(*) Đề hồ quán tỉnh: là thành ngữ mang ý thức tỉnh.
Kha Kha vẫn cảm thấy vô cùng uất ức, cô nàng hung hăng huơ chân múa tay. Quất Tử nhìn cô lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Thôi bỏ đi. Đừng để ý đến hắn. Không phải hắn vừa nói hắn là cô nhi sao?
Kha Kha thè lưỡi nói:
- Chỉ thế mà cậu đã đồng cảm với hắn rồi sao? Mình bị hắn đánh đấy.
Quất Tử cười hì hì nói:
- Hắn có đánh cậu đâu? Chỉ sờ soạng một chút thôi mà. Với cả người bị đánh thật sự chỉ có Tử Mộc, ngay cả Vương Thiểu Kiệt cũng chỉ bị hắn trừng mắt một cái đã chảy máu thất khiếu (gồm: hai tai, hai mắt, hai mũi, miệng), hôn mê bất tỉnh.
Tâm trạng của hai cô thiếu nữ này đã bình tĩnh hơn nhiều, cả hai nhớ lại vẻ mặt khi chiến đấu của Hoắc Vũ Hạo, không khỏi âm thầm hoảng sợ. Thực lực của Hoắc Vũ Hạo đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong lòng hai người.
- Này.
Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo, gọi.
- Ta là Hoắc Vũ Hạo, không phải “này”.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu lại.
Hắn bị hai cô gái nhìn chằm chằm từ nãy giờ làm sao mà bình tâm suy nghĩ được. Hơn nữa, chắc hẳn hôm nay lão sư cũng sẽ không về dạy học, hắn đang chuẩn bị về ký túc xá tu luyện.
- Ừ thì Hoắc Vũ Hạo. Vũ Hồn của ngươi là gì? Còn bộ móng vuốt màu vàng nhạt kia cũng là Hồn Đạo Khí sao? Cấp mấy thế? Hồn Đạo Hộ Tráo cấp năm của Tử Mộc cũng không đỡ nổi nó, thứ này đúng là không tầm thường.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Đây là bí mật. Các người tiếp tục ở đây đi, ta đi trước.
Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài.
- Không được đi, ngươi vẫn chưa trả lời bọn ta mà.
Kha Kha nhanh chân chạy đến chắn trước người hắn.
Hoắc Vũ Hạo không thèm quan tâm, vẫn đi thẳng về trước, nói:
- Thế nào? Muốn bị đóng băng thêm một lần nữa à?
Kha Kha thấy hai người sắp đụng vào nhau, không dám cứng đối cứng nữa mà theo phản xạ nhích người sang một bên, Hoắc Vũ Hạo cứ thể mở cửa phòng thí nghiệm, nghênh ngang mà đi.
- Chết tiệt.
Kha Kha vỗ mạnh xuống bàn thí nghiệm, tức giận nói.
- Cái thằng bé kia đúng là khó bảo. Hừ.
Quất Tử nói:
- Thôi bỏ đi. Dù sao hắn cũng là cô nhi, ban nãy là chúng ta chủ động gây chuyện trước mà.
- Ý, Quất, sao cậu lại nói hộ cho hắn rồi. Chẳng lẽ thấy thực lực hắn mạnh rồi thích hắn sao? Này này, hắn nhỏ tuổi hơn bọn mình đấy.
- Im, im, im.
Quất Tử tức giận nói:
- Cậu quên mục tiêu của mình rồi sao? Mình đã thề, đời này phải lấy đầu bếp giỏi nhất trên đại lục làm chồng. Như thế mới làm dạ dày của mình hài lòng được.
Kha Kha phì cười nói:
- Cũng vì cái mục tiêu này mà Tử Mộc bị tra tấn thật thảm, năm trước hắn đã đủ điều kiện thi vào Minh Đức Đường, nhưng vì chờ cậu mà ở lại. Không những thế, mỗi ngày còn nhín chút thời gian học nấu nướng. Ta nói thật, hắn đối xử với cậu cũng không tệ, cậu thấy sao?
Quất Tử liếc mắt nói:
- Dừng. Mình không muốn ở cạnh người đàn ông không mang đến cảm giác an toàn ình. Mình không thích người đẹp trai, được chưa? Mình không háo sắc như vậy, nếu cậu thích thì mình nhường đấy.
Kha Kha xấu hổ nói:
- Cậu mới là đồ háo sắc, mình đánh chết cậu….
Vừa dứt lời, cô nàng lập tức đánh móc sau gáy Quất Tử. Sự bực bội sau vụ mâu thuẫn với Hoắc Vũ Hạo cứ thế hoàn toàn biến mất. Phụ nữ đúng là khó hiểu.
Sau khi về đến ký túc xá, cuộc sống của hắn vẫn đơn điệu mà phong phú như trước, hết minh tưởng, thì nghiền ngẫm, xong rồi tu luyện, kế đến lại vẽ. Trừ khoản thời gian ngắn ngủi ra ngoài ăn cơm, Hoắc Vũ Hạo luôn ở lại trong phòng ký túc xá của mình làm những việc đấy. Mãi đến tối, khi hòa Thái Đầu đến tìm hắn mới dùng lại, hai sư huynh đệ bọn họ đem những gì thu hoạch được trong mấy ngày nay trao đổi với nhau, đây có thể xem là những giây phút ngắn ngủi mà hắn không tập trung tu luyện.
Rầm, rầm, rầm.
Tiếng đập cửa bất ngờ vang lên.
Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu liếc mắt nhìn nhau, đã trễ thế này còn ai đến nữa? Trời bên ngoài đã tối đen, một lát nữa, trừ các phòng thí nghiệm ra, những phòng trong ký túc xá đều phải tắt đèn.
Hoắc Vũ Hạo mở cửa phòng, ở bên ngoài không ngờ lại là Hiên Tử Văn.
Sắc mặt của Hiên lão sư có chút khó chịu, y cũng không vào phòng mà nói ngay trước bậc cửa:
- Vũ Hạo, tình hình của Vương Thiểu Kiệt không được tốt lắm? Có thật là nửa tháng sau sẽ khôi phục không?
Hóa ra học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư tuy có Hồn Sư chuyên trị liệu thương tổn và Hồn Đạo Khí phụ trợ, nhưng khu vực Tinh Thần Hải và bộ não vẫn là khu vực cấm nghiên cứu, bất kể là Hồn Sư hay Hồn Đạo Sư đều hiểu biết rất ít về nó, dù sao, nghiên cứu về nó quá nguy hiểm, nếu có sai sót, chắc chắn sẽ để lại vết thương vĩnh viễn.
Tình hình của Vương Thiểu Kiệt cho thấy Tinh Thần căn nguyên của hắn bị người ta tấn công, tuy hắn là cường giả bậc Hồn vương, nhưng hắn cũng giống như bao đệ tử khác tại học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, đại đa số đều nhờ vào dược vật và một vài Hồn Đạo Khí trợ giúp tăng cường tu vi.
So với Hồn Sư, Tinh Thần Lực của Vương Thiểu Kiệt chẳng hề mạnh mẽ, sau khi bị Linh Hồn Trùng Kích của Hoắc Vũ Hạo tấn công, hắn đã bị thương khá năng, nên những người đến trị liệu căn bản không dám ra tay, chỉ có thể làm theo những gì Hoắc Vũ Hạo căn dặn là cho hắn nghỉ ngơi hồi phục.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Lúc ấy ta đã nương tay, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng qua cần thời gian nghỉ ngơi khá dài, tinh thần căn nguyên sau khi bị tấn công, cách chữa trị tốt nhất là để nó tự khôi phục, người ngoài giúp đỡ ngược lại còn khiến nó bị tổn thương nhiều hơn.
Hiên Tử Văn gật đầu nói:
- Vậy thì tốt rồi. tai . Có điều…
Nói đến đây, hắn dường như có gì đó muốn nói lại thôi.
Hoắc Vũ Hạo tò mò nói:
- Hiên lão sư, có điều làm sao?
Hiên Tử Văn khẽ than, nói:
- Vương Tiểu Kiệt cũng có chút địa vị trong hoàng thấy, chuyện hắn bị thương đã bị mấy người hoàng thất biết rồi. Họ muốn ta giao ngươi ra. Tuy ta đã mạnh mẽ từ chối nhưng bọn họ vẫn hung hăng hăm họa. E là ngươi phải chịu khổ vài ngày rồi.
Hoắc Vũ Hạo híp mắt nói:
- Hiên lão sư, ý ngài là sao?
Hiên Tử Văn nói:
- Thế này đi, lần trước ba đứa nhóc kia ra ngoài thí nghiệm nghiên cứu mới vẫn chưa hoàn toàn hoàn thành, sáng sớm ngày mai, ngươi, Quất Tử và Kha Kha cùng lên đường ra ngoài làm tiếp. Sau nửa tháng thì trở về, đến lúc đó nếu Vương Tiểu Kiệt đã tỉnh lại hẳn là không còn vấn đề nữa, chuyện ở đây cứ giao cho ta.
Hoắc Vũ Hạo khá nhạy cảm, hắn cảm nhận được trong lời nói của Hiên Tử Văn có ý bao che, giúp đỡ, lòng không khỏi có chút ấm áp, hắn cung kính cúi đầu chào:
- Hiên lão sư, cám ơn ngài.
Hiên Tử Văn mỉm cười nói:
- Ngươi là đệ tử của ta, ta phải có trách nhiệm với ngươi, nếu muốn cảm ơn ta thì cố gắng nghiên cứu về Hồn Đạo Khí nhiều hơn nữa, ta chờ ngươi mang đến bất ngờ cho ta. Thôi, cũng muộn rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, sáng mai đi sớm, ngươi đến cổng chính của học viện đợi hai học tỷ, hai người họ sẽ dẫn ngươi đến nơi thích hợp.
- Dạ.
Sau khi Hiên Tử Văn đi, Hoắc Vũ Hạo trở vào phòng. Hòa Thái Đầu có chút lo lắng, hỏi:
- Tiểu sư đệ, chi bằng mai huynh đi cùng với đệ, có khi nào đây là âm mưu của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư không? Chẳng may đệ ra ngoài xảy ra chuyện thì…
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói.
- Không phải âm mưu. Đệ tin Hiên lão sư. Nhị sư huynh, huynh cũng biết đệ rất nhạy cảm mà, nếu lúc Hiên lão sư nói những lời ấy mà có gì bất thường đệ đã cảm nhận được rồi. Hơn nữa, đệ tin vào phán đoán của mình. Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư có muốn gây bất lợi ình cũng phải đợi sau khi kết thúc đợt trao đổi này, dù sao, Mộng Hồng Trần và Tiếu Hồng Trần vẫn còn ở bên học viện Sử Lai Khắc chúng ta. Nếu chúng ta xảy ra chuyện, bất kể là do đâu, bên phía học viện Sử Lai Khắc sẽ bỏ qua cho bọn họ sao? Đệ cứ làm theo sắp xếp của Hiên lão sư, sẵn tiện nhân chuyện này truyền bản ghi chép ra ngoài. Đồng thời cũng biết nghiên cứu mới của bọn họ là gì.
Hòa Thái Đầu hơi gật đầu nói:
- Vậy đệ phải cẩn thận, nếu có bị tập kích cũng không cần lo ấy người bọn huynh, cứ chạy đi. An toàn là trên hết.
Hai sư huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, từ ngày đến đây, cả hai đều có thu hoạch, nhưng vẫn còn cách rất xa những thứ nòng cốt của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
- Nhị sư huynh, ta cảm thấy Hiên lão sư vì dạy dỗ ta mà chịu không ít áp lực, nói cách khác, hẳn chỉ có thể dạy lý thuyết mà không có nhắc gì đến thực tế. Bên phía huynh thế nào?
Hòa Thái Đầu gượng cười nói:
- Bên ta có giảng giải thực tế, nhưng đều là Hồn Đạo Khí trên cấp tám, căn bản ta không thể hiểu nổi. Hơn nữa, ta cũng không có khả năng ghi nhớ như đệ, chỉ có thể miễn cưỡng nhớ một số phần, bản ghi chép đều không được đầy đủ. Đây chắc là do bọn họ cố tình trêu chọc chúng ta, có dạy cũng như không dạy. Ta tin chắc những người khác nhiều ít gì cũng xảy ra vấn đề.
Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:
- Thế là bình thường, nếu không đệ lại nghi ngờ bọn họ muốn hạ độc thủ. Thôi muộn rồi, nhị sư huynh, huynh cũng nghỉ sớm một chút đi, lần này đệ phải ra ngoài khoảng nửa tháng. Hy vọng có thể thu hoạch được chút gì đó.
Sau khi Hòa Thái Đầu đi, Hoắc Vũ Hạo ngồi im lặng trên giường, không sao tiến vào trạng thái minh tưởng được, những suy nghĩ trong đầu hắn không ngừng xen kẽ, có chút hỗn loạn.
Hắn vào học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đã được bốn ngày, thật lòng bốn ngày này hắn học được không ít thứ, tuy không phải là những thứ quan trọng nhưng tuyệt đối nhiều hơn những gì phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư tưởng tượng được.
Nhưng, hắn không hề thích nơi này, so với học viện Sử Lai Khắc đầy ấm áp như một gia đình, thì nơi này hắn lúc nào cũng phải tập trung tình thần, tùy cơ ứng biến, lại còn phải cẩn thận hết tất cả những người xung quanh.