Đấu La Đại Lục 2

Hồn Đạo Thể Trắc Nghi? Đây tuyệt đối là một thuật ngữ mới đối với các đệ tử học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo cũng vô cùng tò mò. Dựa vào khả năng quét hình của nó mà có thể kiểm tra được cơ thể của học viên sao? Trong lòng mỗi người đều âm thầm suy đoán nhưng tất cả đều làm theo lời của Lâm Giai Nghị, lấy ra hết các món Hồn Đạo Khí của mình.
Hòa Thái Đầu liếc mắt nhìn Hoắc Vũ Hạo, nhỏ giọng nói:
- Tiểu sư đệ, sẽ không sao chứ?
Hoắc Vũ Hạo khẽ lắc đầu. Nếu học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư định làm gì bọn họ sẽ không chọn cách rắc rối như thế này.
- Ai sẽ thử làm trước nào?
Lâm Giai Nghị nhìn các đệ tử học viện Sử Lai Khắc cất Hồn Đạo Khí vừa mỉm cười hỏi.
- Ta trước.
Dạ Hiểu Thắng giơ tay bước ra. Sau đó hắn quay đầu nhìn thoáng qua các học viện Sử Lai Khắc, khẽ gật đầu.
Hoắc Vũ Hạo vốn không có ấn tượng tốt lắm với vị Thắng ca này, nhưng lúc này hắn có thể xung phong bước ra, hiển nhiên không phải vì muốn khoe khoang. Ở một nơi xa lạ mà có can đảm thế này, thật khiến Hoắc Vũ Hạo phải thay đổi cách nhìn với hắn.
Một vị lão sư dẫn Dạ Hiểu Thắng đến trước một kiện máy móc, nói:
- Cậu học viên này không cần căng thẳng, thả lỏng đi. Lát nữa sẽ có một chùm tia sáng rọi xuống người ngươi. Nhưng quá trình này sẽ không làm ngươi bị thương chút nào, nó chỉ ghi nhận lại các số liệu liên quan đến tình huống cơ thể ngươi mà thôi.”

- Được.
Dạ Hiểu Thắng cũng không nói nhiều, thoải mái đáp.
Các đệ tử còn lại đều tập trung tình thần vào hắn, ngoài sự tò mò còn có chút hồi hộp.
Kiện máy móc này trông giống như một góc cây hình trụ, mặt ngoài được làm bằng pha lê, phía trên có một cái phần che hình cầu. Cả cái dụng cụ này dài chừng hai thước năm, Dạ Hiểu Thắng theo sự hướng dẫn của vị lão sư kia, đứng đối mặt với khối tinh thể hình trụ đó.
Sau đó vị lão sư ấy đi đến mặt bên của cái máy kia, đặt tay lên vùng trũng hình bàn tay, và một vị lão sư khác thì lấy giấy bút chuẩn bị ghi chép.
- Thả lòng người, bắt đầu.
Vị lão sư ấy vừa dứt lời, mọi người liền thấy trên người lão xuất hiện dao động hồn lực mãnh liệt, nhất là ở bàn tay đặt vào khối pha lê hình trụ ấy, có thể lấy rõ nơi đó lấp lánh ánh sáng trắng. Tiếp theo, phía trên kiện máy móc kia lấp lánh ánh sáng, hào quanh tạo thành hình cánh quạt, bao trùm một góc chừng một thước, rồi từ từ rọi xuống.
Dạ Hiểu Thắng dĩ nhiên không thể không căn thẳng, nhưng hắn vẫn cố hết sức hả lỏng mình, khi thấy ánh sáng màu trắng kia từ đỉnh đầu mình rọi xuống mà cơ thể mình không chút sứt mẻ gì, bản thân hắn cũng không hề có chút chấn động.
Lâm Giai Nghi đứng bên canh âm thầm gật đầu, không hổ danh là đệ tử học viện Sử Lai Khắc, gặp phải Hồn Đạo Khí hoàn toàn mới mẻ vậy mà không có chút sợ hãi nhát gan, chỉ riêng điểm này đã rất đáng khen rồi.
Ánh sáng trắng kia từ khi rọi xuống, tốc độ cũng giảm đi rất nhiều, mất một lúc lâu mới di chuyển đến ngực Dạ Hiểu Thắng, mà vị lão sư bên cạnh đã bắt đầu ghi chép, hơn nữa còn đọc nội dung mình đang ghi chép ra ọi người cùng nghe.

“Cường độ thân thể: cấp 54, tính dẻo dai: cấp 61, Hồn Lực: cấp 62, chiều cao: 1m8, cân nặng: 81 kg, không có phụ thêm Hồn Cốt. Đánh giá chung: Hồn Đế, cường độ thân thể Hồn Đế, sức mạnh: chờ kiểm tra sau.”
Những cấp bậc này dĩ nhiên cũng phân chia tương tự như cấp bậc Hồn Lực, như Dã Hiểu Thắng đây, nói chính xác, với tu vi Hồn Đế cấp 62, cường độ thân thể hắn tương đương với Hồn Vương cấp 54, mà tính dẻo dai lại tương đương với Hồn Đế cấp 61. Còn tiêu chuẩn của đánh giá như thế nào thì chỉ có người của đế quốc Nhật Nguyệt biết rõ.
Trong cả quá trình, vị lão sư có nhiệm vụ ghi chép này lần lượt báo ra ba mươi vấn đề liên quan đến Dạ Hiểu Thắng, sắc mặt hắn vốn bình tĩnh dần dần lộ vẻ kinh ngạc, rõ ràng những số liệu này hoàn toàn ăn khớp với bản thân hắn. Lúc này hắn thật sự có cảm giác bản thân mình giống như bị người ta lột sạch quần áo để người ta kiểm tra từng chút một.
Sự rung động của Hoắc Vũ Hạo cũng không nhỏ, cái kiện Hồn Đạo Khí này thật lợi hại, nếu trình độ phân tích của nó cao đến thế thì chẳng phải hắn không thể ẩn giấu thực lực nữa sao? Chỉ riêng cường độ thân thể hắn đã hơn người bình thường rất nhiều rồi. Phải làm sao đây?
Hoắc Vũ Hạo nghĩ thế không khỏi nhíu mày, lúc này hắn thật sự không biết nên làm thế nào. Sự tiến bộ về mặt Hồn Đạo Khí có chút muốn phá hỏng kế hoạch của bọn họ rồi.
Hòa Thái Đầu dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, hắn theo bản năng quay đầu nhìn Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt có chút dò hỏi.
Dạ Hiểu Thắng đã kiểm tra xong, tất cả kết quả đều được ghi chép lại, Lâm Giai Nghi lại tiếp tục bảo học viên kế tiếp đến kiểm tra.
Mỗi người kiểm tra mất chừng một phút, tuy Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu là hai người kiểm tra sau cùng nhưng thời gian cho bọn họ cũng không dài.
Sử dụng Hồn Kỹ Mô Phỏng để mô phỏng trạng thái cơ thể của những người khác? Đây là một khả năng Hoắc Vũ Hạo chợt nghĩ đến nhưng lại ngay lập tức phủ định. Vì có muốn mô phỏng thì bản thân hắn cũng không thể biến bản thân mình thành một người hoàn toàn khác. Như thế chẳng phải lại càng dễ bị lộ hơn hay sao? Mà sử dụng Hồn Kỹ nhất định sẽ xuất hiện dao động Hồn Lực, kiện Hồn Đạo Thể Trắc Nghi hiện đại này làm sao không phát hiện ra được?
Hòa Thái Đầu lo lắng nhìn Hoắc Vũ Hạo, trên cái đầu bóng lưỡng của hắn đã mơ hồ có chút mồ hôi.

Hoắc Vũ Hạo khẽ chạm vào khủy tay của hắn, nhỏ giọng nói:
- Nhị sư huynh, không sao đâu, đường đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Nếu bọn họ không muốn đệ khiêm tốn vậy thì…
Nói đến đây, hắn híp hai mắt lại, phảng phất xuất hiện một chút ánh sáng lành lạnh.
Các học viên lần lượt kiểm tra cơ thể, mà Lâm Giai Nghi đứng cạnh càng nghe càng kết quả, sắc mặt càng trầm xuống. tai . Có thể nói những đệ tử đến từ học viện Sử Lai Khắc, về phương diện cường độ thân thể quả thật hơn xa đại đa số đệ tử của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, dù là đệ tử Minh Đức Đường cũng khó mà bì được. Phải biết rằng đây là đệ tử hệ Hồn Đạo của học viện Sử Lai Khắc đấy, chỉ với bọn họ mà cường độ thân thể đã đạt đến trình độ này, nếu là đệ tử hệ Vũ Hồn thì sao đây?
Lâm Giai Nghi không khỏi thầm cảm thán trong lòng, Sử Lai Khắc quả không hổ danh học viện đứng đầu đại lục!
Ý, dáng người học viên này thật cao lớn. Hai mắt Lâm Giai Nghi lóe sáng, không khỏi nhìn chằm chằm người đệ tử vừa bước đến gần Hồn Đạo Thể Trắc Nghi, đây là người thứ chín, người này có màu gia hơi giống với tầng lớp quý tộc của đế quốc Nhật Nguyệt.
Màu da ngăm đen của Hòa Thái Đầu lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Giai Nghi. Phải biết rằng, trong đế quốc Nhật Nguyệt không phải bất cứ quý tộc nào cũng có màu da ngăm đen, nhưng tất cả những ai có màu da ngăm đen ở đây đều là quý tộc. Vì ở đế quốc Nhật Nguyệt, màu đen chính là màu sắc đại diện cho sự cao quý nhất.
Mà dáng người của Hòa Thái Đầu cao hơn hai thước, làm vị lão sư ghi chép phải ngẩng cao lên khi quan sát kiện Hồn Đạo Thể Trắc Nghi bắt đầu phân tích từ trên xuống dưới.
- Cương độ thân thể: cấp 70! Tính dẻo dai: cấp 64, Hồn Lực: cấp 51…
Vị lão sư ghi chép vừa đọc đến đây không khỏi ngẩng đầu nhìn Hòa Thái Đầu. Một Hồn Vương cấp 51 vậy mà lại có cường độ thân thể của Hồn Thánh? Tuy đối với Hồn Sư chuyện này không quan trọng lắm nhưng với Hồn Đạo Sư lại khác, cường độ thân thể càng mạnh thì càng đặc biệt hữu dụng, ít nhất có thể đồng thời sử dụng nhiều Hồn Đạo Khí nặng hơn, thời gian sử dụng Hồn Đạo Khí công kích hay sức chịu đựng cũng mạnh hơn người khác.
Đồng tử của Lâm Giai Nghi rõ ràng hơi co rút lại, người này là quái thai sao? Học viện Sử Lai Khắc tìm ở đâu ra một người như thế này vậy? Theo kết quả, người này đích thực là đạt chuẩn của Hồn Đạo Sư.
- Tuổi: 17, chiều cao: 2m lẻ 2, cân nặng: 110 kg, Hồn Cốt: Hồn Cốt thân thể. Chàng trai, ngươi quả thực đúng là một Hồn Thú hình người.

Vị lão sư phụ trách ghi kết quả không khỏi tán thưởng. Hắn phụ trách kiểm tra thân thể không phải mới ngày một ngày hai. Nhưng người có thể ở độ tuổi này mà đạt được kết quả ấy thì đây vẫn là lần đầu tiên. Thực lực chỉ là bậc Hồn Vương nhưng về các phương diện khác lại ngoài bậc Hồn Đế! Đây là cỡ nào vạm vỡ chứ!
Đừng nói là vị lão sư này phải giật mình với kết quả kia mà ngay cả những đệ tử khác của học viện Sử Lai Khắc cũng nhìn Hòa Thái Đầu với ánh mắt kinh ngạc.
Nếu Hòa Thái Đầu là đệ tử nội viện của hệ Vũ Hồn, bọn họ sẽ không giật mình như vậy, nhưng bọn họ biết rõ hắn chỉ là đệ tử đích truyền của lão sư Phàm Vũ! Mười bảy tuổi Hồn Vương, rõ ràng hắn đã đủ tư cách để vào nội viện.
Sắc mặt của Dạ Hiểu Thắng lại càng thay đổi nhiều hơn, ánh mắt nhìn Hòa Thái Đầu lóe ra chút ánh sáng, không biết là đang suy tính chuyện gì.
Lâm Giai Nghi dĩ nhiên cũng nhìn chằm chằm Hòa Thái Đầu, trong lòng lão cũng thầm xác định, chắc chắn đây là học viên chủ chốt trong lần trao đổi này của học viện Sử Lai Khắc. Hơn nữa, huy chương Hồn Đạo Sư trên ngực hắn chứng tỏ hắn đã có đủ thực lực của một Hồn Đạo Sư cấp 6.
Hồn Lực bậc Hồn Vương, Hồn Đạo Sư cấp 6, 17 tuổi. Ba thông tin này là đủ rồi.
Lâm Giai Nghi nhìn vị lão sư ghi chép khẽ gật đầu, vị lão sư kia tức thì liền đánh dấu một cái.
Hòa Thái Đầu từ chỗ Hồn Đạo Thể Trắc Nghi bước ra, nhận lại Hồn Đạo Khí Trữ Vật của mình rồi tiếp tục nhận lấy Hồn Đạo Khí Trữ Vật của Hoắc Vũ Hạo, lúc này hắn không khỏi lo lắng nhìn vị sư đệ của mình.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười tự tin, gật đầu, sau đó bước về phía Hồn Đạo Thể Trắc Nghi. Hắn hít sâu một hơi, tập trung tinh thần, hai mắt ẩn hiện ánh sáng màu vàng kim.
- Thả lỏng toàn thân.
Vị lão sư phụ trách sử dụng Hồn Đạo Thể Trắc Nghi nhắc nhở Hoắc Vũ Hạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận