuất chiến, mà là đại biểu Đường Môn này."
Từ Thiên Nhiên cảm thấy rất hứng thú nói : "Rốt cuộc hắn đã làm gì, khiến Đường chủ kiêng kỵ như vậy?" Có thể tham gia đại tái, vậy thì ý nghĩa tuồi hắn chưa đến 20, chỉ chừng ấy tuổi đã khiến Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần phải kiêng kỵ, tất nhiên phải có chỗ hơn người.
Kính Hồng Trần nói : "Hoắc Vũ Hạo này là thành viên của học viện Sử Lai Khắc đạt được vô địch kì đại tái trước, khi đó, hắn còn chưa được tam hoàn, nhưng lại cùng đồng đội đến dự thi, hơn nữa trong trận đấu quan trọng nhất đại triển thân thủ.
Bản thân hắn có Song Sinh Vũ Hồn, vừa là tinh thần hệ, vừa là Băng Hệ, mà cái Vũ Hồn Băng Hệ kia cũng là cực kỳ hiếm thấy mà cường đại cực hạn băng.
Có thể liên tục hai lần dự thi, cũng đã chứng minh cá nhân thực lực của hắn.
Huống chi, lần trước khi hắn rời khỏi học viện chúng ta quay về Sử Lai Khắc, ngay cả Long tiền bối chặn giết hắn cũng may mắn thoát được."
Nghe hắn nói như thế, Từ Thiên Nhiên cũng không khỏi biểu lộ vẻ giật mình , "Làm sao có thể? Tu vi của hắn như thế nào chứ, như thế nào đến Long tiền bối.
.
.
."
"Thì ra chính là tên tiểu bối này đánh đố với Long thúc." Người ngồi ở bên cạnh Từ Thiên Nhiên, toàn thân đều bao phủ trong bộ quần áo màu đen cất tiếng nói.
Âm thanh của hắn rất quái lạ, chẳng những nghe không ra được tuổi, thậm chí ngay cả nam hay nữ cũng không cách nào nhận ra được.
Nhưng có một loại ma lực kì dị, làm người ta nghe được lời hắn cũng không tự chủ được, đem lực chú ý chuyển dời lên trên người hắn.
"Quốc sư cũng biết người này?" Từ Thiên Nhiên hướng hắc y nhân bên cạnh hỏi.
Từ trình tự chỗ ngồi cũng có thể nhìn ra địa vị của vị hắc y nhân này còn cao hơn Minh Đức Đường đường chủ Kính Hồng Trần.
"Ừm.
Hồng Trần đường chủ lần trước mời chúng ta hỗ trợ…”
Ở bên trong sân đấu, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không biết, cho dù mình đã biến thành nửa thân tàn phế, nhưng vẫn chịu sự chú ý của mấy cao tầng trong Nhật Nguyệt đế quốc.
Bây giờ lực chú ý của hắn hoàn toàn ở trên người đối thủ.
Vị đội trưởng của Địa Long Môn, Nam Thu Thu, thực sự không dễ đối phó.
Theo một tiếng trận đấu bắt đầu của trọng tài, Nam Thu Thu liền phóng thích ra Vũ Hồn của mình.
Hai vàng, hai tím, một đen, năm Hồn Hoàn tốt nhất và cân đối nhất cũng biểu lộ tu vi của nàng là Hồn Vương.
Một viên bảo thạch màu hồng nương theo Vũ Hồn phóng thích ra hiện ra ngay trên trán của nàng.
Ngay sau đó, thân thể của nàng càng thon dài hơn.
Cả người gần như cao thêm một thước.
Tay phải hướng lên bầu trời chỉ một cái, long giáp màu hồng sinh trưởng ra từ đầu ngón tay, đồng dạng là Long Giáp, sinh ra ở trên người nàng cùng vài tên Địa Long Hồn Sư lúc trước hoàn toàn bất đồng.
Long giáp màu hồng óng ánh trong suốt, kéo dài nương theo long giáp toàn bộ tay phải của nàng giống như biến thành một khối thủy tinh màu hồng, quang diễm màu trắng nhạt sáng lên, nhất thời đem ống tay áo trên cánh tay phải của nàng đốt cháy hầu như không còn, lộ ra nguyên cánh tay đã hoàn toàn bị long giáp bao trùm.
Sau đó nàng liền hướng Hoắc Vũ Hạo phương hướng chỉ một cái, trên người Hồn Hoàn thứ nhất sáng lên, một đạo quang mang màu hồng như điện bắn thẳng đến Hoắc Vũ Hạo.
Trong nháy mắt vượt hơn trăm mét, đi tới trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Cái này còn vượt qua cả hồn đạo xạ tuyến.
Nhưng ít nhất hồn đạo xạ tuyến hơn cấp bốn mới có thể đạt tới xạ trình trăm mét.
Hoắc Vũ Hạo không để cho Tiểu Tuyết Nữ đi ngăn cản, hắn muốn thử một chút đối thủ này, rốt cục năng lực Vũ Hồn là cái gì.
Đồng dạng nâng lên tay phải, một tầng Băng Tinh nháy mắt bao trùm, giống như là trong hư không chộp tới vậy, nháy mắt chặn lại quang mang màu hồng đang lao tới kia.
Quang mang màu hồng kia nháy mắt tan mất, nhưng sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo lại biến đổi, lắp bắp kinh hãi.
