Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Sau một năm khắc khổ tu luyện, Hoắc Vũ Hạo với sự chỉ đạo của Thiên Mộng Băng Tằm, khả năng khống chế Tinh Thần Lực của hắn đã ngày càng thuần thục.

Tuy hắn còn chưa thể quản hết cả một vùng Tinh Thần Hải khổng lồ kia nhưng thao tác sử dụng Tinh Thần Lực cũng có thể coi là tương đối khéo léo.
Cho nên, hắn thông qua ấn đường truyền Tinh Thần Lực sang cho Vương Đông cực kỳ dễ dàng, thoải mái.
Còn Vương Đông, hắn chỉ cảm thấy từ mi tâm truyền vào một cảm giác ấm áp, sau đó tinh thần cảm thấy hơi hoảng hốt, cứ như những chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác, sau đó hắn cảm thấy bản thân mình bị người khác nhìn trộm, hơn nữa mình lại không thể che đậy gì cả.
Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo vô cùng thuận lợi tiến vào bên trong Tinh Thần Hải của Vương Đông, ở đây cũng là một vùng toàn màu vàng, khá giống với Tinh Thần Hải của hắn nhưng Tinh Thần Lực so ra lại nhỏ yếu hơn.
Thành công rồi.

Hoắc Vũ Hạo trong lòng cảm thấy mừng rõ, có lẽ để hai Tinh Thần Hải gián tiếp tiếp cận với nhau là một phương pháp chính xác, nếu không tự tiện tiến vào rất dễ làm Tinh Thần Hải bị tổn thương.

Mà chuyện này lại càng chứng tỏ Vương Đông hoàn toàn tin tưởng hắn.
Tinh Thần Hải có thể nói là một nơi bí ẩn nhất của con người, cho đến nay vẫn chưa có ai hoàn toàn hiểu rõ sự ảo diệu của nó.

Cho nên, Hoắc Vũ Hạo dù đã thành công bước đầu vẫn cực kỳ cẩn thận xử lý từng chút một, hắn khống chế Tinh Thần Lực của mình bắt đầu tìm kiếm vào sâu trong Tinh Thần Hải của Vương Đông.
Nhưng, lúc này đột nhiên có một cỗ hơi thở cực kỳ khủng bố từ nơi sâu thẳm trong Tinh Thần Hải của Vương Đông nhẹ nhàng len lỏi ra.
Cổ hơi thở đó sừng sững như núi, uy nghiêm không ai sánh bằng, so với nó, Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo chẳng khác nào như muối bỏ biển.
- Chạy mau.
Thiên Mộng Băng Tằm hoảng sợ kêu lên, ngay sau đó toàn bộ Tinh Thần Lực mà Hoắc Vũ Hạo vừa thả đi lập tức bị đánh bật trở về.
Mặc dù đã lường trước mọi hậu quả nhưng lần này Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được cả người mình bay ngược về sau đập vào vách tường, mà mọi thứ cũng như đang dừng lại, vài giây sau hắn mới từ từ trượt xuống nền đất, cũng ngay lúc này, Tinh Thần Hải của hắn chấn động kịch liệt.
Đến nỗi Thiên Mộng Băng Tằm phải sử dụng đến năng lượng đã phong ấn của mình mới miễn cưỡng bảo vệ được Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo.

Mặc dù vậy, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo cũng vô cùng tái nhợt, hắn uể oải nằm trên mặt đất thẫn thờ suốt một lúc lâu.
Ước chừng hơn mười giây sau, Hoắc Vũ Hạo mới khôi phục ý thức, hắn lại thấy rõ mọi cảnh vật trước mặt.
Hắn thấy Vương Đông vẫn nhắm mắt ngồi ở chỗ cũ, ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt đang từ từ rút trở vào cơ thể hắn, một cảm giác thần thánh từ người hắn nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hoắc Vũ Hạo cực kỳ hoảng sợ, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi.

Mọi chuyện vừa xảy ra quá bất ngờ, nếu không phải Thiên Mộng Băng Tằm kịp thời cảnh báo và dùng Tinh Thần Lực bảo vệ thì có lẽ lúc này thế giới tinh thần của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.
Cổ năng lượng kia quá mạnh, quá kinh khủng, ngay cả Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế lúc này cũng bị nó dọa cho ngẩn người, không thể lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Hoắc Vũ Hạo được.

Trong Tinh Thần Hải của Vương Đông rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì mà khiến hai nhân vật cường đại trong Tinh Thần hải của mình đều phải rung động?
- Phong ấn, đó là phong ấn năng lượng.
Giọng nói già nua của Y Lai Khắc Tư vang lên.

Từ giọng nói cũng có thể thấy lão cũng rung động không kém.
- Y lão, rốt cuộc đấy là năng lượng gì? Làm sao lại mạnh đến thế?
Hoắc Vũ Hạo kinh hãi hỏi.
Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói:
- Vì thời gian tiếp xúc quá ngắn nên ta cũng không thể phán đoán chính xác được.

Ta chỉ mơ hồ cảm thấy dường như trong cơ thể hắn đang phong ấn một cái gì đó, mà phần phong ấn này rất mạnh, mạnh đến mức cả ta cũng không thể tượng tượng ra nổi.

Với thực lực cực mạnh khi ta còn sống có lẽ cũng không thể so được.

Phần phong ấn này cũng giống như trong Tinh Thần Hải của hắn có một cái gì đó, thứ này cũng đồng thời bảo vệ Tinh Thần Hải của hắn không bị xâm phạm.

Ngươi tuyệt đối không thể thử nữa, ban nãy ngươi suýt chút nữa hình thần câu diệt rồi.

May mà tinh thần con sâu lớn kia khá nhạy cảm mới kịp thời cứu được ngươi.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không dám tiếp tục thử nữa rồi, vạt áo sau lưng hắn đã ướt đầm, hắn không ngờ kết quả lại thế này, thiếu chút nữa mình đã xong đời rồi.
- Y lão, chuyện này có làm tổn tương đến Vương Đông không?
Hoắc Vũ Hạo vội hỏi.
Y Lai Khắc Tư nói:
- Không hẳn.

Thật ra tình huống này rất hiếm thấy, nhưng không hẳn là không có.

Một số ít người có đầy đủ điều kiện sẽ xảy ra trường hợp này.

Nói đơn giản hơn thì trong thế giới tinh thần của bạn ngươi có tồn tại một tia thần thức.

Thần ở thế giới của ta là một dạng hư vô, bất cứ ai đột phá đến cảnh giới ấy đều phải vứt bỏ thân thể, vứt bỏ hết mọi thứ xung quanh, và không thể khống chế bất cứ cái gì nữa, đây là một trong những lý do tại sao người ở thế giới của ta không muốn thành thần.

Sau khi trở thành thần, thần thức sẽ khuếch tán đi khắp nơi, trong lúc này, nếu tìm thấy đứa trẻ nào mới ra đời có sức sống mãnh liệt thì sẽ dẫn dắt một tia thần thức nhập vào cơ thể đứa bé ấy.

Đây là một chuyện rất tốt với con người, vì từ đó đứa bé kia sẽ có thiên phú dị bẩm.

Mà tia thần thức đó cũng không có ảnh hưởng gì, nó sẽ từ từ biến mất khi đứa trẻ ấy ngày càng trưởng thành.

Nếu dùng một cách khác để diễn tả cũng có thể gọi đây là phúc duyên.

Cũng chính là người có phúc.

Không phải có câu bảo rằng người có phúc không phải lo sầu hay sao?
- Ta cảm nhận được thế giới này và thế giới trước kia của ta có điểm khác biệt, ta còn mơ hồ cảm nhận được thần ở thế giới này không giống với thần của thế giới ta.

Nhưng trên người người bạn của ngươi, ta cảm nhận được hắn có một tia thần thức của thần giống như của thế giới ta.

Có điều cái này đối với hắn là chuyện may mắn, không có ảnh hưởng gì xấu cả, nhưng theo những gì ban nãy chúng ta thấy, có lẽ sau này khi người bạn của ngươi trưởng thành, tia thần thức ấy cũng không hoàn toàn biến mất, thậm chí còn truyền xuống hậu thế, là một chuyện cực kỳ tốt.

Thậm chí khi ngươi và hắn cùng nhau tu luyện, ngươi cũng sẽ có được chỗ tốt, sau này nhớ rõ đừng thăm dò Tinh Thần Hải của hắn nữa.
Nghe Y Lai Khắc Tư giải thích xong, Hoắc Vũ Hạo thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Vương Đông không bị nguy hiểm gì là được rồi.

Tất nhiên hắn cũng sẽ không đi kiểm tra thử nữa, một lần là quá đủ rồi, hắn không muốn cảm nhận lại cảm giác đáng sợ ban nãy nữa.
Thiên Mộng và Băng Đế cũng không thể giải thích gì thêm, vì hai người bọn họ đều là Hồn Thú, làm sao hiểu rõ về con người bằng Y Lai Khắc Tư được.

Hơn nữa, cỗ năng lượng phong ấn ấy không có ác ý gì với Vương Đông, nó chỉ yên lặng bảo vệ thần thức của Vương Đông mà thôi.

Cho nên, cuối cùng tất cả thống nhất cùng ý kiến với Y lão, sao này tốt nhất đừng đến nơi ấy nữa.
Lúc này Vương Đông cũng mơ hồ tỉnh dậy, hắn từ từ mở mắt ra, nhưng khi thấy Hoắc Vũ Hạo té ngã dưới mặt đất không khỏi lắp bắp hoảng sợ:
- Vũ Hạo, ngươi làm sao thế?
Hắn chạy nhanh đến đỡ Hoắc Vũ Hạo đứng dậy.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Không sao, không sao.

Ban nãy vào Tinh Thần Hải của ngươi kiểm tra làm Tinh Thần Lực bị hao tổn quá nhiều mà thôi.

Ngươi không sao hết, rất bình thường.

Có lẽ do con bé nên tu luyện tạo ra một chút áp lực tâm lý, đừng để ý nữa, không dùng Hồn Đạo Khí cũng không sao? Không phải còn có ta sao? Chúng ta tu luyện một chút nào, ban nãy Tinh Thần Lực của ta tiêu hao không ít, ngươi phải bồi thường cho ta.

