Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Hoắc Vũ Hạo hiểu rõ, luận về thực lực, quả thật Long Ngạo Thiên mạnh hơn hắn, nhưng cũng không phải là hắn không thể đánh một trận với Long Ngạo Thiên.

Thông qua trận chiến đấu vừa rồi, hắn đã thăm dò được một chút năng lực của Long Ngạo Thiên.

Nếu như hắn có thể khôi phục năng lực hành động và đem thiên địa nguyên lực Cực Hạn Chi Băng trong cơ thể hấp thu hết thì ít nhất tu vi có thể tiến vào cấp Hồn Đế.

Đến khi đó, lấy sự đa dạng trong phương thức chiến đấu của bản thân, hắn tin rằng mình có thể cùng cường giả của Bản Thể Tông này đánh một trận.
Vương Đông Nhi đẩy Hoắc Vũ Hạo xuống đài thi đấu, rồi lập tức đứng ở sau lưng hắn, hai tay đặt lên vai hắn.

Trong tay Hoắc Vũ Hạo cũng cầm một Bình Sữa, bắt đầu khôi phục hồn lực.
Mặc dù trận đấu này Hoắc Vũ Hạo thua, nhưng trước mắt Đường Môn vẫn còn chiếm ưu thế.

Trong ba đối thủ ra sân, Trần Luật nhất định không thể tham gia đoàn chiến, như vậy Bản Thể Tông sẽ bị suy yếu đi một phần.
Từ Tam Thạch đứng lên, khi tiến lên đài thi đấu, sắc mặt hắn chợt trở nên nghiêm nghị.

Nhưng đối thủ mạnh mẽ cũng khiến cho chiến ý trong cơ thể hắn bắt đầu hừng hực cháy lên.
- Đội viên thứ hai của Đường Môn ra sân.
Trên đài thi đấu, vừa chứng kiến xong một trận đấu đặc sắc khiến trong mắt Trịnh Chiến lộ ra mấy phần lo lắng, nhưng thân là người chấp pháp ông vẫn phải cho trận đấu tiếp tục.

Từ Tam Thạch sắp lên đài thì chợt nghe thấy một tiếng nói nhỏ vang lên bên cạnh:
- Chờ một chút.
Hắn có chút khó hiểu dừng bước chân, nhìn về phía Giang Nam Nam ở bên cạnh.
Giang Nam Nam đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Từ Tam Thạch, rồi nhẹ giọng nói:
- Bình an trở về.
Vừa nói xong nàng ôm lấy cổ Từ Tam Thạch dưới ánh mắt chú ý của cả vạn người, rồi kiễng chân hôn lên gò má hắn.

Từ Tam Thạch ngây dại, trong số ba nữ hài tử của Sử Lai Khắc Thất Quái, Tiêu Tiêu là người dễ xấu hổ nhất nhưng nói về bảo thủ thì Giang Nam Nam tuyệt đối giành vị trí đầu.

Bình thường, nàng đồng ý để hắn nắm tay đã là tốt lắm rồi, dù hắn mặt dày quấn quýt lấy nàng cả tháng trời, cũng chưa chắc được nàng cho thân cận hôn lên má như vậy.

Mà giờ khắc này, trước mặt bao người chú ý, không ngờ Giang Nam Nam lại chủ động hôn mình.

Hơn nữa nàng lời nói của nàng cũng không phải khích lệ mình giành chiến thắng mà là lời chúc bình an.
“Bình an trở về.” Chỉ bốn chữ vô cùng mộc mạc nhưng giờ khắc này lại khiến máu huyết của Từ Tam Thạch sôi lên sùng sục.
Dùng sức ôm chặt lấy Giang Nam Nam, trong miệng Từ Tam Thạch vang lên một tiếng thét dài, chân phải dậm một cái xuống mặt đất, cả người đã phóng lên, trong nháy mắt liền nhảy lên đài thi đấu.
Bởi vì hưng phấn, sắc mặt của hắn có chút đỏ lên, hơi thở cũng trở nên không ổn định.

Nhưng sự không ổn định này lại giống như núi lửa sắp hoạt động, tràn đầy áp lực.
Bước chân nhanh chóng đi về phía trước, Từ Tam Thạch đi thẳng tới giữa đài thi đấu, rồi gật đầu với trọng tài.
Trong khu chờ chiến của Đường Môn, Bối Bối giơ ngón tay cái với Giang Nam Nam.

Tất cả mọi người trong Đường Môn đều hiểu, không có ai có thể so sánh với địa vị của Giang Nam Nam trong lòng Từ Tam Thạch.

Giang Nam Nam chính là nghịch lân* của hắn, cũng chính là động lực của hắn.
*nghịch lân: vảy ngược của rồng ( ý nói điểm yếu, vô cùng quan trọng).
Tiêu Tiêu "Hì hì" cười một tiếng, bắt chước thanh âm của Giang Nam Nam, nói: "Bình an trở lại."

Khuôn mặt Giang Nam Nam lập tức nóng rực:
- Ta hy vọng tất cả mọi người đều có thể bình an trở về.
Bối Bối lôi kéo nói:
- Vậy lúc ta lên đài, ngươi cũng hôn ta một cái, chúc ta bình an trở về sao?
Giang Nam Nam tức giận nói:
- Bối Bối, ngươi không nghĩ tới Tiểu Nhã sẽ nhìn thấy sao?
Thần sắc trên mặt Bối Bối cứng đờ, cười khổ lắc đầu.
Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt Giang Nam Nam đã toát ra vẻ áy náy, nàng vội vàng nói:
- Thật xin lỗi, ta.

.

.
Bối Bối mỉm cười nói:
- Không có chuyện gì.

Ta nhất định sẽ mang Tiểu Nhã bình an trở lại.
Vừa nói cả người hắn cũng tràn ra tự tin mãnh liệt, nhưng trong sự tự tin lại khiến mọi người cảm nhận thấy vài phần thê lương.

Bối Bối chuyển hướng đến Hoắc Vũ Hạo bên kia, thấp giọng hỏi:
- Vũ Hạo vũ hồn của hắn là gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Vũ hồn của Long Ngạo Thiên là da.

Đây là vũ hồn vô cùng hiếm thấy trong vũ hồn bản thể.

Vừa rồi đệ đã thông qua truyền âm nói cho Nhị sư huynh biết.
Bối Bối khẽ nhíu mày:
- Như vậy không phải là Long Ngạo Thiên này không có sơ hở sao?
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:
- Người này thật sự rất mạnh.

Chiến kỹ của hắn nhất định là đều là do hắn tự nghĩ ra, lĩnh ngộ của hắn đã đạt đến trình độ rất cao.

Hơn nữa tu vi lại đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Đối với hắn mà nói, bây giờ có sử dụng hồn kỹ hay không cũng không có gì khác biệt.

Bản thân hắn chính là hồn kỹ mạnh nhất, người như vậy mới đáng sợ.
Nói xong câu đó, Hoắc Vũ Hạo nhắm hai mắt lại, tiếp tục khôi phục hồn lực.

Đồng thời trong đầu hắn cũng không ngừng nhớ lại diễn biến trong trận chiến với Long Ngạo Thiên, nhất là pha va chạm cuối cùng.
Tổ tiên Đường Tam, xin lỗi người, đệ tử không có thể khiến cho uy danh ám khí cấp cao nhất của Đường Môn trở lại.

Nhưng cuối cùng đệ tử cũng sử dụng một nửa năng lực của tuyệt kỹ kia, nếu có thể kết hợp với kịch độc thì nhất định hắn sẽ chết.
“ Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, ai dám để ngươi sống đến canh năm.” Đây chính là một trong tuyệt học Tam Đại Ám Khí mà Đường Tam truyền lại cho Đường Môn, xếp ở vị trí thứ ba, Diêm Vương Thiếp.
Truy Hồn Đoạt Mệnh Diêm Vương Thiếp.

Hoắc Vũ Hạo thông qua chiến kỹ Nữ Thần Ánh Sáng tự mình sáng chế, bắt chước cách thi triển của Diêm Vương Thiếp.

Một chiêu này đánh ra đã tiêu hao tất cả hồn lực còn lại của hắn, nếu không hắn cũng không dễ dàng nhận thua như vậy.
Long Ngạo Thiên quá mạnh mẽ, nếu không sử dụng thủ đoạn như vậy thì không đủ để khiến hắn bị tổn thương.

Đừng quên, Long Ngạo Thiên là cường giả cấp bậc Hồn Thánh thất hoàn, hắn vẫn có thể thi triển Vũ Hồn Chân Thân.

Nếu như Đường Môn vẫn theo trình tự tham chiến thì cuối cùng cho dù có thể đánh thắng hắn, cũng sẽ phải trả cái giá không nhỏ.

Đoàn chiến phía sau phải đấu thế nào?
Cho nên Hoắc Vũ Hạo mới không tiếc tiêu hao hết hồn lực sử dụng Diêm Vương Thiếp.
Mặc dù cuối cùng Long Ngạo Thiên vẫn đỡ được, nhưng hắn cũng bị thương, hơn nữa Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định, thương thế của Long Ngạo Thiên không nhẹ.
Diêm Vương Thiếp, có hai tác dụng.

Một là kịch độc vô cùng kinh khủng.

Cái này Hoắc Vũ Hạo còn chưa kịp nghiên cứu phương thức hạ độc mà tổ tiên Đường Tam lưu lại.

Vì vậy hắn cũng không thể chế tạo ra Diêm Vương Thiếp chân chính.

Tác dụng này của Diêm Vương Thiếp hắn cũng không thể thi triển ra, đây cũng là lý do tại sao hắn nói mình chỉ thi triển được một phần Diêm Vương Thiếp.
Mà tác dụng thứ hai, chính là bản thân Diêm Vương Thiếp.

Diêm Vương Thiếp có yêu cầu rất nghiêm ngặt về thủ pháp thi triển, phải kết hợp các tuyệt học Khống Hạc Cầm Long, Tử Cực Ma Đồng, Huyền Thiên Công, Huyền Ngọc Thủ của Đường Môn, đối với hồn lực cũng tiêu hao vô cùng lớn.

Hơn nữa, cho dù là cấp Hồn Sư nào, khi sử Diêm Vương Thiếp, hồn lực cũng sẽ bị tiêu hao mạnh mẽ như vậy, chỉ là ở cấp bậc Hồn Sư khác nhau thì uy lực của Diêm Vương Thiếp cũng khác nhau mà thôi.
Bản thể Diêm Vương Thiếp gần như không có cách nào né tránh, một khi nó tiến vào trong cơ thể đối thủ, sẽ lập tức vỡ vụn, sau đó lấy tốc độ vô cùng nhanh chóng hòa vào huyết mạch di chuyển khắp cơ thể.

Cho dù không có có kịch độc, Diêm Vương Thiếp cũng là một tồn tại vô cùng nguy hiểm.

Nếu không như vậy cũng sẽ không được ca tụng là ám khí xếp vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng ám khí của Đường Môn.
Hoắc Vũ Hạo vừa đánh ra chính là hiệu quả thứ hai của Diêm Vương Thiếp.

Long Ngạo Thiên lấy năng lực của bản thể vũ hồn thức tỉnh lần thứ hai triệt tiêu đi đại bộ phận sức công phá của Diêm Vương Thiếp, hơn nữa cũng đem Nữ Thần Ánh Sáng do tinh thần lực và hồn lực của Hoắc Vũ Hạo ngưng kết thành tiêu hóa một phần.

Nhưng sau khi vào cơ thể, Diêm Vương Thiếp tự vỡ vụn cũng mang đến phiền toái rất lớn cho hắn.

Ngụm máu tươi hắn phun ra trong giờ khắc cuối cùng kia chính là lực lượng của Diêm Vương Thiếp mà hắn dùng sức mạnh của vũ hồn bản thể và lực lượng thân thể mình để ép ra ngoài.

Diêm Vương Thiếp bá đạo đến mức nào? Cho dù đã bị Long Ngạo Thiên mạnh mẽ bức ra từ trong kinh mạch của cơ thể thì cũng nhất định gây nên tổn thương, hơn nữa tổn thương này cũng sẽ không hề nhẹ.
Lúc này, trận đấu tiếp theo cũng bắt đầu.

Kèm theo một tiếng hô báo hiệu của trọng tài, Từ Tam Thạch lập tức thả ra Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn của mình rồi phóng nhanh đến đối thủ.
Lúc này hắn giống như uống phải thuốc kích thích, khí thế hừng hực không ngừng dâng lên, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía.


Ý niệm duy nhất còn ở trong đầu hắn lúc này chính là: Nếu như biểu hiện của ta tốt thì Nam Nam có thể cho ta thêm phần thưởng không đây?
Trong khu chờ chiến, Giang Nam Nam nhìn Từ Tam Thạch chủ động xông về phía đối thủ thì không khỏi có chút lo lắng nói:
- Bối Bối, Tam Thạch sẽ không sao chứ?
Bối Bối khẽ mỉm cười nói:
- Sao nào? Ngươi còn chưa tin năng lực của hắn sao? Mặc dù đối thủ rất mạnh, nhưng Tam Thạch am hiểu nhất chính là phòng ngự.

Trận này, hắn mới là người thích hợp nhất.

Nếu đổi là ta, khẳng định sẽ không thể làm tốt bằng hắn.

Nhất là với sự khích lệ ngươi vừa mới có cho hắn, ta tin tưởng, hắn nhất định có thể phát huy hết thực lực của mình, ngươi không cần phải lo lắng.

Đừng nhìn biểu hiện của tên này mà lầm, so với bất kỳ ai hắn đều tinh ranh hơn.

- Ừ.
Giang Nam Nam khẽ gật đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn lên đài thi đấu, hai người sắp va chạm.

Long Ngạo Thiên vẫn như thường, giống như trận tranh tài vừa rồi của hắn và Hoắc Vũ Hạo chưa từng xảy ra.

Hắn vẫn trượt sát mặt đất mà đi tới.

Cảm giác Thiên Nhân Hợp Nhất lại xuất hiện một lần nữa.
Khi đối mặt trực diện, Từ Tam Thạch mới có thể cảm nhận được loại áp lực mà Hoắc Vũ Hạo phải thừa nhận lúc trước.

Đối thủ giống như hòa làm một với không khí khiến cho người ta có cảm giác rất không thoải mái.
Hiển nhiên, Từ Tam Thạch sẽ không đi so chiến kỹ với đối thủ, đó không phải là sở trường của hắn.

Tấm chắn trong tay đưa lên che ở trước người, rất nhanh hai bên đã tiến đến rất gần nhau.
Người tấn công trước lại không phải là Long Ngạo Thiên, mà là Từ Tam Thạch.

Khi Long Ngạo Thiên còn cách hắn gần mười thước, chân phải Từ Tam Thạch đột nhiên đạp mạnh xuống sàn thi đấu, người hắn đang lao về phía trước chợt dừng lại.

Hồn Hoàn thứ ba trên người tỏa sáng.

Trên tấm chắn, quang hoa màu đen bắt đầu tuôn ra làm hơi thở cả người hắn trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Tấm chắn đẩy ra trước, Hồn Hoàn thứ nhất lóe sáng ngay sau Hồn Hoàn thứ ba, tầng tầng lớp lớp quang mang màu đen chợt trào ra ngoài.

Những quang mang màu đen này như một đám khói, từng tầng từng lớp dũng mãnh lao tới Long Ngạo Thiên.
Hồn kỹ thứ ba của Từ Tam Thạch, Huyền Minh Lực, hồn kỹ thứ nhất: Huyền Minh Chấn.
Huyền Minh Chấn của hắn bây giờ đã không còn là chiến kỹ chỉ có thể phòng ngự đa phương hướng mà có thể tập trung vào một hướng cụ thể.

Vừa bạo phát, tầng tầng lớp lớp quang mang màu đen đem áp lực Long Ngạo Thiên mang lại cho hắn ngăn cản lại.

Đây mới là thực lực chân chính của Từ Tam Thạch.

Với tư cách là một trong những người giỏi nhất Sử Lai Khắc Học Viện, cho dù là những người của Sử Lai Khắc Thất Quái cũng gần như chưa từng thấy Từ Tam Thạch phải sử dụng toàn bộ thực lực.
Long Ngạo Thiên hừ lạnh một tiếng, tay phải hướng về phía trước vung một cái, một lưỡi dao màu trắng từ không khí phóng ra, nhất thời, nơi lưỡi dao đi qua, đám khói màu đen liền bị rách nát, không ngừng dao động, căn bản là không thể đến gần hắn.

Nhưng, Long Ngạo Thiên vừa ra tay ngăn cản thì bước chân cũng hơi dừng lại một chút.

Khi lưỡi dao trắng đến gần tấm chắn của Từ Tam Thạch, cuối cùng nó vẫn bị vẫn bị Huyền Minh Chấn hóa giải.

Long Ngạo Thiên giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng tới Từ Tam Thạch làm ra động tác ấn xuống giữa không trung.


Nhất thời, một chưởng hình trắng noãn như ngọc xuất hiện.

Chưởng hình này đem Huyền Minh Chấn vừa khôi phục sau khi bị nghiền nát ngăn cản, rồi nhanh chóng phóng tới gần Từ Tam Thạch.
Đen cùng trắng, sự đối lập vô cùng rõ ràng.

Cự chưởng màu trắng Long Ngạo Thiên đánh ra thế như chẻ tre, chỉ trong giây lát đã đến phía trước Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn.
- Oanh.
Quang mang màu trắng toán loạn, trong âm thanh nổ vang kịch liệt, Từ Tam Thạch hô lên một tiếng, lảo đảo lui về phía sau.

Nhìn qua bước chân đã có chút lộn xộn.
Long Ngạo Thiên được thế không buông tha người, chân trái bước lên một bước, chưởng nắm thành quyền, lại đánh ra một kích.

Lần này quang ảnh màu trắng biến thành nắm đấm, uy thế lại càng bức người.

Quyền ảnh lớn hơn một thước nháy mắt đã đuổi theo Từ Tam Thạch đang lảo đảo rút lui.
Tấm chắn trong tay Từ Tam Thạch hơi nghiêng, dưới tác dụng của Huyền Minh lực, bề mặt tấm chắn nổi lên một tầng quang mang màu đen nhánh.
- Oanh.
Lại là một tiếng nổ vang kịch liệt, lần này Từ Tam Thạch liên tiếp lui về phía sau bảy, tám bước, ngay cả tấm chắn trong tay cũng bị chấn động mà dương lên cao.
Tay Long Ngạo Thiên tiếp tục nắm thành quyền, quyền ảnh Thiên Nhân Hợp Nhất đấm ra.
Lần này Từ Tam Thạch lại làm ra một động tác mà không ai ngờ tới, hắn đột nhiên ngồi xổm xuống, tấm chắn trong tay siêu vẹo giơ lên phía trước.

- Phanh.

Có thể thấy rõ ràng, quyền ảnh nổ bung, từng tầng quang mang màu trắng xẹt qua đầu Từ Tam Thạch.

Nhưng một quyền này cũng đánh cho hắn phải lăn ra.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn giống như được gắn vào cơ thể hắn, cho dù phải lăn lộn quay cuồng như vậy, nhưng tấm chắn này vẫn luôn bảo hộ trước người hắn.

Bị văng ra gần mười thước Từ Tam Thạch mới miễn cưỡng đứng lên, khi hắn đứng lên còn không kiềm chế được mà lui về sau vài bước.
Liên tục ba chiêu, nhìn qua Từ Tam Thạch phải ngăn cản vô cùng khó khăn.

Nhưng Long Ngạo Thiên chợt híp hai mắt lại, trầm giọng quát lên:
- Tốt.
Từ Tam Thạch giơ tấm chắn qua, hừ lạnh nói:
- Không cần ngươi nói, ca cũng rất tốt.

Tới tiếp!
Vừa nói tay trái hắn vừa hướng Long Ngạo Thiên ngoắc ngoắc.
Long Ngạo Thiên cũng không lên tiếng, chân trái khẽ điểm trên mặt đất, lần này, tốc độ của hắn trong nháy mắt đã lên đến cực hạn, gần như chỉ tích tắc người hắn đã đến trước mặt Từ Tam Thạch.

Song chưởng đồng thời đánh ra, quang mang màu trắng mãnh liệt trào ra khiến cả người hắn nhìn như bị thiêu đốt.
- Oanh.
Trong nháy mắt Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn bị nghiền nát.

Từ Tam Thạch cũng kêu lên một tiếng lui về phía sau.
Nhưng phần bị nghiền nát cũng chỉ là mặt đầu tiên của tấm chắn mà thôi.

Một mặt tấm chắn nghiền nát, Long Ngạo Thiên lại tiếp tục đánh lên mặt thứ hai của tấm chắn, tiếp tục đánh, mặt thứ ba…
Ở trước người Từ Tam Thạch, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn biến thành tầng tầng lớp lớp, nhìn qua như vô cùng vô tận, không bao giờ hết.

Nhưng dưới chân hắn vẫn đang không ngừng lui về phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận