Đấu La Đại Lục 2

"Cách, Cách." Cái còng tay màu vàng nháy mắt chụp lên cổ tay Hoắc Vũ Hạo, nhất thời một lực lượng cấm chế từ còng tay truyền ta toàn thân. Đây hẳn cũng là một kiện hồn đạo khí, có tác dụng ngăn chặn hồn lực vận chuyển khá tốt.
    Vương Thiểu Kiệt bước đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, trong mắt lộ vẻ ngoan độc, nắm đầu Hoắc Vũ Hạo, (lên gối, ủa không phải) tay phải tung ra một quyền nặng nề nện lên bụng hắn. (thế đánh của thằng này khó hiểu quá....)
    Hoắc Vũ Hạo bị đánh nặng đến mức gập cả eo, cắm mặt xuống đất. Cơn đau kịch liệt do dạ dày quặn thắt khi phải chịu một lực tác dụng quá lớn khiến hắn cau mày, sát khí lóe ra.
    Còn may hắn có thể lấy đại cục làm trọng, thật lòng hắn rất muốn bạo khởi giết người. "Các người nghĩ cái còng tay hồn đạo khí bất quá cấp 6 này có thể áp chế ta sao?"
    - Không phải ngươi đánh giỏi lắm sao? Lão tử sẽ cho ngươi nếm thử uy phong Nhật Nguyệt thập đại khốc hình, mang đi. (DG: 10 hình phạt kinh khủng do bọn NN nghĩ ra, nói chung không bằng Mĩ ngày xưa được đâu, tui sợ nhất cái khốc hình... thọt cù léc, không thể nào không khai....)
    Gương mặt Vương Thiểu Kiệt hắc ám toát ra cái vẻ dương dương tự đắc, cuối cùng cũng vào tay ta.
    Tên này tỉnh lại bất quá còn chưa đến ba ngày, nhưng thống khổ mà Hoắc Vũ Hạo ban cho lại khắc sâu bên trong não bộ. Còn may, ngoại trừ việc thỉnh thoảng cảm thấy hoảng hốt ra, cái tên này cũng không bị thương gì quá nặng.
    Tỉnh dưỡng ăn uống hai ngày, tình trạng cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, đúng lúc đó lại nghe nói Hoắc Vũ Hạo cùng với Quất Tử, Kha Kha vừa mới trở về.
    Hiên Tử Văn đúng là đã sắp xếp chuyện xích mích chu đáo ổn thỏa. Vương Thiểu Kiệt cũng không đáng lo ngại, bên phía Hoàng gia cũng nể mặt vị nghiên cứu viên nổi tiếng đệ nhật Minh Đức Đường. Nhưng Hiên Tử Văn lại không ngờ Vương Thiểu Kiệt lòng dạ tiểu nhân, có thù tất báo, không quan tâm tới sự nhắc nhở của lão, gọi ngay đội an ninh Hoàng gia tới. Nhưng bọn họ không có quyền nên không dám làm càn bên trong ký túc xá học viện, đành ôm cây đợi thỏ ngay ngoài cổng ký túc xá chờ Hoắc Vũ Hạo ra ngoài, mới xông tới bắt người.
    Kỳ thật Vương Thiểu Kiệt rất hy vọng Hoắc Vũ Hạo phản kháng, nếu hắn đủ ngông cuồng như hôm trước mà công kích đội an ninh Hoàng gia, vậy thì dù hắn có bị giết ở chỗ này, cũng không ai có thể nói gì được. Thế nhưng Hoắc Vũ Hạo cực kỳ thông minh thúc thủ chịu trói, khiến hắn thất vọng trong lòng mà phát tiết.
    Vị trung niên dẫn đầu ngăn cản Vương Thiểu Kiệt không cho tiếp tục ý đồ đánh đập Hoắc Vũ Hạo, nghiêm giọng quát:
    - Người này ta sẽ mang về đội an ninh làm việc, sẽ chăm sóc hắn thật tốt cho ngươi. Nhưng trong này thì không được, đừng quên đây là chỗ nào.
    Vương Thiểu Kiệt xoa xoa hai tay nói.
    - Được, biểu ca, nhất định phải xuống tay thật tàn nhẫn, ta đi với biểu ca.
    Vị trung niên nọ lắc đầu:
    - Không được! Ngươi cứ ở lại học viện là được. Làm vậy chuyện này sẽ không dính dáng gì đến ngươi nữa. Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, sao vẫn cứ ngu ngốc như thế? Hiên Tử Văn còn ra mặt nói giúp cho tiểu tử này, cấp trên cũng đã đáp ứng rồi, ngươi lại dính vào, muốn liên can lắm hả? Cư xử cho phải một chút, xem như không biết chuyện này thì hơn, việc gì cần ta biết tự làm.
    - Thôi được rồi.
    Vương Thiểu Kiệt mặc dù không cam lòng, nhưng vẫn đáp ứng, xem ra hắn cũng không phải là ngu hết thuốc chữa. Nhìn ngó láo liên xung quanh thấy không có ai khác, mới lập tức bước nhanh bỏ đi.
    Vị trung niên đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, nở nụ cười lạnh nhạt:
    - Thực xin lỗi, tiểu huynh đệ, chỉ có thể trách ngươi vận khí không tốt. Người của Hoàng thất, vậy mà ngươi cũng dám động tới? Đến từ Học Viện Shrek thì sao, chúng ta trở về tâm sự một chút nhé.
    Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn tinh tường nhận thấy hàn ý lạnh lùng trong nụ cười giả tạo của y. Hắn biết, tên này chắc chắn lợi hại hơn Vương Thiểu Kiệt nhiều lần. Bản thân bị y bắt giữ đoán chừng khó mà có kết quả gì tốt đẹp, dù vậy Hoắc Vụ Hạo vẫn như trước không hề phản kháng.
    - Ta chỉ hy vọng các ngươi không hối hận là tốt rồi.
    Một gã Hồn Vương bên cạnh tát một cái lên đầu Hoắc Vũ Hạo, sẵng giọng quát:
    - Còn dám ngang tàng giỡn mặt đội an ninh Hoàng gia chúng ta, chán sống rồi à? Đội trưởng, lúc về cứ giao hắn cho ta.
    Vị trung niên mà Vương Thiểu Kiệt gọi là biểu ca vung tay lên, nói:
    - Đi, về rồi tính.
    Hai gã Hồn Vương xô đẩy Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng vô cùng hợp tác theo sát bọn họ đi ra ngoài, vẻ mặt hờ hững, chẳng hề kích động chút nào.
    Đội an ninh Hoàng gia thực ra ngày thường chẳng đụng chạm gì đến người ngoài, chủ yếu giám sát thành viên Hoàng tộc, cùng với những việc này kia của các chủ nhân bên trong Hoàng thành, trực tiếp chịu trách nhiệm trước Hoàng tộc đế quốc Nhật Nguyệt. Đội trưởng đội an ninh này tên là Từ Mặc Trầm, y cũng chỉ phụ trách các thân vương trong Hoàng tộc, cũng có thể nói là nắm quyền trên bọn họ. Bản thân y cũng là thành viên trực hệ chân chính của Hoàng tộc. Còn Vương Thiểu Kiệt bất quá chỉ là nhánh phụ trong Hoàng gia mà thôi, nhưng cũng vì có một ít quan hệ với Từ Mặc Trầm, nên mới có thể mời y đến.
    Từ Mặc Trầm có thể bước lên làm đội trưởng đội an ninh Hoàng gia, hoàn toàn là tự nhiên bằng chính tu vi khá tốt, chứ không hoàn toàn dựa vào thế lực gia tộc. Hơn nữa y là một hồn sư, một hồn sư am hiểu sử dụng hồn đạo khí, chứ không phải hồn đạo sư. Bởi vì, y thừa hưởng võ hồn cường đại do huyết mạch trực hệ Hoàng tộc truyền xuống. Trong đội an ninh Hoàng gia, y được xem là người nổi bật có thực lực đứng đầu.
    Nhìn thấy vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo cực kỳ bình tĩnh, Từ Mặc Trầm cũng cảm thấy hơi lo lắng. Dù sao thì thanh niên trước mặt cũng đến từ Học Viện Shrek.
    Khi Vương Thiểu Kiệt tìm đến, nói là bị một thiếu niên Học Viện Shrek đánh lén, tên thiếu niên kia có vẻ là hồn sư hệ tinh thần hiếm thấy, căn bản hắn không kịp phát huy năng lực. Hơn nữa, thiếu niên kia tu vi chỉ chừng tam hoàn mà thôi.
    Học Viện Shrek có đầy đủ ảnh hưởng trên bất kỳ một quốc gia hàng đầu đại lục. Từ Mặc Trầm tham gia vào việc này thực ra xuất phát từ tính tò mò, y muốn xem Học Viện Shrek có thể vĩ đại đến mức nào, nếu không, dù Vương Thiểu Kiệt có bị đánh nặng hơn nữa y cũng chẳng quản.
    Hoắc Vũ Hạo nhìn qua quả thật tuổi rất trẻ, nhưng Từ Mặc Trầm lại tinh tường thấy rõ người thanh niên này không đơn giản. Đối diện nhiều người đến bắt mình mà không kích động, mặc dù lời nói có chút uy hiếp, nhưng ngay cả việc bị Vương Thiểu Kiệt đánh cũng không nóng giận chửi ầm lên, thần sắc thong dong hờ hững, dĩ nhiên là có chỗ dựa nào đó.
    Nghĩ đến đây, y phóng mắt, gọi một gã dưới tay nói:
    - Ngươi đi thông báo cho Học Viện Nhật Nguyệt một tiếng, bảo chúng ta đến mời đệ tử tên là Hoắc Vũ Hạo đi hỗ trợ điều tra.
    Tên đó ngơ ngác nghi hoặc, nhưng nhìn thấy ánh mắt Từ Mặc Trầm lạnh lùng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng quay đi.
    Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
    - Giao tiếp với người thông minh lúc nào cũng sảng khoái, không biết vị đại ca này xưng hô thế nào?

    Từ Mặc Trầm nở nụ cười:
    - Người trẻ tuổi, thoạt nhìn ngươi cũng không sốt ruột chút nào a! Có điều, ngươi không thuộc về đế quốc Nhật Nguyệt, bất kể ngươi dựa vào cái gì, ta cũng không thể tay không mà về. Ngươi chạm đến người của Hoàng gia chúng ta, chỉ là phải chịu một vài sự dạy dỗ thỏa đáng. Để xem người mà ngươi trông cậy tới nhanh hay chậm, nếu mà quá chậm, có lẽ phải chịu xấu hổ một chút.
