Đấu La Đại Lục 2 Tuyệt Thế Đường Môn


Mã Như Long khẽ cười, hắn cũng không phản bác lại lời của Tiếu Hồng Trần.

Ngay cả Mã lão và vị lão sư còn lại cũng vậy.
Tiếu Hồng Trần lạnh lùng nói tiếp:
- Mã lão, lão có biết tên nhóc thần bí kia tên gì không?
Mã lão đáp:
- Ta đã kiểm tra rồi, hắn là Hoắc Vũ Hạo.

Nhưng chỉ biết tên thôi, chúng ta đã tra tư liệu của học viện Sử Lai Khắc nhưng không hề thấy nhắc đến nó.
Tiếu Hồng Trần gật đầu, lạnh lùng cười nói:
- Với tình huống hiện nay của học viện Sử Lai Khắc, có lẽ bọn họ khó mà vào đến chung kết được.

Nếu bọn họ thực sự phái mỗi đội này thì e là cơ hội chiến thắng hàng thứ phẩm của học viện Sử Lai Khắc chúng ta cũng không có.
Mã Như Long tối sầm mặt xuống nói:
- Tiếu Hồng Trần, ngươi ngậm cái miệng thúi của mình lại đi.

Ít nhất hiện giờ ta là đại biểu đội chính thức của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.

Ngươi có thể sỉ nhục mình nhưng nếu đối thủ là đội chính thức của học viện Sử Lai Khắc thì ngươi còn chưa có tư cách nói những lời đó.
Một cỗ khí thế hùng mạnh tỏa ra từ người Mã Như Long khiến Tiếu Hồng Trần bị áp lực bức bách đứng lảo đảo, muội muội đang ngồi cạnh hắn lập tức đứng dậy, từ người nàng tỏa ra một hơi thở không hề yếu kém, cô nàng rõ ràng muốn cứng đấu cứng với Mã Như Long.
Tiếu Hồng Trần đưa tay cản muội muội của mình lại rồi mỉm cười nói:
- Vâng đội trưởng.

Có điều không lâu nữa, ta sẽ dùng hành động chứng minh ta có thể thay ngươi và các học trưởng chiến thắng Sử Lai Khắc, ta sẽ dẫm nát học viện Sử Lai Khắc dưới chân mình.
***
Học viện Sử Lai Khắc, Hải Thần Các.
- Mục lão, không phái người đi ứng cứu thật sao? Ngày mai đối thủ của bọn nhỏ có đến ba Hồn Vương.
Người vừa lên tiếng nói với Mục lão là Phó viện trưởng hệ Vũ Hồn, Thái Mị Nhi.
Mục lão mỉm cười nói:
- Đây là ngươi muốn hỏi hay là ý của Thiếu Triết?
Thái Mị Nhi thật thà đáp:
- Dạ là ý của Thiếu Triết.
Mục lão cười to nói:
- Ta quá hiểu nó, nó không cam lòng thôi.

Theo các tin tức gửi về, mấy đứa nhỏ kia đều làm rất tốt.

Huyền Tử lần này thật tinh mắt, những người hắn chọn không có ai là kẻ hèn nhát.

Như bây giờ không phải tốt sao? Tại sao nhất định phải lấy được giải quán quân? Nếu chúng ta phái người đến ứng cứu thì bọn nhỏ làm sao phát huy được hết tiềm lực crua mình? Ngươi về nói với Thiểu Triết, bảy đứa nhỏ kia có Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu, sau này sẽ là một nền móng mới cho tương lai ngàn năm tới của học viện Sử Lai Khắc, bảo nó đặt tầm nhìn xa một chút, lần này đi đến đấy nhiệm vụ của bọn nhỏ chỉ là học hỏi kinh nghiệm cho nên mọi việc ông trời đã định thì chúng ta không cần xen vào.

Cứ làm theo ý trời là được.

Ai dám nói bọn nhỏ không thể tiếp tục làm ra kỳ tích chứ? Cái chúng ta phải làm bây giờ là tin tưởng vào bọn chúng.

Bây giờ ngươi về lo chuẩn bị ăn mừng đi, không cần biết lần này bọn chúng đạt được thứ hạng gì, sau khi bọn chúng từ đế quốc Tinh La, ngươi, Thiểu Triết, Lâm Nhi và Đa Đa đều phải mở tiệc chúc mừng bọn chúng.
- Bọn chúng đã chiến đấu vì vinh dự của học viện chúng ta thì chúng ta phải tin tưởng bọn chúng.

Chúng ta chỉ cần ít nhất mười năm là có thể bồi dưỡng bọn nhỏ trở thành tương lai của học viện Sử Lai Khắc.

Vài chục năm nữa, những người ngồi ở Hải Thần Các chắc chắn sẽ là bọn chúng.
Thái Mị Nhi kinh ngạc nói:
- Mục lão, ngài nói vậy không phải quá đề cao bọn chúng rồi sao?
Theo những gì nàng biết, từ trước đến nay Mục lão chưa từng lên tiếng khen bất kỳ ai, cho dù là đệ tử của lão, Ngôn Thiểu Triết, cũng vậy.
Mục lão mỉm cười nói:
- Vì ta hiểu rõ bọn chúng hơn các ngươi nhiều.

Sau này ngươi sẽ rõ.

Về đi.
- Dạ.
***
Sáng sớm.
Sau khi ăn điểm tâm xong, đội Sử Lai Khắc Thất Quái dự bị cùng nhau đến phòng họp.

Sau một ngày nghỉ ngơi và hồi phục, bảy người bọn họ đều đã trở về trạng thái tốt nhất.

Có điều bọn họ đều mang vẻ mặt không thoải mái, thậm chí còn có chút căng thẳng nữa.
Trận đấu hôm nay chính là trận đấu gian khổ nhất của bọn họ trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này.

Đối thủ của bọn họ có đến ba cường giả bậc Hồn Vương, mà trong đội bọn họ không có một Hồn Vương nào, thậm chí Hồn Tông trên cấp 45 cũng không có.
Vương Ngôn đưa mắt nhìn lần lượt từ Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo đến Vương Đông.
- Các con, trận đấu then chốt của chúng ta sắp bắt đầu rồi.

Vì để mấy đứa Tiểu Đào an tâm dưỡng thương nên ta cũng không nói cho bọn chúng biết khó khăn của chúng ta.

Ta nhắc lại lần cuối, thứ nhất cho dù trận đấu này chúng ta có thua, các con cũng đừng cảm thấy xấu hổ, vì các con tuổi trung bình còn chưa đến mười bốn tuổi.

Hôm nay chúng ta phải hi vọng rút thăm được đoàn chiến, như vậy cơ hội sẽ cao hơn.

Thứ hai, ta có một yêu cầu quan trọng với các con, các con nhất định phải làm theo, đó chính là giữ an toàn.

Ta biết trong lòng các con nghĩ gì, và ta cũng biết các con rất muốn chiến thắng trận này nhưng chiến thắng và sinh mệnh, cái nào quan trọng hơn ta nghĩ các con phải biết.
- Ta dẫn cả nhóm đến đây cũng hi vọng có thể dẫn đầy đủ trở về.

Bất cứ ai trong các con đều là của cải quý giá nhất của học viện.

Sinh mệnh con người chỉ có một, cho nên dù trận đấu có xảy ra tình huống thì, ta cũng hi vọng các con không được liều mạng.

Chúng ta cứ cố gắng hết sức là được, bất kể ra sao, các con cũng không cần để ý quá nhiều đến những chuyện bên ngoài.

Thi đấu chẳng qua để các con học hỏi kinh nghiệm, nên các con cứ thoải mái mà tận hưởng quá trình này.
Từng lời của Vương Ngôn đều đầy vẻ quan tâm.

Lúc này trong lòng hắn chỉ còn sự lo lắng và cảm động.

Hắn biết, trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này, không có một lão sư dẫn đội nào sẽ nói với đệ tử những lời này, cái gì là không quan trọng thắng thua, cái gì là sao cũng được, càng chẳng có ai lại đi đả kích ý chí chiến đấu của đệ tử mình ngay trước khi bắt đầu thi đấu bao giờ, vậy mà lúc này, hắn lại làm như thế.
Có điều hắn vẫy thấy rõ trong ánh mắt bảy đứa nhỏ trước mặt đều hừng hực khí thế.
Khi vừa mới đến đây, bọn chúng đều là những đứa nhỏ chưa từng tham gia cuộc thi lớn nào, nhưng từng bước qua các trận đấu, cả nhóm dần trưởng thành, bọn họ đã hiểu thế nào là chiến đầu vì danh dự của học viện Sử Lai Khắc, và cảm nhận được vinh quang của học viện cao quý như thế nào, trong lòng bọn họ lúc này đầy ắp khí thế chiến đấu, bọn họ quyết tâm không thể nào bỏ qua trận đấu này, càng không thể để vinh quang của học viện chấm dứt trên tay mình.
Vương Ngôn thở dài một hơi rồi đứng lên trầm giọng nói:
- Đi thôi, tất cả thả lỏng một chút đi.
Hắn nói xong liền đứng dậy mỉm cười thoải mái bước ra ngoài, nhưng vừa quay lưng đi, vẻ mặt bình tĩnh của hắn đã biến đổi thành căng thẳng.

Lần này hắn là người dẫn đội đi thi đấu, áp lực lớn như thế nào chỉ mình hắn hiểu rõ.

Vinh quang ngàn năm của học viện Sử Lai Khắc đã kích thích chiến ý của các đệ tử nhưng đồng thời đấy cũng là một áp lực nặng nề.

Vương Ngôn căn bản không dám tưởng tượng nếu trận đấu này thất bại thì bọn nhỏ sẽ ra sao, càng không dám nghĩ đến chuyện khi về học viện phải ăn nói như thế nào, đặc biệt, hắn hoàn toàn không muốn mấy đứa nhỏ bị sỉ nhục cho dù chỉ là một chút ít mà thôi.

Hắn lo chuyện này sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bọn nhỏ, cho nên hắn mới không ngừng khuyên nhủ bọn chúng và bảo bọn chúng thả lỏng tinh thần.
Hoắc Vũ Hạo không biết hiện giờ mọi người cảm thấy gì, nhưng bản thân hắn có cảm giác cả người nóng hừng hực, không sợ hãi, không lo lắng, hiện giờ hắn chỉ biết một chuyện chính là chiến đấu vì học viện Sử Lai Khắc, chiến đấu vì vinh dự và tôn nghiêm của học viện.

Nếu lúc này có thể thiêu đốt máu huyết để gia tăng thực lực thì nhất định hắn cũng sẽ không do dự mà làm như thế.
Hắn vào học viện Sử Lai Khắc chỉ hơn một năm, nhưng tình cảm ấm áp hắn có được ở đó còn nhiều hơn mười mấy năm hắn sống ở phủ Công Tước.

Cũng vì lẽ đó mà hắn bất tri bất giác đã yêu quý học viện, yêu quý từng con người từng tấc đất nơi đây.
Nếu hắn có thể cống hiến cho học viện thì hắn chắn chắn sẽ làm.

Cũng giống như ngày trước hắn chọn trở thành Sử Lai Khắc Giám Sát Giả vậy.

Mà bây giờ, danh dự của học viện đang cần hắn bảo vệ, cho nên, những lời nói của Vương Ngôn làm sao đả kích được ý chí chiến đấu của hắn chứ?
Nhìn sang những người khác, ánh mắt của bọn họ không khác Hoắc Vũ Hạo là bao.

Trận đấu hôm nay tuy gian khổ nhưng đây cũng có một cơ hội để bọn họ bộc lộ thực lực mạnh nhất của mình.

Bảy người một lòng, Thất Quái cũng một lòng.

Từ lúc này, bọn họ đã hoàn toàn hòa nhập vào thân phận Sử Lai Khắc Thất Quái của mình.
Sau khi rời khỏi Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, và đi đến Quảng Trường Tinh La, từng bước từng bước càng tăng thêm lòng kiên định của bọn họ.
Bọn họ muốn thắng, muốn thắng, muốn thắng!
Quảng Trường Tinh La vẫn ồn ào sôi nổi như trước, học viện Sử Lai Khắc sắp thi đấu, bọn họ làm sao lại không vui mừng đây?
Học viện Sử Lai Khắc đã thi đấu ba trận, trận nào cũng mang đến bất ngờ cho khán giả.

Hoắc Vũ Hạo thần bí, Từ Tam Thạch với lực phòng ngự kiên cố, Hòa Thái Đầu có chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài siêu cấp khủng bố, cộng với đội hình có vẻ rời rạc nhưng lại phối hợp cực kỳ ăn ý, đã khắc sâu ấn tượng với tất cả mọi người.
Tuy khán giả có thắc mắc tại sao các đệ tử học viện Sử Lai Khắc ra thi đấu đều chỉ là Hồn Tông, nhưng thấy bọn họ có thể liên tục chiến thắng cũng không tò mò nhiều quá.
Hôm nay học viện Sử Lai Khắc vẫn tiếp tục là người mở màn, đối thủ của bọn họ trong hai trận đấu trước đều dễ dàng chiến thắng, hơn nữa một trong hai đối thủ của bọn họ còn là học viện Thiên Linh, đối thủ trận đấu trước của học viện Sử Lai Khắc.
Theo danh tiếng của hai học viện, các khán giả bên dưới đều biết trận đấu sắp diễn ra sẽ rất gay cấn.

Đương nhiên, xét về danh tiếng hay mạnh mẽ, trong mắt mọi người, học viện Sử Lai Khắc lúc nào cũng hơn xa những học viện khác, tuy vậy, con người thường hay mâu thuẫn mà, bọn họ vẫn hi vọng đối thủ lần này của học viện Sử Lai Khắc mạnh một chút như vậy trận đấu mới hấp dẫn.
Sau khi vào đến khu vực nghỉ ngơi, ý chí chiến đấu của bảy người Sử Lai Khắc đã dâng cao đến đỉnh điểm, hiện giờ bọn họ chỉ chờ mong trận đấu bắt đầu mà thôi.
Các đội viên của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư hôm nay cũng đến xem rất đầy đủ, hiển nhiên bọn họ vẫn muốn quan sát học viện Sử Lai Khắc chiến đấu như thế nào, thực lực của bọn họ mạnh mẽ r sao.
Khi thấy bảy người ra thi đấu hôm nay vẫn là bảy người hôm trước, trong đội ngũ cũng không có xuất hiện người lạ, Mã Như Long không khỏi nhíu mày.

Hắn rất tin tưởng vào suy đoán của mình, nhưng không lẽ học viện Sử Lai Khắc thật sự muốn bỏ qua trận đấu này sao? Nếu tất cả suy đoán của hắn đều chính xác thì hôm nay làm sao học viện Sử Lai Khắc có thể thắng được đối thủ? Không lẽ thật sự hắn đã nhìn lầm?
Mã Như Long vừa nghĩ vừa chớp mắt, trong lòng cảm thấy có chút không tự tin.
Sắc mặt Vương Ngôn rõ ràng có chút khó coi, bảo hắn không căng thẳng là nói xạo, hôm nay có rất nhiều người đến xem trận thi đấu của bọn họ, nếu học viện Sử Lai Khắc thua thì sao? Phản ứng của khán giả thế nào hắn thật không dám tưởng tượng đến.