Thứ đó nhìn qua cũng không tính quá mức mạnh mẽ, hơn nữa qua một cự ly xa như thế, vậy mà quang mang màu hồng kia hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của hắn.
Cũng không phải sự công kích của đạo quang tuyến này quá mạnh mẽ hay có thể sinh ra lực phá hoại mạnh cỡ nào, Mà là đặc tính của nó.
Khi quang mang màu hồng kia tiếp xúc với Băng Tinh do Băng Đế Chi Ngao ngưng tụ mà thành, trong nháy mắt Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy được Băng Tinh trong lòng bàn tay mình lại tan chảy.
Đây chính là tình huống trước nay chưa từng có.
Là người sở hữu cực hạn băng, có thể ở phương diện thuộc tính khắc chế hắn thì hắn cũng chưa từng thấy qua, cho dù là Mã Tiểu Đào lúc trước biến thành Hắc Ám Phượng Hoàng, Phượng Hoàng Hỏa Diễm đạt đến mức tận cùng, nhưng bởi vì chưa từng đấu qua, làm hắn không cách nào đoán được.
Nhưng lúc này Nam Thu Thu phóng thích ra năng lực, lại không phải cực hạn hỏa.
Thứ đó hoàn toàn là một loại Hồn Lực có cảm giác vô cùng ôn hòa, nhưng chính Hồn Lực ôn hòa này lại làm cho cực hạn băng có dấu hiệu bị hòa tan.
Đây là.
.
.
Loại năng lực này hẳn là.
.
.
" Hủy diệt ? Có thể tiêu trừ tất cả các hệ năng lực, năng lực hủy diệt?
Ở trong khóa học của nội viện của học viện Sử Lai Khắc, có một lớp chuyên giảng cho các đệ tử nội viện các loại Vũ Hồn kỳ lạ và năng lực của chúng.
Trong đó, loại năng lực hủy diệt này cũng đã từng được đề cập qua.
Năng lực hủy diệt có tác dụng vô cùng cường hãn, sau khi trúng mục tiêu, nó có thể phân giải thuộc tính năng lực của đối thủ.
Do đó đạt tới hiệu quả phá hư.
Loại năng lực này có hai đại đặc điểm khiến cho người ta cảnh giác.
Một là nó sẽ không bị bất kỳ thuộc tính nào khắc chế, mặt khác, chính là sau khi trúng mục tiêu sẽ làm đối thủ tốn nhiều Hồn Lực hơn để phòng ngự so với tình huống bình thường.
Hoắc Vũ Hạo bây giờ còn chưa cảm thấy hồn lực của mình tiêu hao quá độ là bởi vì hắn có được cực hạn Vũ Hồn, hủy diệt mạnh hơn đi nữa, nhưng muốn phân giải cực hạn Vũ Hồn cần phải tiêu tốn Hồn Lực nhiều hơn, cái đặc tính thứ hai của nó tác dụng ở trên người HoắcVũ Hạo cũng tương đối yếu hơn nhiều.
Bất quá, cho dù là như thế, Hoắc Vũ Hạo cũng chấn động.
các sư phụ của học viện Sử Lai Khắc đã từng nói qua, sự tồn tại của thuộc tính hủy diệt so với thuộc tính cực hạn cũng chỉ là hơi thua một chút mà thôi.
Cũng giống như tinh thần thuộc tính của Hoắc Vũ Hạo, cũng rất khó thu hoạch Hồn Hoàn.
Không ngờ rằng ở trong trận đầu của kì đại tái lần này đã bị hắn gặp được.
Hủy diệt thuộc tính như vậy.
.
." Nhìn bộ dáng của nàng, chẳng lẽ Vũ Hồn của nàng chính là Yên Chi Long cực kì hiếm thấy trong các loại Long sao? Vậy cũng có điểm không ổn rồi đây!
Yên Chi long am hiểu nhất ngoại trừ mẫn diệt thuộc tính ra chính là công kích từ xa.
Mắt thấy Hoắc Vũ Hạo đưa tay ra đón nhận Hồn kỹ thứ nhất của mình, Hủy Diệt Chi Quang, trên mặt Nam Thu Thu cũng lộ ra một nét cười lạnh.
Hoắc Vũ Hạo đang phán đoán năng lực của nàng, nàng cũng đang phán đoán năng lực của Hoắc Vũ Hạo vậy?
Phương thức chiến đấu lúc trước của Tiểu Tuyết Nữ nàng vẫn cẩn thận quan sát.
Theo nàng đoán, Hoắc Vũ Hạo hẳn là một vị Hồn Sư có năng lực triệu hoán.
Chỉ bất quá vũ hồn triệu hoán này quá cường đại mà thôi, về việc không nhìn thấy được Hồn Hoàn của hắn, hẳn là dùng một phương pháp đặc thù nào đó ẩn giấu đi.
Lúc này một đạo Hủy Diệt Chi Quang đã bắn xuyên qua, mục đích của nàng rất đơn giản, chính là muốn tiêu hao hồn lực của Hoắc Vũ Hạo.
Thông qua hủy diệt thuộc tính gia tốc tiêu hao của đối thủ, dành được chiến thắng.
Khi Hoắc Vũ Hạo chặn lại đạo Hủy Diệt Chi Quang thứ nhất, đồng thời đạo Hủy Diệt Chi Quang thứ hai của nàng cũng đã bắn đi ra ngoài, chỉ bất quá, mục tiêu lần này không phải là Hoắc Vũ Hạo, mà là Tiểu Tuyết Nữ đang bay trên không trung.
Người sáng suốt cũng nhìn ra được, Tiểu Tuyết Nữ hẳn là năng lượng thể.
Chỉ bất quá theo sự suy đoán của bọn họ, Tiểu Tuyết Nữ là một loại hồn kỹ đặc thù của Hoắc Vũ Hạo, thậm chí là hồn kỹ mạnh nhất của hắn.
Tiểu Tuyết Nữ trên không trung nhẹ nhàng lách người một cái, dễ dàng nhanh chóng tránh khỏi đạo Hủy Diệt Chi Quang của Nam Thu Thu.
Còn hướng nàng làm mặt quỷ.
Nam Thu Thu sửng sốt một chút, mặc dù khoảng cách xa trăm mét, nhưng tốc độ của Hủy Diệt Chi Quang cũng tương đối nhanh.
Khi Hoắc Vũ Hạo đang ngăn cản một đạo Hủy Diệt Chi Quang khác của nàng, lại vẫn có thể khống chế tiểu gia hỏa kia né tránh sao? Nhưng nàng không nhận ra Tiểu Tuyết Nữ có tư tưởng riêng.
Thí dụ như các Hồn Sư triệu hoán như Chu Tư Trần, những thứ mình triệu hồi ra cũng phải tự mình khống chế.
Nàng không biết là Hoắc Vũ Hạo có thể khống chế Tiểu Tuyết Nữ, nhưng mà Tiểu Tuyết Nữ là Hồn Linh xưa nay chưa từng có, quả thật cũng có tánh mạng và tư tưởng của riêng mình.
Hoắc Vũ Hạo động, hắn di chuyển xe lăn với tốc độ chậm rãi hướng về phía Nam Thu Thu.
Cùng lúc đó, Linh Mâu cũng sáng lên.
Quang mang màu vàng cũng không mãnh liệt lắm, nhưng trong nháy mắt khiến tinh thần của Nam Thu Thu hoảng hốt.
Kế tiếp nàng bắn ra đạo Hủy Diệt Chi Quang thứ ba nhưng bắn chệch đi rất nhiều, rơi vào trên màn chắn.
Nổi lên một vòng rung động lớn.
Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Nam Thu Thu trong lòng cả kinh, vội vàng định thần nhìn lại Hoắc Vũ Hạo và Tiểu Tuyết Nữ.
Nhưng mà làm nàng giật mình chính là đối thủ lại biến thành trọng ảnh, cho nàng tập trung tinh thần cỡ nào cũng không thể thấy rõ.
Đây là năng lực gì? Nam Thu Thu không cho là mình bị hoa mắt.
Không nghi ngờ chút nào chuyện này là do đối thủ giở trò.
Nhưng mà rố cục hắn đã làm gì?
Tinh Thần Kiền Nhiễu.
Đây là đáp án chính xác nhất.
Một trong tứ đại kỹ năng tinh thần mà Thiên Mộng Băng Tằm đưa cho Hoắc Vũ Hạo, dùng để đối kháng công kích từ xa là hữu hiệu nhất, Tinh Thần Kiền Nhiễu.
Hoắc Vũ Hạo lúc này phóng thích ra vẫn chỉ là Tinh Thần Kiền Nhiễu ở mức độ yếu nhất mà thôi, cũng đã khiến cho Nam Thu Thu không cách nào nhắm chuẩn được.
Bất quá, Nam Thu Thu là đội trưởng của Địa Long Môn, quả thật cũng rất giỏi, sau ngắn ngủi thất thần, lập tức tỉnh lại.
Tay phải chỉ lên trời, nhưng lần này đổi thành ba ngón tay.
Thân thể của nàng chậm rãi lơ lửng ở trên mặt đất.
Dừng ở không trung cách mặt đất chừng ba thước.
Một tiếng rồng ngâm theo thân thể nàng chợt chấn động vang lên.
Một cái Quang Ảnh màu hồng phấn hết sức mơ hồ chợt lóe ở sau lưng nàng rồi sau đó biến mất.
Ngay sau đó, một đoàn quang mang phấn hồng sắc ngưng tụ ở trên ba ngón tay của nàng, trong giây lát sau kích thước biến cỡ chừng bằng một đầu người.
Tay phải của Nam Thu Thu vung ra, đoàn quang mang phấn hồng sắc này liền bay lên bầu trời, mặc dù thấy không rõ Hoắc Vũ Hạo và Tiểu Tuyết Nữ, nhưng nàng có thể thấy đại khái phương vị của bọn họ.
Quang mang màu hồng phấn kia ở trong quá trình phi hành với tốc độ kinh người không ngừng trở nên to lớn, trong nháy mắt dừng lại ở vị trí cách mặt đất chừng ba mươi thước, sau đó giống như Lưu Tinh trong nháy mắt rơi xuống, oanh kích thẳng xuống mặt đất.
"Oanh ___" trong tiếng nổ vang kịch liệt, một đoàn quang mang phấn hồng sắc chợt nổ vang ở trên mặt đất, quang mang phấn hồng sắc khuếch tán ra đường kính hơn 20 thước.
Ngay sau đó lại có hai tiếng "Oanh, Oanh".
Liên hoàn nổ tung làm quang mang phấn hồng sắc kia khuếch tán thêm hơn năm mươi phần trăm phạm vi.
Hủy Diệt Liên Hoàn Bạo, hồn kỹ thứ ba của Nam Thu Thu, công kích phạm vi.
Ở trong phạm vi này cũng sẽ không bị thương tổn gi, nhưng nếu như bị nổ trúng thì hồn lực tất nhiên sẽ tiêu hao với tốc độ cực nhanh.
Chính là hồn kỹ ngàn năm cường đại mà Nam Thu Thu đắc ý nhất và thường hay dùng nhất.
Đáng tiếc chính là, tác dụng của Hủy Diệt Liên Hoàn Bạo tuy cường đại, nhưng cũng phải trúng mục tiêu mới được.
Kéo dài nổ tung như vậy nên lực oanh kích giảm đi nhiều, thậm chí Hoắc Vũ Hạo không dùng toàn lực Tinh Thần Kiền Nhiễu cũng có thể tạm thời tiêu trừ đi.
Lúc này Nam Thu Thu mới phát hiện.
Cái tên đang ngồi ở xe lăn kia lại ở bên ngoài phạm vi của Mẫn Diệt Liên Hoàn Bạo, lực oanh kích căn bản không có lan đến gần hắn.
Điều này sao có thể được? Hắn lại có thể đem tầm mắt của ta vặn vẹo đến loại trình độ này sao?
Trong lòng vừa nghĩ xong, hồn kỹ Hủy Diệt Liên Hoàn Bạo thứ hai cũng đã được phóng ra.
tính cách của Nam Thu Thu luôn luôn quả quyết, mặc dù lần thứ nhất thất thủ , nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng bộc lộ ra vị trí của mình, loại cơ hội tốt như vậy nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Nhưng ngay lúc đó, Tiểu Tuyết Nữ bay ra từ trong ngực của Hoắc Vũ Hạo, ngay sau đó một đạo kiếm quang màu xanh đậm hóa thành một cầu vồng rạch một đường trên không trung, quang mang màu hồng phấn trên không trung của Hủy Diệt Liên Hoàn Bạo trong nháy mắt bị chém thành hai nửa, kế tiếp lực oanh kích mặc dù vẫn hiện ra, nhưng hoàn toàn phiêu phù trên không trung mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo vẫn không nhanh không chậm thôi động xe lăn của hắn, chậm rãi tiến về phía trước.
Ngay cả thần sắc ở trên mặt cũng không có nửa phần biến hóa so với lúc trước.
Tinh chuẩn, mạnh mẽ.
Đó là sự hình dung của Nam Thu Thu về uy lực của một kiếm kia, nàng lập tức nghĩ đến hai từ này.
Lực chiến đấu của tiểu cô nương kia thật sự mạnh đến không ngờ.
Hiện tại nàng mới hoàn toàn hiểu hai gã đồng bạn của mình thua cũng không oan uổng.
Sắc mặt trở nên ngưng trọng, Nam Thu Thu rốt cục không tiếp tục đứng yên tại chỗ nữa, mủi chân chỉa xuống đất, cả người đã hóa thành một đạo Quang Ảnh màu hồng phấn lao đến hướng Hoắc Vũ Hạo.
Là người có được Vũ Hồn Yên Chi Long, nàng thật sự am hiểu nhất chính là công kích từ xa sao? Khi tất cả mọi người cho là là như vậy, nàng sẽ cho đối thủ một cái đáp án bất ngờ.
Hoắc Vũ Hạo dừng lại, nếu địch nhân đã tới, hắn dĩ nhiên cũng không tiếp tục đi về phía trước nữa.
Tiểu Tuyết Nữ lại bay ra ngoài nghênh đón Nam Thu Thu, bay đến khoảng cách hơn Hoắc Vũ Hạo khoảng 10 thước mới dừng lại.
Ánh mắt của các Hồn Sư đang xem chiến cũng sáng lên, đây là cực hạn khoảng cách mà tiểu nha đầu kia có thể rời khỏi Hoắc Vũ Hạo sao?
Bàn tay nhỏ bé mềm mại nhấc lên hướng về phía trước, một vòng hào quang hàn băng liền hiện ra trên đường mà Nam Thu Thu đang vọt tới.
Mủi chân của Nam Thu Thu điểm một cái ở trên mặt đất, thân thể bất ngờ hướng sang bên cạnh, lại nhảy lên cao, sau đó trong nháy mắt lộn ngược vòng, họa xuất một chữ “ Cá” (个) ở trên không trung, tránh được hào quang hàn băng kia, hơn nữa vẫn lao đến hướng của Hoắc Vũ Hạo và Tiểu Tuyết Nữ.
"Y y nha nha!" Tiểu Tuyết Nữ tựa hồ có chút kinh hoảng gọi một tiếng.
Tay nhỏ bé vừa nhấc, lại thêm một đạo quang mang màu xanh đậm hướng về phía Nam Thu Thu đang vọt tới càng ngày càng gần.
Nam Thu Thu lần này cũng không né tránh nữa, giơ tay phải lên, Hồn Hoàn thứ hai trên người lóng lánh, toàn thân cũng tản mát ra một tầng quang mang phấn hồng sắc, màu hồng phấn trong lòng bàn tay lại càng mãnh liệt.
Chỉ thấy quang mang màu xanh đậm chợt lóe rồi biến mất, hẳn là bị màu hồng phấn kia cắn nuốt sạch sẽ.
Hủy Diệt Hộ Thể.
Có thể hủy diệt hết thảy thuộc tính.
Cùng lúc đó, Nam Thu Thu lần nữa bắn người dựng đứng lên, khoảng cách với Tiểu Tuyết Nữ cũng chỉ còn hơn mười thước , tay trái của nàng làm ra một cái động tác như đang bắt người, Hồn Hoàn thứ tư trên người cũng sáng lên.
Nhất thời, một cái long trảo khổng lồ màu hồng phấn xuất hiện trên hư không, chụp thẳng tới Tiểu Tuyết Nữ.
Hủy Diệt Chi Thủ! Ngay cả loại hồn kỹ như vậy mà nàng cũng có.
Khó trách tràn đầy tự tin như thế.
Cái này quả nhiên là hồn kỹ tốt nhất để khắc chế Tiểu Tuyết Nữ.
Hủy Diệt Chi Thủ, tên như ý nghĩa, do Hủy Diệt Chi Quang tràn đầy và mãnh liệt biến ảo thành một bàn tay to.
Mộtt khi bị bắt trúng, hồn lực trực tiếp bị tiêu hao thật lớn.
Lấy tu vi hiện tại của Nam Thu Thu, Hồn Sư dưới ngũ hoàn nếu như bị Hủy Diệt Chi Thủ của nàng bắt trúng, ít nhất phải bị hút đi một nửa hồn lực.
Dùng để đối phó Tiểu Tuyết Nữ quả thực không thể không tốt hơn .
Đáng tiếc, Tiểu Tuyết Nữ là do Hoắc Vũ Hạo khống chế.
Tự nhiên sẽ không thúc thủ chịu trói.
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn kia cũng đã biến thành lạnh như băng, trong đôi mắt to màu xanh đậm mơ hồ toát ra một tia uy nghi.
Tay phải giơ lên, kèm theo một tiếng khẽ kêu, nàng cũng hướng phía trước đánh ra một chưởng.
Khi bàn tay nhỏ bé kia đánh ra, Hủy Diệt Chi Thủ khổng lồ đã bắt được nàng, đem thân thể của nàng ôm trọn ở bên trong.
Thắng rồi.
Trong lòng của Nam Thu Thu trong nháy mắt sinh ra ý nghĩ này.
Triệu hoán sinh vật bị Hủy Diệt Chi Thủ bắt được, cơ hồ cũng sẽ mất đi trong nháy mắt.
Mặc dù nàng cũng cảm thấy tiểu cô nương kia rất khả ái.
Nhưng dù sao cũng chỉ là triệu hoán sinh vật mà thôi.
Đây là đại tái, không có gì quan trọng hơn việc đạt được thắng lợi.
Nhưng mà ý niệm chiến thắng trong lòng của nàng chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Sau một khắc, bàn tay to màu hồng phấn kia đột nhiên biến thành băng màu lam.
Ngay sau đó, hóa thành vô số quang điểm băng lam sắc, biến mất trên không trung.
Tiểu Tuyết Nữ vẫn huyền phù ở giữa không trung.
Chỉ bất quá, cặp mắt to xinh đẹp của nàng cũng đã nhắm lại.
Giống như là đang cảm thụ được cái gì đó.
Cách đó không xa Hoắc Vũ Hạo cũng như vậy.
"Sưu!" Tiểu Tuyết Nữ hóa thành một đạo quang mang màu xanh đậm trong nháy mắt bay trở về phía Hoắc Vũ Hạo, chui vào mi tâm của hắn, biến mất không thấy.
Bị, bị phá giải rồi? Hủy Diệt Chi Thủ của ta lại bị một cái triệu hoán sinh vật phá giải rồi?
Nam Thu Thu dại ra khi nhìn quang mang màu xanh đậm kia trở về trên người Hoắc Vũ Hạo rồi biến mất không thấy gì nữa, trong lúc nhất thời ngay cả thân hình đang vọt tới trước cũng dừng lại.
Chỉ có chính bản thân nàng mới biết được, tác dụng của Hủy Diệt Chi Thủ không chỉ là tiêu hao đối thủ, đồng thời còn một mặt cực kỳ cường đại, có thể nói là thần kỹ.
Đó chính là đảo ngược bản thân.
Hồn Lực do Hủy Diệt Chi Thủ lấy được, sẽ có khoảng một phần năm quay ngược lại cho nàng.
Hủy Diệt Chi Thủ cường đại và được thành lập ở điều kiện là tiêu hao hồn lực cực cao.
Cho dù chỉ là kỹ năng của Hồn Hoàn ngàn năm, nhưng nó tiêu hao Hồn Lực của Nam Thu Thu lại tương đương với Hồn kỹ vạn năm.
Nhưng ngược lại, phần tiêu hao này vẫn có thể chấp nhận được.
Dù sao, đối thủ tiêu hao càng lớn hơn.
Nhưng mà một kích vừa rồi, nàng lại không nhận được bất kỳ thứ gì, điều này cũng có nghĩa hồn kỹ của nàng bị phá tan triệt để.
Bị một cái triệu hoán sinh vật phá tan triệt để.
Phải biết, chỗ cường đại nhất của Hủy Diệt Chi Thủ chính là chuyên môn khắc chế các loại triệu hoán sinh vật.
Đó cũng là điểm mà Nam Thu Thu không thể ngờ đến được.
”Hủy Diệt Chi Thủ thật sự rất mạnh." Hoắc Vũ Hạo hướng Nam Thu Thu nói.
Đúng là rất mạnh.
Tiểu Tuyết nữ vừa rồi đánh ra một chưởng kia, chính là Đại Hàn Vô Tuyết trong Tuyết Đế Tam Tuyệt.
Nhưng giống như Nam Thu Thu đã nghĩ, Hủy Diệt Chi Thủ của nàng có hiệu quả khắc chế đối với triệu hoán sinh vật, Hồn Linh mặc dù không phải triệu hoán sinh vật, nhưng cũng có rất nhiều thứ tương đồng với triệu hoán sinh vật.
Bởi vậy, năng lực này của nàng cũng khắc chế được Tiểu Tuyết Nữ.
Khi không được Hoắc Vũ Hạo trợ giúp mà thi triển Đại Hàn Vô Tuyết, Tiểu Tuyết Nữ cũng chỉ có thể chống cự lại Hủy Diệt Chi Thủ mà thôi.
Nhưng lực hủy diệt khổng lồ ẩn chứa trong đó, vẫn làm Tiểu Tuyết Nữ tiêu hao không nhỏ, Hoắc Vũ Hạo sợ chiến đấu tiếp sẽ lại có lực hủy diệt làm cho nàng bị thương đến bổn nguyên, lúc này mới triệu hồi nàng quay về.
Nam Thu Thu lạnh lùng nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói : " Sinh vật mà ngươi triệu hoán ra là thứ cường đại nhất mà ta đã thấy, cũng là linh hoạt nhất.
Không những có thể tự mình thi triển Hồn kỹ, lại có thể chống cự thiên địch như Hủy Diệt Chi Thủ, điều này thật sự khiến ta rất khó tưởng tượng được.
Bất quá, hiện giờ ngươi đã không còn nàng ta phụ trợ, nên nhận thua đi."
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nở nụ cười, "Khi dễ người tàn tật sao?"
Nam Thu Thu chấn động, lúc này mới ý thức được đối thủ trước mặt là một người ngồi ở trên xe lăn.
Bất quá ý chí của nàng thập phần kiên định, "Người tàn tật? Ngươi là người tàn tật bình thường sao? Nếu như không thể triệu hồi ra sinh vật cường đại như vậy ngươi sẽ xuất hiện ở trên sân đấu này sao?"
"Tất nhiên sẽ xuất hiện!" Hoắc Vũ Hạo trả lời: "Đừng tưởng rằng ngươi thắng.
Trận đấu còn chưa có kết thúc mà."
Nam Thu Thu nâng hủy diệt quang mang trên tay phải lên, " Vậy ta đây sẽ tiễn ngươi đi xuống sàn đấu."
"Đợi chút, đợi một chút." Trong ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo lộ ra một tia bối rối, "Ngươi khi dễ một người tàn tật như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn sao?"
Nam Thu Thu khinh thường nói: "Đừng mong kéo dài thời gian.
Triệu hoán sinh vật của ngươi mặc dù cường đại, thậm chí chống cự được Hủy Diệt Chi Thủ của ta.
Nhưng tiêu hao cũng rất lớn.
Có thể nhìn ra được, một loại triệu hoán sinh vật có cấp độ cỡ như vậy hẳn là cùng ngươi có khế ước quan hệ.
Bản thân ngươi mặc dù cường đại, nhưng đã tiêu hao quá độ cũng không thể hoàn thành khôi phục trong khoảng thời gian ngắn.
Ngươi kéo dài thời gian căn bản cũng không có ý nghĩa gì."
Hoắc Vũ Hạo cắn răng nghiến lợi nói : "Thuộc tính của ngươi không phải là vừa vặn khắc chế ta sao? Nhưng ta nhất định sẽ chiến thắng ngươi."
Nhìn bộ dáng chần chừ của Hoắc Vũ Hạo, trên mặt Nam Thu Thu lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, nói : "Tốt lắm! Ta muốn nhìn xem ngươi dựa vào cái gì chiến thắng được ta." Vừa nói nàng cất bước chậm rãi hướng về phía Hoắc Vũ Hạo.
Trọng tài nhìn thấy hai người đột nhiên nói chuyện phiếm, vốn cũng định nhắc nhở bọn họ không được tiêu cực so tài, nhưng nhìn thấy Nam Thu Thu đã đi về hướng Hoắc Vũ Hạo, lúc này mới ngừng lại.
Đối với thuộc tính hủy diệt của Nam Thu Thu, hắn cũng thập phần giật mình.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ở trên xe lăn, rõ ràng tràn ngập bất an, tay phải không ngừng nắm chặt bánh xe, mặt ngoài mặc dù tận lực bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng có vẻ bối rối.
"Ngươi, ngươi chờ một chút." Hoắc Vũ Hạo quát to một tiếng.
Nam Thu Thu quả nhiên dừng bước lại.
nói : "Như thế nào? Ngươi còn muốn nói gì nữa? Ngươi nói nhảm cũng nhiều thật."
Hoắc Vũ Hạo cả giận nói: "Đừng tưởng rằng ngươi thắng.
Ta, ta còn có lá bài tẩy."
Nam Thu Thu nở nụ cười, lúc này đây, nàng cười rất vui vẻ, nàng đột nhiên phát hiện, loại cảm giác đùa bỡn đối thủ làm cho nàng cảm thấy rất là hưng phấn.
Giống như muốn nói cho đối phương biết: Ngươi phản kháng đi! Ngươi càng phản kháng ta càng hưng phấn.
"Tốt! Ta đây cũng muốn nhìn xem, lá bài tẩy của ngươi là gì.
Ngươi không phải nói ngươi có thể thắng sao? Nếu ngươi không thắng được thì sao? Ta thấy ngươi triệu hoán ra sinh vật cũng không tệ lắm, không bằng gia nhập Địa Long Môn của chúng ta đi.
Cái Đường Môn gì đó của các ngươi, nghe cũng chưa từng nghe qua.
Địa Long Môn của chúng ta chính là thượng đại Tông Môn của Đấu Linh Đế Quốc đó."
Hoắc Vũ Hạo cả giận nói: "Nói bậy.
Ta, làm sao ta lại gia nhập Địa Long Môn của các ngươi.
Vậy nếu ngươi thua, ngươi cũng gia nhập Đường Môn hay sao?"
Nam Thu Thu cười nói: "Được thôi! Nếu một người tàn phế lại mất đi năng lực mạnh nhất của bản thân mà còn có thể thắng ta.
Vậy thì ý nghĩa Đường Môn của các ngươi đúng là rất cường đại, gia nhập tông môn của các ngươi cũng không là gì?"
"Đây chính là ngươi nói đó nha? Nói có giữ lời không?" Hoắc Vũ Hạo một bên hỏi một bên lặng lẽ chuyển động bánh xe chậm rãi lui về phía sau.
động tác của hắn, Nam Thu Thu thấy được đều là tràn ngập sợ hãi.
"Đương nhiên giữ lời.
Bất quá, ngươi cũng phải giữ lời.
Gia nhập Địa Long Môn của chúng ta, cũng sẽ được rất nhiều ưu đãi.
Đừng làm chậm trễ thời gian nữa, kết thúc đi." Vừa nói, mũi chân của Nam Thu Thu chỉa xuống đất, đột nhiên hướng về phía Hoắc Vũ Hạo, tay phải vừa nhấc, Hồn Hoàn thứ tư tiếp tục sáng lên, lại xuất hiện một cái Hủy Diệt Chi Thủ, chẳng qua lần này là bắt Hoắc Vũ Hạo.
Hoàng kim thụ xe lăn không di chuyển nữa, bởi vì tay phải của Hoắc Vũ Hạo đã nâng lên.
Sự sợ hãi trên mặt hắn ở trong khoảnh khắc đã trở thành hư không.
Thay vào đó là một chút nhàn nhạt mỉm cười.
Tay phải nâng lên, vẫy nhẹ, một cái lợi trảo khổng lồ màu vàng nhạt đột nhiên xuất hiện ở trong hư không.
chiều dài của lợi trảo đã muốn tiếp cận tám thước, ước chừng lớn gấp mấy lần so với Hủy Diệt Chi Thủ.
Cực kì sắc bén, giống như muốn đem toàn bộ thế giới xé rách ra vậy.
Khi đi qua, không trung bị cưỡng bức mạnh mẽ rạch ra năm đường quang ảnh đen nhánh.
Rõ ràng là cảnh tượng xé rách không gian.
Hủy Diệt Chi Thủ nháy mắt bị hủy diệt.
Lợi trảo màu vàng nhạt chụp ngang một cái, đã đem Nam Thu Thu bao phủ ở bên trong.
Trong nháy mắt này, Nam Thu Thu đã hoàn toàn há hốc mồm, Cự trảo màu vàng nhạt kinh khủng kia còn chưa tới, nhưng nàng đã cảm giác được quang mang của Hủy Diệt Hộ Thể dường như đã bị xé rách.
Xong rồi! Đại não của Nam Thu Thu nháy mắt trống rỗng.
Giờ này khắc này, tại trong tư tưởng của nàng, duy nhất còn sót lại cũng chỉ có hình ảnh của Hoắc Vũ Hạo đang mỉm cười.
Đúng lúc này, quang mang màu xanh biếc đột nhiên tràn ngập ở toàn bộ vị trí trên người của Hoắc Vũ Hạo.
Ngay sau đó, một cột sáng cự đại cũng được phóng ra từ trước người của hắn.
Chính xác đẩy thân thể của Nam Thu Thu lui về phía sau mười thước.
Còn cự trảo màu vàng nhạt ở trên không trung đang hạ xuống kia khi vỗ tới trên người Nam Thu Thu đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Cứ như vậy bị mạnh mẽ cưỡng bức thu hồi.
Lui về phía sau mà dại ra, lúc này Nam Thu Thu đã biến thành một pho tượng băng.
Còn Hoắc Vũ Hạo vẫn ngồi ở trên xe lăn, ở trong mắt của mọi người, hắn cũng vẫn là một người tàn tật.
Toàn trường yên tĩnh.
Sự nghịch chuyển trong chớp nhoáng này, khiến cho mọi người đều sợ ngây người.
Ai có thể nghĩ tới, tên ngồi ở trên xe lăn kia, người mà chỉ có thể dựa vào triệu hoán sinh vật để chiến đấu, lại có thể bộc phát ra sức chiến đấu cường đại như thế.
Lợi trảo màu vàng nhạt kia mặc dù chỉ xuất hiện trong nháy mắt, nhưng những người đang xem cuộc chiến ở ngoài vòng bảo hộ của sân thi đấu cũng có thể dễ dàng cảm nhận được khí tức hung lệ cực kì kinh khủng.
Giống như là một đầu hung thú xuất hiện ở trên sân đấu vậy.
Nhìn quang mang màu trắng nhạt như ẩn như hiện trong tượng băng, Hoắc Vũ Hạo thôi động xe lăn đi đến trước mặt Nam Thu Thu, tay phải bắn ra năm cái lợi trảo màu vàng nhạt, tại trên băng cứng gõ gõ, nói : "Trọng tài, ta thắng."
Không thể nghi ngờ, lấy sự sắc bén của lợi trảo trên tay hắn, chỉ cần hắn muốn, là có thể xỏ xuyên qua thân thể Nam Thu Thu.
"Đấu loại cá nhân trận thứ tư, Đường Môn thắng." Trọng tài giật mình nhìn Hoắc Vũ Hạo, tuyên bố kết quả trận đấu.
Thu hồi Ám Kim Khủng Trảo, Hoắc Vũ Hạo đưa tay vỗ nhẹ lên tượng băng của Nam Thu Thu, đồng thời tay phải vỗ một cái trên mặt đất, cả người và xe lăn đều bay lên, lướt ngang mấy thước.
Quang mang phấn hồng sắc đột nhiên toát ra, Nam Thu Thu thoát ra từ trong cực hạn băng.
Nàng có hủy diệt thủ hộ bảo vệ bản thể, cực hạn băng cũng không ảnh hưởng lớn đối với nàng như những người khác, cũng không ảnh hưởng đến hành động của nàng.
Nếu như cho nàng đầy đủ thời gian, nàng có năng lực thoát ra được.
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Băng Hoàng Chi Nộ của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn chỉ dùng lực đẩy, chứ không muốn tổn thương đến nàng.
"Dừng tay!" Trọng tài quét ngang thân, chặn Nam Thu Thu lại, "Trận đấu đã kết thúc, ngươi thua rồi.
Chấp nhận đi.
Nếu như còn muốn đánh, đợi một lát thi đấu đoàn đội rồi đánh."
"Ta, ta không thua.
Hắn là một tên lường gạt!" Câu nói sau tự nhiên là hướng Hoắc Vũ Hạo hô lên.
Trọng tài cau mày nói: "Người ta đã thủ hạ lưu tình rồi, bằng không, một trảo vừa rồi nếu trực tiếp chụp xuống, ngươi có thể còn sống sao?"
Nam Thu Thu bởi vì tức giận, bộ ngực cũng kịch liệt phập phòng, nàng đương nhiên biết Hoắc Vũ Hạo thủ hạ lưu tình, nhưng trong lòng nàng cũng là giận quá hóa liều.
Tên đó, bộ dáng sợ hãi ban nãy, rõ ràng đều là giả vờ.
Hắn có thủ đoạn mạnh như vậy, có lý do gì còn e ngại mình chứ?
Hoắc Vũ Hạo hướng nàng mỉm cười, nói : "Có chơi có chịu nha.
Đường Môn hoan nghênh sự gia nhập của ngươi.
Nếu như ngươi có thể học được tuyệt học của Đường Môn chúng ta, thuộc tính hủy diệt của ngươi nhất định sẽ đại tăng."
"Ta phỉ nhổ! Ai muốn gia nhập Đường Môn của các ngươi, đừng có nằm mơ." Nam Thu Thu tức giận mắng một tiếng, liền quay đầu đi xuống dưới đài.
Hoắc Vũ Hạo thở dài một tiếng, nói : "Người không giữ chữ tín thì không thể dương danh lập vạn, nếu như ngươi không tuân thủ lời hứa, chỉ sợ chuyện này sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng ngươi.
Về sau muốn tăng tu vi lên cũng sẽ rất khó khăn."
Thân thể của Nam Thu Thu cứng đờ, đột nhiên quay người lại, nói : "Ta đánh cá với ngươi, nếu như ngươi chết.
Ta cũng không cần tuân thủ lời hứa."
Vừa nói, nàng đột nhiên chuyển hướng khu đợi chiến bên mình, hét lớn: "Các ngươi ai giúp ta giết tên khốn kiếp này, ta gả cho người đó."
Âm thanh của nàng cũng có chút lớn, chẳng những đồng bạn ở khu đợi chiến nghe được, cho dù người ở trên đài chủ tịch cũng nghe rành mạch.
Lời của Hoắc Vũ Hạo nói với Nam Thu Thu trong trận đấu bọn họ không nghe được.
Nhưng lúc này nghe nàng nói như vậy, trong đầu những người ở đây đều xuất hiện một cái dấu chấm hỏi thật to.
Rốt cục Hoắc Vũ Hạo này đã làm chuyện gì với người ta vậy?.