Tu luyện ở đây hay bên phòng ta?
Vương Đông nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn liền vội vàng lên tiếng:
- Nhiều chuyện quá, ở chỗ ta đi.
Vừa nói hắn vừa đỡ Hoắc Vũ Hạo ngồi lên giường, hai người đối chưởng với nhau, hồn lực cả hai từ từ di chuyển tạo thành Hạo Đông Lực, cảm giác mệt mỏi yếu ớt của Hoắc Vũ Hạo từ từ suy giảm
***
Cách đấy ngàn dặm.
Ở đây có một tòa thành thật lớn nằm trên một đỉnh núi thật cao.

Tòa thành màu xám mang đầy hơi thở cổ xưa, đại loại tỏa ra một khí thế khó mà với tới.
Bên trong tòa thành, ở một căn phòng lớn có hai người trung niên đang nhàn nhã uống rượu.
Cả hai người đều có thân hình cao lớn, cho dù chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người ta có cảm giác oai phong lẫm liệt.
Ngồi ở chính vị là một người trung niên có mái tóc dài màu xanh rối tung, đôi mắt cũng có màu xanh, hai tròng mắt màu xanh nhìn như thật thà chất phát nhưng lại mang đến một cảm xúc kỳ lạ khó thể hình dung, giống như đang áp chế sự ngang ngạnh của hắn vậy.
Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, tay đang cầm một chén rượu lớn chưa đầy rượu màu hổ phách, từ từ đưa lên miệng.
Ngồi bên cạnh hắn là một người trung niên khác không kém phần cường tráng, người này có mái tóc ngắn, tướng mạo cương nghị, đôi mắt màu vàng mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.
Hai người chỉ cần ngồi một chỗ cũng làm người khác cảm nhận được khí thế cao vút sừng sững, phần hơi thở đó dù họ có muốn áp chế cũng không sao che kín được.
Hai người đang ngồi uống rượu với nhau đột nhiên khẽ chấn động, từ trong ánh mắt của họ đều toát ra một sự khiến sợ, sau đó cả hai đồng loạt đứng dậy.
Nháy mắt, cả căn phòng lớn xuất hiện bốn luồng sáng, hai xanh, hai vàng, mang đầy hơi thở khủng bố khiến cả căn phòng căng đầy áp lực.
- Là Tiểu Đông.

Có chuyện gì thế này?
Vị trung niên tóc ngắn gầm nhẹ một tiếng, ánh mặt lộ vẻ hung ác.

Trên bàn tay phải của hắn liền xuất hiện một quầng ánh sáng màu ánh kim thật nồng đậm, ngay sau đó, từ dưới chân hắn bay lên chín cái h Hồn Hoàn vô cùng rực rỡ.
Nếu có người nào ở đây trông thấy chín Hồn Hoàn kia nhất định sẽ hoảng sợ mà ngất xỉu, bởi vì chín cái Hồn Hoàn ấy đều là một màu đen tuyền nhưng vô cùng rực rỡ, mà màu đen của những Hồn Hoàn này hoàn toàn không giống với những Hồn Hoàn vạn năm màu đen bình thường, mà lại nặng nề và uy nghiêm hơn rất nhiều.
Chín cái Hồn Hoàn vạn năm?
Sáu trong chín cái Hồn Hoàn kia bỗng bừng sáng, ngay sau đó, trên tay vị trung nhiên tóc ngắn kia bắt đầu xuất hiện từng hoa văn ánh sáng màu ánh kim, sau đó những hoa văn ấy dần dần hội tụ thành một cái đồ án.
- Chờ đã.
Vị trung niên tóc dài khoát tay ngăn lại, khí tức trên người vị trung niên kia cũng lập tức bị áp chế.
- Đại ca, có lẽ Tiểu Đông đang gặp nguy hiểm.
Vị trung niên tóc ngắn khẽ gầm một tiếng, nói với vẻ bất mãn.
Vị trung niên tóc dài lắc đầu nói:
- Không sao đâu.

Có lẽ không có chuyện gì đâu, cảm giác của ta không thể nào sai được.

Chúng ta không thể phá hỏng mọi chuyện, cứ để Tiểu Đông trưởng thành một cách tự nhiên.
Vị trung niên tóc ngắn trông như một con hổ dữ bảo vệ con:
- Không được, đệ vẫn không yên tâm.

Hay là để đệ đến học viện Sử Lai Khắc đi, chẳng may xảy ra chuyện gì chắc đệ không thể chịu nổi.
Người trung niên tóc dài mỉm cười lắc đầu nói:
- Ngươi đó, quan tâm quá tất loạn.

Như vầy đi, bảo vài người trong tông môn âm thầm theo bảo vệ nó.

Nhị đệ à, cái tính tình nóng nảy này chừng nào mới sửa được đây?
- Hừ, sửa cái gì, từ..., mà thôi quên đi, không nói nữa, ai bảo đệ không có bản lãnh.

Uống rượu, uống rượu.
Hắn vừa nói vừa bưng chén rượu kia lên uống một hơi cạn sạch.
Người trung niên tóc dài nhìn thấy người huynh đệ của mình chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Đệ...
Người trung niên tóc ngắn đặt chén rượu xuống, vẻ mặt cương ngạnh lại chuyển thành lo lắng.
- Đại ca, nó không sao thật chứ?
Vị trung niên tóc dài cũng đặt chén rượu của mình xuống, hai cổ tai lắc lắc phát ra từng tiếng va chạm của các khớp xương.
- Đệ muốn đi chứ gì? Được thôi, chỉ cần thắng ta thì muốn đi đâu cứ đi.

Thế nào?
- Thôi bỏ đi...!huynh lại muốn lôi đệ ra làm bao cát, đệ không mắc lừa đâu.
Người trung niên tóc ngắn tức giận nói:
Người kia nghe thấy thế cười to đáp:
- Đến đây, một lần cũng được.
- Đại ca à, đệ thấy huynh nên đi tìm phụ nữ đi.

Trên đời này không thiếu phụ nữ tốt, huynh đừng có nhìn đệ bằng ánh mắt này được không?
***
Thành Tinh La
Sáng sớm, nhóm người học viện Sử Lai Khắc đã chuẩn bị xong, hôm nay là trận thi đấu thứ hai của bọn họ trong vòng đấu vòng tròn của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái.
Đái Thược Hành, Mã Tiểu Đào và Lăng Lạc Thần vẫn ở lại tửu điếm chữa thương, chỉ cần ít ngày nữa là thương thế của Lăng Lạc Thần hoàn toàn khỏi hẳn.
Vương Ngôn cũng đã đem tất cả các Hồn Đạo Khí mua được trong buổi đấu giá hôm qua phân phát cho mọi người, sau đó cả nhóm cùng đi đến Quảng Trường Tinh La.
Trong các món Hồn Đạo Khí đã mua, trừ hung đao Phệ Linh, những thứ còn lại đều giao cho từng người thích hợp, riêng Bình Sữa cấp bốn hắn còn đích thân bổ sung Hồn Lực vào đấy và giao cho Hoắc Vũ Hạo.
Quảng Trường Tinh La vẫn ồn ào náo nhiệt như mọi ngày, nhất là khi những người của học viện Sử Lai Khắc xuất hiện thì bầu không khí hoan hô càng thêm dữ dội.
Qua hai trận thi đấu, học viện Sử Lai Khắc đã khắc sâu ấn tượng vào lòng những vị khán giả đến xem.

Bọn họ càng luôn càng muốn biết rốt cuộc học viện Sử Lai Khắc có thể mang đến cho bọn họ bao nhiêu bất ngờ?
Hôm nay khi đang ăn sáng, Vương Ngôn đã giới thiệu sơ lược về đối thủ hôm nay của bọn họ.

Không giống trận chiến đầu tiên, đối thủ hôm nay là một học viện Hồn Sư đến từ đế quốc Đấu Linh.

Học viện đó gọi là Học viện Hồn Sư Cao Cấp Thiên Linh, là học viện xuất sắc đứng hàng thứ ba và cũng là nơi đào tạo nhân tài cho đế quốc Đấu Linh.
Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như cũ, khiến mọi người không thể nhận ra rốt cuộc hắn là cao thủ thật sự hay chỉ đang giả vờ mà thôi.

Hắn dẫn đầu cả nhóm tiến vào khu vực nghỉ ngơi dành cho học viện của mình.
Sau một đêm tu luyện, Tinh Thần Lực của hắn đã được bổ sung lại đầy đủ, hơn nữa tinh thần cũng trở về trạng thái tốt nhất.
Hai trận, chỉ cần bọn họ kiên trì được hai trận nữa thôi thì Lăng Lạc Thần có thể trở về.

Có một Hồn Vương trấn thủ thì các trận tiếp theo sẽ đỡ áp lực hơn nhiều.

Cường giả bậc Hồn Vương ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này có thể nói là cấp bậc khá cao rồi.
Mặt trời đã lên cao, thời gian bắt đầu trận đấu không còn xa nữa.

Trên tường thành, Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La cũng đã đến theo dõi cuộc thi, rõ ràng hắn rất quan tâm đến biểu hiện của học viện Sử Lai Khắc.
Vị trọng tài của trận đấu hôm nay đã bước lên sàn đấu, y thông qua Hồn Đạo Khí Khuếch Âm cao giọng nói:
- Hai đội bước vào khu vực chờ thi đấu, hai đội trưởng lên sàn đấu chuẩn bị rút thăm.
Bên phía học viện Sử Lai Khắc, Bối Bối mặc bộ đồng phục thi đấu màu xanh lục khẽ gật đầu với Vương Ngôn, sau đó quay sang liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch một cái rồi mới bước lên sàn đấu.
Bên phía học viện Thiên Linh, người lên rút thăm cũng là một nam đệ tử, dáng vẻ trên dưới hai mươi tuổi, dáng người cao ráo nhưng gương mặt khá lạnh lùng.

Khi hắn nhìn thấy Bối Bối vẻ mặt cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Bắt đầu rút năm.
Tất cả mọi người đều chăm chú quan sát xem hôm nay sẽ chiến đấu theo phương thức gì.

Bất kể phương thức chiến đấu là gì, miễn trong hai đội có một đội là học viện Sử Lai Khắc thì khán giả bên dưới đều cực kỳ phấn khích.

Hiện giờ mong ước duy nhất của các vị khán giả là học viện Sử Lai Khắc có thể chiến đấu lâu một chút, như vậy thì trận đấu mới hấp dẫn, bọn họ xem mới đã ghiền.
Không biết có phải vì Vương Ngôn thành tâm cầu nguyện hay không mà kết quả rút thăm lại cực kỳ vừa ý hắn.
- Học viện Sử Lai Khắc đấu học viện Thiên Linh, đoàn chiến.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố kết quả rút thăm.
Đoàn chiến rõ ràng là phương thức chiến đấu kịch tính nhất, và cũng là toàn diện nhất.

So với thực lực của hai đội, hai vị đội trưởng đối với kết quả rút thăm không có ý kiến gì.
Trọng tài trầm giọng nói:
- Mời đội viên của hai đội lên sàn đấu.
Bên khu vực chờ thi đấu, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đồng loạt đứng dậy, bước lên sàn đấu trong ánh mắt cổ vũ của Vương Ngôn.
Sáng nay, phương thức chiến đấu mà Vương Ngôn tính toán kỹ lưỡng nhất chính là đoàn chiến.

Chiến thuật cũng sắp xếp xong rồi, hiện giờ chỉ còn xem cả nhóm phát huy thực lực như thế nào thôi.
Hai bên sau khi lên sàn đấu liền tập trung ở một góc, bên phía học viện Sử Lai Khắc, đứng đầu là Bối Bối và Từ Tam Thạch, kế đến là Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu, cuối cùng là ba người Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu, trong đó Hoắc Vũ Hạo đứng ở giữa.
Sau khi lên sàn đấu, Hoắc Vũ Hạo liền khoanh tay trước ngực nhắm mắt lại, trông hệt như đang nghỉ ngơi dưỡng sức.

Các học viên của học viện Thiên Linh sau khi lên sàn đấu đều tập trung sự chú ý vào Hoắc Vũ Hạo.
Sau trận đấu đầu tiên ở vòng loại, mỗi học viện đều dành thời gian phân tích năng lực của Hoắc Vũ Hạo, bọn họ tuyệt đối không tin chuyện Hoắc Vũ Hạo có đến sáu cái Hồn Hoàn mười vạn năm.

Nhưng bọn họ cũng không dám đánh giá hắn quá thấp, dù sao một chiêu Hoàng Kim Lộ ấy quá khủng khiếp, để lại ấn tượng quá sâu đậm.

Là một kích chiến thắng đấy!
Dáng vẻ Hoắc Vũ Hạo nhìn qua tối đa chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi.

Nhưng các học viện đều cho rằng hắn tệ gì cũng là cường giả bậc Hồn Vương, thậm chí là Hồn Đế.
Ánh mắt của vị đội trưởng lạnh lùng kia cũng tập trung vào Hoắc Vũ Hạo, nhưng không phải là sự sợ hãi mà là chiến ý vô cùng mãnh liệt.
Đội hình của học viện Sử Lai Khắc so với lần trước có vẻ bình thường hơn, khiến học viện Thiên Linh có chút bất ngờ.
Bên phía học viện Thiên Linh, người đứng đầu không phải đội trưởng của bọn họ mà là bốn người thanh niên, mà bốn người này đều có dáng người cao lớn sừng sừng như một bức tường.
Phía sau bốn người này là vị đội trưởng lạnh lùng, sau cùng là hai cô gái.
Mà hai cô gái này cũng rất dễ phân biệt vì một người tóc đỏ, một người tóc lam, khá nổi bật.

Cả đội bảy người này đều có vẻ khoảng hai mươi tuổi, đội hình bọn họ bày ra mang đến một cảm giác phòng thủ khá kiên cố vững chắc.
Trong đầu Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng nhớ lại những lời Vương Ngôn đã giới thiệu về học viện Thiên Linh.

Mỗi học viện dự thi đều có ít nhất hai nhóm dự bị.

Vương Ngôn cẩn thận quan sát cuối cùng cũng đoán được bảy thành viên chính thức là ai, mà bảy người hôm nay ra thi đấu hoàn toàn ăn khớp với những gì hắn đã dự đoán.
Thậm chí Vương Ngôn còn giảng giải cho bọn họ nghe từng đặc điểm của bảy người đó, phân tích của hắn cực kỳ rõ ràng chi tiết.
Nếu nói một câu đơn giản về đội hình học viện Thiên Linh bày ra lúc này chính là: Bốn lá chắn kết hợp tạo nên sự vững chắc như tường đồng, Băng Hỏa song khống Thiên Kích Mâu.
Trong đó, bốn người đâu tiên lần lượt là Dương Minh, Tống Hổ, Bạch Trần và Diệp Mâu.