Khi đó, người chịu áp lực nhiều nhất chính là đám nhỏ này, bọn chúng vượt qua được sao? Mọi áp lực đè lên người khiến một người luôn cơ trí như hắn cũng cảm thấy rối loạn.

Cho dù may mắn rút thăm được đoàn chiến thì cơ hội Sử Lai Khắc Thất Quái chiến thắng cũng không cao.

Càng không biết hôm nay rốt cuộc may mắn có còn đi theo bọn họ nữa hay không?
Từng phút từng phút từ từ trôi qua, mặt trời phía đông dần dần lên cao.
Hoàng Đế Bệ Hạ của đế quốc Tinh La và văn võ bá quan đã đi đến đầu thành, nhưng hắn cũng không có ngồi xuống mà tiếp tục đi về trước nhìn sang khu vực nghỉ ngơi.
Khi hắn trông thấy đội ngũ của học viện Sử Lai Khắc vẫn là đội dự bị của mấy hôm trước không khỏi sửng sốt tự nói với bản thân: "Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Nhưng đây là chuyện không thể? Học viện Sử Lai Khắc rốt cuộc muốn làm gì đây, tại sao lại phái đội này đến thi đâu? Không lẽ bọn họ muốn qua trận đấu này kiểm tra thực lực của bọn nhóc ấy?
Nói đến đây hắn lại nhớ đến cái gì đó, tiếp tục lẩm bẩm: "Hoắc Vũ Hạo, mười hai tuổi, Vương Đông mười hai tuổi, Tiêu Tiêu mười hai tuổi.

Mấy đứa còn lại cũng không quá mười lăm tuổi.

Chỉ với đội hình này mà bọn chúng cũng có thể liên tục thắng ba trận.

Quả không hổ danh Sử Lai Khắc, luôn luôn là nơi bồi dưỡng quái vật.

Nhưng, đội chính thức của bọn họ đâu rồi?
Bản thân là Hoàng Đế, hắn muốn biết thông tin gì cũng rất dễ điều ra.

Đội dự bị kia quả thật làm hắn cảm thấy hứng thú.

Hắn rất muốn xem, bọn nhỏ này rốt cuộc có thể làm được những gì.
Giọng nói của trọng tài trên sàn đấu vang lên từ Hồn Đạo Khí Khuếch Âm.
- Vòng đấu vòng tròn, trận thứ ba giữa hai đội đến từ học viện Sử Lai Khắc và học viện Chính Thiên.

Mời hai đội bước vào khu vực chiến đấu, đội trưởng lên sàn đấu rút thăm phương thức thi đấu.
Đúng vậy, đối thủ hôm nay của học viện Sử Lai Khắc chính là học viện hồn sư cao cấp, Chính Thiên.

Học viện Chính Thiên cũng giống học viện Sử Lai Khắc, đều đến từ đế quốc Thiên Hồn.

Tuy nhiên bọn họ không giống với học viện Sử Lai Khắc không trực thuộc đế quốc nào, bọn họ là nơi đào tạo không ít nhân tài cho đế quốc Thiên Hồn.
Trong bốn đại đế quốc, đế quốc bài xích Hồn Đạo Khí mãnh liệt nhất là đế quốc Thiên Hồn.

Bởi vậy, học viện Chính Thiên đào tạo hồn sư so với học viện Sử Lai Khắc còn muốn nguyên chất hơn.

Trong học viện của bọn họ căn bản không có Hồn Đạo Sư, bọn họ chỉ bồi dưỡng Hồn Sư mà thôi.

Bất kể tương lai bọn họ có vì chuyện này mà bị đào thải hay không nhưng hiện tại bọn họ vẫn rất cương quyết với lập trường của mình.
Đội trưởng của đội đến từ học viện Chính Thiên là một chàng thanh niên chừng hai mươi tuổi, tướng mạo khá anh tuấn, thậm chí có thể so sánh được với Vương Đông.
Vương Ngôn đã giảng giải chi tiết về anh chàng này cho cả nhóm nghe.

Trong mấy trận đấu đầu tiên, người này chưa từng ra thi đấu, Vương Ngôn vất vả lắm mới tìm được một ít thông tin về hắn.
Diệp Vô Tình, 19 tuổi.

Là đệ nhất thiên tài của học viện Chính Thiên.

Vũ Hồn: Hoàng Kim Diệp, Chiến Hồn Sư hệ Cường Công cấp 58.

Trong cuộc thi lần trước hắn cũng có đại diện học viện Chính Thiên ra thi đấu, và trong cuộc thi lần này hắn là trụ cột của cả đội.
Nếu năm nay hắn 20 tuổi, rất có thể hắn đã đột phá được cấp 60 thở thành người đầu tiên của học viện Chính Thiên tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đạt cấp bậc Hồn Đế.

Nếu được như vậy, học viện Chính Thiên đã có thể chính thức bước vào hàng ngũ học viện cao cấp nhất.
Dáng người của Diệp Vô Tình cũng xấp xỉ Bối Bối, tuy vậy hắn không có dáng vẻ nho nhã như Bối Bối mà lạnh lùng hơn rất nhiều, ngay khi hắn nhìn thấy Bối Bối, ánh mắt rõ ràng lóe ra một tia sắc bén.
Nói một cách tương đối, khí thế của Bối Bối có chút không bằng Diệp Vô Tình nhưng chẳng qua vì chênh lệch tu vi và tuổi tác.

Diệp Vô Tình đã 19 tuổi, so ra hắn đã trưởng thành còn Bối Bối dù sao cũng chỉ là một thiếu niên.
Hai người nhìn thẳng vào nhau, Bối Bối mỉm cười nhưng vô cùng kiên định.

Ánh mắt Diệp Vô Tình vẫn sắc bén như trước, giống như đang muốn tìm kiếm sơ hở gì trên người Bối Bối vậy.
Trọng tài trầm giọng nói:
- Bắt đầu rút thăm.
Bên dưới khu vực chờ thi đấu, Vương Ngôn lo lắng đến mức nắm chặt lấy tay vịn.

Trong lòng hắn không ngừng tự nói, đoàn chiến, đoàn chiến...!Có thể nói, tất cả chiến thuật của hắn chủ yếu đều xoay quanh đoàn chiến.

Bởi vì phương thức thi đấu ấy, bọn họ mới có chút cơ hội.

Nếu không, bọn họ một chút cơ hội cũng không có.
Tất cả mọi người nín thở chờ đợi kết quả rút thăm, tích tắc sau, kết quả đã có.
Sau khi thấy kết quả rút thăm, Bối Bối đang hừng hực khí thế cũng biến sắc.

May mắn rốt cuộc đã không đứng về phía học viện Sử Lai Khắc nữa.

Kết quả rút thăm là phương pháp thi đấu mà bọn họ không mong chờ nhất.
Trọng tài lớn tiếng nói:
- Học viện Sử Lai Khắc đấu học viện Chính Thiên, phương thức thi đấu, 2-2-3.

Nói cách khác là sẽ có ba trận đấu, hai trận hai đấu hai và một trận ba đấu ba.

Thắng hai trên ba thì tính là thắng.

Nếu hai trận đầu tiên đều do một đối chiến thắng thì không cần đâu tiếp trận thứ ba.

Hai đội trưởng có thể rời khỏi sàn đấu chuẩn bị.
Vương Ngôn vừa nghe thấy phương thức thi đấu 2-2-3 lập tức ngẩn ngơ.
2-2-3, đấu thế nào đây? Đối thủ là ba gã Hồn Vương, bọn họ làm sao chiến thắng? Xong rồi, thật sự xong rồi.

Vương Ngôn vốn ôm một chút hi vọng may mắn nhưng lúc này tất cả đều suy sụp, hắn tựa vào ghế cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào.
Bối Bối đi đến trước mặt mọi người, vẻ mặt có chút cứng đờ, sáu người Sử Lai Khắc Thất Quái còn lại cũng có chút khó coi.

Các phương pháp sắp đặt ban đầu đều không còn sử dụng được nữa.

Vương Ngôn sở dĩ không sắp xếp phương thức thi đấu cho hai phương thức còn lại chính vì hắn biết rõ bọn họ không có cơ hội chiến thắng.
- Bọn nhỏ, nghe ta nói.
Vương Ngôn cắn răng đứng dậy nhìn cả nhóm Sử Lai Khắc Thất Quái trước mặt với vẻ chân thành tha thiết.
- Chúng ta nhận thua đi.

Không thi đấu thì bọn họ sẽ không biết rõ được thực lực của chúng ta.
- Không được.
Bối Bối kiên quyết nói:
- Không đánh đã bỏ cuộc thì chúng ta không xứng đáng là thành viên của học viện Sử Lai Khắc.

Vương lão sư, ngài không cần nói nữa.

Chúng ta có thua cũng phải thua tâm phục khẩu phục.

Thua mà không hề cảm thấy tiếc nuối.

Vương lão sư, ngài đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, kế tiếp chúng ta phải dựa vào bản thân mình thôi.

Từ giờ, ngài có thể cho ta quyền chỉ huy hay không?
Giờ phút này, Bối Bối nho nhã đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác vương gia đầy cao ngạo.

Vẻ mặt lười biếng cũng biến mất, y hệt như một con sư tử vừa mới tỉnh giấc, khí thế mạnh mẽ không ai bì kịp.
Vương Ngôn gần như gật đầu theo bản năng, hắn vốn biết lời khuyên của mình sẽ không tác động được bọn nhỏ.

Hắn đột nhiên cảm thấy lúc này Bối Bối thật đáng sợ, ý chí chiến đầu trong mắt hắn càng lúc càng mạnh mẽ.
- Các đệ, các muội, ta hỏi cả nhóm một câu.

Cứ thế này nhận thua, vứt bỏ danh dự của học viện Sử Lai Khắc, các ngươi cam tâm sao?
Bối Bối trầm giọng hỏi, hai tay hắn nắm chặt lấy nắm đâm của mình.
Hoắc Vũ Hạo chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ này của đại sư huynh, sáu ngươi còn lại gần như đồng thanh nói:
- Không cam lòng.
Giờ phút này, trong người bọn họ hừng hực ý chí chiến đấu.

Cái này rõ ràng là đồng tâm hiệp lực, là đồng lòng, là đoàn kết.
- Được.
Bối Bối trầm giọng nói:
- Tiếp theo ta sẽ sắp xếp thứ tự ra thi đấu, còn chiến thuật như thế nào thì tùy theo các ngươi ,ta tin tưởng với thực lực của chúng ta có thể đi đến trận đấu cuối cùng.

Cho dù phải thiêu đốt hồn lực, thân thể thậm chí là tính mạng của mình cũng không hối tiếc.

Vì danh dự của học viện Sử Lai Khắc, trận đấu hôm nay, chúng ta phải liều mạng.

Chỉ khi nào chiến thắng trận đấu này, chúng ta mới có thể đứng thẳng vỗ ngực tự xưng mình là Sử Lai Khắc Thất Quái.
Giọng nói của Bối Bối trầm xuống đầy mạnh mẽ.

Ánh mắt của hắn di chuyển đến người anh em tốt nhất của mình, Từ Tam Thạch.
- Tam Thạch, trận đầu tiên ngươi lên đi.
Từ Tam Thạch gật đầu, giờ phút này, sự kiêu ngạo hiếm thấy của hắn đã từ từ thức tỉnh.

Hai mắt híp lại vô cùng sắc bén:
- Trận đầu ta nhất định sẽ thắng, trừ phi bọn họ đánh ta nằm gục xuống đất nếu không ta sẽ mang chiến thắng trở về.

Ta phối hợp với ai? Ngươi à?
Bối Bối lắc đầu nói:
- Không.

Nếu trận kế tiếp ta và ngươi lên thì dù có thắng lợi, trận kế tiếp cũng rất khó đánh.

Ta phải ở lại trấn thủ phía sau.
Ánh mắt của hắn di chuyển sang người Giang Nam Nam, lúc này ánh mắt của hắn vừa chân thành lại tha thiết:
- Nam Nam, ta không biết muội và Tam Thạch rốt cuộc có ân oán gì, cho dù muội chướng mắt thằng oắt kia nhưng mọi chuyện hiện giờ không còn quan trọng nữa.

Ta hi vọng lúc này muội có thể tạm thời gạt bỏ hết mọi ân oán cá nhân.

Muội nhất định phải phối hợp với hắn, như vậy mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Cho dù sau trận này muội không vừa lòng bảo ta đi đánh thằng ngốc kia cũng được.

Nhưng hiện giờ, ta lấy danh phận là đội trưởng, yêu cầu, cũng là mệnh lệnh, muội và Từ Tam Thạch cùng đấu trận đầu.

Được hay không?
Giang Nam Nam nghe mà ngẩng người, nàng không ngờ Bối Bối lại cho mình và Từ Tam Thạch cùng hợp tác, nàng cứ nghĩ trận này có thể là Hoắc Vũ Hạo lên trước chứ không phải nàng.

Có điều sau khi thấy ánh mắt kiên quyết của Bối Bối, và sự chú ý từ các đồng đội xung quanh, nàng đành cắn răng nói:
- Được.
Bối Bối gật đầu với nàng:
- Cám ơn, đi thôi.

Cho bọn họ thấy, thực lực của Sử Lai Khắc Thất Quái là như thế nào.
- Ừ.
Giang Nam Nam gật đầu, nàng không thèm liếc mắt nhìn Từ Tam Thạch một cái nữa đã vọt người đi lên sàn đấu.
Từ Tam Thạch vội vàng đuổi theo, khi hắn đi ngang Bối Bối còn thầm đưa lên ngón tay cái và nói:
- Bối Bối, ta yêu ngươi.
- Cút.
Bối Bối tức giận nói:
- Nếu không thắng thì ngươi cũng không cần về.
- Không thắng ta sẽ tự cung.
Từ Tam Thạch bỏ lại một câu rồi sải bước lên sàn đấu.
Năm người Sử Lai Khắc Thất Quái còn lại đều phát hiện khi hắn nói câu sẽ tự cung, khí thế tỏa ra từ người hắn nháy mắt biến đổi long trời lở đất.
Lúc này Vương Ngôn đã khôi phục được một chút cảm xúc, hắn bị ý chí chiến đấu mãnh liệt của Sử Lai Khắc Thất Quái mà lo lắng cũng tạm thời vơi đi, hắn nói nhỏ với Bối Bối:
- Bối Bối, sao lại cho Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch một tổ? Với lực phòng ngự của Từ Tam Thạch phối hợp với lực tấn công của Thái Đầu không phải tốt sao?
Bối Bối lắc đầu nói:
- Vương lão sư, vì ngài không rõ con người Tam Thạch.

Hắn cần không phải phối hợp với người có lực công kích mạnh mà là phát huy tất cả năng lực của mình ra.

Người này không ai thích hợp hơn là Giang Nam Nam.

Giang Nam Nam sẽ châm ngòi nổ cho hắn.

Ngài chờ xem, thực lực thật sự của Tam Thạch không đơn giản như những gì hắn đã bộc lộ ra đâu.

Hắn sẽ cho chúng ta thấy thực lực của hắn là như thế nào.

Ta tin, trận này hắn có thể thắng.
Vương Ngôn gật đầu.

Nếu đã giao quyền chỉ huy cho Bối Bối thì hắn phải tin thưởng quyết định của Bối Bối.

Hơn nữa lúc này không còn cách nào nữa, Bối Bối lại hiểu rõ mọi người hơn hắn, nhất là Từ Tam Thạch.

Cả hai cùng là hai ngôi sao sáng ở ngoại viện, là hai người nổi bật nhất.

Mà ở ngoại viện, số đệ tử đạt được bốn Hồn Hoàn không ít, tại sao hai người bọn họ có thể nổi bật trong số họ, mọi chuyện đều có nguyên nhân cả.
Cuối cùng Vương Ngôn đã cảm thấy mình có thể hít thở thoải mái trở lại.
Giang Nam Nam lên sàn đấu rồi đứng sang một bên.

Từ Tam Thạch đi theo ngay phía sau.

Có điều khiến Giang Nam Nam hơi bất ngờ là hắn không quấn lấy nàng mà rất thoải mái bước ra đứng che trước mặt nàng.
Giang Nam Nam thấy bả vai rộng lớn của Từ Tam Thạch, thoáng ngẩn ngơ.

Giờ phút này dường như hắn đã thay đổi, hơi thở đầy mạnh mẽ, cả người toát ra sự tự tin không ai bì kịp, mặc dù chưa hề sử dụng Hồn Lực nhưng hắn vẫn có thể khiến mọi người cảm thấy xung quanh hắn như phát ra ánh sáng, hệt như một núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Rốt cuộc hắn làm sao thế? Hắn vì mình? Giang Nam Nam giật mình phát hiện trong lòng đột nhiên sinh ra một suy nghĩ kì lạ, nàng vội vàng bình tĩnh trở lại, gạt bỏ hết mọi tạp niệm ra khỏi đầu.

Từ Tam Thạch ở phía trước, ít nhất hiện giờ hắn không mang dáng vẻ khiến nàng phải bực bội, nếu không phải lúc trước...!có lẽ, lúc này mình đã bị hắn hấp dẫn rồi.
Trong lúc Giang Nam Nam suy nghĩ miên man, hai thành viên của học viện Chính Thiên cũng đã lên sàn đấu.
Hai người kia cũng là một nam một nữ, dáng người khá giống Giang Nam Nam và Từ Tam Thạch.

Cô gái bên kia cũng khá được nhưng đáng tiếc người trước mặt cô là đệ nhất mỹ nữ của ngoại viện học viện Sử Lai Khắc.

Ngay cả anh chàng đi vào cùng cô cũng không kềm được mà nhìn sang Giang Nam Nam.
Từ Tam Thạch trầm giọng nói:
- Từ Tam Thạch.

Nàng là Giang Nam Nam.
Hai đấu hai không giống như đoàn chiến, khi đoàn chiến, chủ yếu phối hợp là chính, ít khi nào phân biệt được đối thủ là ai.

Vương Ngôn đã giảng giải cho bọn họ về đối thủ của mình nhưng bọn họ chưa từng đến xem thi đấu làm sao biết ai là ai.

Cho nên báo tên trước, ít ra lúc này cũng biết được đối thủ của mình là ai, có cấp bậc gì, các thông tin liên quan...
Người nam lên tiếng trước:
- Ta là Dương Nhất Phàm.
Cô gái nhìn thoáng qua Giang Nam Nam với vẻ ghen tị, tuy Giang Nam Nam còn vẻ trẻ con nhưng rõ ràng đây là một giai nhân tuyệt sắc:
- Vũ Mộng Địch.
Sau khi nghe đối thủ báo tên, Từ Tam Thạch bắt đầu nhớ lại những gì Vương Ngôn đã nói, quả nhiên, trong hai người có một người là Hồn Vương.
Vũ Mộng Địch là một trong ba Hồn Vương của học viện Chính Thiên, hơn nữa vũ hồn của nàng còn vô cùng mạnh mẽ.

Có thể nói nàng có thể tu luyện nhanh như vậy cũng nhờ Vũ Hồn ấy.

Mà Dương Nhất Phàm thì hơi kém một chút, tu vi giống Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam, đều là Hồn Tông.

Hơn nữa, tu vi không phải cao lắm, chỉ khoảng 42, 43 mà thôi.
Trọng tài đợi hai bên giới thiệu xong liền trầm giọng quát:
- Song phương lui về sau, chuẩn bị.
Bốn người hai bên lập tức cùng lúc lui về sau, bất kể là chiến đấu kiểu gì, đầu tiên phải kéo dãn khoảng cách đã.

Như vậy mới có thể có thời gian phát huy và chuẩn bị.
Từ Tam Thạch vừa lui về sau vừa nói nhỏ với Giang Nam Nam:
- Nam Nam, ta sẽ tìm cơ hội cho muội.

Chỉ cần xử lý được Vũ Mộng Địch thì chúng ta sẽ thắng.

Những chuyện còn lại muội không cần quan tâm, ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội tấn công muội.

Có điều muội phải đợi, khi nào ta bảo muội sử dụng toàn lực thì phải làm ngay.

Tất cả giao cho ta.
- Ừ.
Dù sao lần này cả hai cũng là lần đầu tiên phối hợp, cho dù Giang Nam Nam ghét Từ Tam Thạch đến mức nào cũng phải cố gắng kềm lòng, gật đầu đáp.
Từ Tam Thạch nghe nàng đáp mà vô cùng mừng rõ, có lẽ bình thường bị Giang Nam Nam chửi và ngược đãi nhiều quá nên lúc này thấy dáng vẻ dịu dàng của nàng trong lòng vô cùng hưng phấn.

Hắn lại không kềm được mà lẩm bẩm: " Bối Bối, ta yêu ngươi."
Thấy hai bên đã di chuyển đến sát mép sàn đấu, trọng tài hét lớn một tiếng:
- Bắt đầu.
Không thể nghi ngờ, giây phút phóng thích vũ hồn là quan trọng nhất.

Lúc này, Từ Tam Thạch không còn dáng vẻ lười biếng nữa mà tay cầm Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn bay vọt về trước, Giang Nam Nam ở phía sau nhanh nhẹn đi theo hắn.
Vì dáng người của Từ Tam Thạch so với bạn bè đồng lứa có thể nói là khá cường tráng nên Giang Nam Nam đi sau lưng hắn, những người phía trước không thể thấy rõ được.
Dương Nhất Phàm và Vũ Mộng Địch cũng đã phóng xuất ra vũ hồn.

Vũ Hồn của Dương Nhất Phàm là một thanh đoản kiếm thật dài.

Đừng bị dáng người cao lớn của hắn đánh lừa, thực ra hắn là một Chiến Hồn Sư hệ Mẫn Công.

Nháy mắt sau khi phóng xuất vũ hồn, hắn cũng biến mất.
Vũ Hồn của Vũ Mộng Địch không hề đơn giản, khi nàng phóng thích ra vũ hồn cũng gây chú ý mạnh mẽ như Vương Đông ngày trước.
Một đôi cánh màu trắng có chút ánh sáng ánh kim từ phía sau từ từ mở rộng ra, nhất thời cả người Vũ Mộng Địch được một tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy, cả người nàng toát ra hơi thở thần thánh khiến người khác không kềm được mà muốn quỳ xuống bái lạy.

Ánh sáng màu ánh kim trên tay nàng đột nhiên sáng bừng lên, sau đó xuất hiện một trường kiếm màu vàng, đây không phải là Hồn Đạo Khí mà chỉ đơn thuần ngưng tụ bằng hồn lực.

Năm Hồn Hoàn, hai vàng, hai tím, một đen nhẹ nhàng bay lên từ dưới chân nàng.
Hồn Hoàn màu đen đại diện cho cấp bậc vạn năm đã xuất hiện.

Đây cũng là lần đầu tiên đối thủ của học viện Sử Lai Khắc xuất hiện Hồn Hoàn vạn năm này.
Đối với trận đấu này, học viện Chính Thiên không phải xem trọng một cách bình thường, trong ba Hồn Sư của đội bọn họ, tu vi của Vũ Mộng Địch đứng thứ hai chỉ sau Diệp Vô Tình.

Vũ Hồn của nàng là Thiên Sứ, cho dù hiện giờ chỉ là Thiên Sứ hai cánh nhưng cũng là một vũ hồn khá mạnh rồi.

Nếu tu vi của nàng đạt đến bảy Hồn Hoàn thì hai cánh sẽ hóa thành bốn cánh, còn nếu đạt đến bậc Phong Hào Đấu La thì từ hai cánh sẽ thành sáu cánh.

Mỗi lần như thế, vũ hồn biến hóa có thể gọi là tiến hóa cũng được, cơ thể đồng thời cũng sẽ có những thay đổi rất lớn.
Bởi vậy, nếu xét về mặt tiếp lực phát triển, Vũ Mộng Địch hoàn toàn không thua kém Diệp Vô Tình.

Trận đấu này, bọn họ đồng dạng cũng là do tình thế bắt buộc.
Học viện Sử Lai Khắc có vấn đề, khán giả không nhìn ra nhưng một ít học viện sáng suốt làm sao bỏ qua được, một trong số đó chính là học viện Chính Thiên này.
Cho nên, hôm nay bọn họ gặp phải đội học viện Sử Lai Khắc không hề cảm thấy lo lắng mà ngược lại phải nói là vô cùng hưng phấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui