Được Liệt Diễm Hoàn tăng phúc, Thiên Kích Mâu trong tay Trầm Sách cũng nhuộm một màu đỏ sậm.
Hai mắt hắn lóe ra ánh sáng, Hồn Hoàn thứ ba sáng rực lên.
Hồn Hoàn ngàn năm này làm Thiên Kích Mâu trở nên hư ảo một chút nhưng sau đó lại rực sáng và càng thêm sáng chói thậm chí làm quầng sáng màu đó thẫm vừa tăng phúc cho nó cũng ảm đạm xuống.
Trầm Sách và Phi Vũ Diễm cùng phối hợp chiến đấu không phải mới ngày một ngày hai, khi hắn vừa sử dụng Hồn Kỹ thứ ba thì hai Hồn Kỹ thứ hai và ba của Phi Vũ Diễm đã lần lượt xuất hiện, Hồn Kỹ thứ hai là dùng để bảo vệ bản thân.
Sí Dực.
Một đôi cánh màu đỏ thẫm dài trên bốn thước xuất hiện sau lưng nàng, người ta có câu mạnh như hổ mọc thêm cánh, Sí Hổ sau khi xuất hiện Sí Dực, hỏa thuộc tính bất ngờ tăng lên mạnh mẽ, ngọn lửa màu đỏ thẫm từ từ chuyển sang màu xanh trắng.
Sau đó đến Hồn Kỹ thứ ba, một ngọn lửa màu xanh trắng tách ra từ ảo ảnh Sí Hổ, Sí Hổ là ảo ảnh thì nó cũng tương tự như vậy, nhưng nó trông có vẻ hư ảo hơn.
Ảo ảnh Sí Hổ lại tiếp tục phát sinh biến hóa, hai cánh giang rộng bay thẳng vào bên trong Thiên Kích Mâu.
Nhất thời bên dưới Thiên Kích Mâu xuất hiện một ngọn lửa màu xanh trắng, thêm vào tiếng hổ gầm gừ khiến những khán giả đứng xem bên dưới hồi hộp nín thở.
Đây quả là một kỹ năng tăng phúc cực hạn.
Có bốn người phía trước làm thành bức tường phòng ngự, phía sau là Trầm Sách và Phi Vũ Diễm phối hợp tấn công, chỉ cần một kích thôi đã đủ kết thúc rồi.
Đây cũng là phương thức chiến đấu mà học viện Thiên Linh thường sử dụng nhất, tuy nhiên từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ bọn họ lại chưa từng sử dụng đến.
Trong trận đấu loại, đối thủ của bọn họ không mạnh lắm, còn trận đầu tiên của vòng đấu vòng tròn thì lại là một đấu một.
Mã đến hôm nay thế trận độc đáo của bọn họ mới có cơ hội xuất hiện trên sàn đấu.
Cho nên dù Vương Ngôn có quan sát tỉ mỉ và suy luận tài tình đến mức nào cũng không sao đoán ra được.
Một kích mạnh mẽ thế này liệu Sử Lai Khắc Thất Quái có đỡ được không?
Mục đích của học viện Thiên Linh rất đơn giản, chính là dùng phương pháp chiến đấu đặc biệt để bộc lộ sức chiến đấu mạnh mẽ của mình, thông qua đó giảm quân số của đối phương, tiếp đến tìm sơ hở mà chiến thắng, loại chiến thuật này bọn họ chỉ sử dụng khi đối thủ là những đội thật mạnh.
Ban đầu học viện Thiên Linh không định liều mạng với học viện Sử Lai Khắc như thế này đâu, dù sao học viện Sử Lai Khắc là quán quân lại còn nổi tiếng mạnh mẽ, mà bọn họ cũng không rõ tình hình hiện giờ của học viện Sử Lai Khắc nhưng bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Vì trận đầu tiên một đấu một bọn họ đã thua, nếu trận này còn thua học viện Sử Lai Khắc nữa thì cũng có nghĩa bọn họ đã bị loại khỏi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này rồi.
Cho nên, phương thức chiến đấu của học viện Thiên Linh rất đơn giản, chính là hết mình, dù cho thua cũng phải thua cho rực rỡ, khiến mọi người thấy rõ thực lực của học viện Thiên Linh là như thế nào, dù không thắng được học viện Sử Lai Khắc nhưng cũng phải khiến người xem khiếp sợ.
Khi rút thăm phương thức thi đấu, bên học viện Sử Lai Khắc hi vọng rút được đoàn chiến thì bên học viện Thiên Linh cũng vậy.
Bởi vì chỉ có đoàn chiến bọn họ mới có thể phát huy được thực lực của mình.
Kết quả rút thăm đều khiến cả hai học viện hài lòng, tuy nhiên, trước mắt, Sử Lai Khắc Thất Quái có thể chiến thắng học viện Thiên Linh hay sao?
- Đi.
Trầm Sách khẽ quát một tiếng, Thiên Kích Mâu trên tay hắn vèo một cái bắn thẳng về trước.
Cũng ngay lúc này, bốn vị Hồn Sư Linh Tê Thuẫn phối hợp cực kỳ ăn ý tạo ra một khe hở trên Thuẫn Tường cho Thiên Kích Mâu bay ra.
Bên ngoài Thuẫn Tường, bốn người Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam vì bị ảnh hưởng từ Hồn Kỹ Băng Phong của An Lãnh Dạ mà suy giảm tốc độ, lúc này khoảng cách giữa bọn họ với Thuẫn Tường còn chừng mười thước.
Tất cả những chuyện này nói thì chậm thì chỉ mấy giây đã hoàn thành, bên đội học viện Thiên Linh không chỉ có Trầm Sách mạnh mẽ mà Băng Hỏa Song Khống cũng không kém, tốc độ sử dụng Hồn Kỹ khá nhanh, có thể nói là tuyệt diệu cũng không sai.
Bốn người bên phía học viện Sử Lai Khắc đều làm ra dáng vẻ ngu ngơ không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng đúng lúc này, trên người Bối Bối xuất hiện một ký diệu màu trắng, khí hiệu này có hình chữ thập (十) nằm ngay lồng ngực của hắn.
Nhưng cũng ngay lúc này, Bối Bối lại nở một nụ cười cực kỳ tự tin.
Bấy giờ có thể thấy rõ bất kể các vị khán giả bên dưới hay vị Hoàng Đế ngồi xem trên Hoàng Thành cũng đều nhín thở quang sát, chẳng lẽ học viện Sử Lai Khắc vừa ra thi đấu liền bị đả thương sao?
Cũng ngay lúc này, trước mặt bọn họ xuất hiện một màn vô cùng kỳ quái, nói chính xác hơn phải là một cảnh tượng kinh người.
Không ai có thể ngờ rằng trong Sử Lai Khắc Thất Quái, người đầu tiên sử dụng Hồn Kỹ lại là Hoắc Vũ Hạo đang đứng ở phía sau, hơn nữa khi hắn sử dụng Hồn Kỹ cũng không để Hồn Hoàn xuất hiện.
Hai luồng sáng màu tím ánh kim không hề có dấu hiệu gì mà vụt sáng từ khóe mắt Hoắc Vũ Hạo bay ra, vọt thẳng về phía Trầm Sách đang chuẩn bị tấn công.
Một tiếng kêu thật khẽ từ miệng Trầm Sách vang ra, ký hiệu chữ thập trên ngực Bối Bối cũng biến mất, nhưng Thiên Kích Mâu lại bay ra ngoài ngay sau đó, chẳng qua quỹ tích của nó bị trệch sang hướng khách mà thôi.
Cơ hội của hai đội lại ngang bằng nhau.
Tinh Thần Tham Trắc cộng với Linh Hồn Trùng Kích tạo nên một tổ hợp Hồn Kỹ hoàn mỹ, mỗi lần sử dụng đều thu được một kết quả rất tốt.
Bất cứ ai lần đầu đối mặt với tổ hợp Hồn Kỹ này đều khó mà tránh được.
Nương theo tu vi không ngừng tăng lên, có thể nói về phương diện Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo là có sự thay đổi rõ rệt nhất, tinh thần của hắn được Thiên Mộng Băng Tằm bảo vệ không ngừng tăng trưởng với tốc độ khủng bố.
Hồn Hoàn thứ nhất của hắn đã sớm đạt đến cấp bậc ngàn năm, tuy tu vi của hắn chưa đạt được ba Hồn Hoàn nhưng thực tế hắn đã ít nhất hai Hồn Kỹ ngàn năm.
Lúc trước tu vi hắn còn thấp nhưng vẫn có thể sử dụng Linh Hồn Trùng Kích làm Mã Tiểu Đào choáng váng huống thi hiện giờ tu vi của hắn đã tăng lên mà đối thủ còn không bằng Mã Tiểu Đào khi ấy nữa.
Còn tại sao Bối Bối lại mỉm cười? Chính là vì học viện Thiên Linh cứ nghĩ chiến thuật của bọn họ khá bí mật nhưng dưới Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo, ngay cả chuyện Trầm Sách vận dụng hồn lực như thế nào bọn họ cũng thấy được vô cùng rõ ràng.
Đội hình của học viện Sử Lai Khắc vốn có vẻ rời rạc nhưng lập tức có sự thay đổi.
Vương Đông và Tiêu Tiêu vẫn đứng im bên cạnh Hoắc Vũ Hạo như cũ nhưng bốn người dẫn đầu lại khác, cả bốn đồng thời ra tay, hơn nữa còn phối hợp chuẩn bị đỡ lấy Thiên Kích Mâu của Trầm Sách.
Sau khi bị Linh Hồn Trùng Kích công kích, Trầm Sách không những để quỹ đạo chuyển động của Thiên Kích Mâu bị sai lệch mà tinh thần còn tổn thương không nhẹ, sau khi hắn kêu lên một tiếng thì máu từ mũi và miệng cũng chảy ra không ngừng, còn Thiên Kích Mâu bay đi như tia chớp lại nhắm thẳng vào Thuẫn Tường của bọn họ.
Thành lũy dù chắc chắn như thế nào cũng sẽ dễ dàng công phá từ bên trong, đó là lý thuyết cơ bản nhất.
Bốn người kia hợp lực tạo thành Thuẫn Tường, từ bên ngoài không tìm ra được một sơ hở nào, mà bốn người Dương Minh, Tống Hổ, Bạch Trần và Diệu Mậu còn không ngừng di chuyển vị trí để cân bằng phòng ngự của Thuẫn Tường nhưng phòng ngự của bọn họ là phòng bên ngoài chứ không phải bên trong.
Thiên Kích Mâu của Trầm Sách bay thẳng về phía lá chắn của đội mình.
Sau đó một tiếng nổ thật lớn vang lên, ngọc lửa xanh trắng nhanh chóng triệt tiêu sự tăng phúc của Hàn Băng Thuẫn, hơn nữa còn không ngừng lan tỏa về người đang ở gần đấy là Dương Minh.
Bị một lực khủng bố đánh vào khiến phần bên trái của Thuẫn Tiễn nháy mắt nổ tung, hai người Dương Minh, Tống Hổ bị đẩy bay ra ngoài, cả người bị lửa táp vào kêu lên một tiếng thảm thiết.
Một kích vốn nhằm thẳng vào Bối Bối giờ lại vơi về đội của mình, may mà không phải rơi trúng người nào không thì kết cục còn bi thảm hơn.
Ngay lúc này, một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, Bối Bối và Từ Tam Thạch đồng thời quát lên một tiếng, tốc độ vốn bị Băng Phong ảnh hưởng mà chậm lại nay lại tăng lên.
Từ Tam Thạch lách người một cái đã xuyên qua được Thuẫn Tường đã bị hư hại, còn Bối Bối lại còn đâm thẳng vào một phần bức tường còn sót lại.
Hòa Thái Đầu thì nháy mắt dừng lại, hắn cầm điếu xì gà có tác dụng tăng cường hồn lực hút một hơi rồi cả người bắt đầu biến hóa.
Hôm trước khi Từ Tam Thạch đấu với học viện Vân La đã xuất hiện một thứ gọi là Hồn Đạo Pháo Đài, hôm nay nó lại xuất hiện một lần nữa nhưng lại từ trên người Hòa Thái Đấu.
Hoắc Vũ Hạo chỉ mới theo học chế tạo Hồn Đạo Khí với Phàm Vũ một thời gian ngắn nên những gì Phàm Vũ dạy cho hắn chỉ là kiến thức cơ bản, bắt đầu xây dựng nền mống vững chắc trước.
Còn Hòa Thái Đầu lại khác, hắn theo Phàm Vũ học tập chế tạo Hồn Đạo Khí ít gì cũng năm năm rồi, hơn nữa con người thật sự của hắn không phải là dáng vẻ hiền lạnh bình thường, năm năm qua lúc nào hắn cũng khổ tu, cho nên vị đội trưởng của học viện Vân La làm sao có thể so với hắn được.
Hồn Đạo Pháo Đài trên người hắn hoàn toàn khác biệt với Hồn Đạo Pháo Đài đã xuất hiện hôm trước.
Hôm đó của Tư Đồ Vũ chủ yếu nằm ở hai chân kéo dài xuống dưới còn của Hòa Thái Đầu mới thật sự là pháo đài.
Cả người hắn đều đã bị kim loại bao phủ, dưới hai chân gắn hai đế hình tròn, đôi chân của hắn đã hoàn toàn bị hai cái đế tròn kia bao phủ.
Đây mới chính xác là pháo đài, bây giờ Hòa Thái Đầu muốn di chuyển đi đâu cũng không thể, tuy nhiên vị trí hắn chọn cũng khá chính xác, ngay ở chính giữa sàn đấu đối mặt với học viện Thiên Linh.
Sau khi chân đế hoàn thành, một loạt ống sắt thật lớn từ trên người hắn xuất hiện.
Lúc trước, trên người Tư Đồ Vũ đội trưởng học viện Vân La có thể xuất hiện ba mươi mấy cái ống sắt cũng có thể nói vượt xa phạm trù của một Hồn Đạo Pháo Đài bình thường rồi, bởi vì một Hồn Đạo Pháo Đài bình thường chỉ cần 24 cái là có thể nói tạo nên một lực công kích khủng bố mà lại còn tiết kiệm được hồn lực.
Nhưng nhìn Hòa Thái Đầu xem, khắp người hắn đều là ống sắt, đếm sơ sơ không dưới năm mươi cái.
Hoắc Vũ Hạo nhìn sư huynh của mình mà đổ đầy mồ hôi, lúc này hắn mới biết tại sao các Hồn Đạo Sư đều có thân hình cường tráng, nếu không làm sao có thể trang bị được hàng đống thứ kim loại như kia.
Hắn thầm nhủ bản thân phải cố gắng thêm mới được, nếu không mang trên người một đống kim loại như kia không bị đè chết mới là lạ.
Tổng số ống sắt trên người Hòa Thái Đầu là 64 cái, trong đó thứ kinh khủng nhất là một ống pháo to cỡ bắp đùi nằm trên vai của hắn, ống pháo này dài chừng hai thước, đen tuyền một màu.
Bất quá ống pháo này không thể sử dụng trong Đấu Hồn Đại Tái được, vì nó chính là một dạng Định Trang Hồn Đạo Khí có lực công kích rất mạnh, Định Trang Hồn Đạo Pháo.
Sao khi xong mọi bước chuẩn bị, mặc dù Hòa Thái Đầu không thể di chuyển nhưng hắn vẫn vừa ngậm xì gà vừa mỉm cười, nụ cười này mang đến một cảm giác hủy diệt đáng sợ.
Ngay sau đó, cả người Hòa Thái Đầu cùng lúc phát ra hàng loạt tia sáng.
Lúc này Bối Bối vừa chạm vào vách tường kia, hắn đang định công kích phá vỡ Thuẫn Tường nhưng đột nhiên cảm nhận được sau lưng mình nóng hừng hực, rồi hàng loạt tiếng nổ khủng khiếp vang lên, vụ nổ qua mạnh, mang theo dư chấn cực kỳ mạnh mẽ nên hắn không thể không ngồi sụp xuống đồng thời thúc dục hồn lực bảo vệ cơ thể, ngay cả mấy món Hồn Đạo Khí Phòng Ngự vừa mua hôm qua cũng lấy ra dùng hết.
Sau đó Bối Bối cảm nhận được có một lượng lớn các mảnh nhỏ từ rơi xuống người mình, còn bức tường trước mặt đã biến mất không còn dấu vết.
- Đờ mờ.
Bối Bối luôn trầm tĩnh tao nhã nhưng lúc này cũng không kềm được mà văng tục.
Hàng đống mảnh nhỏ bay đầy trời kia chính là Linh Tê Thuẫn.
Khắp nơi rực sáng ánh pháo, bức màn phòng ngự của sàn đấu dao động kịch liệt, mà hàng loạt ánh sáng kia đa phần tập trung vào một người, người này cũng là đội trưởng của học viện Thiên Linh, Trầm Sách.
Cả người hắn bị luồng ánh sáng kia bao phủ, năm cái Hồn Hoàn thay nhau nhấp nháy, nhưng hắn vẫn bị luồng năng lượng ấy bao phủ không sao nhúc nhích được.
Mà không chỉ Bối Bối bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng mà những người bên học viện Thiên Linh cũng há hốc mồm.
Bốn gã Hồn Sư hệ Phòng Ngự đều bị thương.
Ban nãy, Dương Minh và Tống Hổ đã bị dư chấn của Thiên Kích Mâu làm bị thương, mà lúc này nhìn lại dáng vẻ của Bạch Trần và Diệp Mậu, bọn họ lại âm thầm cảm thấy may mắn vì Thuẫn Tường của mình đã bị phá vỡ.
Vừa rồi chính là lực công kích từ ba mươi sáu trong sáu mươi bốn cái ống sắt trên người Hòa Thái Đầu, bây giờ cả người hắn đã đỏ rực như một mặt trời giữa ban trưa.
Lực công kích của hắn mạnh đến nỗi chẳng những phá hỏng được Thuẫn Tường mà còn đánh thẳng vào Trầm Sách vừa tỉnh lại sau choáng váng từ Linh Hồn Trùng Kích.
Mà đối mặt với đòn công kích này, Trầm Sách chỉ còn cách ra sức phòng ngự, nhưng sau khi đỡ lấy lực công kích đó, cả người hắn bị đánh bay thẳng ra mép sàn đấu.
Lực công kích khủng bố này mạnh đến mức nào đây? Cho dù Thuẫn Tường đã bị phá hỏng một phần nhưng nó vẫn được tạo thành từ hai Hồn Tông hệ Phòng Ngự.
Vậy mà đối mặt với Hòa Thái Đầu, nó không khác một mảnh giấy là bao.
Cùng sửng sốt như Bối Bối là Từ Tam Thạch đang đứng cách đó không xa, cả hai liếc mắt nhìn nhau liền thấy rõ sự khiếp sợ trong mắt đối phương.
Hóa ra người còn ẩn giấu thực lực không phải chỉ có hai người bọn hắn, mà Hòa Thái Đầu cũng thế.
Hơn nữa, thực lực mà Hòa Thái Đầu còn che giấu không phải là ít.
Một kích vừa rồi đổi lại là Từ Tam Thạch e là hắn cũng không chắc chắn có thể đỡ được.
Xét dưới cấp bậc Hồn Thánh, Hồn Đạo Sư đối mặt với Hồn Sư tuyệt đối chiếm ưu thế, mà Hòa Thái Đầu còn không phải là một Hồn Đạo Sư bình thường nữa.
Nếu không có Hoắc Vũ Hạo, hắn là niềm hi vọng duy nhất của hệ Hồn Đại ở học viện Sử Lai Khắc, hơn nữa hắn còn là người duy nhất được đề cử thử nghiệm kế hoạch Cực hạn Đan Binh.
Cho nên nếu xét về phương diện Hồn Đạo Khí, hắn là Hồn Đạo Sư có thể sử dụng Hồn Đạo Pháo Đài phát ra uy lực lớn nhất.
Chiến thuật của học viện Thiên Linh không tồi nhưng điểm yếu nhất của bọn họ chính là bị động, không thể mang đến áp lực cho đối thủ.
Từ khi Hòa Thái Đầu lắp ráp Hồn Đạo Pháo Đài đến khi sử dụng chỉ tốn ba giây, tốc độ này khiến học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đang ngồi xem bên dưới cũng phải khiếp sợ đứng bật dậy.
Bởi vì trong đội bọn họ chưa có ai có thể lắp ráp Hồn Đạo Pháo Đài trong một thời gian ngắn như thế, huống chi đây còn là Hồn Đạo Pháo Đài cấp bốn vô cùng phức tạp.
Có thể nói, Hòa Thái Đầu dựa vào số lương Hồn Đạo Khí mà chiếm ưu thế, hắn gần như dùng Hồn Đạo Pháo Đài cấp bốn mà phát ra uy lực của Hồn Đạo Pháo Đài cấp năm, bởi vì lực công kích quá khủng bố cho nên khi luận bàn với đồng đội của mình hắn chưa từng sử dụng đến.
Bối Bối và Từ Tam Thạch vốn định hợp lực bùng nổ toàn lực mà bị tình cảnh trước mặt làm ngẩng người, mãi một lúc sau mới có phản ứng, mà hàng loạt các tia sáng từ Hồn Đạo Khí phát ra cũng ảm đạm xuống.
Nhờ ánh sáng dần mờ xuống mà Trầm Sách mới miễn cưỡng đứng dậy được, hắn nhờ có bức màn phòng hộ phía sau nên mới miễn cưỡng đứng dậy và bước trở lại sàn đấu, nhưng quần áo rách nát tan tành lộ ra bộ áo giáp ở bên trong.
Rầm
Bộ áo giáp đột nhiên rã ra rơi xuống đất, Trầm Sách mệt mỏi thở hổn hển, hắn phải dựa vào Thiên Kích Mâu mới miễn không ngã xuống.
Hòa Thái Đầu vứt điếu xì gà xuống, bĩu môi nói:
- Không tệ, chỉ tiếc cho cái Hồn Đạo Khí Phòng Ngự cấp năm này, khó trách có thể đỡ được công kích của ta, ngươi là Hồn Vương đầu tiên có thể đỡ một kích toàn lực từ Hồn Đạo Pháo Đài của ta mà có thể đứng vững, đến đây.
Nói xong, cái chân đế lại giật giật một cái, toàn bộ 64 ống sắt trên người hắn bắt đầu chuyển động, Hồn Đạo Pháo Đài trên người hắn lúc này có thể xoay một vòng 360 độ, bất quá hắn điều chỉnh họng pháo một chút rồi nhắm thẳng vào Phi Vũ Diễm, không, nói chính xác là vũ hồn Sí Hổ của Phi Vũ Diễm.
- Các huynh đệ còn chờ gì nữa?
Hòa Thái Đầu hét lớn một tiếng, sau đó hàng loạt quầng sáng từ Hồn Đạo Pháo Đài kinh khủng kia lại sáng lên.
Phi Vũ Diễm bị dọa sợ đến mức nhào đến vũ hồn Sí Hổ của mình, cô và vũ hồn của mình ba chân bốn cẳng bỏ chạy, trên người nàng không có Hồn Đạo Khí phòng ngự cấp năm đâu nha.
- Đừng hoảng, hắn không có khả năng công kích hai lần liên tục đâu!
Trầm Sách là đội trưởng nên trước tình thế này vẫn có thể bình tĩnh suy đoán.
Đúng vậy, bất kể thế nào, Hòa Thái Đầu chỉ là một gã Hồn Tông, cho dù năng lực của hắn rất mạnh thậm chí có thể áp chế một gã Hồn Vương nhưng làm sao có thể liên tục sử dụng đòn công kích khủng bố như kia?
Tuy vậy, sợ chết là bản tính của con người, mặc dù Trầm Sách nhắc nhở đúng lúc nhưng uy lực từ Hồn Đạo Pháo Đài quá khủng khiếp, nhất thời khiến các học viên học viện Thiên Linh sợ hãi hoảng loạn.
Đúng lúc này, một bóng người cao ráo lặng lẽ xuất hiện phía sau Dương Minh.
Dương Minh đột nhiên cảm thấy cả người nặng xuống, cơ thể trở nên cứng ngắc không thể di chuyển được, sau đó một đôi chân dài kẹp lấy cổ hắn, tiếp theo mọi người liền thấy cả người Dương Minh đột nhiên bay lên văng khỏi sàn đấu.
Giang Nam Nam đã ra tay, Hồn Kỹ thứ hai, Khống Chế Trọng Lực, và Hồn Kỹ thứ nhất, Yêu Cung.
Hai hồn kỹ này kết hợp lại cho dù khi Dương Minh bình thường cũng chưa chắc đỡ được huống chi lúc này hắn đã bị thương.
- Ta tới đây.
Một tiếng kêu khẽ vang lên, sau đó một bóng người đi ra từ đội ngũ Thiên Linh đang hoảng loạn.
Nàng cũng bị một màn ban nãy làm giật mình nhưng nàng là đội phó của cả đội, lúc này đội ngũ cần người xung phong, cho nên nàng phải ra tay, sử dụng vũ hồn Băng Sương Hùng của mình, An Lãnh Dạ.
An Lãnh Dạ triệu hồi ra Băng Sương Hùng rồi vọt thẳng về trước, sau đó đỡ lấy Dương Minh, người mà lẽ ra phải bị rớt xuống đài sau đòn công kích của Giang Nam Nam.
Không chỉ thế, Hồn Hoàn thứ tư trên người nàng cũng sáng lên.
Băng Sương Hùng đột nhiên gầm lên giận dữ, một luồng khí lạnh xuất hiện.
Mái tóc màu xanh của nàng cũng hóa thành màu trắng, ngay cả hai tròng mắt cũng vậy.
Luồng khí lạnh đó quét thẳng về trước, cuốn lấy Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, sau đó tiếp tục bay thẳng về phía Hòa Thái Đầu.
Lực công kích của Hồn Đạo Pháo Đài không cần phải bàn cãi nữa, tuy nhiên, dù Hòa Thái Đầu có thể tấn công 360 độ nhưng khuyết điểm duy nhất là hắn không có khả năng di chuyển, cũng có nghĩa là né tránh.
Một kích từ An Lãnh Dạ không chỉ bất ngờ mà còn đúng lúc.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo luôn luôn bao phủ toàn sàn đấu nhưng tình huống này lại có thể nằm ngoài dự liệu của hắn.
- Nàng có Hồn Cốt, Đầu.
Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng truyền thông tin cho đồng đội của mình.
Đúng vậy, một kích này chính là kỹ năng từ Hồn Cốt của An Lãnh Dạ, giúp uy lực Hồn Kỹ thứ tư của nàng là Băng Sương Long Quyển vượt khỏi cấp bậc Hồn Tông bình thường, cho nên nàng mới tự tin cản trở được bước tiến của các học viên Sử Lai Khắc, nếu không Từ Tam Thạch và Bối Bối tiến lên, Hòa Thái Đầu sau vài giây chờ đợi có thể công kích tiếp thì xem như trận đấu này xong rồi.
Nhờ sự tăng phúc từ hồn Kỹ ở đầu, một kích này của An Lãnh Dạ có thể đạt đến cấp bậc Hồn Vương.
Bối Bối nhíu mày, hai tay bắt chéo trước người, lôi điện từ cơ thể hắn không ngừng tỏa ra bảo vệ cơ thể, hắn tăng tốc trượt về trước vừa lúc chắc trước người Hòa Thái Đầu.
Đối thủ có thể nhận ra vấn đề của Hồn Đạo Pháo Đài thì hắn thân là đội trưởng Sử Lai Khắc Thất Quái làm sao lại không biết đây?
Ngay sau đó Bối Bối đột nhiên cảm thấy áp lực trên người nhẹ đi, phía trước hắn xuất hiện một tầng lá chắn màu đen dao động nhẹ như sóng nước.
Từ Tam Thạch nghiêng đầu nhìn hắn cười xấu xa.
Hồn Hoàn thứ hai trên người Từ Tam Thạch lóe sáng, hắn đỡ lấy một kích Băng Sương Long Quyển đã được công kích mà không hề có chút quá sức.
Hồn Kỹ thứ hai của Từ Tam Thạch, Huyền Minh Thuẫn Trận.
Tác dụng của kỹ năng này cũng giống như Thuẫn Tường nhưng do chênh lệch cấp bậc vũ hồn mà Linh Tê Thuẫn không sao bì kịp với Huyền Minh Thuẫn.
Nhất là hiện nay kỹ năng tấn công vào hắn có thuộc tính băng, băng va vào nước sẽ tan chảy đi một ít sau đó lại rớt lại một phần ở Huyền Minh Thuẫn Trận cuối cùng mới va vào.
Từ việc Từ Tam Thạch có thể quay đầu lại tươi cười với Bối Bối cũng đủ để biết hiện giờ áp lực hắn phải chịu không lớn lắm.
Băng Sương Long Quyển của An Lãnh Dạ được tăng phúc đến cấp bậc Hồn Vương nhưng nàng cũng giống Hòa Thái Đầu, cấp bậc chính xác của cả hai chỉ là Hồn Tông, cho nên dù nàng có khả năng phóng ra một kích này nhưng lại không thể khống chế được.
Hơn nữa kỹ năng này là kỹ năng công kích phạm vi rộng, làm sao bì được với uy lực của Thiên Kích Mâu ban nãy.
Bất quá nhờ An Lãnh Dạ ra tay mà đội Thiên Linh có cơ hội tranh thủ thời gian ổn định lại.
Bốn gã Hồn Sư Linh Tê Thuẫn nhanh chóng tụ hội lại một chỗ, cả bốn tuy rằng đều bị thương, Linh Tê Thuẫn của Bạch Trần và Diệp Mậu thậm chí còn vỡ nát, cánh tay đầm đìa máu tươi nhưng dù sao bọn họ cũng là Hồn Sư hệ Phòng Ngự, lực phòng ngự khá cao, cho nên vẫn còn sức chiến đấu.
Sau khi An Lãnh Dạ tung ra một kích kia, bốn người bọn họ lại di chuyển đến chắn trước mặt nàng.
Trong vài giây ngắn ngủi này Trầm Sách cũng đã khôi phục lại vài phần, Phi Vũ Diễm đang cưỡi Sí Hổ cũng đỏ mặt nhanh chóng về lại vị trí của mình.
Nàng và An Lãnh Dạ trước nay không ngừng đấu đá giành lấy vị trí đội phó nhưng sau lần này nàng đã nhận ra, mình kém An Lãnh Dạ không chỉ một bậc.
Trầm Sách hét lớn một tiếng:
- Để ta tới.
Lúc này trong lòng hắn không những tràn ngập chiến ý mà có chút bi phẫn nữa.
Bởi vì hắn thấy bên đội đối phương, ba người mạnh nhất còn chưa ra tay mà cục diện đã được quyết định.
Có câu ai binh tất thắng (*), cho nên hiện giờ hắn muốn dốc toàn lực mà liều mạnh một lần.
(*): quân đội bị áp bức vùng lên mà chiến đấu thì nhất định sẽ chiến thắng
Hồn Hoàn thứ năm của Thiên Kích Mâu khẽ nhấp nháy, hắn liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt sắc bén rồi hét lớn một tiếng sau đó ném Thiên Kích Mâu bay đi.
Lúc này hắn đã tập trung toàn bộ Tinh Thần Lực đề phòng Linh Hồn Trùng Kích từ Hoắc Vũ Hạo.
Mục tiêu công kích của Trầm Sách không ai xa lạ chính là người đã đảo lộn kế hoặc của hắn khiến Thiên Kích Mâu lệch khỏi quỹ tích ban đầu làm Thuẫn Tường bị hư hại nghiêm trọng, Hoắc Vũ Hạo.
Hắn biết trận chiến này không thể thắng nữa nên hắn muốn thấy rốt cuộc con người thần bí kia mạnh đến mức nào.
Băng Sương Long Quyển không chỉ ngăn cản thế tấn công của mấy người Bối Bối mà còn ngăn cản Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo nữa.
Cho nên khi Phi Vũ Diễm dùng kỹ năng tăng phúc cho Thiên Kích Mâu rồi Thiên Kích Mâu bay ra khỏi Băng Sương Long Quyển hắn mới cảm nhận được.
- Không ổn.
Bối Bối giật mình kêu to.
Trong lòng bọn họ đều biết Hoắc Vũ Hạo chẳng phải cao thủ thần bí gì, thực tế hắn chỉ mới có hai Hồn Hoàn, là một Đại Hồn Sư cấp 27.
Đối mặt với một kích toàn lực của Trầm Sách hơn nữa một đòn này còn được tăng phúc thuộc tính hỏa từ Chiến Hồn Sư hệ Khống Chế, hắn chỉ có một kết cục đó là, chết!
Bối Bối biến sắc, Hòa Thái Đầu, Giang Nam Nam, Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng không ngoại lệ.
Vương Đông đang định lách người muốn bước ra đỡ cho Hoắc Vũ Hạo thì bị Hoắc Vũ Hạo nắm tay kéo lại, vì muốn kéo Vương Đông đứng yên mà Hoắc Vũ Hạo không ngại sử dụng đến Băng Đế Ngao.
Năm người biến sắc nhưng hai người vẫn ung dung như cũ, cũng chính là Hoắc Vũ Hạo và Từ Tam Thạch.
Một luồng ánh sáng màu đen bỗng sáng lên, Hoắc Vũ Hạo ở bên cạnh Vương Đông biến mất, thay vào đó là một bóng người vô cùng cao lớn đang đưa một tấm chắn lên, phía sau hắn xuất hiện ảo ảnh một con rùa đen thật lớn.
Hồn Hoàn thứ tư của hắn vừa tắt, ba Hồn Hoàn còn lại liền lóe sáng.
Trong phút chốc, quầng sáng màu đen kia càng lúc càng lạnh và phẳng lặng như mặt nước bình thường, không khí bị áp lực đè xuống mà vặn vẹo kịch liệt, mọi thứ trong phạm vi bao phủ của quầng sáng màu đen kia đều bị bóp méo.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn vốn đã lớn nay lại còn tăng lên gấp đôi, bên dưới xuất hiện một hình tam giác mũi nhọn, ngay trước khi Thiên Kích Mâu bay đến nó đã cắm sâu vào lòng đất, phần phía trên thì ngả vào vai Từ Tam Thạch, Thuẫn Diện Khuynh Tà (lá chắn mặt nghiêng)!
Ầm
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Từ Tam Thạch và Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn bị dư chấn đánh trượt về sau đến tám thước mới dừng lại, đấy còn là nhờ có Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh của Tiêu Tiêu trợ giúp đỡ lấy.
Trong nháy mắt ấy, Vương Đông và Tiêu Tiêu ở bên cạnh Từ Tam Thạch đột nhiên cảm thấy vị sư huynh thường ngày với bộ dạng háo sắc lúc nào cũng bám theo Giang Nam Nam lại tỏa ra một khí thế sừng sững như núi.
Thậm chí Vương Đông còn mơ hồ cảm nhận được từ ánh mắt Từ Tam Thạch tỏa ra một khí thế cuồng ngạo không ai bì kịp.
Chiến Hồn Sư hệ Phòng Ngự đối mặt với Chiến Hồn Sư hệ Cường Công đồng cấp thì có thể nói là ngang sức ngang tài.
Nhưng tình huống trước mắt, Từ Tam Thạch đã hoàn toàn phá vỡ nhận định bình thường của mọi người, lực phòng ngự của hắn không chỉ chống đỡ được một kích toàn lực của Hồn Vương hơn hắn một bậc mà còn trong tình huống một kích kia được tăng phúc thuộc tính hỏa nữa.
Lực phòng ngự mạnh đến mức này có thể nói trong cấp bậc Hồn Tông là cao thủ của cao thủ.
Ánh sáng màu đen từ từ biến mất, Từ Tam Thạch đứng thẳng dậy, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn cũng thu nhỏ lại như ban đầu, hắn vuốt vuốt mái tóc của mình rồi bình thản nói:
- Thật sướng!
Vốn Vương Đông lẫn Tiêu Tiêu đều đang nhìn hắn bằng ánh mắt khâm phục nhưng sau khi nghe thấy câu này thì suýt chút nữa bật ngửa.
Tại sao Hoắc Vũ Hạo không sợ? Cũng vì hắn biết Từ Tam Thạch có thể đỡ được một kích này, mà Từ Tam Thạch chẳng phải có một kỹ năng thay đổi vị trí hay sao? Cho nên lúc này Hoắc Vũ Hạo đã được đổi đến vị trí mà Băng Sương Long Quyển phát ra ban nãy.
Uy lực của Băng Sương Long Quyển đã có dấu hiệu suy yếu nhưng vẫn còn rất mạnh mẽ, tuy vậy nó chưa thể uy hiếp được tính mạng của Hoắc Vũ Hạo, ít ra so với việc bị Thiên Kích Mâu đâm trúng thì tốt hơn nhiều.
Huống chi khi Hoắc Vũ Hạo bị đổi đến đây, Bối Bối cũng nhanh chân vọt đến dùng lưng của mình đỡ lấy phần uy lực cuối cùng của Băng Sương Long Quyển.
Cũng ngay lúc này, hai mắt Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, phát ra một ánh sáng màu đỏ rực, tay phải hắn đưa lên cao, một ngón chỉ thẳng lên trời.
Sáu Hồn Hoàn đỏ như máu lại xuất hiện và tiếp tục khiến mọi người chấn động.
Hơi thở khủng bố từ Hồn Hoàn mười vạn năm khiến bức màn phòng hộ của 108 hồn sư bên ngoài run động dữ dội.
Hơi thở hồng hoang đầy uy nghiêm khiến không khí xung quanh Hoắc Vũ Hạo dường như cô đọng.
Phía sau hắn mơ hồ xuất hiện một ảo ảnh nhưng rất nhanh đã biến mất, tuy vậy vẫn đủ cho Hòa Thái Đầu và Giang Nam Nam ở phía sau thấy được rõ ràng, ảo ảnh kia dường như là một con bọ cạp.
- Băng, ta chính là chúa tể.
Một giọng nói trầm thấp vang lên thông qua một số Hồn Đạo Khí Khuếch Âm đã được bên ngoài chuẩn bị sẵn truyền khắp Quảng Trường Tinh La.
Giọng nói này vừa vang lên khiến tất cả mọi người đang quan sát trận đấu này đều có cảm giác trái tim mình như đã ngừng đập.
Sau đó, trước mặt họ xuất hiện một màn suốt đời khó mà quên được.
Băng Sương Long Quyển vốn đang lượn lờ trong không khí nay lại đột nhiên đọng lại, đúng, là đọng lại ngay trong không khí, sau đó lại vọt thẳng lên cao, bay một vòng phủ ngược xuống phía học viện Thiên Linh.
Không chỉ có thể, Hoắc Vũ Hạo đưa tay phải xuống chỉ thẳng vào Băng Sương Hùng, Băng Sương Hùng đối mặt với Hoắc Vũ Hạo hệt như trông thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng, cả người run run rẩy rẩy sau đó bùm một cái nổ tan tành, biến mất trong không khí.
An Lãnh Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, rồi phun ra một ngụm máu tươi ngã nhào xuống đấy, hai mắt uể ải thất thần.
Trước khi nàng hôn mê, trước mặt nàng lại hiện ra bóng hình lạnh lùng của Hoắc Vũ Hạo, tuy vậy trong lòng nàng không hề cảm thấy tức giận mà lại chăm chú quan sát đôi mắt kia...