Theo suy đoán của Vương Ngôn, bốn người này đều ở cùng một tông môn, bởi vì vũ hồn của bọn họ hoàn toàn giống nhau, là Linh Tê Thuẫn, một loại Vũ Hồn hệ Phòng Ngự khá mạnh.
Phía sau bọn họ là vị đội trưởng khá lạnh lùng tên là Trầm Sách, người này là một người khá mạnh, vừa công vừa thủ cái nào cũng được, vũ hồn là Thiên Kích Mâu, am hiểu cận chiến...
Hai cô gái ở sau, cô tóc xanh là An Lãnh Dạ, vũ hồn Băng Sương Hùng, còn tóc đỏ là Phi Vũ Diễm, vũ hồn là Sí Hổ.

Cả hai đều thuộc hệ Khống Chế nên mới gọi là Băng Hỏa Song Khống.
Trong các trận đấu trước, bọn họ chưa từng sử dụng Hồn Đạo Khí nên cũng không biết chắc là có hay không.

Nhưng xét riêng về sức chiến đấu, bọn họ tuyệt đối hơn xa học viện Vân La hôm trước.
Trầm Sách là một cường giả bậc Hồn Vương, theo Vương Ngôn suy đoán, tu vi của anh ta khoảng cấp 53 đến 54.

Mà sáu người còn lại đều đạt cấp Hồn Tông, trong đó có lẽ có đến hai người trên cấp 45.
Trận đấu này đối với học viện Sử Lai Khắc tuyệt đối không dễ dàng.
- Trận đấu bắt đầu.
Nương theo tiếng hét lớn của trọng tài, các thành viên của hai học viện Sử Lai Khắc lẫn Thiên La đều phóng xuất ra vũ hồn của mình, trong số đó chỉ có một người ngoại lệ, chính là Hoắc Vũ Hạo.
Thực tế Hoắc Vũ Hạo cũng đã phóng thích vũ hồn của mình ra rồi nhưng nhờ tác dụng của kỹ năng Mô Phỏng nên không ai thấy được Hồn Hoàn của hắn mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng khoanh tay trước ngực, Vương Đông và Tiêu Tiêu đứng hai bên trái phải, cả ba không có ý định hành động, hơn nữa Hồn Hoàn của cả hai đều là sáu cái, lại còn là tỷ lệ phối hợp tốt nhất.
Hồn Đế, hai vàng, hai tím, hai đen.
Số lượng Hồn Hoàn là cách đơn giản nhất để phân rõ thực lực, sau khi hai đội phóng thích ra vũ hồn, bên phía học viện Thiên Linh thấy số lượng Hồn Hoàn của Vương Đông và Tiêu Tiêu không khỏi run rẩy.

Một luồng áp lực vô hình đè ép xuống người bọn họ khiến bọn họ không kềm được mà hít thở dồn dập.
Đương nhiên, trong bảy người, chỉ có ba người bọn họ đứng yên mà thôi, còn Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu đều đã hành động.
Bối Bối và Từ Tam Thạch đều ngậm một điếu xì gà, của Bối Bối là Lực Lượng Tăng Phúc Đại Tuyết Gia còn của Từ Tam Thạch là Phòng Ngự Tăng Phúc Trường Tuyết Gia.

Bốn người đều có bốn Hồn Hoàn, Bối Bối dẫn đầu cả nhóm, Từ Tam Thạch đi bên cạnh hắn, còn Giang Nam Nam tăng tốc biến mất trên sàn đấu nhưng thật ra nàng chỉ nấp phía sau lưng Bối Bối mà thôi.
Hòa Thái Đầu đi ở phía sau ba người nhưng tốc độ không kém.
Đến lúc này, ba người Hoắc Vũ Hạo mới từ từ tiến về phía trước.
Bảy người Sử Lai Khắc không hề đi theo một dạng đội hình nào, thậm chí còn có chút tán loạn, giống hệt như từng người chiến đấu độc lập chứ không phải theo đội ngũ thông thường.
So với bọn họ, bên phía học viện Thiên Linh lại có tổ chức hơn.
Bốn người phía trước, Dương Minh, Tống Hổ, Bạch Trần và Diệp Mậu đều đã phóng thích ra vũ hồn của mình, cả người được bao phủ bằng một tầng ánh sáng màu vàng sậm, ngay sau đó, cơ thể bọn họ bắt đầu có biến hóa.
Cơ thể bọn họ vốn đã cao lớn nay lại càng cường tráng, làn da vì được ánh sáng màu vàng sậm bao phủ nên lại càng sáng bóng, nhưng trông có vẻ hơi thô.

Trong đó, cánh tay phải của bọn họ có sự thay đổi rõ rệt nhất, phần cổ tay vặn vặn vẹo vẹo, sau đó từ đấy kéo ra một tấm chắn.
Tấm chắn kia cũng có màu vàng sậm, phía trên phủ một lớp sừng mang đến cảm giác cứng cáp như bọc thép.

Vũ hồn Linh Tê Thuẫn là một loại biến dị của hồn thú Tê Ngưu (tê giác).