    Hoắc Vũ Hạo vẫn mỉm cười như trước:
    - Nhìn thấy rõ, ngươi và Vương Thiểu Kiệt dường như cũng không quá thân thiết, mà có vẻ hắn cũng không phải là người quá quan trọng của Hoàng gia, đâu cần tự đi tìm phiền toái vậy chứ? Ta đúng là không phải công dân đế quốc Nhật Nguyệt, nhưng cũng có thể là một củ khoai lang nóng phỏng tay. Bây giờ hối hận còn kịp đó.
.........................
    Minh Đức Đường.
    Kính Hồng Trần đang im lặng ngắm nhìn phôi thai hồn thú 10v năm. Hắn đã có đủ chín hồn hoàn, dĩ nhiên không cần thứ này ình, nhưng cháu của hắn thì được a! Tiếu Hồng Trần, Mộng Hồng Trần là hai huynh muội hắn yêu thương nhất. Lần này hai đại học viện trao đổi, hắn cũng vì muốn cho hai huynh muội có cơ hội đi ra ngoài, có cơ hội tăng cường hiểu biết, thực lực, tu vi. Ở phương diện bồi dưỡng hồn sư, không có nơi nào có thể so sánh với Học Viện Shrek cả.
    - Đường chủ.
    Lâm Giai Nghị vội vội vàng vàng tiến vào phòng.
    - Tên khốn! Sao không gõ cửa?
    Kính Hồng Trần giật mình cả giận.
    Lâm Giai Nghị sợ hãi quỳ một gối thật thà nói:
    - Đường chủ, Hoắc Vũ Hạo bị đội an ninh Hoàng gia mang đi rồi.
    - Hử?
    Hai mắt Kính Hồng Trần tròn xoe ngạc nhiên
    - Đội an ninh Hoàng gia? Sao lại có chuyện này?
    Lâm Giai Nghị đã biết rõ sự tình mâu thuẫn xích mích hôm nọ của Hoắc Vũ Hạo và Vương Thiểu Kiệt. Vương Thiểu Kiệt ma cũ bắt nạt ma mới, ngược lại bị Hoắc Vũ Hạo dùng hồn kĩ thuộc tính tinh thần đập cho hôn mê hết mười ngày, mọi chuyện đều do Hiên Tử Văn tìm hắn cho biết. Lập tức, hắn rành mạch kể từ đầu chí cuối sự tình đã xảy ra.
    Vừa nghe nói xong, sắc mặt Kính Hồng Trần đột ngột trở nên khó coi cực kỳ:
    - Mấy thằng nhóc con đội an ninh Hoàng gia này muốn tạo phản sao? Dám đến Học Viện Nhật Nguyệt của ta bắt người, ai cho bọn nó lá gan to vậy? Lão phu sẽ thay bệ hạ chỉnh đốn chúng nó, chúng ta đi.
    Nói xong, hắn liền đi nhanh ra cửa.
    Lâm Giai Nghị vội nhắc nhở:
    - Đường chủ, người phải nhanh một chút, đội an ninh Hoàng gia mà ra tay, ta chỉ e Hoắc Vũ Hạo sẽ bị bọn họ. . . . . .
    - Biết rồi.
    Ánh mắt Kính Hồng Trần lóe hàn quang, hiển nhiên đã động đến nộ hỏa trong lòng. Dù hắn không quan tâm sống chết của Hoắc Vũ Hạo, nhưng tuyệt đối không được phép chết ở Học Viện Nhật Nguyệt trong hai năm này. Mạng Hoắc Vũ Hạo còn không phải là cái mạng của cháu trai, cháu gái hắn sao chứ? Vốn hắn không cho rằng Hoắc Vũ Hạo là một hồn đạo sư giỏi giang gì, Hoắc Vũ Hạo tham gia trao đổi sinh, phần lớn nguyên nhân là cấp cho hắn một cái bùa bảo mệnh cho cháu hắn thôi.
    Đồng thời, hắn biết rõ ràng tầm quan trọng của Hoắc Vũ Hạo đối với Học Viện Shrek ra sao, hồn sư võ hồn thuộc tính cực hạn, lại còn là võ hồn song sinh a! Kính Hồng Trần không biết thèm nhỏ dãi đến mức nào, nhưng trước đó nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo đứng bên cạnh Long Thần đấu la Mục lão, hắn đã biết bản thân vô pháp lung lạc kẻ này.
    Nếu Hoắc Vũ Hạo thật sự xảy ra chuyện. . . . . . Kính Hồng Trần thực sự không dám nghĩ tiếp. Không hẳn chỉ là vấn đề của hai đứa cháu hắn, mà xem ra có thể Học Viện Shrek sẽ bạo động, lập tức đứng về phía đối lập với đế quốc Nhật Nguyệt, thậm chí có thể khởi phát công kích trực tiếp vào Học Viện Nhật Nguyệt.
    Hắn đã từng ghé qua Học Viện Shrek, cường giả như mây. Ngay cả Bản Thể Tông cũng kinh hãi thối lui, bản thân hắn cũng phải để lại một kiện hồn đạo khí cấp 9 mới có thể toàn vẹn trở ra.
    Trong tâm, hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận mình e ngại Học Viện Shrek, nhưng thực tế, hắn kiêng dè Học Viện Shrek rất sâu sắc. Nội tình của một học viện có lịch sử cả vạn năm, có thể khủng bố đến mức nào chứ? Danh hiệu đệ nhất đại lục cũng không phải chỉ kêu cho oai như vậy. Trong ba đế quốc của Đấu La đại lục, không biết tiềm ẩn bao nhiêu thế lực lớn nhỏ mạnh mẽ của Học Viện Shrek, ngay cả đế quốc Nhật Nguyệt còn không dám manh động nữa là.
    Hoàng cung đế quốc Nhật Nguyệt.
    Quất Tử khi đến gần hoàng cung còn khoảng 1km thì thu hai cánh hạ xuống. Trên không trung Minh Đô đều có lệnh cấm phi hành, nhất là khu vực trung tâm. Hồn đạo sư vệ đội phụ trách tuần tra đã chặn nàng lại, buộc nàng phải lập tức hạ cánh.
    Quất Tử vẫn đeo bộ mặt lạnh lùng, lấy ra một lệnh bài. Một lệnh bài màu vàng nhạt, trên đó khắc hình một hỏa long đang nhe nanh múa vuốt.
    Hồn đạo sư vệ đội nhìn thấy khối lệnh bài, lập tức toàn bộ quỳ rạp xuống đất, cung kính hành lễ.
    Quất Tử cũng không để ý đến, lập tức chạy đến cổng chính hoàng cung.
    Nàng nhất định không để hắn xảy ra chuyện gì.
    Nàng biết rất rõ đội an ninh Hoàng gia có những thủ đoạn gì, chỉ e hắn bước vào một buổi, sẽ không còn thấy Hoắc Vũ Hạo nguyên vẹn đầy đủ bước ra.
    Vừa phóng như bay, vừa giơ cao Hỏa Long lệnh, khi nàng vọt qua cổng hoàng cung, không ai dám ngăn cản, ngược lại toàn bộ thủ vệ binh quỳ một gối xuống đất, hành lễ với nàng. Điều đó cho thấy khối lệnh bài của nàng có uy quyền lớn đến cỡ nào.
    Khối Bát Trảo Hỏa Long lệnh này có ý nghĩa rất lớn, đi lại trong hoàng cung không bị bất kỳ ai ngăn cản.

    Bỏ qua sảnh chính hoàng cung, Quất Tử theo đường bên hông quen thuộc chạy vào bên trong, tay vẫn giơ cao lệnh bài. Chỉ có như vậy mới không bị chặn lại hỏi han, tốc độ mới đạt được nhanh nhất.
    Ước chừng chạy gần mười phút, nàng đến một tòa cung điện nguy nga, cầm trong tay lệnh bài lao đến cổng cung điện, bước chạy của nàng mới từ từ chậm lại.
    Thủ vệ môn nhìn thấy nàng lại không quỳ xuống, mà một người trong đó bước lên mỉm cười chào đón:
    - Quất Tử tiểu thư, tiểu thư đã tới, điện hạ đang ở thư phòng đọc sách đó.
    - Ừm, cám ơn, ta muốn gặp điện hạ.
    - Được, tiểu thư theo ta.
    Thủ vệ không hề chậm trễ, dẫn Quất Tử đi vào trong, nàng cũng thuận thế cầm Bát Trảo Hỏa Long lệnh đi theo.
    Thủ vệ dẫn nàng đi vào cửa nhỏ bến trái đến trước thư phòng. Nơi này cũng có vài người hầu đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy Quất Tử, không đợi ai sai bảo đã tự đi vào bẩm báo.
    Quất Tử thở sâu, ổn định lại tâm tình và trạng thái. Nàng biến lại thành cô gái lạnh lùng bình tĩnh. Nàng biết rõ người mà nàng sắp diện kiến đây, cực kỳ thông minh, nếu chỉ vô ý một chút, sẽ lộ ra dấu vết.
    - Quất Tử đến đây ư? Vào đi, không phải ta bảo trước rồi sao, chỉ cần là nàng không cần bẩm báo cứ dẫn nàng vào.
    Cửa phòng rộng mở, những người hầu hối hả đi tới, cung kính thi lễ với Quất Tử.
    Quất Tử nhẹ bước vào bên trong.
    Cung điện tráng lệ nhưng không hề mất đi nét cổ kính. Hình trên Bát Trảo Hỏa Long lệnh có thể tùy ý nhìn thấy ở nhiều nơi trang trí cung điện này. Sau bàn học, một thanh niên ngồi đó, ánh mắt hiền lành nhìn nàng.
    Thanh niên nọ nhìn khoảng 27-28 tuổi, quần áo rất giản dị mộc mạc, đôi mắt sáng người rất có thần thái, tướng mạo dù không kể là anh tuấn, nhưng lại có uy nghiêm vương giả.
    - Quất Tử tham kiến điện hạ.
    Quất Tử vội vàng tiến lên vài bước, quỳ xuống.
    Thanh niên áo trắng phất tay, một luồng hồn lực dịu dàng nâng cơ thể của nàng:
    - Được rồi, ngươi và ta có cần khách sáo thế không? Tim đập nhanh hơn bình thường, xảy ra chuyện gì?
    Quất Tử tâm niệm thay đổi thật nhanh, dừng trước cửa, nàng còn rất vội vã, lúc này tâm tình đã tốt hơn nhiều, nghiêm túc nói:
    - Điện hạ, có một cơ hội tốt, chúng ta cần phải nắm lấy.
    - Hả? Cơ hội tốt?
    Thanh niên áo trắng tò mò hỏi han
    Quất Tử nói:
    - Sự tình là thế này. Cùng ta bái Hiên lão sư làm thầy có môn hạ hoàng thất ngoại hệ đệ tử Vương Thiểu Kiệt, trước đó bị một trao đổi sinh đến từ Học Viện Shrek đánh. Hôm sau, Hiên lão sư giao phó ta và Kha Kha đi cùng trao đổi sinh nọ ra ngoài thí nhiệm hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc, ta đã quan sát được người đệ tử Học Viện Shrek này rất không bình thường.
    Hứng thú của thanh niên áo trắng dường như bị điểm này thu hút:
    - Không bình thường như thế nào?
    Quất Tử nói:
    - Căn cứ vào quan sát của ta, người này là hồn sư võ hồn song sinh, đế quốc Nhật Nguyệt chúng ta từ xưa đến nay chưa hề xuất hiện lấy một người.
    - Rất thú vị.
    Thanh niên áo trắng ý bảo Quất Tử nói tiếp. 
    Quất Tử nói:
    - Theo ta được biết, lần này hai đại học viện trao đổi học sinh, còn có Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần trong đó, địa vị bọn họ ở trong lòng Đường chủ có lẽ ngài cũng rõ ràng. Người trao đổi sinh của Học Viện Shrek này, e là địa vị cũng không thấp. Mà sáng sớm hôm nay, Vương Thiểu Kiệt dẫn người của đội an ninh Hoàng gia đến bắt người đó đi. Chuyện này Đường chủ đã biết. . . . . .
    Vừa nghe đã hiểu, thanh niên áo trắng nọ trả lời:
    - Ừ, có thể khiến Đường chủ coi trọng, không phải việc nhỏ, ý của ngươi là...?
    Quất Tử nói:
    - Đường chủ trong đế quốc chúng ta có địa vị hết sức quan trọng. Phần lớn hoàng tử đều có giao tình không tồi, chỉ là bệ hạ từng ban pháp lệnh, yêu cầu thành viên hoàng gia không được tiếp xúc với Minh Đức Đường, các hoàng tử mới không ai dám vi phạm thôi.

    Thanh niên áo trắng gật đầu thừa nhận:
    - Ta cũng vậy.
    Quất Tử lại nói:
    - Đội an ninh Hoàng gia vài năm nay cũng khá càn rỡ, ngay cả lần này việc trao đổi sinh của Học Viện Shrek, bọn họ cũng không hề thông báo cho Học Viện Nhật Nguyệt đã ra tay bắt người trước, Đường chủ có lẽ sẽ tức giận. Điện hạ dĩ nhiên không có cơ hội đến Minh Đức Đường gặp gỡ Đường chủ, nhưng nếu chuyện này được điện hạ ra tay xử lý trước, ta tin trong lòng Đường chủ sẽ lưu lại một ấn tượng sâu sắc.
    Thanh niên áo trắng toát ra một vẻ khen ngợi:
    - Tốt lắm, Quất Tử, ngươi thật sự là càng ngày càng thông minh. Chuyện này ngươi quan sát thực rất tinh tế. Đi thôi, theo ta đến thăm đội an ninh Hoàng gia một chuyến. Hiện tại đội trưởng là Từ Mặc Trầm, cái tên vô liêm sỉ này cũng khá kiêu ngạo đây... cũng nên chỉnh đốn một chút.
    Quất Tử bước nhanh đi đến phía sau người thanh niên, cùng với tiếng bánh xe kêu nho nhỏ, nàng đẩy hắn đi.
    Đúng vậy, người thanh niên áo trắng đó đang ngồi trên xe lăn, hai chân hắn hầu như là không thấy chút nào đến tận xương hông, vạt quần rỗng tuếch.
    Thế nhưng đừng bao giờ coi thường người thanh niên tàn tật này, bởi vì hắn chính là đại hoàng tử của đế quốc Nhật Nguyệt, cũng là đương kim thái tử, người thừa kế ngai vị chính thức của đế quốc, Từ Thiên Nhiên.
    Sau khi cha chết trận, mẹ đau buồn quá cũng mất đi, Quất Tử lưu lạc bên ngoài, gặp được Từ Thiên Nhiên. Khi đó Từ Thiên Nhiên chưa tàn tật, đã thu nhận lấy nàng, hơn nữa còn bồi dưỡng đưa nàng vào Học Viện Nhật Nguyệt học tập.
    Thời gian trôi qua, Quất Tử không khiến Từ Thiên Nhiên thất vọng. Tốc độ phát triển càng lúc càng nhanh trong khổ tu. Cũng do mối quan hệ vi diệu của hai người, Từ Thiên Nhiên đối với nàng thật tâm tín nhiệm, Quất Tử đối với hắn cũng cực kỳ trung kiên.
    Ngày trước, khi Từ Thiên Nhiên bị tập kích, Quất Tử vì bảo vệ chủ, trên lưng nhận hai đao, suýt nữa ngọc nát hương tan. Lần đó đối với Từ Thiên Nhiên là một đả kích thật lớn, nhưng cũng từ đó Quất Tử trở thành tâm phúc trong tâm phúc của hắn. Đối với Quất Tử, hắn hầu như là tin tưởng vô điều kiện. Mối thâm cừu huyết hận trong lòng mà Quất Tử dành cho đế quốc Tinh La hắn cũng là người biết rõ. Nàng là người bình tĩnh, quả quyết, hắn cực kỳ yêu thích.
    Địa vị Từ Thiên Nhiên ở Hoàng gia đế quốc Nhật Nguyệt vốn vững như bàn thạch, việc tiếp nhận ngai vị hầu như là ván đã đóng thuyền. Nhưng sau khi bị tập kích, hắn mất hai chân, trở thành phế nhân, khiến địa vị giảm sút nghiêm trọng. Dù sao, đế vương một nước bị tàn tật, ảnh hưởng với quốc gia không nhỏ chút nào.
    Nhưng Từ Thiên Nhiên lập tức cho thấy một bàn tay sắt, gác lại thương tổn, lấy thủ đoạn lôi đình vạn quân trấn áp lời gièm pha, thậm chí tìm ra kẻ đứng sau bức màn ám toán, là một trong những huynh đệ của hắn.
    Không ai biết Từ Thiên Nhiên làm cách nào, nhưng người huynh đệ kia cuối cùng bị lăng trì trong tẩm cung, cả tẩm cung đều biến thành máu đỏ.
    Từ đó về sau, không còn bất kỳ ai dám nghi ngờ hắn, dám nói về khuyết tật của hắn nữa. Hắn coi như đã bảo vệ tốt vị trí thái tử.
    Vài năm gần đây, Hoàng Đế đế quốc Nhật Nguyệt thân thể không tốt, thường xuyên ốm đau bệnh tật, mấy huynh đệ kia của Từ Thiên Nhiên lại bắt đầu rục rịch, khuyết tật của hắn cũng bị đem ra bàn luận.
    Nhưng thời điểm này Từ Thiên Nhiên lại yên lặng điềm tĩnh, không có động thái nào cả. Dù vậy chẳng ai can đảm bỏ qua sự tồn tại của hắn. Hắn, vẫn như trước là người thừa kế thứ nhất của đế vị trong đế quốc Nhật Nguyệt.
    Quất Tử giúp Từ Thiên Nhiên rời khỏi điện thái tử, hộ vệ lập tức theo hầu.
    Tổng bộ Đội an ninh Hoàng gia nằm ngay bên trong hoàng cung, mặc dù cũng chỉ nằm ở "hang cùng ngõ hẻm", nhưng vẫn có thể thấy rõ tầm quang trọng của nó đối với Hoàng thất.
    - Quất Tử, gần đây ngươi tu luyện thế nào?
    Từ Thiên Nhiên dịu dàng hỏi.
    Quất Tử nói:
    - Tiến bộ khá chậm chạp. Sau khi trở thành hồn đạo sư cấp 5, có vẻ việc tu luyện của ta đã tới bình cảnh. Tốc độ đề thăng hồn lực chậm rõ rệt, dùng dược vật cũng không thấy hiệu quả, nghiên cứu hồn đạo khí vẫn có tiến triển tri thức, nhưng với hồn đạo sư hiện tại, hồn lực vẫn là căn bản. Bản thân ta tự tin có thể khảo thí vào Minh Đức Đường, nhưng muốn trở thành hồn đạo sư cấp 6 có lẽ phải 3-5 năm nữa. Muốn lên cao hơn, thời gian còn dài hơn nhiều.
    Từ Thiên Nhiên mỉm cười:
    - Đừng lo! Quất Tử, ngươi biết không, ta thích nhất tính cách thẳng thắn của ngươi. Những kẻ bên cạnh ta, dù có quan hệ vô cùng chặt chẽ, có thể thẳng thắn được như vậy ngoài ngươi ra chẳng có ai.
    Quất Tử cúi đầu, nói:
    - Mạng của ta và mọi thứ hiện tại đều do điện hạ cấp cho, ta...
    Từ Thiên Nhiên khoát tay, ngăn lại:
    - Không cần nói việc này! Lúc ngươi chịu thay ta hai đao năm đó, nợ đã trả xong. Quất Tử, thân thể phụ hoàng ngày càng sa sút, chỉ sợ kiên trì không được vài năm nữa. Nếu ngươi thấy phương diện hồn đạo sư tốc độ phát triển quá chậm, thì hy vọng ngươi rời Học Viện Nhật Nguyệt sang đây giúp ta. Không phải ngươi vẫn muốn báo thù sao? Vậy ta sẽ đưa ngươi vào quân đội, ta sẽ đem những chuẩn bị của ta trong quân đội từng bước giao cho ngươi, tùy ý sử dụng.
    - Hả? Sao có thể như vậy được! Điện hạ, ta không được.
    Quất Tử vội la lên, sắc mặt cũng tỏ vẻ lo lắng, khẩn trương. Thế nhưng sâu trong đáy mắt, một nét mừng chợt lóe như không.
    Từ Thiên Nhiên vỗ vỗ lên tay nàng đang đẩy xa lăn, than một tiếng:
    - Cái bộ dáng này của ta hiện tại, làm cách nào mà chỉ huy quân đội được? Binh quyền chính là sức mạnh quan trọng mà mọi đế vương phải nắm giữ. Ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, chỉ có ngươi mới khiến ta yên tâm giao phó quân đội.
    - Điện hạ ...
    - Ngươi chỉ kém danh vọng một chút thôi, nhưng với thông minh tài trí của ngươi, lại nhiều năm đọc binh thư, vài lần cùng ta thao lược chiến trường, còn hiểu biết quen thuộc hồn đạo khí, ta tin chẳng mấy chốc ngươi sẽ là trung tâm quân đội của ta. Ta sẽ cho họ biết, ngươi chính là thê tử của ta, chính là thái tử phi, hoàng hậu tương lai.
    - Điện hạ!
    Quất Tử kinh hãi hô lên, ngừng đẩy xe lăn, dù cho nàng đang nóng lòng đi cứu Hoắc Vũ Hạo, nhưng cũng không thể không phản ứng.
    Quỳ rạp phủ phục trên mặt đất, nàng cất tiếng:
    - Điện hạ. Quất Tử không xứng!
    Từ Thiên Nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve nàng:
    - Sao mà không xứng? Trong lòng ta, chưa bao giờ có cái gì gọi là phân chia giai cấp. Vì đại cục, để có thể danh chính ngôn thuận kế thừa đế vị, ta phải có thái tử phi. Mà người đầu ấp tay gối có thể là người ta không tin tưởng được sao chứ? Việc đó ngươi rất rõ ràng, ngươi là người duy nhất có thể khiến cho ta hoàn toàn tin tưởng. Ta sẽ ban cho ngươi danh phận, cho ngươi quyền lợi, mà việc ngươi phải làm, chính là phò tá ta vững vàng ngồi trên ngai vua. Ta cho ngươi lực lượng để báo thù, càng ủng hộ ngươi đi báo thù. Ta hoàn toàn tuyệt đối dẹp bỏ những tâm tư khác, tâm nguyện duy nhất chính là thống nhất đại lục. Khiến cho ánh sáng của Nhật Nguyệt chiếu khắp ngóc ngách đại lục này, khiến nó một lần nữa đổi tên lại là Đại Lục Nhật Nguyệt.
    Ánh mắt hắn vốn bình tĩnh thì nay đã trở nên nóng cháy, hừng hực hùng tâm.

    Quất Tử khẽ cắn môi dưới, trên thế giới này, có lẽ chỉ có nàng mới hiểu được ý muốn của Từ Thiên Nhiên. Lần đó trọng thương, không chỉ lấy đi hai chân của hắn, mà ngay năng lực nam nhân cũng vậy. Mà ngày này, nàng chờ đợi đã lâu, không có những nước cờ ẩn của Từ Thiên Nhiên, nàng dựa vào cái gì để báo thù? Có điều, lòng trung thành của nàng với Từ Thiên Nhiên chính là chân thật.
    Nhưng Từ Thiên Nhiên không biết cô gái trong lòng hắn trước nay chỉ sống vì báo thù, nửa tháng gần đây, đã lặng lẽ thay đổi nội tâm mà thêm vào đó một bóng hình nam nhi.
    - Được rồi, chúng ta cũng nên nhanh qua kia đi. Chứ không thì Đội an ninh Hoàng gia vô liêm sỉ này lại được thế làm loạn.
    Từ Thiên Nhiên duỗi tay, đỡ Quất Tử đứng dậy. Gương mặt nàng tràn ngập cảm kích, lại ra sau lưng hắn, đẩy xe lăn.
.....
     Khu vực làm việc của Đội an ninh Hoàng gia ở ngay trong Hoàng thành. Mặc dù chỉ ở một góc khuất trong hoàng thành, nhưng quy mô cũng tương đối không nhỏ.
    Có thể lọt vào danh sách Đội an ninh Hoàng gia hầu như đều là hoàng thân quốc thích, nhưng chân chính trực hệ thì không có mấy. Đa số những con cháu trực hệ Hoàng gia đều có những lựa chọn tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là hoàng tử của đương kim Đế Vương đế quốc Nhật Nguyệt. Ngoại trừ thái tử Từ Thiên Nhiên, những hoàng tử khác cũng được phong vương, dù không có tư cách cạnh tranh ngai vị, thì cũng được phong đất, còn những kẻ có tư cách đều có phủ đệ của mình ở Minh Đô.
    Từ Mặc Trầm xem như là người có huyết thống tốt nhất Đội an ninh Hoàng gia, nắm trong tay một phương thế lực này.
    - Đi vào.
    Một gã Hồn Vương đẩy mạnh Hoắc Vũ Hạo, khiến hắn lảo đảo, suýt ngã cắm mỏ, cả người lắc lư cũng đã vào bên trong trụ sở Đội an ninh Hoàng gia.
    Bên trong trụ sở Đội an ninh Hoàng gia cũng được trang hoàng rất tráng lệ, cũng có kiến trúc dạng cung điện.
    Từ Mặc Trầm đưa mắt ra hiệu ấy tên tay sai:
    - Mời hắn tham quan phòng tra tấn đi, việc hắn tổn thương thành viên hoàng gia ra sao phải hỏi cho rõ ràng.
    - Đội trưởng, cứ giao cho chúng ta đi.
    Một tên đàn em của Từ Mặc Trầm xoa tay đáp lời, rồi hắn và vài tên nữa áp tải Hoắc Vũ Hạo bước đi.
    Hoắc Vũ Hạo vẫn đeo còng tay, cũng không phản kháng. Thậm chí ngay cả nói cũng chưa có một lời, tùy ý cả bọn đưa đẩy.
    Phòng tra tấn dĩ nhiên chẳng phải là chỗ gì tốt đẹp. Nằm ở hậu viện của trụ sở, nhìn phía ngoài chỉ là một cái nhà trệt đơn giản. Nhưng vừa mở cửa ra, một mùi máu tươi nồng nặc nhất thời xộc vào mũi.
    Hoắc Vũ Hạo lại bị đẩy một cái tiến vào. Trong phòng tra tấn, đủ loại dụng cụ câu hồn đoạt phách treo lủng lẳng, rất nhiều thứ Hoắc Vũ Hạo nhìn cũng không biết tên, không biết rõ công dụng thế nào, nhưng nhìn cũng biết nó không để dùng làm việc gì tốt cả.
    - Buộc hắn lên bác long trụ. (cột lột da)
    Một tên Hồn Đế khác vung tay lên, hai hai gã Hồn Vương lập tức cặp nách xốc hắn lên đưa tới trước một cái cột thép.
    Cột thép nhìn hơi cổ quái, hình chữ thập, trên đó có nhiều lỗ thủng, còng tay Hoắc Vũ Hạo được tháo ra, hai tên Hồn Vương đó lại tiếp tục trói hắn vào cột.
    Thập giá kim loại lạnh như băng, mùi máu tươi nồng nặc chui vào mũi xông lên não, đồng tử trong mắt Hoắc Vũ Hạo đột nhiên co lại một chút.
    Trói hai tay mặc dù có thể chế ngự hồn lực, nhưng không thể hạn chế tinh thần lực của hắn. Tinh Thần Tham Trắc không dùng hồn lực duy trì dù có khó sử dụng một chút, nhưng ở phạm vi nhỏ này vẫn có thể dò xét nhất định.
    Có Tinh Thần Tham Trắc, hắn lập tức hiểu ngay "diệu dụng" của bác long trụ. Trong những cái lỗ đều có những mũi nhọn kim loại, dài đến ba tấc, hơn nữa cực kỳ xảo diệu, vị trí những lỗ thủng lại phù hợp những vị trí không yếu hại trên cơ thể con người. Nói cách khác, có người điều khiển cơ quan, Hoắc Vũ Hạo sẽ phải cắm cả rừng đinh vào người trên bác long trụ này, nhưng trong một lát vẫn chưa thể chết được.
    - Tiểu tử, ta đề nghị ngươi thành thật, cái gì khai báo thì nên khai báo đi.
    Tên Hồn Đế kia ngồi sau một cái bàn, đối diện Hoắc Vũ Hạo. Những tên khác đều đứng bên cạnh, có người lấy ra giấy bút chuẩn bị ghi chép. Từ Mặc Trầm không đến, không biết đã đi đâu làm gì.
    Hoắc Vũ Hạo thản nhiên:
    - Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.
    Hồn Đế nhàn nhạt nói:
    - Không biết? Nói rõ ngươi đánh bị thương thành viên hoàng gia Vương Thiểu Kiệt ra sao, từ đầu tới cuối việc ngươi trọng thương hắn thế nào khai báo hết cho ta. Nếu còn chống chế mà nói, đừng trách chúng ta dùng đại hình hầu hạ.
    Hoắc Vũ Hạo nở nụ cười, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đùa cợt:
    - Nếu ta theo lời ngươi nói ra, không phải các ngươi cũng có lý do đối phó ta sao? Trước sau cũng là muốn dọn dẹp ta, thì ta sao lại cho các ngươi cái cớ tốt đẹp chứ? Ta cũng báo cho ngươi biết, tốt nhất là không nên động đến ta, bằng không, các ngươi cũng không có kết cục tốt.
    Hoắc Vũ Hạo không vội, hắn chỉ muốn làm chuyện này ầm ĩ lên mà thôi, chứ chẳng sợ những kẻ này. tai . Từ Mặc Trầm phái người báo tin Học Viện Nhật Nguyệt hắn nghe rõ ràng, hắn tin chắc ít nhất một cách quang minh lỗi lạc thì Học Viện Nhật Nguyệt và Minh Đức Đường đều phải ra mặt bảo lãnh ình, nếu không thì hậu quả bọn họ hiện tại vẫn chưa gánh nổi.
    - Xem ra, không cho ngươi biết lợi hại, ngươi sẽ không mở miệng. Lão Tứ, khởi động bác long trụ, cho hắn biết thế nào là da người xé nhỏ, cảm giác đau đớn âm ỉ là thế nào.
    Tên Hồn Vương nhỏ tuổi nhất bước ra sau bác long trụ, nhe răng cười dài.
    - Nhị ca, bắt đầu chưa? Bác long trụ lâu rồi không được nghe tiếng người rên la thảm thiết, cảnh máu tươi vương vãi khắp nơi, thật là đẹp lắm. 81 cây đinh, đâm vào 81 vị trí, rồi lại chầm chậm thu vào, đẩy ra, xoáy xoáy. Há há, cái hương vị đó rất là tuyệt vời.
    Hoắc Vũ Hạo thanh lạnh lùng nói:
    - Các ngươi thật sự muốn tự khổ thân vậy à?
    Tia hung ác trong mắt tên Hồn Đế hiện ra:
    - Tiểu tử, đến phòng tra tấn còn dám uy hiếp chúng ta? Lão Tứ, ngươi còn chờ cái gì nữa?
    Lão Tứ nham hiểm cười một tiếng, tay phải nắm chốt phía sau dừng sức kéo xuống. Một tiếng "Vù" nặng nề vang lên, một cây đinh xoay tròn chậm rãi ló ra từ trong lỗ thủng của bác long trụ....
 -----------------------------------
Vết thương vừa lành, lại thêm một lần luyện thể, không biết lần này Sinh Linh Kim có hiệu quả giảm đau hay không đây a! Minh Đức Đường chủ Kính Hồng Trần và Thái tử đi cùng Quất Tử, bên nào sẽ đến trước giải cứu Vũ Hạo đây, hay chính hắn sẽ mạnh mẽ cường hoành náo loạn hoàng cung một phen?.... hồi sau sẽ rõ.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận