- Thực tế, mỗi pháp trận trung tâm ở từng bộ phận của nó đều không giống nhau, âu cũng do nó được kết hợp từ thành quả nghiên cứu của nhiều người khác nhau, và vật liệu thử nghiệm cũng khác biệt. Thế nên, nếu muốn chế tạo nó dùng trong chiến tranh, thì với lượng công việc đồ sộ này, không có hơn một ngàn năm e khó mà làm được,
Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh hỏi:
- Quất Tử tỷ, vậy theo ý tỷ thì cái nghiên cứu này chẳng có ý nghĩa gì sao?
Quất Tử ngay lập tức đáp không chút do dự:
- Dĩ nhiên là có ý nghĩa. Nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Ky Khí Nhân (người máy) là một trong những kế hoạch quan trọng đánh dấu sự phát triển vượt bật đồng thời mở ra một thời đại mới cho nhân loại chúng ta. Chẳng qua…
Nói đến đây, cô thoáng nhíu mày, lát sau mới nói tiếp:
- Chẳng qua tạm thời kế hoạch đang vướng phải rắc rối quá lớn, nên quá trình nghiên cứu mới khó khăn như vậy. Nếu các nghiên cứu kết hợp đạt được nhiều thành tựu hơn thì tương lai sẽ thuận lợi hơn nhiều. Vấn đề cần giải quyết hiện nay là tìm nguồn năng lượng thay thế cho Hồn Lực. Nếu vẫn tiếp tục duy trì việc chỉ có Hồn Sư mới có thể sử dụng Hồn Đạo Khí thì rắc rối sẽ mãi còn đó, quá trình nghiên cứu Hồn Đạo Khí không thể nào phát triển thêm nữa.
Hoắc Vũ Hạo không ngờ Quất Tử hiểu rõ mọi chuyện đến vậy, lòng lại thầm kính nể thêm, hắn khẽ gật đầu, nhưng không có ý định bình luận hay nói ra ý kiến của mình.
- Sao không nói gì? Sợ chúng tôi phát triển quá nhanh sẽ tấn công quốc gia ngươi sao?
Quất Tử chỉ nói một câu đã đánh trúng nỗi băn khoăn trong lòng Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu:
- Nghiên cứu thành công, khoa học phát triển, chung quy cũng vì chuẩn bị cho chiến tranh. Chẳng may chiến tranh nổ ra thì người khổ nhất cũng chỉ là bách tính bình dân mà thôi.
Quất Tử nhìn hắn thật lâu, nói:
- Về điểm này ta lại càng hiểu rõ hơn ngươi. Thế nên, khoa học kỹ thuật phát triển quá nhanh cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Bất kể là ta hay Hiên lão sư, đều không mong muốn xảy ra những chuyện ấy. Ngươi biết không? Thật ra về phương diện nghiên cứu Hồn Đạo Khí, Hiên lão sư có thể xem là nhân tài trẻ tuổi nhất tại Minh Đức Đường, nếu xét thứ bậc, thì có thể đứng đầu cả đế quốc Nhật Nguyệt. Nhưng hắn lúc nào cũng không muốn thể hiện hay bộc lộ tài năng của mình, hắn giấu giếm mọi thứ, tất cả cũng vì không muốn thành quả nghiên cứu của mignh bị sử dụng trong chiến tranh, đây là điểm làm ta cảm thấy bội phục ở Hiên lão sư nhất.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:
- Ý ngươi là Hiên lão sư không có công bố thành quả nghiên cứu của mình sao?
Quất Tử nói:
- Có thể xem là thế. Khi vừa bước vào đế quốc Nhật Nguyệt, ngươi có cảm thấy tốc độ phát triển Hồn Đạo Khí ở đây hơn hẳn ba đế quốc lớn còn lại hay không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Quất Tử nói:
- Nhưng trên thực tế, hiện nay sự phát triển của Hồn Đạo Khí tại đế quốc chúng tôi đã đến mức tối đa, gần như mọi phương diện đều gặp chướng ngại. Trong khoảng mười năm gần đầy, gần như không có tiến bộ thêm nữa. Nếu không cũng sẽ mãi mà không xuất hiện Hồn Đạo Sư cấp mười. Hơn nữa, một phần vì ý kiến của giai tầng thống trị hiện giờ là hoàng thất vẫn chưa thống nhất với nhau, nghiên cứu cứ thế mà mãi ngừng trệ.
- Năm đó, sau khi đế quốc Nhật Nguyệt bị ba đế quốc bên phía đại lục Đấu La hợp lực đánh bại, cái tên đại lục Nhật Nguyệt theo đó mà biến mất, đế quốc đã từng dốc toàn lực đẩy nhanh tiến độ phát triển của Hồn Đạo Khí, chỉ trong vòng một ngàn năm ngắn ngủi, trình độ khoa học kỹ thuật của đế quốc Nhật Nguyệt đã hơn hẳn ba đế quốc còn lại. Nhưng phải công nhận, sự tồn tại của Hồn Sư quá mức nguy hiểm, bên đế quốc chúng tôi vẫn còn e ngại nên mới không rục rịch làm bừa.
- Có thể nói, theo sự tiến bộ của Hồn Đạo Khí thì trình độ của quốc gia cũng tăng lên. Hoàng Thất dần dần cho rằng vấn đề bảo vệ đất nước không còn đáng lo nữa, thậm chí còn có thực lực tranh đấu trên đại lục. Thế nên, chính sách của hoàng thất bắt đầu thay đổi, làn gió hưởng thụ hoang lạc dần lan rộng khắp nơi. Hai tầng lớp giàu nghèo ngày càng xa cách, mâu thuẫn giữa quý tộc và dân thường không ngừng dâng cao, nhất là vài thập niên gần đây, thậm chí có nơi còn xuất hiện bạo động. Ngươi có biết, khi đó, lựa chọn chính xác nhất của tầng lớp thống trị là gì không?
Nếu là hai năm trước, có lẽ Hoắc Vũ Hạo không thể trả lời được câu hỏi này của Quất Tử, nhưng sau hai năm huấn luyện dưới kế hoạch Cực Hạn Đan Binh, kiến thức của hắn được bổ sung thêm rất nhiều, nhất là mảng chính trị và lịch sử đại lục.
- Phát động chiến tranh để xoa dịu mâu thuẫn trong nước. Bắt đầu quá trình xâm lược để giải quyết những mâu thuẫn đã phát sinh. Chiến tranh, chiếm được càng nhiều thì sẽ càng xuất hiện nhiều quý tộc. tai . Dân thường cũng có thể nhờ vào chiến công mà trở thành quý tộc. Mâu thuẫn trong xã hội thông qua đó mà giảm dần, ít nhất sẽ không còn bùng phát với quy mô lớn nữa.
Kha Kha ngồi cạnh nghe không hiểu mô tê gì, nhưng Quất Tử nhìn Hoắc Vũ Hạo trả lời một cách bình thản như vậy, lưng cô lại ướt đẫm mồ hôi lạnh:
- Ngươi càng lúc càng giống gián điệp. Nhưng xét ra vẫn chưa đủ tư cách.
Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo khẽ ngưng lại nhưng tích tắc sau liền khôi phục bình thường, bình thản nói:
- Ta vốn là trao đổi sinh từ học viện Sử Lai Khắc, nên có lẽ không được hoan nghênh đúng không? Gián điệp hay không gián điệp ta cũng chẳng quan tâm lắm, bản thân ta không phải là người phục vụ cho quốc gia nào. Nhưng nếu có thể, ta vẫn cố gắng không để chiến tranh nổ ra.
Quất Tử mỉm cười nói:
- Vũ Hạo, ngươi có biết mục tiêu của cả đời ta là gì không?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.
Hai mắt Quất Tử híp lại, cô ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, thì thào:
- Ta ghét chiến tranh, ta căm thù chiến tranh. Nhưng ta muốn báo thù cho cha ta. San bằng Tinh La là mục tiêu sinh tồn của ta.
Cô nói đến đây, ánh mắt vốn dịu dàng thoáng trở nên lạnh lùng băng giá, cô giống như vừa đeo lên một chiếc mắt kính, che giấu đi con ngươi thật của cô.
Hoắc Vũ Hạo chấn động, trong ấn tượng của hắn, Quất Tử vốn là người theo chủ nghĩa hòa bình, hắn không ngờ Quất Tử lại có thể thốt lên câu nói như vậy.
Quất Tử quay đầu nhìn hắn mỉm cười:
- Nghe câu trả lời của ta cảm thấy không thoải mái đúng không? Ta biết ngươi là người đế quốc Tinh La. Ta không mong sau này chúng ta sẽ tái ngộ tại chiến trường. Kha Kha, chúng ta đi thôi.
Sau câu nói của Quất Tử, kiện Toàn Địa Hình Tam Trắc Hồn Đạo Khí lại một cần nữa chuyển động, Quất Tử nhắm hai mắt lại trông như đã bắt đầu minh tưởng.
Hoắc Vũ Hạo ngồi cạnh im lặng nhìn cô, tâm trạng có chút nặng nề. Quất Tử mang đến cho hắn một cảm giác cô ta không phải là người đơn giản. tuy hiện nay cô chỉ là một Hồn Đạo Sư cấp năm, nhưng theo những gì cô ấy nói, Hoắc Vũ Hạo chợt nhận ra cô ta tuyệt đối không phải là một Hồn Đạo Sư chỉ đắm chìm vào nghiên cứu. Trong lòng cô rốt cuộc đang che giấu những gì?
Giết cô ta?
Bỗng nhiên, trong lòng Hoắc Vũ Hạo xuất hiện một cảm giác nguy hiểm, sát khí vô thức nổi dậy. Không hiểu tại sao hắn lại có suy nghĩ trong tương lai không xa, cô gái xinh đẹp này rất có thể sẽ là một kẻ thù mang đến ình uy hiếp rất lớn. Tuy cô ta che giấu tâm tư rất giỏi nhưng ban nãy, một chút sơ hở đã đủ làm hắn rung động không thôi. Khả năng che giấu của cô ta còn giỏi hơn cả hắn wnxa.
Nhưng mà, hắn có thể ra tay không?
Không thể.
Hắn không sao quên được ánh mắt đầy cảm xúc khi Quất Tử gọi tiếng cha vào tối hôm qua. Cảm giác đồng cảm với nỗi đau mất người thân đã khiến hắn không thể nào ra tay được.
- Ngươi đã nghĩ như vậy, tại sao còn nói cho ta biết nhiều đến thế?
Hoắc Vũ Hạo rốt cuộc không kiềm được phải lên tiếng hỏi.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt xuất hiện ngăn cách Kha Kha đang ngồi phía trước, đây là tác dụng từ Hồn Đạo Khí cách âm, rõ ràng là không muốn Kha Kha nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người ngồi phía sau, Quất Tử xoay đầu cười nói:
- Vì ngươi còn quá non nớt, chưa đủ tư cách là đối thủ của ta. Nếu có ngày ta thật sự phải chết trên chiến trường, ta hi vọng mình có thể chết trong tay ngươi. Được cảm nhận hương vị cái chết giống cha ta ngày xưa, nghe cũng có vẻ không tệ.
Tâm trạng của Hoắc Vũ Hạo lại chấn động, hắn nhìn thấy trong đáy mắt của Quất Tử là hình ảnh của mình ngày xưa, đây là hắn thuở vừa rời khỏi phủ Công Tước, chẳng qua do cô che giấu quá tốt nên trước nay hắn chưa từng phát hiện. Tất cả cũng vì bữa cơm hôm qua mới gợi ra được bí mật mà cô chôn giấu tận sâu trong đáy lòng.
- Ngươi dựa vào gì mà đòi tham gia chiến tranh?
Hoắc Vũ Hạo trầm giọng hỏi. Quất Tử tuy là Hồn Đạo Sư cấp năm, Hồn Lực còn đến bậc Hồn Vương nhưng Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không hề e ngại thực lực của cô.
Quất Tử mỉm cười nói:
- Ngươi đoán thử xem? Ta chỉ có thể nói, vũ lực chưa chắc có thể quyết định tất cả.
Cô hiển nhiên đã suy nghĩ kỹ càng, nhưng làm sao nói hết cho Hoắc Vũ Hạo biết được.
- Hôm nay những lời ta nói với ngươi chỉ do nhất thời bộc phát mà thôi. Thật lòng ta không lưu luyến mấy cuộc sống tại thế giới này, vì căn bản, trên đời này không còn gì đáng để ta lưu luyến. Nhưng ta phải sống, để báo thù cho cha và mẹ. Ta hoàn toàn cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của mẹ ta khi nghe tin cha ta tử trận. Trong giây phút ấy, cả thế giới dường như đều sụp đổ. Thôi được rồi, ta biết ngươi không tin ta có thể làm được, ngươi cứ coi như mình vừa nghe ta kể chuyện cũ ngày xưa đi.
Nói xong, Quất Tử liền thu hồi kiện Hồn Đạo Khí cách âm.
Thật sự chỉ là chuyện cũ ngày xưa sao? Hoắc Vũ Hạo không thể xác định được, nhưng Vận Mệnh Nhãn trên trán hắn lại khẽ chấn động, rất khẽ, dường như nó muốn nói cho hắn biết cái gì đó, có điều, khi hắn cẩn thận cảm nhận thì lại không phát hiện được bất cứ gì.
Hoắc Vũ Hạo liếc mắt nhìn Quất Tử thật sâu, lòng tiếp tục thầm suy nghĩ.
Kha Kha ở phía trước hoàn toàn không nhận ra hai người sau lưng vừa trò chuyện với nhau, cô đang bận dốc toàn lực chăm chú vận chuyển Hồn Lực. Lúc này kiện Hồn Đạo Khí đã đi đến một nhánh của dãy núi Cảnh Dương, lúc này, tác dụng của mấy cái chân bắt đầu phát huy. Quá trình di chuyển vẫn chòng chành như trước, nhưng tốc độ không hề giảm bớt, quả cầu kim loại dưới sự điều khiển của Kha Kha không ngừng tiến về phía trước, lát sau, bọn hjo đã đến được một sườn núi nhỏ.
Quất Tử cũng không tiếp tục trò chuyện với Hoắc Vũ Hạo nữa, cô lấy giấy bút ra, vừa quan sát vừa cẩn thận ghi chép lại, hiển nhiên đây là bản báo cáo quá trình thử nghiệm kiện Toàn Địa Hình Tham Trắc Hồn Đạo Khí.
- Kha Kha, nếu cậu mệt cứ nói một tiếng.
Quất Tử nhắc nhở.
- Ừ.
Kha Kha đáp, gương mặt cô đã có chút tái nhợt, Hồn Lực cuồn cuồn di chuyển, điên cuồng chui vào trong kiện Hồn Đạo Khí khổng lồ này.