Trong phạm vi một thước, bốn người y hệt nhau tạo thành một vách tường vững chắc che chắn cho ba người ở phía sau.
Mà bốn gã Hồn Sư Linh Tê Thuẫn này đều đạt cấp bậc Hồn Tông, bốn Hồn Hoàn lần lượt là hai vàng, hai tím.

Bọn họ chỉ cần đứng yên một chỗ đã mang đến cảm giác kiên cố vững chắc rồi.

Nếu không phải Tiêu Tiêu, Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo ở xa xa mang đến một áp lực vô hình thì tầng phòng ngự này còn hoàn mỹ hơn nữa.
Sau lưng bốn gã hồn sư Linh Tê Thuẫn là đội trưởng của bọn họ, Trầm Sách.
Cách thức Trầm Sách phóng thích ra vũ hồn có chút đặc biệt, hai tay hắn đưa lên, cả người phát ra ánh sáng màu bạc sáng rực, hắn ngửa đầu lên trời trông như muốn ôm hết bầu trời vào vòng tay.

Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu bạc từ sau lưng hắn xẹt ra rồi bay lên cao.

Sau đó va chạm vào màn phòng ngự của sàn đấu mà bắn ngược trở lại lơ lửng trước mặt hắn.
Vật kia hai đầu đều là mũi nhọn, là một thanh giáo sắc bén, nó phát ra ánh sáng màu bạc, bên trên dường như có khắc chữ gì nữa.

Thanh giáo này vừa rơi vào tay Trầm Sách thì khắp sàn đấu liền xuất hiện một luồng hơi thở vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến nỗi có thể so sánh với khí thế của bốn gã hồn sư Linh Tê Thuẫn phía trước.
Đây là vũ hồn của Trầm Sách, Thiên Kích Mâu! Là một vũ hồn khá mạnh của hệ Cường Công.

Luồng hơi thở phát ra từ cơ thể hắn có chút quen thuộc với bảy người học viện Sử Lai Khắc, vì cảm giác này bọn họ đã từng được cảm nhận từ một thành viên của đội Sử Lai Khắc Thất Quái chính thức, Trần Tử Phong.
Vũ Hồn Trung Hồn Kiếm của Trần Tử Phong chẳng phải cũng mang hơi thở khủng bố như thế này sao? Khi đó, khí thế của Trần Tử Phong bị Mã Tiểu Đào áp chế không nổi bật ra nhưng cả nhóm Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được sự khủng bố của nó.
Sau khi Thiên Kích Mâu xuất hiện là năm Hồn Hoàn của Trầm Sách, hai vàng, ba tím, tuy nhiên cấp bậc Hồn Vương của Trầm Sách không thể so được với Trần Tử Phong.

Nhưng, năng lực của hắn lại cực kỳ giống với Trần Tử Phong.

Hơn nữa, lực công kích cũng tuyệt đối không yếu.

Nhất là Hồn Hoàn thứ năm của hắn, tuy không phải là màu đen tuyền của Hồn Hoàn vạn năm nhưng cũng là màu tím đậm, có lẽ Hồn Hoàn này ít nhất cũng hơn tám ngàn năm.
Ngay khi Trầm Sách phóng xuất vũ hồn Thiên Kích Mâu, thì phía sau hắn đồng thời phát ra hai quầng sáng khác màu nhau, bên trái là màu xanh băng, bên phải là màu đỏ lửa.
Đó là ánh sáng từ vũ hồn của An Lãnh Dạ và Phi Vũ Diễm.
Vũ hồn của cả hai đều có một điểm chung là Thú Vũ Hồn, nhưng Thú Vũ Hồn này không làm cơ thể của hai nàng có sự thay đổi mà hóa thành một ảo ảnh xuất hiện bên cạnh.
Phía trước An Lãnh Dạ là một ảo ảnh của một con gấu màu xanh lớn thật lớn, cao đến ba thước, cả người tỏa ra hơi thở thuộc tính băng.

Còn phía trước Phi Vũ Diễm là một con mãnh hổ có vằn đen đỏ rực cao khoảng hai thước năm.
Hoắc Vũ Hạo đã được học tập nhiều kiến thức ở học viện Sử Lai Khắc, hắn nhận ra vũ hồn của An Lãnh Dạ và Phi Vũ Diễm được phóng thích theo kiểu Vũ Hồn mô phỏng hình thái, hồn sư sau khi giác tỉnh vũ hồn bắt đầu tu luyện, nếu Hồn Hoàn đầu tiên cùng chủng loại với vũ hồn của mình thì có thể tu luyện theo con đường mô phỏng hình thái này.
Vũ hồn mô phỏng hình thái đối với hồn sư bình thường không có sự khác biệt gì, chủ yếu khác ở phương thức chiến đấu mà thôi.

Thú Hồn Sư bình thường sau khi phóng thích vũ hồn sẽ thông qua đấy mà biến đổi cơ thể để tăng cường khả năng chiến đấu của mình.

Còn Vũ Hồn mô phỏng hình thái lại khác, hồn sư sẽ khống chế nó để chiến đấu.

Nói một cách tương đối, gánh nặng bản thân sẽ giảm bớt, đồng thời cũng đồng đội cũng dễ bảo vệ hơn nhưng khuyến điểm cũng rất rõ, đó là khả năng tự bảo vệ kém, nhất định phải vừa khống chế vũ hồn mô phỏng hình thái chiến đấu đồng thời bảo vệ mình.
Cho nên lẽ ra An Lãnh Dạ và Phi Vũ Diễm với vũ hồn Băng Sương Hùng và Sí Hổ lẽ ra phải là Chiến Hồn Sư hệ Cường Công mới đúng.

Nhưng có lẽ vì cả hai là con gái, thực lực gia tộc cũng không kém nên mới chuyển hướng tu luyện sang vũ hồn mô phỏng hình thái, vì thế các nàng cũng từ hệ Cường Công chuyển sang hệ Khống Chế, đây cũng là lý do tại sao Vương Ngôn bảo chiến đội Thiên Linh có Băng Hỏa song khống.
Một điểm khác biệt nữa giữa học viện Thiên Linh và Sử Lai Khắc là sau khi bảy người bọn họ phóng thích ra vũ hồn cũng không lập tức xông về trước, bốn gã có vũ hồn Linh Tê Thuẫn tụ lại một chỗ bảo vệ ba đồng đội của mình, đồng thời cũng đã sử dụng Hồn Kỹ thứ nhất của bọn họ, Thuẫn Tường.
Từ Linh Tê Thuẫn nở rộ hàng loạt quang ảnh màu vàng sậm, hàng ngàn hàng vạn mảnh ảo ảnh này từ bốn phía di chuyển ra khắp ngõ ngách, che đi tầm nhìn và hướng đi của đội Sử Lai Khắc.
Đáng tiếc bọn họ không biết, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo đã sớm xuất hiện từ trước rồi, cả nhóm Sử Lai Khắc không cần dùng mắt nhìn cũng biết phía sau Thuẫn Tường đang làm những gì.
Hai cô nàng dung mạo thanh tú An Lãnh Dã và Phi Vũ Diễm ra tay vô cùng nghiêm túc, cả hai đồng loạt phóng xuất ra Hồn Kỹ của mình.
Hồn Kỹ của An Lãnh Dạ xuất hiện trước, Băng Sương Hùng ngẩng đầu sải bước tiến về Thuẫn Tường, hai đấm không ngừng đấm vào bộ ngực của mình, Hồn Hoàn thứ nhất trên người An Lãnh Dạ lóe sáng.
Một lớp ánh sáng màu xanh băng từ từ khuếch tán bao phủ lấy vách tường Linh Tê Thuẫn màu vàng sậm.

Hồn Kỹ thứ nhất, Hàn Băng Thuẫn.
Hàn Băng Thuẫn của nàng kết hợp với Linh Tê Thuẫn có thể tăng sức phòng ngự lên 30%.
Trong bảy người của học viện Thiên Linh, trừ Trầm Sách cấp bậc Hồn Vương ra, người có tu vi cao nhất là An Lãnh Dạ, cấp 45.
Năng lực của Băng Sương Hùng không chỉ có thể, sau khi nó đấm vào ngực thì lại vung tay đấm xuống mặt đất, từng luồng khí băng di chuyển từ mặt đất lướt qua bốn gã hồn sư Linh Tê Thuẫn, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, Hồn Kỹ thứ hai của An Lãnh Dạ, Băng Phong (đóng băng).
Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam và Hòa Thái Đầu đang vọt về trước bất ngờ bị luồng khí băng này phả vào mà giảm tốc độ lại.

Hơn nữa, phía ngoài sàn đấu đang ngưng kết thành một khối băng bóng loáng khiến những người đứng bên ngoài cũng cảm thấy lạnh run.
Năng lực khống chế băng của An Lãnh Dạ rất mạnh, thêm vào sức phòng ngự kiên cố không thể phá vỡ nỗi của bốn gã vũ hồn Linh Tê Thuẫn có thể cho thấy bọn họ am hiểu phòng ngự chứ không phải tấn công, vậy học viện Thiên Linh đã làm cách nào chiến thắng những trận trước đây?
Một ngọn lửa bất ngờ bùng cháy từ vũ hồn Sí Hổ của Phi Vũ Diễm, ba cái Hồn Hoàn đầu tiên trên người nàng bắt đầu thay nhau nhấp nháy.
Sí Hổ phun ra một ngọn lửa vào dưới chân Trầm Sách, sau đó một quầng sáng từ đấy bay lên bao bọc cả người Trầm Sách, tạo thành một vòng sáng màu đỏ thẫm.
Hồn Kỹ thứ nhất, Liệt Diễm Hoàn (hoàn = vòng), có tác dụng tăng cường hỏa thuộc tính và sức chịu đựng, nó có thể đồng thời giúp người được tăng phúc có năng lực công kích và phòng ngự thuộc tính hỏa.

Như vậy thì khi sử dụng kỹ năng gì cũng sẽ thêm vào thuộc tính hỏa vô cùng nóng bỏng, đây là một kỹ năng phụ trợ khá mạnh nhưng tiếc là chỉ sử dụng được trên một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui