Thánh Linh Tông đúng là Từ Thiên Nhiên cố ý an bài ở lần dự thi này, nhưng vô luận như thế nào Thánh Linh Tông cũng là Tà Hồn Sư tông môn, Thánh Linh Giáo ngụy trang mà thành.
Để cho một tông môn như vậy cuối cùng đoạt giải quán quân, hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt, nhất định sẽ bị lên án.
Sở dĩ có Thánh Linh Tông tham chiến, là nhằm vào Đường Môn, Sử Lai Khắc học viện cùng với đội tuyển chưa lộ ra đầu mối: Bản Thể Tông.
Mà nhiệm vụ của bọn họ, cũng là vì chiến đội Nhật Nguyệt diệt tan mọi chướng ngại.
Từ Thiên Nhiên đã chính miệng nói cho huynh muội Tiếu Hồng Trần cùng Mộng Hồng Trần như thế.
Nếu như bọn họ có thể cùng chiến đội Thánh Linh Tông gặp nhau ở trận chung kết, như vậy, vô địch chính là bọn họ.
Với lời nói rõ ràng như thế, ý nghĩa có thể đoán được.
Dưới tình huống như vậy, huynh muội Tiếu Hồng Trần tự nhiên hiểu thâm ý trong đó.
Đối với bọn họ mà nói, cuộc tranh tài hôm nay có tầm quan trọng thậm chí vượt qua trận chung kết kỳ trước.
Dù sao, trận chung kết trước mặc dù bại bởi Sử Lai Khắc chiến đội, nhưng bọn hắn nhưng cũng không phải đội dự thi chính thức, cũng không phải là đội trưởng.
Nhưng lần này không giống thế, bọn họ đại biểu Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, đại biểu Minh Đức Đường, đại biểu gia gia, hơn đại biểu quốc gia.
Đây là một cuộc thi đấu không được thua a!
Tiếu Hồng Trần ngồi đợi ở khu chờ, mặc dù hắn biết, mình đối mặt với chiến đội Sử Lai Khắc này cũng không phải là đội hình mạnh nhất của Sử Lai Khắc học viện nhưng trong lòng vẫn có chút khẩn trương.
chiến đội Sử Lai Khắc này ở các vòng trước biểu hiện cũng khá bình thường, đièu duy nhất làm người ta chú ý chính là vị đội trưởng cấp Hồn Đế.
Nhưng trừ vị đội trưởng này ra, không có một cường giả cấp Hồn Đế nào nữa, cùng Đường Môn so sánh về thực lực thì quả thực là không thể so sánh nổi.
Nhưng không biết tại sao, Tiếu Hồng Trần hôm nay từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy nặng trịch, cảm giác như là với thời điểm đối trận Đường Môn.
Chẳng lẽ, chiến đội Sử Lai Khắc học viện này lại có thể tạo thành uy hiếp được? Nếu như ngay cả một Sử Lai Khắc học viện nhị đội cũng đánh không lại, thì …
Nghĩ tới đây, Tiếu Hồng Trần không khỏi xuất ra chiến ý điên cuồng.
- Ca, bình tĩnh một chút.
Mộng Hồng Trần trầm giọng nói.
- Ừ.
Tiếu Hồng Trần nhìn thoáng qua muội muội của mình, lần này trong đối thủ của bọn họ cũng không có tên Vương Đông kia.
Muội muội quả nhiên bình thường hơn .
- Muội muội, chúng ta cùng nhau cố gắng lên, hôm nay nhất định phải thắng lợi.
Mộng Hồng Trần khẽ mỉm cười, nàng nếu so với Tiếu Hồng Trần càng tự tin hơn:
- Ca, đây chỉ là một Sử Lai Khắc nhị đội thôi mà.
Yên tâm đi.
Chúng ta nhất định có thể thắng.
Khu nghỉ ngơi.
Từ sau khi Vương Thu Nhi bọn họ rời đi, Hoắc Vũ Hạo vẫn lâm vào trầm tư đột nhiên ngẩng đầu, bật thốt lên nói:
- Ta hiểu rồi.
Vương Đông Nhi nghi hoặc nhìn hắn, nói:
- Ngươi hiểu cái gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ta hiểu Thu Nhi xếp trận như vậy là vì sao.
Cô nàng Vương Thu Nhi này thật khá a! Hôm nay cuộc tranh tài này, chiến đội Nhật Nguyệt nhất định gặp phiền toái lớn.
Vương Đông Nhi nhẹ nhàng bấm hắn cái nói:
- Nói rõ ràng đi, cứ úp úp mở mở.
Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc, nói:
- Ngươi để cho ta hôn một cái, ta liền nói toàn bộ
Vương Đông Nhi liếc hắn một cái:
- Nói hay không.
Cẩn thận buổi tối ta ….
Hoắc Vũ Hạo tức giận nói:
- Buổi tối như thế nào? Ngươi hiện tại cũng không ngủ cùng ta , chẳng lẽ ngươi còn đuổi người tàn tật như ta từ trên giường xuống.
Hừ hừ!
Vương Đông Nhi đột nhiên nảy ra ý hay, mỉm cười động lòng người:
- Vậy ngươi nói cho ta biết, buổi tối ta ngủ cùng ngươi nha.
- Thật không?
Hoắc Vũ Hạo mừng rỡ.
- Hừ, đương nhiên là giả.
Không cần ngươi nói nữa, chính mình nhìn không được sao.
Vương Đông Nhi thái độ trong nháy mắt thay đổi 180 độ, khiến cho Hoắc Vũ Hạo dở khóc dở cười.
Nha đầu này, hiện tại càng ngày càng có tiềm chất Tiểu Ma Nữ.
Ta thật hối hận a! Tại sao muốn làm cho nàng khôi phục bổn sắc trước đây? Bất quá, tại sao ta còn có chút cảm giác hưởng thụ như vậy.
.
.
- Chờ xem thi đấu cá nhân, Vương Thu Nhi sẽ là người đầu tiên ra sân.
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói.
Vừa lúc Vương Đông Nhi cùng Đường Môn những người khác nghe được.
Vương Thu Nhi ra sân đầu tiên? Mọi người trong ánh mắt cũng toát ra mấy phần mê hoặc, điều này hiển nhiên là không khoa học a! Lấy thân phận đội trưởng của Vương Thu Nhi nàng hẳn phải áp trận mới đúng.
Đang lúc bọn đang đầy nghi ngờ, bên chiến đội Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi đã nhảy một cái bước xa đài thi đấu hướng về phía trung tâm.
Bên kia, chiến đội Nhật Nguyệt lên đài là là một gã thanh niên thân hình cao lớn, người này lúc trước trong trận đấu cùng Đường Môn cũng không xuất hiện, hiển nhiên là từ đội dự bị bổ sung vào.
- Quả nhiên là Vương Thu Nhi.
Vũ Hạo, làm sao ngươi đoán được a!
Tiêu Tiêu không nhịn được gắt giọng.
Từ Tam Thạch đột nhiên chợt nói:
- Ta cũng hiểu.
Quả thật, Thu Nhi hẳn là người thứ nhất ra sân.
Không chỉ có là hắn, vẻ mặt thật thà của Hòa Thái Đầu trong đáy mắt cũng toát ra một tia chợt hiểu ra, chẳng qua là hắn không có lên tiếng mà thôi.
Hòa Thái Đầu cùng Hoắc Vũ Hạo cũng đều tiến vào danh sách sáu người tham dự Minh đô Hồn Đạo Sư tinh anh đại tái của Tịch Thủy Minh.
Kế tiếp chính là so đấu để tìm ra ba người đứng đầu, thời gian chính là khuya hôm nay.
Tiến vào ba thứ hạng đầu, cũng có nghĩa là bọn họ có thể đại biểu Tịch Thủy Minh tham gia trận chung kết Minh đô tam đại thế lực ngầm Hồn Đạo Sư đại tái.
Những cuộc tranh tài trước đã khiến bọn hắn cá cược lời không ít tiền.
Đáng tiếc, kim loại hiếm chỉ thu hoạch được một chút qua phần thưởng khi chiến thắng, kim hồn tệ mặc dù lời chừng mấy ngàn vạn, nhưng có tiền mà không mua được kim loại hiếm thì cũng là vô dụng.
Tên số 96 cùng số 98 cũng đều tiến vào trận đấu tối nay của lục cường.
Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu có ít nhất một người tất nhiên sẽ đụng phải bọn họ.
Còn tên Cao Đại Lâu kia, Hoắc Vũ Hạo vừa đi gặp hắn một lúc, vẫn như cũ không thổ lộ thân phận, chẳng qua là để cho hắn ở nhà kiên nhẫn chờ chực.
Chỉ có chờ sau khi cuộc so tài kết thúc, Hoắc Vũ Hạo mới mang hắn về, đến lúc ấy mới không sợ lộ thân phận.
!
- Chiến đội Sử Lai Khắc học viện, đối trận với Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện chiến đội.
Cuộc thi loại cá nhân, trận thứ nhất.
Hai bên xưng tên.
Hôm nay trọng tài vẫn như cũ là vị Bất Phá Đấu La.
Xét thấy hắn chấp pháp công bằng cũng làm các chiến đội tương đối hài lòng, các cuộc so đấu trọng yếu cũng là vị Phong Hào Đấu La cường đại này, Hồn Đạo Sư cấp chín tự mình chấp pháp.
Không nghi ngờ chút nào, bây giờ còn cuộc thi nào có thể so sánh với trận đấu giữa chiến đội Sử Lai Khắc với chiến đội Nhật Nguyệt đây?
Nhìn đội viên hai bên, Trịnh Chiến thật ra cũng rất đau đầu.
Hắn biết rõ chiến đội Sử Lai Khắc cùng chiến đội Nhật Nguyệt có mối hận cũ, đây tất nhiên là một cuộc so đấu sinh tử a! Hai bên ăn thua đủ với nhau.
- Sử Lai Khắc, Vương Thu Nhi.
Vương Thu Nhi lúc này vẫn mang một miếng sa mỏng trên mặt như cũ, một đầu tóc dài xanh lam cuộn sóng tung bay sau ót.
Mặc dù nhìn không thấy tướng mạo, nhưng cặp mắt to xinh đẹp, thân hình động lòng người của nàng, đủ để cho rất nhiều người lưu lại ấn tượng sâu sắc.
- Nhật Nguyệt hoàng gia Hồn Đạo Sư học viện, Dạ Tàn Thương.
Vị đội viên chiến đội Nhật Nguyệt này mặc dù thân hình cao lớn, nhưng không có bao nhiêu thịt làm cho người ta cảm giác như là da bọc xương.
Thậm chí còn mang theo vài phần quỷ dị âm lãnh.
- Hai bên lui về phía sau, chuẩn bị tranh tài.
Trịnh Chiến trầm giọng phân phó.
Hắn lần này thậm chí ngay cả câu tận lực không nên làm tàn tật đối thủ cũng cắt đi, nói cũng vô ích, không nói còn hơn.
Vương Thu Nhi xoay người sải bước đi, tên Dạ Tàn Thương kia cũng bước nhanh rời đi.
Vương Thu Nhi đứng lại đúng vị trí, ánh mắt nhìn về phía đối thủ.
Hai mắt híp lại, trong ánh mắt toát ra một tia thần quang nhàn nhạt.
Dạ Tàn Thương cũng nhìn chăm chú nàng, nhưng nhếch miệng cười một tiếng, cái miệng của hắn đột nhiên trở nên to lớn, mở rộng ra đến hai bên tai, lộ ra dày đặc răng trắng cùng màu đỏ như máu lợi, nhìn qua thực là quỷ dị làm người ta buồn nôn.
Đổi lại là cô bé bình thường, chỉ sợ sớm đã kêu ra tiếng.
Nhưng Vương Thu Nhi căn bản như không thấy được, vẫn bình tĩnh như trước.
Tay phải giơ lên cao, Trịnh Chiến nhìn sang hai bên, chợt hét lớn một tiếng:
- Tranh tài bắt đầu.
Vương Thu Nhi hành động ở thời điểm Trịnh Chiến nói ra hai chữ bắt đầu.
Mọi người đã nghe trên đài tranh tài truyền đến một tiếng
- Vèo.
Hồn đạo bình chướng của đài tranh tài cách âm là đơn hướng, thanh âm phía ngoài không cách nào truyền vào, nhưng âm bên trong có thể truyền tới.
Kèm theo một ít thanh âm làm tim người ta đập rộn lên, Vương Thu Nhi giống như là một viên đạn pháo màu vàng xông thẳng tới đối thủ.
Ở trong trận đấu trước, Vương Thu Nhi mặc dù biểu hiện cũng mười phần dũng mãnh, nhưng luôn khá bình thường.
Nhưng nay thiên tài vừa ra tràng, nàng đã thể hiện ra diện mạo hoàn toàn khác với các vòng thi trước.
Dạ Tàn Thương bên kia tự nhiên cũng có động tác.
Hai hoàng, ba tím, năm cái hồn hoàn từ dưới chân hắn nhanh chóng bốc lên, ngay sau đó, trên người hắn hắc quang chợt lóe, một hắc sắc thân ảnh từ bản thể hắn tách ra, đi ra ngoài đứng trước người hắn, mà Hồn Hoàn vẫn còn giữ vững ở trên người hắn.
Đó là một Khô Lâu đen nhánh, toàn thân tản ra khí tức âm trầm, vóc người cùng Dạ Tàn Thương giống nhau như đúc.
Chỉ thấy trên người Dạ Tàn Thương đệ nhất Hồn Hoàn chợt lóe sáng, thân thể Khô Lâu màu đen phồng lớn lên gấp đôi, xương cốt cũng trở nên tráng kiện.
Đây chính là vũ hồn của Dạ Tàn Thương, Khô Lâu.
Lấy thân mình làm khuôn cho Khô Lâu, là một loại tồn tại hết sức đặc thù.
Thân là Hồn Đạo Sư, hắn căn bản không cần đi khiêng vũ khí nặng, trực tiếp để cho Khô Lâu hoàn thành.
Vì vậy, trong quá trình chiến đấu, hắn có thể chịu tải trọng hồn đạo khí nhiều hơn người bình thường gấp mấy lần.
Loại thiên phú này đối với Hồn Sư mà nói không tính vào đâu, nhưng về mặt Hồn Đạo Sư lại hết sức thực dụng.
Nhưng, hôm nay hắn gặp phải Vương Thu Nhi a!
Đang lúc Dạ Tàn Thương mới vừa phóng ra đệ nhất hồn kỹ Khô Lâu tăng cường, Vương Thu Nhi đã đến.
Khoảng cách một trăm thước, đối với lực lượng kinh khủng của Vương Thu Nhi mà nói, cũng chính là quá trình thân thể lướt đi trên không trung thôi.
Một quả đấm màu vàng, hung hăng đập tới đầu Dạ Tàn Thương.
Ác phong đập vào mặt a!
Dạ Tàn Thương chỉ cảm thấy bộ ngực nhói lên một trận, trước mắt kim quang đã đại phóng.
Đây là tiết tấu gì? Quá nhanh.
Không phải nói Vương Thu Nhi là Cường Công Hệ chiến Hồn Sư sao? Làm sao tốc độ còn nhanh hơn so sánh với Mẫn Công Hệ?.